Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 530: Theo dõi (1)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… “Vâng.” Nga Mi tuân lời, làm theo.Khi hai người bước ra khỏi cửa thì trên thân mỗi người đều đã được áo choàngche phủ, họ cưỡi một chiếc xe ngựa rời đi.Xe ngựa chạy nhanh tới bờ sông rồi dừng lại, hai người ra khỏi xe ngựa, khôngcần người khác đi cùng, hai người bước xuống bậc cấp bên bờ biển, lên mộtchiếc đò Minh Hải ở bên cạnh.Giao nhân với nửa người dưới chìm ở trong nước lập tức đưa tay đặt lên mépthuyền, chủ động chào hỏi khách hàng: “Hai vị muốn đi đâu?”Từ Văn Tân đưa tay vén áo choàng ra, để lộ một quả ngọc bội đeo ở bên hông,trên ngọc bội mơ hồ là hình ảnh nhân giao đối đáp với nhau, người tại trên bờ,giao ở trong nước ngẩng đầu lên, giống như bọn họ đang giằng co với nhau.Giao nhân nhìn thấy ngọc bội này, thoáng sửng sốt một chút, rồi sau đó khôngcó nói lời nào nữa, chìm vào trong nước, di chuyển đến đuôi thuyền, giữ vữngcon đò.Hai người ở trên bờ trực tiếp bước lên đò, sau đó Nga Mi thắp sáng chiếc đènlồng treo tại trên đò.Đò rời bờ, chở hai người rất nhanh rời đi…Hành khách không nói đi tới nơi nào, Giao nhân lái đò cũng không có hỏi, chỉtập trung đẩy đò đi. Đò lướt đi trên mặt biển, băng qua khu vực phồn hoa, dầndần đi đến ven bờ biển nằm ngoài ánh đèn rực rỡ, dừng tại dưới vách núi bêncạnh Minh tự.Hai người trên đò bước lên bờ, Từ Văn Tân dặn dò một câu, “Còn cần đò trở về,chờ một chút.”Giao nhân đẩy đò đưa mắt nhìn khung cảnh trên vách núi, rồi cung kính đáp:“Vâng.”Sau đó, Nga Mi đưa tay giúp đỡ Từ Văn Tân, ngay tại chỗ bay lên trời, theovách núi đá bay lên như diều gặp gió, nhẹ nhàng rơi xuống tại trên đỉnh núi.Trường Không, Bạch Vân lắc mình bay đến, ngăn cản trước mặt bọn họ.Từ Văn Tân xốc chiếc mũ trùm đầu lên, để lộ ra khuôn mặt của mình, mỉm cườichào hỏi, “Nhị vị sư phụ, đã rất lâu không gặp rồi, đại sư có ở đây không?”Trường Không, Bạch Vân kinh ngạc, song song chắp tay, sau đó đưa tay ra hiệumời.Nga Mi hiếu kỳ quan sát ngôi chùa bạch cốt này rồi muốn cùng đi theo, nhưnglại bị Trường Không đưa tay ngăn cản lại.Từ Văn Tân quay đầu lại nhìn nàng, dặn dò: “Nơi đây không thể tùy ý, ngươi cứở lại nơi này chờ ta, ta chỉ đi một lúc.”“Vâng.” Nga Mi đáp lời, sau đó nhìn theo hai gã tiểu tăng dẫn công tử rời đi,nhìn theo công tử tiến vào bên trong chính điện của chùa.Thực tế thì Từ Văn Tân tiến vào cũng không có bao lâu liền đã đi ra, sau khi đira hắn đứng ở bên cạnh vách núi đắm mình trong cảnh đêm nhìn ra biển cảmênh mông, vẻ mặt nghiêm trọng.Nga Mi có chút ngạc nhiên, thử hỏi: “Công tử, thế nào rồi?”Từ Văn Tân chậm rãi quay đầu lại nhìn chính điện ngôi chùa, rồi lại nhìnTrường Không đi đưa tiễn ở một bên, “Ta đã dùng hết lời, hỏi không ra nhânquả, đại sư tựa như có nỗi niềm khó nói.”Trường Không yên tĩnh đứng ở bên, không