Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 543: Đào hốc (2)

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ánh mắt hắn hơi lấp lóe, chân mày hơi nhúc nhích, hắn nhanh chóng nhìn lạixung quanh lần nữa, cảm nhận một chút động tĩnh ở xung quanh, sau đó tungngười nhảy tới trước một gốc cây Tử mao thảo.Từ chỗ Hồ Vưu Lệ, hắn đã có một số hiểu biết về Tử mao thảo, cho nên hắnkhông tùy tiện đụng vào những sợi rễ phát sáng rũ đầy xuống kia.Hắn nghiêng người rất nhanh và cũng cẩn thận tránh khỏi đám rễ phát sáng rũxuống kia, đi vòng đến phía sau cây Tử mao thảo, rồi đột nhiên rút kiếm, vungkiếm bổ vào thân Tử mao thảo cắt ra một vết cắt dài.Kiếm cũng va chạm vào những rễ phát sáng rũ kia, một đám rễ rũ lập tức cuốntới, Dữu Khánh vung mấy kiếm chém rơi một đám, hắn đi tới trước Tử maothảo, kiếm cắm xuống đất, dùng đôi tay không bóc mở vết cắt trên thân Tử maothảo kia, hắn bắt đầu bỏ công sức móc đi những thứ bên trong thân Tử maothảo.Hình dạng chính của Tử mao thảo trông giống như cây khoai môn, và cũng nhưmột cây chuối tiêu khổng lồ, thân cây hình thành từ nhiều tầng nhiều lớp baobọc chặt chẽ với nhau.Dữu Khánh chẳng cần quan tâm loại thực vật giống như cây đại thụ này giốngnhư cái gì, dùng cả hai tay và kiếm, với tốc độ rất nhanh khoét rỗng một hốc lớntrên thân cây.Những rễ cây buông rũ phía trước của cây Tử mao thảo này muốn vòng ra phíasau khu vực thân cây bị tổn thương kia, nhưng bị Dữu Khánh vung kiếm chặtđứt, chiều dài những rễ rũ này có hạn, không với tới được hắn.Hắn cũng không sợ làm như thế này sẽ lưu lại dấu vết gì, nơi đây được ánh sángtím chiếu sáng rực rỡ sáng ngời, khó có người nào đi chú ý tới một thân cây vớirễ cây bị ngắn đi như vậy.Sau khi móc rỗng thân cây Tử mao thảo ra được một cái hốc đủ lớn, hắn nhanhchóng dọn dẹp hiện trường, ôm một đống lộn xộn tới nơi xa ném đi.Đến khi hắn chạy trở lại tới nơi thì phía bờ biển xa xa lại vang lên một tràng âmthanh chấn động “Ầm ầm”.Nghe tiếng động, hắn nhanh chóng chạy tới phía sau cây Tử mao thảo kia, haitay tách mở lỗ hổng ra, chui cả người vào trong hốc, sau đó lại vươn tay ra khỏikhe hở, nhặt vào một ít mảnh vụn làm rơi dưới đất do không cẩn thận khi vội vãchui vào.Rất nhanh, lại xuất hiện hai bóng người vội vã lướt băng ngang qua Tử Lan đảo,chạy tới khu vực phát ra âm thanh.Lại đợi một hồi, phía bên khác của Tử Lan đảo lại vang lên một tràng âm thanhchấn động, hai cái bóng người lại rất nhanh quay ngược lại, lao tới một phươnghướng khác xem động tĩnh.Tại trên biển, ba chiếc đò đã tụm lại tại một chỗ, chiếc đò chở ba người DữuKhánh đã bị hai chiếc đò khác kẹp vào giữa.Trong Minh Hải quả thực rất yên tĩnh, tại nơi này cũng có thể nghe được rõràng những âm thanh và chấn động nhè nhẹ truyền đến đây.“Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ầm ầm, ngươi có từng nghe nói tại Tử Lan đảoxuất hiện qua loại tình huống tương tự như vậy hay không chứ?”Cảm thấy không thể giải thích được, Thanh Nha nhịn không được quay sang hỏiBàng Thành Khâu một câu.Bàng Thành Khâu lắc đầu, “Không biết, chưa từng nghe nói qua. Trước đây tatừng đến đây một lần, nhưng không thấy có trường hợp này.”Thanh Nha chậm rãi nhét một hạt đậu phộng vào trong miệng, thì thầm: “Lẽnào trên Tử Lan đảo này cất giấu bí mật gì đó mà chúng ta không biết sao?Cũng không phải không có khả năng này, nếu không ba tên gia hỏa đó đã chạytới đây rồi nhưng vẫn biến mất lâu như vậy là chuyện gì xảy ra chứ?”Bàng Thành Khâu không đưa ra ý kiến gì, chỉ nghĩ thầm, ngay cả hành tung củangười ta ngươi cũng biết được, việc này ngươi không biết, ta làm sao có thể biếtđược.Ba vị Giao nhân ngồi ở đầu thuyền không quan tâm tình huống như thế nào, chodù biết rõ khách hàng trên ba chiếc đò đang đấu đá ngươi chết ta sống với nhau,chúng nó vẫn bình thản đối diện, cho rằng chuyện không liên quan đến mình,thật sự là chẳng quan tâm, tuân thủ nguyên tắc trung lập.Âm thanh chấn động ầm ầm như vậy vẫn tiếp tục thỉnh thoảng vang lên, vangnơi này, dừng một hồi lại vang ở phía bên kia.Vội vàng chạy qua chạy lại mấy lần, đều chỉ nhìn thấy gợn sóng dao động, cuốicùng Long Hành Vân có phần không kiên nhẫn được nữa, cất tiếng gọi, “Ngânthúc.”Vì vậy, hai bóng người đang vùn vụt lao đi đột nhiên dừng lại, đáp xuống trênđảo.Ngân Sơn Hà nhìn gã với vẻ mặt không hiểu.Long Hành Vân có chút cáu kỉnh, nói: “Ngân thúc, ngươi không có phát hiệnthấy sao? Lần nào cũng chậm một chút, chúng ta luôn chỉ chậm một bước là cóthể nhìn thấy được tình huống. Ta không nhìn thấy được cũng không sao, tu vingài cao, tốc độ nhanh, cứ việc đi xem đi, không cần quan tâm đến ta, sau đóquay lại nói cho ta biết chuyện gì xảy ra là được rồi.”Đối với lời đề nghị này, Ngân Sơn Hà không có phản đối gì, mấy chuyến chạyqua chạy lại vừa rồi luôn luôn bị chậm một bước, trong lòng ông ta cũng cóchút kìm nén tức giận, cũng cảm thấy mình bị Long Hành Vân gây vướng víuảnh hưởng đến tốc độ di chuyển, ông ta hoàn toàn có thể chạy đi với tốc độnhanh hơn để nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.Nhưng mà, bỏ vị thiếu Các chủ này lại một mình tại nơi lạ nước lạ cái này thìông ta ít nhiều vẫn có phần không yên tâm.Long Hành Vân nhận ra được sự băn khoăn của ông ta và hoàn toàn có thể hiểuđược, liền cất lời thuyết phục: “Ngân thúc, ta cũng không phải là đứa trẻ batuổi, chỉ tạm thời tách ra thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ngoại trừ ba tên kia,những người khác không có thù oán gì với chúng ta. Cho dù gặp phải ba tên kia,bọn họ cũng khó là đối thủ của ta, vừa gặp phải ta, e rằng sẽ sợ hãi bỏ chạy trốichết. Hơn nữa, ba tên chết tiệt kia đột nhiên chạy tới nơi này tất có nguyênnhân, lúc này lại không thấy bóng dáng, không chừng những âm thanh chấnđộng đó có liên quan tới bọn hắn.”Ngân Sơn Hà suy nghĩ thấy cũng