Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 508: Thả người
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Chu Hiên kinh ngạc, “Tây Kình Nguyệt đã phế căn cơ tu hành của hắn?”Tề Đa Lai gật đầu, “Vừa mới bắt đầu thì đã sử dụng hình phạt ‘Đắp mền’ vớihắn, ngài biết đó, chiêu này gây tổn thương bên trong không tổn thương bênngoài, rất dễ dàng bị nội thương, kinh mạch của hắn đã bị chấn thương, vỡthành mảnh nhỏ. Đợi chút nữa được đưa đến Minh tự thì còn cần phải đượcchữa trị kịp thời, nếu không, e rằng ngay cả mạng sống cũng không thể bảođảm, toàn bộ ngũ tạng lục phủ đã tổn thương, trong cơ thể đang chảy ra máu.Cho dù bảo vệ được tính mạng, đoán chừng không nằm một tháng là khôngxuống giường được.”Chu Hiên nhịn không được vuốt vuốt chòm râu, có chút cảm giác ngứa răng,lẩm bẩm nói, “Tên gia hỏa Tây Kình Nguyệt này…”Y quay đầu lại căn dặn Tề Đa Lai, “Xử lý sự việc làm sạch sẽ một chút, ThámHoa lang và Thanh Nha không có liên quan gì đến cái chết của Vương TuyếtĐường. Nói Tây Kình Nguyệt đi ‘chào hỏi’ một chút những người bên dưới cótham dự thẩm vấn và tra tấn, còn có cả người của Lang Hoàn cư cũng vậy,người cần phải cảnh cáo thì cảnh cáo, phải ngậm miệng thì ngậm miệng, nóichung là không được tiết lộ ra ngoài nửa chữ. Vương Tuyết Đường chính là doĐồ Hưu Khôi giết, không quan hệ với những người khác!”“Vâng.” Tề Đa Lai cung kính đáp lời.Gã ta đương nhiên biết rõ đây là có ý gì, Lương Đại tiên sinh dẫn Thanh Nha đi,Minh tự lại lôi Thám Hoa lang rời khỏi, nói rằng khi nào có chứng cứ rồi táithẩm là vô nghĩa, Đại thánh bức tử đệ tử thân truyền của Địa mẫu, Địa mẫukhông có canh cánh trong lòng mới là chuyện lạ, nơi đây không có cách nàokhông nhanh chóng kết án.Nói trắng ra là, cho dù là Lương Đại tiên sinh hay là Minh tự, lôi người ra ngoàichính là đang bảo vệ người.Nói chung, một khi Đồ Hưu Khôi đã trở thành kẻ chết thay, vậy thì vụ án nàykhông còn có quan hệ gì với người khác nữa, nếu còn dây dưa, lôi kéo rachuyện gì đó thì ngay cả Trấn Hải ty cũng sẽ chịu không nổi, ngoài ra còn sẽđắc tội cả Minh tự và Lương gia, cho nên, bên này khẳng định phải lau môngcho sạch sẽ, không cho phép có người nào tiếp tục kéo Thanh Nha và ThámHoa lang vào cái chết của Vương Tuyết Đường.Nhưng mà bởi vì chuyện này, gã ta lại nghĩ đến một sự chuyện khác, “Chưởnglệnh, đã bắt không ít người tại Lang Hoàn cư, nếu bây giờ đã muốn gán tội choĐồ Hưu Khôi, vậy thì có phải có thể thả những người đó ra rồi hay không?”Chu Hiên nghiêng liếc gã: “Thế nào, có người tìm ngươi để nhờ vả rồi sao?”Tề Đa Lai cười gượng, “Đúng vậy, ngài cũng biết đó, người có thể ở lại tạiLang Hoàn cư, không phải giàu có thì là cao quý, đa số đều có mối quan hệhoặc có con đường, chỉ cần những người này vừa bị bắt giam, liền có thể suynghĩ mà biết kết quả. Cũng giống như người tới tìm ngài vậy, một ít kẻ khôngliên hệ được với ngài, thì tìm đến ta để khơi thông, có một số người ta cũng bỏmặc.”Chu Hiên chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Không nên thả hết, khi không thảhết làm gì, chưa chắc người ta đã nhớ ơn ngươi, cứ thả chậm rãi thôi. Có ngườitới chào hỏi thì bán cái ân tình cũng không muộn. Về phần những kẻ không cóquan hệ hay bối cảnh cùng những người đến chắp nối khơi thông, xem như làlai lịch bất minh trước tiên giam lại đó. Chiêu bài của Lang Hoàn cư có thêmnhiều chút điểm đen cũng không sao, những kẻ đó dù sao cũng là do Tây KìnhNguyệt bắt, phía sau Tây Kình Nguyệt là ai, mọi người đều biết.”Tề Đa Lai lập tức vui vẻ, chắp tay đáp: “Vâng, thuộc hạ đã hiểu.”Chu Hiên bỗng nhiên quay đầu lại, nói: “Còn nữa, ngươi nhanh chóng đi xuốngnhìn kỹ chút, phải thuận lợi bàn giao người cho Minh tự, ta không yên tâm vớitên gia hỏa Tây Kình Nguyệt này, không nên lại để xảy ra chuyện.”“Vâng.” Tề Đa Lai đáp lời, sau đó nhanh chóng rời đi.Trốn ở phía sau cửa sổ đứng nhìn trộm, Liễu Phiêu Phiêu chợt phấn chấn tinhthần.Nàng ta nhìn thấy được ba chiếc xe ngựa của Trấn Hải ty dừng tại bên ngoài laongục, then chốt là còn nhìn thấy hai gã tăng nhân mặc hắc bào ở bên cạnh xengựa, vừa nhìn nàng ta liền biết là tăng nhân của Minh tự, đã nghĩ tới một khảnăng, đoán chừng là tới dẫn mấy người Dữu Khánh đi.Trong lòng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cảnh tượng khiến nàng ta lo lắngđã xuất hiện, ba tấm ván khiêng ba người đi ra, đều che vải trắng, nhìn khôngthấy được khuôn mặt, nhưng với thân thể của Nam Trúc thì vẫn tương đối dễnhận ra, số lượng vừa đúng là ba người.Trên các tấm vải trắng đều dính đầy vết máu, người nằm dưới tấm vải trắngkhông có bất kỳ động tĩnh gì.Ba tấm ván kể cả người cùng nhau được đẩy mạnh vào trong xe, sau đó ngườicủa Trấn Hải ty cầm ba thanh bội kiếm và một số vật phẩm của nghi phạm bịtịch thu lúc trước đều giao hết cho hai gã tăng nhân hắc bào, Tề Đa Lai khôngbiết đang nói điều gì, Tây Kình Nguyệt cũng khoanh tay đứng ở một bên.Sau đó hai gã tăng nhân lên xe ngựa, có cả nhân viên Trấn Hải ty được phái đitheo hộ tống.Sau đó, xe ngựa lăn bánh rời đi.Trốn ở phía sau cửa sổ nhìn theo, nỗi lòng Liễu Phiêu Phiêu khó yên bình,không biết người đặt trên ba tấm ván kia còn sống hay đã chết, nhưng hiện tại,bất kỳ sự việc gì có liên quan tới Dữu Khánh thì nàng ta cũng không tiện đi hỏithăm, lại càng không dám đi theo sau dò xét.