Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 549: Trảm Thảo đao (2)

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Bàng Thành Khâu bị đánh rơi xuống biển, và Thôi Du bay xuống mặt biển đềukinh ngạc nhìn cảnh tượng này.Bàng Thành Khâu lập tức rất nhanh đuổi theo, biết Thanh Nha đã bị chấnthương do bị đánh lén, lo sợ y gặp phải bất trắc, muốn chạy đi trợ giúp một tay,cho dù biết rõ mình không phải là đối thủ của người ta, nhưng cũng đặt nghĩakhí làm đầu.Thôi Du thấy gã ta có phản ứng, mỗi người đều có phe cánh và lập trường củamình, cho nên lão ta tự nhiên cũng không thể nhượng bộ, muốn đi ngăn cản.Nhưng mà hai người vừa mới một trước một sau vọt tới trên vùng biển nổi sóngkia, lại đã giật mình nhanh chóng rút lui ra phía sau, thân hình còn phải liên tụcné tránh, bị sợ hãi không ít.Chỉ thấy phía dưới sóng nước cuộn trào mãnh liệt đột nhiên lập lòe toát ra nhiềuvật như những mũi dao băng, băng đao vút lên, thanh thế sắc bén, những bóngđen đó quấy đảo như muốn làm đảo lộn cả vùng biển này đáy lật lên trời, thậmchí còn khuấy động nước biển tạo ra một cái vòng xoáy thật lớn.Cho dù lúc này đang ở trên Tử Lan đảo, sư huynh đệ ba người ở xa xa cũngnhìn thấy được động tĩnh khiến người kinh hãi ở phía nơi này.Dữu Khánh nhịn không được lẩm bẩm tự nói, “Vẫn là cứng chọi cứng sao? Lãogià đầu bạc này tại sao lại không nghe lời khuyên chứ.”Cả ba người đều đã nhận ra được, đó hẳn là Ngân Sơn Hà và Thanh Nha đã giaothủ với nhau rồi, trong lòng mỗi người đều cảm thấy căng thẳng.Khẩn cấp tránh né băng đao vọt lên đánh giết, Bàng Thành Khâu và Thôi Dusau khi đã tránh ra được xa một chút, mới nhìn rõ đống đồ vật giống như băngđao vọt lên trời phá hủy mọi thứ đó là thứ gì.Thực ra, đó chính là đao khí sắc bén do một người nào đó đạt đến một tu vi vàcảnh giới ngự đao nhất định bộc phát ra. Trong tình huống bình thường chúnggần như vô hình, sở dĩ lúc này chúng hiện ra hình thái băng đao là bởi vì cónước biển cuốn vào, hơn nữa chúng còn khúc xạ ánh sáng từ phía Tử Lan đảo.Thanh thế và ánh đao sắc bén bùng phát ra từ trong vòng xoáy thật lớn khôngduy trì bao lâu, rất nhanh liền đột nhiên biến mất.Vòng xoáy cũng nhanh chóng khuấy động thu nhỏ lại, nước biển dần dần hiệnra màu sắc mờ đục, rõ ràng là bùn cát dưới đáy biển đã bị khuấy động tung lên.Hai con đò bị lật úp đã được lật ngửa trở lại, hai gã Giao nhân đưa đò cố gắnghết sức đẩy con đò thoát khỏi khu vực vùng xoáy cuồn cuộn sóng, bất ngờ từtrong biển đột nhiên có bóng người nhảy ra, lắc mình bay hạ xuống tại trên đò,không phải người nào khác, chính là Ngân Sơn Hà và Thanh Nha.Thanh Nha rõ ràng đã ủ rũ, tóc tai bù xù, bị Ngân Sơn Hà xách ở trong tay.Mà bản thân Ngân Sơn Hà rõ ràng cũng