Sau khi cưới Hoắc Phất Quang, đêm nào ta cũng phải đặt một con d.a.o dưới gối. Ta thực sự sợ hắn sẽ g.i.ế.c ta trong lúc ta đang say giấc nồng. Nguyên do là ba ngày trước ta vừa c.h.é.m đầu biểu ca của hắn. Ba ngày nữa còn phải c.h.é.m đầu cữu cữu của hắn nữa. Nhưng điều khiến ta ngạc nhiên là, Hoắc Phất Quang chẳng làm gì ta cả. Hắn cứ nằm trên giường, không ăn cũng chẳng uống, hai mắt đăm đăm nhìn trần nhà, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ảm đạm không có ánh sáng. Như một cái xác không hồn vậy. Ta có thể hiểu được tâm trạng chán chường này của hắn — Từng là một vị thiếu niên tướng quân uy phong lẫm liệt, giờ đây bị người hãm hại, cửa nát nhà tan. Không những chân bị đánh gãy, còn phải chịu sự trêu đùa của nịnh thần, bị ép cưới một nữ đao phủ thấp hèn xui xẻo như ta. Từng chuyện từng việc, đều là cực hình còn khổ hơn cả chết. Ta cứ nghĩ hắn sẽ chìm trong u uất mãi như vậy, cho đến khi hắn tự bỏ đói mình đến chết. Nhưng vào sáng ngày cữu cữu của Hoắc Phất Quang bị đem ra pháp trường, hắn…

Chương 16: Phần 16

Ai Nói Đao Phủ Không Lấy Được Chồng Ngon?Tác giả: Không Thấy Núi Xanh Xa XôiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngSau khi cưới Hoắc Phất Quang, đêm nào ta cũng phải đặt một con d.a.o dưới gối. Ta thực sự sợ hắn sẽ g.i.ế.c ta trong lúc ta đang say giấc nồng. Nguyên do là ba ngày trước ta vừa c.h.é.m đầu biểu ca của hắn. Ba ngày nữa còn phải c.h.é.m đầu cữu cữu của hắn nữa. Nhưng điều khiến ta ngạc nhiên là, Hoắc Phất Quang chẳng làm gì ta cả. Hắn cứ nằm trên giường, không ăn cũng chẳng uống, hai mắt đăm đăm nhìn trần nhà, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ảm đạm không có ánh sáng. Như một cái xác không hồn vậy. Ta có thể hiểu được tâm trạng chán chường này của hắn — Từng là một vị thiếu niên tướng quân uy phong lẫm liệt, giờ đây bị người hãm hại, cửa nát nhà tan. Không những chân bị đánh gãy, còn phải chịu sự trêu đùa của nịnh thần, bị ép cưới một nữ đao phủ thấp hèn xui xẻo như ta. Từng chuyện từng việc, đều là cực hình còn khổ hơn cả chết. Ta cứ nghĩ hắn sẽ chìm trong u uất mãi như vậy, cho đến khi hắn tự bỏ đói mình đến chết. Nhưng vào sáng ngày cữu cữu của Hoắc Phất Quang bị đem ra pháp trường, hắn… Những châu báu trang sức Hoắc Phất Quang tặng ta, ta không lấy món nào, ta chỉ cẩn thận bỏ vào bọc cây trâm ngọc hoa hải đường hắn tặng ta đêm giao thừa.Ta thuê một cỗ xe lừa ở đầu phố, nói mòn miệng nửa ngày, cuối cùng cũng mặc cả với phu xe từ ba tiền bạc xuống hai tiền.Xe lừa chậm rãi lên đường, bánh xe kẽo kẹt lắc lư, đưa ta về hướng Ngụy gia thôn. Ta ngồi trong xe, tính toán trong lòng khi về nhà sẽ nấu gì cho bữa tối. Giờ ta có nhiều tiền, muốn ăn gì thì ăn nấy, nhưng trong lòng ta lại chẳng vui vẻ chút nào, không hiểu sao cảm thấy trống trải.Ta mạnh mẽ lắc đầu, muốn làm cho mình phấn chấn lên, kết quả đột nhiên nghe thấy bên ngoài xe vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.Trong khoảnh khắc tiếp theo, xe lừa đột ngột dừng lại, ta ở trong xe bị lắc lư loạng choạng.Trong lúc ta đang mơ hồ nghi hoặc, đột nhiên nghe thấy giọng run rẩy của phu xe.