Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 570: Hoàng kim dưới giường (1)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Khi nghe nói câu này, mọi người vừa nghe được liền hiểu, nếu đại trận có thểlàm cho cây khô gặp mùa xuân, phong lan nở rộ, đó chính là bản lĩnh của chínhbản thân Côn Linh sơn, không có liên quan gì với tiên phủ của Bách Hoa tiêntử, tự nhiên sẽ không có điều gì nghi vấn về sự trùng hợp giữa Lệ Nương vàLâm chưởng quỹ.Ngược lại, tình huống dị thường trong Linh cốc của Côn Linh sơn e rằng đúnglà có dính dáng với manh mối về tiên phủ mà Lệ Nương cung cấp, như vậy thìđáng để suy ngẫm kỹ hơn xem có vấn đề gì trong sự trùng hợp xảy ra ngày hômnay hay không.Cao Vân Tiết gật đầu vuốt râu, “Nếu nói như thế, muốn xác nhận được, cầnphải đi một chuyến đến Côn Linh sơn.”Nam Trúc than thở: “Nếu như Lâm chưởng quỹ nói không có gì sai lầm, ‘TriêuDương đại hội’ quả thực là một cơ hội rất tốt để tiến vào Côn Linh sơn. Với thểdiện của loại đại môn phái như thế này, trong thời điểm bình thường chúng taquả thực khó có khả năng vào được, e rằng lén lút đi vào cũng khó.”Cao Vân Tiết nhìn quanh mọi người, bỗng nhiên trong lòng khó giải thích màcảm thấy hào hứng hăng hái, “Vậy chúng ta đi một chuyến chứ?”Dữu Khánh hỏi ngược lại:“Chạy đi chứng minh điều này để làm gì? Chứng minh được không có vấn đề gìthì cũng chỉ là một chuyến đi lãng phí thời gian, chứng minh được có vấn đề gìđó thì phải làm thế nào chứ? Cho dù có liên quan với ‘Kính hoa tiên uyển’, làmsao tìm được lối vào? Lén lút làm việc này ở ngay trong sào huyệt của đại pháiLinh thực đệ nhất thiên hạ, các ngươi cảm thấy chúng ta chịu nổi sao? Chứngminh được có vấn đề, chúng ta cũng không có năng lực đi xác định có phải làLệ Nương lập ra bố cục hay không. Cho nên có đi hay không, kết quả cuối cùngđều như nhau.”Mọi người hoặc trầm ngâm đăm chiêu, hoặc nhẹ giọng thở dài.Vẫn là Cao Vân Tiết hỏi: “Vậy rốt cuộc là có đi hay không?”Nói đến việc này, Dữu Khánh, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều vô thức nhấctay sờ sờ sau cổ mình, sau đó ba người đều nhận thấy động tác đó của nhau,ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cuối cùng mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào trênngười Dữu Khánh, đối với bộ dạng đau đớn chết đi sống lại rất thê thảm của vịnày lúc trước, mọi người có thể nói nhớ kỹ như mới.Vì vậy Cao Vân Tiết trực tiếp đưa ra quyết định, “Được rồi, cũng phải nghĩ biệnpháp giải quyết vấn đề trên người các ngươi, lần này ta cũng đi.”“Ngươi?”Dữu Khánh, Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằmvào ông ta, có thể nói là đồng thanh cất tiếng hỏi, hiển nhiên có chút kinh ngạc.