không tốt hơn bao nhiêu, trên người cómột vết máu kéo dài, rạch nghiêng qua ngực, theo góc nghiêng đó cắt ngangqua má, mái tóc rẽ giữa rũ xuống của ông ta cũng bị cắt nghiêng đi non nửa,một nửa vết thương trên mặt chảy máu, có máu chảy xuống cằm, nhỏ giọtxuống.Thân thể hai vị cao thủ đều ướt đẫm, trong hoàn cảnh bình thường, với tu vi củabọn họ đủ để ngăn chặn nước, không đến mức đụng phải nước liền bị ướt nhuchuột lột, có thể thấy được trận chiến giữa hai người tại dưới nước kịch liệt cỡnào, tầng bảo vệ đã bị phá đi.Bàng Thành Khâu và Thôi Du thấy thế liền khẩn cấp đuổi tới.Giao nhân đưa đò kêu to, “Các ngươi không nên làm xằng làm bậy, các ngươimuốn đánh nhau thì đi nơi khác, không được đánh nhau trên đò của ta.”Không người để ý tới nó.Tiến tới gần, Bàng Thành Khâu nhìn thấy tình trạng thê thảm của Thanh Nha,lập tức kinh hãi hô to, “Thanh gia!”Gã ta muốn vọt tới liều mạng.Ngân Sơn Hà đột nhiên vung tay kia khua đại đao chỉ tới gã, cảnh cáo: “Takhông muốn sát nhân, tốt nhất không nên ép ta.”Thanh đao trên tay ông ta là của Thanh Nha, lúc này rơi vào trong tay ông tanhư một chiến lợi phẩm.Thanh Nha rất yếu ớt uể oải cũng nỗ lực nhấc tay đẩy bàn tay ra, làm động tácra hiệu dừng lại, rất khóa khăn lắc lắc đầu, ra hiệu cho Bàng Thành Khâu khôngnên kích động.Bởi vì y biết rõ, Bàng Thành Khâu hoàn toàn không phải là đối thủ của đốiphương, không cần phải hi sinh vô ích.Bàng Thành Khâu đành phải dừng lại ở một bên với vẻ mặt đầy bi phẫn, chỉ vàoNgân Sơn Hà giận dữ mắng, “Đánh lén hại người, sao là đàn ông chứ?”“Xấu hổ!” Ngân Sơn Hà ngửa mặt lên trời than một tiếng, nhìn bầu trời đêm mờmịt, cũng không biết có tính là cách đáp lại hay không, ngón tay nắm chuôi đaothả lỏng ra, hai vật thể rơi xuống boong thuyền, kêu lạch cạch, không phải thứgì khác, chính là tẩu thuốc lá của ông ta, đã bị cắt thành hai đoạn, nhìn vết cắtnhẵn nhụi như vậy, hẳn là bị vật sắc bén chặt đứt.Ông ta lại cúi đầu, nhấc thanh đao nửa đen nửa sáng như tuyết đặt ngang trướcmắt, thưởng thức, rồi cất tiếng thán phục, “Đao pháp thật nhanh, đao thật sắcbén, xuất đao tại dưới biển sâu với lực cản mạnh mẽ như vậy mà vẫn có thể mộtđao chặt đứt cán tẩu thuốc bằng ‘Vẫn thạch tinh mẫu’ do Các chủ tặng ta.Từng nghe nói Thanh gia Ảo Vọng có một đao, tên là ‘Trảm Thảo đao’, tên mặcdù thô tục, xuất thủ lại bất phàm, đao không ra thì thôi, vừa ra thì trảm mạngngười như rơm rác, tại dưới đao là vô số vong hồn. Lúc trước có chút xemthường, hôm nay thấy được, mới biết Thanh gia Ảo Vọng quả thực danh bất hưtruyền, xấu hổ!”