1 Triệu Dục vốn không muốn trở về. Hắn ta tất nhiên không dễ dàng tin tưởng rồi, cho đến khi Triệu mẫu không thể ngồi yên được nữa, phải đích thân đi gặp đứa con trai yêu quý của mình, lúc này hắn ta mới nửa tin nửa ngờ được Triệu mẫu dỗ dành quay về. Con đường đến ngôi làng ấy quả thật xa xôi gập ghềnh, với thân thể hiện tại của ta e rằng không chịu nổi, thế nên ta không đi đón cùng. Vì vậy lại đợi thêm đủ ba ngày nữa mới đón được người về phủ. "Tướng quân." Ta dời tầm mắt đi, không dừng lại quá lâu trên gương mặt lạnh nhạt xa cách của người ấy, nhìn sang bên cạnh: "Mẫu thân, còn có..." Nữ nhân mặc áo vải thô, làn da không trắng mịn như tiểu thư quan gia, nhưng trông rất khỏe mạnh, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ. Nàng ấy có phần rụt rè, núp sau lưng Triệu Dục, tay dắt một bé gái cũng ngoan ngoãn nhút nhát như mẹ mình. Khuôn mặt đứa trẻ tròn trịa, ngũ quan giống mẫu thân nhiều hơn. Hai mẹ con nhìn thấy ta đều luống cuống cúi đầu xuống. Ta thu hồi ánh mắt, nở nụ cười nhạt đúng mực: "Ta đã…
Chương 27
Hồng Trần Một Thoáng Thanh HoanTác giả: Lý Yểm LyTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Triệu Dục vốn không muốn trở về. Hắn ta tất nhiên không dễ dàng tin tưởng rồi, cho đến khi Triệu mẫu không thể ngồi yên được nữa, phải đích thân đi gặp đứa con trai yêu quý của mình, lúc này hắn ta mới nửa tin nửa ngờ được Triệu mẫu dỗ dành quay về. Con đường đến ngôi làng ấy quả thật xa xôi gập ghềnh, với thân thể hiện tại của ta e rằng không chịu nổi, thế nên ta không đi đón cùng. Vì vậy lại đợi thêm đủ ba ngày nữa mới đón được người về phủ. "Tướng quân." Ta dời tầm mắt đi, không dừng lại quá lâu trên gương mặt lạnh nhạt xa cách của người ấy, nhìn sang bên cạnh: "Mẫu thân, còn có..." Nữ nhân mặc áo vải thô, làn da không trắng mịn như tiểu thư quan gia, nhưng trông rất khỏe mạnh, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ. Nàng ấy có phần rụt rè, núp sau lưng Triệu Dục, tay dắt một bé gái cũng ngoan ngoãn nhút nhát như mẹ mình. Khuôn mặt đứa trẻ tròn trịa, ngũ quan giống mẫu thân nhiều hơn. Hai mẹ con nhìn thấy ta đều luống cuống cúi đầu xuống. Ta thu hồi ánh mắt, nở nụ cười nhạt đúng mực: "Ta đã… "Ta nói thẳng ra nhé, nhi tử của Triệu Tướng quân là Triệu Dục cũng thích Thanh Hà nhà ta. Người ta có tiền đồ xán lạn, ngươi chỉ là một người thứ tử, chẳng có gì cả, người làm mẹ như ta làm sao có thể yên tâm được chứ."Ninh phu nhân ôm ngực, vẻ mặt đau lòng.Lý Mộc mím môi, sau đó kiên định nói: "Ninh phu nhân, năm nay ta sẽ đi tham gia kỳ thi mùa xuân để lấy công danh, nhất định sẽ không để Thanh Hà phải chịu thiệt thòi.""Lý công tử đừng nói quá chắc chắn như vậy." Ninh phu nhân mở miệng, có vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Biết bao nhiêu người cả đời cũng không thể thi đỗ được, ý cậu là muốn ta đánh cược hạnh phúc của Thanh Hà sao?""Thôi được rồi.""Lý Mộc, ta nói thẳng ra nhé. Thanh Hà và Triệu tiểu thiếu