Tác giả:

1 Triệu Dục vốn không muốn trở về. Hắn ta tất nhiên không dễ dàng tin tưởng rồi, cho đến khi Triệu mẫu không thể ngồi yên được nữa, phải đích thân đi gặp đứa con trai yêu quý của mình, lúc này hắn ta mới nửa tin nửa ngờ được Triệu mẫu dỗ dành quay về. Con đường đến ngôi làng ấy quả thật xa xôi gập ghềnh, với thân thể hiện tại của ta e rằng không chịu nổi, thế nên ta không đi đón cùng. Vì vậy lại đợi thêm đủ ba ngày nữa mới đón được người về phủ. "Tướng quân." Ta dời tầm mắt đi, không dừng lại quá lâu trên gương mặt lạnh nhạt xa cách của người ấy, nhìn sang bên cạnh: "Mẫu thân, còn có..." Nữ nhân mặc áo vải thô, làn da không trắng mịn như tiểu thư quan gia, nhưng trông rất khỏe mạnh, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ. Nàng ấy có phần rụt rè, núp sau lưng Triệu Dục, tay dắt một bé gái cũng ngoan ngoãn nhút nhát như mẹ mình. Khuôn mặt đứa trẻ tròn trịa, ngũ quan giống mẫu thân nhiều hơn. Hai mẹ con nhìn thấy ta đều luống cuống cúi đầu xuống. Ta thu hồi ánh mắt, nở nụ cười nhạt đúng mực: "Ta đã…

Chương 29

Hồng Trần Một Thoáng Thanh HoanTác giả: Lý Yểm LyTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Triệu Dục vốn không muốn trở về. Hắn ta tất nhiên không dễ dàng tin tưởng rồi, cho đến khi Triệu mẫu không thể ngồi yên được nữa, phải đích thân đi gặp đứa con trai yêu quý của mình, lúc này hắn ta mới nửa tin nửa ngờ được Triệu mẫu dỗ dành quay về. Con đường đến ngôi làng ấy quả thật xa xôi gập ghềnh, với thân thể hiện tại của ta e rằng không chịu nổi, thế nên ta không đi đón cùng. Vì vậy lại đợi thêm đủ ba ngày nữa mới đón được người về phủ. "Tướng quân." Ta dời tầm mắt đi, không dừng lại quá lâu trên gương mặt lạnh nhạt xa cách của người ấy, nhìn sang bên cạnh: "Mẫu thân, còn có..." Nữ nhân mặc áo vải thô, làn da không trắng mịn như tiểu thư quan gia, nhưng trông rất khỏe mạnh, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ. Nàng ấy có phần rụt rè, núp sau lưng Triệu Dục, tay dắt một bé gái cũng ngoan ngoãn nhút nhát như mẹ mình. Khuôn mặt đứa trẻ tròn trịa, ngũ quan giống mẫu thân nhiều hơn. Hai mẹ con nhìn thấy ta đều luống cuống cúi đầu xuống. Ta thu hồi ánh mắt, nở nụ cười nhạt đúng mực: "Ta đã… Chỉ là bây giờ.Lý Mộc nhìn hơi thở của Ninh Thanh Hà đang thở dần yếu đi. Dường như dù hắn có cố gắng thế nào cũng không làm được gì nữa.Nét dịu dàng hiện rõ giữa hai chân mày Ninh Thanh Hà, từ khi hắn bắt đầu nói chuyện, nàng cứ nhìn chằm chằm vào hắn như vậy, cho đến khi hắn nói hết tất cả mọi thứ.Nàng cong mắt lên, đưa tay lên, dùng đầu ngón tay còn tạm ổn lau đi những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi của Lý Mộc."Đừng khóc nữa. Sao lại không ôm ta?"Ninh Thanh Hà dịu dàng nói, mở rộng vòng tay như hàng trăm nghìn lần trước đây, cười nhìn về phía hắn."Ta, nàng ghét ta."Lý Mộc rũ mắt xuống, động tác của hắn cực kỳ cứng nhắc, kiềm chế không ôm nàng vào lòng, ngược lại để lại một khoảng cách đủ lớn.Sợ nàng ghét, nhưng lại không nỡ buông tay.Vô cùng mâu thuẫn.Ninh Thanh Hà cố sức hơn một chút, đưa tay ra vòng qua cổ, làm một hành động táo bạo nhất trong đời mình.