chút nào dao động.Lúc này, lại thấy Bạch Vân bước nhanh đi tới, chắp tay cúi chào, sau đó nói ra:“Công tử, sư tôn có lời hay gửi tặng, mong rằng công tử có thể nghe vào. Sư tônnói, người dạng gì đã định trước sẽ có con đường dạng đó, có một số người nhìnnhư là cùng một đường với công tử, nhưng thực ra cũng không phải như vậy,ngươi không thể giúp hắn đi con đường của hắn, hắn cũng không thể giúp ngươiđi con đường của ngươi.Nếu như mạng hắn không tuyệt, lần trước cho dù ngươi không ra tay, hắn cũngchưa chắc đã chết. Còn nếu số kiếp hắn đã định, dù cho lần này ngươi xuất thủcũng chưa chắc có thể cứu được.Tính cách cá nhân của hắn từ lâu đã định trước sẽ thu nhận bao nhiêu phúc, baonhiêu họa. Ngươi có thể ngăn cản một lần tai họa cho hắn, nhưng không có khảnăng vì hắn ngăn cản hết toàn bộ tai họa, ít nhất, không phải năng lực hiện naycủa ngươi có thể can thiệp được. Công tử cũng không nên mượn danh nghĩa củaHuyền Quốc công can thiệp vào quá nhiều, để tránh nhọc người mệt mình, nêncó chừng có mực!”“Lời của Đại sư, vãn bối nhớ kỹ.” Từ Văn Tân khách khí đáp, rồi lại quay đầunhìn ra xa xa biển rộng, thần tình phức tạp mà khẽ thở dài: “Lần này, chỉ có thểnhìn xem tạo hóa của bọn họ mà thôi. Nga Mi, chúng ta về đi.”Minh tự không chịu ra mặt, hắn quả thực cũng không còn cách nào, tại ẢoVọng này, lực lượng mà hắn có thể điều động cũng thực sự có hạn, huống chiđó còn là Minh Hải thần bí và khó lường. Hiện tại, ngay cả việc đám người DữuKhánh đi đâu hắn cũng không biết được, nếu chờ cho hắn nghĩ biện pháp khácchậm rãi thăm dò, điều tra, e rằng sự việc đã kết thúc từ lâu rồi.Trường Không và Bạch Vân chắp tay khom người đưa tiễn.Nga Mi giúp đỡ Từ Văn Tân phi thân bay xuống, mang theo người bay chéo rangoài vách đá, hạ xuống trên đò.Một chiếc đò chở hai người lướt sóng rời đi…Ánh trăng sáng tỏ, cũng khó xuyên qua tầng mây dày đặc.Trong một thế giới tối đen như mực, được ánh đèn đầu thuyền chiếu sáng mớicó thể nhìn thấy sương mù nhàn nhạt lững lờ phiêu đãng. Mặt nước phẳng lặngnhư một tấm gương, người không biết tình hình sẽ rất khó tin tưởng được đây làmặt biển, sương mù nhàn nhạt theo mặt nước chậm rãi lan tỏa ra khắp nơi.Chiếc đò lướt đi phá vỡ sự phẳng lặng của mặt nước.“Lão Thập Ngũ, hai chiếc thuyền phía sau có phải đang cùng đi theo chúng tahay không vậy?”Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh, Nam Trúc đã nhận ra một chútkhác thường, nhịn không được cất tiếng nhắc nhở.Mục Ngạo Thiết đang nhìn chằm chằm về phía đó, có thể mơ hồ nhìn thấy đượchai điểm ánh đèn đầu thuyền.Thị lực của Dữu Khánh tốt hơn hai người bọn họ nhiều, hắn cũng đã phát hiệnđược từ lâu rồi, chỉ là lúc trước còn chưa dám xác định, bây giờ, sau nhiều lầnquanh co chuyển hướng thấy vẫn một mực theo sau, hắn cơ bản có thể khẳngđịnh là đang bám theo mình.Về phần là ai đang theo dõi mình, hắn