Ta trọng sinh vào ngày vừa hạ sinh. Ngoài song cửa, mưa thu tí tách nhỏ giọt. Trong phòng sinh, mùi m.á.u tanh ngập tràn, ẩm ướt, mãi chẳng tan đi. Đại nha hoàn Thu Ngâm cẩn thận vén góc chăn cho ta, rồi nhẹ nhàng ôm lấy đệm bẩn ra ngoài. Bên cạnh, trên giường nhỏ, là nhi nữ của ta, Liên Tri Tình. Con bé nhỏ xíu, được quấn trong tã lót, đôi mắt còn chưa mở. Khuôn mặt đỏ au, tóc lưa thưa, ngũ quan co rúm lại. Nói thực, thật chẳng dễ nhìn chút nào. Nhưng kiếp trước, ta chỉ cảm thấy nàng ngoan ngoãn, khiến lòng ta mềm mại vô ngần, hận không thể lúc nào cũng nâng niu nàng trong lòng bàn tay. Ngay cả ánh trăng trên trời cao, ta cũng muốn hái xuống cho nàng. Sau này, nàng dần lớn lên. Ta lo sợ mình sẽ trở thành một mẫu thân không tốt, thường hỏi han các phu nhân khác cách dạy dỗ nhi nữ. Ta dạy nàng biết đại nghĩa, phân biệt thiện ác, rõ ràng phải trái. Ta dạy nàng cầm kỳ thi họa, thơ văn ca phú, khiến khí chất rạng ngời. Cũng dạy nàng tính toán việc nhà, quản lý nội vụ, đoan trang, độc lập…

Chương 9: Phần 9

Mái Hiên Phủ Tuyết - Toái Nguyệt LượngTác giả: Toái Nguyệt LượngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTa trọng sinh vào ngày vừa hạ sinh. Ngoài song cửa, mưa thu tí tách nhỏ giọt. Trong phòng sinh, mùi m.á.u tanh ngập tràn, ẩm ướt, mãi chẳng tan đi. Đại nha hoàn Thu Ngâm cẩn thận vén góc chăn cho ta, rồi nhẹ nhàng ôm lấy đệm bẩn ra ngoài. Bên cạnh, trên giường nhỏ, là nhi nữ của ta, Liên Tri Tình. Con bé nhỏ xíu, được quấn trong tã lót, đôi mắt còn chưa mở. Khuôn mặt đỏ au, tóc lưa thưa, ngũ quan co rúm lại. Nói thực, thật chẳng dễ nhìn chút nào. Nhưng kiếp trước, ta chỉ cảm thấy nàng ngoan ngoãn, khiến lòng ta mềm mại vô ngần, hận không thể lúc nào cũng nâng niu nàng trong lòng bàn tay. Ngay cả ánh trăng trên trời cao, ta cũng muốn hái xuống cho nàng. Sau này, nàng dần lớn lên. Ta lo sợ mình sẽ trở thành một mẫu thân không tốt, thường hỏi han các phu nhân khác cách dạy dỗ nhi nữ. Ta dạy nàng biết đại nghĩa, phân biệt thiện ác, rõ ràng phải trái. Ta dạy nàng cầm kỳ thi họa, thơ văn ca phú, khiến khí chất rạng ngời. Cũng dạy nàng tính toán việc nhà, quản lý nội vụ, đoan trang, độc lập… 14 Đêm trước cung yến, Liên Tri Tình quỳ trước viện của ta và Hướng Vãn. Mặt đá xanh còn ẩm ướt vì cơn mưa vừa dứt, nhưng nàng không chút do dự, lập tức quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt đến kinh người. “Mẫu thân, tỷ tỷ, con biết trước đây con đã làm sai, khiến hai người không vui, nhưng dù gì chúng ta cũng là một nhà. “Xin hai người nghĩ đến huyết thống mà tha thứ cho con lần này.” Ánh mắt Hướng Vãn lộ vẻ chán ghét, nhưng nàng không chế giễu Liên Tri Tình. Nàng là người yêu ghét rõ ràng, không chủ động gây chuyện, cũng không thích nhân lúc người khác gặp khó khăn mà dẫm lên. Lúc này, nàng chỉ nhàn nhạt nói: “Ta sẽ không chấp nhặt với muội.” Liên Tri Tình nhắm mắt, cắn răng cúi đầu đập xuống đất. Nàng dùng rất nhiều sức, âm thanh vang lên rõ ràng, trán rất nhanh đã bầm tím. Nàng vừa dập đầu vừa nói: “Cầu xin mẫu thân và tỷ tỷ ngày mai đi dự cung yến mang con theo, con hứa sẽ không gây chuyện. “Lần này tiền đồ của con đã hoàn toàn bị hủy hoại, tất cả mọi người đều đang cười nhạo con. Nếu con được tham dự cung yến, có thể lấy lại chút thể diện. “Xin mẫu thân, xin tỷ tỷ thương xót, di nương vốn chẳng làm được gì, chỉ có hai người có thể giúp con. Nếu không, thanh danh của con sẽ hoàn toàn sụp đổ, chắc chắn khó mà bàn được chuyện hôn nhân.” Trán nàng lấm lem bùn đất, gương mặt đầy vệt nước mắt. Hướng Vãn nhìn về phía ta. Ta chợt nhớ lại hai canh giờ trước, lá thư đặt trên bàn viết. [Hứa thị đã đưa đồ đi rồi, ngươi và ta hãy chờ thời cơ mà hành động.] 15 Tại cung yến, Hoàng thượng tâm trạng vô cùng tốt. Sau khi nghe kể về những điểm kỳ lạ trong vụ án, ngài liền công khai ban thưởng cho Hướng Vãn và Quách cô nương. Như lời Trì Sảng, Hoàng thượng cho phép hai người được vào Đại Lý Tự, nhận chức Lục sự. Triều đình hiện nay tuy ít nữ quan, nhưng không phải chưa có tiền lệ. Huống hồ, chức quan Cửu phẩm nhỏ nhoi này cũng chẳng gây sóng gió, các quan viên có mặt đều mỉm cười chúc mừng. Hướng Vãn, dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ. Dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nét vui sướng vẫn lộ ra ở khóe mắt chân mày, nàng không nhịn được mà làm nũng với ta bằng ánh mắt lấp lánh. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Khi những vũ cơ lên sân khấu biểu diễn, Hướng Vãn nghẹn ngào, quay sang nhìn ta. Trong đám vũ cơ vận váy đỏ thướt tha, nổi bật nhất là một người mặc váy hồng lộ eo. Không phải Liên Tri Tình - người đã hứa không gây rắc rối - thì còn ai? Tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ sợ nàng gây chuyện tại cung yến. May mắn thay, nàng luyện múa đã lâu, dù điệu múa nàng học mang vẻ mê hoặc, nhưng trong màn vũ hợp này chỉ khiến nàng có vẻ quyến rũ hơn một chút. Ta liếc mắt quan sát, thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu trên điện cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Khi nàng múa xong bước xuống, ta mới cảm thấy ngón tay mình không còn cứng đờ nữa. Điều ta lo lắng nhất là nàng muốn gây chú ý, liền cất giọng hát bài tiểu khúc Giang Nam mà nàng vẫn thường luyện trong phủ. Nhưng không ngờ, sự nhẹ nhõm của ta vẫn còn quá sớm. Chưa qua nổi nửa tuần trà, Liên Tri Tình đã thay một bộ váy xanh lục bước lên sân khấu. Nàng khẽ xoay tay áo dài, bước chân uyển chuyển, động tác nhấc chân, uốn mình mềm mại như cành liễu. Nàng nhẹ nhàng mà dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người. Tiếng nhạc vang lên, khi nàng xoay người theo nhịp điệu, liền cất giọng hát, âm thanh mềm mại tựa tiếng nói dịu dàng của người Giang Nam, lại giống như tiếng suối va vào đá, mang theo chút trong trẻo ướt át. Liên Tri Tình múa một cách say mê, tiếng hát cũng vô cùng cuốn hút. Chỉ là nàng không biết, bữa tiệc vừa nãy còn náo nhiệt, lúc này tất cả mọi người đều đã dừng lại, tiếng đũa chạm cốc, tiếng chén va ly sớm đã biến mất, chỉ còn lại một khoảng lặng bao trùm. Bài hát “Liên Tố Nga” này là tác phẩm của một hoa khôi Giang Nam nhiều năm trước. Người hoa khôi ấy từng vang danh khắp Giang Nam, sắc đẹp tuyệt trần, phong thái vô song, nhưng đã đột ngột biến mất cách đây hai mươi năm. Nếu có vị quan nào lớn tuổi từng qua Giang Nam, hẳn sẽ nhận ra Hoàng hậu nương nương đang an tọa trên cao, trang dung đoan trang, nhưng ánh mắt lại phảng phất nét quyến rũ, giống hệt hoa khôi năm xưa. Đây là quá khứ mà Hoàng hậu không muốn ai nhắc tới nhất, vậy mà lại bị Liên Tri Tình khơi lên ngay tại cung yến.

