Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 564: Tộc trưởng Hải tộc (1)

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Thuyền cập bờ, trở lại Ảo Vọng, Bàng Thành Khâu và cả xe ngựa vẫn còn đangchờ đợi bên bờ.Cổ Thanh Chiếu giao Thanh Nha cho Bàng Thành Khâu, để cho gã đưa về KinhHồng điện an dưỡng trước, còn bà ta thì đi chung một chiếc xe ngựa với bangười Dữu Khánh đến Bích Hải Thuyền Hành.Thương hội quy mô to lớn như Bích Hải Thuyền Hành có thể nói việc buôn bántrải rộng khắp các nơi, ở các trụ sở trọng yếu đều có chi nhánh ngân hàng, tạiđịa điểm như Ảo Vọng này đương nhiên cũng không ngoại lệ.Dữu Khánh là không muốn kéo dài thêm một giây một phút nào, sợ đêm dàilắm mộng, vội vã kéo Cổ Thanh Chiếu trước tiên chạy đi xử lý chấm dứt khoảnnợ hai trăm triệu.Mặc dù hai trăm triệu vẫn không thỏa mãn được mong muốn giải quyết nợ nầncủa hắn, nhưng cũng có thể xóa bỏ được gánh nặng nợ nần lớn nhất.Sau khi tìm đến Bích Hải Thuyền Hành, thủ tục chuyển khoản nợ này sang choThanh Nha thực hiện rất thuận lợi, đã có Kinh Hồng điện đứng ra đảm lãnh,Bích Hải Thuyền Hành không có gì không hài lòng.Ra khỏi Thuyền hành, sư huynh đệ Dữu Khánh có thể nói thở phào ra một hơinhẹ nhõm, lỗ thủng phía bên Diệp Điểm Điểm nếu không bịt được thì vẫn cóthể lấy Tiên đào thụ để đền bù, phái bên Bích Hải Thuyền Hành thì không được,nếu không trả tiền người ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.Sau đó ba người lại cùng theo Cổ Thanh Chiếu trở về Kinh Hồng điện, tờ giấymượn nợ hai mươi triệu hắn viết đưa cho Thanh Nha cần được trả lại.Sau khi lấy ra tờ giấy mượn nợ, Cổ Thanh Chiếu phe phẩy quạt tròn lại khôngvội đưa trả cho hắn, cười tủm tỉm nói: “Viết thêm mấy chữ, biến giấy nợ thànhtờ rác thải rồi để lại cho ta, ta cho ngươi một trăm vạn lượng.”Sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau, một tờ giấy nợ làm thành rác thảiđổi được một trăm vạn lượng?Dữu Khánh suy nghĩ thấy không ổn, đưa tay chụp lấy tờ giấy nợ.Cổ Thanh Chiếu vung quạt tròn ngăn cản lại, tăng giá: “Hai trăm vạn!”Dữu Khánh trực tiếp gạt quạt tròn sang một bên, đưa tay chụp tờ giấy nợ về,kiểm tra xác nhận xem có đúng là giấy nợ mình viết hay không.Cổ Thanh Chiếu hỏi tiếp: “Ngươi muốn bao nhiêu?”Đã xác nhận được chính là giấy nợ của mình, Dữu Khánh nghiêm chỉnh nói:“Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm, ta không kiếm loạitiền này.”Nói xong liền trực tiếp xé vụn giấy nợ, sau đó lại chà xát nó thành bột mịn..Nhìn tờ giấy nợ biến thành bụi bặm, Cổ Thanh Chiếu vẻ mặt không nói nên lời,và cũng có điểm luyến tiếc, dù sao đó cũng là bản độc nhất, muốn nói gì đó rồilại thôi, nhưng mà không có cách nào, chuyện thanh toán nợ nần là do Cannương quyết định, trả lại giấy nợ là việc phải làm, bà ta cũng không thể ép buộc.