Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 537: Biết rõ tình hình

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ai là Thám Hoa chó chết, đáp án cũng không khó đoán, trong lời Thanh Nhanói đã để lộ ra không ít thông tin, phù hợp với việc con đò chưa cập bờ đã tắtđèn, suy nghĩ lại một chút, Dữu đại chưởng môn liền có nắm chắc, hắn tức thìnghiến răng nghiến lợi, tên địa đầu xà này dù sao cũng là nhân vật có số má tạiẢo Vọng, vậy mà lại mắng chửi người ở sau lưng!Lúc này, Bàng Thành Khâu tiếp lời, “Thanh gia, nếu không chúng ta đi đến đónhìn xem là chuyện gì xảy ra.”Thanh Nha hất hất cằm về phía Tử Lan đảo, “Cho dù có xảy ra chuyện gì thìcũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta không cần phải xông tới trướcmặt, tên Thám Hoa chó chết kia tới nơi tự nhiên sẽ lên đảo, hai vị kia ở trên đảotự sẽ đi xử lý.”Hai vị ở trên đảo? Dữu Khánh thì thầm ở trong lòng, hai vị nào chứ?Bàng Thành Khâu: “Cũng không biết hai vị kia có nhìn thấy hay không, chưacập bờ đã tắt đèn cũng có thể chính là vì để tránh bị người khác phát hiện.”Vừa mới nói xong, Thôi Du nghe vậy thì vẻ mặt biến đổi một hồi rồi phi thânbay lên, tung người lướt đi, giống như chuồn chuồn lướt nước nhấp nhô vài cáiđã lướt lên trên đảo.Hai người Thanh, Bàng và hai gã Giao nhân quay đầu nhìn theo.“Nếu tên Thám Hoa chó chết đó tắt đèn rồi lên bờ, đèn tắt lâu như vậy, theo lýthuyết, hắn đã lên đảo rồi, bây giờ chạy đi thông báo có phải hơi bị quá muộnhay không chứ?”Thanh Nha bĩu bĩu môi, đồng thời lấy ra một nắm đậu phộng, bóp vỡ từng củném hạt vào trong miệng, nhai ăn.Bàng Thành Khâu: “Một khi hai bên gặp nhau, Long Hành Vân thật sự sẽ giếtchết vị Thám Hoa lang kia sao?”Là Long Hành Vân ư? Ánh mắt Dữu Khánh lấp lóe, vừa cảm thấy bất ngờ,nhưng cũng không tính khó đoán, dù sao hắn đã nhìn thấy Thôi Du.Thanh Nha: “Nhìn bộ dạng của gã, sợ rằng trước tiên sẽ chặt chân chặt tay rồisau đó rất nhanh…”Bàng Thành Khâu: “Nếu bọn họ động thủ với nhau, vạn nhất kinh động lão quáivật trên đảo, nếu mà phía Long Hành Vân gặp nạn, chúng ta có xuất thủ hỗ trợkhông?”Thanh Nha: “Có Ngân Sơn Hà thiếp thân bảo hộ, cho dù có kinh động tới, đoánchừng lão quái vật đó cũng không làm gì được vị thiếu Các chủ kia. Vẫn là câunói kia, lão quái vật cũng không ngốc, chỉ cần Long Hành Vân báo ra lai lịch,trừ phi về sau lão quái vật không muốn tiếp tục sinh sống tại nơi này, hoặc làmuốn lang thang bỏ mạng chân trời góc biển nào đó, còn không thì đại khái sẽkhông dám làm gì Long Hành Vân quá mức. Bất kể tình huống như thế nào,chúng ta đưa bọn họ đến đây là đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, ởbên cạnh nhìn xem là được.”Bàng Thành Khâu cảm khái, “Xem ra, vị tài tử đệ nhất thiên hạ đó đã định trướckhó thoát kiếp nạn lần này rồi.”Thanh Nha: “Tên chết tiệt tự cao tự đại đó, cũng không biết lấy tự tin từ đâu ramà ba ngày hai ngày lại chạy đến Kinh Hồng điện, lão tử đã sớm nhìn hắnkhông vừa mắt. Ta còn chưa tính sổ với hắn cho cái chân này, chỉ mong LongHành Vân đừng cho hắn chết quá thoải mái.”Đọc lời qua nét miệng, Dữu Khánh khi thì ánh mắt lấp lóe, khi thì hé mắt nhìnThanh Nha, rồi nghĩ đến chuyện Thôi Du đi báo tin cho bên kia, hắn lo lắngkinh động đến Long Hành Vân đi lục soát đảo sẽ hại đến lão Thất và lão Cửunên sinh ý rút lui, vì vậy hắn nhẹ nhàng co đầu lại rút lui ra sau tảng đá, sau đóchậm rãi chìm người vào trong nước để rút đi.Hắn là không dám phát ra bất kỳ động tĩnh nào, biết rõ trong một khoảng cáchgần như thế này mà gây ra động tĩnh gì bất thường sẽ rất khó tránh được khôngbị Thanh Nha phát hiện, cũng may nước cực mềm, chỉ cần động tác nhẹ nhànglà có thể im ăng không gây ra tiếng động, nhưng dù là như thế hắn vẫn vận côngđóng chặt lại khí cơ, không dám để lộ ra chút nào, ngay cả hô hấp cũng ngừnglại.Thẳng đến khi đỉnh đầu chìm xuống trong nước mới tạo ra một chút sóng nướcdập dờn rung động tại trên mặt nước.Ánh sáng rực rỡ từ Tử Lan đảo, lại thêm Giao nhân không ngừng quẫy đuôi, tạora những gợn sóng long lanh trên mặt nước.Thanh Nha không còn tập trung sự chú ý vào phía chiếc đò đã tắt ánh đèn dùchưa vào bờ, ánh mắt y chợt lóe lên, dừng lại tại một vị trí sóng nước rung độnglấp lánh cách đây không xa, y phát hiện thấy có hoa văn sóng nước long lanh vachạm vào nhau, mày hơi nhíu lại, chợt ý thức được cái gì, đột nhiên xoay ngườinhìn vào bóng tối, mắt lạnh lẽo quét nhìn.Tiếp đó y lắc mình đến bờ đá ngầm phía bên kia, gần như đứng ngay tại vị tríDữu Khánh vừa mới ẩn núp, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị quét nhìn xungquanh.Ngay sau đó, y lắc mình chui vào trong nước, tại trong nước lấy Huỳnh thạchra, thi pháp khống chế Huỳnh thạch di chuyển khắp nơi tại dưới đáy nước, dùngánh sáng để hỗ trợ lục soát bằng thị lực.Bàng Thành Khâu cũng nhận thấy được gì đó, gã cũng chui theo vào trong nướcthực hiện lục soát với cách tương tự.