Tác giả:

1 Triệu Dục vốn không muốn trở về. Hắn ta tất nhiên không dễ dàng tin tưởng rồi, cho đến khi Triệu mẫu không thể ngồi yên được nữa, phải đích thân đi gặp đứa con trai yêu quý của mình, lúc này hắn ta mới nửa tin nửa ngờ được Triệu mẫu dỗ dành quay về. Con đường đến ngôi làng ấy quả thật xa xôi gập ghềnh, với thân thể hiện tại của ta e rằng không chịu nổi, thế nên ta không đi đón cùng. Vì vậy lại đợi thêm đủ ba ngày nữa mới đón được người về phủ. "Tướng quân." Ta dời tầm mắt đi, không dừng lại quá lâu trên gương mặt lạnh nhạt xa cách của người ấy, nhìn sang bên cạnh: "Mẫu thân, còn có..." Nữ nhân mặc áo vải thô, làn da không trắng mịn như tiểu thư quan gia, nhưng trông rất khỏe mạnh, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ. Nàng ấy có phần rụt rè, núp sau lưng Triệu Dục, tay dắt một bé gái cũng ngoan ngoãn nhút nhát như mẹ mình. Khuôn mặt đứa trẻ tròn trịa, ngũ quan giống mẫu thân nhiều hơn. Hai mẹ con nhìn thấy ta đều luống cuống cúi đầu xuống. Ta thu hồi ánh mắt, nở nụ cười nhạt đúng mực: "Ta đã…

Chương 30

Hồng Trần Một Thoáng Thanh HoanTác giả: Lý Yểm LyTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Triệu Dục vốn không muốn trở về. Hắn ta tất nhiên không dễ dàng tin tưởng rồi, cho đến khi Triệu mẫu không thể ngồi yên được nữa, phải đích thân đi gặp đứa con trai yêu quý của mình, lúc này hắn ta mới nửa tin nửa ngờ được Triệu mẫu dỗ dành quay về. Con đường đến ngôi làng ấy quả thật xa xôi gập ghềnh, với thân thể hiện tại của ta e rằng không chịu nổi, thế nên ta không đi đón cùng. Vì vậy lại đợi thêm đủ ba ngày nữa mới đón được người về phủ. "Tướng quân." Ta dời tầm mắt đi, không dừng lại quá lâu trên gương mặt lạnh nhạt xa cách của người ấy, nhìn sang bên cạnh: "Mẫu thân, còn có..." Nữ nhân mặc áo vải thô, làn da không trắng mịn như tiểu thư quan gia, nhưng trông rất khỏe mạnh, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ. Nàng ấy có phần rụt rè, núp sau lưng Triệu Dục, tay dắt một bé gái cũng ngoan ngoãn nhút nhát như mẹ mình. Khuôn mặt đứa trẻ tròn trịa, ngũ quan giống mẫu thân nhiều hơn. Hai mẹ con nhìn thấy ta đều luống cuống cúi đầu xuống. Ta thu hồi ánh mắt, nở nụ cười nhạt đúng mực: "Ta đã… Cả đời bà ta đều lo tìm đường ra cho nhi tử, mong ngóng một chức quan, giờ lại tận mắt nhìn nhi tử chết trước mặt mình, không chịu nổi cũng là chuyện thường tình.Nhưng không hiểu sao Văn Văn lại cảm thấy bi ai. Nỗi bất an dâng trào từ tận đáy lòng khiến nàng ấy sống từng ngày thật cẩn trọng.Giờ đây Văn Văn chỉ mong Tiểu Thiên được bình an lớn lên, sau này sống cuộc đời hạnh phúc.3Không còn phu nhân đốc thúc, Tiểu Thiên ngược lại càng chăm chỉ hơn.Kể từ sau sự việc ấy, nó trở nên rụt rè, nhút nhát, nhưng đối với việc đọc sách luyện chữ lại càng tò mò và nghiêm túc hơn. Gần như cả ngày không muốn rời khỏi thư phòng, đôi khi còn quên cả ăn uống.Văn Văn không biết nên mừng hay lo.Nàng ấy vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ cứ thế bình lặng trôi qua.Từ sau khi Hoàng đế băng hà, chiều hướng trong kinh thành trở nên kỳ quái hơn nhiều. Ngay cả người vô tâm như Văn Văn cũng cảm nhận được, tình hình đã đến mức căng như dây cung.Văn Văn có chút sợ hãi, nàng ấy nói với Triệu Dục, nhưng hắn ta chỉ an ủi bảo nàng ấy hãy đợi thêm chút nữa.