Đồng tử Lý Mộc co lại.Bị, bị ôm rồi."Ta buồn ngủ quá." Ninh Thanh Hà ôm Lý Mộc, từ từ nhắm mắt lại, yên lặng dựa vào người hắn."Để ta ngủ một lát nhé."Khóe môi nàng mang theo nụ cười, sau đó nụ cười dần dần nhạt đi.Bộ y phục vốn có màu xanh lục giờ đã chuyển thành màu đỏ thẫm.Hơi thở của Ninh Thanh Hà dần trở nên đều đặn, cuối cùng tan biến trong không khí.Hoàn toàn lặng im.Bầu trời đêm bùng nổ những đóa pháo hoa rực rỡ, tiếng nổ ngày càng to, vui vẻ và náo nhiệt, điểm xuyết cho bóng đêm tĩnh lặng vô biên.Trong con hẻm nhỏ.Lý Mộc ngồi quỳ trên mặt đất, từ từ ngẩng đầu lên, lẩm bẩm."Thanh Hà, năm mới đến rồi."Hắn lảo đảo ôm người đứng dậy, đi từng bước về phía chỗ tối.Năm mới đến rồi.Thanh Hà muốn ăn bánh bao.2Sau này Văn Văn mới được nghe kể lại rằng, thủ phạm đứng sau vụ việc chính là Ninh Trữ - nhị thiếu gia của Ninh gia.Ninh Trữ tự mình đến quan phủ. Mấy tên nam nhân hôm đó đều bị Lý Tướng quân đánh cho thừa sống thiếu chết, không thể khai thêm được gì.Nhưng khi Ninh Trữ phát hiện người chết là Ninh Thanh Hà, hắn ta như phát điên, ném sách vở lung tung, không ai ngăn được. Ban đầu hắn ta định đi tìm cái chết, sau đó bị Ninh lão phu nhân giam lại, mãi đến kỳ thi mùa xuân mới tự mình chạy đến quan phủ.Quả thật, ngay từ đầu mục tiêu của bọn chúng chính là nàng ấy.Là phu nhân đã cứu nàng, cứu cả hai người họ.Văn Văn không thể hiểu nổi tại sao một nữ tử như phu nhân lại có một người đệ đệ như vậy. Bướng bỉnh vặn vẹo, như một con rắn độc rình mồi trong bóng tối.Khi Văn Văn gặp hắn ta, hắn ta cũng ngước mắt quan sát nàng ấy nàng, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn một xác chết.Chỉ khi nhắc đến Ninh Thanh Hà, sắc mặt hắn ta mới lộ vẻ hối hận đau đớn, mang cảm xúc của một người bình thường.Ninh Trữ đã phạm tội giết người, phải chém đầu thị chúng.Hôm đó Văn Văn không dám đi xem, chỉ nghe người khác kể lại, khi lưỡi đao gác trên cổ, bộ dạng Ninh nhị công tử vẫn uể oải, vẻ mặt lạnh nhạt.Hắn ta nói, không còn tỷ tỷ, sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.Dưới pháp trường chỉ có Ninh lão phu nhân khóc đến suy sụp, gào thét rằng hắn ta vô tội, nhưng chẳng ai thèm để ý, cuối cùng khóc đến ngất đi, tiểu tư của Ninh phủ đành phải đỡ bà về.Văn Văn nghe Triệu Dục kể. Thân thể phu nhân không tốt, một phần vì chứng tim đập nhanh từ nhỏ, phần khác vì loại thuốc kém chất lượng bà ta mua bừa mà Ninh lão phu nhân dùng để làm phu nhân hôn mê. Loại thuốc đó xung đột với bệnh của phu nhân, dần dà làm cơ thể suy yếu.Văn Văn không hiểu, sao trên đời lại có người mẹ như vậy.Lúc đó Triệu Dục nhìn nàng, giữa hai hàng lông mày mang vẻ mệt mỏi, giọng khàn đặc nói: "Ninh lão phu nhân không phải mẹ đẻ của Ninh Thanh Hà, mẹ đẻ của nàng ấy là nhị di nương trong Ninh phủ, cũng là người có thân thể yếu ớt, chẳng được mấy năm đã qua đời."Chẳng bao lâu sau khi Ninh Trữ bị chém đầu, Ninh lão phu nhân cũng phát điên. Bà ta gặp ai cũng khoe nhi tử mình đỗ Trạng Nguyên, mời người ta đến uống rượu mừng, tổ chức yến tiệc. Cuối cùng không biết chạy đi đâu, chẳng ai tìm thấy.