Ông ta nói: "Cô nương... có vẻ chúng ta gặp phải cướp rồi."18Ta sững người.Đây rõ ràng là quan đạo mà. Thời buổi này đám cướp cũng trắng trợn đến vậy sao?Ta mang ba phần mơ hồ bảy phần sợ hãi kéo rèm ra.Khoảnh khắc tiếp theo, khi nhìn rõ diện mạo "tên cướp", dây thần kinh căng thẳng lập tức thả lỏng.Ta bất lực nhìn cảnh tượng trước mắt --Một đội kỵ binh vẻ mặt lạnh lùng đang vây quanh xe lừa. Người đứng đầu cưỡi trên con tuấn mã đen, một tay nắm dây cương, thân hình thẳng tắp dong dỏng.Chính là Hoắc Phất Quang.Ta hỏi: "Ngươi chặn xe ta làm gì?"Hoắc Phất Quang không trả lời, mà chỉ rũ mi mắt, hỏi ngược lại: "A Thanh, nàng không cần ta nữa sao? Sao lại bỏ đi?"Ta im lặng một lát, vẫn nghiêm túc nói: "Nễu người đã sắp muốn cưới vợ rồi, nếu ta còn ở lại trong phủ, cũng quá không biết điều."Hoắc Phất Quang sững người."Nàng biết rồi à?"Ta ừ một tiếng.Ánh mắt hắn trở nên kỳ lạ: "Vậy nàng còn đi làm gì? Nàng đi rồi ta cưới ai?"Lời này vừa thốt ra, ta lập tức ngẩn người.Khoan đã... vừa rồi hắn nói gì?Hắn muốn cưới ta?"Ngươi không phải muốn cưới Quận chúa sao?" Ta ngạc nhiên hỏi lại.Hoắc Phất Quang: "Hả? Không phải? Ai tung tin đồn nhảm về ta vậy?"Ta và Hoắc Phất Quang nhìn nhau ngơ ngác.19Một lát sau, ta xuống xe, Hoắc Phất Quang xuống ngựa. Hai chúng ta đứng dưới gốc cây, nghiêm túc suy nghĩ tại sao lại xảy ra hiểu lầm như vậy.Hoắc Phất Quang chủ động xin lỗi ta trước."Là lỗi của ta, khi ở Ngụy gia thôn, ta sa cơ lỡ vận, lại què một chân nên luôn xấu hổ không dám bày tỏ tâm ý với nàng. Sau đó tân đế lên ngôi, ta đưa nàng về kinh thành, ta lại chỉ một lòng chuẩn bị hôn lễ, muốn cho nàng một bất ngờ."Hoắc Phất Quang nói đến đây, buồn bã thở dài: "Khó trách người ta nói nam nhân không mở miệng thì không cưới được vợ, nương tử của ta cũng suýt chạy mất."Ta hỏi: "Vậy chim nhạn sính lễ là sao?""Đương nhiên là tặng cho sư phụ nàng, vài ngày nữa sư phụ nàng sẽ đến chứng hôn cho chúng ta."Thấy ta trợn tròn mắt, hắn sững người: "Bằng không nàng tưởng là gửi cho ai? Quận chúa sao?"Ta thật thà trả lời: "Hôm qua Quận chúa đến tìm ta, bảo ta phải biết điều mà rời đi. Ta tưởng ngươi muốn cưới nàng ta, nàng ta đến thông báo cho ta. Hơn nữa đêm hội đèn lồng hôm đó, ta loáng thoáng nghe ngươi nói gì đó thương hại ta, thích nàng ta."Hoắc Phất Quang nhíu mày hồi tưởng một lát, rồi thở dài thườn thượt."A Thanh, tật nóng vội của nàng thực sự phải sửa đổi. Sao chỉ nghe nửa câu đã bỏ đi thế?"Ta ngẩn người, Hoắc Phất Quang lại từ tốn mở miệng."Hôn sự của ta với A Thanh tuy rất vội vàng, ban đầu ta không thích nàng ấy, nàng ấy cũng chỉ thương hại ta, nhưng sau đó ta đã dần nảy sinh tình với nàng. Quận chúa, hôn ước giữa ta và người chỉ là mệnh lệnh của cha mẹ, huống hồ chúng ta đã hủy hôn rồi. Bây giờ ta với người chỉ là người xa lạ mà thôi."