gia đã có hôn ước, mấy ngày nữa sẽ tổ chức hôn sự, ta đến nói với ngươi những điều này cũng là ý của Thanh Hà."Sắc mặt Lý Mộc không thay đổi.Hắn nói từng chữ một, giọng bình tĩnh: "Người hãy để Ninh Thanh Hà đích thân đến nói với ta."Ninh phu nhân cười nhạo một tiếng."Ngày cưới, Lý công tử có thể đến uống một chén rượu mừng."Bà ném lại một câu như vậy, rồi xoay người rời đi.Bàn tay Lý Mộc đang cầm tách trà từng chút một siết chặt lại, đầu ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch.Rắc.Tách trà vỡ tan, mảnh sứ cắm vào thịt.Lý Mộc vẫn như không biết đau, để mặc máu tươi rỉ ra....Ngày cưới, tiếng chiêng trống vang trời.Kiệu hoa đỏ lắc lư được đặt xuống.Lý Mộc trà trộn vào đám đông xem náo nhiệt, hắn kìm nén cảm xúc, gân xanh nổi lên trên thái dương, cứ thế nhìn tân nương ngoan ngoãn bị nhét vào kiệu hoa.Chiếc kiệu lại chậm rãi được nâng lên, hướng về Triệu phủ.Lý Mộc xoay người định rời đi, nhưng bước chân sao cũng không nhấc nổi, hắn hơi cứng đờ dừng lại, sau đó bước nhanh về phía kiệu hoa."Ôi chao, ai thế kia."Bà mối kéo giọng gọi to, xung quanh náo loạn cả lên.Lý Mộc tiện tay đá văng mấy người chắn đường mình, một tay vén rèm kiệu hoa lên.Ninh Thanh Hà đang đội khăn voan đỏ, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, im lặng."Ninh... Thanh Hà."Giọng Lý Mộc khàn đặc, mang theo sự ấm ức: "Mới mấy ngày trước nàng còn hứa sẽ gả cho ta. Chúng ta cùng đi đi, được không?"Hắc đưa tay ra, muốn kéo lấy nàng.Bà mối đã dẫn người đến, thấy vậy vội vàng đẩy đám nam nhân lực lưỡng: "Giữ hắn lại, giữ hắn lại, hắn định cướp tân nương tử kìa!"Lý Mộc sắp chạm được đến nàng rồi.Chỉ còn một chút nữa thôi.Một lực mạnh kéo hắn ra khỏi kiệu hoa, ném xuống đất. Nhưng Lý Mộc như không cảm thấy đau, lại đứng dậy, vừa tiến lên một bước trên người lại ăn thêm một đấm.Hắn cũng không đánh trả, chỉ cố chấp bước về phía kiệu hoa."Ninh Thanh Hà.""Ninh Thanh Hà."Giọng Lý Mộc khàn đặc, trên người đầy vết thương, máu chảy từ chân mày xuống, chảy vào hốc mắt, rồi lại theo khóe mắt rơi xuống."Đi với ta đi..."Hắn cầu xin, nước mắt rơi từng giọt lớn.Trong kiệu hoa vẫn im lặng, không có bất kỳ phản ứng nào.Bà mối không chịu nổi nữa, lẩm bẩm: "Ném hắn ra xa chút, đừng làm lỡ giờ lành."Đám nam nhân lực lưỡng mới dừng nắm đấm, kéo người đi.Lưng Lý Mộc bị cọ xát đau rát, hắn hé mở mắt, lại cứ như cá chết vậy, không còn giãy giụa nữa, mặc cho mình bị lôi đi, như ném rác vậy, vứt vào một ngõ hẻm vắng vẻ.Không biết đã qua bao lâu.Tiếng ồn ào dần xa.Trời dần tối, đen kịt, những đám mây đen nóng hổi cuộn tràn vào lồng ngực, đè nén từng tấc da thịt.6Đã năm năm kể từ khi Lý Mộc gia nhập quân doanh.Từ một tên tiểu binh, hắn từ từ từng bước một leo lên.Triệu Dục không thường ở kinh thành, chiến loạn nơi biên ải không ngớt, hắn ta không có thời gian để ý đến bên phía Ninh Thanh Hà.Hắn ta có ý nâng đỡ Lý Mộc, Lý Mộc cũng không hề tỏ ra oán hận, luôn cố gắng hết sức. Hắn nắm bắt từng cơ hội, đề xuất những ý tưởng có giá trị. Chỉ trong vòng hai năm, hắn đã trở thành phó tướng của Triệu Dục.Triệu Dục tin tưởng hắn.Sau đại chiến ở ải Hiết, theo như đã bàn bạc với Triệu Dục, phải giả như như hắn ta đã chết.Lúc đó cũng gần như chết thật.Lý Mộc không chút do dự đá Triệu Dục một cái, đạp hắn ta xuống vách núi, rồi tiếp tục xông vào giết địch.Vách núi không cao lắm, bên dưới có đầm nước, lại có người tiếp ứng.Nếu thật sự chết, vậy thì là do mệnh không tốt thôi.Lý Mộc thản nhiên nghĩ.Đao lên đao xuống, máu nóng bắn tung tóe lên mặt, hắn lơ đãng lau đi, giữa đôi mày vương đầy sát khí.Ba năm thôi.Chờ nổi....Sau khi hồi kinh, Lý Mộc vô thức đưa mắt quét nhìn xung quanh.Không có.Hắn nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt.Mãi đến tiệc khánh công, Hoàng đế hỏi hắn có người trong lòng không.Lý Mộc liếc mắt sang một bên, nhìn nàng bóc nho cho Triệu Dục.Lý Mộc cũng bóc cho mình một trái.Ừm, vừa đắng vừa chát.Khó nuốt chết đi được.
"Ta nói thẳng ra nhé, nhi tử của Triệu Tướng quân là Triệu Dục cũng thích Thanh Hà nhà ta. Người ta có tiền đồ xán lạn, ngươi chỉ là một người thứ tử, chẳng có gì cả, người làm mẹ như ta làm sao có thể yên tâm được chứ."
Ninh phu nhân ôm ngực, vẻ mặt đau lòng.
Lý Mộc mím môi, sau đó kiên định nói: "Ninh phu nhân, năm nay ta sẽ đi tham gia kỳ thi mùa xuân để lấy công danh, nhất định sẽ không để Thanh Hà phải chịu thiệt thòi."
"Lý công tử đừng nói quá chắc chắn như vậy." Ninh phu nhân mở miệng, có vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Biết bao nhiêu người cả đời cũng không thể thi đỗ được, ý cậu là muốn ta đánh cược hạnh phúc của Thanh Hà sao?"
"Thôi được rồi."
"Lý Mộc, ta nói thẳng ra nhé. Thanh Hà và Triệu tiểu thiếu gia đã có hôn ước, mấy ngày nữa sẽ tổ chức hôn sự, ta đến nói với ngươi những điều này cũng là ý của Thanh Hà."
Sắc mặt Lý Mộc không thay đổi.
Hắn nói từng chữ một, giọng bình tĩnh: "Người hãy để Ninh Thanh Hà đích thân đến nói với ta."
Ninh phu nhân cười nhạo một tiếng.
"Ngày cưới, Lý công tử có thể đến uống một chén rượu mừng."
Bà ném lại một câu như vậy, rồi xoay người rời đi.
Bàn tay Lý Mộc đang cầm tách trà từng chút một siết chặt lại, đầu ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch.
Rắc.
Tách trà vỡ tan, mảnh sứ cắm vào thịt.
Lý Mộc vẫn như không biết đau, để mặc máu tươi rỉ ra.
...
Ngày cưới, tiếng chiêng trống vang trời.
Kiệu hoa đỏ lắc lư được đặt xuống.
Lý Mộc trà trộn vào đám đông xem náo nhiệt, hắn kìm nén cảm xúc, gân xanh nổi lên trên thái dương, cứ thế nhìn tân nương ngoan ngoãn bị nhét vào kiệu hoa.
Chiếc kiệu lại chậm rãi được nâng lên, hướng về Triệu phủ.
Lý Mộc xoay người định rời đi, nhưng bước chân sao cũng không nhấc nổi, hắn hơi cứng đờ dừng lại, sau đó bước nhanh về phía kiệu hoa.
"Ôi chao, ai thế kia."
Bà mối kéo giọng gọi to, xung quanh náo loạn cả lên.
Lý Mộc tiện tay đá văng mấy người chắn đường mình, một tay vén rèm kiệu hoa lên.
