Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 555: Một lời đã định (2)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Người khác không biết tình hình khi nghe được lời này sẽ nghe không hiểu ẩn ýẩn chứa trong đó, Cổ Thanh Chiếu thì vừa nghe liền hiểu, tên này làm như vậykỳ thực chính là muốn để cho Ngân Sơn Hà nhìn thấy, hoặc nói là để cho cảGiao nhân đưa đò của Hải tộc nhìn thấy.Chỉ cần là người vừa mới nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nhất định sẽ tò mòmuốn biết trên mảnh vải rách kia rốt cuộc viết điều gì mà khiến cho bà ta khẩntrương như thế, lời giải thích hoàn mỹ đến thế nào mà chỉ dựa vào lời của mộtmình bà ta là không đủ.Sự việc liên quan đến bối cảnh của bà ta, còn có cả bối cảnh của Ngân Sơn Hà,có một số việc sẽ trở nên rất phức tạp một khi bị công khai, nhưng nói đến cùngchính là vị Thám Hoa lang này sợ chết, hắn sợ bị trả thù vì việc của Thanh Nha,đang nhắc nhở bà ta rằng, nếu như ta xảy ra chuyện gì đó, các ngươi cũng sẽkhông thoải mái, có khả năng sẽ bị Thiên Lưu sơn nhìn chằm chằm.Bà ta không nói thêm với hắn lời nào nữa, lập tức xoay người lại, quay đầu quátlớn: “Quay đầu, trở về!”Theo hiệu lệnh của bà ta, chiếc thuyền hoa lập tức quay đầu chuyển hướng.Thanh Nha thấy vậy gọi to: “Cổ Thanh Chiếu, ngươi làm gì vậy?”Quay lưng về phía y, Cổ Thanh Chiếu trong lòng tràn đầy tâm sự, hoàn toànkhông để ý tới y.Bàng Thành Khâu ở một bên cũng kinh ngạc, “Lão bản nương, ngài bỏ mặcThanh gia lại như vậy sao?”Cổ Thanh Chiếu nghiêng đầu liếc nhìn Thanh Nha dáng vẻ thê thảm, nhưng sựchú ý rõ ràng đã không ở tại trên người Thanh Nha, chỉ nhàn nhạt nói một câu,“Ngươi ở lại với hắn đi, những việc khác về sau nói tiếp.”Bàng Thành Khâu chết lặng một chút, cuối cùng chắp tay tuân theo lời bà ta, lắcmình bay lên, trở lại trên chiếc đò chở Ngân Sơn Hà.Sau khi quay đầu, chiếc thuyền hoa rõ ràng di chuyển với tốt độ nhanh hơn hẳnlúc tới, dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi hiện trường, có thể nói tới vội vã, đicũng vội vàng.Hưng sư động chúng đi đến đây, gặp mặt nói mấy câu liền bỏ chạy? Một sốngười có mặt tại đây quả thực vô cùng ngạc nhiên, không biết là có chuyện gì.Hai chiếc đò nhỏ cũng lần nữa tiến tới trước.Thanh Nha nhìn chăm chú về phía Dữu Khánh, mặt đầy nghi vấn, hỏi: “ThámHoa lang, rốt cuộc thì ngươi đã viết gì trên miếng vải đó vậy?”Dữu Khánh liếc nhìn tên chết tiệt ở sau lưng mắng mình là “Thám Hoa chóchết” này, “Về sau ngươi tự nhiên sẽ biết.”Long Hành Vân lại chen vào một câu, “Hắn còn có thể làm gì, đương nhiên làcó ác ý.”Dữu Khánh thực sự đã phục tên trời ơi này rồi, “Long thiếu, nếu ngươi còn cứương bướng, xương cứng như thế, có tin hay không chút nữa lên bờ ta sẽ lộtsạch ngươi ra cho mọi người xem, để mọi người cùng thưởng thức một lầnxương cốt thiếu Các chủ Xích Lan các cứng như thế nào?”Lời này vừa nói ra, Long Hành Vân kinh hãi, “Ngươi dám!”Cuối cùng Ngân Sơn Hà cũng phải lên tiếng, “A Sĩ Hành, ngươi đừng quámức.”Nam Trúc nghe vậy nhịn không được khóe miệng nở nụ cười, ngay cả ThanhNha đang kinh nghi bất định cũng nhịn không được nhếch miệng lên cười vuivẻ, người nói vô tâm, người nghe hữu ý, cảm thấy lời Ngân Sơn Hà nói giốngnhư là việc vả miệng Long Hành Vân không phải là chuyện quá đáng.Dữu Khánh lại cất tiếng than khổ, “Sơn Hà tiền bối, ta thật chưa từng gặp loạingười như thế này bao giờ. Ta thực sự không muốn tiếp tục vả miệng hắn,nhưng dù sao cũng phải tìm một cách nào đó để cho hắn ngậm miệng a?” Hắnquay đầu lại nói tiếp với Long Hành Vân mặt đầy phẫn nộ: “Long thiếu, bây giờngươi ngậm miệng lại hay là muốn bị lột sạch cho mọi người nhìn, tùy ngươilựa chọn.”Bộ dạng Long Hành Vân hiển nhiên là tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưnghiệu quả rất rõ ràng, quả nhiên không dám tiếp tục nhiều lời với Dữu Khánhnữa.Dữu Khánh quay đầu lại nói với Bàng Thành Khâu: “Chắc hẳn ngươi cũngkhông mong muốn công chúng Ảo Vọng nhìn thấy bộ dạng chật vật này củaThanh gia, vì vậy làm phiền chạy tiếp một chuyến, lên bờ chuẩn bị sẵn xe đón,đối với ngươi mà nói, điều này hẳn là không khó làm được đi?”Bàng Thành Khâu vẻ mặt căng thẳng nhìn tới Thanh Nha hỏi ý, thấy Thanh Nhakhẽ gật đầu, gã liền không nói thêm gì nữa, lại tung người phi thân bay lên, lướtvào bờ biển.Kỳ thực hai cong đò đã cách bờ biển không còn xa nữa, khi bọn họ đến gần,Bàng Thành Khâu đã chuẩn bị sẵn sàng xa giá tại trên bờ, cũng hơi dọn dẹpngười ở xung quanh, đồng thời bay tới, ném áo choàng và một thứ tương tự nhưkhăn trải giường, muốn giữ gìn tôn nghiêm của Thanh Nha, không muốn để chongười ta nhìn thấy dáng vẻ của Thanh Nha lúc này.Ánh rạng đông đã xuất hiện phía chân trời, bên bờ biển vẫn hiên rõ sự phồn hoanáo nhiệt, thời điểm rời đò lên bờ đã tới, cũng đến lúc sư huynh đệ ba ngườiDữu Khánh thực hiện lời hứa của mình.Thuyền dừng lại cách bờ không xa.Dữu Khánh không có dự định thất hứa, không còn cách nào, hắn không thể chịuđựng được hậu quả của việc hoàn toàn trở mặt, tuy nhiên, tại thời điểm chia tayvới Long Hành Vân, hắn vẫn có chuyện muốn nói, “Thiếu Các chủ, trên đườngđi đã đắc tội ngươi rồi. Ta biết rõ ngươi sẽ tìm ta báo thù, thực ra ta rất muốngiết ngươi để đoạn tuyệt hậu hoạn, nhưng mặc dù ngươi không có bản lĩnh gì,lại có một lão nương rất có bản lĩnh.Kỳ thực trong lòng ngươi cũng hiểu rất rõ ràng, bản thân ngươi quả thực khôngcó bản lĩnh gì, chỉ là một phế vật chỉ dựa vào lão nương bảo hộ, rời khỏi thế lựccủa Xích Lan các thì chẳng là gì cả, ngay cả tư cách làm ra vẻ cũng không có.Nếu mà ngươi còn chưa biết rõ điều này, có thể âm thầm nghe ngóng tìm hiểuxem trong Tu Hành giới, nhìn xem trong mắt người khác, có phải hay khôngmình bị người khác chế giễu là phế vật vô dụng.Nói nhiều hơn cũng không có cách nào, ta không có xuất thân tốt như ngươi,không dám chọc Xích Lan các, chỉ đành thả ngươi ra, để cho ngươi trở về máchvới mẹ ngươi, để cho ngươi dựa thế về sau lại đến báo thù. Ai, bị một tiểu namnhân còn chưa cai sữa như ngươi vậy quấn lấy, thực sự là khiến ta đau đầu, xemnhư ta không may.”