Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -…

Chương 599: Bí mật trong Linh cốc (2)

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Xuống đến dưới thung lũng, thả chậm bước chân đi tới trước, các loại kỳ hoa dịthảo chào đón ở hai bên đường, một số thứ là khách tham quan chưa bao giờnhìn thấy, coi như là vừa tới liền được mở mang tầm mắt rồi.Nam Trúc cất lời cảm thán: “Linh cốc này quả thực chính là một hoa viên rực rỡtập trung đủ loại kỳ hoa dị thảo a.”Lộc U Minh cười lắc đầu:“Những thứ này thực ra chẳng có gì, chỉ là để trang trí, thỉnh thoảng có kháchtới thăm nên cũng không thể quá tồi tàn, bày ra chút hoa hoa cỏ cỏ tạo cảnhquan xem như cho là để chào đón khách tham quan. Kỳ thực tác dụng lớn nhấtcủa Linh cốc chính là thúc đẩy Linh thực tăng tốc phát triển. Hầu hết cây giốngLinh mễ trồng trọt tại Côn Linh sơn chủng đều xuất phát từ nơi này. Đươngnhiên, cũng không phải tất cả kỳ hoa dị thảo đều chỉ để trang trí, có một số cũnglà để nhân giống, lưu lại một chút mầm móng, hạt giống trong tay để tránh bịtuyệt chủng…”Mọi người nghe vậy thì liên tục gật đầu, dọc theo đường đi nghe gã giới thiệugiảng giải, xem như là vừa đi vừa được mở mang tầm mắt, đủ các loại Linhthực khiến người xem không hết.Trên những ngọn núi xung quanh có một số căn nhà nhỏ nằm rải rác, đều là đểdành cho những đệ tử thay phiên trông coi Linh cốc sử dụng, nơi này dù saocũng là cấm địa của tông môn, chắc chắn sẽ không tránh khỏi có các trạm canhgác công khai kết hợp với các thủ đoạn giám sát ngầm.Tại trước một căn nhà nhỏ trong số đó, có một ông già lớn tuổi râu tóc trắngnhư tuyết, kể cả y phục cũng trắng muốt, đứng chắp tay sau lưng, dáng dấp ungdung bay bổng, bộ dáng già dặn lớn tuổi, cùng với cách ăn mặc và khí độ đó,trông thật giống như một lão thần tiên, từ trên cao bao quát một đám kháchtham quan tiến vào bên trong thung lũng.Người này tên là Hoàn Ngọc Sơn, là Đại trưởng lão của Côn Linh sơn, cũng làngười có bối phận lớn nhất Côn Linh sơn, Chưởng môn gặp được cũng phảicung kính xưng hô một tiếng “Sư bá”.Trong Côn Linh sơn, trên cơ bản Linh cốc luôn luôn đều do một mạch này củaông ta phụ trách.Đi tới bên cạnh ông ta, Nhan Dược móc danh sách từ trong tay áo ra, mở rađúng chỗ rồi mới hai tay dâng lên, “Sư phụ, ngoại trừ hai người đệ tử bản pháiđi theo tiếp khách, kể cả Kha Nhiên mà ngài nói, tổng cộng có chín khách tớiđây.”Thầy trò hai người, một người sạch sẽ gọn gàng trật tự, khí độ bất phàm, mộtngười lôi thôi lếch thếch, thật sự là tương phản rõ rệt.Hoàn Ngọc Sơn cầm danh sách vào tay lật xem, xem hết từ đầu tới cuối mộtlần, sau đó chân mày cau lại.