Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 528: Không nhúng tay (1)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Vậy mà lại là giả? Trường Không quay đầu lại nhìn Minh tăng, biết được rằngđây là do sư tôn dùng pháp lực để tạo ra, cũng nhận ra được điều gì xảy ra vớikết quả lựa chọn của vị khách vừa rồi, kết quả nằm trong sự kiểm soát của sưtôn.Hắn không biết vì sao sư tôn phải làm như vậy, nếu đã không thể tránh được thếtục, vậy thì không phải mối quan hệ với bên Huyền Quốc công càng thân cậnhơn sao?Còn nếu như muốn đáp ứng với yêu cầu của khách, trực tiếp trả lời không phảilà được rồi, vì sao còn phải làm ra trò ảo thuật lựa chọn “Tùy theo số phận” nhưvậy chứ?Không biết, nghĩ không rõ, nhưng hắn cũng không có hỏi nhiều, biết rõ sư tônlàm như vậy tất có nguyên do.Bên ngoài chùa, Long Hành Vân và Thanh Nha đi ra khỏi cổng, xoay người lạichắp tay hoàn lễ với Trường Không đi đưa tiễn khách, cảm tạ đã đưa tiễn,Trường Không lịch sự đáp lại một câu rồi đóng cổng lại.Chờ đợi tại bên ngoài, ba người Ngân Sơn Hà, Thôi Du và Bàng Thành Khâuđều thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì thì tốt.“Thiếu Các chủ, thế nào rồi?” Ngân Sơn Hà cất lời hỏi.Long Hành Vân và Thanh Nha nhìn nhau cười, mấy người vừa nhìn liền hiểurồi, sự việc đã thành công rồi.Nơi đây cũng không phải chỗ nói chuyện, một nhóm người cần trước tiên rờikhỏi đây rồi nói tiếp.Trên đường, hai người Long, Thanh còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phíaMinh tự, đối với những gì trải qua bên trong chùa lúc trước bọn họ vẫn có cảmgiác như là nằm mơ, không chỉ đã tiến vào được mà còn hoàn thành mọi việcnhư mong muốn, thực sự là khó thể tưởng tượng nổi…Sau đó, Long Hành Vân kể lại đại khái những gì đã xảy ra bên trong chùa choNgân Sơn Hà biết, đương nhiên là gã không nói ra việc mình luôn nơm nớp losợ, thiếu một chút đã không dám tiếp lời.Khi trở lại Ảo Vọng, xe ngựa thả Thôi Du xuống tại trên đường, để cho lão tađến khách sạn thu dọn đồ đạc, cần phải di chuyển địa điểm dừng chân.Đối với việc động thủ với Thám Hoa lang, đã không còn lo lắng về Minh tự,Long Hành Vân cũng không dự định khách sáo gì nữa, muốn trực tiếp vào ở lạitrong Kinh Hồng điện.Đây cũng là ý của Thanh Nha, bởi vì một khi phía bên y biết được hướng đi củaThám Hoa lang thì Long Hành Vân phải lập tức lên đường, nếu không, bỏ lỡmột khoảng thời gian lâu, sẽ không dễ để theo dõi tại trong Minh Hải.Bên trong Kinh Hồng điện, sau khi sắp xếp xong cho quý khách, Cổ ThanhChiếu mới lôi kéo Thanh Nha đến nơi yên lặng hỏi thăm, “Kết quả chuyến điMinh tự như thế nào?”Thanh Nha: “Không nằm ngoài Can nương dự liệu, sự việc thành công rồi.”Cho dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng Cổ Thanh Chiếu vẫn có chút kinhngạc, “Ngay cả Minh tự cũng có thể dễ dàng tiếp xúc, Can nương lại thần thôngquảng đại như thế sao?”Thanh Nha bóc đậu phộng nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa ngập ngừng, nói:“Hình như là có thể bắt chuyện, nhưng cũng không có sâu sắc như chúng tatưởng.”Cổ Thanh Chiếu không hiểu được, “Như vậy còn không sâu sao? Ở một nơi nhưMinh tự, tự thành một đạo, chỉ sợ ngay cả Đại thánh lên tiếng kêu gọi cũngkhông chắc đã hữu dụng, Can nương vậy mà có thể giải quyết dễ dàng.”