Hồi cấp ba, tôi từng yêu sớm rồi bị phát hiện. Người đó là bạn cùng bàn của tôi. Ba tôi đưa cho anh ta 200.000 tệ và yêu cầu rời xa tôi. Anh ta lập tức đồng ý. Từ đó, anh ta đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng tôi. Rồi anh ta đi du học. Còn gắn thêm cái "buff" ngoại quốc sang chảnh. Lên đại học, ba tôi dặn đi dặn lại rằng phải mở to mắt ra mà chọn người. Nếu còn dám dây dưa với kẻ nghèo kiết xác, ông sẽ đánh gãy chân tôi. Tôi rưng rưng nước mắt rồi gật đầu, nhưng quay lưng lại lập tức chạy đi tìm một anh chàng nghèo hèn trong trường! Nhưng khổ nỗi tôi lại mê cái đẹp. Rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra một đàn anh năm ba siêu đẹp trai. Anh thường xuyên vắng mặt ở trường. Nghe nói, có người thấy anh bước xuống từ xe của một quý bà giàu có. Còn có tin đồn bà ấy mua cả xe sang cho anh. Mấy cậu bạn cùng phòng của anh thì ghen tị đỏ cả mắt.
Chương 19: Chương 36+: 37
Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc KinhTác giả: Hoa Trong Gương (镜中花)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhHồi cấp ba, tôi từng yêu sớm rồi bị phát hiện. Người đó là bạn cùng bàn của tôi. Ba tôi đưa cho anh ta 200.000 tệ và yêu cầu rời xa tôi. Anh ta lập tức đồng ý. Từ đó, anh ta đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng tôi. Rồi anh ta đi du học. Còn gắn thêm cái "buff" ngoại quốc sang chảnh. Lên đại học, ba tôi dặn đi dặn lại rằng phải mở to mắt ra mà chọn người. Nếu còn dám dây dưa với kẻ nghèo kiết xác, ông sẽ đánh gãy chân tôi. Tôi rưng rưng nước mắt rồi gật đầu, nhưng quay lưng lại lập tức chạy đi tìm một anh chàng nghèo hèn trong trường! Nhưng khổ nỗi tôi lại mê cái đẹp. Rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra một đàn anh năm ba siêu đẹp trai. Anh thường xuyên vắng mặt ở trường. Nghe nói, có người thấy anh bước xuống từ xe của một quý bà giàu có. Còn có tin đồn bà ấy mua cả xe sang cho anh. Mấy cậu bạn cùng phòng của anh thì ghen tị đỏ cả mắt. Hai nghệ sĩ trong công ty tôi nhờ đóng một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết biến thái mà tôi thích, giờ đã nổi đình nổi đám.Nay thì ai cũng bận rộn với hàng loạt hợp đồng quảng cáo, kịch bản thì tới tấp gửi về.Hạ Yến Nghiêu cười mỉa: "Tôi chỉ sợ em lại nhập tâm quá sâu."Tôi bĩu môi, đẩy anh ra: "Chuyện của tôi, anh đừng xen vào."Ra đến cửa, tôi quay lại hỏi: "Điện thoại của tôi đâu rồi?"Anh nhún vai, cười nhẹ: "Chuyện của em, tôi nào dám quản."Tôi xì mũi, tỏ vẻ không vui.Anh cầm điện thoại từ sofa lên đưa qua cho tôi: "Thưa đại tiểu thư, lần này lại có chuyện gì thế?"Tôi lườm anh: "Dạo này miệng anh càng ngày càng cứng rồi đấy."Anh ghé sát lại, khẽ thì thầm: "Còn có chỗ cứng hơn nữa.""Đồ đàn ông ham hư vinh háo sắc!"Buổi chiều tôi có lịch học nên không đến công ty.Hết giờ học, tôi lên xe, nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định lái xe ra sân bay.Tôi nhắn tin cho Hạ Yến Nghiêu: "Anh ấy về rồi, tôi phải ra đón.""Anh ngoan một chút, đừng làm mình làm mẩy, chẳng đáng yêu chút nào!"Sợ anh "ăn vụng," tôi lại nhắn thêm: "Không được phép gần gũi với cô nào khác. Anh là của tôi. Không có sự cho phép của tôi, anh không được rời khỏi tôi."Suốt quãng đường lái xe, lòng tôi cứ bồn chồn không yên.Tôi thực sự muốn biết, tại sao Triệu Kiệt lại chọn rời bỏ tôi chỉ vì hai mươi vạn.Chỉ hai mươi vạn thôi, tôi hoàn toàn có thể cho anh ta cơ mà.
Hai nghệ sĩ trong công ty tôi nhờ đóng một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết biến thái mà tôi thích, giờ đã nổi đình nổi đám.
Nay thì ai cũng bận rộn với hàng loạt hợp đồng quảng cáo, kịch bản thì tới tấp gửi về.
Hạ Yến Nghiêu cười mỉa: "Tôi chỉ sợ em lại nhập tâm quá sâu."
Tôi bĩu môi, đẩy anh ra: "Chuyện của tôi, anh đừng xen vào."