“Lão bản nương, tạm biệt!” Dữu Khánh chắp tay chào, khiến cho Thanh Nhabiến thành như vậy, còn tiếp tục đảo qua đảo lại tại trước mặt Thanh Nha thì cóvẻ hơi bị kiêu ngọa, bọn hắn không dám ở lâu, lập tức chào rồi rời đi.Sau khi ba người đi ra khỏi Kinh Hồng điện, Nam Trúc nhịn không được nhéonhéo khuôn mặt mập mạp của mình, “Lão Thập Ngũ, hai trăm vạn lượng a,chưa nói chuyện, trao đổi gì cả làm sao biết được là có vấn đề hay không chứ?”Mục Ngạo Thiết toát ra một câu, “Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”Dữu Khánh: “Lão Cửu nói đúng, lão Thất ngươi phải sửa đổi tật xấu thấy tiềnsáng mắt đó đi, dùng cái mông để suy nghĩ cũng biết một tờ giấy nợ đã trởthành rác thải không có khả năng đáng giá hai trăm vạn lượng, Kinh Hồng điệncó tiền đến mấy cũng không khả năng chơi đùa như vậy. Vàng bạc từ bầu trờirớt xuống, tự ngươi sờ đầu mà suy nghĩ đi, có chuyện tốt như vậy sao? Khẳngđịnh có bẫy chờ chúng ta, tránh đi mới là hành động sáng suốt.”Nam Trúc suy nghĩ cũng phải, tuy nhiên vẫn cất lời cảm khái, “Một chuyến taykhông, uổng công bị tra tấn một trận, bận rộn một chuyến.”Dữu Khánh cũng có cảm giác này, nhưng vẫn cất lời trấn an: “Dù sao cũng đãkiếm được hai trăm triệu, bớt đi áp lực mười triệu hàng năm.”Nam Trúc cười ha hả: “Mười triệu một năm phía bên Diệp Điểm Điểm thì saochứ? Bớt đi mười triệu hay nhiều hơn mười triệu, đối với loại người không cócon đường kiếm tiền như chúng ta mà nói, gánh chịu áp lực như vậy có khácbiệt gì sao? Sang năm chúng ta đi đâu kiếm tiền trả cho Diệp Điểm Điểm chứ?”Với lời nói này, cả ba người đều không hé răng nữa.Chuyện nơi này, xem như đã đến hồi kết thúc, ba người cũng không có dự địnhở lại lâu hơn, đã khiến cho Thanh Nha biến thành như vậy, lại làm cho LongHành Vân chịu đủ sỉ nhục, quỷ mới biết được hai người đó có thủ tín haykhông. Ở mức độ nào đó, Ảo Vọng xem như là địa bàn của người ta, tiếp tục ởlại nơi đây thực sự là trong lòng bọn hắn có cảm giác không yên, tự nhiên muốnnhân dịp này nhanh chóng rời đi, nhanh chóng chạy trở về U Giác Phụ mới cóthể an tâm.Khi trở lại nhà của Hồ Vưu Lệ thì Hồ Vưu Lệ vẫn còn chưa trở về.Dữu Khánh nhân cơ hội này lợi dụng “Đầu To” lần nữa liên lạc với phía bênLiễu Phiêu Phiêu, hỏi xem nàng ta có tra ra được thân phận của vị “Can nương”kia hay không.Hành trình Ảo Vọng này cũng không phải là không có chút thu hoạch nào, từsau khi “Đầu To” được Minh tăng làm phép, nó đã có thể nghe hiểu tiếng người,còn có thể biết chữ, làm việc cũng có trí tuệ, đúng lúc giải quyết được vấn đềliên hệ không thuận tiện giữa hắn và Liễu Phiêu Phiêu, biết được làm cách nàođể lén lút tiếp cận Liễu Phiêu Phiêu, hơn nữa kích thước nó nhỏ bé không dễdàng bị phát hiện, có thể sử dụng như là người mang tin tức.Sư huynh đệ ba người đã định giá lại “Đầu To”, nếu thật sự phải bán ra, hẳn làcó thể bán được với giá rất cao.Đương nhiên, hiện tại bọn họ cũng không có dự định bán đi, dù sao cũng đãnuôi dưỡng quen thuộc rồi, sử dụng rất thuận lợi, chỉ coi như đó là một kếhoạch định sẵn khi không còn cách nào khác.Khi “Đầu To” trở về, nó cũng mang về lời phản hồi của Liễu Phiêu Phiêu, nói làbọn hắn đi Minh Hải, nàng ta căn bản không có cách nào triển khai hành độngtại trên Minh Hải.Dữu Khánh lại cung cấp một manh mối khác cho cấp nàng ta, lúc trước là CổThanh Chiếu đi liên hệ với vị Can nương kia, có thể thuận theo đường dây nàyđể tra xét thử xem.Bên trong đình đài lầu các nơi cao nhất của Trấn Hải ty, Chưởng lệnh Chu Hiênđang tiếp khách, Tề Đa Lai bước nhanh tới âm thầm chờ đợi ở bên cạnh, khôngphải là việc gì gấp nên không dám quấy nhiễu.