*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy…
Chương 34
Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ta há hốc mồm kinh ngạc.Quả nhiên phía sau Tư Mã Túc có một phụ nhân phúc hậu, tròn trịa, mặt mày tươi cười đi theo.Nhà giàu đúng là chu đáo quá.Cố Yến Thanh từ chối mãi, cuối cùng nói vẫn muốn ở lại chỗ ta cho đỡ phiền phức.Nghe đến đây, Tư Mã Túc ngẩn người ra một hồi lâu, rồi đỏ mặt tía tai hỏi: "Cố huynh, huynh muốn lấy Hạnh Hoa sao?"Câu hỏi quá thẳng thừng khiến cả ta và Cố Yến Thanh đều sững sờ.Cố Yến Thanh im lặng không nói.Tư Mã Túc quay sang ta, nghiêm nghị hỏi: "Hạnh Hoa, ngươi muốn gả cho Cố huynh sao?"Ta lắp bắp: "Đương...!đương nhiên là không rồi! Sao huynh lại nghĩ vậy chứ!""Không phải ta đa nghi, mà là hai người trước vốn là chủ tớ, nay đã đường ai nấy đi, lại ở chung một nhà như vậy, thật không hợp lẽ thường.Nếu sau này hai người nên duyên phu thê thì với tư cách là bằng hữu, ta tất nhiên sẽ chúc mừng.Nhưng nếu không, việc này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cả hai, ta là bằng hữu của hai người, không thể không khuyên can."Ta cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội nói: "Đương nhiên là không rồi! Chỉ là Cố ca ca trước đây từng có ơn với ta, nên ta không muốn huynh ấy không có ai chăm sóc.Huynh ấy sắp thi rồi, không thể để bị bệnh nữa."Tư Mã Túc thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ta quyết định thay hai người nhé.Cố huynh, huynh đưa Trương đại nương về nhà đi.Hạnh Hoa, muội cứ chuyên tâm lo việc buôn bán của mình đi."Ta nhìn Tư Mã Túc, không biết nói gì.Hắn tự tiện quyết định chuyện của người khác như thế là sao chứ?Nhưng nghĩ lại, lời hắn nói cũng có lý.Ta và Cố Yến Thanh ở chung quả thật không ổn thỏa cho lắm.Từ sau hôm đó, ta nhận ra mình vẫn chưa quan tâm đến Cố Yến Thanh đủ nhiều.Dù sao chúng ta cũng là đồng hương, nên thỉnh thoảng qua lại thăm hỏi.Vì vậy, cứ cách vài hôm, ta lại mang chút đồ ăn, thức uống sang cho hắn.Trương đại nương chăm sóc Cố Yến Thanh rất chu đáo.Nhờ ăn uống điều độ, sắc mặt hắn đã hồng hào hơn hẳn.Tư Mã Túc thì cứ hai mươi ngày trực ban, mười ngày nghỉ.Tư Mã Túc than thở làm việc trong cung rất mệt mỏi, thường xuyên phải thức trắng đêm.Nhưng hắn nói phụ thân hắn sắp đưa hắn ra khỏi cung, điều đến quân doanh.Có vài lần Tư Mã Túc và ta tình cờ gặp nhau ở nhà Cố Yến Thanh.Sau này, mỗi khi muốn đến nhà Cố huynh, hắn đều ghé qua cửa hàng ta trước, rủ ta cùng đi.Mùa đông trôi qua nhanh chóng.Đầu xuân năm sau, Cố Yến Thanh đi thi.Hắn đỗ đầu khoa thi, lại được Hoàng thượng đặc cách bổ nhiệm, trở thành vị Trạng nguyên nổi tiếng khắp kinh thành.Có lần, Tư Mã Túc rủ ta đến nhà hắn để gặp Cố Yến Thanh, nhưng đến nơi mới thấy người ra người vào tấp nập, chúng ta không tài nào chen chân đượcChúng ta nhìn nhau, nhún vai rồi bỏ đi..
Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ta há hốc mồm kinh ngạc.Quả nhiên phía sau Tư Mã Túc có một phụ nhân phúc hậu, tròn trịa, mặt mày tươi cười đi theo.Nhà giàu đúng là chu đáo quá.Cố Yến Thanh từ chối mãi, cuối cùng nói vẫn muốn ở lại chỗ ta cho đỡ phiền phức.Nghe đến đây, Tư Mã Túc ngẩn người ra một hồi lâu, rồi đỏ mặt tía tai hỏi: "Cố huynh, huynh muốn lấy Hạnh Hoa sao?"Câu hỏi quá thẳng thừng khiến cả ta và Cố Yến Thanh đều sững sờ.Cố Yến Thanh im lặng không nói.Tư Mã Túc quay sang ta, nghiêm nghị hỏi: "Hạnh Hoa, ngươi muốn gả cho Cố huynh sao?"Ta lắp bắp: "Đương...!đương nhiên là không rồi! Sao huynh lại nghĩ vậy chứ!""Không phải ta đa nghi, mà là hai người trước vốn là chủ tớ, nay đã đường ai nấy đi, lại ở chung một nhà như vậy, thật không hợp lẽ thường.Nếu sau này hai người nên duyên phu thê thì với tư cách là bằng hữu, ta tất nhiên sẽ chúc mừng.Nhưng nếu không, việc này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cả hai, ta là bằng hữu của hai người, không thể không khuyên can."Ta cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội nói: "Đương nhiên là không rồi! Chỉ là Cố ca ca trước đây từng có ơn với ta, nên ta không muốn huynh ấy không có ai chăm sóc.Huynh ấy sắp thi rồi, không thể để bị bệnh nữa."Tư Mã Túc thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ta quyết định thay hai người nhé.Cố huynh, huynh đưa Trương đại nương về nhà đi.Hạnh Hoa, muội cứ chuyên tâm lo việc buôn bán của mình đi."Ta nhìn Tư Mã Túc, không biết nói gì.Hắn tự tiện quyết định chuyện của người khác như thế là sao chứ?Nhưng nghĩ lại, lời hắn nói cũng có lý.Ta và Cố Yến Thanh ở chung quả thật không ổn thỏa cho lắm.Từ sau hôm đó, ta nhận ra mình vẫn chưa quan tâm đến Cố Yến Thanh đủ nhiều.Dù sao chúng ta cũng là đồng hương, nên thỉnh thoảng qua lại thăm hỏi.Vì vậy, cứ cách vài hôm, ta lại mang chút đồ ăn, thức uống sang cho hắn.Trương đại nương chăm sóc Cố Yến Thanh rất chu đáo.Nhờ ăn uống điều độ, sắc mặt hắn đã hồng hào hơn hẳn.Tư Mã Túc thì cứ hai mươi ngày trực ban, mười ngày nghỉ.Tư Mã Túc than thở làm việc trong cung rất mệt mỏi, thường xuyên phải thức trắng đêm.Nhưng hắn nói phụ thân hắn sắp đưa hắn ra khỏi cung, điều đến quân doanh.Có vài lần Tư Mã Túc và ta tình cờ gặp nhau ở nhà Cố Yến Thanh.Sau này, mỗi khi muốn đến nhà Cố huynh, hắn đều ghé qua cửa hàng ta trước, rủ ta cùng đi.Mùa đông trôi qua nhanh chóng.Đầu xuân năm sau, Cố Yến Thanh đi thi.Hắn đỗ đầu khoa thi, lại được Hoàng thượng đặc cách bổ nhiệm, trở thành vị Trạng nguyên nổi tiếng khắp kinh thành.Có lần, Tư Mã Túc rủ ta đến nhà hắn để gặp Cố Yến Thanh, nhưng đến nơi mới thấy người ra người vào tấp nập, chúng ta không tài nào chen chân đượcChúng ta nhìn nhau, nhún vai rồi bỏ đi..
Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng NguyênTác giả: Hoa TrTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Phụ mẫu ta định đem bán ta cho gã què làng bên. Gã ta năm nay ba lăm tuổi, chính thê bị chính hắn đánh chết, nghe đâu là do nàng ta ngoại tình làm gã nổi cơn tam bành rồi ra tay sát hại. Gã què bằng lòng dâng phụ mẫu ta năm lạng bạc làm sính lễ. Ta trốn trong phòng, thấy phụ mẫu ta hớn hở ra mặt. Gã què rất thấp, có lẽ còn chưa tới vai ta, răng vừa sâu vừa vàng, đôi mắt cứ đảo láo liên hồi, lấm lét như chuột. Đợi bà mối và gã què đi rồi ta mới nói với phụ mẫu: "Con không lấy hắn. Phụ thân và mẫu thân cứ giữ con ở nhà, con có thể tiếp tục may giày kiếm tiền, chứ nếu gả con đi, sau này tiền con kiếm được sẽ phải đưa hết cho gã què mất." Phụ mẫu không đồng ý, bởi vì giày ta may dù có bán chạy đến mấy thì một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 120 đồng. Hơn nữa, để ta kiếm tiền, họ đã giữ ta lại đến tận 18 tuổi. Trong làng, rất nhiều cô nương mới 16 tuổi đã đi lấy… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ta há hốc mồm kinh ngạc.Quả nhiên phía sau Tư Mã Túc có một phụ nhân phúc hậu, tròn trịa, mặt mày tươi cười đi theo.Nhà giàu đúng là chu đáo quá.Cố Yến Thanh từ chối mãi, cuối cùng nói vẫn muốn ở lại chỗ ta cho đỡ phiền phức.Nghe đến đây, Tư Mã Túc ngẩn người ra một hồi lâu, rồi đỏ mặt tía tai hỏi: "Cố huynh, huynh muốn lấy Hạnh Hoa sao?"Câu hỏi quá thẳng thừng khiến cả ta và Cố Yến Thanh đều sững sờ.Cố Yến Thanh im lặng không nói.Tư Mã Túc quay sang ta, nghiêm nghị hỏi: "Hạnh Hoa, ngươi muốn gả cho Cố huynh sao?"Ta lắp bắp: "Đương...!đương nhiên là không rồi! Sao huynh lại nghĩ vậy chứ!""Không phải ta đa nghi, mà là hai người trước vốn là chủ tớ, nay đã đường ai nấy đi, lại ở chung một nhà như vậy, thật không hợp lẽ thường.Nếu sau này hai người nên duyên phu thê thì với tư cách là bằng hữu, ta tất nhiên sẽ chúc mừng.Nhưng nếu không, việc này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cả hai, ta là bằng hữu của hai người, không thể không khuyên can."Ta cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội nói: "Đương nhiên là không rồi! Chỉ là Cố ca ca trước đây từng có ơn với ta, nên ta không muốn huynh ấy không có ai chăm sóc.Huynh ấy sắp thi rồi, không thể để bị bệnh nữa."Tư Mã Túc thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ta quyết định thay hai người nhé.Cố huynh, huynh đưa Trương đại nương về nhà đi.Hạnh Hoa, muội cứ chuyên tâm lo việc buôn bán của mình đi."Ta nhìn Tư Mã Túc, không biết nói gì.Hắn tự tiện quyết định chuyện của người khác như thế là sao chứ?Nhưng nghĩ lại, lời hắn nói cũng có lý.Ta và Cố Yến Thanh ở chung quả thật không ổn thỏa cho lắm.Từ sau hôm đó, ta nhận ra mình vẫn chưa quan tâm đến Cố Yến Thanh đủ nhiều.Dù sao chúng ta cũng là đồng hương, nên thỉnh thoảng qua lại thăm hỏi.Vì vậy, cứ cách vài hôm, ta lại mang chút đồ ăn, thức uống sang cho hắn.Trương đại nương chăm sóc Cố Yến Thanh rất chu đáo.Nhờ ăn uống điều độ, sắc mặt hắn đã hồng hào hơn hẳn.Tư Mã Túc thì cứ hai mươi ngày trực ban, mười ngày nghỉ.Tư Mã Túc than thở làm việc trong cung rất mệt mỏi, thường xuyên phải thức trắng đêm.Nhưng hắn nói phụ thân hắn sắp đưa hắn ra khỏi cung, điều đến quân doanh.Có vài lần Tư Mã Túc và ta tình cờ gặp nhau ở nhà Cố Yến Thanh.Sau này, mỗi khi muốn đến nhà Cố huynh, hắn đều ghé qua cửa hàng ta trước, rủ ta cùng đi.Mùa đông trôi qua nhanh chóng.Đầu xuân năm sau, Cố Yến Thanh đi thi.Hắn đỗ đầu khoa thi, lại được Hoàng thượng đặc cách bổ nhiệm, trở thành vị Trạng nguyên nổi tiếng khắp kinh thành.Có lần, Tư Mã Túc rủ ta đến nhà hắn để gặp Cố Yến Thanh, nhưng đến nơi mới thấy người ra người vào tấp nập, chúng ta không tài nào chen chân đượcChúng ta nhìn nhau, nhún vai rồi bỏ đi..