Đợi cho đám người Tề Đa Lai đều đã rời đi, Tây Kình Nguyệt phất tay gọi mấytên thủ hạ đang đứng nhìn tại cửa vào đại lao tới đây, hỏi: “Tên mập mạp và tênto con kia có khai ra điều gì hữu dụng hay không?”Một người đáp: “Không có a, tên to con kia cực kỳ cứng đầu, cứng đầu đến mứcngay cả một kêu thảm cũng không thốt ra. Cho dù có làm như thế nào, thử đủmọi cách như tưới nước muối, dội nước thuốc, sau khi chết ngất quá mấy lần,hắn vẫn cắn răng chịu đựng, hỏi cái gì cũng nói không biết. Nói thật, chịu đựngrất tốt, rất đáng mặt đàn ông!”Một người khác nói: “Tên mập mạp thì ngược lại, đau đớn gào thét khóc lóc,kêu cha gọi mẹ, nước mắt nước mũi không biết đã chảy bao nhiêu rồi, ra sứccầu chúng ta tha cho hắn, nhưng chính là chết sống không thừa nhận. Đã cột lêntháo xuống trụ đồng ba lần, khi đưa xuống lại dùng đủ các loại hành hạ, ngấtxỉu bảy tám lần, khi tỉnh lại vẫn là không nhận. Nếu là người bình thường, thậtsự đã chống chịu không nổi nữa, cho dù không có vấn đề thì cũng phải bị đánhcho nhận tội. Đại Chưởng mục, ta xem như phục rồi.”Tây Kình Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía chiếc xe ngựa rời đi, trên mặt hiệnra vẻ ngạc nhiên, Dữu Khánh thì không phải nói rồi, thiên hạ đệ nhất tài tử a, gãkhông ngờ tới hai người bên cạnh Dữu Khánh, thoạt nhìn có vẻ rất thô kệch,ngốc nghếch, vậy mà cũng có xương cốt cứng như thế, lại có thể chống chịuđược cực hình của Trấn Hải ty…Ba chiếc xe ngựa đi một mạch đến bên cạnh eo biển, người trên xe lại đượckhiêng xuống, do người của Trấn Hải ty khiêng đi, đi theo hai gã tăng nhân mặchắc bào vượt qua chiếc cầu treo kia.Trên đỉnh một chiếc xe ngựa, “Đầu To” không biết từ lúc nào đã nằm tại bêntrên, lúc này đột nhiên vẫy cánh bay lên, lượn một vòng trên không trung rồibay theo.Ba người nằm dưới lớp vải trắng được khiêng thẳng đến cổng vào “Tảo Trầntự”, hai gã tăng nhân hắc bào đẩy cửa ra, đi vào, nhưng không cho nhân viênTrấn Hải ty khiêng người theo vào.Một nhóm người ở bên ngoài cổng chờ một hồi lâu, đột nhiên bọn hắn đều cóphần lúng ta lúng túng, bởi vì ba tấm ván và cả người nằm trên đó đồng thờicùng nhau bay lên, một tấm tiếp một tấm bay đi vào trong, ngoài cổng chỉ cònlại có nhân viên của Trấn Hải ty quay mặt nhìn nhau.Sau đó có một gã tăng nhân trẻ tuổi mặc hắc bào đi ra, đứng ở cổng chắp tay hơikhom người chào mọi người một cái, rồi đóng cổng chùa lại.Một đám nhân viên Trấn Hải ty đứng ngoài cửa nhìn nhau không nói nên lời,tưởng rằng có thể đi vào mở rộng tầm mắt chứ, không nghĩ tới ngay cả cổngcòn không thể nào đi vào, cũng không còn có cách nào khác, đành phải xoayngười rời đi.Khi những người này đi lên cầu treo, đang lượn vòng quanh trên không trung,Đầu To chợt lao xuống bay về phía chùa, nhưng trên không trung ngôi chùanhìn như đơn sơ này đột nhiên hiện ra một lớp sóng cản trở vô hình, không ngờđẩy Đầu To bắn ngược ra sau.Đầu To có vẻ bị làm cho sợ hãi, vội vàng vẫy cánh bay ra xa.Nhưng không bao lâu sau, nó lại hóa thành một điểm đen bay trở về, nhưng lầnnày nó chuyển sang bay ở độ cao thấp, dán sát mặt đất để bay trở về, dường nhưnó cũng biết được cách mượn nhờ địa thế yểm hộ, trông có vẻ lén lén lút lút.Nó rơi xuống trên đỉnh tường vây ngoài chùa, chui vào trong hốc mắt củaxương sọ, ẩn núp trong đó, thỉnh thoảng thò đầu ra bên ngoài hết nhìn đông tớinhìn tây.Sau đó, nó dường như có phần không chống cự lại được sự cám dỗ đống xươngcốt, bắt đầu mở miệng răng rắc răng rắc gặm nhai.Mặt trời nhảy ra biển mây nơi chân trời phương xa, tỏa ra ánh vàng rực rỡ vớihào quang vạn trượng soi sáng vạn vật trong trời đất, cảnh sắc huy hoàng.Tại tầng đỉnh Hải Tiêu các, một thanh niên trẻ tuổi tiêu sái tuấn tú trong bộ đồmàu xám từ trong phòng đi ra, cất bước tại trên sân thượng, nhìn ra cảnh vật ẢoVọng xa xa.Trên sân thượng có gieo trồng không ít hoa hoa cỏ cỏ, có một lão già đang chămsóc tưới nước, khi nhìn thấy người thanh niên thì bỏ đồ vật xuống, khách khíhành lễ chào: “Từ công tử.”Thanh niên nhân tên là Từ Văn Tân, là phụ tá trẻ tuổi nhất mới nổi lên bênngười trọng thần Huyền Quốc công của Cẩm quốc, rất được Huyền Quốc côngcoi trọng.Tại trong trạm cơ sở ngầm này của quân đội, người của Huyền Quốc công tựnhiên sẽ được người kính trong.