Đợi sau khi đưa tiễn khách rời đi, Tề Đa Lai mới tiến đến bên cạnh Chu Hiênbẩm báo, “Nhóm ba người Thám Hoa lang kia đã trở về rồi, trông hoàn toànbình thường, không chút tổn hại nào. Ngược lại thì Thanh Nha bị gãy tứ chi,nằm tại Kinh Hồng điện dưỡng thương. Còn có, khoản nợ mà vị Thám Hoa langkia thiếu nợ Bích Hải Thuyền Hành đã được chuyển lên đầu Thanh Nha, khôngbiết là có nghĩa gì. Ngoài ra, Long Hành Vân và Ngân Sơn Hà dường như đã rờikhỏi Ảo Vọng, phải đợi phía bên Tinh La đảo phản hồi xác nhận.”Chu Hiên nghi hoặc xoay người hỏi, “Không phải ngươi nói là Thanh Nha vàLong Hành Vân cùng nhau đi mưu hại tên Thám Hoa lang đó sao? Tại sao lạibiến thành bản thân mình bị thương còn trả nợ giúp người ta nữa?”Tề Đa Lai: “Lúc trước, khi gọi Thanh Nha tới đây dò hỏi thì hắn trả lời như thế,bây giờ vẫn còn chưa làm rõ được tình hình.”Chu Hiên: “Vậy ngươi lại gọi Thanh Nha tới hỏi tiếp đi.”Tề Đa Lai lắc đầu, “Lúc này sợ rằng không dễ làm, đầu tiên là Thanh Nha dichuyển không tiện, thứ nhì là chuyện lần này lại liên quan đến vị tiểu thư kiacủa Lương gia. Cổ Thanh Chiếu đến Lương phủ, hình như là đi gặp vị tiểu thưkia, sau khi Cổ Thanh Chiếu rời đi, vị tiểu thư kia của Lương gia cũng rời đi.Ngài biết đó, chuyện gì khác đều dễ nói, nhưng hễ có liên quan đến Lương gia,có đánh chết Thanh Nha cũng sẽ không thổ lộ một chữ nào, mà chuyện liênquan đến Lương gia thì chúng ta cũng không tiện ép hỏi.Tuy nhiên, có một điểm có thể đoán được, Long Hành Vân và Ngân Sơn Hàchắc hẳn biết rõ chuyện gì xảy ra, về sau Xích Lan các hẳn cũng sẽ biết tìnhhình, nếu muốn biết đã xảy ra chuyện gì, không ngại hỏi thăm Xích Lan cácmột chút.”Chu Hiên trầm mặc suy nghĩ một hồi, sau đó mới chậm rãi nói: “Chúng ta chỉcần chú ý quan tâm tới chuyện này, cò nlại thì quên đi. Rời khỏi Ảo Vọng, rờikhỏi Minh Hải, có một số việc chúng ta không nên nhúng tay vào, có muốn hỏiXích Lan các cùng Lương gia hay không, hay là có muốn bắt ba tên gia hỏa liênlụy với Minh tự để ép hỏi hay không, giao cho Thiên Lưu sơn quyết định đi.Chúng ta chỉ cần báo cáo lại tình hình một cách trung thực là được.”Tề Đa Lai nghe vậy thì gật đầu, “Cũng được, nhiều một chuyện không bằng bớtmột chuyện.”

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Thuyền cập bờ, trở lại Ảo Vọng, Bàng Thành Khâu và cả xe ngựa vẫn còn đangchờ đợi bên bờ.Cổ Thanh Chiếu giao Thanh Nha cho Bàng Thành Khâu, để cho gã đưa về KinhHồng điện an dưỡng trước, còn bà ta thì đi chung một chiếc xe ngựa với bangười Dữu Khánh đến Bích Hải Thuyền Hành.Thương hội quy mô to lớn như Bích Hải Thuyền Hành có thể nói việc buôn bántrải rộng khắp các nơi, ở các trụ sở trọng yếu đều có chi nhánh ngân hàng, tạiđịa điểm như Ảo Vọng này đương nhiên cũng không ngoại lệ.Dữu Khánh là không muốn kéo dài thêm một giây một phút nào, sợ đêm dàilắm mộng, vội vã kéo Cổ Thanh Chiếu trước tiên chạy đi xử lý chấm dứt khoảnnợ hai trăm triệu.Mặc dù hai trăm triệu vẫn không thỏa mãn được mong muốn giải quyết nợ nầncủa hắn, nhưng cũng có thể xóa bỏ được gánh nặng nợ nần lớn nhất.Sau khi tìm đến Bích Hải Thuyền Hành, thủ tục chuyển khoản nợ này sang choThanh Nha thực hiện rất thuận lợi, đã có Kinh Hồng điện đứng ra đảm lãnh,Bích Hải Thuyền Hành