Mái Hiên Phủ Tuyết - Toái Nguyệt LượngTác giả: Toái Nguyệt LượngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTa trọng sinh vào ngày vừa hạ sinh. Ngoài song cửa, mưa thu tí tách nhỏ giọt. Trong phòng sinh, mùi m.á.u tanh ngập tràn, ẩm ướt, mãi chẳng tan đi. Đại nha hoàn Thu Ngâm cẩn thận vén góc chăn cho ta, rồi nhẹ nhàng ôm lấy đệm bẩn ra ngoài. Bên cạnh, trên giường nhỏ, là nhi nữ của ta, Liên Tri Tình. Con bé nhỏ xíu, được quấn trong tã lót, đôi mắt còn chưa mở. Khuôn mặt đỏ au, tóc lưa thưa, ngũ quan co rúm lại. Nói thực, thật chẳng dễ nhìn chút nào. Nhưng kiếp trước, ta chỉ cảm thấy nàng ngoan ngoãn, khiến lòng ta mềm mại vô ngần, hận không thể lúc nào cũng nâng niu nàng trong lòng bàn tay. Ngay cả ánh trăng trên trời cao, ta cũng muốn hái xuống cho nàng. Sau này, nàng dần lớn lên. Ta lo sợ mình sẽ trở thành một mẫu thân không tốt, thường hỏi han các phu nhân khác cách dạy dỗ nhi nữ. Ta dạy nàng biết đại nghĩa, phân biệt thiện ác, rõ ràng phải trái. Ta dạy nàng cầm kỳ thi họa, thơ văn ca phú, khiến khí chất rạng ngời. Cũng dạy nàng tính toán việc nhà, quản lý nội vụ, đoan trang, độc lập… 14 Đêm trước cung yến, Liên Tri Tình quỳ trước viện của ta và Hướng Vãn. Mặt đá xanh còn ẩm ướt vì cơn mưa vừa dứt, nhưng nàng không chút do dự, lập tức quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt đến kinh người. “Mẫu thân, tỷ tỷ, con biết trước đây con đã làm sai, khiến hai người không vui, nhưng dù gì chúng ta cũng là một nhà. “Xin hai người nghĩ đến huyết thống mà tha thứ cho con lần này.” Ánh mắt Hướng Vãn lộ vẻ chán ghét, nhưng nàng không chế giễu Liên Tri Tình. Nàng là người yêu ghét rõ ràng, không chủ động gây chuyện, cũng không thích nhân lúc người khác gặp khó khăn mà dẫm lên. Lúc này, nàng chỉ nhàn nhạt nói: “Ta sẽ không chấp nhặt với muội.” Liên Tri Tình nhắm mắt, cắn răng cúi đầu đập xuống đất. Nàng dùng rất nhiều sức, âm thanh vang lên rõ ràng, trán rất nhanh đã bầm tím. Nàng vừa dập đầu vừa nói: “Cầu xin mẫu thân và tỷ tỷ ngày mai đi dự cung yến mang con theo, con hứa sẽ không gây chuyện. “Lần này tiền đồ của con đã hoàn toàn bị hủy hoại, tất cả mọi người đều đang cười nhạo con. Nếu con được tham dự cung yến, có thể lấy lại chút thể diện. “Xin mẫu thân, xin tỷ tỷ thương xót, di nương vốn chẳng làm được gì, chỉ có hai người có thể giúp con. Nếu không, thanh danh của con sẽ hoàn toàn sụp đổ, chắc chắn khó mà bàn được chuyện hôn nhân.” Trán nàng lấm lem bùn đất, gương mặt đầy vệt nước mắt. Hướng Vãn nhìn về phía ta. Ta chợt nhớ lại hai canh giờ trước, lá thư đặt trên bàn viết. [Hứa thị đã đưa đồ đi rồi, ngươi và ta hãy chờ thời cơ mà hành động.] 15 Tại cung yến, Hoàng thượng tâm trạng vô cùng tốt. Sau khi nghe kể về những điểm kỳ lạ trong vụ án, ngài liền công khai