Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 578: Tiền (1)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Không nói tới việc Tào Uy không biết sư huynh của nàng ta đã đi đâu, cho dùbiết rõ cũng không có khả năng dễ dàng nói ra, gã ta hít sâu một hơi, cưỡng épđề khí đứng lên, tay cầm đao hoành đao trước người, “Ta không biết ngươi đangnói chuyện tào lao gì. Ngươi có biết hậu quả tấn công mệnh quan triều đình haykhông?”Lời nói này, đã là thừa nhận thân phận của mình là chính xác không thể chínhxác hơn nữa rồi.Sắc mặt ba người Dữu Khánh càng thêm tái mét, trông cực kỳ khó coi, khôngnghĩ tới đám người mình thực sự đã làm ra việc bỏ tiền ra để nhảy vào trong hố,rất muốn vung kiếm cho đối phương một nhát, nhưng cũng e ngại lời đốiphương đã nói, tấn công quan viên triều đình quả thực là điều tối kỵ, đó là đãchạm đến lợi ích của một quần thể khổng lồ, thật sự không phải bất cứ ngườinào cũng có thể trêu chọc vào được.Hơn nữa, đúng là có đại quân đang đóng quân gần đây.Nữ nhân che mặt: “Đừng có giả vờ giả vịt như vậy, ta chỉ hỏi ngươi, nói hay làkhông!”“Tấn công quan viên triều đình… Ta nói ra rồi, ngươi có thể buông tha ta haysao?”Tào Uy cất tiếng cười nhạt, ngụ ý rằng ta không tin ngươi sẽ bỏ qua cho ta. Sauđó, đao trong tay gã ta bỗng nhiên vạch xuống mặt đất, hất tung lên một đốngđất đá bay loạn, đồng thời xoay người nhảy lên, lao vào trong đám lau sậy cỏhoang bên kia đường.Sư huynh đệ ba người cùng với nữ nhân che mặt phất tay vung lên, gạt bay đấtđá văng ra ngoài, khi bọn họ tập trung nhìn tới, thân hình Tào Uy đã biến mấttại trong đám cỏ hoang.Mấy người đổ dồn ánh mắt quan sát động tĩnh của đám cỏ lau, nhưng khôngphát hiện thấy động tĩnh gì, tin tưởng rằng gã ta chạy chưa được bao xa. Bọn họđang định lục soát, đột nhiên có tiếng “Vù” vang lên, một quầng sáng bắn vọtlên từ trong bụi cỏ.Pháo tín hiệu! Sư huynh đệ ba người lập tức thầm kêu không ổn, không cần suynghĩ nhiều đã có thể đoán được là tín hiệu do Tào Uy phát ra báo cho đại quân ởgần.Nữ tử che mặt nhanh tay như chớp, phất tay đảo qua túi múi tên phía sau vai,tay vừa rơi xuống thì tên đã cài lên dây, tiếng dây cung bật ra như tiếng nổ, vùmột tiếng, âm thanh giống như chấn động làm rung chuyển toàn bộ không khíxung quanh.Sư huynh đệ ba người vừa mới nhận thấy được nàng có động tác, còn chưa kịphoàn toàn quay đầu lại nhìn, khóe mắt chỉ mới vừa hơi liếc đến, người ta đãhoàn thành trọn vẹn một loạt động tác, loạt động tác này không biết đã đượcluyện bao nhiêu lần, diễn ra lưu loát như mây bay nước chảy, không hề có chúttrì trệ nào.Lúc này, ba người mới phát hiện thấy trong tay nữ nhân che mặt không chỉ cầmmột mũi tên, vung tay lên một lần, giữa ngón tay đã kẹp ba cây mũi tên, đã bắnra một cây, còn hai mũi tên vẫn đang kẹp giữa ngón tay chưa đặt lên dây cung.Nhưng ngay sau đó, ngón tay đẩy một cái, lập tức lại có một mũi tên lên dâycung bắn ra ngoài, dây cung nổ vang, mũi tên xuyên qua giữa ba người, bắn vềphía bụi cỏ xa xa, động tác liên tiếp đó thực sự là dứt khoát lưu loát, nhanh đếnmức khiến người nhìn không rõ.Luồn sáng vừa mới vọt lên không trung, còn chưa kịp nổ tung báo tin thì đã bịdập tắt, nổ tung ra một đám đốm lửa, bị một mũi tên xóa sổ.Dưới ánh sáng lờ mờ, trong bụi cỏ phía xa xa có động