Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 69: Lúc này lấy ngươi là nhân tài kiệt xuất 1
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trong đấu trường.Diệp Lạc ôm kiếm mà đứng.Mấy sợi tóc ở giữa trán bị gió thổi lên.Ánh mắt hắn ta vẫn nhìn chằm chằm phía trước.Một con tiên hạc cỡ to chở tông chủ Càn Nguyên từ vòng tròn xuống.Lệ!Tiếng tiên hạc minh lệ vang vọng tận mây xanh.Chỉ một lát sau, tiên hạc rơi xuống trên không đấu trường, hai cái cánh vĩ đạidao động, gió mạnh gào thét.Tông chủ Càn Nguyên thấy chỉ còn cách mặt đất ba bốn mét, thì nghiến chặtrăng nhảy xuống.Khi bàn chân lão ta chạm vào mặt đất, lão ta lập tức hối hận.Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới.Tông chủ Càn Nguyên muốn hét lên, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của DiệpLạc cùng với vô số người ở xung quanh đang quan sát mình chiến đấu.Chỉ có thể kìm nén đau đớn, làm bộ như thản nhiên hờ hững.Diệp Lạc đứng đối diện chú ý tới hai chân của tông chủ Càn Nguyên run lẩybẩy, không khỏi híp mắt.Đây là nuôi lực quá nhiều, tạo thành hai chân run rẩy sao?Xem ra tông chủ Càn Nguyên này muốn dùng toàn lực ứng phó.Một khi đã như vậy, hắn ta không thể lơ là.Một kiếm trảm tâm vừa rồi không có hiệu quả gì đối với tông chủ Càn Nguyên,hắn ta chỉ có thể sử dụng đạo vận ngưng tụ sát phạt kiếm để chiến đấu.“Mong tông chủ chỉ giáo nhiều hơn.”Diệp Lạc hơi điều chỉnh hơi thở, ôm trường kiếm nhìn về phía tông chủ CànNguyên.Tông chủ Càn Nguyên bởi vì đau đớn, tay đều đã run rẩy, nâng một tay lên giảbộ như là cường giả.“Diệp tiểu hữu, ngươi là khách quý của tông, ta phải nhường một bước, đểngươi ra tay trước.”“Nhưng mà ta rất tò mò, sao Diệp tiểu hữu ngươi lại lựa chọn khiêu chiến vớita?”Giọng nói của tông chủ Càn Nguyên hơi run run, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùnggượng gạo.“Bởi vì tông chủ ngươi là người duy nhất không để ý một kiếm vừa rồi của ta,cho nên chỉ có ngươi mới xứng chiến đấu với ta.”Diệp Lạc không ra tay trước, mà không khách sáo nói.Nghe thấy những lời này, trong lòng tông chủ Càn Nguyên chua xót, quả nhiênlà vừa rồi đã xảy ra gì đó, nhưng lão ta giống như vì loại nguyên nhân nào đó,coi nhẹ mất.Bây giờ người ta coi thành cường giả khiêu chiến.Nhưng con mẹ nó, hiện giờ lão ta đã là người phàm.Chuyện này không có biện pháp, chỉ có thể dựa vào diễn.Thổi thực lực của Diệp Lạc lên cao một chút, đến lúc đó bị đánh bại, mặt mũicủa lão ta cũng không tính là mất sạch.“Diệp tiểu hữu, ngươi đã biết ta có thể coi như không có một kiếm của ngươi,vậy ngươi định dùng chiêu gì tỷ thí với ta?”Tông chủ Càn Nguyên mở miệng hỏi.“Thực lực của tông chủ những người khác không sánh được, cho nên ta địnhdùng kiếm chiêu mạnh nhất đánh với ngươi một trận, kiếm chiêu này do ta tựngộ ra, chưa từng dùng với người đối địch, tông chủ, ngươi là người đầu tiên!”Diệp Lạc rất nghiêm túc nói.Tông chủ Càn Nguyên: “?”Có phải ta nên bổ sung một câu, ta rất vinh hạnh hay không?Có cần coi trọng ta tới như vậy không, ta chỉ là một phàm nhân thôi mà!Đi lên cũng phải dùng kiếm chiêu mạnh nhất!Hơi quá rồi!“Không nói nhiều nữa, tông chủ, mời chỉ giáo!”Diệp Lạc nói với Càn Nguyên một câu, ấn ký màu vàng kim trên trán bắt đầulóe lên.