Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 584: Kinh nghiệm giang hồ (2)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại, nhìnthấy tình trạng đó thì đều kinh hãi, dồn dập leng keng rút kiếm, Dữu Khánh lớntiếng chỉ kiếm tới, “Ngươi có ý gì?”Đây là diễn biến mà không ai ngờ tới, theo lý thuyết, nếu đối phương muốnđộng thủ với bọn hắn thì không cần phải làm như vậy, lúc trước trực tiếp dùngcung bắn giết là được rồi, không cần phải hạ thấp khả năng uy hiếp của mình rồimới ra tay ở khoảng cách gần như vậy. Giải quyết trước một người có ý nghĩarất lớn sao?“Chớ hoảng, chớ hoảng, không nên kích động, không sao, không sao.”Bị làm cho trở tay không kịp, Nam Trúc giữ cứng cổ không dám manh động, vàcũng nhanh chóng xua xua tay ra hiệu cho lão Cửu và lão Thập Ngũ không nênvội vàng làm bậy, sợ sơ sẩy ảnh hưởng tới tính mạng mình, đồng thời gã cũngmở lời khuyên nữ nhân ở bên người, “Nữ hiệp, ta không có ý hỏi thăm chuyệnriêng tư của ngài. Hơn nữa, việc này cũng không tính là hỏi thăm a, về sau, khivào núi ngài vẫn sẽ nói cho chúng ta biết, không thể đến lúc báo danh người tahỏi bọn ta đến từ môn phái nào cũng không trả lời được đi?”Vừa nghe gã nói lời này, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết quả thực không nóinên lời, phát hiện tên mập chết tiệt này quả thực là nói nhảm thật nhiều, đã biếtrõ người ta sớm muộn gì cũng phải nói cho ngươi, vậy mà còn áp sát tới hỏilung tung làm gì? Cũng đã có kế hoạch tìm cơ hội hoặc trốn đi hoặc hạ thủ, cầngì phải khiến cho người ta cảnh giác?Nữ nhân che mặt không có nói nhiều, một tay cầm kiếm cưỡng ép gã, một taynhanh chóng điểm mạnh ngón tay, liên tiếp điểm mười mấy lần trên người NamTrúc, trực tiếp khống chế kinh mạch và huyệt đạo của gã, hạ cấm chế trên khắpngười gã, khiến cho toàn bộ tu vi không thể vận dụng.Sau đó nàng ta mới nói với Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết: “Hắn đột nhiên tớiđây áp sát vào ta, nếu là các ngươi chỉ sợ cũng phải cẩn thận đề phòng. Cácngươi yên tâm, chỉ cần các ngươi không giở trò, ta cũng sẽ không tổn thươnghắn chút nào. Nhưng nếu các ngươi dám làm loạn, ta sẽ trước tiên chém hắn.bây giờ, cho dù các ngươi không nói ra lai lịch bản thân, ta cũng có thể yên tâmrồi. Hai người các ngươi đi phía trước mở đường đi, hai chúng ta theo ở phíasau. Đi thôi.”Một câu buộc tội Nam Trúc phía trước chỉ là cái cớ, thực ra đây là nguyên nhânnàng ta dễ dàng đồng ý với ba người, ngay khi bỏ cung tên xuống thì đã chuẩnbị sẵn sàng làm đối phương mất cảnh giác nhằm dễ dàng bắt lấy con tin, chỉ làkhông nghĩ tới tên mập mạp này lại không đề phòng chút nào, chủ động áp sáttới đây, ngay chính bản thân cô ta cũng không ngờ được sẽ thuận lợi như thế,vẫn đang còn suy nghĩ làm như thế nào mới tiếp tục làm cho đối phương thảlỏng cảnh giác để tìm cơ hội hạ thủ.Sư huynh đệ ba người không phải kẻ ngốc, vừa nghe được lời này liền biết đã bịngười ngáng chân, phía bên mình mưu đồ bí mật đùa chết người ta, kết quảngười ta cũng không phải ăn chay.