Ở trong nước đã độn được một khoảng xa, Dữu Khánh thỉnh thoảng quay đầulại, vẫn có thể nhìn thấy được ánh sáng của Huỳnh thạch dao động trong nước,hắn nhận thức được động tĩnh của mình có khả năng đã bị phát hiện, hắn khôngkhỏi âm thầm kinh hãi, lặn rất nhanh rời đi.Căn cứ vào khoảng thời gian phản ứng phía bên đó, hắn cũng đoán được có thểlà những gợn sóng lăn tăn khi mình lặn xuống đã khiến cho bên đó cảnh giác.Thực sự là hoàn cảnh của Minh Hải này quá đặc thù, mặt nước quá mức phẳnglặng, cho nên những gợn sóng dưới ánh sáng chiếu rọi sẽ rất dễ dàng bị pháthiện.Hắn còn không biết rằng, lúc trước bởi vì Thanh Nha tập trung sự chú ý vàophương hướng chiếc đò hắn tới, lại thêm có Giao nhân quẫy nghịch nước, nếukhông hắn đã bị Thanh Nha phát hiện ngay khi vừa mới ngoi đầu lên.Một lúc sau, Thanh Nha mới chui ra khỏi nước biển lạnh lẽo, bay lên, hạ xuốngtại trên bãi đá, khiến cho Giao nhân trên đò chú ý, y phục mặc trên người khôngcó chút dấu hiệu ẩm ướt nào.Rất nhanh, Bàng Thành Khâu toàn thân khô ráo cũng từ dưới nước bay lên trên.Huỳnh thạch dùng để chiếu sáng dưới nước cũng được hai người cất đi rồi, bởivì không thích hợp chiếu sáng trên mặt nước, như vậy sẽ rất gây chú ý.Lúc này Bàng Thành Khâu tự nhiên muốn hỏi, “Thanh gia, có phải đã phát hiệnđiều gì bất thường hay không vậy?”Thanh Nha chần chừ nói: “Có lẽ là người chèo thuyền chơi nghịch nước, sóngnước chấn động vào đá rồi dội ngược lại, nhưng như vậy sóng nước không nênđụng đến mặt sau tảng đá mới phải, có lẽ là ta trông nhầm, có lẽ là có người âmthầm đến gần chúng ta.”“Có người đến gần sao?” Bàng Thành Khâu vô ý thức nhìn xung quanh, “Sẽ làngười nào chứ?”Thanh Nha: “Nếu như thật sự có người, lúc này còn có thể có ai? Nhìn tình hìnhhiện tại là biết, nếu không phải kẻ trên chiếc đò tắt đèn thì chính là vị nhiều xúctu chiếm giữ đảo kia. Khả năng người sau sao hơn, tên Thám Hoa chó chết đóhẳn sẽ không thể biết được chúng ta trốn ở nơi này, không thể âm thầm im lặngkhông một tiếng động mà chuẩn xác tìm đến nơi chúng ta ẩn thân.”“Thiên Quân…” Bàng Thành Khâu cất tiếng lẩm bẩm, trở nên cảnh giác cao độ,dù sao thực lực của lão yêu quái nơi này cũng không đơn giản.Trên Tử Lan đảo, Thôi Du cũng đã tìm được Long Hành Vân.Tìm được cũng không dễ dàng, mặc dù Long Hành Vân và Ngân Sơn Hà ở tạinơi cao nhất, nhưng cũng có mượn địa lợi để che giấu ẩn thân, nhất là khi pháthiện thấy chiếc đò mục tiêu có khả năng đi tới đây.Bởi vì nhìn thấy Thôi Du lén lén lút lút tìm kiếm xung quanh, Long Hành Vânmới lộ diện kêu gọi lão ta tới đây.Vừa gặp mặt, Long Hành Vân liền chất vấn với giọng không vui, “Không biếtđang ôm cây đợi thỏ sao? Ngươi chạy loạn khắp nơi để đả thảo kinh xà sao?Rảnh rỗi quá hả?”Thôi Du nhanh chóng chỉ về phía chiếc đò dừng lại tắt đèn, “Thiếu Các chủ,vừa rồi phía bên kia có đò tới, có thể là đám người A Sĩ Hành, đèn đò đột nhiêntắt đi, thuộc hạ sợ các ngươi không chú ý, đặc biệt tới báo tin.”Long Hành Vân: “Báo cái rắm, chúng ta cũng không phải người mù, ngươicũng đã nhìn thấy, hai chúng ta có thể không phát hiện được sao?”Thôi Du bị gã ta mắng cho có phần bối rối, dù sao cũng là một lòng hảo tâm bịcoi như gan phổi như lừa, nhưng lão ta vẫn khúm núm vâng vâng dạ dạ, gật đầunhận sai.Ngân Sơn Hà ở bên cạnh theo dõi thấy vậy liền lên tiếng cắt ngang, “Ngươilặng lẽ quay trở lại, để mắt tới con đò, để phòng bọn Thanh Nha động tay độngchân là được. Nếu phát hiện thấy có gì khác thường thì phải lập tức cảnh báođúng lúc.”Với ông ta mà nói, dựa vào thực lực của Thôi Du, có ở tại bên người hay khôngcũng không có tác dụng gì.“Vâng.” Thôi Du đáp, rồi xin cáo lui, nhanh chóng lặn trở lại đảo nhỏ.Long Hành Vân: “Ngân thúc, tên Thám Hoa chó chết đó làm gì vậy chứ, tại saocòn chưa có tới đây, có phải là kẻ khác tới hay không chứ?”Nghe được Thanh Nha gọi Dữu Khánh là “Thám Hoa chó chết”, gã ta rất tánđồng, cho nên cũng gọi theo như vậy.Ngân Sơn Hà: “Bất kể là ai tới, nếu đã tới nơi đây, hẳn phải muốn lên đảo, tiếptục quan sát một chút xem sao.”Mặc dù trong lòng có phần không kiên nhẫn, nhưng Long Hành Vân vẫn cốgắng nhịn lại, nếu như bên cạnh là người khác, là người không thể kiềm chếđược gã, thì gã đã sớm quyết định đi tìm hiểu xem rốt cuộc là có chuyện gì.