Tác giả:

1 Triệu Dục vốn không muốn trở về. Hắn ta tất nhiên không dễ dàng tin tưởng rồi, cho đến khi Triệu mẫu không thể ngồi yên được nữa, phải đích thân đi gặp đứa con trai yêu quý của mình, lúc này hắn ta mới nửa tin nửa ngờ được Triệu mẫu dỗ dành quay về. Con đường đến ngôi làng ấy quả thật xa xôi gập ghềnh, với thân thể hiện tại của ta e rằng không chịu nổi, thế nên ta không đi đón cùng. Vì vậy lại đợi thêm đủ ba ngày nữa mới đón được người về phủ. "Tướng quân." Ta dời tầm mắt đi, không dừng lại quá lâu trên gương mặt lạnh nhạt xa cách của người ấy, nhìn sang bên cạnh: "Mẫu thân, còn có..." Nữ nhân mặc áo vải thô, làn da không trắng mịn như tiểu thư quan gia, nhưng trông rất khỏe mạnh, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ. Nàng ấy có phần rụt rè, núp sau lưng Triệu Dục, tay dắt một bé gái cũng ngoan ngoãn nhút nhát như mẹ mình. Khuôn mặt đứa trẻ tròn trịa, ngũ quan giống mẫu thân nhiều hơn. Hai mẹ con nhìn thấy ta đều luống cuống cúi đầu xuống. Ta thu hồi ánh mắt, nở nụ cười nhạt đúng mực: "Ta đã…

Chương 28

Hồng Trần Một Thoáng Thanh HoanTác giả: Lý Yểm LyTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Triệu Dục vốn không muốn trở về. Hắn ta tất nhiên không dễ dàng tin tưởng rồi, cho đến khi Triệu mẫu không thể ngồi yên được nữa, phải đích thân đi gặp đứa con trai yêu quý của mình, lúc này hắn ta mới nửa tin nửa ngờ được Triệu mẫu dỗ dành quay về. Con đường đến ngôi làng ấy quả thật xa xôi gập ghềnh, với thân thể hiện tại của ta e rằng không chịu nổi, thế nên ta không đi đón cùng. Vì vậy lại đợi thêm đủ ba ngày nữa mới đón được người về phủ. "Tướng quân." Ta dời tầm mắt đi, không dừng lại quá lâu trên gương mặt lạnh nhạt xa cách của người ấy, nhìn sang bên cạnh: "Mẫu thân, còn có..." Nữ nhân mặc áo vải thô, làn da không trắng mịn như tiểu thư quan gia, nhưng trông rất khỏe mạnh, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ. Nàng ấy có phần rụt rè, núp sau lưng Triệu Dục, tay dắt một bé gái cũng ngoan ngoãn nhút nhát như mẹ mình. Khuôn mặt đứa trẻ tròn trịa, ngũ quan giống mẫu thân nhiều hơn. Hai mẹ con nhìn thấy ta đều luống cuống cúi đầu xuống. Ta thu hồi ánh mắt, nở nụ cười nhạt đúng mực: "Ta đã… Ngoại truyện về Văn Văn1Văn Văn rất nghe lời Triệu Dục, nàng ấy sắp xếp người xong thì lại chạy ra ngoài.Trong lòng nàng ấy luôn âm thầm lo lắng, nhưng vừa mở cửa phủ, Tiểu Thiên đã đứng ở cửa.Văn Văn sửng sốt một lúc, rồi òa khóc, ôm chặt lấy Tiểu Thiên."Nương thật sợ con gặp chuyện."Tiểu Thiên sụt sịt, nước mắt chảy ròng ròng, nó nắm lấy tay áo Văn Văn, giọng run rẩy: "Phu nhân, phu nhân...""Phu nhân thế nào?" Văn Văn lùi lại một chút, nhìn Tiểu Thiên, có chút lo lắng: "Con thấy chuyện gì rồi, phu nhân sao rồi?""Phu nhân chảy rất nhiều máu. Nương ơi, phu nhân chảy rất nhiều máu, có phải phu nhân sẽ chết không?"Tiểu Thiên khóc, giọng càng lúc càng to."Nương ơi, phu nhân sẽ chết sao?"