không có gì không hài lòng.Ra khỏi Thuyền hành, sư huynh đệ Dữu Khánh có thể nói thở phào ra một hơinhẹ nhõm, lỗ thủng phía bên Diệp Điểm Điểm nếu không bịt được thì vẫn cóthể lấy Tiên đào thụ để đền bù, phái bên Bích Hải Thuyền Hành thì không được,nếu không trả tiền người ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.Sau đó ba người lại cùng theo Cổ Thanh Chiếu trở về Kinh Hồng điện, tờ giấymượn nợ hai mươi triệu hắn viết đưa cho Thanh Nha cần được trả lại.Sau khi lấy ra tờ giấy mượn nợ, Cổ Thanh Chiếu phe phẩy quạt tròn lại khôngvội đưa trả cho hắn, cười tủm tỉm nói: “Viết thêm mấy chữ, biến giấy nợ thànhtờ rác thải rồi để lại cho ta, ta cho ngươi một trăm vạn lượng.”Sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau, một tờ giấy nợ làm thành rác thảiđổi được một trăm vạn lượng?Dữu Khánh suy nghĩ thấy không ổn, đưa tay chụp lấy tờ giấy nợ.Cổ Thanh Chiếu vung quạt tròn ngăn cản lại, tăng giá: “Hai trăm vạn!”Dữu Khánh trực tiếp gạt quạt tròn sang một bên, đưa tay chụp tờ giấy nợ về,kiểm tra xác nhận xem có đúng là giấy nợ mình viết hay không.Cổ Thanh Chiếu hỏi tiếp: “Ngươi muốn bao nhiêu?”Đã xác nhận được chính là giấy nợ của mình, Dữu Khánh nghiêm chỉnh nói:“Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm, ta không kiếm loạitiền này.”Nói xong liền trực tiếp xé vụn giấy nợ, sau đó lại chà xát nó thành bột mịn..Nhìn tờ giấy nợ biến thành bụi bặm, Cổ Thanh Chiếu vẻ mặt không nói nên lời,và cũng có điểm luyến tiếc, dù sao đó cũng là bản độc nhất, muốn nói gì đó rồilại thôi, nhưng mà không có cách nào, chuyện thanh toán nợ nần là do Cannương quyết định, trả lại giấy nợ là việc phải làm, bà ta cũng không thể ép buộc.“Lão bản nương, tạm biệt!” Dữu Khánh chắp tay chào, khiến cho Thanh Nhabiến thành như vậy, còn tiếp tục đảo qua đảo lại tại trước mặt Thanh Nha thì cóvẻ hơi bị kiêu ngọa, bọn hắn không dám ở lâu, lập tức chào rồi rời đi.Sau khi ba người đi ra khỏi Kinh Hồng điện, Nam Trúc nhịn không được nhéonhéo khuôn mặt mập mạp của mình, “Lão Thập Ngũ, hai trăm vạn lượng a,chưa nói chuyện, trao đổi gì cả làm sao biết được là có vấn đề hay không chứ?”Mục Ngạo Thiết toát ra một câu, “Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”Dữu Khánh: “Lão Cửu nói đúng, lão Thất ngươi phải sửa đổi tật xấu thấy tiềnsáng mắt đó đi, dùng cái mông để suy nghĩ cũng biết một tờ giấy nợ đã trởthành rác thải không có khả năng đáng giá hai trăm vạn lượng, Kinh Hồng điệncó tiền đến mấy cũng không khả năng chơi đùa như vậy. Vàng bạc từ bầu trờirớt xuống, tự ngươi sờ đầu mà suy nghĩ đi, có chuyện tốt như vậy sao? Khẳngđịnh có bẫy chờ chúng ta, tránh đi mới là hành động sáng suốt.”Nam Trúc suy nghĩ cũng phải, tuy nhiên vẫn cất lời cảm khái, “Một chuyến taykhông, uổng công bị tra tấn một trận, bận rộn một chuyến.”Dữu Khánh cũng có cảm giác này, nhưng vẫn cất lời trấn an: “Dù sao cũng đãkiếm được hai trăm triệu, bớt đi áp lực mười triệu hàng năm.”Nam Trúc cười ha hả: “Mười triệu một năm phía bên Diệp Điểm Điểm thì saochứ? Bớt đi mười triệu hay nhiều hơn mười triệu, đối với loại người không cócon đường kiếm tiền như chúng ta mà nói, gánh chịu áp lực như vậy có khácbiệt gì sao? Sang năm chúng ta đi đâu kiếm tiền trả cho Diệp Điểm Điểm chứ?”Với lời nói này, cả ba người đều không hé răng nữa.Chuyện nơi này, xem như đã đến hồi kết thúc, ba người cũng không có dự địnhở lại lâu hơn, đã khiến cho Thanh Nha biến thành như vậy, lại làm cho LongHành Vân chịu đủ sỉ nhục, quỷ mới biết được hai người đó có thủ tín haykhông. Ở mức độ nào đó, Ảo Vọng xem như là địa bàn của người ta, tiếp tục ởlại nơi đây thực sự là trong lòng bọn hắn có cảm giác không yên, tự nhiên muốnnhân dịp này nhanh chóng rời đi, nhanh chóng chạy trở về U Giác Phụ mới cóthể an tâm.Khi trở lại nhà của Hồ Vưu Lệ thì Hồ Vưu Lệ vẫn còn chưa trở về.Dữu Khánh nhân cơ hội này lợi dụng “Đầu To” lần nữa liên lạc với phía bênLiễu Phiêu Phiêu, hỏi xem nàng ta có tra ra được thân phận của vị “Can nương”kia hay không.Hành trình Ảo Vọng này cũng không phải là không có chút thu hoạch nào, từsau khi “Đầu To” được Minh tăng làm phép, nó đã có thể nghe hiểu tiếng người,còn có thể biết chữ, làm việc cũng có trí tuệ, đúng lúc giải quyết được vấn đềliên hệ không thuận tiện giữa hắn và Liễu Phiêu Phiêu, biết được làm cách nàođể lén lút tiếp cận Liễu Phiêu Phiêu, hơn nữa kích thước nó nhỏ bé không dễdàng bị phát hiện, có thể sử dụng như là người mang tin tức.Sư huynh đệ ba người đã định giá lại “Đầu To”, nếu thật sự phải bán ra, hẳn làcó thể bán được với giá rất cao.Đương nhiên, hiện tại bọn họ cũng không có dự định bán đi, dù sao cũng đãnuôi dưỡng quen thuộc rồi, sử dụng rất thuận lợi, chỉ coi như đó là một kếhoạch định sẵn khi không còn cách nào khác.Khi “Đầu To” trở về, nó cũng mang về lời phản hồi của Liễu Phiêu Phiêu, nói làbọn hắn đi Minh Hải, nàng ta căn bản không có cách nào triển khai hành độngtại trên Minh Hải.Dữu Khánh lại cung cấp một manh mối khác cho cấp nàng ta, lúc trước là CổThanh Chiếu đi liên hệ với vị Can nương kia, có thể thuận theo đường dây nàyđể tra xét thử xem.Bên trong đình đài lầu các nơi cao nhất của Trấn Hải ty, Chưởng lệnh Chu Hiênđang tiếp khách, Tề Đa Lai bước nhanh tới âm thầm chờ đợi ở bên cạnh, khôngphải là việc gì gấp nên không dám quấy nhiễu.Đợi sau khi đưa tiễn khách rời đi, Tề Đa Lai mới tiến đến bên cạnh Chu Hiênbẩm báo, “Nhóm ba người Thám Hoa lang kia đã trở về rồi, trông hoàn toànbình thường, không chút tổn hại nào. Ngược lại thì Thanh Nha bị gãy tứ chi,nằm tại Kinh Hồng điện dưỡng thương. Còn có, khoản nợ mà vị Thám Hoa langkia thiếu nợ Bích Hải Thuyền Hành đã được chuyển lên đầu Thanh Nha, khôngbiết là có nghĩa gì. Ngoài ra, Long Hành Vân và Ngân Sơn Hà dường như đã rờikhỏi Ảo Vọng, phải đợi phía bên Tinh La đảo phản hồi xác nhận.”Chu Hiên nghi hoặc xoay người hỏi, “Không phải ngươi nói là Thanh Nha vàLong Hành Vân cùng nhau đi mưu hại tên Thám Hoa lang đó sao? Tại sao lạibiến thành bản thân mình bị thương còn trả nợ giúp người ta nữa?”Tề Đa Lai: “Lúc trước, khi gọi Thanh Nha tới đây dò hỏi thì hắn trả lời như thế,bây giờ vẫn còn chưa làm rõ được tình hình.”Chu Hiên: “Vậy ngươi lại gọi Thanh Nha tới hỏi tiếp đi.”Tề Đa Lai lắc đầu, “Lúc này sợ rằng không dễ làm, đầu tiên là Thanh Nha dichuyển không tiện, thứ nhì là chuyện lần này lại liên quan đến vị tiểu thư kiacủa Lương gia. Cổ Thanh Chiếu đến Lương phủ, hình như là đi