Ai Nói Đao Phủ Không Lấy Được Chồng Ngon?Tác giả: Không Thấy Núi Xanh Xa XôiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngSau khi cưới Hoắc Phất Quang, đêm nào ta cũng phải đặt một con d.a.o dưới gối. Ta thực sự sợ hắn sẽ g.i.ế.c ta trong lúc ta đang say giấc nồng. Nguyên do là ba ngày trước ta vừa c.h.é.m đầu biểu ca của hắn. Ba ngày nữa còn phải c.h.é.m đầu cữu cữu của hắn nữa. Nhưng điều khiến ta ngạc nhiên là, Hoắc Phất Quang chẳng làm gì ta cả. Hắn cứ nằm trên giường, không ăn cũng chẳng uống, hai mắt đăm đăm nhìn trần nhà, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ảm đạm không có ánh sáng. Như một cái xác không hồn vậy. Ta có thể hiểu được tâm trạng chán chường này của hắn — Từng là một vị thiếu niên tướng quân uy phong lẫm liệt, giờ đây bị người hãm hại, cửa nát nhà tan. Không những chân bị đánh gãy, còn phải chịu sự trêu đùa của nịnh thần, bị ép cưới một nữ đao phủ thấp hèn xui xẻo như ta. Từng chuyện từng việc, đều là cực hình còn khổ hơn cả chết. Ta cứ nghĩ hắn sẽ chìm trong u uất mãi như vậy, cho đến khi hắn tự bỏ đói mình đến chết. Nhưng vào sáng ngày cữu cữu của Hoắc Phất Quang bị đem ra pháp trường, hắn… Những châu báu trang sức Hoắc Phất Quang tặng ta, ta không lấy món nào, ta chỉ cẩn thận bỏ vào bọc cây trâm ngọc hoa hải đường hắn tặng ta đêm giao thừa.Ta thuê một cỗ xe lừa ở đầu phố, nói mòn miệng nửa ngày, cuối cùng cũng mặc cả với phu xe từ ba tiền bạc xuống hai tiền.Xe lừa chậm rãi lên đường, bánh xe kẽo kẹt lắc lư, đưa ta về hướng Ngụy gia thôn. Ta ngồi trong xe, tính toán trong lòng khi về nhà sẽ nấu gì cho bữa tối. Giờ ta có nhiều tiền, muốn ăn gì thì ăn nấy, nhưng trong lòng ta lại chẳng vui vẻ chút nào, không hiểu sao cảm thấy trống trải.Ta mạnh mẽ lắc đầu, muốn làm cho mình phấn chấn lên, kết quả đột nhiên nghe thấy bên ngoài xe vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.Trong khoảnh khắc tiếp theo, xe lừa đột ngột dừng lại, ta ở trong xe bị lắc lư loạng choạng.Trong lúc ta đang mơ hồ nghi hoặc, đột nhiên nghe thấy giọng run rẩy của phu xe.Ông ta nói: "Cô nương... có vẻ chúng ta gặp phải cướp rồi."18Ta sững người.