“Khụ khụ.” Bị xách trong tay, Thanh Nha chợt ho khan một trận, ho ra mộtngụm máu tụ, sau đó mới hít thở được rõ ràng, dường như đã phục hồi đượcmột phần sức lực, y hừ hừ một tiếng, không còn có sự cung kính đối với ngườicủa Xích Lan các như lúc trước, trái lại trong giọng nói có vẻ quyết liệt, “NgânSơn Hà, lão tử với ngươi không oán không cừu, vì sao lại ám toán mưu hại ta?”Vẻ mặt Ngân Sơn Hà có phần thất vọng nói: “Thanh gia, xin lỗi, ta cũng khôngmuốn như vậy, thế nhưng là thân bất do kỷ, thiếu Các chủ rơi vào trong tay vịThám Hoa lang kia, đã bị hắn kiểm soát tính mạng.”Khi lời này vừa được nói ra, toàn bộ những người tại đây đều sững sờ.Thanh Nha rõ ràng kinh ngạc sửng sốt, ngẩn người một chút mới kỳ quái hỏi:“Không phải có ngươi thiếp thân bảo hộ sao? Dựa vào tu vi của tên Thám Hoachó chết kia, làm sao có thể bắt được người từ trong tay ngươi? Ta nói nha, cácngươi bố trí mai phục ngồi đợi bắt hắn, tại sao lại trở thành bị hắn bắt chứ? Vớitu vi của ngươi, lại còn chiếm cứ tiên cơ, chỉ sợ ngay cả việc ngươi ở nơi nàohắn cũng khó thể biết được, làm sao có thể bị hắn thừa cơ chui chỗ trống chứ?”Ngân Sơn Hà: “Chi tiết cụ thể ta cũng không rõ ràng, nói chung chính là trúngphải kế điệu hổ ly sơn của hắn. Chỉ vừa tách ra khỏi thiếu Các chủ một chút thìxảy ra chuyện.”Thanh Nha có chút không nói nên lời, tuy nhiên khi suy nghĩ lại thấy cũng phải,lúc trước chẳng phải Vương Tuyết Đường cũng chết một cách mơ mơ hồ hồ haysao, đến nay cũng chỉ có thể đoán được đại khái, cũng không hoàn toàn biếtđược rõ ràng là tên Thám Hoa chó kia làm sao mà làm được.Sau khi có giác ngộ này, y lại cảm thấy bối rối, “Ta nói nha, thiếu Các chủ củangươi bị bắt, là bởi bản thân ngươi bảo vệ không tốt, liên quan gì đến ta, đánhlén ta làm gì? Nhanh cởi bỏ cấm chế trên người ta ra. Niệm tình trong lòngngươi có tà hỏa, xem như ta không may, nhìn tại thể diện của Xích Lan các, coinhư là để cho ngươi xả đi chút tức giận, lần này ta có thể không tính toán vớingươi, nhanh chóng thả ta ra.”

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Bàng Thành Khâu bị đánh rơi xuống biển, và Thôi Du bay xuống mặt biển đềukinh ngạc nhìn cảnh tượng này.Bàng Thành Khâu lập tức rất nhanh đuổi theo, biết Thanh Nha đã bị chấnthương do bị đánh lén, lo sợ y gặp phải bất trắc, muốn chạy đi trợ giúp một tay,cho dù biết rõ mình không phải là đối thủ của người ta, nhưng cũng đặt nghĩakhí làm đầu.Thôi Du thấy gã ta có phản ứng, mỗi người đều có phe cánh và lập trường củamình, cho nên lão ta tự nhiên cũng không thể nhượng bộ, muốn đi ngăn cản.Nhưng mà hai người vừa mới một trước một sau vọt tới trên vùng biển nổi sóngkia, lại đã giật mình nhanh chóng rút lui ra phía sau, thân hình còn phải liên tụcné tránh, bị sợ hãi không ít.Chỉ thấy phía dưới sóng nước cuộn trào mãnh liệt đột nhiên lập lòe toát ra nhiềuvật như những mũi dao băng, băng đao vút