Hồng Trần Một Thoáng Thanh HoanTác giả: Lý Yểm LyTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Triệu Dục vốn không muốn trở về. Hắn ta tất nhiên không dễ dàng tin tưởng rồi, cho đến khi Triệu mẫu không thể ngồi yên được nữa, phải đích thân đi gặp đứa con trai yêu quý của mình, lúc này hắn ta mới nửa tin nửa ngờ được Triệu mẫu dỗ dành quay về. Con đường đến ngôi làng ấy quả thật xa xôi gập ghềnh, với thân thể hiện tại của ta e rằng không chịu nổi, thế nên ta không đi đón cùng. Vì vậy lại đợi thêm đủ ba ngày nữa mới đón được người về phủ. "Tướng quân." Ta dời tầm mắt đi, không dừng lại quá lâu trên gương mặt lạnh nhạt xa cách của người ấy, nhìn sang bên cạnh: "Mẫu thân, còn có..." Nữ nhân mặc áo vải thô, làn da không trắng mịn như tiểu thư quan gia, nhưng trông rất khỏe mạnh, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ. Nàng ấy có phần rụt rè, núp sau lưng Triệu Dục, tay dắt một bé gái cũng ngoan ngoãn nhút nhát như mẹ mình. Khuôn mặt đứa trẻ tròn trịa, ngũ quan giống mẫu thân nhiều hơn. Hai mẹ con nhìn thấy ta đều luống cuống cúi đầu xuống. Ta thu hồi ánh mắt, nở nụ cười nhạt đúng mực: "Ta đã… Chỉ là bây giờ.Lý Mộc nhìn hơi thở của Ninh Thanh Hà đang thở dần yếu đi. Dường như dù hắn có cố gắng thế nào cũng không làm được gì nữa.Nét dịu dàng hiện rõ giữa hai chân mày Ninh Thanh Hà, từ khi hắn bắt đầu nói chuyện, nàng cứ nhìn chằm chằm vào hắn như vậy, cho đến khi hắn nói hết tất cả mọi thứ.Nàng cong mắt lên, đưa tay lên, dùng đầu ngón tay còn tạm ổn lau đi những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi của Lý Mộc."Đừng khóc nữa. Sao lại không ôm ta?"Ninh Thanh Hà dịu dàng nói, mở rộng vòng tay như hàng trăm nghìn lần trước đây, cười nhìn về phía hắn."Ta, nàng ghét ta."Lý Mộc rũ mắt xuống, động tác của hắn cực kỳ cứng nhắc, kiềm chế không ôm nàng vào lòng, ngược lại để lại một khoảng cách đủ lớn.Sợ nàng ghét, nhưng lại không nỡ buông tay.Vô cùng mâu thuẫn.Ninh Thanh Hà cố sức hơn một chút, đưa tay ra vòng qua cổ, làm một hành động táo bạo nhất trong đời mình.Đồng tử Lý Mộc co lại.Bị, bị ôm rồi."Ta buồn ngủ quá." Ninh Thanh Hà ôm Lý Mộc, từ từ nhắm mắt lại, yên lặng dựa vào người hắn."