phải, luận về bản lĩnh, mấy tên kia quả thựcchưa chắc đã là đối thủ của thiếu Các chủ, nhưng ôn ta vẫn nhìn nhìn xungquanh, rồi nói: “Ta sẽ đi xem, ngươi tìm một nơi thích hợp tránh một chút đi, dùsao, trên hòn đảo này cũng còn có một tên Bất Yêu quái, là địch hay là bạn vẫnchưa biết được, không thể sơ suất.”Long Hành Vân cũng nhìn nhìn xung quanh, trong lúc nhất thời cũng khôngbiết nên tạm lánh nơi nào cho tốt, cuối cùng, ánh mắt gã dừng lại tại vị trí có địathế cao nhất kia, nơi đó là quen thuộc nhất, gã lập tức đưa tay chỉ đến.Ngân Sơn Hà theo hướng tay chỉ nhìn tới, gật gật đầu hiểu ý, hai người cùngnhau lướt đi đến đó.Hai người dừng lại tại địa điểm ẩn thân lúc trước chưa được bao lâu, “Ầm ầm”,âm thanh chấn động kia lại vang lên ở một phương hướng có hơi chếch đi mộtchút với lần trước.Mỗi một lần âm thanh chấn động vang lên thì mặc dù đều ở tại hai bên Tử Lanđảo, nhưng vị trí cũng không cố định một chỗ.Bóng người Ngân Sơn Hà vù một tiếng, lóe lên rời khỏi nguyên chỗ, tốc độ lầnnày quả thực nhanh hơn rất nhiều, nhanh như một mũi tên.Long Hành Vân nhìn theo, sau đó nghiêng tai có vẻ như đang nỗ lực lắng nghe,hi vọng có thể nghe ra được một ít động tĩnh sau khi Ngân Sơn Hà đã chạy đivới tốc độ rất nhanh.Bỗng nhiên, mũi gã mấp máy, dường như ngửi thấy một mùi khét nào đó, vàgiống như cũng nghe thấy một ít động tĩnh, gã nhanh chóng vụt quay đầu lạinhìn, ánh mắt dừng tại trên một cây Tử mao thảo ở gần đây, gã nhìn thấy trênthân cây xuất hiện một cái lỗ nhỏ, từ bên trong có một con côn trùng bò ra.Trên thân con côn trùng có những vệt sáng đỏ nhìn như vết rạn, nơi nó đi quađều để lại vết cháy sém.Con côn trùng chui ra khỏi lỗ, bò hai vòng rồi lại chui trở vào bên trong lỗ.Con côn trùng gì vậy chứ? Long Hành Vân tò mò đi tới, cẩn thận nghiêng ngườitránh né những rễ cây buông rũ xuống, đến trước thân cây Tử mao thảo đó,chậm rãi áp sát một con mắt vào lỗ thủng cháy sém kia, cẩn thận thử liếc nhìnvào bên trong lỗ.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ánh mắt hắn hơi lấp lóe, chân mày hơi nhúc nhích, hắn nhanh chóng nhìn lạixung quanh lần nữa, cảm nhận một chút động tĩnh ở xung quanh, sau đó tungngười nhảy tới trước một gốc cây Tử mao thảo.Từ chỗ Hồ Vưu Lệ, hắn đã có một số hiểu biết về Tử mao thảo, cho nên hắnkhông tùy tiện đụng vào những sợi rễ phát sáng rũ đầy xuống kia.Hắn nghiêng người rất nhanh và cũng cẩn thận tránh khỏi đám rễ phát sáng rũxuống kia, đi vòng đến phía sau cây Tử mao thảo, rồi đột nhiên rút kiếm, vungkiếm bổ vào thân Tử mao thảo cắt ra một vết cắt dài.Kiếm cũng va chạm vào những rễ phát sáng rũ kia, một đám rễ rũ lập tức cuốntới, Dữu Khánh vung mấy kiếm chém rơi một đám, hắn đi tới trước Tử maothảo, kiếm cắm xuống đất, dùng đôi tay không bóc mở vết cắt trên thân Tử maothảo kia, hắn bắt đầu bỏ công sức móc đi những thứ bên trong thân Tử maothảo.Hình dạng chính của Tử mao