“Can nương cũng không trực tiếp giải quyết, là do Long Hành Vân đánh cượcthắng…”Thanh Nha kể lại những việc xảy ra trong đó cho bà ta nghe.Cổ Thanh Chiếu nghe xong thì không nói nên lời, im lặng một lúc mới than thở:“Nếu là nói như thế, vị Thám Hoa lang kia cũng chỉ có thể tự trách vận khí củamình không tốt mà thôi.”Thanh Nha: “Ngươi đừng quan tâm tới việc vận khí của hắn như thế nào, trướctiên nói xem tình hình phía bên hắn như thế nào đi.”Sau khi y và Bàng Thành Khâu đi Minh tự, tin tức và tình huống liên quankhông tiện truyền tới phía bên Minh tự, có thông tin gì thì đều truyền tới cho CổThanh Chiếu.Cổ Thanh Chiếu: “Không có dấu hiệu gì cho thấy sẽ rời đi, vẫn còn nằm dí tạitrong căn gác nhỏ đó không có đi ra ngoài, cũng không biết đến khi nào mới rờikhỏi.”Thanh Nha: “Can nương đã có dự liệu, hẳn là nắm giữ được tình huống gì đómà chúng ta không biết, đoán chừng cũng sắp rồi.”Nơi đây vừa mới nói xong, Bàng Thành Khâu bước nhanh đến, bẩm báo:“Thanh gia, người trên Đỉnh núi truyền lời tới, bảo ngài đi đến đó một chuyến.”Nơi gọi là “Trên Đỉnh núi ” chính là chỉ Trấn Hải ty, nơi có địa thế cao nhất tạiẢo Vọng.“Đã biết tránh không được.” Thanh Nha buông tiếng thở dài, lại quay sang nóivới Cổ Thanh Chiếu: “Ta nói không sai đi, không cần ta lộ ra, tự nhiên sẽ tìmtới cửa.” Y cúi đầu nhìn nhìn chiếc chân què của mình, “Mẹ nó, lúc hữu dụngthì há mồm kêu gọi, lúc không hữu dụng thì đánh gãy chân cũng làm như khôngthấy, cho rằng lão tử là cái gì chứ?”Cổ Thanh Chiếu phe phẩy quạt tròn không nói lời nào, tại Ảo Vọng này bà tachẳng phải cũng là xu nịnh khắp nơi sao?Thanh Nha than phiền thì than phiền, nhưng người thì vẫn phải ngoan ngoãn tậptễnh rời đi.Một chiếc xe ngựa đi đến Trấn Hải ty, quá trình vẫn như cũ, được người dẫn vàotrong phòng tối, gặp được đại Chưởng mục Tề Đa Lai.Tề Đa Lai vội vã gặp y như vậy còn có thể là vì chuyện gì nữa chứ? Đươngnhiên là biết được chuyện y và Long Hành Vân vậy mà lại tiến vào Minh tự, tựnhiên là muốn tìm hiểu xem đó là vì chuyện gì.Nói chung, Thanh Nha cũng không có giấu giếm, bởi vì có một số việc chính ycũng là phụng mệnh hành sự, đó là hành động phù hợp với các bước đi.Y giải thích rằng Long Hành Vân tìm đến mình muốn mượn tay mình đùa chếtDữu Khánh, nguyên nhân đương nhiên là vì mối thù cũ với Dữu Khánh, mà ythì không chịu đồng ý, nói là phía sau Dữu Khánh có Minh tự chống lưng,không muốn rước lấy phiền phức. Kết quả là Long Hành Vân cũng có chút lolắng về Minh tự, vì vậy gã quyết định đi đến Minh tự một chuyến.Nghe nói tình huống đại khái là như thế, Tề Đa Lai giật mình kinh ngạc, “Minhtăng đã đồng ý không can thiệp vào việc gã giết vị Thám Hoa lang kia sao?”Thanh Nha nhún vai, “Quả thực là vận khí của gã tốt, gã đã đánh cược thắng.Có lẽ, với thân phận và địa vị của Minh tăng, hẳn là sẽ không nuốt lời. Nói đicũng phải nói lại, người bình thường ngay cả đi vào đó cũng khó, gã có thể đivào liền không đơn giản, mặt mũi cha người ta lớn, loại chuyện xuất thân nàyquả thực là