Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…
Chương 597: Lần đầu đến Linh cốc (2)
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ba chiếc xe ngựa hiển nhiên đều đã chạy quen địa hình đường núi nơi đây.Đường đi khi thì thẳng tắp, khi thì rẽ ngoặt, khi thì lên dốc khi thì xuống dốc, xengựa tung vó lao nhanh trên đường núi. Thậm chí có khi tại vị trí xe rẽ ngoặt,người ngồi trong khoang xe có cảm giác như bị quẳng đi, tốc độ rong ruổi cựcnhanh.Nhìn qua cửa sổ, phong cảnh dọc đường đi quả thực rất đẹp, giống như nhữngbức tranh phong cảnh lướt qua khung cửa sổ, sư huynh đệ ba người Dữu Khánhnhưng không có tâm tình quan sát và thưởng thức, ba người lần đầu tiên ngồitrên một chiếc xe lao đi điên cuồng như thế, cũng là lần đầu tiên ngồi một chiếcxe ngựa chạy nhanh như vậy, luôn luôn lo lắng xe ngựa sẽ bị lật, không thểkhông vận công giữ cân bằng thân thể tại trong khoang xe.Bọn họ có thể nhận ra được, những con ngựa kéo xe này chắc chắn không phảilà ngựa bình thường, chỉ với sức lực đôi chân lao lên lao xuống sườn dốc nhưgiẫm trên đất bằng như vậy đã không phải là ngựa bình thường có thể làm được.Chỉ là, cách thức đãi khách cuồng dã như vậy, có bình thường hay không chứ?Bên trong khoang xe, Bách Lý Tâm một tay cầm cung, một tay vịn thành ghế đểổn định thân hình, cánh Cầu Long cung có phần khá dài, cõng ở trên người ngồitrong khoang xe không được thuận tiện, vì vậy được lấy ra cầm trên tay.Nam Trúc thấy thế liền dùng giọng điệu nhẹ nhàng rất quan tâm, “Có chút xócnảy, để ta cầm cung giúp cho ngươi.”Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng cảm thấy cơ thểnổi da gà.Bình thường, có vật gì nặng Nam Trúc đều ném cho Mục Ngạo Thiết xách,khiêng, ngoại cái hồ lô lớn kia.Đương nhiên, bình thường Dữu Khánh cũng làm như vậy, nói dễ nghe là giúpMục Ngạo Thiết luyện thể, thực ra đều là vì lười biếng, cũng may về phươngdiện này Mục Ngạo Thiết không có so đo, cũng thích ngược đãi thân thể củamình.“Không cần.” Bách Lý Tâm rất dứt khoát cất lời từ chối.Nam Trúc cười ha hả, cũng không quan tâm vì bị từ chối, thản nhiên đối mặtvới điều đó, bộ dáng giống như cơm ngon không ngại chờ, khóe mắt thỉnhthoảng còn liếc nhìn bộ ngực nhô cao của Bách Lý Tâm.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, hơi cảm thấy nghi hoặc.Trải qua hai ngày này quan sát, hai người thực sự không nhìn ra được Bách LýTâm có hảo cảm gì với Nam Trúc, đối với lời Nam Trúc gọi là “Cọ cọ ngực” gìđó, hai người càng ngày càng cảm thấy hoài nghi, hoài nghi có phải là NamTrúc đang khoác lác hay không.Dữu Khánh thậm chí còn có ý nghĩ tìm Bách Lý Tâm để xác nhận xem có việcđó hay không, nhưng mà hắn không biết phải mở miệng như thế nào về việcnày? Hắn có xúi giục Mục Ngạo Thiết đi hỏi, nhưng mà Mục Ngạo Thiết đánhchết cũng không làm, kiên quyết từ chối, Dữu Khánh lấy ra thân phận Chưởngmôn cũng vô dụng.Khi ngoài cửa sổ bắt đầu xuất hiện những dãy dài quần thể công trình xây dựngdựa vào núi, rất nhiều đệ tử Côn Linh sơn lui tới qua lại, và có những tòa nhànguy nga trên đỉnh núi cao nhất, Dữu Khánh biết rằng đó chính là khu vực tôngmôn hạch tâm của Côn Linh sơn, đã đến nơi đây, chắc hẳn cách Linh cốc khôngcòn xa nữa rồi.Sau khi xe ngựa vượt qua một sườn núi, trên đường đột nhiên trở nên có rất ítđệ tử Côn Linh sơn qua lại, khung cảnh trở nên càng thêm thanh tịnh.Rất nhanh sau đó, ba chiếc xe ngựa giảm dần tốc độ và dừng lại, nghe thấyTriển Vân Khí cất tiếng kêu gọi, mọi người lục tục xuống xe ngựa, nhìn khắpxung quanh, phát hiện thấy xe ngựa dừng trước một chỗ bậc cấp dài dựa theosườn núi, bậc cấp kéo dài thấp thoáng ẩn hiện trong bóng cây xanh um tươi tốt,dưới bóng râm cây cối che, không nhìn thấy được phần cuối.Ánh mắt mọi người nhanh chóng bị thu hút bởi quần thể công trình to lớn vànguy nga trên đỉnh núi cao nhất đối diện với bậc cấp, có rất nhiều đình đài lầucác, còn có cả những thác nước treo ngang giữa lưng chừng núi, trên núi caocũng có những lối đi quanh co dẫn tới bên này.Triển Vân Khí thấy mọi người bị thu hút, liền cất lời giới thiệu, “Đó chính làtông môn đại điện của tệ phái.”Nam Trúc há miệng ngạc nhiên, “Nguy nga, khí phái, thật xứng đáng là cảnhtượng của một đại phái nghìn năm.”Triển Vân Khí xoay người phất tay ra hiệu về phía dãy bậc cấp kéo dài trướcmắt, “Đi thôi, phía trước chính là Linh cốc.”Ông ta dẫn đầu bước lên bậc đá xanh, lúc này mọi người cũng lập tức cất bướcđi theo.Bậc cấp kéo rất dài, có gần trăm trượng, giống như bắt chéo qua trên thân núi,đi tới cuối bậc cấp, cũng bằng với đi đến đỉnh núi, lúc này mọi người mới nhìnthấy một cổng chào bằng đá lúc trước đã bị bóng cây che chắn tầm mắt, bêntrên viết hai chữ “Linh cốc”, phía sau cánh cổng giống như quan ải.Tại cổng vào có đệ tử Côn Linh sơn canh giữ, còn có một đệ tử khi nhìn thấybọn họ thì mỉm cười chờ đợi, dường như là nghênh tiếp khách tới.Người đó tên là Lộc U Minh, sau khi chạm mặt với Triển Vân Khí thì cười nói:“Triển sư huynh tới rồi.”Triển Vân Khí hỏi: “Lộc sư đệ, chắc hẳn ngươi đã biết mục đích chúng ta đếnđây rồi đi?”Lộc U Minh gật đầu, “Biết rõ, phía bên tông môn đã phái người tới đây thôngbáo rồi, nói ngươi sắp dẫn một ít khách tới tham quan Linh cốc.” Gã kiễng chânnhìn nhìn một đám người phía sau đối phương, “Là bọn hắn sao?”Triển Vân Khí nghiêng người tránh ra tầm mắt, “Đúng vậy.”Lộc U Minh đảo mắt đếm một chút, “Tổng cộng chín người.” Ngay sau đónghiêng người nhường đường, đưa tay mời, “Chư vị, xin mời đi theo ta.”Mọi người lại cùng gã bước theo bậc cấp đi lên, thủ vệ không ngăn cản, để mọingười đi qua.Sau khi đi qua cổng chào tiến vào quan ải, người mới tới lần đầu phát hiện thấybên