lên, thanh thế sắc bén, những bóngđen đó quấy đảo như muốn làm đảo lộn cả vùng biển này đáy lật lên trời, thậmchí còn khuấy động nước biển tạo ra một cái vòng xoáy thật lớn.Cho dù lúc này đang ở trên Tử Lan đảo, sư huynh đệ ba người ở xa xa cũngnhìn thấy được động tĩnh khiến người kinh hãi ở phía nơi này.Dữu Khánh nhịn không được lẩm bẩm tự nói, “Vẫn là cứng chọi cứng sao? Lãogià đầu bạc này tại sao lại không nghe lời khuyên chứ.”Cả ba người đều đã nhận ra được, đó hẳn là Ngân Sơn Hà và Thanh Nha đã giaothủ với nhau rồi, trong lòng mỗi người đều cảm thấy căng thẳng.Khẩn cấp tránh né băng đao vọt lên đánh giết, Bàng Thành Khâu và Thôi Dusau khi đã tránh ra được xa một chút, mới nhìn rõ đống đồ vật giống như băngđao vọt lên trời phá hủy mọi thứ đó là thứ gì.Thực ra, đó chính là đao khí sắc bén do một người nào đó đạt đến một tu vi vàcảnh giới ngự đao nhất định bộc phát ra. Trong tình huống bình thường chúnggần như vô hình, sở dĩ lúc này chúng hiện ra hình thái băng đao là bởi vì cónước biển cuốn vào, hơn nữa chúng còn khúc xạ ánh sáng từ phía Tử Lan đảo.Thanh thế và ánh đao sắc bén bùng phát ra từ trong vòng xoáy thật lớn khôngduy trì bao lâu, rất nhanh liền đột nhiên biến mất.Vòng xoáy cũng nhanh chóng khuấy động thu nhỏ lại, nước biển dần dần hiệnra màu sắc mờ đục, rõ ràng là bùn cát dưới đáy biển đã bị khuấy động tung lên.Hai con đò bị lật úp đã được lật ngửa trở lại, hai gã Giao nhân đưa đò cố gắnghết sức đẩy con đò thoát khỏi khu vực vùng xoáy cuồn cuộn sóng, bất ngờ từtrong biển đột nhiên có bóng người nhảy ra, lắc mình bay hạ xuống tại trên đò,không phải người nào khác, chính là Ngân Sơn Hà và Thanh Nha.Thanh Nha rõ ràng đã ủ rũ, tóc tai bù xù, bị Ngân Sơn Hà xách ở trong tay.Mà bản thân Ngân Sơn Hà rõ ràng cũng không tốt hơn bao nhiêu, trên người cómột vết máu kéo dài, rạch nghiêng qua ngực, theo góc nghiêng đó cắt ngangqua má, mái tóc rẽ giữa rũ xuống của ông ta cũng bị cắt nghiêng đi non nửa,một nửa vết thương trên mặt chảy máu, có máu chảy xuống cằm, nhỏ giọtxuống.Thân thể hai vị cao thủ đều ướt đẫm, trong hoàn cảnh bình thường, với tu vi củabọn họ đủ để ngăn chặn nước, không đến mức đụng phải nước liền bị ướt nhuchuột lột, có thể thấy được trận chiến giữa hai người tại dưới nước kịch liệt cỡnào, tầng bảo vệ đã bị phá đi.Bàng Thành Khâu và Thôi Du thấy thế liền khẩn cấp đuổi tới.Giao nhân đưa đò kêu to, “Các ngươi không nên làm xằng làm bậy, các ngươimuốn đánh nhau thì đi nơi khác, không được đánh nhau trên đò của ta.”Không người để ý tới nó.Tiến tới gần, Bàng Thành Khâu nhìn thấy tình trạng thê thảm của Thanh Nha,lập tức kinh hãi hô to, “Thanh gia!”Gã ta muốn vọt tới liều mạng.Ngân Sơn Hà đột nhiên vung tay kia khua