thảo trông giống như cây khoai môn, và cũng nhưmột cây chuối tiêu khổng lồ, thân cây hình thành từ nhiều tầng nhiều lớp baobọc chặt chẽ với nhau.Dữu Khánh chẳng cần quan tâm loại thực vật giống như cây đại thụ này giốngnhư cái gì, dùng cả hai tay và kiếm, với tốc độ rất nhanh khoét rỗng một hốc lớntrên thân cây.Những rễ cây buông rũ phía trước của cây Tử mao thảo này muốn vòng ra phíasau khu vực thân cây bị tổn thương kia, nhưng bị Dữu Khánh vung kiếm chặtđứt, chiều dài những rễ rũ này có hạn, không với tới được hắn.Hắn cũng không sợ làm như thế này sẽ lưu lại dấu vết gì, nơi đây được ánh sángtím chiếu sáng rực rỡ sáng ngời, khó có người nào đi chú ý tới một thân cây vớirễ cây bị ngắn đi như vậy.Sau khi móc rỗng thân cây Tử mao thảo ra được một cái hốc đủ lớn, hắn nhanhchóng dọn dẹp hiện trường, ôm một đống lộn xộn tới nơi xa ném đi.Đến khi hắn chạy trở lại tới nơi thì phía bờ biển xa xa lại vang lên một tràng âmthanh chấn động “Ầm ầm”.Nghe tiếng động, hắn nhanh chóng chạy tới phía sau cây Tử mao thảo kia, haitay tách mở lỗ hổng ra, chui cả người vào trong hốc, sau đó lại vươn tay ra khỏikhe hở, nhặt vào một ít mảnh vụn làm rơi dưới đất do không cẩn thận khi vội vãchui vào.Rất nhanh, lại xuất hiện hai bóng người vội vã lướt băng ngang qua Tử Lan đảo,chạy tới khu vực phát ra âm thanh.Lại đợi một hồi, phía bên khác của Tử Lan đảo lại vang lên một tràng âm thanhchấn động, hai cái bóng người lại rất nhanh quay ngược lại, lao tới một phươnghướng khác xem động tĩnh.Tại trên biển, ba chiếc đò đã tụm lại tại một chỗ, chiếc đò chở ba người DữuKhánh đã bị hai chiếc đò khác kẹp vào giữa.Trong Minh Hải quả thực rất yên tĩnh, tại nơi này cũng có thể nghe được rõràng những âm thanh và chấn động nhè nhẹ truyền đến đây.“Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ầm ầm, ngươi có từng nghe nói tại Tử Lan đảoxuất hiện qua loại tình huống tương tự như vậy hay không chứ?”Cảm thấy không thể giải thích được, Thanh Nha nhịn không được quay sang hỏiBàng Thành Khâu một câu.Bàng Thành Khâu lắc đầu, “Không biết, chưa từng nghe nói qua. Trước đây tatừng đến đây một lần, nhưng không thấy có trường hợp này.”Thanh Nha chậm rãi nhét một hạt đậu phộng vào trong miệng, thì thầm: “Lẽnào trên Tử Lan đảo này cất giấu bí mật gì đó mà chúng ta không biết sao?Cũng không phải không có khả năng này, nếu không ba tên gia hỏa đó đã chạytới đây rồi nhưng vẫn biến mất lâu như vậy là chuyện gì xảy ra chứ?”Bàng Thành Khâu không đưa ra ý kiến gì, chỉ nghĩ thầm, ngay cả hành tung củangười ta ngươi cũng biết được, việc này ngươi không biết, ta làm sao có thể biếtđược.Ba vị Giao nhân ngồi ở đầu thuyền không quan tâm tình huống như thế nào, chodù biết rõ khách hàng trên ba chiếc đò đang đấu đá ngươi chết ta sống với nhau,chúng nó vẫn bình thản đối diện, cho rằng chuyện không liên quan đến mình,thật sự là chẳng quan tâm, tuân thủ nguyên tắc trung lập.