Đợi cái gì.Văn Văn không biết hắn ta định làm gì.Nghe thấy tiếng hét kinh hoàng và tiếng vó ngựa dồn dập từ bên ngoài viện. Văn Văn ôm Tiểu Thiên, trốn trong góc khuất của sân. Nàng ấy đưa tay bịt tai Tiểu Thiên, tim đập như trống.Cổng viện bị đạp mở thô bạo.Trong khoảnh khắc ấy, Văn Văn nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết."Ra đây."Lý Tướng quân cưỡi ngựa, mặc áo giáp màu ngà, gương mặt không buồn không vui, dính đầy vết máu, tay vẫn nắm chặt trường kiếm, trông như ác quỷ từ địa ngục.Phía sau hắn còn có rất nhiều tiểu binh.Văn Văn lại thở phào nhẹ nhõm. Nàng ấy biết Triệu Dục và Lý Tướng quân là bằng hữu tốt, hắn sẽ không làm gì nàng ấy.Nhưng mãi đến khi Lý Tướng quân dẫn nàng ấy và Tiểu Thiên vào hoàng cung, Văn Văn nhìn thấy xác chết nằm rải rác khắp nơi, sợ đến toàn thân run rẩy, nàng ấy mới biết Triệu Dục đã tạo phản, lại còn thành công.Lý Tướng quân đưa nàng ấy đến trước cửa đại điện, Văn Văn ngước mắt, nhìn thấy Triệu Dục đang ngồi trên hoàng kim đài, mũi kiếm chống xuống đất, cười tươi nhìn nàng ấy, trái tim nàng ấy từng chút từng chút không thể kiểm soát được mà chìm xuống.Giọng nàng ấy khàn đặc, ôm chặt Tiểu Thiên vào lòng, nói một câu "Chúc mừng".Dường như Triệu Dục rất vui, hắn ta bước xuống, trên người vẫn còn mùi máu tanh nồng nặc, trong điện thậm chí còn có vài khúc thi thể.Văn Văn theo bản năng lùi lại một bước.Triệu Dục khựng lại, dừng bước chân, cười an ủi: "Đừng sợ."4Cuộc sống trong cung phiền toái hơn nhiều.Hàng năm trong cung tất nhiên vẫn phải tiếp nhận người mới.Về điểm này, Triệu Dục đã hỏi ý kiến Văn Văn. Lúc đó nàng đang cùng Tiểu Thiên luyện chữ, nghe vậy cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ đáp một câu tùy Hoàng thượng định đoạt.Vị trí chủ hậu cung vẫn để trống, Văn Văn chỉ là một Quý phi.Triệu Dục dường như rất để tâm đến chuyện này, luôn tìm mọi cách bù đắp cho nàng ấy. Đến nỗi quyền lợi của Văn Văn trong hậu cung gần như ngang với Hoàng hậu.Nhưng bản thân nàng ấy không màng đến, mỗi ngày cũng chẳng quan tâm đến những phi tần mới vào cung, suốt ngày chỉ ở bên cạnh Tiểu Thiên.Mãi đến ngày đó, Triệu Dục mang vẻ mặt phiền muộn bước vào Cẩm Tú cung, đuổi hết tất cả cung nữ, cúi đầu ngồi trước mặt Văn Văn, cuối cùng nàng ấy mới mở miệng hỏi một câu chuyện gì vậy.Văn Văn không quan tâm đến cuộc sống làm Hoàng đế của Triệu Dục, nhưng phần việc bên ngoài phải làm cho đủ, đây là đạo lý nàng ấy học được những năm tháng qua."Năm nay thiên tai lũ lụt liên miên, sau đó lại có dịch bệnh không dứt, Văn Nhi, nàng có ý tưởng gì không?"Văn Văn cụp mắt, rót cho Triệu Dục chén trà nóng: "Hoàng thượng, triều đình có bao nhiêu người tài ngài không hỏi, thần thiếp làm sao biết được những chuyện này."Triệu Dục nhíu mày, thấy nàng ấy thực sự có vẻ không muốn bàn thêm, mím môi, chuyển sang chuyện khác."Hôm nay Lý Mộc tâu xin cáo quan."Hắn ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Thực ra không chỉ hôm nay, nàng thấy trẫm có nên để hắn đi không?"