Đây rõ ràng là quan đạo mà. Thời buổi này đám cướp cũng trắng trợn đến vậy sao?Ta mang ba phần mơ hồ bảy phần sợ hãi kéo rèm ra.Khoảnh khắc tiếp theo, khi nhìn rõ diện mạo "tên cướp", dây thần kinh căng thẳng lập tức thả lỏng.Ta bất lực nhìn cảnh tượng trước mắt --Một đội kỵ binh vẻ mặt lạnh lùng đang vây quanh xe lừa. Người đứng đầu cưỡi trên con tuấn mã đen, một tay nắm dây cương, thân hình thẳng tắp dong dỏng.Chính là Hoắc Phất Quang.Ta hỏi: "Ngươi chặn xe ta làm gì?"Hoắc Phất Quang không trả lời, mà chỉ rũ mi mắt, hỏi ngược lại: "A Thanh, nàng không cần ta nữa sao? Sao lại bỏ đi?"Ta im lặng một lát, vẫn nghiêm túc nói: "Nễu người đã sắp muốn cưới vợ rồi, nếu ta còn ở lại trong phủ, cũng quá không biết điều."Hoắc Phất Quang sững người."Nàng biết rồi à?"Ta ừ một tiếng.Ánh mắt hắn trở nên kỳ lạ: "Vậy nàng còn đi làm gì? Nàng đi rồi ta cưới ai?"Lời này vừa thốt ra, ta lập tức ngẩn người.Khoan đã... vừa rồi hắn nói gì?Hắn muốn cưới ta?"Ngươi không phải muốn cưới Quận chúa sao?" Ta ngạc nhiên hỏi lại.Hoắc Phất Quang: "Hả? Không phải? Ai tung tin đồn nhảm về ta vậy?"Ta và Hoắc Phất Quang nhìn nhau ngơ ngác.19Một lát sau, ta xuống xe, Hoắc Phất Quang xuống ngựa. Hai chúng ta đứng dưới gốc cây, nghiêm túc suy nghĩ tại sao lại xảy ra hiểu lầm như vậy.Hoắc Phất Quang chủ động xin lỗi ta trước."Là lỗi của ta, khi ở Ngụy gia thôn, ta sa cơ lỡ vận, lại què một chân nên luôn xấu hổ không dám bày tỏ tâm ý với nàng. Sau đó tân đế lên ngôi, ta đưa nàng về kinh thành, ta lại chỉ một lòng chuẩn bị hôn lễ, muốn cho nàng một bất ngờ."Hoắc Phất Quang nói đến đây, buồn bã thở dài: "Khó trách người ta nói nam nhân không mở miệng thì không cưới được vợ, nương tử của ta cũng suýt chạy mất."Ta hỏi: "Vậy chim nhạn sính lễ là sao?""Đương nhiên là tặng cho sư phụ nàng, vài ngày nữa sư phụ nàng sẽ đến chứng hôn cho chúng ta."Thấy ta trợn tròn mắt, hắn sững người: "Bằng không nàng tưởng là gửi cho ai? Quận chúa sao?"Ta thật thà trả lời: "Hôm qua Quận chúa đến tìm ta, bảo ta phải biết điều mà rời đi. Ta tưởng ngươi muốn cưới nàng ta, nàng ta đến thông báo cho ta. Hơn nữa đêm hội đèn lồng hôm đó, ta loáng thoáng nghe ngươi nói gì đó thương hại ta, thích nàng ta."Hoắc Phất Quang nhíu mày hồi tưởng một lát, rồi thở dài thườn thượt."A Thanh, tật nóng vội của nàng thực sự phải sửa đổi. Sao chỉ nghe nửa câu đã bỏ đi thế?"Ta ngẩn người, Hoắc Phất Quang lại từ tốn mở miệng."Hôn sự của ta với A Thanh tuy rất vội vàng, ban đầu ta không thích nàng ấy, nàng ấy cũng chỉ thương hại ta, nhưng sau đó ta đã dần nảy sinh tình với nàng. Quận chúa, hôn ước giữa ta và người chỉ là mệnh lệnh của cha mẹ, huống hồ chúng ta đã hủy hôn rồi. Bây giờ ta với người chỉ là người xa lạ mà thôi."