Âm thanh chấn động ầm ầm như vậy vẫn tiếp tục thỉnh thoảng vang lên, vangnơi này, dừng một hồi lại vang ở phía bên kia.Vội vàng chạy qua chạy lại mấy lần, đều chỉ nhìn thấy gợn sóng dao động, cuốicùng Long Hành Vân có phần không kiên nhẫn được nữa, cất tiếng gọi, “Ngânthúc.”Vì vậy, hai bóng người đang vùn vụt lao đi đột nhiên dừng lại, đáp xuống trênđảo.Ngân Sơn Hà nhìn gã với vẻ mặt không hiểu.Long Hành Vân có chút cáu kỉnh, nói: “Ngân thúc, ngươi không có phát hiệnthấy sao? Lần nào cũng chậm một chút, chúng ta luôn chỉ chậm một bước là cóthể nhìn thấy được tình huống. Ta không nhìn thấy được cũng không sao, tu vingài cao, tốc độ nhanh, cứ việc đi xem đi, không cần quan tâm đến ta, sau đóquay lại nói cho ta biết chuyện gì xảy ra là được rồi.”Đối với lời đề nghị này, Ngân Sơn Hà không có phản đối gì, mấy chuyến chạyqua chạy lại vừa rồi luôn luôn bị chậm một bước, trong lòng ông ta cũng cóchút kìm nén tức giận, cũng cảm thấy mình bị Long Hành Vân gây vướng víuảnh hưởng đến tốc độ di chuyển, ông ta hoàn toàn có thể chạy đi với tốc độnhanh hơn để nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.Nhưng mà, bỏ vị thiếu Các chủ này lại một mình tại nơi lạ nước lạ cái này thìông ta ít nhiều vẫn có phần không yên tâm.Long Hành Vân nhận ra được sự băn khoăn của ông ta và hoàn toàn có thể hiểuđược, liền cất lời thuyết phục: “Ngân thúc, ta cũng không phải là đứa trẻ batuổi, chỉ tạm thời tách ra thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ngoại trừ ba tên kia,những người khác không có thù oán gì với chúng ta. Cho dù gặp phải ba tên kia,bọn họ cũng khó là đối thủ của ta, vừa gặp phải ta, e rằng sẽ sợ hãi bỏ chạy trốichết. Hơn nữa, ba tên chết tiệt kia đột nhiên chạy tới nơi này tất có nguyênnhân, lúc này lại không thấy bóng dáng, không chừng những âm thanh chấnđộng đó có liên quan tới bọn hắn.”Ngân Sơn Hà suy nghĩ thấy cũng phải, luận về bản lĩnh, mấy tên kia quả thựcchưa chắc đã là đối thủ của thiếu Các chủ, nhưng ôn ta vẫn nhìn nhìn xungquanh, rồi nói: “Ta sẽ đi xem, ngươi tìm một nơi thích hợp tránh một chút đi, dùsao, trên hòn đảo này cũng còn có một tên Bất Yêu quái, là địch hay là bạn vẫnchưa biết được, không thể sơ suất.”Long Hành Vân cũng nhìn nhìn xung quanh, trong lúc nhất thời cũng khôngbiết nên tạm lánh nơi nào cho tốt, cuối cùng, ánh mắt gã dừng lại tại vị trí có địathế cao nhất kia, nơi đó là quen thuộc nhất, gã lập tức đưa tay chỉ đến.Ngân Sơn Hà theo hướng tay chỉ nhìn tới, gật gật đầu hiểu ý, hai người cùngnhau lướt đi đến đó.Hai người dừng lại tại địa điểm ẩn thân lúc trước chưa được bao lâu, “Ầm ầm”,âm thanh chấn động kia lại vang lên ở một phương hướng có hơi chếch đi mộtchút với lần trước.Mỗi một lần âm thanh chấn động vang lên thì mặc dù đều ở tại hai bên Tử Lanđảo, nhưng vị trí cũng không cố định một chỗ.Bóng người Ngân Sơn Hà vù một tiếng, lóe lên rời khỏi nguyên