tĩnh xuất hiện rất rõ ràng,một đám cỏ lau giống như bị đè đổ rạp xuống…Không cần suy nghĩ nhiều, sư huynh đệ ba người có thể đoán được, hẳn là TàoUy đã bị trúng tên khi đang chạy trốn, chỉ là cảm giác đó lại khiến bọn hắn cócảm giác như chính mình cũng bị trúng tên, nhịn không được trái tim đập mạnhlên, với ánh sáng này, năng lực nhận biết này, mọi người đều nói thị ực của Đạitiễn sư rất tốt, bây giờ xem như đã đích thân trải nghiệm.Nhất là Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết. Dữu Khánh thì trong lần gặp nạn khi vàokinh thành đi thi lúc trước, dù sao từng có nhìn thấy sức sát thương kinh khủngcủa Đại tiễn sư, đó là tồn tại có thể ngăn cản thiên quân vạn mã.Và mũi tên thứ ba cũng đã được ngón tay nhúc nhích một cái đẩy lên dây cung,tuy nhiên dây cung không có kéo căng ra. Nữ nhân che mặt đột nhiên nhảy lênkhông trung, nhảy vọt qua phía trên sư huynh đệ ba người, lăng không lướt tới,rơi tại trên đầu ngọn cỏ đạp nó chay đi, trong nháy mắt đã chìm vào trong đốngcỏ dường như bị đè đổ rạp xuống kia.Sư huynh đệ ba người nhìn nhau, Dữu Khánh đột nhiên nói: “Tiền!”Hắn lập tức phi thân lao đi trước tiên, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhanhchóng đuổi theo.Khi ba người chạy tới địa điểm mục tiêu thì Tào Uy đã bị kéo đứng lên, đã bịdây cung siết chặt cổ, nữ tử che mặt đứng một chân, một chân kia đạp tại trênlưng Tào Uy, một tay lôi kéo dây cung, cảnh cáo: “Nói hay là không?”Bị siết chặt cổ, Tào Uy ú ớ, không thể nói ra được, cũng không biết là đang thểhiện ý gì.Nữ tử che mặt cười nhạt, “Ngươi cho rằng ngươi không nói thì ta không tìmđược sao?” Vừa dứt lời, dây cung kéo căn trong tay được thả lỏng ra.Phụp, dây cung phát ra tiếng nổ vang, đầu của Tào Uy cũng nổ tung, cổ của gãta bị dây cung trong nháy mắt cắt đứt, máu tươi từ vị trí cổ đứt phun ra.Cũng không biết nàng ta dùng kỹ xảo dùng lực như thế nào, cây cung kia xoaytròn nửa vòng trên đầu vai Tào Uy rồi được nữ nhân che mặt đưa tay chụp vàotrong tay.Trên dây cung không dính một chút vết máu nào, máu đã bị chấn động giũ đisạch sẽ.Tào Uy run rẩy tứ chi, cơ thể gượng ép chống chịu một chút rồi đổ gục ra đất,co giật.Sư huynh đệ ba người sững sờ một hồi, sau đó Dữu Khánh tiến tới lật thi thể lại,rồi ngẩng đầu cẩn thận nhìn phản ứng của nữ nhân che mặt, và đưa ra một lờigiải thích hợp lý, “Nơi này gần khu vực đại quân đóng quân. Không thấy ngườiđâu, chắc chắn sẽ khiến bọn họ nghi ngờ, một khi bọn họ tìm thấy thi thể, dấuvết bị cung tên bắn chết trên người hắn quá rõ ràng, chỉ cần hơi chút kiểm tra sẽbiết được. Ngươi là người dùng cung, sẽ rất khó tránh bị nghi ngờ, phải chôn đi,thu dọn sạch sẽ mới được. Loại việc nặng nhọc này, cứ để chúng ta làm thay đi,không nên để dính bẩn ngọc thủ.”Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết rịn mồ hôi, phát hiện thấy lão Thập Ngũ này vìtiền thật đúng là không sợ chết a, còn chưa biết được người ta có ý định gì đãđến mò mẫm thi thể rồi. Hơn nữa, người ta đã dám giết người, còn cần ngươi lolắng làm bẩn tay người ta sao?Nói đi cũng phải nói lại, mất không phải là tiền của hai người bọn họ, lấy đượctiền về bọn họ cũng không được chia, vì vậy lập trường bất đồng, cách nghĩcũng khác nhau. Nếu đó là tiền của bọn họ, ba vạn lượng a, phản ứng của haingười e rằng cũng không tốt hơn bao nhiêu