Để ta ngủ một lát nhé."Khóe môi nàng mang theo nụ cười, sau đó nụ cười dần dần nhạt đi.Bộ y phục vốn có màu xanh lục giờ đã chuyển thành màu đỏ thẫm.Hơi thở của Ninh Thanh Hà dần trở nên đều đặn, cuối cùng tan biến trong không khí.Hoàn toàn lặng im.Bầu trời đêm bùng nổ những đóa pháo hoa rực rỡ, tiếng nổ ngày càng to, vui vẻ và náo nhiệt, điểm xuyết cho bóng đêm tĩnh lặng vô biên.Trong con hẻm nhỏ.Lý Mộc ngồi quỳ trên mặt đất, từ từ ngẩng đầu lên, lẩm bẩm."Thanh Hà, năm mới đến rồi."Hắn lảo đảo ôm người đứng dậy, đi từng bước về phía chỗ tối.Năm mới đến rồi.Thanh Hà muốn ăn bánh bao.2Sau này Văn Văn mới được nghe kể lại rằng, thủ phạm đứng sau vụ việc chính là Ninh Trữ - nhị thiếu gia của Ninh gia.Ninh Trữ tự mình đến quan phủ. Mấy tên nam nhân hôm đó đều bị Lý Tướng quân đánh cho thừa sống thiếu chết, không thể khai thêm được gì.Nhưng khi Ninh Trữ phát hiện người chết là Ninh Thanh Hà, hắn ta như phát điên, ném sách vở lung tung, không ai ngăn được. Ban đầu hắn ta định đi tìm cái chết, sau đó bị Ninh lão phu nhân giam lại, mãi đến kỳ thi mùa xuân mới tự mình chạy đến quan phủ.Quả thật, ngay từ đầu mục tiêu của bọn chúng chính là nàng ấy.Là phu nhân đã cứu nàng, cứu cả hai người họ.Văn Văn không thể hiểu nổi tại sao một nữ tử như phu nhân lại có một người đệ đệ như vậy. Bướng bỉnh vặn vẹo, như một con rắn độc rình mồi trong bóng tối.Khi Văn Văn gặp hắn ta, hắn ta cũng ngước mắt quan sát nàng ấy nàng, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn một xác chết.Chỉ khi nhắc đến Ninh Thanh Hà, sắc mặt hắn ta mới lộ vẻ hối hận đau đớn, mang cảm xúc của một người bình thường.Ninh Trữ đã phạm tội giết người, phải chém đầu thị chúng.Hôm đó Văn Văn không dám đi xem, chỉ nghe người khác kể lại, khi lưỡi đao gác trên cổ, bộ dạng Ninh nhị công tử vẫn uể oải, vẻ mặt lạnh nhạt.Hắn ta nói, không còn tỷ tỷ, sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.Dưới pháp trường chỉ có Ninh lão phu nhân khóc đến suy sụp, gào thét rằng hắn ta vô tội, nhưng chẳng ai thèm để ý, cuối cùng khóc đến ngất đi, tiểu tư của Ninh phủ đành phải đỡ bà về.Văn Văn nghe Triệu Dục kể. Thân thể phu nhân không tốt, một phần vì chứng tim đập nhanh từ nhỏ, phần khác vì loại thuốc kém chất lượng bà ta mua bừa mà Ninh lão phu nhân dùng để làm phu nhân hôn mê. Loại thuốc đó xung đột với bệnh của phu nhân, dần dà làm cơ thể suy yếu.Văn Văn không hiểu, sao trên đời lại có người mẹ như vậy.Lúc đó Triệu Dục nhìn nàng, giữa hai hàng lông mày mang vẻ mệt mỏi, giọng khàn đặc nói: "Ninh lão phu nhân không phải mẹ đẻ của Ninh Thanh Hà, mẹ đẻ của nàng ấy là nhị di nương trong Ninh phủ, cũng là người có thân thể yếu ớt, chẳng được mấy năm đã qua đời."Chẳng bao lâu sau khi Ninh Trữ bị chém đầu, Ninh lão phu nhân cũng phát điên. Bà ta gặp ai cũng khoe nhi tử mình đỗ Trạng Nguyên, mời người ta đến uống rượu mừng, tổ chức yến tiệc. Cuối cùng không biết chạy đi đâu, chẳng ai tìm thấy.