Đối phó Dữu Khánh, gã vẫn có được lợi thế tâm lý rất lớn, về phương diện thựclực gã cũng không sợ chút nào, hoặc có thể nói ngay từ đầu gã đã không có đểloại hàng như Dữu Khánh vào trong mắt, trong mắt gã, Dữu Khánh chỉ là mộtcon rùa đen rút đầu vào vỏ, nếu không gã cho rằng mình đã đùa chết nó từ lâurồi.Lặn ở trong nước quay trở về chỗ cũ, Dữu Khánh ngoi lên bên cạnh hai ngườiNam, Mục.Thấy hắn đã bình an trở về, hai người thở phào nhẹ nhõm, Nam Trúc lập tứchỏi: “Tình hình thế nào?”Dữu Khánh không vội trả lời gã, trước tiên thi triển Quan Tự quyết quan sát mộthồi, sau khi đã xác nhận xung quanh không có gì khác thường, hắn mới hạ thấpgiọng nói: “Nơi đây có mai phục nhằm vào chúng ta.”Hai người kinh hãi, Nam Trúc hạ thấp giọng hỏi: “Tình huống thế nào vậy? Tạisao lại có mai phục, người nào mai phục?”Dữu Khánh: “Long Hành Vân tới rồi, đang ở trên đảo này chờ chúng ta, bênngười hẳn là có cao thủ.”Chỉ với một câu nói này đã đủ khiến cho hai người Nam, Mục cực kỳ hoảng sợ,họ đều biết rõ bối cảnh của Long Hành Vân, đã bị Long Hành Vân theo dõitrong Minh Hải này rồi sao?Nam Trúc có phần bi phẫn nói: “Đều đã là quá khứ, Thiết Diệu Thanh cũng rờiđi rồi, gã còn nhìn chằm chằm vào chúng ta làm gì chứ, mọi người đều nói oangia nên giải không nên kết, tên chó đó còn cứ muốn chụp đầu chúng ta haysao?”Mục Ngạo Thiết lên tiếng, “Không đúng, gã làm sao biết được chúng ta sẽ tớiđây, chỉ có Linh Tê trai mới biết rõ chúng ta tới nơi đây, là người của Linh Têtrai cố ý làm ra chuyện này hay sao?”Dữu Khánh: “Không rõ ràng lắm, là do Thanh Nha đưa người ta đến đây, đíchthân Thanh Nha và Bàng Thành Khâu cũng tới đây rồi, đang núp tại đảo nhỏngay bên cạnh, vừa rồi tận mắt ta đã nhìn thấy bọn chúng. Hai chiếc đò đi theophía sau chúng ta lúc trước hẳn là chính là bọn chúng, chúng ta đi đường vòng,bọn chúng tới đây trước chúng ta.”Mục Ngạo Thiết trầm giọng nói: “Điều này càng chứng tỏ bọn chúng đã biếttrước chúng ta muốn tới Tử Lan đảo, nếu không thì sẽ không có khả năng chạythẳng tới nơi đây chờ chúng ta.”Nam Trúc: “Không sai, chỉ có Linh Tê trai mới biết rõ chúng ta muốn tới TửLan đảo, Linh Tê trai này khẳng định có vấn đề.”Dữu Khánh: “Không chỉ có Linh Tê trai biết được, Hồ Vưu Lệ cũng biết, chúngta từng dò hỏi thông tin Tử Lan đảo từ nàng ta. Nếu nàng ta để lộ thông tin chongười bên ngoài biết, người có lòng để ý tới sẽ không khó đoán được hướng đicủa chúng ta. Hoặc là Linh Tê trai để lộ tin tức, hoặc chính là Hồ Vưu Lệ để ròrỉ thông tin.”Nam Trúc: “Bây giờ đoán tới đoán lui cũng không có ý nghĩa gì, trở về đi.Chúng ta đã biết rõ có cạm bẫy, trước tiên nhanh chóng trở về rồi nói tiếp. Hoặclà, chúng ta thừa dịp hiện tại bọn chúng còn chưa biết rõ tình hình, trực tiếpkhởi hành quay lại Tinh La đảo, nhanh chóng trốn về U Giác Phụ, chờ khi LongHành Vân kịp phản ứng lại thì đã không thể làm gì được chúng ta nữa rồi.”Dữu Khánh vẫn tiếp tục sử dụng Quan Tự quyết để quan sát tình hình xungquanh, miệng thì mở lời đáp: “Muộn rồi, chúng ta đã không có cách nào dùngđò quay trở lại, khi đò chúng ta đến đây, bọn chúng đã phát hiện được rồi. Chỉcần đèn đò vừa sáng lên, bọn chúng sẽ lập tức biết được chúng ta muốn chạytrốn, e rằng sẽ lập tức đuổi theo truy sát.”“Đi thôi, làm tới luôn đi.” Nam Trúc chợt lạnh lùng nói, khuôn mặt lộ ra vẻ dữtợn, “Không phải ngươi có thể phân biệt phương hướng trên vùng biển này haysao? Dứt khoát cướp chiếc đò đó đi, tự chúng ta âm thầm rời đi trong bóng tối.”Đang quan sát xung quanh, Dữu Khánh lập tức thu hồi ánh mắt, dừng tại trênkhuôn mặt gã, giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy, “Nếu thật sự làm như vậy,tên Long Hành Vân kia chỉ sợ sẽ vui mừng cười ha hả, bọn chúng đều biết rõchúng ta là hành khách trên chiếc đò này, con đò bị cướp đi, kết cục của chúngta e rằng cũng không cần tới bọn chúng động thủ rồi.”Nam Trúc: “Chúng ta cũng không phải chưa từng giết chết Giao nhân nha,chúng ta không phải có mối quan hệ với Minh tự sao.”

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ai là Thám Hoa chó chết, đáp án cũng không khó đoán, trong lời Thanh Nhanói đã để lộ ra không ít thông tin, phù hợp với việc con đò chưa cập bờ đã tắtđèn, suy nghĩ lại một chút, Dữu đại chưởng môn liền có nắm chắc, hắn tức thìnghiến răng nghiến lợi, tên địa đầu xà này dù sao cũng là nhân vật có số má tạiẢo Vọng, vậy mà lại mắng chửi người ở sau lưng!Lúc này, Bàng Thành Khâu tiếp lời, “Thanh gia, nếu không chúng ta đi đến đónhìn xem là chuyện gì xảy ra.”Thanh Nha hất hất cằm về phía Tử Lan đảo, “Cho dù có xảy ra chuyện gì thìcũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta không cần phải xông tới trướcmặt, tên Thám Hoa chó chết kia tới nơi tự nhiên sẽ lên đảo, hai vị kia ở trên đảotự sẽ đi xử lý.”Hai vị ở trên đảo? Dữu Khánh thì thầm ở trong lòng, hai vị nào chứ?Bàng Thành Khâu: “Cũng không biết hai vị kia có nhìn thấy hay không, chưacập bờ đã tắt đèn cũng có thể chính là vì để tránh bị người khác phát hiện.”Vừa mới nói xong, Thôi Du nghe vậy thì vẻ mặt biến đổi một hồi rồi phi thânbay lên, tung người lướt đi, giống như chuồn chuồn lướt nước nhấp nhô vài cáiđã lướt lên trên đảo.Hai người Thanh, Bàng và hai gã Giao nhân quay đầu nhìn theo.