*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy…
Chương 25
Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nói xong, cũng không biết đang nghĩ gì, vừa không nói, cũng không đi.Ta nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: "Có vấn đề gì sao?"Hắn đột nhiên nhìn ta, hỏi: "Muội thấy Tư Mã Túc thế nào?"Ta vừa định nói thì hắn giơ tay ngăn ta lại, nói: "Ý ta là nếu hắn nói thích muội thì muội sẽ làm thế nào?"Ta nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, Cố Yến Thanh hẳn là từ chuyện hôm nay mà cho rằng Tư Mã Túc thích ta?Nhưng Tư Mã Túc chỉ là một công tử thế gia nhiệt tình, hắn ở nhà chắc chắn được bảo bọc rất kỹ, nên ra ngoài cũng rất hào hiệp với bằng hữu, hơn nữa còn quan tâm đến nữ tử hơn cả nam nhân bình thường.Cho nên hắn chăm sóc ta, một là vì quan hệ của Cố Yến Thanh, hai là vì ta là nữ tử yếu đuối, hắn thấy ta không dễ dàng nên mới ra tay giúp đỡ ta."Vậy là hắn muốn thành thân với ta sao?" Ta hỏi."Sao có thể?" Cố Yến Thanh không cần nghĩ đã phản bác: "Con cháu nhà quyền quý như hắn nhất định sẽ thành thân với một cô nương môn đăng hộ đối.Cho dù có thích nữ tử nào không phù hợp, cùng lắm cũng chỉ nạp làm thiếp, hoặc nuôi ở bên ngoài làm ngoại thất."Mặc dù ta có tự mình hiểu rõ, ta biết thân phận mình thấp kém, ta cũng chưa từng mơ tưởng gì đến chuyện bay lên cành cao làm phượng hoàng, nhưng bị Cố Yến Thanh nói ra như vậy, ta vẫn cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.Hơn nữa, trong lòng hắn chắc cũng nghĩ như vậy.Hắn sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người giống như Tư Mã Túc và những người khác.Hắn tuyệt đối sẽ không thành thân với một nữ tử như ta.Ta cố gắng không để lộ ra chút thất vọng hay buồn bã nào trên mặt, lấy lại tinh thần nói: "Vậy ta nhất định không đồng ý.Ta tự mình kiếm tiền được, ta sẽ làm bà chủ lớn.""Vậy nếu, nếu hắn muốn! "Hắn không nói hết nửa câu sau, mà phẩy tay áo, nói: "Thôi bỏ đi, chuyện này không thể xảy ra."Nói xong, liền rời đi.Tâm trạng vốn rất vui vẻ, giờ lại giảm đi nhiều.Ta nhìn hai tờ giấy, cố xua đi nỗi buồn không tên, nghĩ rằng mình sắp có nhà mới rồi, còn có một cửa tiệm thật tốt, chẳng còn gì bằng.52Người bán hàng mất ba ngày thu dọn cửa tiệm.Ba ngày sau, cửa tiệm trống huơ trống hoác, chỉ còn vài bộ bàn ghế cũ cùng quầy thu ngân nằm chỏng chơ ở góc nhà.Ta xắn tay áo, chuẩn bị dọn dẹp, lau chùi mọi ngóc ngách.Cô Yến Thanh cùng ta đến xem cửa tiệm hai lần, một lần trước khi người bán dọn đi, một lần sau khi họ đã rời khỏi.Hôm nay hắn phải đến trà lâu nghe giảng bài của một bậc thầy nổi tiếng, nên không đến cùng ta được..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong, cũng không biết đang nghĩ gì, vừa không nói, cũng không đi.
Ta nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Hắn đột nhiên nhìn ta, hỏi: "Muội thấy Tư Mã Túc thế nào?"
Ta vừa định nói thì hắn giơ tay ngăn ta lại, nói: "Ý ta là nếu hắn nói thích muội thì muội sẽ làm thế nào?"
Ta nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, Cố Yến Thanh hẳn là từ chuyện hôm nay mà cho rằng Tư Mã Túc thích ta?
Nhưng Tư Mã Túc chỉ là một công tử thế gia nhiệt tình, hắn ở nhà chắc chắn được bảo bọc rất kỹ, nên ra ngoài cũng rất hào hiệp với bằng hữu, hơn nữa còn quan tâm đến nữ tử hơn cả nam nhân bình thường.
Cho nên hắn chăm sóc ta, một là vì quan hệ của Cố Yến Thanh, hai là vì ta là nữ tử yếu đuối, hắn thấy ta không dễ dàng nên mới ra tay giúp đỡ ta.
"Vậy là hắn muốn thành thân với ta sao?" Ta hỏi.
"Sao có thể?" Cố Yến Thanh không cần nghĩ đã phản bác: "Con cháu nhà quyền quý như hắn nhất định sẽ thành thân với một cô nương môn đăng hộ đối.
Cho dù có thích nữ tử nào không phù hợp, cùng lắm cũng chỉ nạp làm thiếp, hoặc nuôi ở bên ngoài làm ngoại thất.
"
Mặc dù ta có tự mình hiểu rõ, ta biết thân phận mình thấp kém, ta cũng chưa từng mơ tưởng gì đến chuyện bay lên cành cao làm phượng hoàng, nhưng bị Cố Yến Thanh nói ra như vậy, ta vẫn cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.