đại đao chỉ tới gã, cảnh cáo: “Takhông muốn sát nhân, tốt nhất không nên ép ta.”Thanh đao trên tay ông ta là của Thanh Nha, lúc này rơi vào trong tay ông tanhư một chiến lợi phẩm.Thanh Nha rất yếu ớt uể oải cũng nỗ lực nhấc tay đẩy bàn tay ra, làm động tácra hiệu dừng lại, rất khóa khăn lắc lắc đầu, ra hiệu cho Bàng Thành Khâu khôngnên kích động.Bởi vì y biết rõ, Bàng Thành Khâu hoàn toàn không phải là đối thủ của đốiphương, không cần phải hi sinh vô ích.Bàng Thành Khâu đành phải dừng lại ở một bên với vẻ mặt đầy bi phẫn, chỉ vàoNgân Sơn Hà giận dữ mắng, “Đánh lén hại người, sao là đàn ông chứ?”“Xấu hổ!” Ngân Sơn Hà ngửa mặt lên trời than một tiếng, nhìn bầu trời đêm mờmịt, cũng không biết có tính là cách đáp lại hay không, ngón tay nắm chuôi đaothả lỏng ra, hai vật thể rơi xuống boong thuyền, kêu lạch cạch, không phải thứgì khác, chính là tẩu thuốc lá của ông ta, đã bị cắt thành hai đoạn, nhìn vết cắtnhẵn nhụi như vậy, hẳn là bị vật sắc bén chặt đứt.Ông ta lại cúi đầu, nhấc thanh đao nửa đen nửa sáng như tuyết đặt ngang trướcmắt, thưởng thức, rồi cất tiếng thán phục, “Đao pháp thật nhanh, đao thật sắcbén, xuất đao tại dưới biển sâu với lực cản mạnh mẽ như vậy mà vẫn có thể mộtđao chặt đứt cán tẩu thuốc bằng ‘Vẫn thạch tinh mẫu’ do Các chủ tặng ta.Từng nghe nói Thanh gia Ảo Vọng có một đao, tên là ‘Trảm Thảo đao’, tên mặcdù thô tục, xuất thủ lại bất phàm, đao không ra thì thôi, vừa ra thì trảm mạngngười như rơm rác, tại dưới đao là vô số vong hồn. Lúc trước có chút xemthường, hôm nay thấy được, mới biết Thanh gia Ảo Vọng quả thực danh bất hưtruyền, xấu hổ!”“Khụ khụ.” Bị xách trong tay, Thanh Nha chợt ho khan một trận, ho ra mộtngụm máu tụ, sau đó mới hít thở được rõ ràng, dường như đã phục hồi đượcmột phần sức lực, y hừ hừ một tiếng, không còn có sự cung kính đối với ngườicủa Xích Lan các như lúc trước, trái lại trong giọng nói có vẻ quyết liệt, “NgânSơn Hà, lão tử với ngươi không oán không cừu, vì sao lại ám toán mưu hại ta?”Vẻ mặt Ngân Sơn Hà có phần thất vọng nói: “Thanh gia, xin lỗi, ta cũng khôngmuốn như vậy, thế nhưng là thân bất do kỷ, thiếu Các chủ rơi vào trong tay vịThám Hoa lang kia, đã bị hắn kiểm soát tính mạng.”Khi lời này vừa được nói ra, toàn bộ những người tại đây đều sững sờ.Thanh Nha rõ ràng kinh ngạc sửng sốt, ngẩn người một chút mới kỳ quái hỏi:“Không phải có ngươi thiếp thân bảo hộ sao? Dựa vào tu vi của tên Thám Hoachó chết kia, làm sao có thể bắt được người từ trong tay ngươi? Ta nói nha, cácngươi bố trí mai phục ngồi đợi bắt hắn, tại sao lại trở thành bị hắn bắt chứ? Vớitu vi của ngươi, lại còn chiếm cứ tiên cơ, chỉ sợ ngay cả việc ngươi ở nơi nàohắn cũng khó thể biết được, làm sao có thể bị hắn thừa