“Nếu tên Thám Hoa chó chết đó tắt đèn rồi lên bờ, đèn tắt lâu như vậy, theo lýthuyết, hắn đã lên đảo rồi, bây giờ chạy đi thông báo có phải hơi bị quá muộnhay không chứ?”Thanh Nha bĩu bĩu môi, đồng thời lấy ra một nắm đậu phộng, bóp vỡ từng củném hạt vào trong miệng, nhai ăn.Bàng Thành Khâu: “Một khi hai bên gặp nhau, Long Hành Vân thật sự sẽ giếtchết vị Thám Hoa lang kia sao?”Là Long Hành Vân ư? Ánh mắt Dữu Khánh lấp lóe, vừa cảm thấy bất ngờ,nhưng cũng không tính khó đoán, dù sao hắn đã nhìn thấy Thôi Du.Thanh Nha: “Nhìn bộ dạng của gã, sợ rằng trước tiên sẽ chặt chân chặt tay rồisau đó rất nhanh…”Bàng Thành Khâu: “Nếu bọn họ động thủ với nhau, vạn nhất kinh động lão quáivật trên đảo, nếu mà phía Long Hành Vân gặp nạn, chúng ta có xuất thủ hỗ trợkhông?”Thanh Nha: “Có Ngân Sơn Hà thiếp thân bảo hộ, cho dù có kinh động tới, đoánchừng lão quái vật đó cũng không làm gì được vị thiếu Các chủ kia. Vẫn là câunói kia, lão quái vật cũng không ngốc, chỉ cần Long Hành Vân báo ra lai lịch,trừ phi về sau lão quái vật không muốn tiếp tục sinh sống tại nơi này, hoặc làmuốn lang thang bỏ mạng chân trời góc biển nào đó, còn không thì đại khái sẽkhông dám làm gì Long Hành Vân quá mức. Bất kể tình huống như thế nào,chúng ta đưa bọn họ đến đây là đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, ởbên cạnh nhìn xem là được.”Bàng Thành Khâu cảm khái, “Xem ra, vị tài tử đệ nhất thiên hạ đó đã định trướckhó thoát kiếp nạn lần này rồi.”Thanh Nha: “Tên chết tiệt tự cao tự đại đó, cũng không biết lấy tự tin từ đâu ramà ba ngày hai ngày lại chạy đến Kinh Hồng điện, lão tử đã sớm nhìn hắnkhông vừa mắt. Ta còn chưa tính sổ với hắn cho cái chân này, chỉ mong LongHành Vân đừng cho hắn chết quá thoải mái.”Đọc lời qua nét miệng, Dữu Khánh khi thì ánh mắt lấp lóe, khi thì hé mắt nhìnThanh Nha, rồi nghĩ đến chuyện Thôi Du đi báo tin cho bên kia, hắn lo lắngkinh động đến Long Hành Vân đi lục soát đảo sẽ hại đến lão Thất và lão Cửunên sinh ý rút lui, vì vậy hắn nhẹ nhàng co đầu lại rút lui ra sau tảng đá, sau đóchậm rãi chìm người vào trong nước để rút đi.Hắn là không dám phát ra bất kỳ động tĩnh nào, biết rõ trong một khoảng cáchgần như thế này mà gây ra động tĩnh gì bất thường sẽ rất khó tránh được khôngbị Thanh Nha phát hiện, cũng may nước cực mềm, chỉ cần động tác nhẹ nhànglà có thể im ăng không gây ra tiếng động, nhưng dù là như thế hắn vẫn vận côngđóng chặt lại khí cơ, không dám để lộ ra chút nào, ngay cả hô hấp cũng ngừnglại.Thẳng đến khi đỉnh đầu chìm xuống trong nước mới tạo ra một chút sóng nướcdập dờn rung động tại trên mặt nước.Ánh sáng rực rỡ từ Tử Lan đảo, lại thêm Giao nhân không ngừng quẫy đuôi, tạora những gợn sóng long lanh trên mặt nước.Thanh Nha không còn tập trung sự chú ý vào phía chiếc đò đã tắt ánh đèn dùchưa vào bờ, ánh mắt y chợt lóe lên, dừng lại tại một vị trí sóng nước rung độnglấp lánh cách đây không xa, y phát hiện thấy có hoa văn sóng nước long lanh vachạm vào nhau, mày hơi nhíu lại, chợt ý thức được cái gì, đột nhiên xoay ngườinhìn vào bóng tối, mắt lạnh lẽo quét nhìn.Tiếp đó y lắc mình đến bờ đá ngầm phía bên kia, gần như đứng ngay tại vị tríDữu Khánh vừa mới ẩn núp, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị quét nhìn xungquanh.Ngay sau đó, y lắc mình chui vào trong nước, tại trong nước lấy Huỳnh thạchra, thi pháp khống chế Huỳnh thạch di chuyển khắp nơi tại dưới đáy nước, dùngánh sáng để hỗ trợ lục soát bằng thị lực.Bàng Thành Khâu cũng nhận thấy được gì đó, gã cũng chui theo vào trong nướcthực hiện lục soát với cách tương tự.Ở trong nước đã độn được một khoảng xa, Dữu Khánh thỉnh thoảng quay đầulại, vẫn có thể nhìn thấy được ánh sáng của Huỳnh thạch dao động trong nước,hắn nhận thức được động tĩnh của mình có khả năng đã bị phát hiện, hắn khôngkhỏi âm thầm kinh hãi, lặn rất nhanh rời đi.Căn cứ vào khoảng thời gian phản ứng phía bên đó, hắn cũng đoán được có thểlà những gợn sóng lăn tăn khi mình lặn xuống đã khiến cho bên đó cảnh giác.Thực sự là hoàn cảnh của Minh Hải này quá đặc thù, mặt nước quá mức phẳnglặng, cho nên những gợn sóng dưới ánh sáng chiếu rọi sẽ rất dễ dàng bị pháthiện.Hắn còn không biết rằng, lúc trước bởi vì Thanh Nha tập trung sự chú ý vàophương hướng chiếc đò hắn tới, lại thêm có Giao nhân quẫy nghịch nước, nếukhông hắn đã bị Thanh Nha phát hiện ngay khi vừa mới ngoi đầu lên.Một lúc sau, Thanh Nha mới chui ra khỏi nước biển lạnh lẽo, bay lên, hạ xuốngtại trên bãi đá, khiến cho Giao nhân trên đò chú ý, y phục mặc trên người khôngcó chút dấu hiệu ẩm ướt nào.Rất nhanh, Bàng Thành Khâu toàn thân khô ráo cũng từ dưới nước bay lên trên.Huỳnh thạch dùng để chiếu sáng dưới nước cũng được hai người cất đi rồi, bởivì không thích hợp chiếu sáng trên mặt nước, như vậy sẽ rất gây chú ý.Lúc này Bàng Thành Khâu tự nhiên muốn hỏi, “Thanh gia, có phải đã phát hiệnđiều gì bất thường hay không vậy?”Thanh Nha chần chừ nói: “Có lẽ là người chèo thuyền chơi nghịch nước, sóngnước chấn động vào đá rồi dội ngược lại, nhưng như vậy sóng nước không nênđụng đến mặt sau tảng đá mới phải, có lẽ là ta trông nhầm, có lẽ là có người âmthầm đến gần chúng ta.”