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nghẹn lời, không biết nói gì cho phải, vấn đềthen chốt là chính bản thân Nam Trúc tự đưa cổ đến trên mũi kiếm của người ta,việc này phải đi đâu để nói lý bây giờ, nếu không, người ta làm sao có thể dễdàng đắc thủ như vậy, khi vừa quay đầu lại còn chưa biết là bên nào đắc thủtrước, bây giờ thì hay rồi, kế hoạch rất tốt vừa mới thương lượng xong, đảo mắtđã xôi hỏng bỏng không rồi.Ánh mắt của hai người nhìn Nam Trúc có thể nói là vừa thất vọng vừa bực tứcvới sai lầm của gã, thật sự muốn nhổ cho gã một ngụm nước miếng vào mặt,sau đó làm cho người bịt mặt tức giận mà làm thịt luôn tên mập chết tiệt này.Nhưng mà hận thì hận, hai người bọn hắn thực sự không thể để cho đống thịtmỡ này của Nam Trúc nằm lại đây, ngay cả là muốn mắng cũng không biết nênmở miệng như thế nào.“Về sau bớt, mẹ nó, nhắc tới kinh nghiệm giang hồ của ngươi đi!” Dữu Khánhmắng một câu, lại nhổ một ngụm nước bọt, rồi mới giận dữ quay đầu đi tới,trường kiếm trở vào bao, khó chịu vô cùng.Mục Ngạo Thiết thì nắm chặt nắm tay, đột nhiên vung kiếm chém đứt một đámcỏ dại, keng một tiếng, kiếm trở vào bao, rồi cũng xoay người đi tiếp.Nhìn thấy lão Cửu và lão Thập Ngũ thành thành thật thật đi ở phía trước mởđường cho người ta, Nam Trúc cứng cổ đứng đó vẻ mặt bối rối, “Ai!” Gã buôngtiếng thở dài nho nhỏ, lại nhấc tay nhẹ nhàng đẩy cây kiếm sáng loáng trên cổra, “Nữ hiệp, ta đã tin tưởng vào ngươi như thế, ngươi lại đối xử với ta như vậy,bảo ta phải nói gì cho phải bây giờ… Lòng người cũng là thịt, như vậy là đượcrồi, đã đến lúc này còn sợ ta bỏ chạy hay sao?”Đầu ngón tay gã lần nữa đẩy đẩy lưỡi kiếm lạnh lẽo ra.Gã cũng muốn nổi đóa, nhưng bởi người ta là dao thớt, mình là thịt cá, có nổiđóa cũng phải ăn nói cho lịch sự nhẹ nhàng.Nữ nhân che mặt rút kiếm khỏi cổ gã, nhưng không trả vào bao, sẵn sàng chémngười bất cứ khi nào, rồi giơ tay đẩy vào lưng gã, “Đi!”Nam Trúc lảo đảo một cái, chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới trước, là “Bước đi”thực sự, tu vi đã bị kiểm soát, gã chỉ có thể bước thấp bước cao tập tễnh bước đitrên đồng cỏ.Sau khi đi khoảng một giờ, gã có phần chịu hết nổi, chưa nói tới hình thể mậpmập, sợi dây treo chiếc hồ lô to lớn rõ ràng cũng có phần siết chặt khiến gã khóthể chịu nổi.Nữ nhân che mặt vẫn luôn kèm bên cạnh gã nhận thấy chiếc hồ lô to lớn trênngười hắn có vẻ nặng nề, đưa tay ra nâng đáy hồ lô lên thử xem, phát hiện quảthực khá nặng, hẳn là không ít hơn hai mươi cân, nhịn không được hỏi một câu,“Trong hồ lô này chứa gì vậy, sao lại nặng như thế?”Thấy nàng ta có vẻ như muốn mở ra nhìn xem, Nam Trúc vừa thở hổn hển vừavội vàng nói: “Không có gì, chỉ chứa một ít đất cát từ trước mộ phần của sư phụta, muốn tìm một nơi thích hợp trồng cây Thường Thanh, để lấy đó nhằm tưởngniệm.”