Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 541: Hữu tâm tính toán vô tâm (2)

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Nam Trúc rất không tán thành, lắc đầu nói, “Hòn đảo này, nói lớn không lớn,nói nhỏ cũng không nhỏ, có rất nhiều nơi để ẩn nấp, ngươi làm sao có thể khẳngđịnh Long Hành Vân nhất định sẽ ẩn nấp tại nguyên chỗ?”Dữu Khánh: “Ta cũng không phải khẳng định, mà cho rằng khả năng lớn nhấtsẽ là ẩn thân ngay tại nguyên chỗ. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, động tĩnhliên tục xuất hiện và xuất hiện bất kỳ lúc nào, bọn họ không có thời gian đểchậm rãi tìm kiếm vị trí ẩn thân thích hợp hơn, trong lúc nhất thời cho dù là aithì đều cảm thấy địa điểm quen thuộc sẽ càng có cảm giác an toàn. Cho dù ẩnthân nơi khác, ta cũng có thể nghĩ biện pháp moi ra gã.”Nghe được lời này, hai người Nam, Mục nhịn không được quay mặt nhìn nhau,trong mắt mỗi người đều hiện lên nét kinh ngạc, không nghĩ tới tại trong khoảngthời gian ngắn như vậy mà lão Thập Ngũ này lại có thể suy tính đến chi tiết nhưvậy.Bọn họ không biết rằng, bản lĩnh khác của vị tiểu sư đệ này của bọn họ có lẽkhông được tốt lắm, nhưng về phương diện đầu óc, tốc độ suy tính về một sốmặt là rất nhanh.Nói chung, có được hay không thì chưa biết, nhưng hai người không thừa nhậncũng không được, lời lão Thập Ngũ nói rất có lý lẽ.Nhưng Nam Trúc vẫn cất lời nhắc nhở: “Ngươi đừng có quên, phía bên kia còncó đám người Thanh Nha, nếu cứ vòng qua vòng lại như vậy, một khi đámngười Thanh Nha cũng tham gia vào, cho dù dự định của chúng ta có tốt đếnđâu thì cũng chỉ là tự bản thân chúng ta cho rằng sự việc sẽ xảy ra như thế màthôi.”Dữu Khánh xua tay, “Lúc trước ta nghe được đám người Thanh Nha nóichuyện, thái độ của Thanh Nha rất rõ ràng, đứng ngoài xem náo nhiệt, sẽ khôngtham gia vào. Cho dù có tham gia vào, một khi phát hiện thấy dị thường, chúngta cũng có thể dừng tay bất kỳ lúc nào, cũng không ảnh hưởng gì đến việcchúng ta làm.”Nam Trúc: “Cho dù tất cả mọi việc đều như ngươi dự liệu, vấn đề là, ngươi cóxác định được ngươi có thể là đối thủ của Long Hành Vân hay không? LãoThập Ngũ, ta thừa nhận ngươi là có mấy phần bản lĩnh, nhưng cũng không thểcoi thường anh hùng thiên hạ a, thiếu Các chủ của Xích Lan các, hẳn cũngkhông phải là hổ giấy a? Tu vi của ngươi còn chưa đến Sơ Huyền đỉnh cao, dựavào điều kiện gia thế của người ta, gã khẳng định đã đạt đến đỉnh cao rồi.”Dữu Khánh: “Ta khờ sao? Nhìn tình hình nha, không nắm chắc, ta có thể khôngra tay.”Nam Trúc giang hai tay ra, “Cho dù có thành công, sau này sẽ như thế nào? Đâylà oán cừu càng kết càng lớn, phía bên gã ta có thể bỏ qua cho chúng ta sao?”Dữu Khánh: “Chúng ta không xử gã, thì gã có thể bỏ qua cho chúng ta hay sao?Cũng đã như vậy rồi, đao đã chém tới trên đầu chúng ta rồi. Hơn nữa, lúc này rõràng là có người đang bố cục chơi chúng ta, ngươi cảm thấy chúng ta lảng tránhlà