cơ chui chỗ trống chứ?”Ngân Sơn Hà: “Chi tiết cụ thể ta cũng không rõ ràng, nói chung chính là trúngphải kế điệu hổ ly sơn của hắn. Chỉ vừa tách ra khỏi thiếu Các chủ một chút thìxảy ra chuyện.”Thanh Nha có chút không nói nên lời, tuy nhiên khi suy nghĩ lại thấy cũng phải,lúc trước chẳng phải Vương Tuyết Đường cũng chết một cách mơ mơ hồ hồ haysao, đến nay cũng chỉ có thể đoán được đại khái, cũng không hoàn toàn biếtđược rõ ràng là tên Thám Hoa chó kia làm sao mà làm được.Sau khi có giác ngộ này, y lại cảm thấy bối rối, “Ta nói nha, thiếu Các chủ củangươi bị bắt, là bởi bản thân ngươi bảo vệ không tốt, liên quan gì đến ta, đánhlén ta làm gì? Nhanh cởi bỏ cấm chế trên người ta ra. Niệm tình trong lòngngươi có tà hỏa, xem như ta không may, nhìn tại thể diện của Xích Lan các, coinhư là để cho ngươi xả đi chút tức giận, lần này ta có thể không tính toán vớingươi, nhanh chóng thả ta ra.”

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Bàng Thành Khâu bị đánh rơi xuống biển, và Thôi Du bay xuống mặt biển đềukinh ngạc nhìn cảnh tượng này.Bàng Thành Khâu lập tức rất nhanh đuổi theo, biết Thanh Nha đã bị chấnthương do bị đánh lén, lo sợ y gặp phải bất trắc, muốn chạy đi trợ giúp một tay,cho dù biết rõ mình không phải là đối thủ của người ta, nhưng cũng đặt nghĩakhí làm đầu.Thôi Du thấy gã ta có phản ứng, mỗi người đều có phe cánh và lập trường củamình, cho nên lão ta tự nhiên cũng không thể nhượng bộ, muốn đi ngăn cản.Nhưng mà hai người vừa mới một trước một sau vọt tới trên vùng biển nổi sóngkia, lại đã giật mình nhanh chóng rút lui ra phía sau, thân hình còn phải liên tụcné tránh, bị sợ hãi không ít.Chỉ thấy phía dưới sóng nước cuộn trào mãnh liệt đột nhiên lập lòe toát ra nhiềuvật như những mũi dao băng, băng đao vút lên, thanh thế sắc bén, những bóngđen đó quấy đảo như muốn làm đảo lộn cả vùng biển này đáy lật lên trời, thậmchí còn khuấy động nước biển tạo ra một cái vòng xoáy thật lớn.Cho dù lúc này đang ở trên Tử Lan đảo, sư huynh đệ ba người ở xa xa cũngnhìn thấy được động tĩnh khiến người kinh hãi ở phía nơi này.Dữu Khánh nhịn không được lẩm bẩm tự nói, “Vẫn là cứng chọi cứng sao? Lãogià đầu bạc này tại sao lại không nghe lời khuyên chứ.”Cả ba người đều đã nhận ra được, đó hẳn là Ngân Sơn Hà và Thanh Nha đã giaothủ với nhau rồi, trong lòng mỗi người đều cảm thấy căng thẳng.Khẩn cấp tránh né băng đao vọt lên đánh giết, Bàng Thành Khâu và Thôi Dusau khi đã tránh ra được xa một chút, mới nhìn rõ đống đồ vật giống như băngđao vọt lên trời phá hủy mọi thứ đó là thứ gì.Thực ra, đó chính là đao khí sắc bén do một người nào đó đạt đến một tu vi vàcảnh giới ngự đao nhất định bộc phát ra. Trong tình huống bình thường chúnggần như