“Chào.” Từ Văn Tân cười, gật đầu đáp lại.Lão già: “Có phải lão hủ đã quấy rầy công tử nghỉ ngơi rồi hay không?”Từ Văn Tân không có cất tiếng, chỉ cười cười khoát tay áo tỏ ý không phải, rồicất bước đi đến bên cạnh lan can sân thượng, đứng tựa ở đó dõi mắt im lặngnhìn ra xa, thỉnh thoảng có gió ùa tới, thổi tung tay áo của gã bay phất phới, sựnho nhã rất khắc sắc làm cho nhã nhìn càng thêm phong tuấn dật.Mái tóc chỉnh tể, khăn đội đầu phần phật trong gió, dáng người thon cao đứngchắp tay, da trắng nõn, vầng trán toát ra sự trí tuệ nghênh đón ánh nắng sángngời lên, đôi mắt sáng rạng ngời trong ánh nắng xán lạn, nhưng tâm tư trông cóvẻ trầm tư, không biết suy nghĩ đang đặt tại nơi nào.Hoa cỏ trên sân thượng cũng đung đưa trong gió, chập chờn khoe đủ dáng vẻbên cạnh gã.Lão già cảm thấy được gã đang có tầng tầng lớp lớp tâm sự, không biết đangsuy nghĩ gì, không dám quấy rầy, lặng lẽ rút lui xuống cầu thang.Một lúc lâu sau, bên trong phòng truyền ra một tiếng gọi to trong trẻo của nữ tử,“Công tử?”Từ Văn Tân nghe tiếng hồi thần lại, quay đầu xoay người, đi về phía căn phòng,vừa vặn gặp được thiếu nữ mặc bạch y vừa đi lên cửa nhìn xung quanh.Bạch y nữ tử là thiếp thân thị nữ do gã lựa chọn tại phủ Huyền Quốc công, tênlà Nga Mi.Nga Mi người cho gã đi vào trong cửa, rồi nhanh chóng đóng cửa lại, tiếp đó điđóng cửa sổ, sau đó mới ngồi xổm xuống nhặt từng trang giấy từ trên bàn bịthổi bay rơi xuống.Từ Văn Tân ngồi ở sau bàn, hỏi: “Nói đi, người như thế nào rồi?”Nga Mi thu dọn những tờ giấy rơi loạn đặt lên trên bàn xong, nói: “Phía bênMinh tự truyền tin tức tới, nói trong ba người, thoạt nhìn bên ngoài thì vị ThámHoa lang kia không có tổn thương gì nặng nề như hai vị khác, thực tế lại làngười bị thương nặng nhất, ngũ tạng lục phủ đều bị tổn thương.Việc này cũng không có gì, Minh tự còn có thể chữa trị, vấn đề là kinh mạchvận hành chân khí để tu hành đều đã vỡ thành mảnh nhỏ, không thể tiếp tục vậnkhí thi pháp, e rằng căn cơ tu hành đã bị hủy hoại, về sau có khả năng không thểtiếp tục tu hành, chỉ có thể làm người bình thường. Minh tự nói sẽ dốc hết sức,còn có thể chữa khỏi hay không thì không dám đảm bảo.Hai vị khác, Nam Trúc bị cực hình ống đồng nung đốt, da thịt sau lưng đã bịcháy bỏng, vô cùng thê thảm, không dễ dáng khôi phục. Mục Ngạo Thiết chỉcòn lại ba ngón chân, có thể thấy được cũng đã chịu đủ cục hình giày vò. Cả bangười đều được đưa đến Minh tự trong tình trạng hôn mê.”Sau khi nghe nói xong, Từ Văn Tân trầm mặc rất lâu, cuối cùng chỉ toát ra mộtcâu, “Người thường không thể tu luyện sao? Vậy thì trở về chẳng phải sẽ bịđánh…”Nga Mi trấn an nói: “Với tài hoa của hắn, cho dù làm người bình thường khôngthể tu luyện thì cũng có thể sống rất tốt.”“Tài hoa của hắn sao?” Trên mặt Từ Văn Tân lộ ra nét cười khổ, chậm rãi thannhẹ, “Ta là thật sự không nghĩ tới, với tính cách của tên mập mạp và tên to conkia, vậy mà cũng dám chạy theo tên gia hỏa to gan lớn mật này đi khắp nơi làmbậy.”Nga Mi lại móc ra một quyển mật tín từ trong tay áo, giao tới, nói: “Đây là tintức từ bên trong Trấn Hải ty truyền ra, nói rằng vốn là muốn bắt lấy vị ThámHoa lang này để gánh tội.”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Chu Hiên kinh ngạc, “Tây Kình Nguyệt đã phế căn cơ tu hành của hắn?”Tề Đa Lai gật đầu, “Vừa mới bắt đầu thì đã sử dụng hình phạt ‘Đắp mền’ vớihắn, ngài biết đó, chiêu này gây tổn thương bên trong không tổn thương bênngoài, rất dễ dàng bị nội thương, kinh mạch của hắn đã bị chấn thương, vỡthành mảnh nhỏ. Đợi chút nữa được đưa đến Minh tự thì còn cần phải đượcchữa trị kịp thời, nếu không, e rằng ngay cả mạng sống cũng không thể bảođảm, toàn bộ ngũ tạng lục phủ đã tổn thương, trong cơ thể đang chảy ra máu.Cho dù bảo vệ được tính mạng, đoán chừng không nằm một tháng là khôngxuống giường được.”Chu Hiên nhịn không được vuốt vuốt chòm râu, có chút cảm giác ngứa răng,lẩm bẩm nói, “Tên gia hỏa Tây Kình Nguyệt này…”Y quay đầu lại căn dặn Tề Đa Lai, “Xử lý sự việc làm sạch sẽ một chút, ThámHoa lang và Thanh Nha không có liên quan gì đến cái chết của Vương TuyếtĐường. Nói Tây Kình Nguyệt đi ‘chào hỏi’ một chút những người bên dưới cótham dự thẩm vấn và tra tấn, còn có cả người của Lang Hoàn cư cũng vậy,người cần phải cảnh cáo thì cảnh cáo, phải ngậm miệng thì ngậm miệng, nóichung là không được tiết lộ ra ngoài nửa chữ. Vương Tuyết Đường chính là doĐồ Hưu Khôi giết, không quan hệ với những người khác!”