không thể so sánh.”Tề Đa Lai nhịn không được sờ sờ cằm đi tới đi lui trong tĩnh thất, bỗng dừngbước hỏi: “Lúc nào, động thủ ở đâu?”Thanh Nha: “Không biết, hiện nay vẫn còn đang theo dõi tìm cơ hội. Ta nói nhađại Chưởng mục, việc này ta là thật sự không muốn tham dự vào, tên kia lấy thếép người, còn dẫn theo, con mẹ nó, ‘Ngân vệ’ tới uy hiếp ta, ta cũng không còncách nào khác, ngươi nói giùm với Chưởng lệnh một tiếng, can thiệp đi, quảnmột chút, mọi người đều sẽ tự tại.”Tề Đa Lai có chút buồn bực, “Quản như thế nào? Bên trên không lên tiếng,Chưởng lệnh cũng không tiện quản, với tên đó thì chỉ có mấy vị Động chủ mớicó tư cách quản giáo.”“Các ngươi trực tiếp ra lệnh cưỡng chế gã dừng tay lại không phải được rồisao?”“Lệnh cưỡng chế của Trấn Hải ty có hữu dụng không? Chúng ta ra lệnh cưỡngchế, gã ngoài miệng sẽ đáp ứng, nhưng xoay người lại vẫn sẽ đi làm, như vậychẳng phải là đưa tới cửa cho người ta làm bẽ mặt hay sao? Trong lòng ngươihẳn phải biết rõ ràng, có một số việc nếu Trấn Hải ty không biết thì không sao,nhưng nếu đã biết rõ mà không quản lại là một vấn đề khác.”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Vậy mà lại là giả? Trường Không quay đầu lại nhìn Minh tăng, biết được rằngđây là do sư tôn dùng pháp lực để tạo ra, cũng nhận ra được điều gì xảy ra vớikết quả lựa chọn của vị khách vừa rồi, kết quả nằm trong sự kiểm soát của sưtôn.Hắn không biết vì sao sư tôn phải làm như vậy, nếu đã không thể tránh được thếtục, vậy thì không phải mối quan hệ với bên Huyền Quốc công càng thân cậnhơn sao?Còn nếu như muốn đáp ứng với yêu cầu của khách, trực tiếp trả lời không phảilà được rồi, vì sao còn phải làm ra trò ảo thuật lựa chọn “Tùy theo số phận” nhưvậy chứ?Không biết, nghĩ không rõ, nhưng hắn cũng không có hỏi nhiều, biết rõ sư tônlàm như vậy tất có nguyên do.Bên ngoài chùa, Long Hành Vân và Thanh Nha đi ra khỏi cổng, xoay người lạichắp tay hoàn lễ với Trường Không đi đưa tiễn khách, cảm tạ đã đưa tiễn,Trường Không lịch sự đáp lại một câu rồi đóng cổng lại.Chờ đợi tại bên ngoài, ba người Ngân Sơn Hà, Thôi Du và Bàng Thành Khâuđều thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì thì tốt.“Thiếu Các chủ, thế nào rồi?” Ngân Sơn Hà cất lời hỏi.Long Hành Vân và Thanh Nha nhìn nhau cười, mấy người vừa nhìn liền hiểurồi, sự việc đã thành công rồi.Nơi đây cũng không phải chỗ nói chuyện, một nhóm người cần trước tiên rờikhỏi đây rồi nói tiếp.Trên đường, hai người Long, Thanh còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phíaMinh tự, đối với những gì trải qua bên trong chùa lúc trước bọn họ vẫn có cảmgiác như là nằm mơ, không chỉ đã tiến vào được mà còn hoàn thành mọi việcnhư mong muốn, thực sự là khó thể tưởng tượng nổi…Sau đó, Long Hành Vân kể lại đại khái những gì đã xảy ra bên trong chùa choNgân Sơn Hà biết, đương nhiên là gã không nói ra việc mình luôn nơm nớp losợ, thiếu một chút đã không dám tiếp lời.Khi trở lại Ảo Vọng, xe ngựa thả Thôi Du xuống tại trên đường, để cho lão tađến khách sạn thu dọn đồ đạc, cần phải di chuyển địa điểm dừng chân.