chỗ, tốc độ lầnnày quả thực nhanh hơn rất nhiều, nhanh như một mũi tên.Long Hành Vân nhìn theo, sau đó nghiêng tai có vẻ như đang nỗ lực lắng nghe,hi vọng có thể nghe ra được một ít động tĩnh sau khi Ngân Sơn Hà đã chạy đivới tốc độ rất nhanh.Bỗng nhiên, mũi gã mấp máy, dường như ngửi thấy một mùi khét nào đó, vàgiống như cũng nghe thấy một ít động tĩnh, gã nhanh chóng vụt quay đầu lạinhìn, ánh mắt dừng tại trên một cây Tử mao thảo ở gần đây, gã nhìn thấy trênthân cây xuất hiện một cái lỗ nhỏ, từ bên trong có một con côn trùng bò ra.Trên thân con côn trùng có những vệt sáng đỏ nhìn như vết rạn, nơi nó đi quađều để lại vết cháy sém.Con côn trùng chui ra khỏi lỗ, bò hai vòng rồi lại chui trở vào bên trong lỗ.Con côn trùng gì vậy chứ? Long Hành Vân tò mò đi tới, cẩn thận nghiêng ngườitránh né những rễ cây buông rũ xuống, đến trước thân cây Tử mao thảo đó,chậm rãi áp sát một con mắt vào lỗ thủng cháy sém kia, cẩn thận thử liếc nhìnvào bên trong lỗ.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ánh mắt hắn hơi lấp lóe, chân mày hơi nhúc nhích, hắn nhanh chóng nhìn lạixung quanh lần nữa, cảm nhận một chút động tĩnh ở xung quanh, sau đó tungngười nhảy tới trước một gốc cây Tử mao thảo.Từ chỗ Hồ Vưu Lệ, hắn đã có một số hiểu biết về Tử mao thảo, cho nên hắnkhông tùy tiện đụng vào những sợi rễ phát sáng rũ đầy xuống kia.Hắn nghiêng người rất nhanh và cũng cẩn thận tránh khỏi đám rễ phát sáng rũxuống kia, đi vòng đến phía sau cây Tử mao thảo, rồi đột nhiên rút kiếm, vungkiếm bổ vào thân Tử mao thảo cắt ra một vết cắt dài.Kiếm cũng va chạm vào những rễ phát sáng rũ kia, một đám rễ rũ lập tức cuốntới, Dữu Khánh vung mấy kiếm chém rơi một đám, hắn đi tới trước Tử maothảo, kiếm cắm xuống đất, dùng đôi tay không bóc mở vết cắt trên thân Tử maothảo kia, hắn bắt đầu bỏ công sức móc đi những thứ bên trong thân Tử maothảo.Hình dạng chính của Tử mao thảo trông giống như cây khoai môn, và cũng nhưmột cây chuối tiêu khổng lồ, thân cây hình thành từ nhiều tầng nhiều lớp baobọc chặt chẽ với nhau.Dữu Khánh chẳng cần quan tâm loại thực vật giống như cây đại thụ này giốngnhư cái gì, dùng cả hai tay và kiếm, với tốc độ rất nhanh khoét rỗng một hốc lớntrên thân cây.Những rễ cây buông rũ phía trước của cây Tử mao thảo này muốn vòng ra phíasau khu vực thân cây bị tổn thương kia, nhưng bị Dữu Khánh vung kiếm chặtđứt, chiều dài những rễ rũ này có hạn, không với tới được hắn.Hắn cũng không sợ làm như thế này sẽ lưu lại dấu vết gì, nơi đây được ánh sángtím chiếu sáng rực rỡ sáng ngời, khó có người nào đi chú ý tới một thân cây vớirễ cây bị ngắn đi như vậy.Sau khi móc rỗng thân cây Tử mao thảo ra được một cái hốc đủ lớn, hắn nhanhchóng dọn dẹp hiện trường, ôm một đống lộn xộn tới nơi xa ném đi.