Hồng Trần Một Thoáng Thanh HoanTác giả: Lý Yểm LyTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược1 Triệu Dục vốn không muốn trở về. Hắn ta tất nhiên không dễ dàng tin tưởng rồi, cho đến khi Triệu mẫu không thể ngồi yên được nữa, phải đích thân đi gặp đứa con trai yêu quý của mình, lúc này hắn ta mới nửa tin nửa ngờ được Triệu mẫu dỗ dành quay về. Con đường đến ngôi làng ấy quả thật xa xôi gập ghềnh, với thân thể hiện tại của ta e rằng không chịu nổi, thế nên ta không đi đón cùng. Vì vậy lại đợi thêm đủ ba ngày nữa mới đón được người về phủ. "Tướng quân." Ta dời tầm mắt đi, không dừng lại quá lâu trên gương mặt lạnh nhạt xa cách của người ấy, nhìn sang bên cạnh: "Mẫu thân, còn có..." Nữ nhân mặc áo vải thô, làn da không trắng mịn như tiểu thư quan gia, nhưng trông rất khỏe mạnh, dáng vẻ đáng yêu ngây thơ. Nàng ấy có phần rụt rè, núp sau lưng Triệu Dục, tay dắt một bé gái cũng ngoan ngoãn nhút nhát như mẹ mình. Khuôn mặt đứa trẻ tròn trịa, ngũ quan giống mẫu thân nhiều hơn. Hai mẹ con nhìn thấy ta đều luống cuống cúi đầu xuống. Ta thu hồi ánh mắt, nở nụ cười nhạt đúng mực: "Ta đã… Chỉ là bây giờ.Lý Mộc nhìn hơi thở của Ninh Thanh Hà đang thở dần yếu đi. Dường như dù hắn có cố gắng thế nào cũng không làm được gì nữa.Nét dịu dàng hiện rõ giữa hai chân mày Ninh Thanh Hà, từ khi hắn bắt đầu nói chuyện, nàng cứ nhìn chằm chằm vào hắn như vậy, cho đến khi hắn nói hết tất cả mọi thứ.Nàng cong mắt lên, đưa tay lên, dùng đầu ngón tay còn tạm ổn lau đi những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi của Lý Mộc."Đừng khóc nữa. Sao lại không ôm ta?"Ninh Thanh Hà dịu dàng nói, mở rộng vòng tay như hàng trăm nghìn lần trước đây, cười nhìn về phía hắn."Ta, nàng ghét ta."Lý Mộc rũ mắt xuống, động tác của hắn cực kỳ cứng nhắc, kiềm chế không ôm nàng vào lòng, ngược lại để lại một khoảng cách đủ lớn.Sợ nàng ghét, nhưng lại không nỡ buông tay.Vô cùng mâu thuẫn.Ninh Thanh Hà cố sức hơn một chút, đưa tay ra vòng qua cổ, làm một hành động táo bạo nhất trong đời mình.Đồng tử Lý Mộc co lại.Bị, bị ôm rồi."Ta buồn ngủ quá." Ninh Thanh Hà ôm Lý Mộc, từ từ nhắm mắt lại, yên lặng dựa vào người hắn."