“Có người đến gần sao?” Bàng Thành Khâu vô ý thức nhìn xung quanh, “Sẽ làngười nào chứ?”Thanh Nha: “Nếu như thật sự có người, lúc này còn có thể có ai? Nhìn tình hìnhhiện tại là biết, nếu không phải kẻ trên chiếc đò tắt đèn thì chính là vị nhiều xúctu chiếm giữ đảo kia. Khả năng người sau sao hơn, tên Thám Hoa chó chết đóhẳn sẽ không thể biết được chúng ta trốn ở nơi này, không thể âm thầm im lặngkhông một tiếng động mà chuẩn xác tìm đến nơi chúng ta ẩn thân.”“Thiên Quân…” Bàng Thành Khâu cất tiếng lẩm bẩm, trở nên cảnh giác cao độ,dù sao thực lực của lão yêu quái nơi này cũng không đơn giản.Trên Tử Lan đảo, Thôi Du cũng đã tìm được Long Hành Vân.Tìm được cũng không dễ dàng, mặc dù Long Hành Vân và Ngân Sơn Hà ở tạinơi cao nhất, nhưng cũng có mượn địa lợi để che giấu ẩn thân, nhất là khi pháthiện thấy chiếc đò mục tiêu có khả năng đi tới đây.Bởi vì nhìn thấy Thôi Du lén lén lút lút tìm kiếm xung quanh, Long Hành Vânmới lộ diện kêu gọi lão ta tới đây.Vừa gặp mặt, Long Hành Vân liền chất vấn với giọng không vui, “Không biếtđang ôm cây đợi thỏ sao? Ngươi chạy loạn khắp nơi để đả thảo kinh xà sao?Rảnh rỗi quá hả?”Thôi Du nhanh chóng chỉ về phía chiếc đò dừng lại tắt đèn, “Thiếu Các chủ,vừa rồi phía bên kia có đò tới, có thể là đám người A Sĩ Hành, đèn đò đột nhiêntắt đi, thuộc hạ sợ các ngươi không chú ý, đặc biệt tới báo tin.”Long Hành Vân: “Báo cái rắm, chúng ta cũng không phải người mù, ngươicũng đã nhìn thấy, hai chúng ta có thể không phát hiện được sao?”Thôi Du bị gã ta mắng cho có phần bối rối, dù sao cũng là một lòng hảo tâm bịcoi như gan phổi như lừa, nhưng lão ta vẫn khúm núm vâng vâng dạ dạ, gật đầunhận sai.Ngân Sơn Hà ở bên cạnh theo dõi thấy vậy liền lên tiếng cắt ngang, “Ngươilặng lẽ quay trở lại, để mắt tới con đò, để phòng bọn Thanh Nha động tay độngchân là được. Nếu phát hiện thấy có gì khác thường thì phải lập tức cảnh báođúng lúc.”Với ông ta mà nói, dựa vào thực lực của Thôi Du, có ở tại bên người hay khôngcũng không có tác dụng gì.“Vâng.” Thôi Du đáp, rồi xin cáo lui, nhanh chóng lặn trở lại đảo nhỏ.Long Hành Vân: “Ngân thúc, tên Thám Hoa chó chết đó làm gì vậy chứ, tại saocòn chưa có tới đây, có phải là kẻ khác tới hay không chứ?”Nghe được Thanh Nha gọi Dữu Khánh là “Thám Hoa chó chết”, gã ta rất tánđồng, cho nên cũng gọi theo như vậy.Ngân Sơn Hà: “Bất kể là ai tới, nếu đã tới nơi đây, hẳn phải muốn lên đảo, tiếptục quan sát một chút xem sao.”Mặc dù trong lòng có phần không kiên nhẫn, nhưng Long Hành Vân vẫn cốgắng nhịn lại, nếu như bên cạnh là người khác, là người không thể kiềm chếđược gã, thì gã đã sớm quyết định đi tìm hiểu xem rốt cuộc là có chuyện gì.Đối phó Dữu Khánh, gã vẫn có được lợi thế tâm lý rất lớn, về phương diện thựclực gã cũng không sợ chút nào, hoặc có thể nói ngay từ đầu gã đã không có đểloại hàng như Dữu Khánh vào trong mắt, trong mắt gã, Dữu Khánh chỉ là mộtcon rùa đen rút đầu vào vỏ, nếu không gã cho rằng mình đã đùa chết nó từ lâurồi.Lặn ở trong nước quay trở về chỗ cũ, Dữu Khánh ngoi lên bên cạnh hai ngườiNam, Mục.Thấy hắn đã bình an trở về, hai người thở phào nhẹ nhõm, Nam Trúc lập tứchỏi: “Tình hình thế nào?”Dữu Khánh không vội trả lời gã, trước tiên thi triển Quan Tự quyết quan sát mộthồi, sau khi đã xác nhận xung quanh không có gì khác thường, hắn mới hạ thấpgiọng nói: “Nơi đây có mai phục nhằm vào chúng ta.”Hai người kinh hãi, Nam Trúc hạ thấp giọng hỏi: “Tình huống thế nào vậy? Tạisao lại có mai phục, người nào mai phục?”Dữu Khánh: “Long Hành Vân tới rồi, đang ở trên đảo này chờ chúng ta, bênngười hẳn là có cao thủ.”Chỉ với một câu nói này đã đủ khiến cho hai người Nam, Mục cực kỳ hoảng sợ,họ đều biết rõ bối cảnh của Long Hành Vân, đã bị Long Hành Vân theo dõitrong Minh Hải này rồi sao?Nam Trúc có phần bi phẫn nói: “Đều đã là quá khứ, Thiết Diệu Thanh cũng rờiđi rồi, gã còn nhìn chằm chằm vào chúng ta làm gì chứ, mọi người đều nói oangia nên giải không nên kết, tên chó đó còn cứ muốn chụp đầu chúng ta haysao?”Mục Ngạo Thiết lên tiếng, “Không đúng, gã làm sao biết được chúng ta sẽ tớiđây, chỉ có Linh Tê trai mới biết rõ chúng ta tới nơi đây, là người của Linh Têtrai cố ý làm ra chuyện này hay sao?”Dữu Khánh: “Không rõ ràng lắm, là do Thanh Nha đưa người ta đến đây, đíchthân Thanh Nha và Bàng Thành Khâu cũng tới đây rồi, đang núp tại đảo nhỏngay bên cạnh, vừa rồi tận mắt ta đã nhìn thấy bọn chúng. Hai chiếc đò đi theophía sau chúng ta lúc trước hẳn là chính là bọn chúng, chúng ta đi đường vòng,bọn chúng tới đây trước chúng ta.”Mục Ngạo Thiết trầm giọng nói: “Điều này càng chứng tỏ bọn chúng đã biếttrước chúng ta muốn tới Tử Lan đảo, nếu không thì sẽ không có khả năng chạythẳng tới nơi đây chờ chúng ta.”Nam Trúc: “Không sai, chỉ có Linh Tê trai mới biết rõ chúng ta muốn tới TửLan đảo, Linh Tê trai này khẳng định có vấn đề.”Dữu Khánh: “Không chỉ có Linh Tê trai biết được, Hồ Vưu Lệ cũng biết, chúngta từng dò hỏi thông tin Tử Lan đảo từ nàng ta. Nếu nàng ta để lộ thông tin chongười