“Vâng.” Tề Đa Lai cung kính đáp lời.Gã ta đương nhiên biết rõ đây là có ý gì, Lương Đại tiên sinh dẫn Thanh Nha đi,Minh tự lại lôi Thám Hoa lang rời khỏi, nói rằng khi nào có chứng cứ rồi táithẩm là vô nghĩa, Đại thánh bức tử đệ tử thân truyền của Địa mẫu, Địa mẫukhông có canh cánh trong lòng mới là chuyện lạ, nơi đây không có cách nàokhông nhanh chóng kết án.Nói trắng ra là, cho dù là Lương Đại tiên sinh hay là Minh tự, lôi người ra ngoàichính là đang bảo vệ người.Nói chung, một khi Đồ Hưu Khôi đã trở thành kẻ chết thay, vậy thì vụ án nàykhông còn có quan hệ gì với người khác nữa, nếu còn dây dưa, lôi kéo rachuyện gì đó thì ngay cả Trấn Hải ty cũng sẽ chịu không nổi, ngoài ra còn sẽđắc tội cả Minh tự và Lương gia, cho nên, bên này khẳng định phải lau môngcho sạch sẽ, không cho phép có người nào tiếp tục kéo Thanh Nha và ThámHoa lang vào cái chết của Vương Tuyết Đường.Nhưng mà bởi vì chuyện này, gã ta lại nghĩ đến một sự chuyện khác, “Chưởnglệnh, đã bắt không ít người tại Lang Hoàn cư, nếu bây giờ đã muốn gán tội choĐồ Hưu Khôi, vậy thì có phải có thể thả những người đó ra rồi hay không?”Chu Hiên nghiêng liếc gã: “Thế nào, có người tìm ngươi để nhờ vả rồi sao?”Tề Đa Lai cười gượng, “Đúng vậy, ngài cũng biết đó, người có thể ở lại tạiLang Hoàn cư, không phải giàu có thì là cao quý, đa số đều có mối quan hệhoặc có con đường, chỉ cần những người này vừa bị bắt giam, liền có thể suynghĩ mà biết kết quả. Cũng giống như người tới tìm ngài vậy, một ít kẻ khôngliên hệ được với ngài, thì tìm đến ta để khơi thông, có một số người ta cũng bỏmặc.”Chu Hiên chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Không nên thả hết, khi không thảhết làm gì, chưa chắc người ta đã nhớ ơn ngươi, cứ thả chậm rãi thôi. Có ngườitới chào hỏi thì bán cái ân tình cũng không muộn. Về phần những kẻ không cóquan hệ hay bối cảnh cùng những người đến chắp nối khơi thông, xem như làlai lịch bất minh trước tiên giam lại đó. Chiêu bài của Lang Hoàn cư có thêmnhiều chút điểm đen cũng không sao, những kẻ đó dù sao cũng là do Tây KìnhNguyệt bắt, phía sau Tây Kình Nguyệt là ai, mọi người đều biết.”Tề Đa Lai lập tức vui vẻ, chắp tay đáp: “Vâng, thuộc hạ đã hiểu.”Chu Hiên bỗng nhiên quay đầu lại, nói: “Còn nữa, ngươi nhanh chóng đi xuốngnhìn kỹ chút, phải thuận lợi bàn giao người cho Minh tự, ta không yên tâm vớitên gia hỏa Tây Kình Nguyệt này, không nên lại để xảy ra chuyện.”“Vâng.” Tề Đa Lai đáp lời, sau đó nhanh chóng rời đi.Trốn ở phía sau cửa sổ đứng nhìn trộm, Liễu Phiêu Phiêu chợt phấn chấn tinhthần.Nàng ta nhìn thấy được ba chiếc xe ngựa của Trấn Hải ty dừng tại bên ngoài laongục, then chốt là còn nhìn thấy hai gã tăng nhân mặc hắc bào ở bên cạnh xengựa, vừa nhìn nàng ta liền biết là tăng nhân của Minh tự, đã nghĩ tới một khảnăng, đoán chừng là tới dẫn mấy người Dữu Khánh đi.Trong lòng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cảnh tượng khiến nàng ta lo lắngđã xuất hiện, ba tấm ván khiêng ba người đi ra, đều che vải trắng, nhìn khôngthấy được khuôn mặt, nhưng với thân thể của Nam Trúc thì vẫn tương đối dễnhận ra, số lượng vừa đúng là ba người.Trên các tấm vải trắng đều dính đầy vết máu, người nằm dưới tấm vải trắngkhông có bất kỳ động tĩnh gì.Ba tấm ván kể cả người cùng nhau được đẩy mạnh vào trong xe, sau đó ngườicủa Trấn Hải ty cầm ba thanh bội kiếm và một số vật phẩm của nghi phạm bịtịch thu lúc trước đều giao hết cho hai gã tăng nhân hắc bào, Tề Đa Lai khôngbiết đang nói điều gì, Tây Kình Nguyệt cũng khoanh tay đứng ở một bên.Sau đó hai gã tăng nhân lên xe ngựa, có cả nhân viên Trấn Hải ty được phái đitheo hộ tống.Sau đó, xe ngựa lăn bánh rời đi.Trốn ở phía sau cửa sổ nhìn theo, nỗi lòng Liễu Phiêu Phiêu khó yên bình,không biết người đặt trên ba tấm ván kia còn sống hay đã chết, nhưng hiện tại,bất kỳ sự việc gì có liên quan tới Dữu Khánh thì nàng ta cũng không tiện đi hỏithăm, lại càng không dám đi theo sau dò xét.Đợi cho đám người Tề Đa Lai đều đã rời đi, Tây Kình Nguyệt phất tay gọi mấytên thủ hạ đang đứng nhìn tại cửa vào đại lao tới đây, hỏi: “Tên mập mạp và tênto con kia có khai ra điều gì hữu dụng hay không?”Một người đáp: “Không có a, tên to con kia cực kỳ cứng đầu, cứng đầu đến mứcngay cả một kêu thảm cũng không thốt ra. Cho dù có làm như thế nào, thử đủmọi cách như tưới nước muối, dội nước thuốc, sau khi chết ngất quá mấy lần,hắn vẫn cắn răng chịu đựng, hỏi cái gì cũng nói không biết. Nói thật, chịu đựngrất tốt, rất đáng mặt đàn ông!”Một người khác nói: “Tên mập mạp thì ngược lại, đau đớn gào thét khóc lóc,kêu cha gọi mẹ, nước mắt nước mũi không biết đã chảy bao nhiêu rồi, ra sứccầu chúng ta tha cho hắn, nhưng chính là chết sống không thừa nhận. Đã cột lêntháo xuống trụ đồng ba lần, khi đưa xuống lại dùng đủ các loại hành hạ, ngấtxỉu bảy tám lần, khi tỉnh lại vẫn là không nhận. Nếu là người bình thường, thậtsự đã chống chịu không nổi nữa, cho dù không có vấn đề thì cũng phải bị đánhcho nhận tội. Đại Chưởng