Đối với việc động thủ với Thám Hoa lang, đã không còn lo lắng về Minh tự,Long Hành Vân cũng không dự định khách sáo gì nữa, muốn trực tiếp vào ở lạitrong Kinh Hồng điện.Đây cũng là ý của Thanh Nha, bởi vì một khi phía bên y biết được hướng đi củaThám Hoa lang thì Long Hành Vân phải lập tức lên đường, nếu không, bỏ lỡmột khoảng thời gian lâu, sẽ không dễ để theo dõi tại trong Minh Hải.Bên trong Kinh Hồng điện, sau khi sắp xếp xong cho quý khách, Cổ ThanhChiếu mới lôi kéo Thanh Nha đến nơi yên lặng hỏi thăm, “Kết quả chuyến điMinh tự như thế nào?”Thanh Nha: “Không nằm ngoài Can nương dự liệu, sự việc thành công rồi.”Cho dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng Cổ Thanh Chiếu vẫn có chút kinhngạc, “Ngay cả Minh tự cũng có thể dễ dàng tiếp xúc, Can nương lại thần thôngquảng đại như thế sao?”Thanh Nha bóc đậu phộng nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa ngập ngừng, nói:“Hình như là có thể bắt chuyện, nhưng cũng không có sâu sắc như chúng tatưởng.”Cổ Thanh Chiếu không hiểu được, “Như vậy còn không sâu sao? Ở một nơi nhưMinh tự, tự thành một đạo, chỉ sợ ngay cả Đại thánh lên tiếng kêu gọi cũngkhông chắc đã hữu dụng, Can nương vậy mà có thể giải quyết dễ dàng.”“Can nương cũng không trực tiếp giải quyết, là do Long Hành Vân đánh cượcthắng…”Thanh Nha kể lại những việc xảy ra trong đó cho bà ta nghe.Cổ Thanh Chiếu nghe xong thì không nói nên lời, im lặng một lúc mới than thở:“Nếu là nói như thế, vị Thám Hoa lang kia cũng chỉ có thể tự trách vận khí củamình không tốt mà thôi.”Thanh Nha: “Ngươi đừng quan tâm tới việc vận khí của hắn như thế nào, trướctiên nói xem tình hình phía bên hắn như thế nào đi.”Sau khi y và Bàng Thành Khâu đi Minh tự, tin tức và tình huống liên quankhông tiện truyền tới phía bên Minh tự, có thông tin gì thì đều truyền tới cho CổThanh Chiếu.Cổ Thanh Chiếu: “Không có dấu hiệu gì cho thấy sẽ rời đi, vẫn còn nằm dí tạitrong căn gác nhỏ đó không có đi ra ngoài, cũng không biết đến khi nào mới rờikhỏi.”Thanh Nha: “Can nương đã có dự liệu, hẳn là nắm giữ được tình huống gì đómà chúng ta không biết, đoán chừng cũng sắp rồi.”Nơi đây vừa mới nói xong, Bàng Thành Khâu bước nhanh đến, bẩm báo:“Thanh gia, người trên Đỉnh núi truyền lời tới, bảo ngài đi đến đó một chuyến.”Nơi gọi là “Trên Đỉnh núi ” chính là chỉ Trấn Hải ty, nơi có địa thế cao nhất tạiẢo Vọng.“Đã biết tránh không được.” Thanh Nha buông tiếng thở dài, lại quay sang nóivới Cổ Thanh Chiếu: “Ta nói không sai đi, không cần ta lộ ra, tự nhiên sẽ tìmtới cửa.” Y cúi đầu nhìn nhìn chiếc chân què của mình, “Mẹ nó, lúc hữu dụngthì há mồm kêu gọi, lúc không hữu dụng thì đánh gãy chân cũng làm như khôngthấy, cho rằng lão tử là cái gì chứ?”Cổ Thanh Chiếu phe phẩy quạt tròn không nói lời nào, tại Ảo Vọng này bà tachẳng phải cũng là xu nịnh khắp nơi sao?Thanh Nha than phiền thì than phiền, nhưng người thì vẫn phải ngoan ngoãn tậptễnh rời đi.Một chiếc xe ngựa đi đến Trấn Hải ty, quá trình vẫn như cũ, được người dẫn vàotrong phòng tối, gặp được đại Chưởng mục Tề Đa Lai.Tề Đa Lai vội vã gặp y như vậy còn có thể là vì chuyện gì nữa chứ? Đươngnhiên là biết được chuyện y và Long Hành Vân vậy mà lại tiến vào Minh tự, tựnhiên là