Ở bên cạnh quan sát, Nhan Dược thử hỏi: “Sư tôn tự mình đến đây, chẳng lẽtrong những khách nhân này có vấn đề gì hay sao?”Hoàn Ngọc Sơn cũng không nhận ra có vấn đề gì, chậm rãi khép danh sách lạitrả cho lão ta, “Nói bình thường đúng là bình thường, nói không bình thường thìcũng không bình thường. Có khách tới tham quan Linh cốc là chuyện rất bìnhthường, nhưng phía bên Đại Nghiệp ty lại nhúng tay sắp xếp việc này, chỉ để bốtrí cho mấy người như thế này tới tham quan Linh cốc, việc này là có phầnkhông bình thường. Có thể khiến cho Đại Nghiệp ty phí lòng như vậy, còn làđích thân Hướng Lan Huyên mở miệng, lai lịch của những khách nhân này erằng không phải đơn giản như đăng kí trong danh sách.”Nhan Dược trầm ngâm, rồi lập tức hỏi: “Có dùng biện pháp gì tra xét bọn họkhông?”Hoàn Ngọc Sơn hơi xua tay, than thở: “Việc của Đại Nghiệp ty là Côn Linh sơnchúng ta có thể nhúng tay vào sao? Nếu thật sự bị cuốn vào chuyện gì khôngnên cuốn vào, ngươi cho rằng Đại Nghiệp ty không dám chấm dứt sự tồn tại củađại phái nghìn năm chúng ta hay sao? Bất kỳ hành động hấp tấp nào đều có thểbị Đại Nghiệp ty cho rằng Côn Linh sơn ta không thức thời. Vẫn là câu nói kia,Linh cốc có khách tới tham quan là chuyện rất bình thường, nhưng lai lịchnhững người khách này rõ ràng không đủ để đích thân Hướng Lan Huyên thamgia sắp xếp.”Nhan Dược kinh nghi hỏi: “Ý của Sư tôn là, có khả năng là đến đây vì bí mậtđó?”Hoàn Ngọc Sơn:“Chưởng môn là có sự lo lắng như vậy, nhưng cũng cảm thấy rất không có khảnăng. Nếu như Đại Nghiệp ty biết về bí mật đó thì sợ rằng đã sớm trực tiếp đếnhỏi rồi, không cần phải quanh co lòng vòng như thế này. Hơn nữa, Hướng LanHuyên có thể đến được vị trí hiện nay, với đầu óc nàng ta, sẽ không biết rằngsắp xếp như vậy sẽ khiến chúng ta hoài nghi. Nghĩ tới nghĩ lui, có khả năngthực sự là chúng ta đã suy nghĩ nhiều, có khả năng Đại Nghiệp ty thực sự là cóý đồ khác, có thể là chuẩn bị chuyện gì đó trong số những người khách này, cólẽ cũng không có liên quan gì đến Côn Linh sơn chúng ta.”Nhan Dược thổn thức gật đầu, vô cùng hiểu rõ vì sao Chưởng môn và sư tôn lạicảm thấy bất an. Cái gọi là đại trận tụ tập linh khí do nhiều đời tổ tiên tập trungsức lực bố trí ra trong Linh cốc này chỉ là lời nói dối, trên thực tế, không phảiCôn Linh sơn có thủ đoạn Linh thực cao siêu gì, mà bởi vì Linh cốc này vốn làmột chỗ bảo địa tụ tập linh khí tự nhiên hình thành.Cho nên nói cái gì mà tập trung sức lực nhiều đời tổ tiên để bố trí ra đại trận,chính là vì để che giấu sự tồn tại của bảo địa.Nếu như bí mật này bị tiết lộ, phong thủy bảo địa tự nhiên là người có năng lựcsẽ chiếm giữ nó, không chừng sẽ rước đến đại họa diệt môn cho Côn Linh sơn.Lúc trước không động tới ngươi, là vì ngươi dùng cái trò này ngăn cách CônLinh sơn với bên ngoài, kh6ong biết nên không động tới.Sở dĩ thỉnh thoảng mở ra Cấm địa cho người ngoài, thực chất cũng là một cáchche đậy trá hình.Thực sự thì cũng vì không còn cách nào, ngươi che đậy quá nghiêm ngặt trái lạisẽ rước lấy nghi ngờ, càng che giấu ngươi ta càng muốn nhìn xem, đó là bảnchất con người. Mấu chốt là giấu đậy cũng không che giấu được, thí dụ như lầnnày Hướng Lan Huyên mở miệng, ngươi