trong nhìn như quan ải nhưng thực ra là một cái hẻm núi dài, hai bên cókhông ít gian phòng, hẳn là để cho người ở lại. Lúc này bầu không khí vắnglặng không thấy bóng người, có thể thấy bình thường tại nơi đây là không cóngười nào.Lộc U Minh đưa mọi người đến cửa một gian phòng, lại quay sang nói vớiTriển Vân Khí: “Triển sư huynh, Linh cốc là cấm địa, ra vào phải thực hiện theoquy định, bất kỳ ai tiến vào đều phải đăng ký vào danh sách.”Triển Vân Khí gật đầu, “Đây là tất nhiên.”Lộc U Minh tiến vào bên trong phòng trước, đi một vòng bên trong rồi trở ra,kỳ quái nói: “Nhan sư thúc không có ở đây, có thể là không biết lúc nào cácngươi tới. Triển sư huynh, các ngươi chờ một chút, hẳn là đang tại bên trongcốc. Để ta đi tìm về.”“Không gấp gáp.” Triển Vân Khí gật đầu cười.Một đám người đành phải đứng chờ đợi tại cửa vào. Đứng ở bên cửa, DữuKhánh quan sát bên trong phòng, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằmvào một bức tranh treo trên vách tường một bên.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ba chiếc xe ngựa hiển nhiên đều đã chạy quen địa hình đường núi nơi đây.Đường đi khi thì thẳng tắp, khi thì rẽ ngoặt, khi thì lên dốc khi thì xuống dốc, xengựa tung vó lao nhanh trên đường núi. Thậm chí có khi tại vị trí xe rẽ ngoặt,người ngồi trong khoang xe có cảm giác như bị quẳng đi, tốc độ rong ruổi cựcnhanh.Nhìn qua cửa sổ, phong cảnh dọc đường đi quả thực rất đẹp, giống như nhữngbức tranh phong cảnh lướt qua khung cửa sổ, sư huynh đệ ba người Dữu Khánhnhưng không có tâm tình quan sát và thưởng thức, ba người lần đầu tiên ngồitrên một chiếc xe lao đi điên cuồng như thế, cũng là lần đầu tiên ngồi một chiếcxe ngựa chạy nhanh như vậy, luôn luôn lo lắng xe ngựa sẽ bị lật, không thểkhông vận công giữ cân bằng thân thể tại trong khoang xe.Bọn họ có thể nhận ra được, những con ngựa kéo xe này chắc chắn không phảilà ngựa bình thường, chỉ với sức lực đôi chân lao lên lao xuống sườn dốc nhưgiẫm trên đất bằng như vậy đã không phải là ngựa bình thường có thể làm được.Chỉ là, cách thức đãi khách cuồng dã như vậy, có bình thường hay không chứ?Bên trong khoang xe, Bách Lý Tâm một tay cầm cung, một tay vịn thành ghế đểổn định thân hình, cánh Cầu Long cung có phần khá dài, cõng ở trên người ngồitrong khoang xe không được thuận tiện, vì vậy được lấy ra cầm trên tay.Nam Trúc thấy thế liền dùng giọng điệu nhẹ nhàng rất quan tâm, “Có chút xócnảy, để ta cầm cung giúp cho ngươi.”Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng cảm thấy cơ thểnổi da gà.Bình thường, có vật gì nặng Nam Trúc đều ném cho Mục Ngạo Thiết xách,khiêng, ngoại cái hồ lô lớn kia.Đương nhiên, bình thường Dữu Khánh cũng làm như vậy, nói dễ nghe là giúpMục Ngạo Thiết luyện thể, thực ra đều là vì lười biếng, cũng may về phươngdiện này Mục Ngạo Thiết không có so đo, cũng thích ngược đãi thân thể củamình.