Hồng Trần Một Thoáng Thanh HoanTác giả: Lý Yểm LyTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Triệu Dục vốn không muốn trở về. Hắn ta tất nhiên không dễ dàng tin tưởng rồi, cho đến khi Triệu mẫu không thể ngồi yên được nữa, phải đích thân đi gặp đứa con trai yêu quý của mình, lúc này hắn ta mới nửa tin nửa ngờ được Triệu mẫu dỗ dành quay về. Con đường đến ngôi làng ấy quả thật xa xôi gập ghềnh, với thân thể hiện tại của ta e rằng không chịu nổi, thế nên ta không đi đón cùng. Vì vậy lại đợi thêm đủ ba ngày nữa mới đón được người về phủ. "Tướng quân." Ta dời tầm mắt đi, không dừng lại quá lâu trên gương mặt lạnh nhạt xa cách của người ấy, nhìn sang bên cạnh: "Mẫu thân, còn có..." Nữ nhân mặc áo vải thô, làn da không trắng mịn như tiểu thư quan gia, nhưng trông rất khỏe mạnh, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ. Nàng ấy có phần rụt rè, núp sau lưng Triệu Dục, tay dắt một bé gái cũng ngoan ngoãn nhút nhát như mẹ mình. Khuôn mặt đứa trẻ tròn trịa, ngũ quan giống mẫu thân nhiều hơn. Hai mẹ con nhìn thấy ta đều luống cuống cúi đầu xuống. Ta thu hồi ánh mắt, nở nụ cười nhạt đúng mực: "Ta đã… Cả đời bà ta đều lo tìm đường ra cho nhi tử, mong ngóng một chức quan, giờ lại tận mắt nhìn nhi tử chết trước mặt mình, không chịu nổi cũng là chuyện thường tình.Nhưng không hiểu sao Văn Văn lại cảm thấy bi ai. Nỗi bất an dâng trào từ tận đáy lòng khiến nàng ấy sống từng ngày thật cẩn trọng.Giờ đây Văn Văn chỉ mong Tiểu Thiên được bình an lớn lên, sau này sống cuộc đời hạnh phúc.3Không còn phu nhân đốc thúc, Tiểu Thiên ngược lại càng chăm chỉ hơn.Kể từ sau sự việc ấy, nó trở nên rụt rè, nhút nhát, nhưng đối với việc đọc sách luyện chữ lại càng tò mò và nghiêm túc hơn. Gần như cả ngày không muốn rời khỏi thư phòng, đôi khi còn quên cả ăn uống.Văn Văn không biết nên mừng hay lo.Nàng ấy vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ cứ thế bình lặng trôi qua.Từ sau khi Hoàng đế băng hà, chiều hướng trong kinh thành trở nên kỳ quái hơn nhiều. Ngay cả người vô tâm như Văn Văn cũng cảm nhận được, tình hình đã đến mức căng như dây cung.Văn Văn có chút sợ hãi, nàng ấy nói với Triệu Dục, nhưng hắn ta chỉ an ủi bảo nàng ấy hãy đợi thêm chút nữa.Đợi cái gì.Văn Văn không biết hắn ta định làm gì.Nghe thấy tiếng hét kinh hoàng và tiếng vó ngựa dồn dập từ bên ngoài viện. Văn Văn ôm Tiểu Thiên, trốn trong góc khuất của sân. Nàng ấy đưa tay bịt tai Tiểu Thiên, tim đập như trống.Cổng viện bị đạp mở thô bạo.Trong khoảnh khắc ấy, Văn Văn nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết."Ra đây."Lý Tướng quân cưỡi ngựa, mặc áo giáp màu ngà, gương mặt không buồn không vui, dính đầy vết máu, tay vẫn nắm chặt trường kiếm, trông như ác quỷ từ địa ngục.Phía sau hắn còn có rất nhiều tiểu binh.Văn Văn lại thở phào nhẹ nhõm. Nàng ấy biết Triệu Dục và Lý Tướng quân là bằng hữu tốt, hắn sẽ không làm gì nàng ấy.Nhưng mãi đến khi Lý Tướng quân dẫn nàng ấy và Tiểu Thiên vào hoàng cung, Văn Văn nhìn thấy xác chết nằm rải rác khắp nơi, sợ đến toàn thân run rẩy, nàng ấy mới biết Triệu Dục đã tạo phản, lại còn thành công.Lý Tướng quân đưa nàng ấy đến trước cửa đại điện, Văn Văn ngước mắt, nhìn thấy Triệu Dục đang ngồi trên hoàng kim đài, mũi kiếm chống xuống đất, cười tươi nhìn nàng ấy, trái tim nàng ấy từng chút từng chút không thể kiểm soát được mà chìm xuống.Giọng nàng ấy khàn đặc, ôm chặt Tiểu Thiên vào lòng, nói một câu "Chúc mừng".Dường như Triệu Dục rất vui, hắn ta bước xuống, trên người vẫn còn mùi máu tanh nồng nặc, trong điện thậm chí còn có vài khúc thi thể.Văn Văn theo bản năng lùi lại một bước.Triệu Dục khựng lại, dừng bước chân, cười an ủi: "Đừng sợ."4Cuộc sống trong cung phiền toái hơn nhiều.Hàng năm trong cung tất nhiên vẫn phải tiếp nhận người mới.Về điểm này, Triệu Dục đã hỏi ý kiến Văn Văn. Lúc đó nàng đang cùng Tiểu Thiên luyện chữ, nghe vậy cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ đáp một câu tùy Hoàng thượng định đoạt.Vị trí chủ hậu cung vẫn để trống, Văn Văn chỉ là một Quý phi.Triệu Dục dường như rất để tâm đến chuyện này, luôn tìm mọi cách bù đắp cho nàng ấy. Đến nỗi quyền lợi của Văn Văn trong hậu cung gần như ngang với Hoàng hậu.Nhưng bản thân nàng ấy không màng đến, mỗi ngày cũng chẳng quan tâm đến những phi tần mới vào cung, suốt ngày chỉ ở bên cạnh Tiểu Thiên.Mãi đến ngày đó, Triệu Dục mang vẻ mặt phiền muộn bước vào Cẩm Tú cung, đuổi hết tất cả cung nữ, cúi đầu ngồi trước mặt Văn Văn, cuối cùng nàng ấy mới mở miệng hỏi một câu chuyện gì vậy.Văn Văn không quan tâm đến cuộc sống làm Hoàng đế của Triệu Dục, nhưng phần việc bên ngoài phải làm cho đủ, đây là đạo lý nàng ấy học được những năm tháng qua."Năm nay thiên tai lũ lụt liên miên, sau đó lại có dịch bệnh không dứt, Văn Nhi, nàng có ý tưởng gì không?"Văn Văn cụp mắt, rót cho Triệu Dục chén trà nóng: "Hoàng thượng, triều đình có bao nhiêu người tài ngài không hỏi, thần thiếp làm sao biết được những chuyện này."Triệu Dục nhíu mày, thấy nàng ấy thực sự có vẻ không muốn bàn thêm, mím môi, chuyển sang chuyện khác."Hôm nay Lý Mộc tâu xin cáo quan."Hắn ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Thực ra không chỉ hôm nay, nàng thấy trẫm có nên để hắn đi không?"