Đạo vận vô hình bao phủ mà lên.Diệp Lạc cúi đầu, mấy sợi tóc che giấu đôi mắt hắn ta, hắn ta ôm trường kiếmchậm rãi nắm trên tay.Khí thế vô hình lấy hắn ta làm trung tâm, bao trùm bốn phương tám hướng.Tông chủ Càn Nguyên vô cùng sợ hãi.Này này này.Đợi đã, đợi đã.Ta còn chưa bắt đầu thổi phồng ngươi, sao ngươi đã đấu võ.Không khoác lác về ngươi một chút, lát nữa ta lấy lại mặt mũi kiểu gì……Cùng lúc đó, mọi người ở bên ngoài đấu trường nhao nhao đứng thẳng người,áo bào của cả đám không gió mà bay.Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Lạc.Bọn họ vốn tưởng rằng thực lực của Diệp Lạc chỉ là cảnh giới Hóa Thần trungkỳ.Bây giờ nhìn đạo vận tràn ngập, chỉ sợ Diệp Lạc ít nhất đã là cảnh giới HóaThần hậu kỳ!Mà cảnh giới của tông chủ Càn Nguyên, chỉ sợ cũng phải là cảnh giới Hóa Thầnhậu kỳ.Đại Bỉ tông môn lần này, vậy mà từ trận chiến nhỏ giữa Kim Đan Nguyên Anh,bay lên cuộc chiến của cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong!Thậm chí dùng pháp bảo cường đại, trận chiến này có khả năng tăng lên tớimức độ cảnh giới Độ Kiếp…Ở trên vòng tròn cỡ lớn.Giọng nói của đại trưởng lão truyền xuống.“Trận đấu này vượt qua suy đoán của tông ta, những trận pháp này không ngănđược cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ chiến đấu!”“Vì an toàn của các vị, mong các vị dẫn theo người của mỗi tông môn, theo bọnta lùi về sau 5000…. Lùi về sau một vạn mét an toàn hơn một chút!”Giọng nói của đại trưởng lão như chuông đồng, nhắc nhở đại diện của mỗi đạitông môn.Đại diện của mỗi đại tông môn ngẩng đầu có thể thấy mỗi trưởng lão của CànĐế Đạo Tông đều bay lên, lùi ra bên ngoài.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trong đấu trường.Diệp Lạc ôm kiếm mà đứng.Mấy sợi tóc ở giữa trán bị gió thổi lên.Ánh mắt hắn ta vẫn nhìn chằm chằm phía trước.Một con tiên hạc cỡ to chở tông chủ Càn Nguyên từ vòng tròn xuống.Lệ!Tiếng tiên hạc minh lệ vang vọng tận mây xanh.Chỉ một lát sau, tiên hạc rơi xuống trên không đấu trường, hai cái cánh vĩ đạidao động, gió mạnh gào thét.Tông chủ Càn Nguyên thấy chỉ còn cách mặt đất ba bốn mét, thì nghiến chặtrăng nhảy xuống.Khi bàn chân lão ta chạm vào mặt đất, lão ta lập tức hối hận.Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới.Tông chủ Càn Nguyên muốn hét lên, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của DiệpLạc cùng với vô số người ở xung quanh đang quan sát mình chiến đấu.Chỉ có thể kìm nén đau đớn, làm bộ như thản nhiên hờ hững.Diệp Lạc đứng đối diện chú ý tới hai chân của tông chủ Càn Nguyên run lẩybẩy, không khỏi híp mắt.Đây là nuôi lực quá nhiều, tạo thành hai chân run rẩy sao?Xem ra tông chủ Càn Nguyên này muốn dùng toàn lực ứng phó.Một khi đã như vậy, hắn ta không thể lơ là.Một kiếm trảm tâm vừa rồi không có hiệu quả gì đối với tông chủ Càn Nguyên,hắn ta chỉ có thể sử dụng đạo vận ngưng tụ sát phạt kiếm để chiến đấu.“Mong tông chủ chỉ giáo nhiều hơn.”Diệp Lạc hơi điều chỉnh hơi thở, ôm trường kiếm nhìn về phía tông chủ CànNguyên.Tông chủ Càn Nguyên bởi vì đau đớn, tay đều đã run rẩy, nâng một tay lên giảbộ như là cường giả.“Diệp tiểu hữu, ngươi là khách quý của tông, ta phải nhường một bước, đểngươi ra tay trước.”“Nhưng mà ta rất tò mò, sao Diệp tiểu hữu ngươi lại lựa chọn khiêu chiến vớita?”Giọng nói của tông chủ Càn Nguyên hơi run run, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùnggượng gạo.