có thể không mở ra sao?Cho nên, về bí mật này, cho dù là nội bộ Côn Linh sơn, trong các đời cũng chỉcó được một số rất ít người biết được, ngay cả các đệ tử làm việc bên trong Linhcốc này cũng căn bản không biết rõ…Bên trong Linh cốc, được đầy đủ linh khí tẩm bổ, hoa tươi rực rỡ, cây cỏ xanhbiếc, sức sống bừng bừng này không cách nào dùng ngôn ngữ có thể hình dungđược.Một nhóm người đi theo Lộc U Minh dọc đường vừa ngắm cảnh vừa nghe giớithiệu, khi đi tới trước hai gốc cây trong thung lũng, sư huynh đệ ba người DữuKhánh nhìn thấy thì đều sửng sốt, lập tức nhanh chóng quan sát đám đệ tử CônLinh sơn như ẩn như hiện ở xung quanh, trên nét mặt có mấy phần bối rối.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Xuống đến dưới thung lũng, thả chậm bước chân đi tới trước, các loại kỳ hoa dịthảo chào đón ở hai bên đường, một số thứ là khách tham quan chưa bao giờnhìn thấy, coi như là vừa tới liền được mở mang tầm mắt rồi.Nam Trúc cất lời cảm thán: “Linh cốc này quả thực chính là một hoa viên rực rỡtập trung đủ loại kỳ hoa dị thảo a.”Lộc U Minh cười lắc đầu:“Những thứ này thực ra chẳng có gì, chỉ là để trang trí, thỉnh thoảng có kháchtới thăm nên cũng không thể quá tồi tàn, bày ra chút hoa hoa cỏ cỏ tạo cảnhquan xem như cho là để chào đón khách tham quan. Kỳ thực tác dụng lớn nhấtcủa Linh cốc chính là thúc đẩy Linh thực tăng tốc phát triển. Hầu hết cây giốngLinh mễ trồng trọt tại Côn Linh sơn chủng đều xuất phát từ nơi này. Đươngnhiên, cũng không phải tất cả kỳ hoa dị thảo đều chỉ để trang trí, có một số cũnglà để nhân giống, lưu lại một chút mầm móng, hạt giống trong tay để tránh bịtuyệt chủng…”Mọi người nghe vậy thì liên tục gật đầu, dọc theo đường đi nghe gã giới thiệugiảng giải, xem như là vừa đi vừa được mở mang tầm mắt, đủ các loại Linhthực khiến người xem không hết.Trên những ngọn núi xung quanh có một số căn nhà nhỏ nằm rải rác, đều là đểdành cho những đệ tử thay phiên trông coi Linh cốc sử dụng, nơi này dù saocũng là cấm địa của tông môn, chắc chắn sẽ không tránh khỏi có các trạm canhgác công khai kết hợp với các thủ đoạn giám sát ngầm.Tại trước một căn nhà nhỏ trong số đó, có một ông già lớn tuổi râu tóc trắngnhư tuyết, kể cả y phục cũng trắng muốt, đứng chắp tay sau lưng, dáng dấp ungdung bay bổng, bộ dáng già dặn lớn tuổi, cùng với cách ăn mặc và khí độ đó,trông thật giống như một lão thần tiên, từ trên cao bao quát một đám kháchtham quan tiến vào bên trong thung lũng.Người này tên là Hoàn Ngọc Sơn, là Đại trưởng lão của Côn Linh sơn, cũng làngười có bối phận lớn nhất Côn Linh sơn, Chưởng môn gặp được cũng phảicung kính xưng hô một tiếng “Sư bá”.Trong Côn Linh sơn, trên cơ bản Linh cốc luôn luôn đều do một mạch này củaông ta phụ trách.