*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy…
Chương 33
Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chắc hẳn Cố huynh vốn đã thấy trong người không khỏe, lại thêm say rượu, nhiễm lạnh cả đêm nên mới sốt cao như vậy.Tư Mã Túc đầy vẻ hối lỗi: "Đều tại ta cả.Nếu hôm qua ta không rủ Tống công tử đến, chắc Cố huynh cũng không đến nỗi bệnh nặng thế này."Son phấn ta còn đang làm dở, Ngưng Hương và Tiến Bảo lại còn nhỏ, không biết có thể quán xuyến cửa hàng được không, nên ta phải quay về.Lại không thể bỏ mặc Cố Yến Thanh không ai chăm sóc, Tư Mã Túc thì vụng về, chẳng biết trông nom ai bao giờ.Thế là chúng ta đưa Cố Yến Thanh về cửa hàng của ta.May sao phòng phía bắc trên lầu hai còn trống, chúng ta tạm thời an trí hắn ở đó.Đến tối, Cố Yến Thanh tỉnh lại.Tư Mã Túc đã về rồi, ta đang ngồi dưới ánh nến kiểm kê sổ sách, thấy vậy vội bưng cháo và thuốc đến cho hắn.Giọng Cố Yến Thanh khàn đặc: "Ta...!đang ở đâu đây?"Ta thuật lại mọi chuyện, hắn nói lời cảm tạ, nhưng có vẻ vẫn còn mệt mỏi.Sợ hắn đêm về lại nhiễm lạnh, ta đắp thêm một chiếc chăn cho hắn rồi mới dọn bát, yên tâm ra về.Hôm sau, Cố Yến Thanh đã có thể xuống lầu, nhưng sắc mặt vẫn còn rất kém.Ta thầm nghĩ, chúng ta cũng chỉ mới hai, ba tháng không gặp, sao hắn lại gầy đi nhiều đến vậy?Ngưng Hương bưng cơm canh đến, Cố Yến Thanh ngồi ăn dưới sân.Ta buông việc đang làm xuống, ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi han: "Huynh sao vậy? Có phải có chuyện gì không vui không? Huynh cứ nói với ta, mọi người cùng nhau tìm cách giải quyết."Cố Yến Thanh liếc nhìn ta: "Ta thì có thể gặp chuyện gì chứ?"Đúng vậy, hắn có rất nhiều bằng hữu, lại khéo léo trong giao tiếp, học vấn uyên bác, đầu óc thông minh, hẳn là không có chuyện gì có thể làm khó được hắn.Ta nói: "Dù vậy huynh cũng phải chú ý sức khỏe.Huynh xem, huynh gầy yếu đi nhiều rồi.Huynh là người đọc sách, càng phải giữ gìn thân thể, bằng không, nếu sức khỏe sa sút thì mọi thứ cũng thành công cốc."Cố Yến Thanh thở dài: "Ta giờ sống một mình, thường mải mê đọc sách mà quên cả thời gian."Hắn nhìn ta.Ta chủ động nói: "Vậy huynh cứ tạm thời ở đây với ta đi.Huynh ở trên lầu đọc sách, chúng ta buôn bán cũng không làm phiền gì đến huynh.Ta sẽ lo cơm nước cho huynh mỗi ngày.Huynh sắp thi rồi, đúng là cần có người chăm sóc."Cố Yến Thanh vốn chẳng để tâm đến chuyện cơm nước sinh hoạt, trước đây khi còn ở chung, mọi chuyện đều là ta nhắc nhở huynh ấy."Nhưng mà..."Ta khẽ nhíu mày: "Người ngoài mà biết chuyện, e là cũng không hay lắm."Đang nói, Tư Mã Túc bước vào.Tư Mã Túc đến thăm Cố Yến Thanh.Hắn nói: "Cố huynh, nghe tin huynh bị bệnh, mẫu thân ta bèn sai người dẫn một đầu bếp đến để tiện bề chăm sóc huynh.Ban đầu còn định mời huynh đến nhà ta ở, nhưng huynh không chịu.Vậy ta tặng huynh đầu bếp này, huynh đừng chê nhé.Trương đại nương nấu ăn rất ngon, đảm bảo huynh ăn một lần là muốn ăn thêm lần hai.".
Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chắc hẳn Cố huynh vốn đã thấy trong người không khỏe, lại thêm say rượu, nhiễm lạnh cả đêm nên mới sốt cao như vậy.Tư Mã Túc đầy vẻ hối lỗi: "Đều tại ta cả.Nếu hôm qua ta không rủ Tống công tử đến, chắc Cố huynh cũng không đến nỗi bệnh nặng thế này."Son phấn ta còn đang làm dở, Ngưng Hương và Tiến Bảo lại còn nhỏ, không biết có thể quán xuyến cửa hàng được không, nên ta phải quay về.Lại không thể bỏ mặc Cố Yến Thanh không ai chăm sóc, Tư Mã Túc thì vụng về, chẳng biết trông nom ai bao giờ.Thế là chúng ta đưa Cố Yến Thanh về cửa hàng của ta.May sao phòng phía bắc trên lầu hai còn trống, chúng ta tạm thời an trí hắn ở đó.Đến tối, Cố Yến Thanh tỉnh lại.Tư Mã Túc đã về rồi, ta đang ngồi dưới ánh nến kiểm kê sổ sách, thấy vậy vội bưng cháo và thuốc đến cho hắn.Giọng Cố Yến Thanh khàn đặc: "Ta...!đang ở đâu đây?"Ta thuật lại mọi chuyện, hắn nói lời cảm tạ, nhưng có vẻ vẫn còn mệt mỏi.Sợ hắn đêm về lại nhiễm lạnh, ta đắp thêm một chiếc chăn cho hắn rồi mới dọn bát, yên tâm ra về.Hôm sau, Cố Yến Thanh đã có thể xuống lầu, nhưng sắc mặt vẫn còn rất kém.Ta thầm nghĩ, chúng ta cũng chỉ mới hai, ba tháng không gặp, sao hắn lại gầy đi nhiều đến vậy?Ngưng Hương bưng cơm canh đến, Cố Yến Thanh ngồi ăn dưới sân.Ta buông việc đang làm xuống, ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi han: "Huynh sao vậy? Có phải có chuyện gì không vui không? Huynh cứ nói với ta, mọi người cùng nhau tìm cách giải quyết."Cố Yến Thanh liếc nhìn ta: "Ta thì có thể gặp chuyện gì chứ?"Đúng vậy, hắn có rất nhiều bằng hữu, lại khéo léo trong giao tiếp, học vấn uyên bác, đầu óc thông minh, hẳn là không có chuyện gì có thể làm khó được hắn.Ta nói: "Dù vậy huynh cũng phải chú ý sức khỏe.Huynh xem, huynh gầy yếu đi nhiều rồi.Huynh là người đọc sách, càng phải giữ gìn thân thể, bằng không, nếu sức khỏe sa sút thì mọi thứ cũng thành công cốc."Cố Yến Thanh thở dài: "Ta giờ sống một mình, thường mải mê đọc sách mà quên cả thời gian."Hắn nhìn ta.Ta chủ động nói: "Vậy huynh cứ tạm thời ở đây với ta đi.Huynh ở trên lầu đọc sách, chúng ta buôn bán cũng không làm phiền gì đến huynh.Ta sẽ lo cơm nước cho huynh mỗi ngày.Huynh sắp thi rồi, đúng là cần có người chăm sóc."Cố Yến Thanh vốn chẳng để tâm đến chuyện cơm nước sinh hoạt, trước đây khi còn ở chung, mọi chuyện đều là ta nhắc nhở huynh ấy."Nhưng mà..."Ta khẽ nhíu mày: "Người ngoài mà biết chuyện, e là cũng không hay lắm."Đang nói, Tư Mã Túc bước vào.Tư Mã Túc đến thăm Cố Yến Thanh.Hắn nói: "Cố huynh, nghe tin huynh bị bệnh, mẫu thân ta bèn sai người dẫn một đầu bếp đến để tiện bề chăm sóc huynh.Ban đầu còn định mời huynh đến nhà ta ở, nhưng huynh không chịu.Vậy ta tặng huynh đầu bếp này, huynh đừng chê nhé.Trương đại nương nấu ăn rất ngon, đảm bảo huynh ăn một lần là muốn ăn thêm lần hai.".
Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chắc hẳn Cố huynh vốn đã thấy trong người không khỏe, lại thêm say rượu, nhiễm lạnh cả đêm nên mới sốt cao như vậy.Tư Mã Túc đầy vẻ hối lỗi: "Đều tại ta cả.Nếu hôm qua ta không rủ Tống công tử đến, chắc Cố huynh cũng không đến nỗi bệnh nặng thế này."Son phấn ta còn đang làm dở, Ngưng Hương và Tiến Bảo lại còn nhỏ, không biết có thể quán xuyến cửa hàng được không, nên ta phải quay về.Lại không thể bỏ mặc Cố Yến Thanh không ai chăm sóc, Tư Mã Túc thì vụng về, chẳng biết trông nom ai bao giờ.Thế là chúng ta đưa Cố Yến Thanh về cửa hàng của ta.May sao phòng phía bắc trên lầu hai còn trống, chúng ta tạm thời an trí hắn ở đó.Đến tối, Cố Yến Thanh tỉnh lại.Tư Mã Túc đã về rồi, ta đang ngồi dưới ánh nến kiểm kê sổ sách, thấy vậy vội bưng cháo và thuốc đến cho hắn.Giọng Cố Yến Thanh khàn đặc: "Ta...!đang ở đâu đây?"Ta thuật lại mọi chuyện, hắn nói lời cảm tạ, nhưng có vẻ vẫn còn mệt mỏi.Sợ hắn đêm về lại nhiễm lạnh, ta đắp thêm một chiếc chăn cho hắn rồi mới dọn bát, yên tâm ra về.Hôm sau, Cố Yến Thanh đã có thể xuống lầu, nhưng sắc mặt vẫn còn rất kém.Ta thầm nghĩ, chúng ta cũng chỉ mới hai, ba tháng không gặp, sao hắn lại gầy đi nhiều đến vậy?Ngưng Hương bưng cơm canh đến, Cố Yến Thanh ngồi ăn dưới sân.Ta buông việc đang làm xuống, ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi han: "Huynh sao vậy? Có phải có chuyện gì không vui không? Huynh cứ nói với ta, mọi người cùng nhau tìm cách giải quyết."Cố Yến Thanh liếc nhìn ta: "Ta thì có thể gặp chuyện gì chứ?"Đúng vậy, hắn có rất nhiều bằng hữu, lại khéo léo trong giao tiếp, học vấn uyên bác, đầu óc thông minh, hẳn là không có chuyện gì có thể làm khó được hắn.Ta nói: "Dù vậy huynh cũng phải chú ý sức khỏe.Huynh xem, huynh gầy yếu đi nhiều rồi.Huynh là người đọc sách, càng phải giữ gìn thân thể, bằng không, nếu sức khỏe sa sút thì mọi thứ cũng thành công cốc."Cố Yến Thanh thở dài: "Ta giờ sống một mình, thường mải mê đọc sách mà quên cả thời gian."Hắn nhìn ta.Ta chủ động nói: "Vậy huynh cứ tạm thời ở đây với ta đi.Huynh ở trên lầu đọc sách, chúng ta buôn bán cũng không làm phiền gì đến huynh.Ta sẽ lo cơm nước cho huynh mỗi ngày.Huynh sắp thi rồi, đúng là cần có người chăm sóc."Cố Yến Thanh vốn chẳng để tâm đến chuyện cơm nước sinh hoạt, trước đây khi còn ở chung, mọi chuyện đều là ta nhắc nhở huynh ấy."Nhưng mà..."Ta khẽ nhíu mày: "Người ngoài mà biết chuyện, e là cũng không hay lắm."Đang nói, Tư Mã Túc bước vào.Tư Mã Túc đến thăm Cố Yến Thanh.Hắn nói: "Cố huynh, nghe tin huynh bị bệnh, mẫu thân ta bèn sai người dẫn một đầu bếp đến để tiện bề chăm sóc huynh.Ban đầu còn định mời huynh đến nhà ta ở, nhưng huynh không chịu.Vậy ta tặng huynh đầu bếp này, huynh đừng chê nhé.Trương đại nương nấu ăn rất ngon, đảm bảo huynh ăn một lần là muốn ăn thêm lần hai.".