cũng không biết, quỷ mới biết đó là nhânthủ của một phương nào.Nói chung, lời Nam Trúc nhắc nhở làm cho hắn lập tức trở nên cảnh giác, cảmthấy có nguy hiểm, bởi vì ngay cả Nam Trúc cũng nhận ra được đối phươngđang theo dõi mình, đối phương có nhận thấy đã bị đả thảo kinh xà rồi haykhông, có hành động tiến hơn một bước hay không chứ?Bất kể đối phương có phải chỉ là theo dõi thôi hay không, Dữu Khánh cũngkhông muốn mạo hiểm khi không cần thiết, huống chi hắn cũng không muốn đểcho người khác biết rõ nơi mà hắn muốn đến, người mà hắn muốn gặp, cho nên,vào lúc này hắn lắc mình bay đến đuôi đò, nửa ngồi xổm xuống.Ở trong nước quẫy đuôi đẩy đò đi tới trước, Giao nhân ngửa mặt cười hắc hắc,lộ ra hàm răng nhọn như lưỡi cưa, lớp vảy ở nửa thân dưới lấp lóe phản quangdưới ánh đèn lồng treo trên đò.Dữu Khánh từ trên nhìn xuống, cất tiếng: “Có người đang theo dõi chúng ta.”Giao nhân cười hắc hắc trả lời: “Minh Hải rộng lớn như vậy, người ta muốn đinhư thế nào là tự do của người ta.”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… “Vâng.” Nga Mi tuân lời, làm theo.Khi hai người bước ra khỏi cửa thì trên thân mỗi người đều đã được áo choàngche phủ, họ cưỡi một chiếc xe ngựa rời đi.Xe ngựa chạy nhanh tới bờ sông rồi dừng lại, hai người ra khỏi xe ngựa, khôngcần người khác đi cùng, hai người bước xuống bậc cấp bên bờ biển, lên mộtchiếc đò Minh Hải ở bên cạnh.Giao nhân với nửa người dưới chìm ở trong nước lập tức đưa tay đặt lên mépthuyền, chủ động chào hỏi khách hàng: “Hai vị muốn đi đâu?”Từ Văn Tân đưa tay vén áo choàng ra, để lộ một quả ngọc bội đeo ở bên hông,trên ngọc bội mơ hồ là hình ảnh nhân giao đối đáp với nhau, người tại trên bờ,giao ở trong nước ngẩng đầu lên, giống như bọn họ đang giằng co với nhau.Giao nhân nhìn thấy ngọc bội này, thoáng sửng sốt một chút, rồi sau đó khôngcó nói lời nào nữa, chìm vào trong nước, di chuyển đến đuôi thuyền, giữ vữngcon đò.Hai người ở trên bờ trực tiếp bước lên đò, sau đó Nga Mi thắp sáng chiếc đènlồng treo tại trên đò.Đò rời bờ, chở hai người rất nhanh rời đi…Hành khách không nói đi tới nơi nào, Giao nhân lái đò cũng không có hỏi, chỉtập trung đẩy đò đi. Đò lướt đi trên mặt biển, băng qua khu vực phồn hoa, dầndần đi đến ven bờ biển nằm ngoài ánh đèn rực rỡ, dừng tại dưới vách núi bêncạnh Minh tự.Hai người trên đò bước lên bờ, Từ Văn Tân dặn dò một câu, “Còn cần đò trở về,chờ một chút.”Giao nhân đẩy đò đưa mắt nhìn khung cảnh trên vách núi, rồi cung kính đáp:“Vâng.”Sau đó, Nga Mi đưa tay giúp đỡ Từ Văn Tân, ngay tại chỗ bay lên trời, theovách núi đá bay lên như diều gặp gió, nhẹ nhàng rơi xuống tại trên đỉnh núi.Trường Không, Bạch Vân lắc mình bay đến, ngăn cản trước mặt bọn họ.Từ Văn Tân xốc chiếc mũ trùm đầu lên, để lộ ra khuôn mặt của mình, mỉm cườichào hỏi, “Nhị vị sư phụ, đã rất lâu không gặp rồi, đại sư có ở đây không?”Trường Không, Bạch Vân kinh ngạc, song song chắp tay, sau đó đưa tay ra hiệumời.Nga Mi hiếu kỳ quan sát ngôi chùa bạch cốt này rồi muốn cùng đi theo, nhưnglại bị Trường Không đưa tay ngăn cản lại.Từ Văn Tân quay đầu lại nhìn nàng, dặn dò: “Nơi đây không thể tùy ý, ngươi cứở lại nơi này chờ ta, ta chỉ đi một lúc.”