...Khi Lý Mộc bước vào con hẻm, tay hắn run rẩy.Đợi đến khi hắn hoàn hồn, kẽ tay đã thấm đầy máu, vì dùng sức quá mạnh, có thể thấy rõ xương trắng.Người trên đất bị đánh gần chết, không thể cử động, Lý Mộc mới quay đầu lại, cẩn thận ôm người vào lòng, giọng run run: "Ta đưa nàng đi tìm đại phu.""Đừng động đậy."Ninh Thanh Hà kêu lên đau đớn, thấy hắn đột nhiên cứng đờ, không dám động đậy, chợt cảm thấy buồn cười."Nói chuyện với ta đi. Lý Mộc."Ninh Thanh Hà ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dựa vào lòng hắn, như người lữ khách đói khát trên đường nhớ nhung miền sông nước.Thực ra nàng rất mệt, nhưng trong lòng mơ hồ biết rằng, nếu ngủ thiếp đi, e rằng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Có thể chống đỡ đến khi có người đến đã là phép màu rồi.Bọn người này có thói quen hành hạ phụ nữ, chúng không vội giết người, chỉ dùng dao găm rạch nhẹ trên cơ thể tạo thành những vết thương như vảy cá, một lúc sau, máu ngừng chảy, lại cắt mạnh vào.Cứ như vậy, Ninh Thanh Hà thực sự tưởng mình đã chết.Nàng cảm thấy cơ thể càng lúc càng lạnh, hơi ấm thoát ra khỏi tứ chi bách hài, ngay cả nhịp tim cũng trở nên chậm chạp và nặng nề.Cho đến khi được người nâng dậy."Ta cũng đã đi tìm nàng."Lý Mộc đột nhiên lên tiếng.Ninh Thanh Hà cố gắng mở mắt, mọi thứ đều mờ mịt. Nàng nghe không rõ lắm, hơi ngẩng đầu, ghé sát lại gần."Ngươi nói... gì?"Lý Mộc đưa tay đỡ lấy đầu nàng, hơi thở ấm áp: "Ngày cưới, ta đã đến trước kiệu hoa của nàng, hỏi nàng có muốn đi với ta không."Hắn tiếp tục nói."Nàng không trả lời ta.""Trưa hôm đó, ta rời khỏi kinh thành."Lần này Ninh Thanh Hà đã nghe rõ, đáp lại có phần chậm chạp."Hóa ra giữa chúng ta chỉ cách nhau nửa ngày. Ta không nhận được thư nàng viết, ta không có tin tức gì từ kinh thành, người khác đều nói hai người rất tình cảm, ta không dám hỏi thêm nữa, vì ghen tị.""Ta sẽ không chán ghét nàng, ta chỉ sợ nàng chán ghét ta. Ta nghĩ, nếu sau này ta cũng trở thành Đại Tướng quân, vinh quang trở về kinh, có phải nàng sẽ nhìn ta nhiều hơn một chút không."Lý Mộc ngừng lại, giọng khàn đặc."Nàng không có, nàng thậm chí còn không thèm nhìn thẳng vào ta."Hắn vừa ấm ức vừa khổ sở, nhưng mỗi lần nói ra đều mang theo sự cay đắng, khiến cả hai chia tay trong không vui.Lý Mộc biết mình không giỏi nói chuyện, hắn chỉ có thể vụng về mổ xẻ bản thân, đặt trái tim mình rõ ràng trước mắt Ninh Thanh Hà.