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Không nói tới việc Tào Uy không biết sư huynh của nàng ta đã đi đâu, cho dùbiết rõ cũng không có khả năng dễ dàng nói ra, gã ta hít sâu một hơi, cưỡng épđề khí đứng lên, tay cầm đao hoành đao trước người, “Ta không biết ngươi đangnói chuyện tào lao gì. Ngươi có biết hậu quả tấn công mệnh quan triều đình haykhông?”Lời nói này, đã là thừa nhận thân phận của mình là chính xác không thể chínhxác hơn nữa rồi.Sắc mặt ba người Dữu Khánh càng thêm tái mét, trông cực kỳ khó coi, khôngnghĩ tới đám người mình thực sự đã làm ra việc bỏ tiền ra để nhảy vào trong hố,rất muốn vung kiếm cho đối phương một nhát, nhưng cũng e ngại lời đốiphương đã nói, tấn công quan viên triều đình quả thực là điều tối kỵ, đó là đãchạm đến lợi ích của một quần thể khổng lồ, thật sự không phải bất cứ ngườinào cũng có thể trêu chọc vào được.Hơn nữa, đúng là có đại quân đang đóng quân gần đây.Nữ nhân che mặt: “Đừng có giả vờ giả vịt như vậy, ta chỉ hỏi ngươi, nói hay làkhông!”“Tấn công quan viên triều đình… Ta nói ra rồi, ngươi có thể buông tha ta haysao?”Tào Uy cất tiếng cười nhạt, ngụ ý rằng ta không tin ngươi sẽ bỏ qua cho ta. Sauđó, đao trong tay gã ta bỗng nhiên vạch xuống mặt đất, hất tung lên một đốngđất đá bay loạn, đồng thời xoay người nhảy lên, lao vào trong đám lau sậy cỏhoang bên kia đường.Sư huynh đệ ba người cùng với nữ nhân che mặt phất tay vung lên, gạt bay đấtđá văng ra ngoài, khi bọn họ tập trung nhìn tới, thân hình Tào Uy đã biến mấttại trong đám cỏ hoang.Mấy người đổ dồn ánh mắt quan sát động tĩnh của đám cỏ lau, nhưng khôngphát hiện thấy động tĩnh gì, tin tưởng rằng gã ta chạy chưa được bao xa. Bọn họđang định lục soát, đột nhiên có tiếng “Vù” vang lên, một quầng sáng bắn vọtlên từ trong bụi cỏ.Pháo tín hiệu! Sư huynh đệ ba người lập tức thầm kêu không ổn, không cần suynghĩ nhiều đã có thể đoán được là tín hiệu do Tào Uy phát ra báo cho đại quân ởgần.Nữ tử che mặt nhanh tay như chớp, phất tay đảo qua túi múi tên phía sau vai,tay vừa rơi xuống thì tên đã cài lên dây, tiếng dây cung bật ra như tiếng nổ, vùmột tiếng, âm thanh giống như chấn động làm rung chuyển toàn bộ không khíxung quanh.Sư huynh đệ ba người vừa mới nhận thấy được nàng có động tác, còn chưa kịphoàn toàn quay đầu lại nhìn, khóe mắt chỉ mới vừa hơi liếc đến, người ta đãhoàn thành trọn vẹn một loạt động tác, loạt động tác này không biết đã đượcluyện bao nhiêu lần, diễn ra lưu loát như mây bay nước chảy, không hề có chúttrì trệ nào.Lúc này, ba người mới phát hiện thấy trong tay nữ nhân che mặt không chỉ cầmmột mũi tên, vung tay lên một lần, giữa ngón tay đã kẹp ba cây mũi tên, đã bắnra một cây, còn hai mũi tên vẫn đang kẹp giữa ngón tay chưa đặt lên dây cung.Nhưng ngay sau đó, ngón tay đẩy một cái, lập tức lại có một mũi tên lên dâycung bắn ra ngoài, dây cung nổ vang, mũi tên xuyên qua giữa ba người, bắn vềphía bụi cỏ xa xa, động tác liên tiếp đó thực sự là dứt khoát lưu loát, nhanh đếnmức khiến người nhìn không rõ.Luồn sáng vừa mới vọt lên không trung, còn chưa kịp nổ tung báo tin thì đã bịdập tắt, nổ tung ra một đám đốm lửa, bị một mũi tên xóa sổ.Dưới ánh sáng lờ mờ, trong bụi cỏ phía xa xa có động tĩnh xuất hiện rất rõ ràng,một đám cỏ lau giống như bị đè đổ rạp xuống…Không cần suy nghĩ nhiều, sư huynh đệ ba người có thể đoán được, hẳn là TàoUy đã bị trúng tên khi đang chạy trốn, chỉ là cảm giác đó lại khiến bọn hắn cócảm giác như chính mình cũng bị trúng tên, nhịn không được trái tim đập mạnhlên, với ánh sáng này, năng lực nhận biết này, mọi người đều nói thị ực của Đạitiễn sư rất tốt, bây giờ xem như đã đích thân trải nghiệm.Nhất là Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết. Dữu Khánh thì trong lần gặp nạn khi vàokinh thành đi thi lúc trước, dù sao từng có nhìn thấy sức sát thương kinh khủngcủa Đại tiễn sư, đó là tồn tại có thể ngăn cản thiên quân vạn mã.Và mũi tên thứ ba cũng đã được ngón tay nhúc nhích một cái đẩy lên dây cung,tuy nhiên dây cung không có kéo căng ra. Nữ nhân che mặt đột nhiên nhảy lênkhông trung, nhảy vọt qua phía trên sư huynh đệ ba người, lăng không lướt tới,rơi tại trên đầu ngọn cỏ đạp nó chay đi, trong nháy mắt đã chìm vào trong đốngcỏ dường như bị đè đổ rạp xuống kia.Sư huynh đệ ba người nhìn nhau, Dữu Khánh đột nhiên nói: “Tiền!”Hắn lập tức phi thân lao đi trước tiên, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhanhchóng đuổi theo.Khi ba người chạy tới địa điểm mục tiêu thì Tào Uy đã bị kéo đứng lên, đã bịdây cung siết chặt cổ, nữ tử che mặt đứng một chân, một chân kia đạp tại trênlưng Tào Uy, một tay lôi kéo dây cung, cảnh cáo: “Nói hay là không?”Bị siết chặt cổ, Tào Uy ú ớ, không thể nói ra được, cũng không biết là đang thểhiện ý gì.Nữ tử che mặt cười nhạt, “Ngươi cho rằng ngươi không nói thì ta không tìmđược sao?” Vừa dứt lời, dây cung kéo căn trong tay được thả lỏng ra.Phụp, dây cung phát ra tiếng nổ vang, đầu của Tào Uy cũng nổ tung, cổ của gãta bị dây cung trong nháy mắt cắt đứt, máu tươi từ vị trí cổ đứt phun ra.Cũng không biết nàng ta dùng kỹ xảo dùng lực như thế nào, cây cung kia xoaytròn nửa vòng trên đầu vai Tào Uy rồi được nữ nhân che mặt đưa tay chụp vàotrong tay.Trên dây cung không dính một chút vết máu nào, máu đã bị chấn động giũ đisạch sẽ.Tào Uy run rẩy tứ chi, cơ thể gượng ép chống chịu một chút rồi đổ gục ra đất,co giật.Sư huynh đệ ba người sững sờ một hồi, sau đó Dữu Khánh tiến tới lật thi thể lại,rồi ngẩng đầu cẩn thận nhìn phản ứng của nữ nhân che mặt, và đưa ra một lờigiải thích hợp lý, “Nơi này gần khu vực đại quân đóng quân. Không thấy ngườiđâu, chắc chắn sẽ khiến bọn họ nghi ngờ, một khi bọn họ tìm thấy thi thể, dấuvết bị cung tên bắn chết trên người hắn quá rõ ràng, chỉ cần hơi chút kiểm tra sẽbiết được. Ngươi là người dùng cung, sẽ rất khó tránh bị nghi ngờ, phải chôn đi,thu dọn sạch sẽ mới được. Loại việc nặng nhọc này, cứ để chúng ta làm thay đi,không nên để dính bẩn ngọc thủ.”Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết rịn mồ hôi, phát hiện thấy lão Thập Ngũ này vìtiền thật đúng là không sợ chết a, còn chưa biết được người ta có ý định gì đãđến mò mẫm thi thể rồi. Hơn nữa, người ta đã dám giết người, còn cần ngươi lolắng làm bẩn tay người ta sao?Nói đi cũng phải nói lại, mất không phải là tiền của hai người bọn họ, lấy đượctiền về bọn họ cũng không được chia, vì vậy lập trường bất đồng, cách nghĩcũng khác nhau. Nếu đó là tiền của bọn họ, ba vạn lượng a, phản ứng của haingười e rằng cũng không tốt hơn bao nhiêu