“Vâng.” Nga Mi đáp lời, sau đó nhìn theo hai gã tiểu tăng dẫn công tử rời đi,nhìn theo công tử tiến vào bên trong chính điện của chùa.Thực tế thì Từ Văn Tân tiến vào cũng không có bao lâu liền đã đi ra, sau khi đira hắn đứng ở bên cạnh vách núi đắm mình trong cảnh đêm nhìn ra biển cảmênh mông, vẻ mặt nghiêm trọng.Nga Mi có chút ngạc nhiên, thử hỏi: “Công tử, thế nào rồi?”Từ Văn Tân chậm rãi quay đầu lại nhìn chính điện ngôi chùa, rồi lại nhìnTrường Không đi đưa tiễn ở một bên, “Ta đã dùng hết lời, hỏi không ra nhânquả, đại sư tựa như có nỗi niềm khó nói.”Trường Không yên tĩnh đứng ở bên, không chút nào dao động.Lúc này, lại thấy Bạch Vân bước nhanh đi tới, chắp tay cúi chào, sau đó nói ra:“Công tử, sư tôn có lời hay gửi tặng, mong rằng công tử có thể nghe vào. Sư tônnói, người dạng gì đã định trước sẽ có con đường dạng đó, có một số người nhìnnhư là cùng một đường với công tử, nhưng thực ra cũng không phải như vậy,ngươi không thể giúp hắn đi con đường của hắn, hắn cũng không thể giúp ngươiđi con đường của ngươi.Nếu như mạng hắn không tuyệt, lần trước cho dù ngươi không ra tay, hắn cũngchưa chắc đã chết. Còn nếu số kiếp hắn đã định, dù cho lần này ngươi xuất thủcũng chưa chắc có thể cứu được.Tính cách cá nhân của hắn từ lâu đã định trước sẽ thu nhận bao nhiêu phúc, baonhiêu họa. Ngươi có thể ngăn cản một lần tai họa cho hắn, nhưng không có khảnăng vì hắn ngăn cản hết toàn bộ tai họa, ít nhất, không phải năng lực hiện naycủa ngươi có thể can thiệp được. Công tử cũng không nên mượn danh nghĩa củaHuyền Quốc công can thiệp vào quá nhiều, để tránh nhọc người mệt mình, nêncó chừng có mực!”“Lời của Đại sư, vãn bối nhớ kỹ.” Từ Văn Tân khách khí đáp, rồi lại quay đầunhìn ra xa xa biển rộng, thần tình phức tạp mà khẽ thở dài: “Lần này, chỉ có thểnhìn xem tạo hóa của bọn họ mà thôi. Nga Mi, chúng ta về đi.”Minh tự không chịu ra mặt, hắn quả thực cũng không còn cách nào, tại ẢoVọng này, lực lượng mà hắn có thể điều động cũng thực sự có hạn, huống chiđó còn là Minh Hải thần bí và khó lường. Hiện tại, ngay cả việc đám người DữuKhánh đi đâu hắn cũng không biết được, nếu chờ cho hắn nghĩ biện pháp khácchậm rãi thăm dò, điều tra, e rằng sự việc đã kết thúc từ lâu rồi.Trường Không và Bạch Vân chắp tay khom người đưa tiễn.Nga Mi giúp đỡ Từ Văn Tân phi thân bay xuống, mang theo người bay chéo rangoài vách đá, hạ xuống trên đò.Một chiếc đò chở hai người lướt sóng rời đi…Ánh trăng sáng tỏ, cũng khó xuyên qua tầng mây dày đặc.Trong một thế giới tối đen như mực, được ánh đèn đầu thuyền chiếu sáng mớicó thể nhìn thấy sương mù nhàn nhạt lững lờ phiêu đãng. Mặt nước phẳng lặngnhư một tấm gương, người không biết tình hình sẽ rất khó tin tưởng được đây làmặt biển, sương mù nhàn nhạt theo mặt nước chậm rãi lan tỏa ra khắp nơi.Chiếc đò lướt đi phá vỡ sự phẳng lặng của mặt nước.