Đi tới bên cạnh ông ta, Nhan Dược móc danh sách từ trong tay áo ra, mở rađúng chỗ rồi mới hai tay dâng lên, “Sư phụ, ngoại trừ hai người đệ tử bản pháiđi theo tiếp khách, kể cả Kha Nhiên mà ngài nói, tổng cộng có chín khách tớiđây.”Thầy trò hai người, một người sạch sẽ gọn gàng trật tự, khí độ bất phàm, mộtngười lôi thôi lếch thếch, thật sự là tương phản rõ rệt.Hoàn Ngọc Sơn cầm danh sách vào tay lật xem, xem hết từ đầu tới cuối mộtlần, sau đó chân mày cau lại.Ở bên cạnh quan sát, Nhan Dược thử hỏi: “Sư tôn tự mình đến đây, chẳng lẽtrong những khách nhân này có vấn đề gì hay sao?”Hoàn Ngọc Sơn cũng không nhận ra có vấn đề gì, chậm rãi khép danh sách lạitrả cho lão ta, “Nói bình thường đúng là bình thường, nói không bình thường thìcũng không bình thường. Có khách tới tham quan Linh cốc là chuyện rất bìnhthường, nhưng phía bên Đại Nghiệp ty lại nhúng tay sắp xếp việc này, chỉ để bốtrí cho mấy người như thế này tới tham quan Linh cốc, việc này là có phầnkhông bình thường. Có thể khiến cho Đại Nghiệp ty phí lòng như vậy, còn làđích thân Hướng Lan Huyên mở miệng, lai lịch của những khách nhân này erằng không phải đơn giản như đăng kí trong danh sách.”Nhan Dược trầm ngâm, rồi lập tức hỏi: “Có dùng biện pháp gì tra xét bọn họkhông?”Hoàn Ngọc Sơn hơi xua tay, than thở: “Việc của Đại Nghiệp ty là Côn Linh sơnchúng ta có thể nhúng tay vào sao? Nếu thật sự bị cuốn vào chuyện gì khôngnên cuốn vào, ngươi cho rằng Đại Nghiệp ty không dám chấm dứt sự tồn tại củađại phái nghìn năm chúng ta hay sao? Bất kỳ hành động hấp tấp nào đều có thểbị Đại Nghiệp ty cho rằng Côn Linh sơn ta không thức thời. Vẫn là câu nói kia,Linh cốc có khách tới tham quan là chuyện rất bình thường, nhưng lai lịchnhững người khách này rõ ràng không đủ để đích thân Hướng Lan Huyên thamgia sắp xếp.”Nhan Dược kinh nghi hỏi: “Ý của Sư tôn là, có khả năng là đến đây vì bí mậtđó?”Hoàn Ngọc Sơn:“Chưởng môn là có sự lo lắng như vậy, nhưng cũng cảm thấy rất không có khảnăng. Nếu như Đại Nghiệp ty biết về bí mật đó thì sợ rằng đã sớm trực tiếp đếnhỏi rồi, không cần phải quanh co lòng vòng như thế này. Hơn nữa, Hướng LanHuyên có thể đến được vị trí hiện nay, với đầu óc nàng ta, sẽ không biết rằngsắp xếp như vậy sẽ khiến chúng ta hoài nghi. Nghĩ tới nghĩ lui, có khả năngthực sự là chúng ta đã suy nghĩ nhiều, có khả năng Đại Nghiệp ty thực sự là cóý đồ khác, có thể là chuẩn bị chuyện gì đó trong số những người khách này, cólẽ cũng không có liên quan gì đến Côn Linh sơn chúng ta.”Nhan Dược thổn thức gật đầu, vô cùng hiểu rõ vì sao Chưởng môn và sư tôn lạicảm thấy bất an. Cái gọi là đại trận tụ tập linh khí do nhiều đời tổ tiên tập trungsức lực bố trí ra trong Linh cốc này chỉ là lời nói dối, trên thực tế, không phảiCôn Linh sơn có thủ đoạn Linh thực cao siêu gì, mà bởi vì Linh cốc này vốn làmột chỗ bảo địa tụ tập linh khí tự nhiên hình thành.Cho nên nói cái gì mà tập trung sức lực nhiều đời tổ tiên để bố trí ra đại trận,chính là vì để che giấu sự tồn tại của bảo địa.Nếu như bí mật này bị tiết lộ, phong thủy bảo địa tự nhiên