Ai Nói Đao Phủ Không Lấy Được Chồng Ngon?Tác giả: Không Thấy Núi Xanh Xa XôiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngSau khi cưới Hoắc Phất Quang, đêm nào ta cũng phải đặt một con d.a.o dưới gối. Ta thực sự sợ hắn sẽ g.i.ế.c ta trong lúc ta đang say giấc nồng. Nguyên do là ba ngày trước ta vừa c.h.é.m đầu biểu ca của hắn. Ba ngày nữa còn phải c.h.é.m đầu cữu cữu của hắn nữa. Nhưng điều khiến ta ngạc nhiên là, Hoắc Phất Quang chẳng làm gì ta cả. Hắn cứ nằm trên giường, không ăn cũng chẳng uống, hai mắt đăm đăm nhìn trần nhà, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ảm đạm không có ánh sáng. Như một cái xác không hồn vậy. Ta có thể hiểu được tâm trạng chán chường này của hắn — Từng là một vị thiếu niên tướng quân uy phong lẫm liệt, giờ đây bị người hãm hại, cửa nát nhà tan. Không những chân bị đánh gãy, còn phải chịu sự trêu đùa của nịnh thần, bị ép cưới một nữ đao phủ thấp hèn xui xẻo như ta. Từng chuyện từng việc, đều là cực hình còn khổ hơn cả chết. Ta cứ nghĩ hắn sẽ chìm trong u uất mãi như vậy, cho đến khi hắn tự bỏ đói mình đến chết. Nhưng vào sáng ngày cữu cữu của Hoắc Phất Quang bị đem ra pháp trường, hắn… Những châu báu trang sức Hoắc Phất Quang tặng ta, ta không lấy món nào, ta chỉ cẩn thận bỏ vào bọc cây trâm ngọc hoa hải đường hắn tặng ta đêm giao thừa.Ta thuê một cỗ xe lừa ở đầu phố, nói mòn miệng nửa ngày, cuối cùng cũng mặc cả với phu xe từ ba tiền bạc xuống hai tiền.Xe lừa chậm rãi lên đường, bánh xe kẽo kẹt lắc lư, đưa ta về hướng Ngụy gia thôn. Ta ngồi trong xe, tính toán trong lòng khi về nhà sẽ nấu gì cho bữa tối. Giờ ta có nhiều tiền, muốn ăn gì thì ăn nấy, nhưng trong lòng ta lại chẳng vui vẻ chút nào, không hiểu sao cảm thấy trống trải.Ta mạnh mẽ lắc đầu, muốn làm cho mình phấn chấn lên, kết quả đột nhiên nghe thấy bên ngoài xe vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.Trong khoảnh khắc tiếp theo, xe lừa đột ngột dừng lại, ta ở trong xe bị lắc lư loạng choạng.Trong lúc ta đang mơ hồ nghi hoặc, đột nhiên nghe thấy giọng run rẩy của phu xe.Ông ta nói: "Cô nương... có vẻ chúng ta gặp phải cướp rồi."18Ta sững người.