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Không nói tới việc Tào Uy không biết sư huynh của nàng ta đã đi đâu, cho dùbiết rõ cũng không có khả năng dễ dàng nói ra, gã ta hít sâu một hơi, cưỡng épđề khí đứng lên, tay cầm đao hoành đao trước người, “Ta không biết ngươi đangnói chuyện tào lao gì. Ngươi có biết hậu quả tấn công mệnh quan triều đình haykhông?”Lời nói này, đã là thừa nhận thân phận của mình là chính xác không thể chínhxác hơn nữa rồi.Sắc mặt ba người Dữu Khánh càng thêm tái mét, trông cực kỳ khó coi, khôngnghĩ tới đám người mình thực sự đã làm ra việc bỏ tiền ra để nhảy vào trong hố,rất muốn vung kiếm cho đối phương một nhát, nhưng cũng e ngại lời đốiphương đã nói, tấn công quan viên triều đình quả thực là điều tối kỵ, đó là đãchạm đến lợi ích của một quần thể khổng lồ, thật sự không phải bất cứ ngườinào cũng có thể trêu chọc vào được.Hơn nữa, đúng là có đại quân đang đóng quân gần đây.Nữ nhân che mặt: “Đừng có giả vờ giả vịt như vậy, ta chỉ hỏi ngươi, nói hay làkhông!”“Tấn công quan viên triều đình… Ta nói ra rồi, ngươi có thể buông tha ta haysao?”Tào Uy cất tiếng cười nhạt, ngụ ý rằng ta không tin ngươi sẽ bỏ qua cho ta. Sauđó, đao trong tay gã ta bỗng nhiên vạch xuống mặt đất, hất tung lên một đốngđất đá bay loạn, đồng thời xoay người nhảy lên, lao vào trong đám lau sậy cỏhoang bên kia đường.Sư huynh đệ ba người cùng với nữ nhân che mặt phất tay vung lên, gạt bay đấtđá văng ra ngoài, khi bọn họ tập trung nhìn tới, thân hình Tào Uy đã biến mấttại trong đám cỏ hoang.Mấy người đổ dồn ánh mắt quan sát động tĩnh của đám cỏ lau, nhưng khôngphát hiện thấy động tĩnh gì, tin tưởng rằng gã ta chạy chưa được bao xa. Bọn họđang định lục soát, đột nhiên có tiếng “Vù” vang lên, một quầng sáng bắn vọtlên từ trong bụi cỏ.Pháo tín hiệu! Sư huynh đệ ba người lập tức thầm kêu không ổn, không cần suynghĩ nhiều đã có thể đoán được là tín hiệu do Tào Uy phát ra báo cho đại quân ởgần.Nữ tử che mặt nhanh tay như chớp, phất tay đảo qua túi múi tên phía sau vai,tay vừa rơi xuống thì tên đã cài lên dây, tiếng dây cung bật ra như tiếng nổ, vùmột tiếng, âm thanh giống như chấn động làm rung chuyển toàn bộ không khíxung quanh.Sư huynh đệ ba người vừa mới nhận thấy được nàng có động tác, còn chưa kịphoàn toàn quay đầu lại nhìn, khóe mắt chỉ mới vừa hơi liếc đến, người ta đãhoàn thành trọn vẹn một loạt động tác, loạt động tác này không biết đã đượcluyện bao nhiêu lần, diễn ra lưu loát như mây bay nước chảy, không hề có chúttrì trệ nào.Lúc này, ba người mới phát hiện thấy trong tay nữ nhân che mặt không chỉ cầmmột mũi tên, vung tay lên một lần, giữa ngón tay đã kẹp ba cây mũi tên, đã bắnra một cây, còn hai mũi tên vẫn đang kẹp giữa ngón tay chưa đặt lên dây cung.Nhưng ngay sau đó, ngón tay đẩy một cái, lập tức lại có một mũi tên lên dâycung bắn ra ngoài, dây cung nổ vang, mũi tên xuyên qua giữa ba người, bắn vềphía bụi cỏ xa xa, động tác liên tiếp đó thực sự là dứt khoát lưu loát, nhanh đếnmức khiến người nhìn không rõ.Luồn sáng vừa mới vọt lên không trung, còn chưa kịp nổ tung báo tin thì đã bịdập tắt, nổ tung ra một đám đốm lửa, bị một mũi tên xóa sổ.Dưới ánh sáng lờ mờ, trong bụi cỏ phía xa xa có động tĩnh xuất hiện rất rõ ràng,một đám cỏ lau