Ở một bên, Thanh Nha nghe vậy thì không nhịn được cười.Ngân Sơn Hà thờ ơ lạnh nhạt, không nói gì.Sắc mặt Long Hành Vân u ám, âm trầm như có thể vắt ra nước, vốn khôngmuốn mở miệng vì sợ bị lột sạch thị chúng, nhưng lúc này vẫn nhịn không đượcđáp trả một câu, “Nói nhiều lời vô dụng như vậy làm gì, không phải là sợ tatrừng trị ngươi sao, muốn dùng phép khích tướng để kích ta đến một mình.”Dữu Khánh quan sát gã từ trên xuống dưới, phát hiện thấy vị này mặc dù có cátính, nhưng vẫn không quá ngốc, liền gật đầu nói: “Ngươi cho là như vậy cũngđược. Nếu ngươi dám một mình tới tìm ta, ta kính ngươi là một nam tử. Chỉ cầnngươi dám đơn đã độc đấu, ta tùy thời ứng chiến. Nếu như ngươi có thể dựa vàothực lực cá nhân của ngươi mà thắng được ta, ta tâm phục khẩu phục, tùy ýngươi xử lý, chết cũng không oán. Vấn đề là, ngươi dám sao?”Long Hành Vân cắn răng nói: “Được, ngươi chờ đi!”Dữu Khánh quyết đoán đáp: “Tốt, một lời đã định!”Dứt lời liền thuận tay đẩy ra, hất Long Hành Vân bay ra ngoài, còn sư huynh đệba người thì đồng thời khống chế Thanh Nha phi thân bay lên bờ.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Người khác không biết tình hình khi nghe được lời này sẽ nghe không hiểu ẩn ýẩn chứa trong đó, Cổ Thanh Chiếu thì vừa nghe liền hiểu, tên này làm như vậykỳ thực chính là muốn để cho Ngân Sơn Hà nhìn thấy, hoặc nói là để cho cảGiao nhân đưa đò của Hải tộc nhìn thấy.Chỉ cần là người vừa mới nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nhất định sẽ tò mòmuốn biết trên mảnh vải rách kia rốt cuộc viết điều gì mà khiến cho bà ta khẩntrương như thế, lời giải thích hoàn mỹ đến thế nào mà chỉ dựa vào lời của mộtmình bà ta là không đủ.Sự việc liên quan đến bối cảnh của bà ta, còn có cả bối cảnh của Ngân Sơn Hà,có một số việc sẽ trở nên rất phức tạp một khi bị công khai, nhưng nói đến cùngchính là vị Thám Hoa lang này sợ chết, hắn sợ bị trả thù vì việc của Thanh Nha,đang nhắc nhở bà ta rằng, nếu như ta xảy ra chuyện gì đó, các ngươi cũng sẽkhông thoải mái, có khả năng sẽ bị Thiên Lưu sơn nhìn chằm chằm.Bà ta không nói thêm với hắn lời nào nữa, lập tức xoay người lại, quay đầu quátlớn: “Quay đầu, trở về!”Theo hiệu lệnh của bà ta, chiếc thuyền hoa lập tức quay đầu chuyển hướng.Thanh Nha thấy vậy gọi to: “Cổ Thanh Chiếu, ngươi làm gì vậy?”Quay lưng về phía y, Cổ Thanh Chiếu trong lòng tràn đầy tâm sự, hoàn toànkhông để ý tới y.Bàng Thành Khâu ở một bên cũng kinh ngạc, “Lão bản nương, ngài bỏ mặcThanh gia lại như vậy sao?”Cổ Thanh Chiếu nghiêng đầu liếc nhìn Thanh Nha dáng vẻ thê thảm, nhưng sựchú ý rõ ràng đã không ở tại trên người Thanh Nha, chỉ nhàn nhạt nói một câu,“Ngươi ở lại với hắn đi, những việc khác về sau nói tiếp.”Bàng Thành Khâu chết lặng một chút, cuối cùng chắp tay tuân theo lời bà ta, lắcmình bay lên, trở lại trên chiếc đò chở Ngân Sơn Hà.Sau khi quay đầu, chiếc thuyền hoa rõ ràng di chuyển với tốt độ nhanh hơn hẳnlúc tới, dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi hiện trường, có thể nói tới vội vã, đicũng vội vàng.Hưng sư động