gặp vị tiểu thưkia, sau khi Cổ Thanh Chiếu rời đi, vị tiểu thư kia của Lương gia cũng rời đi.Ngài biết đó, chuyện gì khác đều dễ nói, nhưng hễ có liên quan đến Lương gia,có đánh chết Thanh Nha cũng sẽ không thổ lộ một chữ nào, mà chuyện liênquan đến Lương gia thì chúng ta cũng không tiện ép hỏi.Tuy nhiên, có một điểm có thể đoán được, Long Hành Vân và Ngân Sơn Hàchắc hẳn biết rõ chuyện gì xảy ra, về sau Xích Lan các hẳn cũng sẽ biết tìnhhình, nếu muốn biết đã xảy ra chuyện gì, không ngại hỏi thăm Xích Lan cácmột chút.”Chu Hiên trầm mặc suy nghĩ một hồi, sau đó mới chậm rãi nói: “Chúng ta chỉcần chú ý quan tâm tới chuyện này, cò nlại thì quên đi. Rời khỏi Ảo Vọng, rờikhỏi Minh Hải, có một số việc chúng ta không nên nhúng tay vào, có muốn hỏiXích Lan các cùng Lương gia hay không, hay là có muốn bắt ba tên gia hỏa liênlụy với Minh tự để ép hỏi hay không, giao cho Thiên Lưu sơn quyết định đi.Chúng ta chỉ cần báo cáo lại tình hình một cách trung thực là được.”Tề Đa Lai nghe vậy thì gật đầu, “Cũng được, nhiều một chuyện không bằng bớtmột chuyện.”

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Thuyền cập bờ, trở lại Ảo Vọng, Bàng Thành Khâu và cả xe ngựa vẫn còn đangchờ đợi bên bờ.Cổ Thanh Chiếu giao Thanh Nha cho Bàng Thành Khâu, để cho gã đưa về KinhHồng điện an dưỡng trước, còn bà ta thì đi chung một chiếc xe ngựa với bangười Dữu Khánh đến Bích Hải Thuyền Hành.Thương hội quy mô to lớn như Bích Hải Thuyền Hành có thể nói việc buôn bántrải rộng khắp các nơi, ở các trụ sở trọng yếu đều có chi nhánh ngân hàng, tạiđịa điểm như Ảo Vọng này đương nhiên cũng không ngoại lệ.Dữu Khánh là không muốn kéo dài thêm một giây một phút nào, sợ đêm dàilắm mộng, vội vã kéo Cổ Thanh Chiếu trước tiên chạy đi xử lý chấm dứt khoảnnợ hai trăm triệu.Mặc dù hai trăm triệu vẫn không thỏa mãn được mong muốn giải quyết nợ nầncủa hắn, nhưng cũng có thể xóa bỏ được gánh nặng nợ nần lớn nhất.Sau khi tìm đến Bích Hải Thuyền Hành, thủ tục chuyển khoản nợ này sang choThanh Nha thực hiện rất thuận lợi, đã có Kinh Hồng điện đứng ra đảm lãnh,Bích Hải Thuyền Hành không có gì không hài lòng.Ra khỏi Thuyền hành, sư huynh đệ Dữu Khánh có thể nói thở phào ra một hơinhẹ nhõm, lỗ thủng phía bên Diệp Điểm Điểm nếu không bịt được thì vẫn cóthể lấy Tiên đào thụ để đền bù, phái bên Bích Hải Thuyền Hành thì không được,nếu không trả tiền người ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.Sau đó ba người lại cùng theo Cổ Thanh Chiếu trở về Kinh Hồng điện, tờ giấymượn nợ hai mươi triệu hắn viết đưa cho Thanh Nha cần được trả lại.Sau khi lấy ra tờ giấy mượn nợ, Cổ Thanh Chiếu phe phẩy quạt tròn lại khôngvội đưa trả cho hắn, cười tủm tỉm nói: “Viết thêm mấy chữ, biến giấy nợ thànhtờ rác thải rồi để lại cho ta, ta cho ngươi một trăm vạn lượng.”Sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau, một tờ giấy nợ làm thành rác thảiđổi được một trăm vạn lượng?Dữu Khánh suy nghĩ thấy không ổn, đưa tay chụp lấy tờ giấy nợ.Cổ Thanh Chiếu vung quạt tròn ngăn cản lại, tăng giá: “Hai trăm vạn!”Dữu Khánh trực tiếp gạt quạt tròn sang một bên, đưa tay chụp tờ giấy nợ về,kiểm tra xác nhận xem có đúng là giấy nợ mình viết hay không.Cổ Thanh Chiếu hỏi tiếp: “Ngươi muốn bao nhiêu?”