bên ngoài biết, người có lòng để ý tới sẽ không khó đoán được hướng đicủa chúng ta. Hoặc là Linh Tê trai để lộ tin tức, hoặc chính là Hồ Vưu Lệ để ròrỉ thông tin.”Nam Trúc: “Bây giờ đoán tới đoán lui cũng không có ý nghĩa gì, trở về đi.Chúng ta đã biết rõ có cạm bẫy, trước tiên nhanh chóng trở về rồi nói tiếp. Hoặclà, chúng ta thừa dịp hiện tại bọn chúng còn chưa biết rõ tình hình, trực tiếpkhởi hành quay lại Tinh La đảo, nhanh chóng trốn về U Giác Phụ, chờ khi LongHành Vân kịp phản ứng lại thì đã không thể làm gì được chúng ta nữa rồi.”Dữu Khánh vẫn tiếp tục sử dụng Quan Tự quyết để quan sát tình hình xungquanh, miệng thì mở lời đáp: “Muộn rồi, chúng ta đã không có cách nào dùngđò quay trở lại, khi đò chúng ta đến đây, bọn chúng đã phát hiện được rồi. Chỉcần đèn đò vừa sáng lên, bọn chúng sẽ lập tức biết được chúng ta muốn chạytrốn, e rằng sẽ lập tức đuổi theo truy sát.”“Đi thôi, làm tới luôn đi.” Nam Trúc chợt lạnh lùng nói, khuôn mặt lộ ra vẻ dữtợn, “Không phải ngươi có thể phân biệt phương hướng trên vùng biển này haysao? Dứt khoát cướp chiếc đò đó đi, tự chúng ta âm thầm rời đi trong bóng tối.”Đang quan sát xung quanh, Dữu Khánh lập tức thu hồi ánh mắt, dừng tại trênkhuôn mặt gã, giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy, “Nếu thật sự làm như vậy,tên Long Hành Vân kia chỉ sợ sẽ vui mừng cười ha hả, bọn chúng đều biết rõchúng ta là hành khách trên chiếc đò này, con đò bị cướp đi, kết cục của chúngta e rằng cũng không cần tới bọn chúng động thủ rồi.”Nam Trúc: “Chúng ta cũng không phải chưa từng giết chết Giao nhân nha,chúng ta không phải có mối quan hệ với Minh tự sao.”

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ai là Thám Hoa chó chết, đáp án cũng không khó đoán, trong lời Thanh Nhanói đã để lộ ra không ít thông tin, phù hợp với việc con đò chưa cập bờ đã tắtđèn, suy nghĩ lại một chút, Dữu đại chưởng môn liền có nắm chắc, hắn tức thìnghiến răng nghiến lợi, tên địa đầu xà này dù sao cũng là nhân vật có số má tạiẢo Vọng, vậy mà lại mắng chửi người ở sau lưng!Lúc này, Bàng Thành Khâu tiếp lời, “Thanh gia, nếu không chúng ta đi đến đónhìn xem là chuyện gì xảy ra.”Thanh Nha hất hất cằm về phía Tử Lan đảo, “Cho dù có xảy ra chuyện gì thìcũng không liên quan đến chúng ta, chúng ta không cần phải xông tới trướcmặt, tên Thám Hoa chó chết kia tới nơi tự nhiên sẽ lên đảo, hai vị kia ở trên đảotự sẽ đi xử lý.”Hai vị ở trên đảo? Dữu Khánh thì thầm ở trong lòng, hai vị nào chứ?Bàng Thành Khâu: “Cũng không biết hai vị kia có nhìn thấy hay không, chưacập bờ đã tắt đèn cũng có thể chính là vì để tránh bị người khác phát hiện.”Vừa mới nói xong, Thôi Du nghe vậy thì vẻ mặt biến đổi một hồi rồi phi thânbay lên, tung người lướt đi, giống như chuồn chuồn lướt nước nhấp nhô vài cáiđã lướt lên trên đảo.Hai người Thanh, Bàng và hai gã Giao nhân quay đầu nhìn theo.“Nếu tên Thám Hoa chó chết đó tắt đèn rồi lên bờ, đèn tắt lâu như vậy, theo lýthuyết, hắn đã lên đảo rồi, bây giờ chạy đi thông báo có phải hơi bị quá muộnhay không chứ?”Thanh Nha bĩu bĩu môi, đồng thời lấy ra một nắm đậu phộng, bóp vỡ từng củném hạt vào trong miệng, nhai ăn.Bàng Thành Khâu: “Một khi hai bên gặp nhau, Long Hành Vân thật sự sẽ giếtchết vị Thám Hoa lang kia sao?”Là Long Hành Vân ư? Ánh mắt Dữu Khánh lấp lóe, vừa cảm thấy bất ngờ,nhưng cũng không tính khó đoán, dù sao hắn đã nhìn thấy Thôi Du.Thanh Nha: “Nhìn bộ dạng của gã, sợ rằng trước tiên sẽ chặt chân chặt tay rồisau đó rất nhanh…”Bàng Thành Khâu: “Nếu bọn họ động thủ với nhau, vạn nhất kinh động lão quáivật trên đảo, nếu mà phía Long Hành Vân gặp nạn, chúng ta có xuất thủ hỗ trợkhông?”Thanh Nha: “Có Ngân Sơn Hà thiếp thân bảo hộ, cho dù có kinh động tới, đoánchừng lão quái vật đó cũng không làm gì được vị thiếu Các chủ kia. Vẫn là câunói kia, lão quái vật cũng không ngốc, chỉ cần Long Hành Vân báo ra lai lịch,trừ phi về sau lão quái vật không muốn tiếp tục sinh sống tại nơi này, hoặc làmuốn lang thang bỏ mạng chân trời góc biển nào đó, còn không thì đại khái sẽkhông dám làm gì Long Hành Vân quá mức. Bất kể tình huống như thế nào,chúng ta đưa bọn họ đến đây là đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, ởbên cạnh nhìn xem là được.”Bàng Thành Khâu cảm khái, “Xem ra, vị tài tử đệ nhất thiên hạ đó đã định trướckhó thoát kiếp nạn lần này rồi.”Thanh Nha: “Tên chết tiệt tự cao tự đại đó, cũng không biết lấy tự tin từ đâu ramà ba ngày hai ngày lại chạy đến Kinh Hồng điện, lão tử đã sớm nhìn hắnkhông vừa mắt. Ta còn chưa tính sổ với hắn cho cái chân này, chỉ mong LongHành Vân đừng cho hắn chết quá thoải mái.”