“Không cần.” Bách Lý Tâm rất dứt khoát cất lời từ chối.Nam Trúc cười ha hả, cũng không quan tâm vì bị từ chối, thản nhiên đối mặtvới điều đó, bộ dáng giống như cơm ngon không ngại chờ, khóe mắt thỉnhthoảng còn liếc nhìn bộ ngực nhô cao của Bách Lý Tâm.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, hơi cảm thấy nghi hoặc.Trải qua hai ngày này quan sát, hai người thực sự không nhìn ra được Bách LýTâm có hảo cảm gì với Nam Trúc, đối với lời Nam Trúc gọi là “Cọ cọ ngực” gìđó, hai người càng ngày càng cảm thấy hoài nghi, hoài nghi có phải là NamTrúc đang khoác lác hay không.Dữu Khánh thậm chí còn có ý nghĩ tìm Bách Lý Tâm để xác nhận xem có việcđó hay không, nhưng mà hắn không biết phải mở miệng như thế nào về việcnày? Hắn có xúi giục Mục Ngạo Thiết đi hỏi, nhưng mà Mục Ngạo Thiết đánhchết cũng không làm, kiên quyết từ chối, Dữu Khánh lấy ra thân phận Chưởngmôn cũng vô dụng.Khi ngoài cửa sổ bắt đầu xuất hiện những dãy dài quần thể công trình xây dựngdựa vào núi, rất nhiều đệ tử Côn Linh sơn lui tới qua lại, và có những tòa nhànguy nga trên đỉnh núi cao nhất, Dữu Khánh biết rằng đó chính là khu vực tôngmôn hạch tâm của Côn Linh sơn, đã đến nơi đây, chắc hẳn cách Linh cốc khôngcòn xa nữa rồi.Sau khi xe ngựa vượt qua một sườn núi, trên đường đột nhiên trở nên có rất ítđệ tử Côn Linh sơn qua lại, khung cảnh trở nên càng thêm thanh tịnh.Rất nhanh sau đó, ba chiếc xe ngựa giảm dần tốc độ và dừng lại, nghe thấyTriển Vân Khí cất tiếng kêu gọi, mọi người lục tục xuống xe ngựa, nhìn khắpxung quanh, phát hiện thấy xe ngựa dừng trước một chỗ bậc cấp dài dựa theosườn núi, bậc cấp kéo dài thấp thoáng ẩn hiện trong bóng cây xanh um tươi tốt,dưới bóng râm cây cối che, không nhìn thấy được phần cuối.Ánh mắt mọi người nhanh chóng bị thu hút bởi quần thể công trình to lớn vànguy nga trên đỉnh núi cao nhất đối diện với bậc cấp, có rất nhiều đình đài lầucác, còn có cả những thác nước treo ngang giữa lưng chừng núi, trên núi caocũng có những lối đi quanh co dẫn tới bên này.Triển Vân Khí thấy mọi người bị thu hút, liền cất lời giới thiệu, “Đó chính làtông môn đại điện của tệ phái.”Nam Trúc há miệng ngạc nhiên, “Nguy nga, khí phái, thật xứng đáng là cảnhtượng của một đại phái nghìn năm.”Triển Vân Khí xoay người phất tay ra hiệu về phía dãy bậc cấp kéo dài trướcmắt, “Đi thôi, phía trước chính là Linh cốc.”