có thể thoát thân được sao?Bây giờ, Long Hành Vân là mấu chốt để chúng ta phá cục, chỉ có bắt được gãmới có khả năng hóa giải tình thế nguy hiểm trước mắt.Thời điểm này cũng dễ hạ thủ, bọn chúng không biết chúng ta đã biết bọn họ tớiđây, cũng không biết chúng ta dám bắt cóc gã. Lấy hữu tâm tính vô tâm, rất dễdàng thành công. Địch sáng ta tối, đây là cơ hội tuyệt hảo để động thủ, há có thểbỏ qua!”Hai người Nam, Mục không nói nữa rồi, suy nghĩ cũng đúng, cho dù bọn hắnkhông động thủ với Long Hành Vân, tên đó cũng vẫn là muốn xử bọn hắn,nhường nhịn cũng không có tác dụng, đã bị bọn chúng truy sát đến tận đây rồi.“Ai, yên tâm ở lại trong quan tu luyện thật tốt, bây giờ thì hay rồi, rước lấy mộtthân lầy lội, rửa cũng rửa không sạch.”Nam Trúc chợt dâng trào cảm xúc, thở dài, nhất là nghĩ đến việc cơ thể bịnhiễm phải biến dị khó giải thích, lại nghĩ về cuộc sống thanh tịnh trước đây tạiLinh Lung quan, gã quả thực có chút hối hận, hối hận không nên đi ra ngoàilượn lờ, bây giờ có vẻ như quay da06ì lại không được rồi.Dữu Khánh nghe gã nói vậy thì khinh bỉ, “Không đi ra ngoài, cả đời này củangươi có khả năng tăng tu vi tiến vào được cảnh giới Huyền sĩ sao? Lần này,trước khi xuất sơn, ngươi có thể nhét vào người hơn một vạn lượng ngân phiếuđược sao? Khi kêu gào chia tiền tại sao không có giác ngộ này chứ?”Nam Trúc lập tức nhấc tay ra hiệu ngừng, “Được rồi, cũng đã nói đến nước nàyrồi, làm thì làm đi, muốn không làm cũng không ngăn cản được ngươi…” Dừngmột chút, gã chợt lộ ra vẻ mặt bối rối, nhịn không được hỏi một câu, “Cácngươi cảm thấy hiện tại chúng ta có bình thường không? Động một chút liềntrêu chọc đến toàn những kẻ nào a?”Sư huynh đệ ba người đều trở nên trầm mặc, phát hiện thấy quả thực rất khôngbình thường, theo lý thuyết tùy tiện lôi ra một kẻ nào thì đều có thể khiến chochân bọn hắn bủn rủn, hiện tại không hiểu sao động tới chính là sẽ hạ thủ vớiloại nhân vật cấp độ như thế này?Chỉ thoáng suy nghĩ qua một chút, Dữu Khánh cũng lười suy nghĩ nhiều hơn vềđiều này, nghĩ cũng không có tác dụng, hắn lôi kéo hai vị sư huynh quay lại chủđề chính, bắt đầu thương lượng tới chi tiết hành động thủ..Ngân Sơn Hà và Long Hành Vân bôn ba một hồi tại trên biển, rồi tìm được conđò mà mục tiêu dùng để tới đây.Sau khi xác nhận không có sai lầm, Long Hành Vân lập tức bảo người đưa đòcùng di chuyển tới chỗ bọn họ, nhưng Giao nhân đưa đò ngồi ở đầu thuyền thảđuôi đung đưa trong nước không đồng ý, nói phải đợi nhóm người Dữu Khánhquay trở về.Long Hành Vân hừ nói: “Bọn hắn trả cho ngươi bao nhiêu? Ta trả gấp đôi chongươi.”Giao nhân đưa đò lắc đầu đáp: “Đây không phải chuyện tiền bạc.”Long Hành Vân: “Ba tên kia nghèo kiết hủ lậu, chắc hẳn cũng không trả chongươi được mấy đồng, đi theo ta đi, ta trả cho ngươi một trăm vạn lượng!”Giao nhân đưa đò chết lặng ngay tại chỗ, vẻ mặt nghẹn ngào không nói nên lời,vô ý thức nghĩ đến việc tên kia nói tới ba trăm bảy mươi năm lượng.