Để ta ngủ một lát nhé."Khóe môi nàng mang theo nụ cười, sau đó nụ cười dần dần nhạt đi.Bộ y phục vốn có màu xanh lục giờ đã chuyển thành màu đỏ thẫm.Hơi thở của Ninh Thanh Hà dần trở nên đều đặn, cuối cùng tan biến trong không khí.Hoàn toàn lặng im.Bầu trời đêm bùng nổ những đóa pháo hoa rực rỡ, tiếng nổ ngày càng to, vui vẻ và náo nhiệt, điểm xuyết cho bóng đêm tĩnh lặng vô biên.Trong con hẻm nhỏ.Lý Mộc ngồi quỳ trên mặt đất, từ từ ngẩng đầu lên, lẩm bẩm."Thanh Hà, năm mới đến rồi."Hắn lảo đảo ôm người đứng dậy, đi từng bước về phía chỗ tối.Năm mới đến rồi.Thanh Hà muốn ăn bánh bao.2Sau này Văn Văn mới được nghe kể lại rằng, thủ phạm đứng sau vụ việc chính là Ninh Trữ - nhị thiếu gia của Ninh gia.Ninh Trữ tự mình đến quan phủ. Mấy tên nam nhân hôm đó đều bị Lý Tướng quân đánh cho thừa sống thiếu chết, không thể khai thêm được gì.Nhưng khi Ninh Trữ phát hiện người chết là Ninh Thanh Hà, hắn ta như phát điên, ném sách vở lung tung, không ai ngăn được. Ban đầu hắn ta định đi tìm cái chết, sau đó bị Ninh lão phu nhân giam lại, mãi đến kỳ thi mùa xuân mới tự mình chạy đến quan phủ.Quả thật, ngay từ đầu mục tiêu của bọn chúng chính là nàng ấy.Là phu nhân đã cứu nàng, cứu cả hai người họ.Văn Văn không thể hiểu nổi tại sao một nữ tử như phu nhân lại có một người đệ đệ như vậy. Bướng bỉnh vặn vẹo, như một con rắn độc rình mồi trong bóng tối.Khi Văn Văn gặp hắn ta, hắn ta cũng ngước mắt quan sát nàng ấy nàng, ánh mắt lạnh lẽo như nhìn một xác chết.Chỉ khi nhắc đến Ninh Thanh Hà, sắc mặt hắn ta mới lộ vẻ hối hận đau đớn, mang cảm xúc của một người bình thường.Ninh Trữ đã phạm tội giết người, phải chém đầu thị chúng.Hôm đó Văn Văn không dám đi xem, chỉ nghe người khác kể lại, khi lưỡi đao gác trên cổ, bộ dạng Ninh nhị công tử vẫn uể oải, vẻ mặt lạnh nhạt.Hắn ta nói, không còn tỷ tỷ, sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.Dưới pháp trường chỉ có Ninh lão phu nhân khóc đến suy sụp, gào thét rằng hắn ta vô tội, nhưng chẳng ai thèm để ý, cuối cùng khóc đến ngất đi, tiểu tư của Ninh phủ đành phải đỡ bà về.Văn Văn nghe Triệu Dục kể. Thân thể phu nhân không tốt, một phần vì chứng tim đập nhanh từ nhỏ, phần khác vì loại thuốc kém chất lượng bà ta mua bừa mà Ninh lão phu nhân dùng để làm phu nhân hôn mê. Loại thuốc đó xung đột với bệnh của phu nhân, dần dà làm cơ thể suy yếu.Văn Văn không hiểu, sao trên đời lại có người mẹ như vậy.Lúc đó Triệu Dục nhìn nàng, giữa hai hàng lông mày mang vẻ mệt mỏi, giọng khàn đặc nói: "Ninh lão phu nhân không phải mẹ đẻ của Ninh Thanh Hà, mẹ đẻ của nàng ấy là nhị di nương trong Ninh phủ, cũng là người có thân thể yếu ớt, chẳng được mấy năm đã qua đời."Chẳng bao lâu sau khi Ninh Trữ bị chém đầu, Ninh lão phu nhân cũng phát điên. Bà ta gặp ai cũng khoe nhi tử mình đỗ Trạng Nguyên, mời người ta đến uống rượu mừng, tổ chức yến tiệc. Cuối cùng không biết chạy đi đâu, chẳng ai tìm thấy.

Chương 29