Ông ta dẫn đầu bước lên bậc đá xanh, lúc này mọi người cũng lập tức cất bướcđi theo.Bậc cấp kéo rất dài, có gần trăm trượng, giống như bắt chéo qua trên thân núi,đi tới cuối bậc cấp, cũng bằng với đi đến đỉnh núi, lúc này mọi người mới nhìnthấy một cổng chào bằng đá lúc trước đã bị bóng cây che chắn tầm mắt, bêntrên viết hai chữ “Linh cốc”, phía sau cánh cổng giống như quan ải.Tại cổng vào có đệ tử Côn Linh sơn canh giữ, còn có một đệ tử khi nhìn thấybọn họ thì mỉm cười chờ đợi, dường như là nghênh tiếp khách tới.Người đó tên là Lộc U Minh, sau khi chạm mặt với Triển Vân Khí thì cười nói:“Triển sư huynh tới rồi.”Triển Vân Khí hỏi: “Lộc sư đệ, chắc hẳn ngươi đã biết mục đích chúng ta đếnđây rồi đi?”Lộc U Minh gật đầu, “Biết rõ, phía bên tông môn đã phái người tới đây thôngbáo rồi, nói ngươi sắp dẫn một ít khách tới tham quan Linh cốc.” Gã kiễng chânnhìn nhìn một đám người phía sau đối phương, “Là bọn hắn sao?”Triển Vân Khí nghiêng người tránh ra tầm mắt, “Đúng vậy.”Lộc U Minh đảo mắt đếm một chút, “Tổng cộng chín người.” Ngay sau đónghiêng người nhường đường, đưa tay mời, “Chư vị, xin mời đi theo ta.”Mọi người lại cùng gã bước theo bậc cấp đi lên, thủ vệ không ngăn cản, để mọingười đi qua.Sau khi đi qua cổng chào tiến vào quan ải, người mới tới lần đầu phát hiện thấybên trong nhìn như quan ải nhưng thực ra là một cái hẻm núi dài, hai bên cókhông ít gian phòng, hẳn là để cho người ở lại. Lúc này bầu không khí vắnglặng không thấy bóng người, có thể thấy bình thường tại nơi đây là không cóngười nào.Lộc U Minh đưa mọi người đến cửa một gian phòng, lại quay sang nói vớiTriển Vân Khí: “Triển sư huynh, Linh cốc là cấm địa, ra vào phải thực hiện theoquy định, bất kỳ ai tiến vào đều phải đăng ký vào danh sách.”Triển Vân Khí gật đầu, “Đây là tất nhiên.”Lộc U Minh tiến vào bên trong phòng trước, đi một vòng bên trong rồi trở ra,kỳ quái nói: “Nhan sư thúc không có ở đây, có thể là không biết lúc nào cácngươi tới. Triển sư huynh, các ngươi chờ một chút, hẳn là đang tại bên trongcốc. Để ta đi tìm về.”“Không gấp gáp.” Triển Vân Khí gật đầu cười.Một đám người đành phải đứng chờ đợi tại cửa vào. Đứng ở bên cửa, DữuKhánh quan sát bên trong phòng, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằmvào một bức tranh treo trên vách tường một bên.
Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Ba chiếc xe ngựa hiển nhiên đều đã chạy quen địa hình đường núi nơi đây.Đường đi khi thì thẳng tắp, khi thì rẽ ngoặt, khi thì lên dốc khi thì xuống dốc, xengựa tung vó lao nhanh trên đường núi. Thậm chí có khi tại vị trí xe rẽ ngoặt,người ngồi trong khoang xe có cảm giác như bị quẳng đi, tốc độ rong ruổi cựcnhanh.Nhìn qua cửa sổ, phong cảnh dọc đường đi quả thực rất đẹp, giống như nhữngbức tranh phong cảnh lướt qua khung cửa sổ, sư huynh đệ ba người Dữu Khánhnhưng không có tâm tình quan sát và thưởng thức, ba người lần đầu tiên ngồitrên một chiếc xe lao đi điên cuồng như thế, cũng là lần đầu tiên ngồi một chiếcxe ngựa chạy nhanh như vậy, luôn luôn lo lắng xe ngựa sẽ bị lật, không thểkhông vận công giữ cân bằng thân thể tại trong khoang xe.Bọn họ có thể nhận ra được, những con ngựa kéo xe này chắc chắn không phảilà ngựa bình thường, chỉ với sức lực đôi chân lao lên lao xuống sườn dốc nhưgiẫm trên đất bằng như vậy đã không phải là ngựa bình thường có thể làm được.Chỉ là, cách thức đãi khách cuồng dã như vậy, có bình thường hay không chứ?Bên trong khoang xe, Bách Lý Tâm một tay cầm cung, một tay vịn thành ghế đểổn định thân hình, cánh Cầu Long cung có phần khá dài, cõng ở trên người ngồitrong khoang xe không được thuận tiện, vì vậy được lấy ra cầm trên tay.Nam Trúc thấy thế liền dùng giọng điệu nhẹ nhàng rất quan tâm, “Có chút xócnảy, để ta cầm cung giúp cho ngươi.”Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng cảm thấy cơ thểnổi da gà.Bình thường, có vật gì nặng Nam Trúc đều ném cho Mục Ngạo Thiết xách,khiêng, ngoại cái hồ lô lớn kia.Đương nhiên, bình thường Dữu Khánh cũng làm như vậy, nói dễ nghe là giúpMục Ngạo Thiết luyện thể, thực ra đều là vì lười biếng, cũng may về phươngdiện này Mục Ngạo Thiết không có so đo, cũng thích ngược đãi thân thể củamình.“Không cần.” Bách Lý Tâm rất dứt khoát cất lời từ chối.Nam Trúc cười ha hả, cũng không quan tâm vì bị từ chối, thản nhiên đối mặtvới điều đó, bộ dáng giống như cơm ngon không ngại chờ, khóe mắt thỉnhthoảng còn liếc nhìn bộ ngực nhô cao của Bách Lý Tâm.Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, hơi cảm thấy nghi hoặc.Trải qua hai ngày này quan sát, hai người thực sự không nhìn ra được Bách LýTâm có hảo cảm gì với Nam Trúc, đối với lời Nam Trúc gọi là “Cọ cọ ngực” gìđó, hai người càng ngày càng cảm thấy hoài nghi, hoài nghi có phải là NamTrúc đang khoác lác hay không.Dữu Khánh thậm chí còn có ý nghĩ tìm Bách Lý Tâm để xác nhận xem có việcđó hay không, nhưng mà hắn không biết phải mở miệng như thế nào về việcnày? Hắn có xúi giục Mục Ngạo Thiết đi hỏi, nhưng mà Mục Ngạo Thiết đánhchết cũng không làm, kiên quyết từ chối, Dữu Khánh lấy ra thân phận Chưởngmôn cũng vô dụng.Khi ngoài cửa sổ bắt đầu xuất hiện những dãy dài quần thể công trình xây dựngdựa vào núi, rất nhiều đệ tử Côn Linh sơn lui tới qua lại, và có những tòa nhànguy nga trên đỉnh núi cao nhất, Dữu Khánh biết rằng đó chính là khu vực tôngmôn hạch tâm của Côn Linh sơn, đã đến nơi đây, chắc hẳn cách Linh cốc khôngcòn xa nữa rồi.Sau khi xe ngựa vượt qua một sườn núi, trên đường đột nhiên trở nên có rất ítđệ tử Côn Linh sơn qua lại, khung cảnh trở nên càng thêm thanh tịnh.Rất nhanh sau đó, ba chiếc xe ngựa giảm dần tốc độ và dừng lại, nghe thấyTriển Vân Khí cất tiếng kêu gọi, mọi người lục tục xuống xe ngựa, nhìn khắpxung quanh, phát hiện thấy xe ngựa dừng trước một chỗ bậc cấp dài dựa theosườn núi, bậc cấp kéo dài thấp thoáng ẩn hiện trong bóng cây xanh um tươi tốt,dưới bóng râm cây cối che, không nhìn thấy được phần cuối.