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại, nhìnthấy tình trạng đó thì đều kinh hãi, dồn dập leng keng rút kiếm, Dữu Khánh lớntiếng chỉ kiếm tới, “Ngươi có ý gì?”Đây là diễn biến mà không ai ngờ tới, theo lý thuyết, nếu đối phương muốnđộng thủ với bọn hắn thì không cần phải làm như vậy, lúc trước trực tiếp dùngcung bắn giết là được rồi, không cần phải hạ thấp khả năng uy hiếp của mình rồimới ra tay ở khoảng cách gần như vậy. Giải quyết trước một người có ý nghĩarất lớn sao?“Chớ hoảng, chớ hoảng, không nên kích động, không sao, không sao.”Bị làm cho trở tay không kịp, Nam Trúc giữ cứng cổ không dám manh động, vàcũng nhanh chóng xua xua tay ra hiệu cho lão Cửu và lão Thập Ngũ không nênvội vàng làm bậy, sợ sơ sẩy ảnh hưởng tới tính mạng mình, đồng thời gã cũngmở lời khuyên nữ nhân ở bên người, “Nữ hiệp, ta không có ý hỏi thăm chuyệnriêng tư của ngài. Hơn nữa, việc này cũng không tính là hỏi thăm a, về sau, khivào núi ngài vẫn sẽ nói cho chúng ta biết, không thể đến lúc báo danh người tahỏi bọn ta đến từ môn phái nào cũng không trả lời được đi?”Vừa nghe gã nói lời này, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết quả thực không nóinên lời, phát hiện tên mập chết tiệt này quả thực là nói nhảm thật nhiều, đã biếtrõ người ta sớm muộn gì cũng phải nói cho ngươi, vậy mà còn áp sát tới hỏilung tung làm gì? Cũng đã có kế hoạch tìm cơ hội hoặc trốn đi hoặc hạ thủ, cầngì phải khiến cho người ta cảnh giác?Nữ nhân che mặt không có nói nhiều, một tay cầm kiếm cưỡng ép gã, một taynhanh chóng điểm mạnh ngón tay, liên tiếp điểm mười mấy lần trên người NamTrúc, trực tiếp khống chế kinh mạch và huyệt đạo của gã, hạ cấm chế trên khắpngười gã, khiến cho toàn bộ tu vi không thể vận dụng.Sau đó nàng ta mới nói với Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết: “Hắn đột nhiên tớiđây áp sát vào ta, nếu là các ngươi chỉ sợ cũng phải cẩn thận đề phòng. Cácngươi yên tâm, chỉ cần các ngươi không giở trò, ta cũng sẽ không tổn thươnghắn chút nào. Nhưng nếu các ngươi dám làm loạn, ta sẽ trước tiên chém hắn.bây giờ, cho dù các ngươi không nói ra lai lịch bản thân, ta cũng có thể yên tâmrồi. Hai người các ngươi đi phía trước mở đường đi, hai chúng ta theo ở phíasau. Đi thôi.”Một câu buộc tội Nam Trúc phía trước chỉ là cái cớ, thực ra đây là nguyên nhânnàng ta dễ dàng đồng ý với ba người, ngay khi bỏ cung tên xuống thì đã chuẩnbị sẵn sàng làm đối phương mất cảnh giác nhằm dễ dàng bắt lấy con tin, chỉ làkhông nghĩ tới tên mập mạp này lại không đề phòng chút nào, chủ động áp sáttới đây, ngay chính bản thân cô ta cũng không ngờ được sẽ thuận lợi như thế,vẫn đang còn suy nghĩ làm như thế nào mới tiếp tục làm cho đối phương thảlỏng cảnh giác để tìm cơ hội hạ thủ.Sư huynh đệ ba người không phải kẻ ngốc, vừa nghe được lời này liền biết đã bịngười ngáng chân, phía bên mình mưu đồ bí mật đùa chết người ta, kết quảngười ta cũng không phải ăn chay.