Đang thủ tại cửa vào, Trùng Nhi nghe tiếng quay đầu nhìn vào, kể cả Ngô Hắc,đều có vẻ rất kinh ngạc.Cao Vân Tiết ừ một tiếng, nói: “Lão Thập Ngũ nói không sai, chạy đến sàohuyệt của Côn Linh sơn quả thực có điều bất tiện, chỉ ba người đến đó ta cũngkhông yên tâm. Ta lớn tuổi hơn các ngươi một chút, kinh nghiệm giang hồ cũngphong phú hơn một ít, vẫn nên là ta đi cùng các ngươi một chuyến đi…”Kỳ thực, ngay từ lúc đầu đi Kim Khư, ông ta đã muốn cùng đi rồi. Lần lượtchứng kiến mọi người hết chuyến này đến chuyến khác trải qua nguy hiểm, mọingười đều là sư huynh đệ, ông ta lại bị bỏ sang một bên, trong lòng ông ta cảmthấy rất khó chịu. Quan trọng nhất là không ưa nhìn vẻ mặt của lão Thập Ngũ,làm như ông ta chỉ là kẻ ăn không ở không, không làm gì cả chỉ biết hưởng lợi,chỉ cần là người có chút tự trọng thì đều chịu không nổi.Ít nhất, trong suy nghĩ của ông ta, mình tuyệt đối là người trẻ trung nhất khỏemạnh nhất, kinh nghiệm dày dặn, làm việc điềm tĩnh, có ông ta đi theo điềukhiển phương hướng hành động thì mọi người có thể tránh được nguy hiểmnhiều nhất có thể, ông ta sẽ là một trợ lực lớn, hoặc có thể nói là chủ lực!Ánh mắt ba người Dữu, Nam, Mục lập tức trở nên mơ mơ màng màng, đảo mắtnhìn khắp nơi, đều không muốn chú ý tới lời đó của ông ta.Thái độ này của ba người tức thì khiến cho Cao Vân Tiết bất mãn, ông ta nhìnchằm chằm vào Nam Trúc, “Lão Thất, ánh mắt ngươi đảo đi đâu vậy?”Trước đây, Nam Trúc từng là tay sai số một phản đối tân Chưởng môn của ôngta, Mục Ngạo Thiết mặc dù cũng đứng ở phía bên này, nhưng là loại cạy miệngkhông ra lời, có chuyện gì cần nói thì cẫn phải đi tìm Nam Trúc.Nhưng vào lúc này, Nam Trúc lại có phần dở khóc dở cười, nếu đề ta nói a, vớichút giang hồ kinh nghiệm đó của ngươi có lẽ có thể trôi nổi tại trong biểnngười, nhưng thật sự không đáng là gì, đặt tại trước mặt môn phái đẳng cấp nhưCôn Linh sơn, thật sự không nên lấy ra nói mới tốt.Trước đây, lúc mới vừa rời quan, gã cũng cho rằng mình có đầy đủ kinh nghiệmgiang hồ, về sau lại, khi đã trải qua một ít sự việc, gã phát hiện thấy thứ màmình gọi là kinh nghiệm giang hồ đó chỉ là cái rắm ở trước mặt những thế lựclớn kia, kinh nghiệm phố phường đối diện với loại thế lực như vậy hoàn toànchẳng là cái gì.Lão Nhị muốn gã trả lời, gã cũng rất khó xử, đành phải nhìn Dữu Khánh, dòhỏi: “Lão Thập Ngũ, không bằng bốn người chúng ta cùng nhau xuất hành,thêm một người nhiều thêm một sự giúp đỡ.”Dữu Khánh nhíu mày, liếc nhìn Cao lão Nhị, hắn không muốn dẫn theo một kẻmuốn làm mày làm mặt như thế cùng nhau đi ra ngoài, không nói gì khác, hắnkhông có sức lực để vỗ về trấn an, trấn an không tốt còn có khả năng trở thànhcản tay, nhưng đối phương đã chấp nhận mình là Chưởng môn, hắn cũng khôngtiện trở mặt, hơn nữa, toàn bộ môn phái cũng không có mấy người, nhiều ngườinhư vậy đi mạo hiểm làm gì? Sợ chưa đủ để bị diệt môn sao?Hắn liền bình tĩnh nói: “Trong bốn người chúng ta, phải có một người ở lạitrông coi cửa hàng, không bằng các ngươi đi cùng Cao lão Nhị đi. Ta ở lại làđược rồi.”