chúng đi đến đây, gặp mặt nói mấy câu liền bỏ chạy? Một sốngười có mặt tại đây quả thực vô cùng ngạc nhiên, không biết là có chuyện gì.Hai chiếc đò nhỏ cũng lần nữa tiến tới trước.Thanh Nha nhìn chăm chú về phía Dữu Khánh, mặt đầy nghi vấn, hỏi: “ThámHoa lang, rốt cuộc thì ngươi đã viết gì trên miếng vải đó vậy?”Dữu Khánh liếc nhìn tên chết tiệt ở sau lưng mắng mình là “Thám Hoa chóchết” này, “Về sau ngươi tự nhiên sẽ biết.”Long Hành Vân lại chen vào một câu, “Hắn còn có thể làm gì, đương nhiên làcó ác ý.”Dữu Khánh thực sự đã phục tên trời ơi này rồi, “Long thiếu, nếu ngươi còn cứương bướng, xương cứng như thế, có tin hay không chút nữa lên bờ ta sẽ lộtsạch ngươi ra cho mọi người xem, để mọi người cùng thưởng thức một lầnxương cốt thiếu Các chủ Xích Lan các cứng như thế nào?”Lời này vừa nói ra, Long Hành Vân kinh hãi, “Ngươi dám!”Cuối cùng Ngân Sơn Hà cũng phải lên tiếng, “A Sĩ Hành, ngươi đừng quámức.”Nam Trúc nghe vậy nhịn không được khóe miệng nở nụ cười, ngay cả ThanhNha đang kinh nghi bất định cũng nhịn không được nhếch miệng lên cười vuivẻ, người nói vô tâm, người nghe hữu ý, cảm thấy lời Ngân Sơn Hà nói giốngnhư là việc vả miệng Long Hành Vân không phải là chuyện quá đáng.Dữu Khánh lại cất tiếng than khổ, “Sơn Hà tiền bối, ta thật chưa từng gặp loạingười như thế này bao giờ. Ta thực sự không muốn tiếp tục vả miệng hắn,nhưng dù sao cũng phải tìm một cách nào đó để cho hắn ngậm miệng a?” Hắnquay đầu lại nói tiếp với Long Hành Vân mặt đầy phẫn nộ: “Long thiếu, bây giờngươi ngậm miệng lại hay là muốn bị lột sạch cho mọi người nhìn, tùy ngươilựa chọn.”Bộ dạng Long Hành Vân hiển nhiên là tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưnghiệu quả rất rõ ràng, quả nhiên không dám tiếp tục nhiều lời với Dữu Khánhnữa.Dữu Khánh quay đầu lại nói với Bàng Thành Khâu: “Chắc hẳn ngươi cũngkhông mong muốn công chúng Ảo Vọng nhìn thấy bộ dạng chật vật này củaThanh gia, vì vậy làm phiền chạy tiếp một chuyến, lên bờ chuẩn bị sẵn xe đón,đối với ngươi mà nói, điều này hẳn là không khó làm được đi?”Bàng Thành Khâu vẻ mặt căng thẳng nhìn tới Thanh Nha hỏi ý, thấy Thanh Nhakhẽ gật đầu, gã liền không nói thêm gì nữa, lại tung người phi thân bay lên, lướtvào bờ biển.Kỳ thực hai cong đò đã cách bờ biển không còn xa nữa, khi bọn họ đến gần,Bàng Thành Khâu đã chuẩn bị sẵn sàng xa giá tại trên bờ, cũng hơi dọn dẹpngười ở xung quanh, đồng thời bay tới, ném áo choàng và một thứ tương tự nhưkhăn trải giường, muốn giữ gìn tôn nghiêm của Thanh Nha, không muốn để chongười ta nhìn thấy dáng vẻ của Thanh Nha lúc này.