“Lão Thập Ngũ, hai chiếc thuyền phía sau có phải đang cùng đi theo chúng tahay không vậy?”Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh, Nam Trúc đã nhận ra một chútkhác thường, nhịn không được cất tiếng nhắc nhở.Mục Ngạo Thiết đang nhìn chằm chằm về phía đó, có thể mơ hồ nhìn thấy đượchai điểm ánh đèn đầu thuyền.Thị lực của Dữu Khánh tốt hơn hai người bọn họ nhiều, hắn cũng đã phát hiệnđược từ lâu rồi, chỉ là lúc trước còn chưa dám xác định, bây giờ, sau nhiều lầnquanh co chuyển hướng thấy vẫn một mực theo sau, hắn cơ bản có thể khẳngđịnh là đang bám theo mình.Về phần là ai đang theo dõi mình, hắn cũng không biết, quỷ mới biết đó là nhânthủ của một phương nào.Nói chung, lời Nam Trúc nhắc nhở làm cho hắn lập tức trở nên cảnh giác, cảmthấy có nguy hiểm, bởi vì ngay cả Nam Trúc cũng nhận ra được đối phươngđang theo dõi mình, đối phương có nhận thấy đã bị đả thảo kinh xà rồi haykhông, có hành động tiến hơn một bước hay không chứ?Bất kể đối phương có phải chỉ là theo dõi thôi hay không, Dữu Khánh cũngkhông muốn mạo hiểm khi không cần thiết, huống chi hắn cũng không muốn đểcho người khác biết rõ nơi mà hắn muốn đến, người mà hắn muốn gặp, cho nên,vào lúc này hắn lắc mình bay đến đuôi đò, nửa ngồi xổm xuống.Ở trong nước quẫy đuôi đẩy đò đi tới trước, Giao nhân ngửa mặt cười hắc hắc,lộ ra hàm răng nhọn như lưỡi cưa, lớp vảy ở nửa thân dưới lấp lóe phản quangdưới ánh đèn lồng treo trên đò.Dữu Khánh từ trên nhìn xuống, cất tiếng: “Có người đang theo dõi chúng ta.”Giao nhân cười hắc hắc trả lời: “Minh Hải rộng lớn như vậy, người ta muốn đinhư thế nào là tự do của người ta.”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… “Vâng.” Nga Mi tuân lời, làm theo.Khi hai người bước ra khỏi cửa thì trên thân mỗi người đều đã được áo choàngche phủ, họ cưỡi một chiếc xe ngựa rời đi.Xe ngựa chạy nhanh tới bờ sông rồi dừng lại, hai người ra khỏi xe ngựa, khôngcần người khác đi cùng, hai người bước xuống bậc cấp bên bờ biển, lên mộtchiếc đò Minh Hải ở bên cạnh.Giao nhân với nửa người dưới chìm ở trong nước lập tức đưa tay đặt lên mépthuyền, chủ động chào hỏi khách hàng: “Hai vị muốn đi đâu?”Từ Văn Tân đưa tay vén áo choàng ra, để lộ một quả ngọc bội đeo ở bên hông,trên ngọc bội mơ hồ là hình ảnh nhân giao đối đáp với nhau, người tại trên bờ,giao ở trong nước ngẩng đầu lên, giống như bọn họ đang giằng co với nhau.Giao nhân nhìn thấy ngọc bội này, thoáng sửng sốt một chút, rồi sau đó khôngcó nói lời nào nữa, chìm vào trong nước, di chuyển đến đuôi thuyền, giữ vữngcon đò.Hai người ở trên bờ trực tiếp bước lên đò, sau đó Nga Mi thắp sáng chiếc đènlồng treo tại trên đò.