là người có năng lựcsẽ chiếm giữ nó, không chừng sẽ rước đến đại họa diệt môn cho Côn Linh sơn.Lúc trước không động tới ngươi, là vì ngươi dùng cái trò này ngăn cách CônLinh sơn với bên ngoài, kh6ong biết nên không động tới.Sở dĩ thỉnh thoảng mở ra Cấm địa cho người ngoài, thực chất cũng là một cáchche đậy trá hình.Thực sự thì cũng vì không còn cách nào, ngươi che đậy quá nghiêm ngặt trái lạisẽ rước lấy nghi ngờ, càng che giấu ngươi ta càng muốn nhìn xem, đó là bảnchất con người. Mấu chốt là giấu đậy cũng không che giấu được, thí dụ như lầnnày Hướng Lan Huyên mở miệng, ngươi có thể không mở ra sao?Cho nên, về bí mật này, cho dù là nội bộ Côn Linh sơn, trong các đời cũng chỉcó được một số rất ít người biết được, ngay cả các đệ tử làm việc bên trong Linhcốc này cũng căn bản không biết rõ…Bên trong Linh cốc, được đầy đủ linh khí tẩm bổ, hoa tươi rực rỡ, cây cỏ xanhbiếc, sức sống bừng bừng này không cách nào dùng ngôn ngữ có thể hình dungđược.Một nhóm người đi theo Lộc U Minh dọc đường vừa ngắm cảnh vừa nghe giớithiệu, khi đi tới trước hai gốc cây trong thung lũng, sư huynh đệ ba người DữuKhánh nhìn thấy thì đều sửng sốt, lập tức nhanh chóng quan sát đám đệ tử CônLinh sơn như ẩn như hiện ở xung quanh, trên nét mặt có mấy phần bối rối.

Bán TiênTác giả: Dược Thiên SầuTruyện Tiên Hiệp Bán Tiên Dược Thiên Sầu Trong thâm sơn có một đạo quan, hương hỏa sớm đã điêu linh. Bỉ nhân bất tài, tuổi vừa mới mười chín, từ nhỏ đã là một gã đạo sĩ, phía trên có hơn mười vị sư huynh, phía dưới chỉ mình ta nhỏ nhất, tục xưng là Quan môn đệ tử. Sư môn quá nghèo, các sư huynh không chịu được kham khổ, may mắn chưởng môn sư tôn độ lượng, tùy ý chúng sư huynh giải tán rời đi. Về sau có ba vị sư huynh biết lạc đường mà quay lại, tuổi khá lớn, đều đã bốn mươi năm mươi. Nhờ được sư tôn ưu ái, trước khi mất truyền vị trí chưởng môn cho Tiểu đạo, nhưng mà vô luận là tuổi tác hay từng trải đều không thể phục chúng, ba vị sư huynh không phục. Sư môn bất hạnh, Tiểu đạo không phải trái hồng mềm, tuyệt không thoái nhượng, nội đấu cùng họ. Trong thôn dưới núi, có tân cử nhân, là bạn bè từ khi còn nhỏ, trước khi sư tôn mất cũng có dặn dò, hộ tống nó vào kinh đi thi. Nghĩa bất dung từ, vả lại cứ để Tiểu đạo dạo một vòng nhân gian, trở về sẽ đấu cùng chúng sư huynh! Chương 01: Đi thi 3127 tự -… Xuống đến dưới thung lũng, thả chậm bước chân đi tới trước, các loại kỳ hoa dịthảo chào đón ở hai bên đường, một số thứ là khách tham quan chưa bao giờnhìn thấy, coi như là vừa tới liền được mở mang tầm mắt rồi.Nam Trúc cất lời cảm thán: “Linh cốc này quả thực chính là một hoa viên rực rỡtập trung đủ loại kỳ hoa dị thảo a.”Lộc U Minh cười lắc đầu:“Những thứ này thực ra chẳng có gì, chỉ là để trang trí, thỉnh thoảng có kháchtới thăm nên cũng không thể quá tồi tàn, bày ra chút hoa hoa cỏ cỏ tạo cảnhquan xem như cho là để chào đón khách tham quan. Kỳ thực tác