Ninh Thanh Hà đang đội khăn voan đỏ, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, im lặng.
"Ninh... Thanh Hà."
Giọng Lý Mộc khàn đặc, mang theo sự ấm ức: "Mới mấy ngày trước nàng còn hứa sẽ gả cho ta. Chúng ta cùng đi đi, được không?"
Hắc đưa tay ra, muốn kéo lấy nàng.
Bà mối đã dẫn người đến, thấy vậy vội vàng đẩy đám nam nhân lực lưỡng: "Giữ hắn lại, giữ hắn lại, hắn định cướp tân nương tử kìa!"
Lý Mộc sắp chạm được đến nàng rồi.
Chỉ còn một chút nữa thôi.
Một lực mạnh kéo hắn ra khỏi kiệu hoa, ném xuống đất. Nhưng Lý Mộc như không cảm thấy đau, lại đứng dậy, vừa tiến lên một bước trên người lại ăn thêm một đấm.
Hắn cũng không đánh trả, chỉ cố chấp bước về phía kiệu hoa.
"Ninh Thanh Hà."
"Ninh Thanh Hà."
Giọng Lý Mộc khàn đặc, trên người đầy vết thương, máu chảy từ chân mày xuống, chảy vào hốc mắt, rồi lại theo khóe mắt rơi xuống.
"Đi với ta đi..."
Hắn cầu xin, nước mắt rơi từng giọt lớn.
Trong kiệu hoa vẫn im lặng, không có bất kỳ phản ứng nào.
Bà mối không chịu nổi nữa, lẩm bẩm: "Ném hắn ra xa chút, đừng làm lỡ giờ lành."
Đám nam nhân lực lưỡng mới dừng nắm đấm, kéo người đi.
Lưng Lý Mộc bị cọ xát đau rát, hắn hé mở mắt, lại cứ như cá chết vậy, không còn giãy giụa nữa, mặc cho mình bị lôi đi, như ném rác vậy, vứt vào một ngõ hẻm vắng vẻ.
Không biết đã qua bao lâu.
Tiếng ồn ào dần xa.
Trời dần tối, đen kịt, những đám mây đen nóng hổi cuộn tràn vào lồng ngực, đè nén từng tấc da thịt.
6
Đã năm năm kể từ khi Lý Mộc gia nhập quân doanh.
Từ một tên tiểu binh, hắn từ từ từng bước một leo lên.
Triệu Dục không thường ở kinh thành, chiến loạn nơi biên ải không ngớt, hắn ta không có thời gian để ý đến bên phía Ninh Thanh Hà.
Hắn ta có ý nâng đỡ Lý Mộc, Lý Mộc cũng không hề tỏ ra oán hận, luôn cố gắng hết sức. Hắn nắm bắt từng cơ hội, đề xuất những ý tưởng có giá trị. Chỉ trong vòng hai năm, hắn đã trở thành phó tướng của Triệu Dục.
Triệu Dục tin tưởng hắn.
Sau đại chiến ở ải Hiết, theo như đã bàn bạc với Triệu Dục, phải giả như như hắn ta đã chết.
Lúc đó cũng gần như chết thật.
Lý Mộc không chút do dự đá Triệu Dục một cái, đạp hắn ta xuống vách núi, rồi tiếp tục xông vào giết địch.
Vách núi không cao lắm, bên dưới có đầm nước, lại có người tiếp ứng.
Nếu thật sự chết, vậy thì là do mệnh không tốt thôi.
Lý Mộc thản nhiên nghĩ.
Đao lên đao xuống, máu nóng bắn tung tóe lên mặt, hắn lơ đãng lau đi, giữa đôi mày vương đầy sát khí.
Ba năm thôi.
Chờ nổi.
...
Sau khi hồi kinh, Lý Mộc vô thức đưa mắt quét nhìn xung quanh.
Không có.
Hắn nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt.
Mãi đến tiệc khánh công, Hoàng đế hỏi hắn có người trong lòng không.
Lý Mộc liếc mắt sang một bên, nhìn nàng bóc nho cho Triệu Dục.
Lý Mộc cũng bóc cho mình một trái.
Ừm, vừa đắng vừa chát.