Đọc lời qua nét miệng, Dữu Khánh khi thì ánh mắt lấp lóe, khi thì hé mắt nhìnThanh Nha, rồi nghĩ đến chuyện Thôi Du đi báo tin cho bên kia, hắn lo lắngkinh động đến Long Hành Vân đi lục soát đảo sẽ hại đến lão Thất và lão Cửunên sinh ý rút lui, vì vậy hắn nhẹ nhàng co đầu lại rút lui ra sau tảng đá, sau đóchậm rãi chìm người vào trong nước để rút đi.Hắn là không dám phát ra bất kỳ động tĩnh nào, biết rõ trong một khoảng cáchgần như thế này mà gây ra động tĩnh gì bất thường sẽ rất khó tránh được khôngbị Thanh Nha phát hiện, cũng may nước cực mềm, chỉ cần động tác nhẹ nhànglà có thể im ăng không gây ra tiếng động, nhưng dù là như thế hắn vẫn vận côngđóng chặt lại khí cơ, không dám để lộ ra chút nào, ngay cả hô hấp cũng ngừnglại.Thẳng đến khi đỉnh đầu chìm xuống trong nước mới tạo ra một chút sóng nướcdập dờn rung động tại trên mặt nước.Ánh sáng rực rỡ từ Tử Lan đảo, lại thêm Giao nhân không ngừng quẫy đuôi, tạora những gợn sóng long lanh trên mặt nước.Thanh Nha không còn tập trung sự chú ý vào phía chiếc đò đã tắt ánh đèn dùchưa vào bờ, ánh mắt y chợt lóe lên, dừng lại tại một vị trí sóng nước rung độnglấp lánh cách đây không xa, y phát hiện thấy có hoa văn sóng nước long lanh vachạm vào nhau, mày hơi nhíu lại, chợt ý thức được cái gì, đột nhiên xoay ngườinhìn vào bóng tối, mắt lạnh lẽo quét nhìn.Tiếp đó y lắc mình đến bờ đá ngầm phía bên kia, gần như đứng ngay tại vị tríDữu Khánh vừa mới ẩn núp, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị quét nhìn xungquanh.Ngay sau đó, y lắc mình chui vào trong nước, tại trong nước lấy Huỳnh thạchra, thi pháp khống chế Huỳnh thạch di chuyển khắp nơi tại dưới đáy nước, dùngánh sáng để hỗ trợ lục soát bằng thị lực.Bàng Thành Khâu cũng nhận thấy được gì đó, gã cũng chui theo vào trong nướcthực hiện lục soát với cách tương tự.Ở trong nước đã độn được một khoảng xa, Dữu Khánh thỉnh thoảng quay đầulại, vẫn có thể nhìn thấy được ánh sáng của Huỳnh thạch dao động trong nước,hắn nhận thức được động tĩnh của mình có khả năng đã bị phát hiện, hắn khôngkhỏi âm thầm kinh hãi, lặn rất nhanh rời đi.Căn cứ vào khoảng thời gian phản ứng phía bên đó, hắn cũng đoán được có thểlà những gợn sóng lăn tăn khi mình lặn xuống đã khiến cho bên đó cảnh giác.Thực sự là hoàn cảnh của Minh Hải này quá đặc thù, mặt nước quá mức phẳnglặng, cho nên những gợn sóng dưới ánh sáng chiếu rọi sẽ rất dễ dàng bị pháthiện.Hắn còn không biết rằng, lúc trước bởi vì Thanh Nha tập trung sự chú ý vàophương hướng chiếc đò hắn tới, lại thêm có Giao nhân quẫy nghịch nước, nếukhông hắn đã bị Thanh Nha phát hiện ngay khi vừa mới ngoi đầu lên.Một lúc sau, Thanh Nha mới chui ra khỏi nước biển lạnh lẽo, bay lên, hạ xuốngtại trên bãi đá, khiến cho Giao nhân trên đò chú ý, y phục mặc trên người khôngcó chút dấu hiệu ẩm ướt nào.Rất nhanh, Bàng Thành Khâu toàn thân khô ráo cũng từ dưới nước bay lên trên.Huỳnh thạch dùng để chiếu sáng dưới nước cũng được hai người cất đi rồi, bởivì không thích hợp chiếu sáng trên mặt nước, như vậy sẽ rất gây chú ý.Lúc này Bàng Thành Khâu tự nhiên muốn hỏi, “Thanh gia, có phải đã phát hiệnđiều gì bất thường hay không vậy?”Thanh Nha chần chừ nói: “Có lẽ là người chèo thuyền chơi nghịch nước, sóngnước chấn động vào đá rồi dội ngược lại, nhưng như vậy sóng nước không nênđụng đến mặt sau tảng đá mới phải, có lẽ là ta trông nhầm, có lẽ là có người âmthầm đến gần chúng ta.”“Có người đến gần sao?” Bàng Thành Khâu vô ý thức nhìn xung quanh, “Sẽ làngười nào chứ?”Thanh Nha: “Nếu như thật sự có người, lúc này còn có thể có ai? Nhìn tình hìnhhiện tại là biết, nếu không phải kẻ trên chiếc đò tắt đèn thì chính là vị nhiều xúctu chiếm giữ đảo kia. Khả năng người sau sao hơn, tên Thám Hoa chó chết đóhẳn sẽ không thể biết được chúng ta trốn ở nơi này, không thể âm thầm im lặngkhông một tiếng động mà chuẩn xác tìm đến nơi chúng ta ẩn thân.”“Thiên Quân…” Bàng Thành Khâu cất tiếng lẩm bẩm, trở nên cảnh giác cao độ,dù sao thực lực của lão yêu quái nơi này cũng không đơn giản.Trên Tử Lan đảo, Thôi Du cũng đã tìm được Long Hành Vân.Tìm được cũng không dễ dàng, mặc dù Long Hành Vân và Ngân Sơn Hà ở tạinơi cao nhất, nhưng cũng có mượn địa lợi để che giấu ẩn thân, nhất là khi pháthiện thấy chiếc đò mục tiêu có khả năng đi tới đây.Bởi vì nhìn thấy Thôi Du lén lén lút lút tìm kiếm xung quanh, Long Hành Vânmới lộ diện kêu gọi lão ta tới đây.Vừa gặp mặt, Long Hành Vân liền chất vấn với giọng không vui, “Không biếtđang ôm cây đợi thỏ sao? Ngươi chạy loạn khắp nơi để đả thảo kinh xà sao?Rảnh rỗi quá hả?”Thôi Du nhanh chóng chỉ về phía chiếc đò dừng lại tắt đèn, “Thiếu Các chủ,vừa rồi phía bên kia có đò tới, có thể là đám người A Sĩ Hành, đèn đò đột nhiêntắt đi, thuộc hạ sợ các ngươi không chú ý, đặc biệt tới báo tin.”Long Hành Vân: “Báo cái rắm, chúng ta cũng không phải người mù, ngươicũng đã nhìn thấy, hai chúng ta có thể không phát hiện được sao?”Thôi Du bị gã ta mắng cho có phần bối rối, dù sao cũng là một lòng hảo tâm bịcoi như gan phổi như lừa, nhưng lão ta vẫn khúm núm vâng vâng dạ dạ, gật đầunhận sai.Ngân Sơn Hà ở bên cạnh theo dõi thấy vậy liền lên tiếng cắt ngang, “Ngươilặng lẽ quay trở lại, để mắt tới con đò, để phòng bọn Thanh Nha động tay độngchân là được. Nếu phát hiện thấy có gì khác thường thì phải lập tức cảnh báođúng lúc.”Với ông ta mà nói, dựa vào thực lực của Thôi Du, có ở tại bên người hay khôngcũng không có tác dụng gì.