Hồng Trần Một Thoáng Thanh HoanTác giả: Lý Yểm LyTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Triệu Dục vốn không muốn trở về. Hắn ta tất nhiên không dễ dàng tin tưởng rồi, cho đến khi Triệu mẫu không thể ngồi yên được nữa, phải đích thân đi gặp đứa con trai yêu quý của mình, lúc này hắn ta mới nửa tin nửa ngờ được Triệu mẫu dỗ dành quay về. Con đường đến ngôi làng ấy quả thật xa xôi gập ghềnh, với thân thể hiện tại của ta e rằng không chịu nổi, thế nên ta không đi đón cùng. Vì vậy lại đợi thêm đủ ba ngày nữa mới đón được người về phủ. "Tướng quân." Ta dời tầm mắt đi, không dừng lại quá lâu trên gương mặt lạnh nhạt xa cách của người ấy, nhìn sang bên cạnh: "Mẫu thân, còn có..." Nữ nhân mặc áo vải thô, làn da không trắng mịn như tiểu thư quan gia, nhưng trông rất khỏe mạnh, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ. Nàng ấy có phần rụt rè, núp sau lưng Triệu Dục, tay dắt một bé gái cũng ngoan ngoãn nhút nhát như mẹ mình. Khuôn mặt đứa trẻ tròn trịa, ngũ quan giống mẫu thân nhiều hơn. Hai mẹ con nhìn thấy ta đều luống cuống cúi đầu xuống. Ta thu hồi ánh mắt, nở nụ cười nhạt đúng mực: "Ta đã… Cả đời bà ta đều lo tìm đường ra cho nhi tử, mong ngóng một chức quan, giờ lại tận mắt nhìn nhi tử chết trước mặt mình, không chịu nổi cũng là chuyện thường tình.Nhưng không hiểu sao Văn Văn lại cảm thấy bi ai. Nỗi bất an dâng trào từ tận đáy lòng khiến nàng ấy sống từng ngày thật cẩn trọng.Giờ đây Văn Văn chỉ mong Tiểu Thiên được bình an lớn lên, sau này sống cuộc đời hạnh phúc.3Không còn phu nhân đốc thúc, Tiểu Thiên ngược lại càng chăm chỉ hơn.Kể từ sau sự việc ấy, nó trở nên rụt rè, nhút nhát, nhưng đối với việc đọc sách luyện chữ lại càng tò mò và nghiêm túc hơn. Gần như cả ngày không muốn rời khỏi thư phòng, đôi khi còn quên cả ăn uống.Văn Văn không biết nên mừng hay lo.Nàng ấy vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ cứ thế bình lặng trôi qua.Từ sau khi Hoàng đế băng hà, chiều hướng trong kinh thành trở nên kỳ quái hơn nhiều. Ngay cả người vô tâm như Văn Văn cũng cảm nhận được, tình hình đã đến mức căng như dây cung.Văn Văn có chút sợ hãi, nàng ấy nói với Triệu Dục, nhưng hắn ta chỉ an ủi bảo nàng ấy hãy đợi thêm chút nữa.Đợi cái gì.Văn Văn không biết hắn ta định làm gì.Nghe thấy tiếng hét kinh hoàng và tiếng vó ngựa dồn dập từ bên ngoài viện. Văn Văn ôm Tiểu Thiên, trốn trong góc khuất của sân. Nàng ấy đưa tay bịt tai Tiểu Thiên, tim đập như trống.Cổng viện bị đạp mở thô bạo.Trong khoảnh khắc ấy, Văn Văn nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết."Ra đây."Lý Tướng quân cưỡi ngựa, mặc áo