Ra đến cửa, tôi quay lại hỏi: "Điện thoại của tôi đâu rồi?"
Anh nhún vai, cười nhẹ: "Chuyện của em, tôi nào dám quản."
Tôi xì mũi, tỏ vẻ không vui.
Anh cầm điện thoại từ sofa lên đưa qua cho tôi: "Thưa đại tiểu thư, lần này lại có chuyện gì thế?"
Tôi lườm anh: "Dạo này miệng anh càng ngày càng cứng rồi đấy."
Anh ghé sát lại, khẽ thì thầm: "Còn có chỗ cứng hơn nữa."
"Đồ đàn ông ham hư vinh háo sắc!"
Buổi chiều tôi có lịch học nên không đến công ty.
Hết giờ học, tôi lên xe, nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định lái xe ra sân bay.
Tôi nhắn tin cho Hạ Yến Nghiêu: "Anh ấy về rồi, tôi phải ra đón."
"Anh ngoan một chút, đừng làm mình làm mẩy, chẳng đáng yêu chút nào!"
Sợ anh "ăn vụng," tôi lại nhắn thêm: "Không được phép gần gũi với cô nào khác. Anh là của tôi. Không có sự cho phép của tôi, anh không được rời khỏi tôi."
Suốt quãng đường lái xe, lòng tôi cứ bồn chồn không yên.
Tôi thực sự muốn biết, tại sao Triệu Kiệt lại chọn rời bỏ tôi chỉ vì hai mươi vạn.
Chỉ hai mươi vạn thôi, tôi hoàn toàn có thể cho anh ta cơ mà.
Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc KinhTác giả: Hoa Trong Gương (镜中花)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhHồi cấp ba, tôi từng yêu sớm rồi bị phát hiện. Người đó là bạn cùng bàn của tôi. Ba tôi đưa cho anh ta 200.000 tệ và yêu cầu rời xa tôi. Anh ta lập tức đồng ý. Từ đó, anh ta đã trở thành ánh trăng sáng trong lòng tôi. Rồi anh ta đi du học. Còn gắn thêm cái "buff" ngoại quốc sang chảnh. Lên đại học, ba tôi dặn đi dặn lại rằng phải mở to mắt ra mà chọn người. Nếu còn dám dây dưa với kẻ nghèo kiết xác, ông sẽ đánh gãy chân tôi. Tôi rưng rưng nước mắt rồi gật đầu, nhưng quay lưng lại lập tức chạy đi tìm một anh chàng nghèo hèn trong trường! Nhưng khổ nỗi tôi lại mê cái đẹp. Rất nhanh sau đó, tôi phát hiện ra một đàn anh năm ba siêu đẹp trai. Anh thường xuyên vắng mặt ở trường. Nghe nói, có người thấy anh bước xuống từ xe của một quý bà giàu có. Còn có tin đồn bà ấy mua cả xe sang cho anh. Mấy cậu bạn cùng phòng của anh thì ghen tị đỏ cả mắt. Hai nghệ sĩ trong công ty tôi nhờ đóng một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết biến thái mà tôi thích, giờ đã nổi đình nổi đám.Nay thì ai cũng bận rộn với hàng loạt hợp đồng quảng cáo, kịch bản thì tới tấp gửi về.Hạ Yến Nghiêu cười mỉa: "Tôi chỉ sợ em lại nhập tâm quá sâu."Tôi bĩu môi, đẩy anh ra: "Chuyện của tôi, anh đừng xen vào."Ra đến cửa, tôi quay lại hỏi: "Điện thoại của tôi đâu rồi?"Anh nhún vai, cười nhẹ: "Chuyện của em, tôi nào dám quản."Tôi xì mũi, tỏ vẻ không vui.Anh cầm điện thoại từ sofa lên đưa qua cho tôi: "Thưa đại tiểu thư, lần này lại có chuyện gì thế?"Tôi lườm anh: "Dạo này miệng anh càng ngày càng cứng rồi đấy."Anh ghé sát lại, khẽ thì thầm: "Còn có chỗ cứng hơn nữa.""Đồ đàn ông ham hư vinh háo sắc!"Buổi chiều tôi có lịch học nên không đến công ty.Hết giờ học, tôi lên xe, nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định lái xe ra sân bay.Tôi nhắn tin cho Hạ Yến Nghiêu: "Anh ấy về rồi, tôi phải ra đón.""Anh ngoan một chút, đừng làm mình làm mẩy, chẳng đáng yêu chút nào!"Sợ anh "ăn vụng," tôi lại nhắn thêm: "Không được phép gần gũi với cô nào khác. Anh là của tôi. Không có sự cho phép của tôi, anh không được rời khỏi tôi."Suốt quãng đường lái xe, lòng tôi cứ bồn chồn không yên.Tôi thực sự muốn biết, tại sao Triệu Kiệt lại chọn rời bỏ tôi chỉ vì hai mươi vạn.Chỉ hai mươi vạn thôi, tôi hoàn toàn có thể cho anh ta cơ mà.