ban thưởng cho Hướng Vãn và Quách cô nương. Như lời Trì Sảng, Hoàng thượng cho phép hai người được vào Đại Lý Tự, nhận chức Lục sự. Triều đình hiện nay tuy ít nữ quan, nhưng không phải chưa có tiền lệ. Huống hồ, chức quan Cửu phẩm nhỏ nhoi này cũng chẳng gây sóng gió, các quan viên có mặt đều mỉm cười chúc mừng. Hướng Vãn, dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ. Dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nét vui sướng vẫn lộ ra ở khóe mắt chân mày, nàng không nhịn được mà làm nũng với ta bằng ánh mắt lấp lánh. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Khi những vũ cơ lên sân khấu biểu diễn, Hướng Vãn nghẹn ngào, quay sang nhìn ta. Trong đám vũ cơ vận váy đỏ thướt tha, nổi bật nhất là một người mặc váy hồng lộ eo. Không phải Liên Tri Tình - người đã hứa không gây rắc rối - thì còn ai? Tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ sợ nàng gây chuyện tại cung yến. May mắn thay, nàng luyện múa đã lâu, dù điệu múa nàng học mang vẻ mê hoặc, nhưng trong màn vũ hợp này chỉ khiến nàng có vẻ quyến rũ hơn một chút. Ta liếc mắt quan sát, thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu trên điện cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Khi nàng múa xong bước xuống, ta mới cảm thấy ngón tay mình không còn cứng đờ nữa. Điều ta lo lắng nhất là nàng muốn gây chú ý, liền cất giọng hát bài tiểu khúc Giang Nam mà nàng vẫn thường luyện trong phủ. Nhưng không ngờ, sự nhẹ nhõm của ta vẫn còn quá sớm. Chưa qua nổi nửa tuần trà, Liên Tri Tình đã thay một bộ váy xanh lục bước lên sân khấu. Nàng khẽ xoay tay áo dài, bước chân uyển chuyển, động tác nhấc chân, uốn mình mềm mại như cành liễu. Nàng nhẹ nhàng mà dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người. Tiếng nhạc vang lên, khi nàng xoay người theo nhịp điệu, liền cất giọng hát, âm thanh mềm mại tựa tiếng nói dịu dàng của người Giang Nam, lại giống như tiếng suối va vào đá, mang theo chút trong trẻo ướt át. Liên Tri Tình múa một cách say mê, tiếng hát cũng vô cùng cuốn hút. Chỉ là nàng không biết, bữa tiệc vừa nãy còn náo nhiệt, lúc này tất cả mọi người đều đã dừng lại, tiếng đũa chạm cốc, tiếng chén va ly sớm đã biến mất, chỉ còn lại một khoảng lặng bao trùm. Bài hát “Liên Tố Nga” này là tác phẩm của một hoa khôi Giang Nam nhiều năm trước. Người hoa khôi ấy từng vang danh khắp Giang Nam, sắc đẹp tuyệt trần, phong thái vô song, nhưng đã đột ngột biến mất cách đây hai mươi năm. Nếu có vị quan nào lớn tuổi từng qua Giang Nam, hẳn sẽ nhận ra Hoàng hậu nương nương đang an tọa trên cao, trang dung đoan trang, nhưng ánh mắt lại phảng phất nét quyến rũ, giống hệt hoa khôi năm xưa. Đây là quá khứ mà Hoàng hậu không muốn ai nhắc tới nhất, vậy mà lại bị Liên Tri Tình khơi lên ngay tại cung yến.