dụng lớn nhấtcủa Linh cốc chính là thúc đẩy Linh thực tăng tốc phát triển. Hầu hết cây giốngLinh mễ trồng trọt tại Côn Linh sơn chủng đều xuất phát từ nơi này. Đươngnhiên, cũng không phải tất cả kỳ hoa dị thảo đều chỉ để trang trí, có một số cũnglà để nhân giống, lưu lại một chút mầm móng, hạt giống trong tay để tránh bịtuyệt chủng…”Mọi người nghe vậy thì liên tục gật đầu, dọc theo đường đi nghe gã giới thiệugiảng giải, xem như là vừa đi vừa được mở mang tầm mắt, đủ các loại Linhthực khiến người xem không hết.Trên những ngọn núi xung quanh có một số căn nhà nhỏ nằm rải rác, đều là đểdành cho những đệ tử thay phiên trông coi Linh cốc sử dụng, nơi này dù saocũng là cấm địa của tông môn, chắc chắn sẽ không tránh khỏi có các trạm canhgác công khai kết hợp với các thủ đoạn giám sát ngầm.Tại trước một căn nhà nhỏ trong số đó, có một ông già lớn tuổi râu tóc trắngnhư tuyết, kể cả y phục cũng trắng muốt, đứng chắp tay sau lưng, dáng dấp ungdung bay bổng, bộ dáng già dặn lớn tuổi, cùng với cách ăn mặc và khí độ đó,trông thật giống như một lão thần tiên, từ trên cao bao quát một đám kháchtham quan tiến vào bên trong thung lũng.Người này tên là Hoàn Ngọc Sơn, là Đại trưởng lão của Côn Linh sơn, cũng làngười có bối phận lớn nhất Côn Linh sơn, Chưởng môn gặp được cũng phảicung kính xưng hô một tiếng “Sư bá”.Trong Côn Linh sơn, trên cơ bản Linh cốc luôn luôn đều do một mạch này củaông ta phụ trách.Đi tới bên cạnh ông ta, Nhan Dược móc danh sách từ trong tay áo ra, mở rađúng chỗ rồi mới hai tay dâng lên, “Sư phụ, ngoại trừ hai người đệ tử bản pháiđi theo tiếp khách, kể cả Kha Nhiên mà ngài nói, tổng cộng có chín khách tớiđây.”Thầy trò hai người, một người sạch sẽ gọn gàng trật tự, khí độ bất phàm, mộtngười lôi thôi lếch thếch, thật sự là tương phản rõ rệt.Hoàn Ngọc Sơn cầm danh sách vào tay lật xem, xem hết từ đầu tới cuối mộtlần, sau đó chân mày cau lại.Ở bên cạnh quan sát, Nhan Dược thử hỏi: “Sư tôn tự mình đến đây, chẳng lẽtrong những khách nhân này có vấn đề gì hay sao?”Hoàn Ngọc Sơn cũng không nhận ra có vấn đề gì, chậm rãi khép danh sách lạitrả cho lão ta, “Nói bình thường đúng là bình thường, nói không bình thường thìcũng không bình thường. Có khách tới tham quan Linh cốc là chuyện rất bìnhthường, nhưng phía bên Đại Nghiệp ty lại nhúng tay sắp xếp việc này, chỉ để bốtrí cho mấy người như thế này tới tham quan Linh cốc, việc này là có phầnkhông bình thường. Có thể khiến cho Đại Nghiệp ty phí lòng như vậy, còn làđích thân Hướng Lan Huyên mở miệng, lai lịch của những khách nhân này erằng không phải đơn giản như đăng kí trong danh sách.”Nhan Dược trầm ngâm, rồi lập tức hỏi: “Có dùng biện pháp gì tra xét bọn họkhông?”Hoàn Ngọc Sơn hơi xua tay, than thở: “Việc của Đại Nghiệp ty là Côn Linh sơnchúng ta có thể nhúng tay vào sao? Nếu thật sự bị cuốn vào chuyện gì khôngnên cuốn vào, ngươi cho rằng Đại Nghiệp ty không dám chấm