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nghẹn lời, không biết nói gì cho phải, vấn đềthen chốt là chính bản thân Nam Trúc tự đưa cổ đến trên mũi kiếm của người ta,việc này phải đi đâu để nói lý bây giờ, nếu không, người ta làm sao có thể dễdàng đắc thủ như vậy, khi vừa quay đầu lại còn chưa biết là bên nào đắc thủtrước, bây giờ thì hay rồi, kế hoạch rất tốt vừa mới thương lượng xong, đảo mắtđã xôi hỏng bỏng không rồi.Ánh mắt của hai người nhìn Nam Trúc có thể nói là vừa thất vọng vừa bực tứcvới sai lầm của gã, thật sự muốn nhổ cho gã một ngụm nước miếng vào mặt,sau đó làm cho người bịt mặt tức giận mà làm thịt luôn tên mập chết tiệt này.Nhưng mà hận thì hận, hai người bọn hắn thực sự không thể để cho đống thịtmỡ này của Nam Trúc nằm lại đây, ngay cả là muốn mắng cũng không biết nênmở miệng như thế nào.“Về sau bớt, mẹ nó, nhắc tới kinh nghiệm giang hồ của ngươi đi!” Dữu Khánhmắng một câu, lại nhổ một ngụm nước bọt, rồi mới giận dữ quay đầu đi tới,trường kiếm trở vào bao, khó chịu vô cùng.Mục Ngạo Thiết thì nắm chặt nắm tay, đột nhiên vung kiếm chém đứt một đámcỏ dại, keng một tiếng, kiếm trở vào bao, rồi cũng xoay người đi tiếp.Nhìn thấy lão Cửu và lão Thập Ngũ thành thành thật thật đi ở phía trước mởđường cho người ta, Nam Trúc cứng cổ đứng đó vẻ mặt bối rối, “Ai!” Gã buôngtiếng thở dài nho nhỏ, lại nhấc tay nhẹ nhàng đẩy cây kiếm sáng loáng trên cổra, “Nữ hiệp, ta đã tin tưởng vào ngươi như thế, ngươi lại đối xử với ta như vậy,bảo ta phải nói gì cho phải bây giờ… Lòng người cũng là thịt, như vậy là đượcrồi, đã đến lúc này còn sợ ta bỏ chạy hay sao?”Đầu ngón tay gã lần nữa đẩy đẩy lưỡi kiếm lạnh lẽo ra.Gã cũng muốn nổi đóa, nhưng bởi người ta là dao thớt, mình là thịt cá, có nổiđóa cũng phải ăn nói cho lịch sự nhẹ nhàng.Nữ nhân che mặt rút kiếm khỏi cổ gã, nhưng không trả vào bao, sẵn sàng chémngười bất cứ khi nào, rồi giơ tay đẩy vào lưng gã, “Đi!”Nam Trúc lảo đảo một cái, chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới trước, là “Bước đi”thực sự, tu vi đã bị kiểm soát, gã chỉ có thể bước thấp bước cao tập tễnh bước đitrên đồng cỏ.Sau khi đi khoảng một giờ, gã có phần chịu hết nổi, chưa nói tới hình thể mậpmập, sợi dây treo chiếc hồ lô to lớn rõ ràng cũng có phần siết chặt khiến gã khóthể chịu nổi.Nữ nhân che mặt vẫn luôn kèm bên cạnh gã nhận thấy chiếc hồ lô to lớn trênngười hắn có vẻ nặng nề, đưa tay ra nâng đáy hồ lô lên thử xem, phát hiện quảthực khá nặng, hẳn là không ít hơn hai mươi cân, nhịn không được hỏi một câu,“Trong hồ lô này chứa gì vậy, sao lại nặng như thế?”Thấy nàng ta có vẻ như muốn mở ra nhìn xem, Nam Trúc vừa thở hổn hển vừavội vàng nói: “Không có gì, chỉ chứa một ít đất cát từ trước mộ phần của sư phụta, muốn tìm một nơi thích hợp trồng cây Thường Thanh, để lấy đó nhằm tưởngniệm.”