vô hình, sở dĩ lúc này chúng hiện ra hình thái băng đao là bởi vì cónước biển cuốn vào, hơn nữa chúng còn khúc xạ ánh sáng từ phía Tử Lan đảo.Thanh thế và ánh đao sắc bén bùng phát ra từ trong vòng xoáy thật lớn khôngduy trì bao lâu, rất nhanh liền đột nhiên biến mất.Vòng xoáy cũng nhanh chóng khuấy động thu nhỏ lại, nước biển dần dần hiệnra màu sắc mờ đục, rõ ràng là bùn cát dưới đáy biển đã bị khuấy động tung lên.Hai con đò bị lật úp đã được lật ngửa trở lại, hai gã Giao nhân đưa đò cố gắnghết sức đẩy con đò thoát khỏi khu vực vùng xoáy cuồn cuộn sóng, bất ngờ từtrong biển đột nhiên có bóng người nhảy ra, lắc mình bay hạ xuống tại trên đò,không phải người nào khác, chính là Ngân Sơn Hà và Thanh Nha.Thanh Nha rõ ràng đã ủ rũ, tóc tai bù xù, bị Ngân Sơn Hà xách ở trong tay.Mà bản thân Ngân Sơn Hà rõ ràng cũng không tốt hơn bao nhiêu, trên người cómột vết máu kéo dài, rạch nghiêng qua ngực, theo góc nghiêng đó cắt ngangqua má, mái tóc rẽ giữa rũ xuống của ông ta cũng bị cắt nghiêng đi non nửa,một nửa vết thương trên mặt chảy máu, có máu chảy xuống cằm, nhỏ giọtxuống.Thân thể hai vị cao thủ đều ướt đẫm, trong hoàn cảnh bình thường, với tu vi củabọn họ đủ để ngăn chặn nước, không đến mức đụng phải nước liền bị ướt nhuchuột lột, có thể thấy được trận chiến giữa hai người tại dưới nước kịch liệt cỡnào, tầng bảo vệ đã bị phá đi.Bàng Thành Khâu và Thôi Du thấy thế liền khẩn cấp đuổi tới.Giao nhân đưa đò kêu to, “Các ngươi không nên làm xằng làm bậy, các ngươimuốn đánh nhau thì đi nơi khác, không được đánh nhau trên đò của ta.”Không người để ý tới nó.Tiến tới gần, Bàng Thành Khâu nhìn thấy tình trạng thê thảm của Thanh Nha,lập tức kinh hãi hô to, “Thanh gia!”Gã ta muốn vọt tới liều mạng.Ngân Sơn Hà đột nhiên vung tay kia khua đại đao chỉ tới gã, cảnh cáo: “Takhông muốn sát nhân, tốt nhất không nên ép ta.”Thanh đao trên tay ông ta là của Thanh Nha, lúc này rơi vào trong tay ông tanhư một chiến lợi phẩm.Thanh Nha rất yếu ớt uể oải cũng nỗ lực nhấc tay đẩy bàn tay ra, làm động tácra hiệu dừng lại, rất khóa khăn lắc lắc đầu, ra hiệu cho Bàng Thành Khâu khôngnên kích động.Bởi vì y biết rõ, Bàng Thành Khâu hoàn toàn không phải là đối thủ của đốiphương, không cần phải hi sinh vô ích.Bàng Thành Khâu đành phải dừng lại ở một bên với vẻ mặt đầy bi phẫn, chỉ vàoNgân Sơn Hà giận dữ mắng, “Đánh lén hại người, sao là đàn ông chứ?”“Xấu hổ!” Ngân Sơn Hà ngửa mặt lên trời than một tiếng, nhìn bầu trời đêm mờmịt, cũng không biết có tính là cách đáp lại hay không, ngón tay nắm chuôi đaothả lỏng ra, hai vật thể rơi xuống boong thuyền, kêu lạch cạch, không phải thứgì khác, chính là tẩu thuốc lá của ông ta, đã bị cắt thành hai đoạn, nhìn vết cắtnhẵn nhụi như vậy, hẳn là bị vật sắc bén chặt đứt.