mục, ta xem như phục rồi.”Tây Kình Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía chiếc xe ngựa rời đi, trên mặt hiệnra vẻ ngạc nhiên, Dữu Khánh thì không phải nói rồi, thiên hạ đệ nhất tài tử a, gãkhông ngờ tới hai người bên cạnh Dữu Khánh, thoạt nhìn có vẻ rất thô kệch,ngốc nghếch, vậy mà cũng có xương cốt cứng như thế, lại có thể chống chịuđược cực hình của Trấn Hải ty…Ba chiếc xe ngựa đi một mạch đến bên cạnh eo biển, người trên xe lại đượckhiêng xuống, do người của Trấn Hải ty khiêng đi, đi theo hai gã tăng nhân mặchắc bào vượt qua chiếc cầu treo kia.Trên đỉnh một chiếc xe ngựa, “Đầu To” không biết từ lúc nào đã nằm tại bêntrên, lúc này đột nhiên vẫy cánh bay lên, lượn một vòng trên không trung rồibay theo.Ba người nằm dưới lớp vải trắng được khiêng thẳng đến cổng vào “Tảo Trầntự”, hai gã tăng nhân hắc bào đẩy cửa ra, đi vào, nhưng không cho nhân viênTrấn Hải ty khiêng người theo vào.Một nhóm người ở bên ngoài cổng chờ một hồi lâu, đột nhiên bọn hắn đều cóphần lúng ta lúng túng, bởi vì ba tấm ván và cả người nằm trên đó đồng thờicùng nhau bay lên, một tấm tiếp một tấm bay đi vào trong, ngoài cổng chỉ cònlại có nhân viên của Trấn Hải ty quay mặt nhìn nhau.Sau đó có một gã tăng nhân trẻ tuổi mặc hắc bào đi ra, đứng ở cổng chắp tay hơikhom người chào mọi người một cái, rồi đóng cổng chùa lại.Một đám nhân viên Trấn Hải ty đứng ngoài cửa nhìn nhau không nói nên lời,tưởng rằng có thể đi vào mở rộng tầm mắt chứ, không nghĩ tới ngay cả cổngcòn không thể nào đi vào, cũng không còn có cách nào khác, đành phải xoayngười rời đi.Khi những người này đi lên cầu treo, đang lượn vòng quanh trên không trung,Đầu To chợt lao xuống bay về phía chùa, nhưng trên không trung ngôi chùanhìn như đơn sơ này đột nhiên hiện ra một lớp sóng cản trở vô hình, không ngờđẩy Đầu To bắn ngược ra sau.Đầu To có vẻ bị làm cho sợ hãi, vội vàng vẫy cánh bay ra xa.Nhưng không bao lâu sau, nó lại hóa thành một điểm đen bay trở về, nhưng lầnnày nó chuyển sang bay ở độ cao thấp, dán sát mặt đất để bay trở về, dường nhưnó cũng biết được cách mượn nhờ địa thế yểm hộ, trông có vẻ lén lén lút lút.Nó rơi xuống trên đỉnh tường vây ngoài chùa, chui vào trong hốc mắt củaxương sọ, ẩn núp trong đó, thỉnh thoảng thò đầu ra bên ngoài hết nhìn đông tớinhìn tây.Sau đó, nó dường như có phần không chống cự lại được sự cám dỗ đống xươngcốt, bắt đầu mở miệng răng rắc răng rắc gặm nhai.Mặt trời nhảy ra biển mây nơi chân trời phương xa, tỏa ra ánh vàng rực rỡ vớihào quang vạn trượng soi sáng vạn vật trong trời đất, cảnh sắc huy hoàng.Tại tầng đỉnh Hải Tiêu các, một thanh niên trẻ tuổi tiêu sái tuấn tú trong bộ đồmàu xám từ trong phòng đi ra, cất bước tại trên sân thượng, nhìn ra cảnh vật ẢoVọng xa xa.Trên sân thượng có gieo trồng không ít hoa hoa cỏ cỏ, có một lão già đang chămsóc tưới nước, khi nhìn thấy người thanh niên thì bỏ đồ vật xuống, khách khíhành lễ chào: “Từ công tử.”Thanh niên nhân tên là Từ Văn Tân, là phụ tá trẻ tuổi nhất mới nổi lên bênngười trọng thần Huyền Quốc công của Cẩm quốc, rất được Huyền Quốc côngcoi trọng.Tại trong trạm cơ sở ngầm này của quân đội, người của Huyền Quốc công tựnhiên sẽ được người kính trong.“Chào.” Từ Văn Tân cười, gật đầu đáp lại.Lão già: “Có phải lão hủ đã quấy rầy công tử nghỉ ngơi rồi hay không?”Từ Văn Tân không có cất tiếng, chỉ cười cười khoát tay áo tỏ ý không phải, rồicất bước đi đến bên cạnh lan can sân thượng, đứng tựa ở đó dõi mắt im lặngnhìn ra xa, thỉnh thoảng có gió ùa tới, thổi tung tay áo của gã bay phất phới, sựnho nhã rất khắc sắc làm cho nhã nhìn càng thêm phong tuấn dật.Mái tóc chỉnh tể, khăn đội đầu phần phật trong gió, dáng người thon cao đứngchắp tay, da trắng nõn, vầng trán toát ra sự trí tuệ nghênh đón ánh nắng sángngời lên, đôi mắt sáng rạng ngời trong ánh nắng xán lạn, nhưng tâm tư trông cóvẻ trầm tư, không biết suy nghĩ đang đặt tại nơi nào.Hoa cỏ trên sân thượng cũng đung đưa trong gió, chập chờn khoe đủ dáng vẻbên cạnh gã.Lão già cảm thấy được gã đang có tầng tầng lớp lớp tâm sự, không biết đangsuy nghĩ gì, không dám quấy rầy, lặng lẽ rút lui xuống cầu thang.Một lúc lâu sau, bên trong phòng truyền ra một tiếng gọi to trong trẻo của nữ tử,“Công tử?”Từ Văn Tân nghe tiếng hồi thần lại, quay đầu xoay người, đi về phía căn phòng,vừa vặn gặp được thiếu nữ mặc bạch y vừa đi lên cửa nhìn xung quanh.Bạch y nữ tử là thiếp thân thị nữ do gã lựa chọn tại phủ Huyền Quốc công, tênlà Nga Mi.Nga Mi người cho gã đi vào trong cửa, rồi nhanh chóng đóng cửa lại, tiếp đó điđóng cửa sổ, sau đó mới ngồi xổm xuống nhặt từng trang giấy từ trên bàn bịthổi bay rơi xuống.Từ Văn Tân ngồi ở sau bàn, hỏi: “Nói đi, người như thế nào rồi?”Nga Mi thu dọn những tờ giấy rơi loạn đặt lên