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Nam Trúc rất không tán thành, lắc đầu nói, “Hòn đảo này, nói lớn không lớn,nói nhỏ cũng không nhỏ, có rất nhiều nơi để ẩn nấp, ngươi làm sao có thể khẳngđịnh Long Hành Vân nhất định sẽ ẩn nấp tại nguyên chỗ?”Dữu Khánh: “Ta cũng không phải khẳng định, mà cho rằng khả năng lớn nhấtsẽ là ẩn thân ngay tại nguyên chỗ. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, động tĩnhliên tục xuất hiện và xuất hiện bất kỳ lúc nào, bọn họ không có thời gian đểchậm rãi tìm kiếm vị trí ẩn thân thích hợp hơn, trong lúc nhất thời cho dù là aithì đều cảm thấy địa điểm quen thuộc sẽ càng có cảm giác an toàn. Cho dù ẩnthân nơi khác, ta cũng có thể nghĩ biện pháp moi ra gã.”Nghe được lời này, hai người Nam, Mục nhịn không được quay mặt nhìn nhau,trong mắt mỗi người đều hiện lên nét kinh ngạc, không nghĩ tới tại trong khoảngthời gian ngắn như vậy mà lão Thập Ngũ này lại có thể suy tính đến chi tiết nhưvậy.Bọn họ không biết rằng, bản lĩnh khác của vị tiểu sư đệ này của bọn họ có lẽkhông được tốt lắm, nhưng về phương diện đầu óc, tốc độ suy tính về một sốmặt là rất nhanh.Nói chung, có được hay không thì chưa biết, nhưng hai người không thừa nhậncũng không được, lời lão Thập Ngũ nói rất có lý lẽ.Nhưng Nam Trúc vẫn cất lời nhắc nhở: “Ngươi đừng có quên, phía bên kia còncó đám người Thanh Nha, nếu cứ vòng qua vòng lại như vậy, một khi đámngười Thanh Nha cũng tham gia vào, cho dù dự định của chúng ta có tốt đếnđâu thì cũng chỉ là tự bản thân chúng ta cho rằng sự việc sẽ xảy ra như thế màthôi.”Dữu Khánh xua tay, “Lúc trước ta nghe được đám người Thanh Nha nóichuyện, thái độ của Thanh Nha rất rõ ràng, đứng ngoài xem náo nhiệt, sẽ khôngtham gia vào. Cho dù có tham gia vào, một khi phát hiện thấy dị thường, chúngta cũng có thể dừng tay bất kỳ lúc nào, cũng không ảnh hưởng gì đến việcchúng ta làm.”Nam Trúc: “Cho dù tất cả mọi việc đều như ngươi dự liệu, vấn đề là, ngươi cóxác định được ngươi có thể là đối thủ của Long Hành Vân hay không? LãoThập Ngũ, ta thừa nhận ngươi là có mấy phần bản lĩnh, nhưng cũng không thểcoi thường anh hùng thiên hạ a, thiếu Các chủ của Xích Lan các, hẳn cũngkhông phải là hổ giấy a? Tu vi của ngươi còn chưa đến Sơ Huyền đỉnh cao, dựavào điều kiện gia thế của người ta, gã khẳng định đã đạt đến đỉnh cao rồi.”Dữu Khánh: “Ta khờ sao? Nhìn tình hình nha, không nắm chắc, ta có thể khôngra tay.”Nam Trúc giang hai tay ra, “Cho dù có thành công, sau này sẽ như thế nào? Đâylà oán cừu càng kết càng lớn, phía bên gã ta có thể bỏ qua cho chúng ta sao?”Dữu Khánh: “Chúng ta không xử gã, thì gã có thể bỏ qua cho chúng ta hay sao?Cũng đã như vậy rồi, đao đã chém tới trên đầu chúng ta rồi. Hơn nữa, lúc này rõràng là có người đang bố cục chơi chúng ta, ngươi cảm thấy chúng ta lảng tránhlà có thể thoát thân được sao?Bây giờ, Long