Đò rời bờ, chở hai người rất nhanh rời đi…Hành khách không nói đi tới nơi nào, Giao nhân lái đò cũng không có hỏi, chỉtập trung đẩy đò đi. Đò lướt đi trên mặt biển, băng qua khu vực phồn hoa, dầndần đi đến ven bờ biển nằm ngoài ánh đèn rực rỡ, dừng tại dưới vách núi bêncạnh Minh tự.Hai người trên đò bước lên bờ, Từ Văn Tân dặn dò một câu, “Còn cần đò trở về,chờ một chút.”Giao nhân đẩy đò đưa mắt nhìn khung cảnh trên vách núi, rồi cung kính đáp:“Vâng.”Sau đó, Nga Mi đưa tay giúp đỡ Từ Văn Tân, ngay tại chỗ bay lên trời, theovách núi đá bay lên như diều gặp gió, nhẹ nhàng rơi xuống tại trên đỉnh núi.Trường Không, Bạch Vân lắc mình bay đến, ngăn cản trước mặt bọn họ.Từ Văn Tân xốc chiếc mũ trùm đầu lên, để lộ ra khuôn mặt của mình, mỉm cườichào hỏi, “Nhị vị sư phụ, đã rất lâu không gặp rồi, đại sư có ở đây không?”Trường Không, Bạch Vân kinh ngạc, song song chắp tay, sau đó đưa tay ra hiệumời.Nga Mi hiếu kỳ quan sát ngôi chùa bạch cốt này rồi muốn cùng đi theo, nhưnglại bị Trường Không đưa tay ngăn cản lại.Từ Văn Tân quay đầu lại nhìn nàng, dặn dò: “Nơi đây không thể tùy ý, ngươi cứở lại nơi này chờ ta, ta chỉ đi một lúc.”“Vâng.” Nga Mi đáp lời, sau đó nhìn theo hai gã tiểu tăng dẫn công tử rời đi,nhìn theo công tử tiến vào bên trong chính điện của chùa.Thực tế thì Từ Văn Tân tiến vào cũng không có bao lâu liền đã đi ra, sau khi đira hắn đứng ở bên cạnh vách núi đắm mình trong cảnh đêm nhìn ra biển cảmênh mông, vẻ mặt nghiêm trọng.Nga Mi có chút ngạc nhiên, thử hỏi: “Công tử, thế nào rồi?”Từ Văn Tân chậm rãi quay đầu lại nhìn chính điện ngôi chùa, rồi lại nhìnTrường Không đi đưa tiễn ở một bên, “Ta đã dùng hết lời, hỏi không ra nhânquả, đại sư tựa như có nỗi niềm khó nói.”Trường Không yên tĩnh đứng ở bên, không chút nào dao động.Lúc này, lại thấy Bạch Vân bước nhanh đi tới, chắp tay cúi chào, sau đó nói ra:“Công tử, sư tôn có lời hay gửi tặng, mong rằng công tử có thể nghe vào. Sư tônnói, người dạng gì đã định trước sẽ có con đường dạng đó, có một số người nhìnnhư là cùng một đường với công tử, nhưng thực ra cũng không phải như vậy,ngươi không thể giúp hắn đi con đường của hắn, hắn cũng không thể giúp ngươiđi con đường của ngươi.Nếu như mạng hắn không tuyệt, lần trước cho dù ngươi không ra tay, hắn cũngchưa chắc đã chết. Còn nếu số kiếp hắn đã định, dù cho lần này ngươi xuất thủcũng chưa chắc có thể cứu được.Tính cách cá nhân của hắn từ lâu đã định trước sẽ thu nhận bao nhiêu phúc, baonhiêu họa. Ngươi có thể ngăn cản một lần tai họa cho hắn, nhưng không có khảnăng vì hắn ngăn cản hết toàn bộ tai họa, ít nhất, không phải năng lực hiện naycủa ngươi có thể can thiệp được. Công tử cũng không nên mượn danh nghĩa củaHuyền Quốc công can thiệp vào quá nhiều, để tránh nhọc người mệt mình, nêncó chừng có mực!”