Ánh rạng đông đã xuất hiện phía chân trời, bên bờ biển vẫn hiên rõ sự phồn hoanáo nhiệt, thời điểm rời đò lên bờ đã tới, cũng đến lúc sư huynh đệ ba ngườiDữu Khánh thực hiện lời hứa của mình.Thuyền dừng lại cách bờ không xa.Dữu Khánh không có dự định thất hứa, không còn cách nào, hắn không thể chịuđựng được hậu quả của việc hoàn toàn trở mặt, tuy nhiên, tại thời điểm chia tayvới Long Hành Vân, hắn vẫn có chuyện muốn nói, “Thiếu Các chủ, trên đườngđi đã đắc tội ngươi rồi. Ta biết rõ ngươi sẽ tìm ta báo thù, thực ra ta rất muốngiết ngươi để đoạn tuyệt hậu hoạn, nhưng mặc dù ngươi không có bản lĩnh gì,lại có một lão nương rất có bản lĩnh.Kỳ thực trong lòng ngươi cũng hiểu rất rõ ràng, bản thân ngươi quả thực khôngcó bản lĩnh gì, chỉ là một phế vật chỉ dựa vào lão nương bảo hộ, rời khỏi thế lựccủa Xích Lan các thì chẳng là gì cả, ngay cả tư cách làm ra vẻ cũng không có.Nếu mà ngươi còn chưa biết rõ điều này, có thể âm thầm nghe ngóng tìm hiểuxem trong Tu Hành giới, nhìn xem trong mắt người khác, có phải hay khôngmình bị người khác chế giễu là phế vật vô dụng.Nói nhiều hơn cũng không có cách nào, ta không có xuất thân tốt như ngươi,không dám chọc Xích Lan các, chỉ đành thả ngươi ra, để cho ngươi trở về máchvới mẹ ngươi, để cho ngươi dựa thế về sau lại đến báo thù. Ai, bị một tiểu namnhân còn chưa cai sữa như ngươi vậy quấn lấy, thực sự là khiến ta đau đầu, xemnhư ta không may.”Ở một bên, Thanh Nha nghe vậy thì không nhịn được cười.Ngân Sơn Hà thờ ơ lạnh nhạt, không nói gì.Sắc mặt Long Hành Vân u ám, âm trầm như có thể vắt ra nước, vốn khôngmuốn mở miệng vì sợ bị lột sạch thị chúng, nhưng lúc này vẫn nhịn không đượcđáp trả một câu, “Nói nhiều lời vô dụng như vậy làm gì, không phải là sợ tatrừng trị ngươi sao, muốn dùng phép khích tướng để kích ta đến một mình.”Dữu Khánh quan sát gã từ trên xuống dưới, phát hiện thấy vị này mặc dù có cátính, nhưng vẫn không quá ngốc, liền gật đầu nói: “Ngươi cho là như vậy cũngđược. Nếu ngươi dám một mình tới tìm ta, ta kính ngươi là một nam tử. Chỉ cầnngươi dám đơn đã độc đấu, ta tùy thời ứng chiến. Nếu như ngươi có thể dựa vàothực lực cá nhân của ngươi mà thắng được ta, ta tâm phục khẩu phục, tùy ýngươi xử lý, chết cũng không oán. Vấn đề là, ngươi dám sao?”Long Hành Vân cắn răng nói: “Được, ngươi chờ đi!”Dữu Khánh quyết đoán đáp: “Tốt, một lời đã định!”Dứt lời liền thuận tay đẩy ra, hất Long Hành Vân bay ra ngoài, còn sư huynh đệba người thì đồng thời khống chế Thanh Nha phi thân bay lên bờ.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Người khác không biết tình hình khi nghe được lời này sẽ nghe không hiểu ẩn ýẩn chứa trong đó, Cổ Thanh Chiếu thì vừa nghe liền hiểu, tên này làm như vậykỳ thực chính là muốn để cho Ngân Sơn Hà nhìn thấy, hoặc nói là để cho cảGiao nhân đưa đò của Hải tộc nhìn thấy.Chỉ cần là người vừa mới nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nhất định sẽ tò mòmuốn biết trên mảnh vải rách kia rốt cuộc viết điều gì mà khiến cho bà ta khẩntrương như thế, lời giải thích hoàn mỹ đến thế nào mà chỉ dựa vào lời của mộtmình bà ta là không đủ.Sự việc liên quan đến bối cảnh của bà ta, còn có cả bối cảnh của Ngân Sơn Hà,có một số việc sẽ trở nên rất phức tạp một khi bị công khai, nhưng nói đến cùngchính là vị Thám Hoa lang này sợ chết, hắn sợ bị trả thù vì việc của Thanh Nha,đang nhắc nhở bà ta rằng, nếu như ta xảy ra chuyện gì đó, các ngươi cũng sẽkhông thoải mái, có khả năng sẽ bị Thiên Lưu sơn nhìn chằm chằm.Bà