Hành Vân là mấu chốt để chúng ta phá cục, chỉ có bắt được gãmới có khả năng hóa giải tình thế nguy hiểm trước mắt.Thời điểm này cũng dễ hạ thủ, bọn chúng không biết chúng ta đã biết bọn họ tớiđây, cũng không biết chúng ta dám bắt cóc gã. Lấy hữu tâm tính vô tâm, rất dễdàng thành công. Địch sáng ta tối, đây là cơ hội tuyệt hảo để động thủ, há có thểbỏ qua!”Hai người Nam, Mục không nói nữa rồi, suy nghĩ cũng đúng, cho dù bọn hắnkhông động thủ với Long Hành Vân, tên đó cũng vẫn là muốn xử bọn hắn,nhường nhịn cũng không có tác dụng, đã bị bọn chúng truy sát đến tận đây rồi.“Ai, yên tâm ở lại trong quan tu luyện thật tốt, bây giờ thì hay rồi, rước lấy mộtthân lầy lội, rửa cũng rửa không sạch.”Nam Trúc chợt dâng trào cảm xúc, thở dài, nhất là nghĩ đến việc cơ thể bịnhiễm phải biến dị khó giải thích, lại nghĩ về cuộc sống thanh tịnh trước đây tạiLinh Lung quan, gã quả thực có chút hối hận, hối hận không nên đi ra ngoàilượn lờ, bây giờ có vẻ như quay da06ì lại không được rồi.Dữu Khánh nghe gã nói vậy thì khinh bỉ, “Không đi ra ngoài, cả đời này củangươi có khả năng tăng tu vi tiến vào được cảnh giới Huyền sĩ sao? Lần này,trước khi xuất sơn, ngươi có thể nhét vào người hơn một vạn lượng ngân phiếuđược sao? Khi kêu gào chia tiền tại sao không có giác ngộ này chứ?”Nam Trúc lập tức nhấc tay ra hiệu ngừng, “Được rồi, cũng đã nói đến nước nàyrồi, làm thì làm đi, muốn không làm cũng không ngăn cản được ngươi…” Dừngmột chút, gã chợt lộ ra vẻ mặt bối rối, nhịn không được hỏi một câu, “Cácngươi cảm thấy hiện tại chúng ta có bình thường không? Động một chút liềntrêu chọc đến toàn những kẻ nào a?”Sư huynh đệ ba người đều trở nên trầm mặc, phát hiện thấy quả thực rất khôngbình thường, theo lý thuyết tùy tiện lôi ra một kẻ nào thì đều có thể khiến chochân bọn hắn bủn rủn, hiện tại không hiểu sao động tới chính là sẽ hạ thủ vớiloại nhân vật cấp độ như thế này?Chỉ thoáng suy nghĩ qua một chút, Dữu Khánh cũng lười suy nghĩ nhiều hơn vềđiều này, nghĩ cũng không có tác dụng, hắn lôi kéo hai vị sư huynh quay lại chủđề chính, bắt đầu thương lượng tới chi tiết hành động thủ..Ngân Sơn Hà và Long Hành Vân bôn ba một hồi tại trên biển, rồi tìm được conđò mà mục tiêu dùng để tới đây.Sau khi xác nhận không có sai lầm, Long Hành Vân lập tức bảo người đưa đòcùng di chuyển tới chỗ bọn họ, nhưng Giao nhân đưa đò ngồi ở đầu thuyền thảđuôi đung đưa trong nước không đồng ý, nói phải đợi nhóm người Dữu Khánhquay trở về.Long Hành Vân hừ nói: “Bọn hắn trả cho ngươi bao nhiêu? Ta trả gấp đôi chongươi.”Giao nhân đưa đò lắc đầu đáp: “Đây không phải chuyện tiền bạc.”Long Hành Vân: “Ba tên kia nghèo kiết hủ lậu, chắc hẳn cũng không trả chongươi được mấy đồng, đi theo ta đi, ta trả cho ngươi một trăm vạn lượng!”Giao nhân đưa đò chết lặng ngay tại chỗ, vẻ mặt nghẹn ngào không nói nên lời,vô ý thức nghĩ đến việc tên kia nói tới ba trăm bảy mươi năm lượng.