“Lời của Đại sư, vãn bối nhớ kỹ.” Từ Văn Tân khách khí đáp, rồi lại quay đầunhìn ra xa xa biển rộng, thần tình phức tạp mà khẽ thở dài: “Lần này, chỉ có thểnhìn xem tạo hóa của bọn họ mà thôi. Nga Mi, chúng ta về đi.”Minh tự không chịu ra mặt, hắn quả thực cũng không còn cách nào, tại ẢoVọng này, lực lượng mà hắn có thể điều động cũng thực sự có hạn, huống chiđó còn là Minh Hải thần bí và khó lường. Hiện tại, ngay cả việc đám người DữuKhánh đi đâu hắn cũng không biết được, nếu chờ cho hắn nghĩ biện pháp khácchậm rãi thăm dò, điều tra, e rằng sự việc đã kết thúc từ lâu rồi.Trường Không và Bạch Vân chắp tay khom người đưa tiễn.Nga Mi giúp đỡ Từ Văn Tân phi thân bay xuống, mang theo người bay chéo rangoài vách đá, hạ xuống trên đò.Một chiếc đò chở hai người lướt sóng rời đi…Ánh trăng sáng tỏ, cũng khó xuyên qua tầng mây dày đặc.Trong một thế giới tối đen như mực, được ánh đèn đầu thuyền chiếu sáng mớicó thể nhìn thấy sương mù nhàn nhạt lững lờ phiêu đãng. Mặt nước phẳng lặngnhư một tấm gương, người không biết tình hình sẽ rất khó tin tưởng được đây làmặt biển, sương mù nhàn nhạt theo mặt nước chậm rãi lan tỏa ra khắp nơi.Chiếc đò lướt đi phá vỡ sự phẳng lặng của mặt nước.“Lão Thập Ngũ, hai chiếc thuyền phía sau có phải đang cùng đi theo chúng tahay không vậy?”Thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh, Nam Trúc đã nhận ra một chútkhác thường, nhịn không được cất tiếng nhắc nhở.Mục Ngạo Thiết đang nhìn chằm chằm về phía đó, có thể mơ hồ nhìn thấy đượchai điểm ánh đèn đầu thuyền.Thị lực của Dữu Khánh tốt hơn hai người bọn họ nhiều, hắn cũng đã phát hiệnđược từ lâu rồi, chỉ là lúc trước còn chưa dám xác định, bây giờ, sau nhiều lầnquanh co chuyển hướng thấy vẫn một mực theo sau, hắn cơ bản có thể khẳngđịnh là đang bám theo mình.Về phần là ai đang theo dõi mình, hắn cũng không biết, quỷ mới biết đó là nhânthủ của một phương nào.Nói chung, lời Nam Trúc nhắc nhở làm cho hắn lập tức trở nên cảnh giác, cảmthấy có nguy hiểm, bởi vì ngay cả Nam Trúc cũng nhận ra được đối phươngđang theo dõi mình, đối phương có nhận thấy đã bị đả thảo kinh xà rồi haykhông, có hành động tiến hơn một bước hay không chứ?Bất kể đối phương có phải chỉ là theo dõi thôi hay không, Dữu Khánh cũngkhông muốn mạo hiểm khi không cần thiết, huống chi hắn cũng không muốn đểcho người khác biết rõ nơi mà hắn muốn đến, người mà hắn muốn gặp, cho nên,vào lúc này hắn lắc mình bay đến đuôi đò, nửa ngồi xổm xuống.Ở trong nước quẫy đuôi đẩy đò đi tới trước, Giao nhân ngửa mặt cười hắc hắc,lộ ra hàm răng nhọn như lưỡi cưa, lớp vảy ở nửa thân dưới lấp lóe phản quangdưới ánh đèn lồng treo trên đò.Dữu Khánh từ trên nhìn xuống, cất tiếng: “Có người đang theo dõi chúng ta.”Giao nhân cười hắc hắc trả lời: “Minh Hải rộng lớn như vậy, người ta muốn đinhư thế nào là tự do của người ta.”