dứt sự tồn tại củađại phái nghìn năm chúng ta hay sao? Bất kỳ hành động hấp tấp nào đều có thểbị Đại Nghiệp ty cho rằng Côn Linh sơn ta không thức thời. Vẫn là câu nói kia,Linh cốc có khách tới tham quan là chuyện rất bình thường, nhưng lai lịchnhững người khách này rõ ràng không đủ để đích thân Hướng Lan Huyên thamgia sắp xếp.”Nhan Dược kinh nghi hỏi: “Ý của Sư tôn là, có khả năng là đến đây vì bí mậtđó?”Hoàn Ngọc Sơn:“Chưởng môn là có sự lo lắng như vậy, nhưng cũng cảm thấy rất không có khảnăng. Nếu như Đại Nghiệp ty biết về bí mật đó thì sợ rằng đã sớm trực tiếp đếnhỏi rồi, không cần phải quanh co lòng vòng như thế này. Hơn nữa, Hướng LanHuyên có thể đến được vị trí hiện nay, với đầu óc nàng ta, sẽ không biết rằngsắp xếp như vậy sẽ khiến chúng ta hoài nghi. Nghĩ tới nghĩ lui, có khả năngthực sự là chúng ta đã suy nghĩ nhiều, có khả năng Đại Nghiệp ty thực sự là cóý đồ khác, có thể là chuẩn bị chuyện gì đó trong số những người khách này, cólẽ cũng không có liên quan gì đến Côn Linh sơn chúng ta.”Nhan Dược thổn thức gật đầu, vô cùng hiểu rõ vì sao Chưởng môn và sư tôn lạicảm thấy bất an. Cái gọi là đại trận tụ tập linh khí do nhiều đời tổ tiên tập trungsức lực bố trí ra trong Linh cốc này chỉ là lời nói dối, trên thực tế, không phảiCôn Linh sơn có thủ đoạn Linh thực cao siêu gì, mà bởi vì Linh cốc này vốn làmột chỗ bảo địa tụ tập linh khí tự nhiên hình thành.Cho nên nói cái gì mà tập trung sức lực nhiều đời tổ tiên để bố trí ra đại trận,chính là vì để che giấu sự tồn tại của bảo địa.Nếu như bí mật này bị tiết lộ, phong thủy bảo địa tự nhiên là người có năng lựcsẽ chiếm giữ nó, không chừng sẽ rước đến đại họa diệt môn cho Côn Linh sơn.Lúc trước không động tới ngươi, là vì ngươi dùng cái trò này ngăn cách CônLinh sơn với bên ngoài, kh6ong biết nên không động tới.Sở dĩ thỉnh thoảng mở ra Cấm địa cho người ngoài, thực chất cũng là một cáchche đậy trá hình.Thực sự thì cũng vì không còn cách nào, ngươi che đậy quá nghiêm ngặt trái lạisẽ rước lấy nghi ngờ, càng che giấu ngươi ta càng muốn nhìn xem, đó là bảnchất con người. Mấu chốt là giấu đậy cũng không che giấu được, thí dụ như lầnnày Hướng Lan Huyên mở miệng, ngươi có thể không mở ra sao?Cho nên, về bí mật này, cho dù là nội bộ Côn Linh sơn, trong các đời cũng chỉcó được một số rất ít người biết được, ngay cả các đệ tử làm việc bên trong Linhcốc này cũng căn bản không biết rõ…Bên trong Linh cốc, được đầy đủ linh khí tẩm bổ, hoa tươi rực rỡ, cây cỏ xanhbiếc, sức sống bừng bừng này không cách nào dùng ngôn ngữ có thể hình dungđược.Một nhóm người đi theo Lộc U Minh dọc đường vừa ngắm cảnh vừa nghe giớithiệu, khi đi tới trước hai gốc cây trong thung lũng, sư huynh đệ ba người DữuKhánh nhìn thấy thì đều sửng sốt, lập tức nhanh chóng quan sát đám đệ tử CônLinh sơn như ẩn như hiện ở xung quanh, trên nét mặt có mấy phần bối rối.

Chương 599: Bí mật trong Linh cốc (2)