Đến khi hắn chạy trở lại tới nơi thì phía bờ biển xa xa lại vang lên một tràng âmthanh chấn động “Ầm ầm”.Nghe tiếng động, hắn nhanh chóng chạy tới phía sau cây Tử mao thảo kia, haitay tách mở lỗ hổng ra, chui cả người vào trong hốc, sau đó lại vươn tay ra khỏikhe hở, nhặt vào một ít mảnh vụn làm rơi dưới đất do không cẩn thận khi vội vãchui vào.Rất nhanh, lại xuất hiện hai bóng người vội vã lướt băng ngang qua Tử Lan đảo,chạy tới khu vực phát ra âm thanh.Lại đợi một hồi, phía bên khác của Tử Lan đảo lại vang lên một tràng âm thanhchấn động, hai cái bóng người lại rất nhanh quay ngược lại, lao tới một phươnghướng khác xem động tĩnh.Tại trên biển, ba chiếc đò đã tụm lại tại một chỗ, chiếc đò chở ba người DữuKhánh đã bị hai chiếc đò khác kẹp vào giữa.Trong Minh Hải quả thực rất yên tĩnh, tại nơi này cũng có thể nghe được rõràng những âm thanh và chấn động nhè nhẹ truyền đến đây.“Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ầm ầm, ngươi có từng nghe nói tại Tử Lan đảoxuất hiện qua loại tình huống tương tự như vậy hay không chứ?”Cảm thấy không thể giải thích được, Thanh Nha nhịn không được quay sang hỏiBàng Thành Khâu một câu.Bàng Thành Khâu lắc đầu, “Không biết, chưa từng nghe nói qua. Trước đây tatừng đến đây một lần, nhưng không thấy có trường hợp này.”Thanh Nha chậm rãi nhét một hạt đậu phộng vào trong miệng, thì thầm: “Lẽnào trên Tử Lan đảo này cất giấu bí mật gì đó mà chúng ta không biết sao?Cũng không phải không có khả năng này, nếu không ba tên gia hỏa đó đã chạytới đây rồi nhưng vẫn biến mất lâu như vậy là chuyện gì xảy ra chứ?”Bàng Thành Khâu không đưa ra ý kiến gì, chỉ nghĩ thầm, ngay cả hành tung củangười ta ngươi cũng biết được, việc này ngươi không biết, ta làm sao có thể biếtđược.Ba vị Giao nhân ngồi ở đầu thuyền không quan tâm tình huống như thế nào, chodù biết rõ khách hàng trên ba chiếc đò đang đấu đá ngươi chết ta sống với nhau,chúng nó vẫn bình thản đối diện, cho rằng chuyện không liên quan đến mình,thật sự là chẳng quan tâm, tuân thủ nguyên tắc trung lập.Âm thanh chấn động ầm ầm như vậy vẫn tiếp tục thỉnh thoảng vang lên, vangnơi này, dừng một hồi lại vang ở phía bên kia.Vội vàng chạy qua chạy lại mấy lần, đều chỉ nhìn thấy gợn sóng dao động, cuốicùng Long Hành Vân có phần không kiên nhẫn được nữa, cất tiếng gọi, “Ngânthúc.”Vì vậy, hai bóng người đang vùn vụt lao đi đột nhiên dừng lại, đáp xuống trênđảo.Ngân Sơn Hà nhìn gã với vẻ mặt không hiểu.Long Hành Vân có chút cáu kỉnh, nói: “Ngân thúc, ngươi không có phát hiệnthấy sao? Lần nào cũng chậm một chút, chúng ta luôn chỉ chậm một bước là cóthể nhìn thấy được tình huống. Ta không nhìn thấy được cũng không sao, tu vingài cao, tốc độ nhanh, cứ việc đi xem đi, không cần quan tâm đến ta, sau đóquay lại nói cho ta biết chuyện gì xảy ra là được rồi.”