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại, nhìnthấy tình trạng đó thì đều kinh hãi, dồn dập leng keng rút kiếm, Dữu Khánh lớntiếng chỉ kiếm tới, “Ngươi có ý gì?”Đây là diễn biến mà không ai ngờ tới, theo lý thuyết, nếu đối phương muốnđộng thủ với bọn hắn thì không cần phải làm như vậy, lúc trước trực tiếp dùngcung bắn giết là được rồi, không cần phải hạ thấp khả năng uy hiếp của mình rồimới ra tay ở khoảng cách gần như vậy. Giải quyết trước một người có ý nghĩarất lớn sao?“Chớ hoảng, chớ hoảng, không nên kích động, không sao, không sao.”Bị làm cho trở tay không kịp, Nam Trúc giữ cứng cổ không dám manh động, vàcũng nhanh chóng xua xua tay ra hiệu cho lão Cửu và lão Thập Ngũ không nênvội vàng làm bậy, sợ sơ sẩy ảnh hưởng tới tính mạng mình, đồng thời gã cũngmở lời khuyên nữ nhân ở bên người, “Nữ hiệp, ta không có ý hỏi thăm chuyệnriêng tư của ngài. Hơn nữa, việc này cũng không tính là hỏi thăm a, về sau, khivào núi ngài vẫn sẽ nói cho chúng ta biết, không thể đến lúc báo danh người tahỏi bọn ta đến từ môn phái nào cũng không trả lời được đi?”Vừa nghe gã nói lời này, Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết quả thực không nóinên lời, phát hiện tên mập chết tiệt này quả thực là nói nhảm thật nhiều, đã biếtrõ người ta sớm muộn gì cũng phải nói cho ngươi, vậy mà còn áp sát tới hỏilung tung làm gì? Cũng đã có kế hoạch tìm cơ hội hoặc trốn đi hoặc hạ thủ, cầngì phải khiến cho người ta cảnh giác?Nữ nhân che mặt không có nói nhiều, một tay cầm kiếm cưỡng ép gã, một taynhanh chóng điểm mạnh ngón tay, liên tiếp điểm mười mấy lần trên người NamTrúc, trực tiếp khống chế kinh mạch và huyệt đạo của gã, hạ cấm chế trên khắpngười gã, khiến cho toàn bộ tu vi không thể vận dụng.Sau đó nàng ta mới nói với Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết: “Hắn đột nhiên tớiđây áp sát vào ta, nếu là các ngươi chỉ sợ cũng phải cẩn thận đề phòng. Cácngươi yên tâm, chỉ cần các ngươi không giở trò, ta cũng sẽ không tổn thươnghắn chút nào. Nhưng nếu các ngươi dám làm loạn, ta sẽ trước tiên chém hắn.bây giờ, cho dù các ngươi không nói ra lai lịch bản thân, ta cũng có thể yên tâmrồi. Hai người các ngươi đi phía trước mở đường đi, hai chúng ta theo ở phíasau. Đi thôi.”Một câu buộc tội Nam Trúc phía trước chỉ là cái cớ, thực ra đây là nguyên nhânnàng ta dễ dàng đồng ý với ba người, ngay khi bỏ cung tên xuống thì đã chuẩnbị sẵn sàng làm đối phương mất cảnh giác nhằm dễ dàng bắt lấy con tin, chỉ làkhông nghĩ tới tên mập mạp này lại không đề phòng chút nào, chủ động áp sáttới đây, ngay chính bản thân cô ta cũng không ngờ được sẽ thuận lợi như thế,vẫn đang còn suy nghĩ làm như thế nào mới tiếp tục làm cho đối phương thảlỏng cảnh giác để tìm cơ hội hạ thủ.Sư huynh đệ ba người không phải kẻ ngốc, vừa nghe được lời này liền biết đã bịngười ngáng chân, phía bên mình mưu đồ bí mật đùa chết người ta, kết quảngười ta cũng không phải ăn chay.