Khó nuốt chết đi được.
Hồng Trần Một Thoáng Thanh HoanTác giả: Lý Yểm LyTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Triệu Dục vốn không muốn trở về. Hắn ta tất nhiên không dễ dàng tin tưởng rồi, cho đến khi Triệu mẫu không thể ngồi yên được nữa, phải đích thân đi gặp đứa con trai yêu quý của mình, lúc này hắn ta mới nửa tin nửa ngờ được Triệu mẫu dỗ dành quay về. Con đường đến ngôi làng ấy quả thật xa xôi gập ghềnh, với thân thể hiện tại của ta e rằng không chịu nổi, thế nên ta không đi đón cùng. Vì vậy lại đợi thêm đủ ba ngày nữa mới đón được người về phủ. "Tướng quân." Ta dời tầm mắt đi, không dừng lại quá lâu trên gương mặt lạnh nhạt xa cách của người ấy, nhìn sang bên cạnh: "Mẫu thân, còn có..." Nữ nhân mặc áo vải thô, làn da không trắng mịn như tiểu thư quan gia, nhưng trông rất khỏe mạnh, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ. Nàng ấy có phần rụt rè, núp sau lưng Triệu Dục, tay dắt một bé gái cũng ngoan ngoãn nhút nhát như mẹ mình. Khuôn mặt đứa trẻ tròn trịa, ngũ quan giống mẫu thân nhiều hơn. Hai mẹ con nhìn thấy ta đều luống cuống cúi đầu xuống. Ta thu hồi ánh mắt, nở nụ cười nhạt đúng mực: "Ta đã… "Ta nói thẳng ra nhé, nhi tử của Triệu Tướng quân là Triệu Dục cũng thích Thanh Hà nhà ta. Người ta có tiền đồ xán lạn, ngươi chỉ là một người thứ tử, chẳng có gì cả, người làm mẹ như ta làm sao có thể yên tâm được chứ."Ninh phu nhân ôm ngực, vẻ mặt đau lòng.Lý Mộc mím môi, sau đó kiên định nói: "Ninh phu nhân, năm nay ta sẽ đi tham gia kỳ thi mùa xuân để lấy công danh, nhất định sẽ không để Thanh Hà phải chịu thiệt thòi.""Lý công tử đừng nói quá chắc chắn như vậy." Ninh phu nhân mở miệng, có vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Biết bao nhiêu người cả đời cũng không thể thi đỗ được, ý cậu là muốn ta đánh cược hạnh phúc của Thanh Hà sao?""Thôi được rồi.""Lý Mộc, ta nói thẳng ra nhé. Thanh Hà và Triệu tiểu thiếu gia đã có hôn ước, mấy ngày nữa sẽ tổ chức hôn sự, ta đến nói với ngươi những điều này cũng là ý của Thanh Hà."Sắc mặt Lý Mộc không thay đổi.Hắn nói từng chữ một, giọng bình tĩnh: "Người hãy để Ninh Thanh Hà đích thân đến nói với ta."Ninh phu nhân cười nhạo một tiếng."Ngày cưới, Lý công tử có thể đến uống một chén rượu mừng."Bà ném lại một câu như vậy, rồi xoay người rời đi.Bàn tay Lý Mộc đang cầm tách trà từng chút một siết chặt lại, đầu ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch.Rắc.Tách trà vỡ tan, mảnh sứ cắm vào thịt.Lý Mộc vẫn như không biết đau, để mặc máu tươi rỉ ra....Ngày cưới, tiếng chiêng trống vang trời.Kiệu hoa đỏ lắc lư được đặt xuống.Lý Mộc trà trộn vào đám đông xem náo nhiệt, hắn kìm nén cảm xúc, gân xanh nổi lên trên thái dương, cứ thế nhìn tân nương ngoan ngoãn bị nhét vào kiệu hoa.Chiếc kiệu lại chậm rãi được nâng lên, hướng về Triệu phủ.Lý Mộc xoay người định rời đi, nhưng bước chân sao cũng không nhấc nổi, hắn hơi cứng đờ dừng lại, sau đó bước nhanh về phía kiệu hoa."