Đối với lời đề nghị này, Ngân Sơn Hà không có phản đối gì, mấy chuyến chạyqua chạy lại vừa rồi luôn luôn bị chậm một bước, trong lòng ông ta cũng cóchút kìm nén tức giận, cũng cảm thấy mình bị Long Hành Vân gây vướng víuảnh hưởng đến tốc độ di chuyển, ông ta hoàn toàn có thể chạy đi với tốc độnhanh hơn để nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.Nhưng mà, bỏ vị thiếu Các chủ này lại một mình tại nơi lạ nước lạ cái này thìông ta ít nhiều vẫn có phần không yên tâm.Long Hành Vân nhận ra được sự băn khoăn của ông ta và hoàn toàn có thể hiểuđược, liền cất lời thuyết phục: “Ngân thúc, ta cũng không phải là đứa trẻ batuổi, chỉ tạm thời tách ra thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ngoại trừ ba tên kia,những người khác không có thù oán gì với chúng ta. Cho dù gặp phải ba tên kia,bọn họ cũng khó là đối thủ của ta, vừa gặp phải ta, e rằng sẽ sợ hãi bỏ chạy trốichết. Hơn nữa, ba tên chết tiệt kia đột nhiên chạy tới nơi này tất có nguyênnhân, lúc này lại không thấy bóng dáng, không chừng những âm thanh chấnđộng đó có liên quan tới bọn hắn.”Ngân Sơn Hà suy nghĩ thấy cũng phải, luận về bản lĩnh, mấy tên kia quả thựcchưa chắc đã là đối thủ của thiếu Các chủ, nhưng ôn ta vẫn nhìn nhìn xungquanh, rồi nói: “Ta sẽ đi xem, ngươi tìm một nơi thích hợp tránh một chút đi, dùsao, trên hòn đảo này cũng còn có một tên Bất Yêu quái, là địch hay là bạn vẫnchưa biết được, không thể sơ suất.”Long Hành Vân cũng nhìn nhìn xung quanh, trong lúc nhất thời cũng khôngbiết nên tạm lánh nơi nào cho tốt, cuối cùng, ánh mắt gã dừng lại tại vị trí có địathế cao nhất kia, nơi đó là quen thuộc nhất, gã lập tức đưa tay chỉ đến.Ngân Sơn Hà theo hướng tay chỉ nhìn tới, gật gật đầu hiểu ý, hai người cùngnhau lướt đi đến đó.Hai người dừng lại tại địa điểm ẩn thân lúc trước chưa được bao lâu, “Ầm ầm”,âm thanh chấn động kia lại vang lên ở một phương hướng có hơi chếch đi mộtchút với lần trước.Mỗi một lần âm thanh chấn động vang lên thì mặc dù đều ở tại hai bên Tử Lanđảo, nhưng vị trí cũng không cố định một chỗ.Bóng người Ngân Sơn Hà vù một tiếng, lóe lên rời khỏi nguyên chỗ, tốc độ lầnnày quả thực nhanh hơn rất nhiều, nhanh như một mũi tên.Long Hành Vân nhìn theo, sau đó nghiêng tai có vẻ như đang nỗ lực lắng nghe,hi vọng có thể nghe ra được một ít động tĩnh sau khi Ngân Sơn Hà đã chạy đivới tốc độ rất nhanh.Bỗng nhiên, mũi gã mấp máy, dường như ngửi thấy một mùi khét nào đó, vàgiống như cũng nghe thấy một ít động tĩnh, gã nhanh chóng vụt quay đầu lạinhìn, ánh mắt dừng tại trên một cây Tử mao thảo ở gần đây, gã nhìn thấy trênthân cây xuất hiện một cái lỗ nhỏ, từ bên trong có một con côn trùng bò ra.Trên thân con côn trùng có những vệt sáng đỏ nhìn như vết rạn, nơi nó đi quađều để lại vết cháy sém.Con côn trùng chui ra khỏi lỗ, bò hai vòng rồi lại chui trở vào bên trong lỗ.Con côn trùng gì vậy chứ? Long Hành Vân tò mò đi tới, cẩn thận nghiêng ngườitránh né những rễ cây buông rũ xuống, đến trước thân cây Tử mao thảo đó,chậm rãi áp sát một con mắt vào lỗ thủng cháy sém kia, cẩn thận thử liếc nhìnvào bên trong lỗ.

Chương 543: Đào hốc (2)