“Ách…” Nam Trúc lập tức ngưng nghẹn tại chỗ, không nói nên lời, ánh mắt cósự kinh nghi, gã có chút hoài nghi, nếu thật sự là gã và lão Cửu cùng đi theoCao lão Nhị, với tính tình của Cao lão Nhị, không lên mặt làm chủ mới là lạ. Đểcho Cao lão Nhị dẫn đầu đi làm chuyện như vậy, trước tiên chưa nói tới việc cóthể hoàn thành hay không, đại khái là rất khó sống trở về.Về phần vì sao Cao lão Nhị lại tràn trề lòng tin như vậy, đại khái là vì thấy mỗilần bọn họ ra đi đều có thể nguyên lành trở về, vì vậy mới có phần không biếttrời cao đất rộng.Lúc trước là vì sợ người ở nhà lo lắng, sau khi trở về đều tận lực làm mờ nhạtsự nguy hiểm, bây giờ xem ra, sau này phải kể nhiều hơn về những tình huốngnguy hiểm cho mọi người cùng biết.Nói chung, gã cũng không tiện biểu hiện ra điều gì trước mặt Cao lão Nhị.Mục Ngạo Thiết cũng nhíu mày, cũng có sự lo lắng tương tự.Dữu Khánh cũng không nhiều lời, tránh tổn thương hòa khí, chỉ nhấc tay vỗ vỗvai Nam Trúc, ném cho gã một cái ánh mắt, rõ ràng là muốn nói ngươi tự hiểuđi, để cho gã nhìn tình huống mà làm, rồi khoanh tay trước ngực chậm rãi đi rangoài.Mục Ngạo Thiết cũng quay đầu rời đi.Ngô Hắc cũng trầm mặc rời khỏi.Trùng Nhi đứng tại cửa vào khá lúng túng, không biết có nên rời đi hay không.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Khi nghe nói câu này, mọi người vừa nghe được liền hiểu, nếu đại trận có thểlàm cho cây khô gặp mùa xuân, phong lan nở rộ, đó chính là bản lĩnh của chínhbản thân Côn Linh sơn, không có liên quan gì với tiên phủ của Bách Hoa tiêntử, tự nhiên sẽ không có điều gì nghi vấn về sự trùng hợp giữa Lệ Nương vàLâm chưởng quỹ.Ngược lại, tình huống dị thường trong Linh cốc của Côn Linh sơn e rằng đúnglà có dính dáng với manh mối về tiên phủ mà Lệ Nương cung cấp, như vậy thìđáng để suy ngẫm kỹ hơn xem có vấn đề gì trong sự trùng hợp xảy ra ngày hômnay hay không.Cao Vân Tiết gật đầu vuốt râu, “Nếu nói như thế, muốn xác nhận được, cầnphải đi một chuyến đến Côn Linh sơn.”Nam Trúc than thở: “Nếu như Lâm chưởng quỹ nói không có gì sai lầm, ‘TriêuDương đại hội’ quả thực là một cơ hội rất tốt để tiến vào Côn Linh sơn. Với thểdiện của loại đại môn phái như thế này, trong thời điểm bình thường chúng taquả thực khó có khả năng vào được, e rằng lén lút đi vào cũng khó.”Cao Vân Tiết nhìn quanh mọi người, bỗng nhiên trong lòng khó giải thích màcảm thấy hào hứng hăng hái, “Vậy chúng ta đi một chuyến chứ?”Dữu Khánh hỏi ngược lại:“Chạy đi chứng minh điều này để làm gì? Chứng minh được không có vấn đề gìthì cũng chỉ là một chuyến đi lãng phí thời gian, chứng minh được có vấn đề gìđó thì phải làm thế nào chứ? Cho dù có liên quan với ‘Kính hoa tiên uyển’, làmsao tìm được lối vào? Lén lút làm việc này ở ngay trong sào huyệt của đại pháiLinh thực đệ nhất thiên hạ, các ngươi cảm thấy chúng ta chịu nổi sao? Chứngminh được có vấn đề, chúng ta cũng không có năng lực đi xác định có phải làLệ Nương lập ra bố cục hay không. Cho nên có đi hay không, kết quả cuối cùngđều như nhau.”Mọi người hoặc trầm ngâm đăm chiêu, hoặc nhẹ giọng thở dài.Vẫn là Cao Vân Tiết hỏi: “Vậy rốt cuộc là có đi hay không?”Nói đến việc này, Dữu Khánh, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều vô thức nhấctay sờ sờ sau cổ mình, sau đó ba người đều nhận thấy động tác đó của nhau,ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cuối cùng mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào trênngười Dữu Khánh, đối với bộ dạng đau đớn chết đi sống lại rất thê thảm của vịnày lúc trước, mọi người có thể nói nhớ kỹ như mới.Vì vậy Cao Vân Tiết trực tiếp đưa ra quyết định, “Được rồi, cũng phải nghĩ biệnpháp giải quyết vấn đề trên người các ngươi, lần này ta cũng đi.”“Ngươi?”Dữu Khánh, Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằmvào ông ta, có thể nói là đồng thanh cất tiếng hỏi, hiển nhiên có chút kinh ngạc.Đang thủ tại cửa vào, Trùng Nhi nghe tiếng quay đầu nhìn vào, kể cả Ngô Hắc,đều có vẻ rất kinh ngạc.Cao Vân Tiết ừ một tiếng, nói: “Lão Thập Ngũ nói không sai, chạy đến sàohuyệt của Côn Linh sơn quả thực có điều bất tiện, chỉ ba người đến đó ta cũngkhông yên tâm. Ta lớn tuổi hơn các ngươi một chút, kinh nghiệm giang hồ cũngphong phú hơn một ít, vẫn nên là ta đi cùng các ngươi một chuyến đi…”Kỳ thực, ngay từ lúc đầu đi Kim Khư, ông ta đã muốn cùng đi rồi. Lần lượtchứng kiến mọi người hết chuyến này đến chuyến khác trải qua nguy hiểm, mọingười đều là sư huynh đệ, ông ta lại bị bỏ sang một bên, trong lòng ông ta cảmthấy rất khó chịu. Quan trọng nhất là không ưa nhìn vẻ mặt của lão Thập Ngũ,làm như ông ta chỉ là kẻ ăn không ở không, không làm gì cả chỉ biết hưởng lợi,chỉ cần là người có chút tự trọng thì đều chịu không nổi.Ít nhất, trong suy nghĩ của ông ta, mình tuyệt đối là người trẻ trung nhất khỏemạnh nhất, kinh nghiệm dày dặn, làm việc điềm tĩnh, có ông ta đi theo điềukhiển phương hướng hành động thì mọi người có thể tránh được nguy hiểmnhiều nhất có thể, ông ta sẽ là một trợ lực lớn, hoặc có thể nói là chủ lực!Ánh mắt ba người Dữu, Nam, Mục lập tức trở nên mơ mơ màng màng, đảo mắtnhìn khắp nơi, đều không muốn chú ý tới lời đó của ông ta.Thái độ này của ba người tức thì khiến cho Cao Vân Tiết bất mãn, ông ta nhìnchằm chằm vào Nam Trúc, “Lão Thất, ánh mắt ngươi đảo đi đâu vậy?”Trước đây, Nam Trúc từng là tay sai số một phản đối tân Chưởng môn của ôngta, Mục Ngạo Thiết mặc dù cũng đứng ở phía bên này, nhưng là loại cạy miệngkhông ra lời, có chuyện gì cần nói thì cẫn phải đi tìm Nam Trúc.Nhưng vào lúc này, Nam Trúc lại có phần dở khóc dở cười, nếu đề ta nói a, vớichút giang hồ kinh nghiệm đó của ngươi có lẽ có thể trôi nổi tại trong biểnngười, nhưng thật sự không đáng là gì, đặt tại trước mặt môn phái đẳng cấp nhưCôn Linh sơn, thật sự không nên lấy ra nói mới tốt.Trước đây, lúc mới vừa rời quan, gã cũng cho rằng mình có đầy đủ kinh nghiệmgiang hồ, về sau lại, khi đã trải qua một ít sự việc, gã phát hiện thấy thứ màmình gọi là kinh nghiệm giang hồ đó chỉ là cái rắm ở trước mặt những thế lựclớn kia, kinh nghiệm phố phường đối diện với loại thế lực như vậy hoàn toànchẳng là cái gì.Lão Nhị muốn gã trả lời, gã cũng rất khó