Đã xác nhận được chính là giấy nợ của mình, Dữu Khánh nghiêm chỉnh nói:“Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm, ta không kiếm loạitiền này.”Nói xong liền trực tiếp xé vụn giấy nợ, sau đó lại chà xát nó thành bột mịn..Nhìn tờ giấy nợ biến thành bụi bặm, Cổ Thanh Chiếu vẻ mặt không nói nên lời,và cũng có điểm luyến tiếc, dù sao đó cũng là bản độc nhất, muốn nói gì đó rồilại thôi, nhưng mà không có cách nào, chuyện thanh toán nợ nần là do Cannương quyết định, trả lại giấy nợ là việc phải làm, bà ta cũng không thể ép buộc.“Lão bản nương, tạm biệt!” Dữu Khánh chắp tay chào, khiến cho Thanh Nhabiến thành như vậy, còn tiếp tục đảo qua đảo lại tại trước mặt Thanh Nha thì cóvẻ hơi bị kiêu ngọa, bọn hắn không dám ở lâu, lập tức chào rồi rời đi.Sau khi ba người đi ra khỏi Kinh Hồng điện, Nam Trúc nhịn không được nhéonhéo khuôn mặt mập mạp của mình, “Lão Thập Ngũ, hai trăm vạn lượng a,chưa nói chuyện, trao đổi gì cả làm sao biết được là có vấn đề hay không chứ?”Mục Ngạo Thiết toát ra một câu, “Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?”Dữu Khánh: “Lão Cửu nói đúng, lão Thất ngươi phải sửa đổi tật xấu thấy tiềnsáng mắt đó đi, dùng cái mông để suy nghĩ cũng biết một tờ giấy nợ đã trởthành rác thải không có khả năng đáng giá hai trăm vạn lượng, Kinh Hồng điệncó tiền đến mấy cũng không khả năng chơi đùa như vậy. Vàng bạc từ bầu trờirớt xuống, tự ngươi sờ đầu mà suy nghĩ đi, có chuyện tốt như vậy sao? Khẳngđịnh có bẫy chờ chúng ta, tránh đi mới là hành động sáng suốt.”Nam Trúc suy nghĩ cũng phải, tuy nhiên vẫn cất lời cảm khái, “Một chuyến taykhông, uổng công bị tra tấn một trận, bận rộn một chuyến.”Dữu Khánh cũng có cảm giác này, nhưng vẫn cất lời trấn an: “Dù sao cũng đãkiếm được hai trăm triệu, bớt đi áp lực mười triệu hàng năm.”Nam Trúc cười ha hả: “Mười triệu một năm phía bên Diệp Điểm Điểm thì saochứ? Bớt đi mười triệu hay nhiều hơn mười triệu, đối với loại người không cócon đường kiếm tiền như chúng ta mà nói, gánh chịu áp lực như vậy có khácbiệt gì sao? Sang năm chúng ta đi đâu kiếm tiền trả cho Diệp Điểm Điểm chứ?”Với lời nói này, cả ba người đều không hé răng nữa.Chuyện nơi này, xem như đã đến hồi kết thúc, ba người cũng không có dự địnhở lại lâu hơn, đã khiến cho Thanh Nha biến thành như vậy, lại làm cho LongHành Vân chịu đủ sỉ nhục, quỷ mới biết được hai người đó có thủ tín haykhông. Ở mức độ nào đó, Ảo Vọng xem như là địa bàn của người ta, tiếp tục ởlại nơi đây thực sự là trong lòng bọn hắn có cảm giác không yên, tự nhiên muốnnhân dịp này nhanh chóng rời đi, nhanh chóng chạy trở về U Giác Phụ mới cóthể an tâm.Khi trở lại nhà của Hồ Vưu Lệ thì Hồ Vưu Lệ vẫn còn chưa trở về.Dữu Khánh nhân cơ hội này lợi dụng “Đầu To” lần nữa liên lạc với phía bênLiễu Phiêu Phiêu, hỏi xem nàng ta có tra ra được thân phận của vị “Can nương”kia hay không.Hành trình Ảo Vọng này cũng không phải là không có chút thu hoạch nào, từsau khi “Đầu To” được Minh tăng làm phép, nó đã có thể nghe hiểu tiếng người,còn có thể biết chữ, làm việc cũng có trí tuệ, đúng lúc giải quyết được vấn đềliên hệ không thuận tiện giữa hắn và Liễu Phiêu Phiêu, biết được làm cách nàođể lén lút tiếp cận Liễu Phiêu Phiêu, hơn nữa kích thước nó nhỏ bé không dễdàng bị phát hiện, có thể sử dụng như là người mang tin tức.Sư huynh đệ ba người đã định giá lại “Đầu To”, nếu thật sự phải bán ra, hẳn làcó thể bán được với giá rất cao.