Ông ta lại cúi đầu, nhấc thanh đao nửa đen nửa sáng như tuyết đặt ngang trướcmắt, thưởng thức, rồi cất tiếng thán phục, “Đao pháp thật nhanh, đao thật sắcbén, xuất đao tại dưới biển sâu với lực cản mạnh mẽ như vậy mà vẫn có thể mộtđao chặt đứt cán tẩu thuốc bằng ‘Vẫn thạch tinh mẫu’ do Các chủ tặng ta.Từng nghe nói Thanh gia Ảo Vọng có một đao, tên là ‘Trảm Thảo đao’, tên mặcdù thô tục, xuất thủ lại bất phàm, đao không ra thì thôi, vừa ra thì trảm mạngngười như rơm rác, tại dưới đao là vô số vong hồn. Lúc trước có chút xemthường, hôm nay thấy được, mới biết Thanh gia Ảo Vọng quả thực danh bất hưtruyền, xấu hổ!”“Khụ khụ.” Bị xách trong tay, Thanh Nha chợt ho khan một trận, ho ra mộtngụm máu tụ, sau đó mới hít thở được rõ ràng, dường như đã phục hồi đượcmột phần sức lực, y hừ hừ một tiếng, không còn có sự cung kính đối với ngườicủa Xích Lan các như lúc trước, trái lại trong giọng nói có vẻ quyết liệt, “NgânSơn Hà, lão tử với ngươi không oán không cừu, vì sao lại ám toán mưu hại ta?”Vẻ mặt Ngân Sơn Hà có phần thất vọng nói: “Thanh gia, xin lỗi, ta cũng khôngmuốn như vậy, thế nhưng là thân bất do kỷ, thiếu Các chủ rơi vào trong tay vịThám Hoa lang kia, đã bị hắn kiểm soát tính mạng.”Khi lời này vừa được nói ra, toàn bộ những người tại đây đều sững sờ.Thanh Nha rõ ràng kinh ngạc sửng sốt, ngẩn người một chút mới kỳ quái hỏi:“Không phải có ngươi thiếp thân bảo hộ sao? Dựa vào tu vi của tên Thám Hoachó chết kia, làm sao có thể bắt được người từ trong tay ngươi? Ta nói nha, cácngươi bố trí mai phục ngồi đợi bắt hắn, tại sao lại trở thành bị hắn bắt chứ? Vớitu vi của ngươi, lại còn chiếm cứ tiên cơ, chỉ sợ ngay cả việc ngươi ở nơi nàohắn cũng khó thể biết được, làm sao có thể bị hắn thừa cơ chui chỗ trống chứ?”Ngân Sơn Hà: “Chi tiết cụ thể ta cũng không rõ ràng, nói chung chính là trúngphải kế điệu hổ ly sơn của hắn. Chỉ vừa tách ra khỏi thiếu Các chủ một chút thìxảy ra chuyện.”Thanh Nha có chút không nói nên lời, tuy nhiên khi suy nghĩ lại thấy cũng phải,lúc trước chẳng phải Vương Tuyết Đường cũng chết một cách mơ mơ hồ hồ haysao, đến nay cũng chỉ có thể đoán được đại khái, cũng không hoàn toàn biếtđược rõ ràng là tên Thám Hoa chó kia làm sao mà làm được.Sau khi có giác ngộ này, y lại cảm thấy bối rối, “Ta nói nha, thiếu Các chủ củangươi bị bắt, là bởi bản thân ngươi bảo vệ không tốt, liên quan gì đến ta, đánhlén ta làm gì? Nhanh cởi bỏ cấm chế trên người ta ra. Niệm tình trong lòngngươi có tà hỏa, xem như ta không may, nhìn tại thể diện của Xích Lan các, coinhư là để cho ngươi xả đi chút tức giận, lần này ta có thể không tính toán vớingươi, nhanh chóng thả ta ra.”

Chương 549: Trảm Thảo đao (2)