trên bàn xong, nói: “Phía bênMinh tự truyền tin tức tới, nói trong ba người, thoạt nhìn bên ngoài thì vị ThámHoa lang kia không có tổn thương gì nặng nề như hai vị khác, thực tế lại làngười bị thương nặng nhất, ngũ tạng lục phủ đều bị tổn thương.Việc này cũng không có gì, Minh tự còn có thể chữa trị, vấn đề là kinh mạchvận hành chân khí để tu hành đều đã vỡ thành mảnh nhỏ, không thể tiếp tục vậnkhí thi pháp, e rằng căn cơ tu hành đã bị hủy hoại, về sau có khả năng không thểtiếp tục tu hành, chỉ có thể làm người bình thường. Minh tự nói sẽ dốc hết sức,còn có thể chữa khỏi hay không thì không dám đảm bảo.Hai vị khác, Nam Trúc bị cực hình ống đồng nung đốt, da thịt sau lưng đã bịcháy bỏng, vô cùng thê thảm, không dễ dáng khôi phục. Mục Ngạo Thiết chỉcòn lại ba ngón chân, có thể thấy được cũng đã chịu đủ cục hình giày vò. Cả bangười đều được đưa đến Minh tự trong tình trạng hôn mê.”Sau khi nghe nói xong, Từ Văn Tân trầm mặc rất lâu, cuối cùng chỉ toát ra mộtcâu, “Người thường không thể tu luyện sao? Vậy thì trở về chẳng phải sẽ bịđánh…”Nga Mi trấn an nói: “Với tài hoa của hắn, cho dù làm người bình thường khôngthể tu luyện thì cũng có thể sống rất tốt.”“Tài hoa của hắn sao?” Trên mặt Từ Văn Tân lộ ra nét cười khổ, chậm rãi thannhẹ, “Ta là thật sự không nghĩ tới, với tính cách của tên mập mạp và tên to conkia, vậy mà cũng dám chạy theo tên gia hỏa to gan lớn mật này đi khắp nơi làmbậy.”Nga Mi lại móc ra một quyển mật tín từ trong tay áo, giao tới, nói: “Đây là tintức từ bên trong Trấn Hải ty truyền ra, nói rằng vốn là muốn bắt lấy vị ThámHoa lang này để gánh tội.”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Chu Hiên kinh ngạc, “Tây Kình Nguyệt đã phế căn cơ tu hành của hắn?”Tề Đa Lai gật đầu, “Vừa mới bắt đầu thì đã sử dụng hình phạt ‘Đắp mền’ vớihắn, ngài biết đó, chiêu này gây tổn thương bên trong không tổn thương bênngoài, rất dễ dàng bị nội thương, kinh mạch của hắn đã bị chấn thương, vỡthành mảnh nhỏ. Đợi chút nữa được đưa đến Minh tự thì còn cần phải đượcchữa trị kịp thời, nếu không, e rằng ngay cả mạng sống cũng không thể bảođảm, toàn bộ ngũ tạng lục phủ đã tổn thương, trong cơ thể đang chảy ra máu.Cho dù bảo vệ được tính mạng, đoán chừng không nằm một tháng là khôngxuống giường được.”Chu Hiên nhịn không được vuốt vuốt chòm râu, có chút cảm giác ngứa răng,lẩm bẩm nói, “Tên gia hỏa Tây Kình Nguyệt này…”Y quay đầu lại căn dặn Tề Đa Lai, “Xử lý sự việc làm sạch sẽ một chút, ThámHoa lang và Thanh Nha không có liên quan gì đến cái chết của Vương TuyếtĐường. Nói Tây Kình Nguyệt đi ‘chào hỏi’ một chút những người bên dưới cótham dự thẩm vấn và tra tấn, còn có cả người của Lang Hoàn cư cũng vậy,người cần phải cảnh cáo thì cảnh cáo, phải ngậm miệng thì ngậm miệng, nóichung là không được tiết lộ ra ngoài nửa chữ. Vương Tuyết Đường chính là doĐồ Hưu Khôi giết, không quan hệ với những người khác!”“Vâng.” Tề Đa Lai cung kính đáp lời.Gã ta đương nhiên biết rõ đây là có ý gì, Lương Đại tiên sinh dẫn Thanh Nha đi,Minh tự lại lôi Thám Hoa lang rời khỏi, nói rằng khi nào có chứng cứ rồi táithẩm là vô nghĩa, Đại thánh bức tử đệ tử thân truyền của Địa mẫu, Địa mẫukhông có canh cánh trong lòng mới là chuyện lạ, nơi đây không có cách nàokhông nhanh chóng kết án.Nói trắng ra là, cho dù là Lương Đại tiên sinh hay là Minh tự, lôi người ra ngoàichính là đang bảo vệ người.Nói chung, một khi Đồ Hưu Khôi đã trở thành kẻ chết thay, vậy thì vụ án nàykhông còn có quan hệ gì với người khác nữa, nếu còn dây dưa, lôi kéo rachuyện gì đó thì ngay cả Trấn Hải ty cũng sẽ chịu không nổi, ngoài ra còn sẽđắc tội cả Minh tự và Lương gia, cho nên, bên này khẳng định phải lau môngcho sạch sẽ, không cho phép có người nào tiếp tục kéo Thanh Nha và ThámHoa lang vào cái chết của Vương Tuyết Đường.Nhưng mà bởi vì chuyện này, gã ta lại nghĩ đến một sự chuyện khác, “Chưởnglệnh, đã bắt không ít người tại Lang Hoàn cư, nếu bây giờ đã muốn gán tội choĐồ Hưu Khôi, vậy thì có phải có thể thả những người đó ra rồi hay không?”Chu Hiên nghiêng liếc gã: “Thế nào, có người tìm ngươi để nhờ vả rồi sao?”Tề Đa Lai cười gượng, “Đúng vậy, ngài cũng biết đó, người có thể ở lại tạiLang Hoàn cư, không phải giàu có thì là cao quý, đa số đều có mối quan hệhoặc có con đường, chỉ cần những người này vừa bị bắt giam, liền có thể suynghĩ mà biết kết quả. Cũng giống như người tới tìm ngài vậy, một ít kẻ khôngliên hệ được với ngài, thì tìm đến ta để khơi thông, có một số người ta cũng bỏmặc.”Chu Hiên chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói: “Không nên thả hết, khi không thảhết làm gì, chưa chắc người ta đã nhớ ơn ngươi, cứ thả chậm rãi thôi. Có ngườitới chào hỏi thì bán cái ân tình cũng không muộn. Về phần những kẻ không cóquan hệ hay bối cảnh cùng những người đến chắp nối khơi thông, xem như làlai lịch bất minh trước tiên giam lại đó. Chiêu bài của Lang Hoàn cư có thêmnhiều chút điểm đen cũng không sao, những kẻ đó dù sao cũng là do Tây KìnhNguyệt bắt, phía sau Tây Kình Nguyệt là ai, mọi người đều biết.”Tề Đa Lai lập tức vui vẻ, chắp tay đáp: “Vâng, thuộc hạ đã hiểu.”Chu Hiên bỗng nhiên quay đầu lại, nói: “Còn nữa, ngươi nhanh chóng đi xuốngnhìn kỹ chút, phải thuận lợi bàn giao người cho Minh tự, ta không yên tâm vớitên gia hỏa Tây Kình Nguyệt này, không nên lại để xảy ra chuyện.”