giống như bị đè đổ rạp xuống…Không cần suy nghĩ nhiều, sư huynh đệ ba người có thể đoán được, hẳn là TàoUy đã bị trúng tên khi đang chạy trốn, chỉ là cảm giác đó lại khiến bọn hắn cócảm giác như chính mình cũng bị trúng tên, nhịn không được trái tim đập mạnhlên, với ánh sáng này, năng lực nhận biết này, mọi người đều nói thị ực của Đạitiễn sư rất tốt, bây giờ xem như đã đích thân trải nghiệm.Nhất là Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết. Dữu Khánh thì trong lần gặp nạn khi vàokinh thành đi thi lúc trước, dù sao từng có nhìn thấy sức sát thương kinh khủngcủa Đại tiễn sư, đó là tồn tại có thể ngăn cản thiên quân vạn mã.Và mũi tên thứ ba cũng đã được ngón tay nhúc nhích một cái đẩy lên dây cung,tuy nhiên dây cung không có kéo căng ra. Nữ nhân che mặt đột nhiên nhảy lênkhông trung, nhảy vọt qua phía trên sư huynh đệ ba người, lăng không lướt tới,rơi tại trên đầu ngọn cỏ đạp nó chay đi, trong nháy mắt đã chìm vào trong đốngcỏ dường như bị đè đổ rạp xuống kia.Sư huynh đệ ba người nhìn nhau, Dữu Khánh đột nhiên nói: “Tiền!”Hắn lập tức phi thân lao đi trước tiên, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhanhchóng đuổi theo.Khi ba người chạy tới địa điểm mục tiêu thì Tào Uy đã bị kéo đứng lên, đã bịdây cung siết chặt cổ, nữ tử che mặt đứng một chân, một chân kia đạp tại trênlưng Tào Uy, một tay lôi kéo dây cung, cảnh cáo: “Nói hay là không?”Bị siết chặt cổ, Tào Uy ú ớ, không thể nói ra được, cũng không biết là đang thểhiện ý gì.Nữ tử che mặt cười nhạt, “Ngươi cho rằng ngươi không nói thì ta không tìmđược sao?” Vừa dứt lời, dây cung kéo căn trong tay được thả lỏng ra.Phụp, dây cung phát ra tiếng nổ vang, đầu của Tào Uy cũng nổ tung, cổ của gãta bị dây cung trong nháy mắt cắt đứt, máu tươi từ vị trí cổ đứt phun ra.Cũng không biết nàng ta dùng kỹ xảo dùng lực như thế nào, cây cung kia xoaytròn nửa vòng trên đầu vai Tào Uy rồi được nữ nhân che mặt đưa tay chụp vàotrong tay.Trên dây cung không dính một chút vết máu nào, máu đã bị chấn động giũ đisạch sẽ.Tào Uy run rẩy tứ chi, cơ thể gượng ép chống chịu một chút rồi đổ gục ra đất,co giật.Sư huynh đệ ba người sững sờ một hồi, sau đó Dữu Khánh tiến tới lật thi thể lại,rồi ngẩng đầu cẩn thận nhìn phản ứng của nữ nhân che mặt, và đưa ra một lờigiải thích hợp lý, “Nơi này gần khu vực đại quân đóng quân. Không thấy ngườiđâu, chắc chắn sẽ khiến bọn họ nghi ngờ, một khi bọn họ tìm thấy thi thể, dấuvết bị cung tên bắn chết trên người hắn quá rõ ràng, chỉ cần hơi chút kiểm tra sẽbiết được. Ngươi là người dùng cung, sẽ rất khó tránh bị nghi ngờ, phải chôn đi,thu dọn sạch sẽ mới được. Loại việc nặng nhọc này, cứ để chúng ta làm thay đi,không nên để dính bẩn ngọc thủ.”Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết rịn mồ hôi, phát hiện thấy lão Thập Ngũ này vìtiền thật đúng là không sợ chết a, còn chưa biết được người ta có ý định gì đãđến mò mẫm thi thể rồi. Hơn nữa, người ta đã dám giết người, còn cần ngươi lolắng làm bẩn tay người ta sao?Nói đi cũng phải nói lại, mất không phải là tiền của hai người bọn họ, lấy đượctiền về bọn họ cũng không được chia, vì vậy lập trường bất đồng, cách nghĩcũng khác nhau. Nếu đó là tiền của bọn họ, ba vạn lượng a, phản ứng của haingười e rằng cũng không tốt hơn bao nhiêu