muốn tìm hiểu xem đó là vì chuyện gì.Nói chung, Thanh Nha cũng không có giấu giếm, bởi vì có một số việc chính ycũng là phụng mệnh hành sự, đó là hành động phù hợp với các bước đi.Y giải thích rằng Long Hành Vân tìm đến mình muốn mượn tay mình đùa chếtDữu Khánh, nguyên nhân đương nhiên là vì mối thù cũ với Dữu Khánh, mà ythì không chịu đồng ý, nói là phía sau Dữu Khánh có Minh tự chống lưng,không muốn rước lấy phiền phức. Kết quả là Long Hành Vân cũng có chút lolắng về Minh tự, vì vậy gã quyết định đi đến Minh tự một chuyến.Nghe nói tình huống đại khái là như thế, Tề Đa Lai giật mình kinh ngạc, “Minhtăng đã đồng ý không can thiệp vào việc gã giết vị Thám Hoa lang kia sao?”Thanh Nha nhún vai, “Quả thực là vận khí của gã tốt, gã đã đánh cược thắng.Có lẽ, với thân phận và địa vị của Minh tăng, hẳn là sẽ không nuốt lời. Nói đicũng phải nói lại, người bình thường ngay cả đi vào đó cũng khó, gã có thể đivào liền không đơn giản, mặt mũi cha người ta lớn, loại chuyện xuất thân nàyquả thực là không thể so sánh.”Tề Đa Lai nhịn không được sờ sờ cằm đi tới đi lui trong tĩnh thất, bỗng dừngbước hỏi: “Lúc nào, động thủ ở đâu?”Thanh Nha: “Không biết, hiện nay vẫn còn đang theo dõi tìm cơ hội. Ta nói nhađại Chưởng mục, việc này ta là thật sự không muốn tham dự vào, tên kia lấy thếép người, còn dẫn theo, con mẹ nó, ‘Ngân vệ’ tới uy hiếp ta, ta cũng không còncách nào khác, ngươi nói giùm với Chưởng lệnh một tiếng, can thiệp đi, quảnmột chút, mọi người đều sẽ tự tại.”Tề Đa Lai có chút buồn bực, “Quản như thế nào? Bên trên không lên tiếng,Chưởng lệnh cũng không tiện quản, với tên đó thì chỉ có mấy vị Động chủ mớicó tư cách quản giáo.”“Các ngươi trực tiếp ra lệnh cưỡng chế gã dừng tay lại không phải được rồisao?”“Lệnh cưỡng chế của Trấn Hải ty có hữu dụng không? Chúng ta ra lệnh cưỡngchế, gã ngoài miệng sẽ đáp ứng, nhưng xoay người lại vẫn sẽ đi làm, như vậychẳng phải là đưa tới cửa cho người ta làm bẽ mặt hay sao? Trong lòng ngươihẳn phải biết rõ ràng, có một số việc nếu Trấn Hải ty không biết thì không sao,nhưng nếu đã biết rõ mà không quản lại là một vấn đề khác.”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Vậy mà lại là giả? Trường Không quay đầu lại nhìn Minh tăng, biết được rằngđây là do sư tôn dùng pháp lực để tạo ra, cũng nhận ra được điều gì xảy ra vớikết quả lựa chọn của vị khách vừa rồi, kết quả nằm trong sự kiểm soát của sưtôn.Hắn không biết vì sao sư tôn phải làm như vậy, nếu đã không thể tránh được thếtục, vậy thì không phải mối quan hệ với bên Huyền Quốc công càng thân cậnhơn sao?Còn nếu như muốn đáp ứng với yêu cầu của khách, trực tiếp trả lời không phảilà được rồi, vì sao còn phải làm ra trò ảo thuật lựa chọn “Tùy theo số phận” nhưvậy chứ?Không biết, nghĩ không rõ, nhưng hắn cũng không có hỏi nhiều, biết rõ sư tônlàm như vậy tất có nguyên do.Bên ngoài chùa, Long Hành Vân và Thanh Nha đi ra khỏi cổng, xoay người lạichắp tay hoàn lễ với Trường Không đi đưa tiễn khách, cảm tạ đã đưa tiễn,Trường Không lịch sự đáp lại một câu rồi đóng cổng lại.Chờ đợi tại bên ngoài, ba người Ngân Sơn Hà, Thôi Du và Bàng Thành Khâuđều thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì thì tốt.“Thiếu Các chủ, thế nào rồi?” Ngân Sơn Hà cất lời hỏi.Long Hành Vân và Thanh Nha nhìn nhau cười, mấy người vừa nhìn liền hiểurồi, sự việc đã thành công rồi.Nơi đây cũng không phải chỗ nói chuyện, một nhóm người cần trước tiên rờikhỏi đây rồi nói tiếp.Trên đường, hai người Long, Thanh còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phíaMinh tự, đối với những gì trải qua bên trong chùa lúc trước bọn họ vẫn có cảmgiác như là nằm mơ, không chỉ đã tiến vào được mà còn hoàn thành mọi việcnhư mong muốn, thực sự là khó thể tưởng tượng nổi…Sau đó, Long Hành Vân kể lại đại khái những gì đã xảy ra bên trong chùa choNgân Sơn Hà biết, đương nhiên là gã không nói ra việc mình luôn nơm nớp losợ, thiếu một chút đã không dám tiếp lời.Khi trở lại Ảo Vọng, xe ngựa thả Thôi Du xuống tại trên đường, để cho lão tađến khách sạn thu dọn đồ đạc, cần phải di chuyển địa điểm dừng chân.Đối với việc động thủ với Thám Hoa lang, đã không còn lo lắng về Minh tự,Long Hành Vân cũng không dự định khách sáo gì nữa, muốn trực tiếp vào ở lạitrong Kinh Hồng điện.Đây cũng là ý của Thanh Nha, bởi vì một khi phía bên y biết được hướng đi củaThám Hoa lang thì Long Hành Vân phải lập tức lên đường, nếu không, bỏ lỡmột khoảng thời gian lâu, sẽ không dễ để theo dõi tại trong Minh Hải.Bên trong Kinh Hồng điện, sau khi sắp xếp xong cho quý khách, Cổ ThanhChiếu mới lôi kéo Thanh Nha đến nơi yên lặng hỏi thăm, “Kết quả chuyến điMinh tự như thế nào?”Thanh Nha: “Không nằm ngoài Can nương dự liệu, sự việc thành công rồi.”Cho dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng Cổ Thanh Chiếu vẫn có chút kinhngạc, “Ngay cả Minh tự cũng có thể dễ dàng tiếp xúc, Can nương lại thần thôngquảng đại như thế sao?”Thanh Nha bóc đậu phộng nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa ngập ngừng, nói:“Hình như là có thể bắt chuyện, nhưng cũng không có sâu sắc như chúng tatưởng.”Cổ Thanh Chiếu không hiểu được, “Như vậy còn không sâu sao? Ở một nơi nhưMinh tự, tự thành một đạo, chỉ sợ ngay cả Đại thánh lên tiếng kêu gọi cũngkhông chắc đã hữu dụng, Can nương vậy mà có thể giải quyết dễ dàng.”“Can nương cũng không trực tiếp giải quyết, là do Long Hành Vân đánh cượcthắng…”Thanh Nha kể lại những việc xảy ra trong đó cho bà ta nghe.Cổ Thanh Chiếu nghe xong thì không nói nên lời, im lặng một lúc mới than thở:“Nếu là nói như thế, vị Thám Hoa lang kia cũng chỉ có thể tự trách vận khí củamình không tốt mà thôi.”Thanh Nha: “Ngươi đừng quan tâm tới việc vận khí của hắn như thế nào, trướctiên nói xem tình hình phía bên hắn như thế nào đi.”Sau khi y và Bàng Thành Khâu đi Minh tự, tin tức và tình huống liên quankhông tiện truyền tới phía bên Minh tự, có thông tin gì thì đều truyền tới cho CổThanh Chiếu.Cổ Thanh Chiếu: “Không có dấu hiệu gì cho thấy sẽ rời đi, vẫn còn nằm dí tạitrong căn gác nhỏ đó không có đi ra ngoài, cũng không biết đến khi nào mới rờikhỏi.”Thanh Nha: “Can nương đã có dự liệu, hẳn là nắm giữ được tình huống gì đómà chúng ta không biết, đoán chừng cũng sắp rồi.”Nơi đây vừa mới nói xong, Bàng Thành Khâu bước nhanh đến, bẩm báo:“Thanh gia, người trên Đỉnh núi truyền lời tới, bảo ngài đi đến đó một chuyến.”Nơi gọi là “Trên Đỉnh núi ” chính là chỉ Trấn Hải ty, nơi có địa thế cao nhất tạiẢo Vọng.