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Nam Trúc rất không tán thành, lắc đầu nói, “Hòn đảo này, nói lớn không lớn,nói nhỏ cũng không nhỏ, có rất nhiều nơi để ẩn nấp, ngươi làm sao có thể khẳngđịnh Long Hành Vân nhất định sẽ ẩn nấp tại nguyên chỗ?”Dữu Khánh: “Ta cũng không phải khẳng định, mà cho rằng khả năng lớn nhấtsẽ là ẩn thân ngay tại nguyên chỗ. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, động tĩnhliên tục xuất hiện và xuất hiện bất kỳ lúc nào, bọn họ không có thời gian đểchậm rãi tìm kiếm vị trí ẩn thân thích hợp hơn, trong lúc nhất thời cho dù là aithì đều cảm thấy địa điểm quen thuộc sẽ càng có cảm giác an toàn. Cho dù ẩnthân nơi khác, ta cũng có thể nghĩ biện pháp moi ra gã.”Nghe được lời này, hai người Nam, Mục nhịn không được quay mặt nhìn nhau,trong mắt mỗi người đều hiện lên nét kinh ngạc, không nghĩ tới tại trong khoảngthời gian ngắn như vậy mà lão Thập Ngũ này lại có thể suy tính đến chi tiết nhưvậy.Bọn họ không biết rằng, bản lĩnh khác của vị tiểu sư đệ này của bọn họ có lẽkhông được tốt lắm, nhưng về phương diện đầu óc, tốc độ suy tính về một sốmặt là rất nhanh.Nói chung, có được hay không thì chưa biết, nhưng hai người không thừa nhậncũng không được, lời lão Thập Ngũ nói rất có lý lẽ.Nhưng Nam Trúc vẫn cất lời nhắc nhở: “Ngươi đừng có quên, phía bên kia còncó đám người Thanh Nha, nếu cứ vòng qua vòng lại như vậy, một khi đámngười Thanh Nha cũng tham gia vào, cho dù dự định của chúng ta có tốt đếnđâu thì cũng chỉ là tự bản thân chúng ta cho rằng sự việc sẽ xảy ra như thế màthôi.”Dữu Khánh xua tay, “Lúc trước ta nghe được đám người Thanh Nha nóichuyện, thái độ của Thanh Nha rất rõ ràng, đứng ngoài xem náo nhiệt, sẽ khôngtham gia vào. Cho dù có tham gia vào, một khi phát hiện thấy dị thường, chúngta cũng có thể dừng tay bất kỳ lúc nào, cũng không ảnh hưởng gì đến việcchúng ta làm.”Nam Trúc: “Cho dù tất cả mọi việc đều như ngươi dự liệu, vấn đề là, ngươi cóxác định được ngươi có thể là đối thủ của Long Hành Vân hay không? LãoThập Ngũ, ta thừa nhận ngươi là có mấy phần bản lĩnh, nhưng cũng không thểcoi thường anh hùng thiên hạ a, thiếu Các chủ của Xích Lan các, hẳn cũngkhông phải là hổ giấy a? Tu vi của ngươi còn chưa đến Sơ Huyền đỉnh cao, dựavào điều kiện gia thế của người ta, gã khẳng định đã đạt đến đỉnh cao rồi.”Dữu Khánh: “Ta khờ sao? Nhìn tình hình nha, không nắm chắc, ta có thể khôngra tay.”Nam Trúc giang hai tay ra, “Cho dù có thành công, sau này sẽ như thế nào? Đâylà oán cừu càng kết càng lớn, phía bên gã ta có thể bỏ qua cho chúng ta sao?”Dữu Khánh: “Chúng ta không xử gã, thì gã có thể bỏ qua cho chúng ta hay sao?Cũng đã như vậy rồi, đao đã chém tới trên đầu chúng ta rồi. Hơn nữa, lúc này rõràng là có người đang bố cục chơi chúng ta, ngươi cảm thấy chúng ta lảng tránhlà có thể thoát thân được sao?Bây giờ, Long Hành Vân là mấu chốt để chúng ta phá cục, chỉ có bắt được gãmới có khả năng hóa giải tình thế nguy hiểm trước mắt.Thời điểm này cũng dễ hạ thủ, bọn chúng không biết chúng ta đã biết bọn họ tớiđây, cũng không biết chúng ta dám bắt cóc gã. Lấy hữu tâm tính vô tâm, rất dễdàng thành công. Địch sáng ta tối, đây là cơ hội tuyệt hảo để động thủ, há có thểbỏ qua!”Hai người Nam, Mục không nói nữa rồi, suy nghĩ cũng đúng, cho dù bọn hắnkhông động thủ với Long Hành Vân, tên đó cũng vẫn là muốn xử bọn hắn,nhường nhịn cũng không có tác dụng, đã bị bọn chúng truy sát đến tận đây rồi.“Ai, yên tâm ở lại trong quan tu luyện thật tốt, bây giờ thì hay rồi, rước lấy mộtthân lầy lội, rửa cũng rửa không sạch.”Nam Trúc chợt dâng trào cảm xúc, thở dài, nhất là nghĩ đến việc cơ thể bịnhiễm phải biến dị khó giải thích, lại nghĩ về cuộc sống thanh tịnh trước đây tạiLinh Lung quan, gã quả thực có chút hối hận, hối hận không nên đi ra ngoàilượn lờ, bây giờ có vẻ như quay da06ì lại không được rồi.Dữu Khánh nghe gã nói vậy thì khinh bỉ, “Không đi ra ngoài, cả đời này củangươi có khả năng tăng tu vi tiến vào được cảnh giới Huyền sĩ sao? Lần này,trước khi xuất sơn, ngươi có thể nhét vào người hơn một vạn lượng ngân phiếuđược sao? Khi kêu gào chia tiền tại sao không có giác ngộ này chứ?”Nam Trúc lập tức nhấc tay ra hiệu ngừng, “Được rồi, cũng đã nói đến nước nàyrồi, làm thì làm đi, muốn không làm cũng không ngăn cản được ngươi…” Dừngmột chút, gã chợt lộ ra vẻ mặt bối rối, nhịn không được hỏi một câu, “Cácngươi cảm thấy hiện tại chúng ta có bình thường không? Động một chút liềntrêu chọc đến toàn những kẻ nào a?”Sư huynh đệ ba người đều trở nên trầm mặc, phát hiện thấy quả thực rất khôngbình thường, theo lý thuyết tùy tiện lôi ra một kẻ nào thì đều có thể khiến chochân bọn hắn bủn rủn, hiện tại không hiểu sao động tới chính là sẽ hạ thủ vớiloại nhân vật cấp độ như thế này?Chỉ thoáng suy nghĩ qua một chút, Dữu Khánh cũng lười suy nghĩ nhiều hơn vềđiều này, nghĩ cũng không có tác dụng, hắn lôi kéo hai vị sư huynh quay lại chủđề chính, bắt đầu thương lượng tới chi tiết hành động thủ..Ngân Sơn Hà và Long Hành Vân bôn ba một hồi tại trên biển, rồi tìm được conđò mà mục tiêu dùng để tới đây.Sau khi xác nhận không có sai lầm, Long Hành Vân lập tức bảo người đưa đòcùng di chuyển tới chỗ bọn họ, nhưng Giao nhân đưa đò ngồi ở đầu thuyền thảđuôi đung đưa trong nước không đồng ý, nói phải đợi nhóm người Dữu Khánhquay trở về.Long Hành Vân hừ nói: “Bọn hắn trả cho ngươi bao nhiêu? Ta trả gấp đôi chongươi.”Giao nhân đưa đò lắc đầu đáp: “Đây không phải chuyện tiền bạc.”Long Hành Vân: “Ba tên kia nghèo kiết hủ lậu, chắc hẳn cũng không trả chongươi được mấy đồng, đi theo ta đi, ta trả cho ngươi một trăm vạn lượng!”Giao nhân đưa đò chết lặng ngay tại chỗ, vẻ mặt nghẹn ngào không nói nên lời,vô ý thức nghĩ đến việc tên kia nói tới ba trăm bảy mươi năm lượng.

Chương 541: Hữu tâm tính toán vô tâm (2)