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nghẹn lời, không biết nói gì cho phải, vấn đềthen chốt là chính bản thân Nam Trúc tự đưa cổ đến trên mũi kiếm của người ta,việc này phải đi đâu để nói lý bây giờ, nếu không, người ta làm sao có thể dễdàng đắc thủ như vậy, khi vừa quay đầu lại còn chưa biết là bên nào đắc thủtrước, bây giờ thì hay rồi, kế hoạch rất tốt vừa mới thương lượng xong, đảo mắtđã xôi hỏng bỏng không rồi.Ánh mắt của hai người nhìn Nam Trúc có thể nói là vừa thất vọng vừa bực tứcvới sai lầm của gã, thật sự muốn nhổ cho gã một ngụm nước miếng vào mặt,sau đó làm cho người bịt mặt tức giận mà làm thịt luôn tên mập chết tiệt này.Nhưng mà hận thì hận, hai người bọn hắn thực sự không thể để cho đống thịtmỡ này của Nam Trúc nằm lại đây, ngay cả là muốn mắng cũng không biết nênmở miệng như thế nào.“Về sau bớt, mẹ nó, nhắc tới kinh nghiệm giang hồ của ngươi đi!” Dữu Khánhmắng một câu, lại nhổ một ngụm nước bọt, rồi mới giận dữ quay đầu đi tới,trường kiếm trở vào bao, khó chịu vô cùng.Mục Ngạo Thiết thì nắm chặt nắm tay, đột nhiên vung kiếm chém đứt một đámcỏ dại, keng một tiếng, kiếm trở vào bao, rồi cũng xoay người đi tiếp.Nhìn thấy lão Cửu và lão Thập Ngũ thành thành thật thật đi ở phía trước mởđường cho người ta, Nam Trúc cứng cổ đứng đó vẻ mặt bối rối, “Ai!” Gã buôngtiếng thở dài nho nhỏ, lại nhấc tay nhẹ nhàng đẩy cây kiếm sáng loáng trên cổra, “Nữ hiệp, ta đã tin tưởng vào ngươi như thế, ngươi lại đối xử với ta như vậy,bảo ta phải nói gì cho phải bây giờ… Lòng người cũng là thịt, như vậy là đượcrồi, đã đến lúc này còn sợ ta bỏ chạy hay sao?”Đầu ngón tay gã lần nữa đẩy đẩy lưỡi kiếm lạnh lẽo ra.Gã cũng muốn nổi đóa, nhưng bởi người ta là dao thớt, mình là thịt cá, có nổiđóa cũng phải ăn nói cho lịch sự nhẹ nhàng.Nữ nhân che mặt rút kiếm khỏi cổ gã, nhưng không trả vào bao, sẵn sàng chémngười bất cứ khi nào, rồi giơ tay đẩy vào lưng gã, “Đi!”Nam Trúc lảo đảo một cái, chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới trước, là “Bước đi”thực sự, tu vi đã bị kiểm soát, gã chỉ có thể bước thấp bước cao tập tễnh bước đitrên đồng cỏ.Sau khi đi khoảng một giờ, gã có phần chịu hết nổi, chưa nói tới hình thể mậpmập, sợi dây treo chiếc hồ lô to lớn rõ ràng cũng có phần siết chặt khiến gã khóthể chịu nổi.Nữ nhân che mặt vẫn luôn kèm bên cạnh gã nhận thấy chiếc hồ lô to lớn trênngười hắn có vẻ nặng nề, đưa tay ra nâng đáy hồ lô lên thử xem, phát hiện quảthực khá nặng, hẳn là không ít hơn hai mươi cân, nhịn không được hỏi một câu,“Trong hồ lô này chứa gì vậy, sao lại nặng như thế?”Thấy nàng ta có vẻ như muốn mở ra nhìn xem, Nam Trúc vừa thở hổn hển vừavội vàng nói: “Không có gì, chỉ chứa một ít đất cát từ trước mộ phần của sư phụta, muốn tìm một nơi thích hợp trồng cây Thường Thanh, để lấy đó nhằm tưởngniệm.”