giáp màu ngà, gương mặt không buồn không vui, dính đầy vết máu, tay vẫn nắm chặt trường kiếm, trông như ác quỷ từ địa ngục.Phía sau hắn còn có rất nhiều tiểu binh.Văn Văn lại thở phào nhẹ nhõm. Nàng ấy biết Triệu Dục và Lý Tướng quân là bằng hữu tốt, hắn sẽ không làm gì nàng ấy.Nhưng mãi đến khi Lý Tướng quân dẫn nàng ấy và Tiểu Thiên vào hoàng cung, Văn Văn nhìn thấy xác chết nằm rải rác khắp nơi, sợ đến toàn thân run rẩy, nàng ấy mới biết Triệu Dục đã tạo phản, lại còn thành công.Lý Tướng quân đưa nàng ấy đến trước cửa đại điện, Văn Văn ngước mắt, nhìn thấy Triệu Dục đang ngồi trên hoàng kim đài, mũi kiếm chống xuống đất, cười tươi nhìn nàng ấy, trái tim nàng ấy từng chút từng chút không thể kiểm soát được mà chìm xuống.Giọng nàng ấy khàn đặc, ôm chặt Tiểu Thiên vào lòng, nói một câu "Chúc mừng".Dường như Triệu Dục rất vui, hắn ta bước xuống, trên người vẫn còn mùi máu tanh nồng nặc, trong điện thậm chí còn có vài khúc thi thể.Văn Văn theo bản năng lùi lại một bước.Triệu Dục khựng lại, dừng bước chân, cười an ủi: "Đừng sợ."4Cuộc sống trong cung phiền toái hơn nhiều.Hàng năm trong cung tất nhiên vẫn phải tiếp nhận người mới.Về điểm này, Triệu Dục đã hỏi ý kiến Văn Văn. Lúc đó nàng đang cùng Tiểu Thiên luyện chữ, nghe vậy cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ đáp một câu tùy Hoàng thượng định đoạt.Vị trí chủ hậu cung vẫn để trống, Văn Văn chỉ là một Quý phi.Triệu Dục dường như rất để tâm đến chuyện này, luôn tìm mọi cách bù đắp cho nàng ấy. Đến nỗi quyền lợi của Văn Văn trong hậu cung gần như ngang với Hoàng hậu.Nhưng bản thân nàng ấy không màng đến, mỗi ngày cũng chẳng quan tâm đến những phi tần mới vào cung, suốt ngày chỉ ở bên cạnh Tiểu Thiên.Mãi đến ngày đó, Triệu Dục mang vẻ mặt phiền muộn bước vào Cẩm Tú cung, đuổi hết tất cả cung nữ, cúi đầu ngồi trước mặt Văn Văn, cuối cùng nàng ấy mới mở miệng hỏi một câu chuyện gì vậy.Văn Văn không quan tâm đến cuộc sống làm Hoàng đế của Triệu Dục, nhưng phần việc bên ngoài phải làm cho đủ, đây là đạo lý nàng ấy học được những năm tháng qua."Năm nay thiên tai lũ lụt liên miên, sau đó lại có dịch bệnh không dứt, Văn Nhi, nàng có ý tưởng gì không?"Văn Văn cụp mắt, rót cho Triệu Dục chén trà nóng: "Hoàng thượng, triều đình có bao nhiêu người tài ngài không hỏi, thần thiếp làm sao biết được những chuyện này."Triệu Dục nhíu mày, thấy nàng ấy thực sự có vẻ không muốn bàn thêm, mím môi, chuyển sang chuyện khác."Hôm nay Lý Mộc tâu xin cáo quan."Hắn ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Thực ra không chỉ hôm nay, nàng thấy trẫm có nên để hắn đi không?"

Chương 30