Hồng Trần Một Thoáng Thanh HoanTác giả: Lý Yểm LyTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Triệu Dục vốn không muốn trở về. Hắn ta tất nhiên không dễ dàng tin tưởng rồi, cho đến khi Triệu mẫu không thể ngồi yên được nữa, phải đích thân đi gặp đứa con trai yêu quý của mình, lúc này hắn ta mới nửa tin nửa ngờ được Triệu mẫu dỗ dành quay về. Con đường đến ngôi làng ấy quả thật xa xôi gập ghềnh, với thân thể hiện tại của ta e rằng không chịu nổi, thế nên ta không đi đón cùng. Vì vậy lại đợi thêm đủ ba ngày nữa mới đón được người về phủ. "Tướng quân." Ta dời tầm mắt đi, không dừng lại quá lâu trên gương mặt lạnh nhạt xa cách của người ấy, nhìn sang bên cạnh: "Mẫu thân, còn có..." Nữ nhân mặc áo vải thô, làn da không trắng mịn như tiểu thư quan gia, nhưng trông rất khỏe mạnh, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ. Nàng ấy có phần rụt rè, núp sau lưng Triệu Dục, tay dắt một bé gái cũng ngoan ngoãn nhút nhát như mẹ mình. Khuôn mặt đứa trẻ tròn trịa, ngũ quan giống mẫu thân nhiều hơn. Hai mẹ con nhìn thấy ta đều luống cuống cúi đầu xuống. Ta thu hồi ánh mắt, nở nụ cười nhạt đúng mực: "Ta đã… Ngoại truyện về Văn Văn1Văn Văn rất nghe lời Triệu Dục, nàng ấy sắp xếp người xong thì lại chạy ra ngoài.Trong lòng nàng ấy luôn âm thầm lo lắng, nhưng vừa mở cửa phủ, Tiểu Thiên đã đứng ở cửa.Văn Văn sửng sốt một lúc, rồi òa khóc, ôm chặt lấy Tiểu Thiên."Nương thật sợ con gặp chuyện."Tiểu Thiên sụt sịt, nước mắt chảy ròng ròng, nó nắm lấy tay áo Văn Văn, giọng run rẩy: "Phu nhân, phu nhân...""Phu nhân thế nào?" Văn Văn lùi lại một chút, nhìn Tiểu Thiên, có chút lo lắng: "Con thấy chuyện gì rồi, phu nhân sao rồi?""Phu nhân chảy rất nhiều máu. Nương ơi, phu nhân chảy rất nhiều máu, có phải phu nhân sẽ chết không?"Tiểu Thiên khóc, giọng càng lúc càng to."Nương ơi, phu nhân sẽ chết sao?"...Khi Lý Mộc bước vào con hẻm, tay hắn run rẩy.Đợi đến khi hắn hoàn hồn, kẽ tay đã thấm đầy máu, vì dùng sức quá mạnh, có thể thấy rõ xương trắng.Người trên đất bị đánh gần chết, không thể cử động, Lý Mộc mới quay đầu lại, cẩn thận ôm người vào lòng, giọng run run: "Ta đưa nàng đi tìm đại phu.""Đừng động đậy."Ninh Thanh Hà kêu lên đau đớn, thấy hắn đột nhiên cứng đờ, không dám động đậy, chợt cảm thấy buồn cười."Nói chuyện với ta đi. Lý Mộc."Ninh Thanh Hà ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dựa vào lòng hắn, như người lữ khách đói khát trên đường nhớ nhung miền sông nước.Thực ra nàng rất mệt, nhưng trong lòng mơ hồ biết rằng, nếu ngủ thiếp đi, e rằng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Có thể chống đỡ đến khi có người đến đã là phép màu rồi.Bọn người này có thói quen hành hạ phụ nữ, chúng không vội giết người, chỉ dùng dao găm rạch nhẹ trên cơ thể tạo thành những vết thương như vảy cá, một lúc sau, máu ngừng chảy, lại cắt