Đây rõ ràng là quan đạo mà. Thời buổi này đám cướp cũng trắng trợn đến vậy sao?Ta mang ba phần mơ hồ bảy phần sợ hãi kéo rèm ra.Khoảnh khắc tiếp theo, khi nhìn rõ diện mạo "tên cướp", dây thần kinh căng thẳng lập tức thả lỏng.Ta bất lực nhìn cảnh tượng trước mắt --Một đội kỵ binh vẻ mặt lạnh lùng đang vây quanh xe lừa. Người đứng đầu cưỡi trên con tuấn mã đen, một tay nắm dây cương, thân hình thẳng tắp dong dỏng.Chính là Hoắc Phất Quang.Ta hỏi: "Ngươi chặn xe ta làm gì?"Hoắc Phất Quang không trả lời, mà chỉ rũ mi mắt, hỏi ngược lại: "A Thanh, nàng không cần ta nữa sao? Sao lại bỏ đi?"Ta im lặng một lát, vẫn nghiêm túc nói: "Nễu người đã sắp muốn cưới vợ rồi, nếu ta còn ở lại trong phủ, cũng quá không biết điều."Hoắc Phất Quang sững người."Nàng biết rồi à?"Ta ừ một tiếng.Ánh mắt hắn trở nên kỳ lạ: "Vậy nàng còn đi làm gì? Nàng đi rồi ta cưới ai?"Lời này vừa thốt ra, ta lập tức ngẩn người.Khoan đã... vừa rồi hắn nói gì?Hắn muốn cưới ta?"Ngươi không phải muốn cưới Quận chúa sao?" Ta ngạc nhiên hỏi lại.Hoắc Phất Quang: "Hả? Không phải? Ai tung tin đồn nhảm về ta vậy?"Ta và Hoắc Phất Quang nhìn nhau ngơ ngác.19Một lát sau, ta xuống xe, Hoắc Phất Quang xuống ngựa. Hai chúng ta đứng dưới gốc cây, nghiêm túc suy nghĩ tại sao lại xảy ra hiểu lầm như vậy.Hoắc Phất Quang chủ động xin lỗi ta trước."Là lỗi của ta, khi ở Ngụy gia thôn, ta sa cơ lỡ vận, lại què một chân nên luôn xấu hổ không dám bày tỏ tâm ý với nàng. Sau đó tân đế lên ngôi, ta đưa nàng về kinh thành, ta lại chỉ một lòng chuẩn bị hôn lễ, muốn cho nàng một bất ngờ."Hoắc Phất Quang nói đến đây, buồn bã thở dài: "Khó trách người ta nói nam nhân không mở miệng thì không cưới được vợ, nương tử của ta cũng suýt chạy mất."Ta hỏi: "Vậy chim nhạn sính lễ là sao?""Đương nhiên là tặng cho sư phụ nàng, vài ngày nữa sư phụ nàng sẽ đến chứng hôn cho chúng ta."Thấy ta trợn tròn mắt, hắn sững người: "Bằng không nàng tưởng là gửi cho ai? Quận chúa sao?"Ta thật thà trả lời: "Hôm qua Quận chúa đến tìm ta, bảo ta phải biết điều mà rời đi. Ta tưởng ngươi muốn cưới nàng ta, nàng ta đến thông báo cho ta. Hơn nữa đêm hội đèn lồng hôm đó, ta loáng thoáng nghe ngươi nói gì đó thương hại ta, thích nàng ta."Hoắc Phất Quang nhíu mày hồi tưởng một lát, rồi thở dài thườn thượt."A Thanh, tật nóng vội của nàng thực sự phải sửa đổi. Sao chỉ nghe nửa câu đã bỏ đi thế?"Ta ngẩn người, Hoắc Phất Quang lại từ tốn mở miệng."Hôn sự của ta với A Thanh tuy rất vội vàng, ban đầu ta không thích nàng ấy, nàng ấy cũng chỉ thương hại ta, nhưng sau đó ta đã dần nảy sinh tình với nàng. Quận chúa, hôn ước giữa ta và người chỉ là mệnh lệnh của cha mẹ, huống hồ chúng ta đã hủy hôn rồi. Bây giờ ta với người chỉ là người xa lạ mà thôi."

Chương 16: Phần 16