“Vâng.” Tề Đa Lai đáp lời, sau đó nhanh chóng rời đi.Trốn ở phía sau cửa sổ đứng nhìn trộm, Liễu Phiêu Phiêu chợt phấn chấn tinhthần.Nàng ta nhìn thấy được ba chiếc xe ngựa của Trấn Hải ty dừng tại bên ngoài laongục, then chốt là còn nhìn thấy hai gã tăng nhân mặc hắc bào ở bên cạnh xengựa, vừa nhìn nàng ta liền biết là tăng nhân của Minh tự, đã nghĩ tới một khảnăng, đoán chừng là tới dẫn mấy người Dữu Khánh đi.Trong lòng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cảnh tượng khiến nàng ta lo lắngđã xuất hiện, ba tấm ván khiêng ba người đi ra, đều che vải trắng, nhìn khôngthấy được khuôn mặt, nhưng với thân thể của Nam Trúc thì vẫn tương đối dễnhận ra, số lượng vừa đúng là ba người.Trên các tấm vải trắng đều dính đầy vết máu, người nằm dưới tấm vải trắngkhông có bất kỳ động tĩnh gì.Ba tấm ván kể cả người cùng nhau được đẩy mạnh vào trong xe, sau đó ngườicủa Trấn Hải ty cầm ba thanh bội kiếm và một số vật phẩm của nghi phạm bịtịch thu lúc trước đều giao hết cho hai gã tăng nhân hắc bào, Tề Đa Lai khôngbiết đang nói điều gì, Tây Kình Nguyệt cũng khoanh tay đứng ở một bên.Sau đó hai gã tăng nhân lên xe ngựa, có cả nhân viên Trấn Hải ty được phái đitheo hộ tống.Sau đó, xe ngựa lăn bánh rời đi.Trốn ở phía sau cửa sổ nhìn theo, nỗi lòng Liễu Phiêu Phiêu khó yên bình,không biết người đặt trên ba tấm ván kia còn sống hay đã chết, nhưng hiện tại,bất kỳ sự việc gì có liên quan tới Dữu Khánh thì nàng ta cũng không tiện đi hỏithăm, lại càng không dám đi theo sau dò xét.Đợi cho đám người Tề Đa Lai đều đã rời đi, Tây Kình Nguyệt phất tay gọi mấytên thủ hạ đang đứng nhìn tại cửa vào đại lao tới đây, hỏi: “Tên mập mạp và tênto con kia có khai ra điều gì hữu dụng hay không?”Một người đáp: “Không có a, tên to con kia cực kỳ cứng đầu, cứng đầu đến mứcngay cả một kêu thảm cũng không thốt ra. Cho dù có làm như thế nào, thử đủmọi cách như tưới nước muối, dội nước thuốc, sau khi chết ngất quá mấy lần,hắn vẫn cắn răng chịu đựng, hỏi cái gì cũng nói không biết. Nói thật, chịu đựngrất tốt, rất đáng mặt đàn ông!”Một người khác nói: “Tên mập mạp thì ngược lại, đau đớn gào thét khóc lóc,kêu cha gọi mẹ, nước mắt nước mũi không biết đã chảy bao nhiêu rồi, ra sứccầu chúng ta tha cho hắn, nhưng chính là chết sống không thừa nhận. Đã cột lêntháo xuống trụ đồng ba lần, khi đưa xuống lại dùng đủ các loại hành hạ, ngấtxỉu bảy tám lần, khi tỉnh lại vẫn là không nhận. Nếu là người bình thường, thậtsự đã chống chịu không nổi nữa, cho dù không có vấn đề thì cũng phải bị đánhcho nhận tội. Đại Chưởng mục, ta xem như phục rồi.”Tây Kình Nguyệt quay đầu lại nhìn về phía chiếc xe ngựa rời đi, trên mặt hiệnra vẻ ngạc nhiên, Dữu Khánh thì không phải nói rồi, thiên hạ đệ nhất tài tử a, gãkhông ngờ tới hai người bên cạnh Dữu Khánh, thoạt nhìn có vẻ rất thô kệch,ngốc nghếch, vậy mà cũng có xương cốt cứng như thế, lại có thể chống chịuđược cực hình của Trấn Hải ty…Ba chiếc xe ngựa đi một mạch đến bên cạnh eo biển, người trên xe lại đượckhiêng xuống, do người của Trấn Hải ty khiêng đi, đi theo hai gã tăng nhân mặchắc bào vượt qua chiếc cầu treo kia.Trên đỉnh một chiếc xe ngựa, “Đầu To” không biết từ lúc nào đã nằm tại bêntrên, lúc này đột nhiên vẫy cánh bay lên, lượn một vòng trên không trung rồibay theo.Ba người nằm dưới lớp vải trắng được khiêng thẳng đến cổng vào “Tảo Trầntự”, hai gã tăng nhân hắc bào đẩy cửa ra, đi vào, nhưng không cho nhân viênTrấn Hải ty khiêng người theo vào.Một nhóm người ở bên ngoài cổng chờ một hồi lâu, đột nhiên bọn hắn đều cóphần lúng ta lúng túng, bởi vì ba tấm ván và cả người nằm trên đó đồng thờicùng nhau bay lên, một tấm tiếp một tấm bay đi vào trong, ngoài cổng chỉ cònlại có nhân viên của Trấn Hải ty quay mặt nhìn nhau.Sau đó có một gã tăng nhân trẻ tuổi mặc hắc bào đi ra, đứng ở cổng chắp tay hơikhom người chào mọi người một cái, rồi đóng cổng chùa lại.Một đám nhân viên Trấn Hải ty đứng ngoài cửa nhìn nhau không nói nên lời,tưởng rằng có thể đi vào mở rộng tầm mắt chứ, không nghĩ tới ngay cả cổngcòn không thể nào đi vào, cũng không còn có cách nào khác, đành phải xoayngười rời đi.Khi những người này đi lên cầu treo, đang lượn vòng quanh trên không trung,Đầu To chợt lao xuống bay về phía chùa, nhưng trên không trung ngôi chùanhìn như đơn sơ này đột nhiên hiện ra một lớp sóng cản trở vô hình, không ngờđẩy Đầu To bắn ngược ra sau.