xử, đành phải nhìn Dữu Khánh, dòhỏi: “Lão Thập Ngũ, không bằng bốn người chúng ta cùng nhau xuất hành,thêm một người nhiều thêm một sự giúp đỡ.”Dữu Khánh nhíu mày, liếc nhìn Cao lão Nhị, hắn không muốn dẫn theo một kẻmuốn làm mày làm mặt như thế cùng nhau đi ra ngoài, không nói gì khác, hắnkhông có sức lực để vỗ về trấn an, trấn an không tốt còn có khả năng trở thànhcản tay, nhưng đối phương đã chấp nhận mình là Chưởng môn, hắn cũng khôngtiện trở mặt, hơn nữa, toàn bộ môn phái cũng không có mấy người, nhiều ngườinhư vậy đi mạo hiểm làm gì? Sợ chưa đủ để bị diệt môn sao?Hắn liền bình tĩnh nói: “Trong bốn người chúng ta, phải có một người ở lạitrông coi cửa hàng, không bằng các ngươi đi cùng Cao lão Nhị đi. Ta ở lại làđược rồi.”“Ách…” Nam Trúc lập tức ngưng nghẹn tại chỗ, không nói nên lời, ánh mắt cósự kinh nghi, gã có chút hoài nghi, nếu thật sự là gã và lão Cửu cùng đi theoCao lão Nhị, với tính tình của Cao lão Nhị, không lên mặt làm chủ mới là lạ. Đểcho Cao lão Nhị dẫn đầu đi làm chuyện như vậy, trước tiên chưa nói tới việc cóthể hoàn thành hay không, đại khái là rất khó sống trở về.Về phần vì sao Cao lão Nhị lại tràn trề lòng tin như vậy, đại khái là vì thấy mỗilần bọn họ ra đi đều có thể nguyên lành trở về, vì vậy mới có phần không biếttrời cao đất rộng.Lúc trước là vì sợ người ở nhà lo lắng, sau khi trở về đều tận lực làm mờ nhạtsự nguy hiểm, bây giờ xem ra, sau này phải kể nhiều hơn về những tình huốngnguy hiểm cho mọi người cùng biết.Nói chung, gã cũng không tiện biểu hiện ra điều gì trước mặt Cao lão Nhị.Mục Ngạo Thiết cũng nhíu mày, cũng có sự lo lắng tương tự.Dữu Khánh cũng không nhiều lời, tránh tổn thương hòa khí, chỉ nhấc tay vỗ vỗvai Nam Trúc, ném cho gã một cái ánh mắt, rõ ràng là muốn nói ngươi tự hiểuđi, để cho gã nhìn tình huống mà làm, rồi khoanh tay trước ngực chậm rãi đi rangoài.Mục Ngạo Thiết cũng quay đầu rời đi.Ngô Hắc cũng trầm mặc rời khỏi.Trùng Nhi đứng tại cửa vào khá lúng túng, không biết có nên rời đi hay không.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Khi nghe nói câu này, mọi người vừa nghe được liền hiểu, nếu đại trận có thểlàm cho cây khô gặp mùa xuân, phong lan nở rộ, đó chính là bản lĩnh của chínhbản thân Côn Linh sơn, không có liên quan gì với tiên phủ của Bách Hoa tiêntử, tự nhiên sẽ không có điều gì nghi vấn về sự trùng hợp giữa Lệ Nương vàLâm chưởng quỹ.Ngược lại, tình huống dị thường trong Linh cốc của Côn Linh sơn e rằng đúnglà có dính dáng với manh mối về tiên phủ mà Lệ Nương cung cấp, như vậy thìđáng để suy ngẫm kỹ hơn xem có vấn đề gì trong sự trùng hợp xảy ra ngày hômnay hay không.Cao Vân Tiết gật đầu vuốt râu, “Nếu nói như thế, muốn xác nhận được, cầnphải đi một chuyến đến Côn Linh sơn.”Nam Trúc than thở: “Nếu như Lâm chưởng quỹ nói không có gì sai lầm, ‘TriêuDương đại hội’ quả thực là một cơ hội rất tốt để tiến vào Côn Linh sơn. Với thểdiện của loại đại môn phái như thế này, trong thời điểm bình thường chúng