“Đã biết tránh không được.” Thanh Nha buông tiếng thở dài, lại quay sang nóivới Cổ Thanh Chiếu: “Ta nói không sai đi, không cần ta lộ ra, tự nhiên sẽ tìmtới cửa.” Y cúi đầu nhìn nhìn chiếc chân què của mình, “Mẹ nó, lúc hữu dụngthì há mồm kêu gọi, lúc không hữu dụng thì đánh gãy chân cũng làm như khôngthấy, cho rằng lão tử là cái gì chứ?”Cổ Thanh Chiếu phe phẩy quạt tròn không nói lời nào, tại Ảo Vọng này bà tachẳng phải cũng là xu nịnh khắp nơi sao?Thanh Nha than phiền thì than phiền, nhưng người thì vẫn phải ngoan ngoãn tậptễnh rời đi.Một chiếc xe ngựa đi đến Trấn Hải ty, quá trình vẫn như cũ, được người dẫn vàotrong phòng tối, gặp được đại Chưởng mục Tề Đa Lai.Tề Đa Lai vội vã gặp y như vậy còn có thể là vì chuyện gì nữa chứ? Đươngnhiên là biết được chuyện y và Long Hành Vân vậy mà lại tiến vào Minh tự, tựnhiên là muốn tìm hiểu xem đó là vì chuyện gì.Nói chung, Thanh Nha cũng không có giấu giếm, bởi vì có một số việc chính ycũng là phụng mệnh hành sự, đó là hành động phù hợp với các bước đi.Y giải thích rằng Long Hành Vân tìm đến mình muốn mượn tay mình đùa chếtDữu Khánh, nguyên nhân đương nhiên là vì mối thù cũ với Dữu Khánh, mà ythì không chịu đồng ý, nói là phía sau Dữu Khánh có Minh tự chống lưng,không muốn rước lấy phiền phức. Kết quả là Long Hành Vân cũng có chút lolắng về Minh tự, vì vậy gã quyết định đi đến Minh tự một chuyến.Nghe nói tình huống đại khái là như thế, Tề Đa Lai giật mình kinh ngạc, “Minhtăng đã đồng ý không can thiệp vào việc gã giết vị Thám Hoa lang kia sao?”Thanh Nha nhún vai, “Quả thực là vận khí của gã tốt, gã đã đánh cược thắng.Có lẽ, với thân phận và địa vị của Minh tăng, hẳn là sẽ không nuốt lời. Nói đicũng phải nói lại, người bình thường ngay cả đi vào đó cũng khó, gã có thể đivào liền không đơn giản, mặt mũi cha người ta lớn, loại chuyện xuất thân nàyquả thực là không thể so sánh.”Tề Đa Lai nhịn không được sờ sờ cằm đi tới đi lui trong tĩnh thất, bỗng dừngbước hỏi: “Lúc nào, động thủ ở đâu?”Thanh Nha: “Không biết, hiện nay vẫn còn đang theo dõi tìm cơ hội. Ta nói nhađại Chưởng mục, việc này ta là thật sự không muốn tham dự vào, tên kia lấy thếép người, còn dẫn theo, con mẹ nó, ‘Ngân vệ’ tới uy hiếp ta, ta cũng không còncách nào khác, ngươi nói giùm với Chưởng lệnh một tiếng, can thiệp đi, quảnmột chút, mọi người đều sẽ tự tại.”Tề Đa Lai có chút buồn bực, “Quản như thế nào? Bên trên không lên tiếng,Chưởng lệnh cũng không tiện quản, với tên đó thì chỉ có mấy vị Động chủ mớicó tư cách quản giáo.”“Các ngươi trực tiếp ra lệnh cưỡng chế gã dừng tay lại không phải được rồisao?”“Lệnh cưỡng chế của Trấn Hải ty có hữu dụng không? Chúng ta ra lệnh cưỡngchế, gã ngoài miệng sẽ đáp ứng, nhưng xoay người lại vẫn sẽ đi làm, như vậychẳng phải là đưa tới cửa cho người ta làm bẽ mặt hay sao? Trong lòng ngươihẳn phải biết rõ ràng, có một số việc nếu Trấn Hải ty không biết thì không sao,nhưng nếu đã biết rõ mà không quản lại là một vấn đề khác.”