Đầu To có vẻ bị làm cho sợ hãi, vội vàng vẫy cánh bay ra xa.Nhưng không bao lâu sau, nó lại hóa thành một điểm đen bay trở về, nhưng lầnnày nó chuyển sang bay ở độ cao thấp, dán sát mặt đất để bay trở về, dường nhưnó cũng biết được cách mượn nhờ địa thế yểm hộ, trông có vẻ lén lén lút lút.Nó rơi xuống trên đỉnh tường vây ngoài chùa, chui vào trong hốc mắt củaxương sọ, ẩn núp trong đó, thỉnh thoảng thò đầu ra bên ngoài hết nhìn đông tớinhìn tây.Sau đó, nó dường như có phần không chống cự lại được sự cám dỗ đống xươngcốt, bắt đầu mở miệng răng rắc răng rắc gặm nhai.Mặt trời nhảy ra biển mây nơi chân trời phương xa, tỏa ra ánh vàng rực rỡ vớihào quang vạn trượng soi sáng vạn vật trong trời đất, cảnh sắc huy hoàng.Tại tầng đỉnh Hải Tiêu các, một thanh niên trẻ tuổi tiêu sái tuấn tú trong bộ đồmàu xám từ trong phòng đi ra, cất bước tại trên sân thượng, nhìn ra cảnh vật ẢoVọng xa xa.Trên sân thượng có gieo trồng không ít hoa hoa cỏ cỏ, có một lão già đang chămsóc tưới nước, khi nhìn thấy người thanh niên thì bỏ đồ vật xuống, khách khíhành lễ chào: “Từ công tử.”Thanh niên nhân tên là Từ Văn Tân, là phụ tá trẻ tuổi nhất mới nổi lên bênngười trọng thần Huyền Quốc công của Cẩm quốc, rất được Huyền Quốc côngcoi trọng.Tại trong trạm cơ sở ngầm này của quân đội, người của Huyền Quốc công tựnhiên sẽ được người kính trong.“Chào.” Từ Văn Tân cười, gật đầu đáp lại.Lão già: “Có phải lão hủ đã quấy rầy công tử nghỉ ngơi rồi hay không?”Từ Văn Tân không có cất tiếng, chỉ cười cười khoát tay áo tỏ ý không phải, rồicất bước đi đến bên cạnh lan can sân thượng, đứng tựa ở đó dõi mắt im lặngnhìn ra xa, thỉnh thoảng có gió ùa tới, thổi tung tay áo của gã bay phất phới, sựnho nhã rất khắc sắc làm cho nhã nhìn càng thêm phong tuấn dật.Mái tóc chỉnh tể, khăn đội đầu phần phật trong gió, dáng người thon cao đứngchắp tay, da trắng nõn, vầng trán toát ra sự trí tuệ nghênh đón ánh nắng sángngời lên, đôi mắt sáng rạng ngời trong ánh nắng xán lạn, nhưng tâm tư trông cóvẻ trầm tư, không biết suy nghĩ đang đặt tại nơi nào.Hoa cỏ trên sân thượng cũng đung đưa trong gió, chập chờn khoe đủ dáng vẻbên cạnh gã.Lão già cảm thấy được gã đang có tầng tầng lớp lớp tâm sự, không biết đangsuy nghĩ gì, không dám quấy rầy, lặng lẽ rút lui xuống cầu thang.Một lúc lâu sau, bên trong phòng truyền ra một tiếng gọi to trong trẻo của nữ tử,“Công tử?”Từ Văn Tân nghe tiếng hồi thần lại, quay đầu xoay người, đi về phía căn phòng,vừa vặn gặp được thiếu nữ mặc bạch y vừa đi lên cửa nhìn xung quanh.Bạch y nữ tử là thiếp thân thị nữ do gã lựa chọn tại phủ Huyền Quốc công, tênlà Nga Mi.Nga Mi người cho gã đi vào trong cửa, rồi nhanh chóng đóng cửa lại, tiếp đó điđóng cửa sổ, sau đó mới ngồi xổm xuống nhặt từng trang giấy từ trên bàn bịthổi bay rơi xuống.Từ Văn Tân ngồi ở sau bàn, hỏi: “Nói đi, người như thế nào rồi?”Nga Mi thu dọn những tờ giấy rơi loạn đặt lên trên bàn xong, nói: “Phía bênMinh tự truyền tin tức tới, nói trong ba người, thoạt nhìn bên ngoài thì vị ThámHoa lang kia không có tổn thương gì nặng nề như hai vị khác, thực tế lại làngười bị thương nặng nhất, ngũ tạng lục phủ đều bị tổn thương.Việc này cũng không có gì, Minh tự còn có thể chữa trị, vấn đề là kinh mạchvận hành chân khí để tu hành đều đã vỡ thành mảnh nhỏ, không thể tiếp tục vậnkhí thi pháp, e rằng căn cơ tu hành đã bị hủy hoại, về sau có khả năng không thểtiếp tục tu hành, chỉ có thể làm người bình thường. Minh tự nói sẽ dốc hết sức,còn có thể chữa khỏi hay không thì không dám đảm bảo.Hai vị khác, Nam Trúc bị cực hình ống đồng nung đốt, da thịt sau lưng đã bịcháy bỏng, vô cùng thê thảm, không dễ dáng khôi phục. Mục Ngạo Thiết chỉcòn lại ba ngón chân, có thể thấy được cũng đã chịu đủ cục hình giày vò. Cả bangười đều được đưa đến Minh tự trong tình trạng hôn mê.”Sau khi nghe nói xong, Từ Văn Tân trầm mặc rất lâu, cuối cùng chỉ toát ra mộtcâu, “Người thường không thể tu luyện sao? Vậy thì trở về chẳng phải sẽ bịđánh…”Nga Mi trấn an nói: “Với tài hoa của hắn, cho dù làm người bình thường khôngthể tu luyện thì cũng có thể sống rất tốt.”“Tài hoa của hắn sao?” Trên mặt Từ Văn Tân lộ ra nét cười khổ, chậm rãi thannhẹ, “Ta là thật sự không nghĩ tới, với tính cách của tên mập mạp và tên to conkia, vậy mà cũng dám chạy theo tên gia hỏa to gan lớn mật này đi khắp nơi làmbậy.”Nga Mi lại móc ra một quyển mật tín từ trong tay áo, giao tới, nói: “Đây là tintức từ bên trong Trấn Hải ty truyền ra, nói rằng vốn là muốn bắt lấy vị ThámHoa lang này để gánh tội.”