mạnh vào.Cứ như vậy, Ninh Thanh Hà thực sự tưởng mình đã chết.Nàng cảm thấy cơ thể càng lúc càng lạnh, hơi ấm thoát ra khỏi tứ chi bách hài, ngay cả nhịp tim cũng trở nên chậm chạp và nặng nề.Cho đến khi được người nâng dậy."Ta cũng đã đi tìm nàng."Lý Mộc đột nhiên lên tiếng.Ninh Thanh Hà cố gắng mở mắt, mọi thứ đều mờ mịt. Nàng nghe không rõ lắm, hơi ngẩng đầu, ghé sát lại gần."Ngươi nói... gì?"Lý Mộc đưa tay đỡ lấy đầu nàng, hơi thở ấm áp: "Ngày cưới, ta đã đến trước kiệu hoa của nàng, hỏi nàng có muốn đi với ta không."Hắn tiếp tục nói."Nàng không trả lời ta.""Trưa hôm đó, ta rời khỏi kinh thành."Lần này Ninh Thanh Hà đã nghe rõ, đáp lại có phần chậm chạp."Hóa ra giữa chúng ta chỉ cách nhau nửa ngày. Ta không nhận được thư nàng viết, ta không có tin tức gì từ kinh thành, người khác đều nói hai người rất tình cảm, ta không dám hỏi thêm nữa, vì ghen tị.""Ta sẽ không chán ghét nàng, ta chỉ sợ nàng chán ghét ta. Ta nghĩ, nếu sau này ta cũng trở thành Đại Tướng quân, vinh quang trở về kinh, có phải nàng sẽ nhìn ta nhiều hơn một chút không."Lý Mộc ngừng lại, giọng khàn đặc."Nàng không có, nàng thậm chí còn không thèm nhìn thẳng vào ta."Hắn vừa ấm ức vừa khổ sở, nhưng mỗi lần nói ra đều mang theo sự cay đắng, khiến cả hai chia tay trong không vui.Lý Mộc biết mình không giỏi nói chuyện, hắn chỉ có thể vụng về mổ xẻ bản thân, đặt trái tim mình rõ ràng trước mắt Ninh Thanh Hà.

Hồng Trần Một Thoáng Thanh HoanTác giả: Lý Yểm LyTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Triệu Dục vốn không muốn trở về. Hắn ta tất nhiên không dễ dàng tin tưởng rồi, cho đến khi Triệu mẫu không thể ngồi yên được nữa, phải đích thân đi gặp đứa con trai yêu quý của mình, lúc này hắn ta mới nửa tin nửa ngờ được Triệu mẫu dỗ dành quay về. Con đường đến ngôi làng ấy quả thật xa xôi gập ghềnh, với thân thể hiện tại của ta e rằng không chịu nổi, thế nên ta không đi đón cùng. Vì vậy lại đợi thêm đủ ba ngày nữa mới đón được người về phủ. "Tướng quân." Ta dời tầm mắt đi, không dừng lại quá lâu trên gương mặt lạnh nhạt xa cách của người ấy, nhìn sang bên cạnh: "Mẫu thân, còn có..." Nữ nhân mặc áo vải thô, làn da không trắng mịn như tiểu thư quan gia, nhưng trông rất khỏe mạnh, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ. Nàng ấy có phần rụt rè, núp sau lưng Triệu Dục, tay dắt một bé gái cũng ngoan ngoãn nhút nhát như mẹ mình. Khuôn mặt đứa trẻ tròn trịa, ngũ quan giống mẫu thân nhiều hơn. Hai mẹ con nhìn thấy ta đều luống cuống cúi đầu xuống. Ta thu hồi ánh mắt, nở nụ cười nhạt đúng mực: "Ta đã… Ngoại truyện về Văn Văn1Văn Văn rất nghe lời Triệu Dục, nàng ấy sắp xếp người xong thì lại chạy ra ngoài.Trong lòng nàng ấy luôn âm thầm lo lắng, nhưng vừa mở cửa phủ, Tiểu Thiên đã đứng ở cửa.Văn Văn sửng sốt một lúc, rồi òa khóc, ôm chặt lấy Tiểu Thiên."Nương thật sợ con