Mái Hiên Phủ Tuyết - Toái Nguyệt LượngTác giả: Toái Nguyệt LượngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhTa trọng sinh vào ngày vừa hạ sinh. Ngoài song cửa, mưa thu tí tách nhỏ giọt. Trong phòng sinh, mùi m.á.u tanh ngập tràn, ẩm ướt, mãi chẳng tan đi. Đại nha hoàn Thu Ngâm cẩn thận vén góc chăn cho ta, rồi nhẹ nhàng ôm lấy đệm bẩn ra ngoài. Bên cạnh, trên giường nhỏ, là nhi nữ của ta, Liên Tri Tình. Con bé nhỏ xíu, được quấn trong tã lót, đôi mắt còn chưa mở. Khuôn mặt đỏ au, tóc lưa thưa, ngũ quan co rúm lại. Nói thực, thật chẳng dễ nhìn chút nào. Nhưng kiếp trước, ta chỉ cảm thấy nàng ngoan ngoãn, khiến lòng ta mềm mại vô ngần, hận không thể lúc nào cũng nâng niu nàng trong lòng bàn tay. Ngay cả ánh trăng trên trời cao, ta cũng muốn hái xuống cho nàng. Sau này, nàng dần lớn lên. Ta lo sợ mình sẽ trở thành một mẫu thân không tốt, thường hỏi han các phu nhân khác cách dạy dỗ nhi nữ. Ta dạy nàng biết đại nghĩa, phân biệt thiện ác, rõ ràng phải trái. Ta dạy nàng cầm kỳ thi họa, thơ văn ca phú, khiến khí chất rạng ngời. Cũng dạy nàng tính toán việc nhà, quản lý nội vụ, đoan trang, độc lập… 14 Đêm trước cung yến, Liên Tri Tình quỳ trước viện của ta và Hướng Vãn. Mặt đá xanh còn ẩm ướt vì cơn mưa vừa dứt, nhưng nàng không chút do dự, lập tức quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt đến kinh người. “Mẫu thân, tỷ tỷ, con biết trước đây con đã làm sai, khiến hai người không vui, nhưng dù gì chúng ta cũng là một nhà. “Xin hai người nghĩ đến huyết thống mà tha thứ cho con lần này.” Ánh mắt Hướng Vãn lộ vẻ chán ghét, nhưng nàng không chế giễu Liên Tri Tình. Nàng là người yêu ghét rõ ràng, không chủ động gây chuyện, cũng không thích nhân lúc người khác gặp khó khăn mà dẫm lên. Lúc này, nàng chỉ nhàn nhạt nói: “Ta sẽ không chấp nhặt với muội.” Liên Tri Tình nhắm mắt, cắn răng cúi đầu đập xuống đất. Nàng dùng rất nhiều sức, âm thanh vang lên rõ ràng, trán rất nhanh đã bầm tím. Nàng vừa dập đầu vừa nói: “Cầu xin mẫu thân và tỷ tỷ ngày mai đi dự cung yến mang con theo, con hứa sẽ không gây chuyện. “Lần này tiền đồ của con đã hoàn toàn bị hủy hoại, tất cả mọi người đều đang cười nhạo con. Nếu con được tham dự cung yến, có thể lấy lại chút thể diện. “Xin mẫu thân, xin tỷ tỷ thương xót, di nương vốn chẳng làm được gì, chỉ có hai người có thể giúp con. Nếu không, thanh danh của con sẽ hoàn toàn sụp đổ, chắc chắn khó mà bàn được chuyện hôn nhân.” Trán nàng lấm lem bùn đất, gương mặt đầy vệt nước mắt. Hướng Vãn nhìn về phía ta. Ta chợt nhớ lại hai canh giờ trước, lá thư đặt trên bàn viết. [Hứa thị đã đưa đồ đi rồi, ngươi và ta hãy chờ thời cơ mà hành động.] 15 Tại cung yến, Hoàng thượng tâm trạng vô cùng tốt. Sau khi nghe kể về những điểm kỳ lạ trong vụ án, ngài liền công khai ban thưởng