ta không nói thêm với hắn lời nào nữa, lập tức xoay người lại, quay đầu quátlớn: “Quay đầu, trở về!”Theo hiệu lệnh của bà ta, chiếc thuyền hoa lập tức quay đầu chuyển hướng.Thanh Nha thấy vậy gọi to: “Cổ Thanh Chiếu, ngươi làm gì vậy?”Quay lưng về phía y, Cổ Thanh Chiếu trong lòng tràn đầy tâm sự, hoàn toànkhông để ý tới y.Bàng Thành Khâu ở một bên cũng kinh ngạc, “Lão bản nương, ngài bỏ mặcThanh gia lại như vậy sao?”Cổ Thanh Chiếu nghiêng đầu liếc nhìn Thanh Nha dáng vẻ thê thảm, nhưng sựchú ý rõ ràng đã không ở tại trên người Thanh Nha, chỉ nhàn nhạt nói một câu,“Ngươi ở lại với hắn đi, những việc khác về sau nói tiếp.”Bàng Thành Khâu chết lặng một chút, cuối cùng chắp tay tuân theo lời bà ta, lắcmình bay lên, trở lại trên chiếc đò chở Ngân Sơn Hà.Sau khi quay đầu, chiếc thuyền hoa rõ ràng di chuyển với tốt độ nhanh hơn hẳnlúc tới, dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi hiện trường, có thể nói tới vội vã, đicũng vội vàng.Hưng sư động chúng đi đến đây, gặp mặt nói mấy câu liền bỏ chạy? Một sốngười có mặt tại đây quả thực vô cùng ngạc nhiên, không biết là có chuyện gì.Hai chiếc đò nhỏ cũng lần nữa tiến tới trước.Thanh Nha nhìn chăm chú về phía Dữu Khánh, mặt đầy nghi vấn, hỏi: “ThámHoa lang, rốt cuộc thì ngươi đã viết gì trên miếng vải đó vậy?”Dữu Khánh liếc nhìn tên chết tiệt ở sau lưng mắng mình là “Thám Hoa chóchết” này, “Về sau ngươi tự nhiên sẽ biết.”Long Hành Vân lại chen vào một câu, “Hắn còn có thể làm gì, đương nhiên làcó ác ý.”Dữu Khánh thực sự đã phục tên trời ơi này rồi, “Long thiếu, nếu ngươi còn cứương bướng, xương cứng như thế, có tin hay không chút nữa lên bờ ta sẽ lộtsạch ngươi ra cho mọi người xem, để mọi người cùng thưởng thức một lầnxương cốt thiếu Các chủ Xích Lan các cứng như thế nào?”Lời này vừa nói ra, Long Hành Vân kinh hãi, “Ngươi dám!”Cuối cùng Ngân Sơn Hà cũng phải lên tiếng, “A Sĩ Hành, ngươi đừng quámức.”Nam Trúc nghe vậy nhịn không được khóe miệng nở nụ cười, ngay cả ThanhNha đang kinh nghi bất định cũng nhịn không được nhếch miệng lên cười vuivẻ, người nói vô tâm, người nghe hữu ý, cảm thấy lời Ngân Sơn Hà nói giốngnhư là việc vả miệng Long Hành Vân không phải là chuyện quá đáng.Dữu Khánh lại cất tiếng than khổ, “Sơn Hà tiền bối, ta thật chưa từng gặp loạingười như thế này bao giờ. Ta thực sự không muốn tiếp tục vả miệng hắn,nhưng dù sao cũng phải tìm một cách nào đó để cho hắn ngậm miệng a?” Hắnquay đầu lại nói tiếp với Long Hành Vân mặt đầy phẫn nộ: “Long thiếu, bây giờngươi ngậm miệng lại hay là muốn bị lột sạch cho mọi người nhìn, tùy ngươilựa chọn.”Bộ dạng Long Hành Vân hiển nhiên là tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưnghiệu quả rất rõ ràng, quả nhiên không dám tiếp tục nhiều lời với Dữu Khánhnữa.Dữu Khánh quay đầu lại nói với Bàng Thành Khâu: “Chắc hẳn ngươi cũngkhông mong muốn công chúng Ảo Vọng nhìn thấy bộ dạng chật vật này củaThanh gia, vì vậy làm phiền chạy tiếp một chuyến, lên bờ chuẩn bị sẵn xe đón,đối với ngươi mà nói, điều này hẳn là không khó làm