gặp chuyện."Tiểu Thiên sụt sịt, nước mắt chảy ròng ròng, nó nắm lấy tay áo Văn Văn, giọng run rẩy: "Phu nhân, phu nhân...""Phu nhân thế nào?" Văn Văn lùi lại một chút, nhìn Tiểu Thiên, có chút lo lắng: "Con thấy chuyện gì rồi, phu nhân sao rồi?""Phu nhân chảy rất nhiều máu. Nương ơi, phu nhân chảy rất nhiều máu, có phải phu nhân sẽ chết không?"Tiểu Thiên khóc, giọng càng lúc càng to."Nương ơi, phu nhân sẽ chết sao?"...Khi Lý Mộc bước vào con hẻm, tay hắn run rẩy.Đợi đến khi hắn hoàn hồn, kẽ tay đã thấm đầy máu, vì dùng sức quá mạnh, có thể thấy rõ xương trắng.Người trên đất bị đánh gần chết, không thể cử động, Lý Mộc mới quay đầu lại, cẩn thận ôm người vào lòng, giọng run run: "Ta đưa nàng đi tìm đại phu.""Đừng động đậy."Ninh Thanh Hà kêu lên đau đớn, thấy hắn đột nhiên cứng đờ, không dám động đậy, chợt cảm thấy buồn cười."Nói chuyện với ta đi. Lý Mộc."Ninh Thanh Hà ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dựa vào lòng hắn, như người lữ khách đói khát trên đường nhớ nhung miền sông nước.Thực ra nàng rất mệt, nhưng trong lòng mơ hồ biết rằng, nếu ngủ thiếp đi, e rằng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Có thể chống đỡ đến khi có người đến đã là phép màu rồi.Bọn người này có thói quen hành hạ phụ nữ, chúng không vội giết người, chỉ dùng dao găm rạch nhẹ trên cơ thể tạo thành những vết thương như vảy cá, một lúc sau, máu ngừng chảy, lại cắt mạnh vào.Cứ như vậy, Ninh Thanh Hà thực sự tưởng mình đã chết.Nàng cảm thấy cơ thể càng lúc càng lạnh, hơi ấm thoát ra khỏi tứ chi bách hài, ngay cả nhịp tim cũng trở nên chậm chạp và nặng nề.Cho đến khi được người nâng dậy."Ta cũng đã đi tìm nàng."Lý Mộc đột nhiên lên tiếng.Ninh Thanh Hà cố gắng mở mắt, mọi thứ đều mờ mịt. Nàng nghe không rõ lắm, hơi ngẩng đầu, ghé sát lại gần."Ngươi nói... gì?"Lý Mộc đưa tay đỡ lấy đầu nàng, hơi thở ấm áp: "Ngày cưới, ta đã đến trước kiệu hoa của nàng, hỏi nàng có muốn đi với ta không."Hắn tiếp tục nói."Nàng không trả lời ta.""Trưa hôm đó, ta rời khỏi kinh thành."Lần này Ninh Thanh Hà đã nghe rõ, đáp lại có phần chậm chạp."Hóa ra giữa chúng ta chỉ cách nhau nửa ngày. Ta không nhận được thư nàng viết, ta không có tin tức gì từ kinh thành, người khác đều nói hai người rất tình cảm, ta không dám hỏi thêm nữa, vì ghen tị.""Ta sẽ không chán ghét nàng, ta chỉ sợ nàng chán ghét ta. Ta nghĩ, nếu sau này ta cũng trở thành Đại Tướng quân, vinh quang trở về kinh, có phải nàng sẽ nhìn ta nhiều hơn một chút không."Lý Mộc ngừng lại, giọng khàn đặc."Nàng không có, nàng thậm chí còn không thèm nhìn thẳng vào ta."Hắn vừa ấm ức vừa khổ sở, nhưng mỗi lần nói ra đều mang theo sự cay đắng, khiến cả hai chia tay trong không vui.Lý Mộc biết mình không giỏi nói chuyện, hắn chỉ có thể vụng về mổ xẻ bản thân, đặt trái tim mình rõ ràng trước mắt Ninh Thanh Hà.

Chương 28