cho Hướng Vãn và Quách cô nương. Như lời Trì Sảng, Hoàng thượng cho phép hai người được vào Đại Lý Tự, nhận chức Lục sự. Triều đình hiện nay tuy ít nữ quan, nhưng không phải chưa có tiền lệ. Huống hồ, chức quan Cửu phẩm nhỏ nhoi này cũng chẳng gây sóng gió, các quan viên có mặt đều mỉm cười chúc mừng. Hướng Vãn, dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ. Dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nét vui sướng vẫn lộ ra ở khóe mắt chân mày, nàng không nhịn được mà làm nũng với ta bằng ánh mắt lấp lánh. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Khi những vũ cơ lên sân khấu biểu diễn, Hướng Vãn nghẹn ngào, quay sang nhìn ta. Trong đám vũ cơ vận váy đỏ thướt tha, nổi bật nhất là một người mặc váy hồng lộ eo. Không phải Liên Tri Tình - người đã hứa không gây rắc rối - thì còn ai? Tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ sợ nàng gây chuyện tại cung yến. May mắn thay, nàng luyện múa đã lâu, dù điệu múa nàng học mang vẻ mê hoặc, nhưng trong màn vũ hợp này chỉ khiến nàng có vẻ quyến rũ hơn một chút. Ta liếc mắt quan sát, thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu trên điện cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Khi nàng múa xong bước xuống, ta mới cảm thấy ngón tay mình không còn cứng đờ nữa. Điều ta lo lắng nhất là nàng muốn gây chú ý, liền cất giọng hát bài tiểu khúc Giang Nam mà nàng vẫn thường luyện trong phủ. Nhưng không ngờ, sự nhẹ nhõm của ta vẫn còn quá sớm. Chưa qua nổi nửa tuần trà, Liên Tri Tình đã thay một bộ váy xanh lục bước lên sân khấu. Nàng khẽ xoay tay áo dài, bước chân uyển chuyển, động tác nhấc chân, uốn mình mềm mại như cành liễu. Nàng nhẹ nhàng mà dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người. Tiếng nhạc vang lên, khi nàng xoay người theo nhịp điệu, liền cất giọng hát, âm thanh mềm mại tựa tiếng nói dịu dàng của người Giang Nam, lại giống như tiếng suối va vào đá, mang theo chút trong trẻo ướt át. Liên Tri Tình múa một cách say mê, tiếng hát cũng vô cùng cuốn hút. Chỉ là nàng không biết, bữa tiệc vừa nãy còn náo nhiệt, lúc này tất cả mọi người đều đã dừng lại, tiếng đũa chạm cốc, tiếng chén va ly sớm đã biến mất, chỉ còn lại một khoảng lặng bao trùm. Bài hát “Liên Tố Nga” này là tác phẩm của một hoa khôi Giang Nam nhiều năm trước. Người hoa khôi ấy từng vang danh khắp Giang Nam, sắc đẹp tuyệt trần, phong thái vô song, nhưng đã đột ngột biến mất cách đây hai mươi năm. Nếu có vị quan nào lớn tuổi từng qua Giang Nam, hẳn sẽ nhận ra Hoàng hậu nương nương đang an tọa trên cao, trang dung đoan trang, nhưng ánh mắt lại phảng phất nét quyến rũ, giống hệt hoa khôi năm xưa. Đây là quá khứ mà Hoàng hậu không muốn ai nhắc tới nhất, vậy mà lại bị Liên Tri Tình khơi lên ngay tại cung yến.

Chương 9: Phần 9