được đi?”Bàng Thành Khâu vẻ mặt căng thẳng nhìn tới Thanh Nha hỏi ý, thấy Thanh Nhakhẽ gật đầu, gã liền không nói thêm gì nữa, lại tung người phi thân bay lên, lướtvào bờ biển.Kỳ thực hai cong đò đã cách bờ biển không còn xa nữa, khi bọn họ đến gần,Bàng Thành Khâu đã chuẩn bị sẵn sàng xa giá tại trên bờ, cũng hơi dọn dẹpngười ở xung quanh, đồng thời bay tới, ném áo choàng và một thứ tương tự nhưkhăn trải giường, muốn giữ gìn tôn nghiêm của Thanh Nha, không muốn để chongười ta nhìn thấy dáng vẻ của Thanh Nha lúc này.Ánh rạng đông đã xuất hiện phía chân trời, bên bờ biển vẫn hiên rõ sự phồn hoanáo nhiệt, thời điểm rời đò lên bờ đã tới, cũng đến lúc sư huynh đệ ba ngườiDữu Khánh thực hiện lời hứa của mình.Thuyền dừng lại cách bờ không xa.Dữu Khánh không có dự định thất hứa, không còn cách nào, hắn không thể chịuđựng được hậu quả của việc hoàn toàn trở mặt, tuy nhiên, tại thời điểm chia tayvới Long Hành Vân, hắn vẫn có chuyện muốn nói, “Thiếu Các chủ, trên đườngđi đã đắc tội ngươi rồi. Ta biết rõ ngươi sẽ tìm ta báo thù, thực ra ta rất muốngiết ngươi để đoạn tuyệt hậu hoạn, nhưng mặc dù ngươi không có bản lĩnh gì,lại có một lão nương rất có bản lĩnh.Kỳ thực trong lòng ngươi cũng hiểu rất rõ ràng, bản thân ngươi quả thực khôngcó bản lĩnh gì, chỉ là một phế vật chỉ dựa vào lão nương bảo hộ, rời khỏi thế lựccủa Xích Lan các thì chẳng là gì cả, ngay cả tư cách làm ra vẻ cũng không có.Nếu mà ngươi còn chưa biết rõ điều này, có thể âm thầm nghe ngóng tìm hiểuxem trong Tu Hành giới, nhìn xem trong mắt người khác, có phải hay khôngmình bị người khác chế giễu là phế vật vô dụng.Nói nhiều hơn cũng không có cách nào, ta không có xuất thân tốt như ngươi,không dám chọc Xích Lan các, chỉ đành thả ngươi ra, để cho ngươi trở về máchvới mẹ ngươi, để cho ngươi dựa thế về sau lại đến báo thù. Ai, bị một tiểu namnhân còn chưa cai sữa như ngươi vậy quấn lấy, thực sự là khiến ta đau đầu, xemnhư ta không may.”Ở một bên, Thanh Nha nghe vậy thì không nhịn được cười.Ngân Sơn Hà thờ ơ lạnh nhạt, không nói gì.Sắc mặt Long Hành Vân u ám, âm trầm như có thể vắt ra nước, vốn khôngmuốn mở miệng vì sợ bị lột sạch thị chúng, nhưng lúc này vẫn nhịn không đượcđáp trả một câu, “Nói nhiều lời vô dụng như vậy làm gì, không phải là sợ tatrừng trị ngươi sao, muốn dùng phép khích tướng để kích ta đến một mình.”Dữu Khánh quan sát gã từ trên xuống dưới, phát hiện thấy vị này mặc dù có cátính, nhưng vẫn không quá ngốc, liền gật đầu nói: “Ngươi cho là như vậy cũngđược. Nếu ngươi dám một mình tới tìm ta, ta kính ngươi là một nam tử. Chỉ cầnngươi dám đơn đã độc đấu, ta tùy thời ứng chiến. Nếu như ngươi có thể dựa vàothực lực cá nhân của ngươi mà thắng được ta, ta tâm phục khẩu phục, tùy ýngươi xử lý, chết cũng không oán. Vấn đề là, ngươi dám sao?”Long Hành Vân cắn răng nói: “Được, ngươi chờ đi!”Dữu Khánh quyết đoán đáp: “Tốt, một lời đã định!”Dứt lời liền thuận tay đẩy ra, hất Long Hành Vân bay ra ngoài, còn sư huynh đệba người thì đồng thời khống chế Thanh Nha phi thân bay lên bờ.