taquả thực khó có khả năng vào được, e rằng lén lút đi vào cũng khó.”Cao Vân Tiết nhìn quanh mọi người, bỗng nhiên trong lòng khó giải thích màcảm thấy hào hứng hăng hái, “Vậy chúng ta đi một chuyến chứ?”Dữu Khánh hỏi ngược lại:“Chạy đi chứng minh điều này để làm gì? Chứng minh được không có vấn đề gìthì cũng chỉ là một chuyến đi lãng phí thời gian, chứng minh được có vấn đề gìđó thì phải làm thế nào chứ? Cho dù có liên quan với ‘Kính hoa tiên uyển’, làmsao tìm được lối vào? Lén lút làm việc này ở ngay trong sào huyệt của đại pháiLinh thực đệ nhất thiên hạ, các ngươi cảm thấy chúng ta chịu nổi sao? Chứngminh được có vấn đề, chúng ta cũng không có năng lực đi xác định có phải làLệ Nương lập ra bố cục hay không. Cho nên có đi hay không, kết quả cuối cùngđều như nhau.”Mọi người hoặc trầm ngâm đăm chiêu, hoặc nhẹ giọng thở dài.Vẫn là Cao Vân Tiết hỏi: “Vậy rốt cuộc là có đi hay không?”Nói đến việc này, Dữu Khánh, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều vô thức nhấctay sờ sờ sau cổ mình, sau đó ba người đều nhận thấy động tác đó của nhau,ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cuối cùng mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào trênngười Dữu Khánh, đối với bộ dạng đau đớn chết đi sống lại rất thê thảm của vịnày lúc trước, mọi người có thể nói nhớ kỹ như mới.Vì vậy Cao Vân Tiết trực tiếp đưa ra quyết định, “Được rồi, cũng phải nghĩ biệnpháp giải quyết vấn đề trên người các ngươi, lần này ta cũng đi.”“Ngươi?”Dữu Khánh, Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằmvào ông ta, có thể nói là đồng thanh cất tiếng hỏi, hiển nhiên có chút kinh ngạc.Đang thủ tại cửa vào, Trùng Nhi nghe tiếng quay đầu nhìn vào, kể cả Ngô Hắc,đều có vẻ rất kinh ngạc.Cao Vân Tiết ừ một tiếng, nói: “Lão Thập Ngũ nói không sai, chạy đến sàohuyệt của Côn Linh sơn quả thực có điều bất tiện, chỉ ba người đến đó ta cũngkhông yên tâm. Ta lớn tuổi hơn các ngươi một chút, kinh nghiệm giang hồ cũngphong phú hơn một ít, vẫn nên là ta đi cùng các ngươi một chuyến đi…”Kỳ thực, ngay từ lúc đầu đi Kim Khư, ông ta đã muốn cùng đi rồi. Lần lượtchứng kiến mọi người hết chuyến này đến chuyến khác trải qua nguy hiểm, mọingười đều là sư huynh đệ, ông ta lại bị bỏ sang một bên, trong lòng ông ta cảmthấy rất khó chịu. Quan trọng nhất là không ưa nhìn vẻ mặt của lão Thập Ngũ,làm như ông ta chỉ là kẻ ăn không ở không, không làm gì cả chỉ biết hưởng lợi,chỉ cần là người có chút tự trọng thì đều chịu không nổi.Ít nhất, trong suy nghĩ của ông ta, mình tuyệt đối là người trẻ trung nhất khỏemạnh nhất, kinh nghiệm dày dặn, làm việc điềm tĩnh, có ông ta đi theo điềukhiển phương hướng hành động thì mọi người có thể tránh được nguy hiểmnhiều nhất có thể, ông ta sẽ là một trợ lực lớn, hoặc có thể nói là chủ lực!