Hơn nữa, trong lòng hắn chắc cũng nghĩ như vậy.
Hắn sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người giống như Tư Mã Túc và những người khác.
Hắn tuyệt đối sẽ không thành thân với một nữ tử như ta.
Ta cố gắng không để lộ ra chút thất vọng hay buồn bã nào trên mặt, lấy lại tinh thần nói: "Vậy ta nhất định không đồng ý.
Ta tự mình kiếm tiền được, ta sẽ làm bà chủ lớn.
"
"Vậy nếu, nếu hắn muốn! "
Hắn không nói hết nửa câu sau, mà phẩy tay áo, nói: "Thôi bỏ đi, chuyện này không thể xảy ra.
"
Nói xong, liền rời đi.
Tâm trạng vốn rất vui vẻ, giờ lại giảm đi nhiều.
Ta nhìn hai tờ giấy, cố xua đi nỗi buồn không tên, nghĩ rằng mình sắp có nhà mới rồi, còn có một cửa tiệm thật tốt, chẳng còn gì bằng.
52
Người bán hàng mất ba ngày thu dọn cửa tiệm.
Ba ngày sau, cửa tiệm trống huơ trống hoác, chỉ còn vài bộ bàn ghế cũ cùng quầy thu ngân nằm chỏng chơ ở góc nhà.
Ta xắn tay áo, chuẩn bị dọn dẹp, lau chùi mọi ngóc ngách.
Cô Yến Thanh cùng ta đến xem cửa tiệm hai lần, một lần trước khi người bán dọn đi, một lần sau khi họ đã rời khỏi.
Hôm nay hắn phải đến trà lâu nghe giảng bài của một bậc thầy nổi tiếng, nên không đến cùng ta được.
.
Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nói xong, cũng không biết đang nghĩ gì, vừa không nói, cũng không đi.Ta nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: "Có vấn đề gì sao?"Hắn đột nhiên nhìn ta, hỏi: "Muội thấy Tư Mã Túc thế nào?"Ta vừa định nói thì hắn giơ tay ngăn ta lại, nói: "Ý ta là nếu hắn nói thích muội thì muội sẽ làm thế nào?"Ta nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, Cố Yến Thanh hẳn là từ chuyện hôm nay mà cho rằng Tư Mã Túc thích ta?Nhưng Tư Mã Túc chỉ là một công tử thế gia nhiệt tình, hắn ở nhà chắc chắn được bảo bọc rất kỹ, nên ra ngoài cũng rất hào hiệp với bằng hữu, hơn nữa còn quan tâm đến nữ tử hơn cả nam nhân bình thường.Cho nên hắn chăm sóc ta, một là vì quan hệ của Cố Yến Thanh, hai là vì ta là nữ tử yếu đuối, hắn thấy ta không dễ dàng nên mới ra tay giúp đỡ ta."Vậy là hắn muốn thành thân với ta sao?" Ta hỏi."Sao có thể?" Cố Yến Thanh không cần nghĩ đã phản bác: "Con cháu nhà quyền quý như hắn nhất định sẽ thành thân với một cô nương môn đăng hộ đối.Cho dù có thích nữ tử nào không phù hợp, cùng lắm cũng chỉ nạp làm thiếp, hoặc nuôi ở bên ngoài làm ngoại thất."Mặc dù ta có tự mình hiểu rõ, ta biết thân phận mình thấp kém, ta cũng chưa từng mơ tưởng gì đến chuyện bay lên cành cao làm phượng hoàng, nhưng bị Cố Yến Thanh nói ra như vậy, ta vẫn cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.Hơn nữa, trong lòng hắn chắc cũng nghĩ như vậy.Hắn sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người giống như Tư Mã Túc và những người khác.Hắn tuyệt đối sẽ không thành thân với một nữ tử như ta.Ta cố gắng không để lộ ra chút thất vọng hay buồn bã nào trên mặt, lấy lại tinh thần nói: "Vậy ta nhất định không đồng ý.Ta tự mình kiếm tiền được, ta sẽ làm bà chủ lớn.""Vậy nếu, nếu hắn muốn! "Hắn không nói hết nửa câu sau, mà phẩy tay áo, nói: "Thôi bỏ đi, chuyện này không thể xảy ra."Nói xong, liền rời đi.Tâm trạng vốn rất vui vẻ, giờ lại giảm đi nhiều.Ta nhìn hai tờ giấy, cố xua đi nỗi buồn không tên, nghĩ rằng mình sắp có nhà mới rồi, còn có một cửa tiệm thật tốt, chẳng còn gì bằng.52Người bán hàng mất ba ngày thu dọn cửa tiệm.Ba ngày sau, cửa tiệm trống huơ trống hoác, chỉ còn vài bộ bàn ghế cũ cùng quầy thu ngân nằm chỏng chơ ở góc nhà.Ta xắn tay áo, chuẩn bị dọn dẹp, lau chùi mọi ngóc ngách.Cô Yến Thanh cùng ta đến xem cửa tiệm hai lần, một lần trước khi người bán dọn đi, một lần sau khi họ đã rời khỏi.Hôm nay hắn phải đến trà lâu nghe giảng bài của một bậc thầy nổi tiếng, nên không đến cùng ta được..