“Vâng.” Thôi Du đáp, rồi xin cáo lui, nhanh chóng lặn trở lại đảo nhỏ.Long Hành Vân: “Ngân thúc, tên Thám Hoa chó chết đó làm gì vậy chứ, tại saocòn chưa có tới đây, có phải là kẻ khác tới hay không chứ?”Nghe được Thanh Nha gọi Dữu Khánh là “Thám Hoa chó chết”, gã ta rất tánđồng, cho nên cũng gọi theo như vậy.Ngân Sơn Hà: “Bất kể là ai tới, nếu đã tới nơi đây, hẳn phải muốn lên đảo, tiếptục quan sát một chút xem sao.”Mặc dù trong lòng có phần không kiên nhẫn, nhưng Long Hành Vân vẫn cốgắng nhịn lại, nếu như bên cạnh là người khác, là người không thể kiềm chếđược gã, thì gã đã sớm quyết định đi tìm hiểu xem rốt cuộc là có chuyện gì.Đối phó Dữu Khánh, gã vẫn có được lợi thế tâm lý rất lớn, về phương diện thựclực gã cũng không sợ chút nào, hoặc có thể nói ngay từ đầu gã đã không có đểloại hàng như Dữu Khánh vào trong mắt, trong mắt gã, Dữu Khánh chỉ là mộtcon rùa đen rút đầu vào vỏ, nếu không gã cho rằng mình đã đùa chết nó từ lâurồi.Lặn ở trong nước quay trở về chỗ cũ, Dữu Khánh ngoi lên bên cạnh hai ngườiNam, Mục.Thấy hắn đã bình an trở về, hai người thở phào nhẹ nhõm, Nam Trúc lập tứchỏi: “Tình hình thế nào?”Dữu Khánh không vội trả lời gã, trước tiên thi triển Quan Tự quyết quan sát mộthồi, sau khi đã xác nhận xung quanh không có gì khác thường, hắn mới hạ thấpgiọng nói: “Nơi đây có mai phục nhằm vào chúng ta.”Hai người kinh hãi, Nam Trúc hạ thấp giọng hỏi: “Tình huống thế nào vậy? Tạisao lại có mai phục, người nào mai phục?”Dữu Khánh: “Long Hành Vân tới rồi, đang ở trên đảo này chờ chúng ta, bênngười hẳn là có cao thủ.”Chỉ với một câu nói này đã đủ khiến cho hai người Nam, Mục cực kỳ hoảng sợ,họ đều biết rõ bối cảnh của Long Hành Vân, đã bị Long Hành Vân theo dõitrong Minh Hải này rồi sao?Nam Trúc có phần bi phẫn nói: “Đều đã là quá khứ, Thiết Diệu Thanh cũng rờiđi rồi, gã còn nhìn chằm chằm vào chúng ta làm gì chứ, mọi người đều nói oangia nên giải không nên kết, tên chó đó còn cứ muốn chụp đầu chúng ta haysao?”Mục Ngạo Thiết lên tiếng, “Không đúng, gã làm sao biết được chúng ta sẽ tớiđây, chỉ có Linh Tê trai mới biết rõ chúng ta tới nơi đây, là người của Linh Têtrai cố ý làm ra chuyện này hay sao?”Dữu Khánh: “Không rõ ràng lắm, là do Thanh Nha đưa người ta đến đây, đíchthân Thanh Nha và Bàng Thành Khâu cũng tới đây rồi, đang núp tại đảo nhỏngay bên cạnh, vừa rồi tận mắt ta đã nhìn thấy bọn chúng. Hai chiếc đò đi theophía sau chúng ta lúc trước hẳn là chính là bọn chúng, chúng ta đi đường vòng,bọn chúng tới đây trước chúng ta.”Mục Ngạo Thiết trầm giọng nói: “Điều này càng chứng tỏ bọn chúng đã biếttrước chúng ta muốn tới Tử Lan đảo, nếu không thì sẽ không có khả năng chạythẳng tới nơi đây chờ chúng ta.”Nam Trúc: “Không sai, chỉ có Linh Tê trai mới biết rõ chúng ta muốn tới TửLan đảo, Linh Tê trai này khẳng định có vấn đề.”Dữu Khánh: “Không chỉ có Linh Tê trai biết được, Hồ Vưu Lệ cũng biết, chúngta từng dò hỏi thông tin Tử Lan đảo từ nàng ta. Nếu nàng ta để lộ thông tin chongười bên ngoài biết, người có lòng để ý tới sẽ không khó đoán được hướng đicủa chúng ta. Hoặc là Linh Tê trai để lộ tin tức, hoặc chính là Hồ Vưu Lệ để ròrỉ thông tin.”Nam Trúc: “Bây giờ đoán tới đoán lui cũng không có ý nghĩa gì, trở về đi.Chúng ta đã biết rõ có cạm bẫy, trước tiên nhanh chóng trở về rồi nói tiếp. Hoặclà, chúng ta thừa dịp hiện tại bọn chúng còn chưa biết rõ tình hình, trực tiếpkhởi hành quay lại Tinh La đảo, nhanh chóng trốn về U Giác Phụ, chờ khi LongHành Vân kịp phản ứng lại thì đã không thể làm gì được chúng ta nữa rồi.”Dữu Khánh vẫn tiếp tục sử dụng Quan Tự quyết để quan sát tình hình xungquanh, miệng thì mở lời đáp: “Muộn rồi, chúng ta đã không có cách nào dùngđò quay trở lại, khi đò chúng ta đến đây, bọn chúng đã phát hiện được rồi. Chỉcần đèn đò vừa sáng lên, bọn chúng sẽ lập tức biết được chúng ta muốn chạytrốn, e rằng sẽ lập tức đuổi theo truy sát.”“Đi thôi, làm tới luôn đi.” Nam Trúc chợt lạnh lùng nói, khuôn mặt lộ ra vẻ dữtợn, “Không phải ngươi có thể phân biệt phương hướng trên vùng biển này haysao? Dứt khoát cướp chiếc đò đó đi, tự chúng ta âm thầm rời đi trong bóng tối.”Đang quan sát xung quanh, Dữu Khánh lập tức thu hồi ánh mắt, dừng tại trênkhuôn mặt gã, giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy, “Nếu thật sự làm như vậy,tên Long Hành Vân kia chỉ sợ sẽ vui mừng cười ha hả, bọn chúng đều biết rõchúng ta là hành khách trên chiếc đò này, con đò bị cướp đi, kết cục của chúngta e rằng cũng không cần tới bọn chúng động thủ rồi.”Nam Trúc: “Chúng ta cũng không phải chưa từng giết chết Giao nhân nha,chúng ta không phải có mối quan hệ với Minh tự sao.”

Chương 537: Biết rõ tình hình