Ôi chao, ai thế kia."Bà mối kéo giọng gọi to, xung quanh náo loạn cả lên.Lý Mộc tiện tay đá văng mấy người chắn đường mình, một tay vén rèm kiệu hoa lên.Ninh Thanh Hà đang đội khăn voan đỏ, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, im lặng."Ninh... Thanh Hà."Giọng Lý Mộc khàn đặc, mang theo sự ấm ức: "Mới mấy ngày trước nàng còn hứa sẽ gả cho ta. Chúng ta cùng đi đi, được không?"Hắc đưa tay ra, muốn kéo lấy nàng.Bà mối đã dẫn người đến, thấy vậy vội vàng đẩy đám nam nhân lực lưỡng: "Giữ hắn lại, giữ hắn lại, hắn định cướp tân nương tử kìa!"Lý Mộc sắp chạm được đến nàng rồi.Chỉ còn một chút nữa thôi.Một lực mạnh kéo hắn ra khỏi kiệu hoa, ném xuống đất. Nhưng Lý Mộc như không cảm thấy đau, lại đứng dậy, vừa tiến lên một bước trên người lại ăn thêm một đấm.Hắn cũng không đánh trả, chỉ cố chấp bước về phía kiệu hoa."Ninh Thanh Hà.""Ninh Thanh Hà."Giọng Lý Mộc khàn đặc, trên người đầy vết thương, máu chảy từ chân mày xuống, chảy vào hốc mắt, rồi lại theo khóe mắt rơi xuống."Đi với ta đi..."Hắn cầu xin, nước mắt rơi từng giọt lớn.Trong kiệu hoa vẫn im lặng, không có bất kỳ phản ứng nào.Bà mối không chịu nổi nữa, lẩm bẩm: "Ném hắn ra xa chút, đừng làm lỡ giờ lành."Đám nam nhân lực lưỡng mới dừng nắm đấm, kéo người đi.Lưng Lý Mộc bị cọ xát đau rát, hắn hé mở mắt, lại cứ như cá chết vậy, không còn giãy giụa nữa, mặc cho mình bị lôi đi, như ném rác vậy, vứt vào một ngõ hẻm vắng vẻ.Không biết đã qua bao lâu.Tiếng ồn ào dần xa.Trời dần tối, đen kịt, những đám mây đen nóng hổi cuộn tràn vào lồng ngực, đè nén từng tấc da thịt.6Đã năm năm kể từ khi Lý Mộc gia nhập quân doanh.Từ một tên tiểu binh, hắn từ từ từng bước một leo lên.Triệu Dục không thường ở kinh thành, chiến loạn nơi biên ải không ngớt, hắn ta không có thời gian để ý đến bên phía Ninh Thanh Hà.Hắn ta có ý nâng đỡ Lý Mộc, Lý Mộc cũng không hề tỏ ra oán hận, luôn cố gắng hết sức. Hắn nắm bắt từng cơ hội, đề xuất những ý tưởng có giá trị. Chỉ trong vòng hai năm, hắn đã trở thành phó tướng của Triệu Dục.Triệu Dục tin tưởng hắn.Sau đại chiến ở ải Hiết, theo như đã bàn bạc với Triệu Dục, phải giả như như hắn ta đã chết.Lúc đó cũng gần như chết thật.Lý Mộc không chút do dự đá Triệu Dục một cái, đạp hắn ta xuống vách núi, rồi tiếp tục xông vào giết địch.Vách núi không cao lắm, bên dưới có đầm nước, lại có người tiếp ứng.Nếu thật sự chết, vậy thì là do mệnh không tốt thôi.Lý Mộc thản nhiên nghĩ.Đao lên đao xuống, máu nóng bắn tung tóe lên mặt, hắn lơ đãng lau đi, giữa đôi mày vương đầy sát khí.Ba năm thôi.Chờ nổi....Sau khi hồi kinh, Lý Mộc vô thức đưa mắt quét nhìn xung quanh.Không có.Hắn nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt.Mãi đến tiệc khánh công, Hoàng đế hỏi hắn có người trong lòng không.Lý Mộc liếc mắt sang một bên, nhìn nàng bóc nho cho Triệu Dục.Lý Mộc cũng bóc cho mình một trái.Ừm, vừa đắng vừa chát.Khó nuốt chết đi được.