Ánh mắt mọi người nhanh chóng bị thu hút bởi quần thể công trình to lớn vànguy nga trên đỉnh núi cao nhất đối diện với bậc cấp, có rất nhiều đình đài lầucác, còn có cả những thác nước treo ngang giữa lưng chừng núi, trên núi caocũng có những lối đi quanh co dẫn tới bên này.Triển Vân Khí thấy mọi người bị thu hút, liền cất lời giới thiệu, “Đó chính làtông môn đại điện của tệ phái.”Nam Trúc há miệng ngạc nhiên, “Nguy nga, khí phái, thật xứng đáng là cảnhtượng của một đại phái nghìn năm.”Triển Vân Khí xoay người phất tay ra hiệu về phía dãy bậc cấp kéo dài trướcmắt, “Đi thôi, phía trước chính là Linh cốc.”Ông ta dẫn đầu bước lên bậc đá xanh, lúc này mọi người cũng lập tức cất bướcđi theo.Bậc cấp kéo rất dài, có gần trăm trượng, giống như bắt chéo qua trên thân núi,đi tới cuối bậc cấp, cũng bằng với đi đến đỉnh núi, lúc này mọi người mới nhìnthấy một cổng chào bằng đá lúc trước đã bị bóng cây che chắn tầm mắt, bêntrên viết hai chữ “Linh cốc”, phía sau cánh cổng giống như quan ải.Tại cổng vào có đệ tử Côn Linh sơn canh giữ, còn có một đệ tử khi nhìn thấybọn họ thì mỉm cười chờ đợi, dường như là nghênh tiếp khách tới.Người đó tên là Lộc U Minh, sau khi chạm mặt với Triển Vân Khí thì cười nói:“Triển sư huynh tới rồi.”Triển Vân Khí hỏi: “Lộc sư đệ, chắc hẳn ngươi đã biết mục đích chúng ta đếnđây rồi đi?”Lộc U Minh gật đầu, “Biết rõ, phía bên tông môn đã phái người tới đây thôngbáo rồi, nói ngươi sắp dẫn một ít khách tới tham quan Linh cốc.” Gã kiễng chânnhìn nhìn một đám người phía sau đối phương, “Là bọn hắn sao?”Triển Vân Khí nghiêng người tránh ra tầm mắt, “Đúng vậy.”Lộc U Minh đảo mắt đếm một chút, “Tổng cộng chín người.” Ngay sau đónghiêng người nhường đường, đưa tay mời, “Chư vị, xin mời đi theo ta.”Mọi người lại cùng gã bước theo bậc cấp đi lên, thủ vệ không ngăn cản, để mọingười đi qua.Sau khi đi qua cổng chào tiến vào quan ải, người mới tới lần đầu phát hiện thấybên trong nhìn như quan ải nhưng thực ra là một cái hẻm núi dài, hai bên cókhông ít gian phòng, hẳn là để cho người ở lại. Lúc này bầu không khí vắnglặng không thấy bóng người, có thể thấy bình thường tại nơi đây là không cóngười nào.Lộc U Minh đưa mọi người đến cửa một gian phòng, lại quay sang nói vớiTriển Vân Khí: “Triển sư huynh, Linh cốc là cấm địa, ra vào phải thực hiện theoquy định, bất kỳ ai tiến vào đều phải đăng ký vào danh sách.”Triển Vân Khí gật đầu, “Đây là tất nhiên.”Lộc U Minh tiến vào bên trong phòng trước, đi một vòng bên trong rồi trở ra,kỳ quái nói: “Nhan sư thúc không có ở đây, có thể là không biết lúc nào cácngươi tới. Triển sư huynh, các ngươi chờ một chút, hẳn là đang tại bên trongcốc. Để ta đi tìm về.”“Không gấp gáp.” Triển Vân Khí gật đầu cười.Một đám người đành phải đứng chờ đợi tại cửa vào. Đứng ở bên cửa, DữuKhánh quan sát bên trong phòng, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, nhìn chằm chằmvào một bức tranh treo trên vách tường một bên.