Ánh mắt ba người Dữu, Nam, Mục lập tức trở nên mơ mơ màng màng, đảo mắtnhìn khắp nơi, đều không muốn chú ý tới lời đó của ông ta.Thái độ này của ba người tức thì khiến cho Cao Vân Tiết bất mãn, ông ta nhìnchằm chằm vào Nam Trúc, “Lão Thất, ánh mắt ngươi đảo đi đâu vậy?”Trước đây, Nam Trúc từng là tay sai số một phản đối tân Chưởng môn của ôngta, Mục Ngạo Thiết mặc dù cũng đứng ở phía bên này, nhưng là loại cạy miệngkhông ra lời, có chuyện gì cần nói thì cẫn phải đi tìm Nam Trúc.Nhưng vào lúc này, Nam Trúc lại có phần dở khóc dở cười, nếu đề ta nói a, vớichút giang hồ kinh nghiệm đó của ngươi có lẽ có thể trôi nổi tại trong biểnngười, nhưng thật sự không đáng là gì, đặt tại trước mặt môn phái đẳng cấp nhưCôn Linh sơn, thật sự không nên lấy ra nói mới tốt.Trước đây, lúc mới vừa rời quan, gã cũng cho rằng mình có đầy đủ kinh nghiệmgiang hồ, về sau lại, khi đã trải qua một ít sự việc, gã phát hiện thấy thứ màmình gọi là kinh nghiệm giang hồ đó chỉ là cái rắm ở trước mặt những thế lựclớn kia, kinh nghiệm phố phường đối diện với loại thế lực như vậy hoàn toànchẳng là cái gì.Lão Nhị muốn gã trả lời, gã cũng rất khó xử, đành phải nhìn Dữu Khánh, dòhỏi: “Lão Thập Ngũ, không bằng bốn người chúng ta cùng nhau xuất hành,thêm một người nhiều thêm một sự giúp đỡ.”Dữu Khánh nhíu mày, liếc nhìn Cao lão Nhị, hắn không muốn dẫn theo một kẻmuốn làm mày làm mặt như thế cùng nhau đi ra ngoài, không nói gì khác, hắnkhông có sức lực để vỗ về trấn an, trấn an không tốt còn có khả năng trở thànhcản tay, nhưng đối phương đã chấp nhận mình là Chưởng môn, hắn cũng khôngtiện trở mặt, hơn nữa, toàn bộ môn phái cũng không có mấy người, nhiều ngườinhư vậy đi mạo hiểm làm gì? Sợ chưa đủ để bị diệt môn sao?Hắn liền bình tĩnh nói: “Trong bốn người chúng ta, phải có một người ở lạitrông coi cửa hàng, không bằng các ngươi đi cùng Cao lão Nhị đi. Ta ở lại làđược rồi.”“Ách…” Nam Trúc lập tức ngưng nghẹn tại chỗ, không nói nên lời, ánh mắt cósự kinh nghi, gã có chút hoài nghi, nếu thật sự là gã và lão Cửu cùng đi theoCao lão Nhị, với tính tình của Cao lão Nhị, không lên mặt làm chủ mới là lạ. Đểcho Cao lão Nhị dẫn đầu đi làm chuyện như vậy, trước tiên chưa nói tới việc cóthể hoàn thành hay không, đại khái là rất khó sống trở về.Về phần vì sao Cao lão Nhị lại tràn trề lòng tin như vậy, đại khái là vì thấy mỗilần bọn họ ra đi đều có thể nguyên lành trở về, vì vậy mới có phần không biếttrời cao đất rộng.Lúc trước là vì sợ người ở nhà lo lắng, sau khi trở về đều tận lực làm mờ nhạtsự nguy hiểm, bây giờ xem ra, sau này phải kể nhiều hơn về những tình huốngnguy hiểm cho mọi người cùng biết.Nói chung, gã cũng không tiện biểu hiện ra điều gì trước mặt Cao lão Nhị.Mục Ngạo Thiết cũng nhíu mày, cũng có sự lo lắng tương tự.Dữu Khánh cũng không nhiều lời, tránh tổn thương hòa khí, chỉ nhấc tay vỗ vỗvai Nam Trúc, ném cho gã một cái ánh mắt, rõ ràng là muốn nói ngươi tự hiểuđi, để cho gã nhìn tình huống mà làm, rồi khoanh tay trước ngực chậm rãi đi rangoài.Mục Ngạo Thiết cũng quay đầu rời đi.Ngô Hắc cũng trầm mặc rời khỏi.Trùng Nhi đứng tại cửa vào khá lúng túng, không biết có nên rời đi hay không.