Đương nhiên, hiện tại bọn họ cũng không có dự định bán đi, dù sao cũng đãnuôi dưỡng quen thuộc rồi, sử dụng rất thuận lợi, chỉ coi như đó là một kếhoạch định sẵn khi không còn cách nào khác.Khi “Đầu To” trở về, nó cũng mang về lời phản hồi của Liễu Phiêu Phiêu, nói làbọn hắn đi Minh Hải, nàng ta căn bản không có cách nào triển khai hành độngtại trên Minh Hải.Dữu Khánh lại cung cấp một manh mối khác cho cấp nàng ta, lúc trước là CổThanh Chiếu đi liên hệ với vị Can nương kia, có thể thuận theo đường dây nàyđể tra xét thử xem.Bên trong đình đài lầu các nơi cao nhất của Trấn Hải ty, Chưởng lệnh Chu Hiênđang tiếp khách, Tề Đa Lai bước nhanh tới âm thầm chờ đợi ở bên cạnh, khôngphải là việc gì gấp nên không dám quấy nhiễu.Đợi sau khi đưa tiễn khách rời đi, Tề Đa Lai mới tiến đến bên cạnh Chu Hiênbẩm báo, “Nhóm ba người Thám Hoa lang kia đã trở về rồi, trông hoàn toànbình thường, không chút tổn hại nào. Ngược lại thì Thanh Nha bị gãy tứ chi,nằm tại Kinh Hồng điện dưỡng thương. Còn có, khoản nợ mà vị Thám Hoa langkia thiếu nợ Bích Hải Thuyền Hành đã được chuyển lên đầu Thanh Nha, khôngbiết là có nghĩa gì. Ngoài ra, Long Hành Vân và Ngân Sơn Hà dường như đã rờikhỏi Ảo Vọng, phải đợi phía bên Tinh La đảo phản hồi xác nhận.”Chu Hiên nghi hoặc xoay người hỏi, “Không phải ngươi nói là Thanh Nha vàLong Hành Vân cùng nhau đi mưu hại tên Thám Hoa lang đó sao? Tại sao lạibiến thành bản thân mình bị thương còn trả nợ giúp người ta nữa?”Tề Đa Lai: “Lúc trước, khi gọi Thanh Nha tới đây dò hỏi thì hắn trả lời như thế,bây giờ vẫn còn chưa làm rõ được tình hình.”Chu Hiên: “Vậy ngươi lại gọi Thanh Nha tới hỏi tiếp đi.”Tề Đa Lai lắc đầu, “Lúc này sợ rằng không dễ làm, đầu tiên là Thanh Nha dichuyển không tiện, thứ nhì là chuyện lần này lại liên quan đến vị tiểu thư kiacủa Lương gia. Cổ Thanh Chiếu đến Lương phủ, hình như là đi gặp vị tiểu thưkia, sau khi Cổ Thanh Chiếu rời đi, vị tiểu thư kia của Lương gia cũng rời đi.Ngài biết đó, chuyện gì khác đều dễ nói, nhưng hễ có liên quan đến Lương gia,có đánh chết Thanh Nha cũng sẽ không thổ lộ một chữ nào, mà chuyện liênquan đến Lương gia thì chúng ta cũng không tiện ép hỏi.Tuy nhiên, có một điểm có thể đoán được, Long Hành Vân và Ngân Sơn Hàchắc hẳn biết rõ chuyện gì xảy ra, về sau Xích Lan các hẳn cũng sẽ biết tìnhhình, nếu muốn biết đã xảy ra chuyện gì, không ngại hỏi thăm Xích Lan cácmột chút.”Chu Hiên trầm mặc suy nghĩ một hồi, sau đó mới chậm rãi nói: “Chúng ta chỉcần chú ý quan tâm tới chuyện này, cò nlại thì quên đi. Rời khỏi Ảo Vọng, rờikhỏi Minh Hải, có một số việc chúng ta không nên nhúng tay vào, có muốn hỏiXích Lan các cùng Lương gia hay không, hay là có muốn bắt ba tên gia hỏa liênlụy với Minh tự để ép hỏi hay không, giao cho Thiên Lưu sơn quyết định đi.Chúng ta chỉ cần báo cáo lại tình hình một cách trung thực là được.”Tề Đa Lai nghe vậy thì gật đầu, “Cũng được, nhiều một chuyện không bằng bớtmột chuyện.”

Chương 564: Tộc trưởng Hải tộc (1)