“Bởi vì tông chủ ngươi là người duy nhất không để ý một kiếm vừa rồi của ta,cho nên chỉ có ngươi mới xứng chiến đấu với ta.”Diệp Lạc không ra tay trước, mà không khách sáo nói.Nghe thấy những lời này, trong lòng tông chủ Càn Nguyên chua xót, quả nhiênlà vừa rồi đã xảy ra gì đó, nhưng lão ta giống như vì loại nguyên nhân nào đó,coi nhẹ mất.Bây giờ người ta coi thành cường giả khiêu chiến.Nhưng con mẹ nó, hiện giờ lão ta đã là người phàm.Chuyện này không có biện pháp, chỉ có thể dựa vào diễn.Thổi thực lực của Diệp Lạc lên cao một chút, đến lúc đó bị đánh bại, mặt mũicủa lão ta cũng không tính là mất sạch.“Diệp tiểu hữu, ngươi đã biết ta có thể coi như không có một kiếm của ngươi,vậy ngươi định dùng chiêu gì tỷ thí với ta?”Tông chủ Càn Nguyên mở miệng hỏi.“Thực lực của tông chủ những người khác không sánh được, cho nên ta địnhdùng kiếm chiêu mạnh nhất đánh với ngươi một trận, kiếm chiêu này do ta tựngộ ra, chưa từng dùng với người đối địch, tông chủ, ngươi là người đầu tiên!”Diệp Lạc rất nghiêm túc nói.Tông chủ Càn Nguyên: “?”Có phải ta nên bổ sung một câu, ta rất vinh hạnh hay không?Có cần coi trọng ta tới như vậy không, ta chỉ là một phàm nhân thôi mà!Đi lên cũng phải dùng kiếm chiêu mạnh nhất!Hơi quá rồi!“Không nói nhiều nữa, tông chủ, mời chỉ giáo!”Diệp Lạc nói với Càn Nguyên một câu, ấn ký màu vàng kim trên trán bắt đầulóe lên.Đạo vận vô hình bao phủ mà lên.Diệp Lạc cúi đầu, mấy sợi tóc che giấu đôi mắt hắn ta, hắn ta ôm trường kiếmchậm rãi nắm trên tay.Khí thế vô hình lấy hắn ta làm trung tâm, bao trùm bốn phương tám hướng.Tông chủ Càn Nguyên vô cùng sợ hãi.Này này này.Đợi đã, đợi đã.Ta còn chưa bắt đầu thổi phồng ngươi, sao ngươi đã đấu võ.Không khoác lác về ngươi một chút, lát nữa ta lấy lại mặt mũi kiểu gì……Cùng lúc đó, mọi người ở bên ngoài đấu trường nhao nhao đứng thẳng người,áo bào của cả đám không gió mà bay.Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Lạc.Bọn họ vốn tưởng rằng thực lực của Diệp Lạc chỉ là cảnh giới Hóa Thần trungkỳ.Bây giờ nhìn đạo vận tràn ngập, chỉ sợ Diệp Lạc ít nhất đã là cảnh giới HóaThần hậu kỳ!Mà cảnh giới của tông chủ Càn Nguyên, chỉ sợ cũng phải là cảnh giới Hóa Thầnhậu kỳ.Đại Bỉ tông môn lần này, vậy mà từ trận chiến nhỏ giữa Kim Đan Nguyên Anh,bay lên cuộc chiến của cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong!Thậm chí dùng pháp bảo cường đại, trận chiến này có khả năng tăng lên tớimức độ cảnh giới Độ Kiếp…Ở trên vòng tròn cỡ lớn.Giọng nói của đại trưởng lão truyền xuống.“Trận đấu này vượt qua suy đoán của tông ta, những trận pháp này không ngănđược cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ chiến đấu!”“Vì an toàn của các vị, mong các vị dẫn theo người của mỗi tông môn, theo bọnta lùi về sau 5000…. Lùi về sau một vạn mét an toàn hơn một chút!”Giọng nói của đại trưởng lão như chuông đồng, nhắc nhở đại diện của mỗi đạitông môn.Đại diện của mỗi đại tông môn ngẩng đầu có thể thấy mỗi trưởng lão của CànĐế Đạo Tông đều bay lên, lùi ra bên ngoài.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Trong đấu trường.Diệp Lạc ôm kiếm mà đứng.Mấy sợi tóc ở giữa trán bị gió thổi lên.Ánh mắt hắn ta vẫn nhìn chằm chằm phía trước.Một con tiên hạc cỡ to chở tông chủ Càn Nguyên từ vòng tròn xuống.Lệ!Tiếng tiên hạc minh lệ vang vọng tận mây xanh.Chỉ một lát sau, tiên hạc rơi xuống trên không đấu trường, hai cái cánh vĩ đạidao động, gió mạnh gào thét.Tông chủ Càn Nguyên thấy chỉ còn cách mặt đất ba bốn mét, thì nghiến chặtrăng nhảy xuống.Khi bàn chân lão ta chạm vào mặt đất, lão ta lập tức hối hận.Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới.Tông chủ Càn Nguyên muốn hét lên, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của DiệpLạc cùng với vô số người ở xung quanh đang quan sát mình chiến đấu.Chỉ có thể kìm nén đau đớn, làm bộ như thản nhiên hờ hững.Diệp Lạc đứng đối diện chú ý tới hai chân của tông chủ Càn Nguyên run lẩybẩy, không khỏi híp mắt.Đây là nuôi lực quá nhiều, tạo thành hai chân run rẩy sao?Xem ra tông chủ Càn Nguyên này muốn dùng toàn lực ứng phó.Một khi đã như vậy, hắn ta không thể lơ là.Một kiếm trảm tâm vừa rồi không có hiệu quả gì đối với tông chủ Càn Nguyên,hắn ta chỉ có thể sử dụng đạo vận ngưng tụ sát phạt kiếm để chiến đấu.“Mong tông chủ chỉ giáo nhiều hơn.”Diệp Lạc hơi điều chỉnh hơi thở, ôm trường kiếm nhìn về phía tông chủ CànNguyên.Tông chủ Càn Nguyên bởi vì đau đớn, tay đều đã run rẩy, nâng một tay lên giảbộ như là cường giả.“Diệp tiểu hữu, ngươi là khách quý của tông, ta phải nhường một bước, đểngươi ra tay trước.”“Nhưng mà ta rất tò mò, sao Diệp tiểu hữu ngươi lại lựa chọn khiêu chiến vớita?”Giọng nói của tông chủ Càn Nguyên hơi run run, trên mặt lộ ra nụ cười vô cùnggượng gạo.“Bởi vì tông chủ ngươi là người duy nhất không để ý một kiếm vừa rồi của ta,cho nên chỉ có ngươi mới xứng chiến đấu với ta.”Diệp Lạc không ra tay trước, mà không khách sáo nói.Nghe thấy những lời này, trong lòng tông chủ Càn Nguyên chua xót, quả nhiênlà vừa rồi đã xảy ra gì đó, nhưng lão ta giống như vì loại nguyên nhân nào đó,coi nhẹ mất.Bây giờ người ta coi thành cường giả khiêu chiến.Nhưng con mẹ nó, hiện giờ lão ta đã là người phàm.Chuyện này không có biện pháp, chỉ có thể dựa vào diễn.Thổi thực lực của Diệp Lạc lên cao một chút, đến lúc đó bị đánh bại, mặt mũicủa lão ta cũng không tính là mất sạch.“Diệp tiểu hữu, ngươi đã biết ta có thể coi như không có một kiếm của ngươi,vậy ngươi định dùng chiêu gì tỷ thí với ta?”Tông chủ Càn Nguyên mở miệng hỏi.“Thực lực của tông chủ những người khác không sánh được, cho nên ta địnhdùng kiếm chiêu mạnh nhất đánh với ngươi một trận, kiếm chiêu này do ta tựngộ ra, chưa từng dùng với người đối địch, tông chủ, ngươi là người đầu tiên!”Diệp Lạc rất nghiêm túc nói.Tông chủ Càn Nguyên: “?”Có phải ta nên bổ sung một câu, ta rất vinh hạnh hay không?Có cần coi trọng ta tới như vậy không, ta chỉ là một phàm nhân thôi mà!Đi lên cũng phải dùng kiếm chiêu mạnh nhất!Hơi quá rồi!“Không nói nhiều nữa, tông chủ, mời chỉ giáo!”Diệp Lạc nói với Càn Nguyên một câu, ấn ký màu vàng kim trên trán bắt đầulóe lên.Đạo vận vô hình bao phủ mà lên.Diệp Lạc cúi đầu, mấy sợi tóc che giấu đôi mắt hắn ta, hắn ta ôm trường kiếmchậm rãi nắm trên tay.Khí thế vô hình lấy hắn ta làm trung tâm, bao trùm bốn phương tám hướng.Tông chủ Càn Nguyên vô cùng sợ hãi.Này này này.Đợi đã, đợi đã.Ta còn chưa bắt đầu thổi phồng ngươi, sao ngươi đã đấu võ.Không khoác lác về ngươi một chút, lát nữa ta lấy lại mặt mũi kiểu gì……Cùng lúc đó, mọi người ở bên ngoài đấu trường nhao nhao đứng thẳng người,áo bào của cả đám không gió mà bay.Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Lạc.Bọn họ vốn tưởng rằng thực lực của Diệp Lạc chỉ là cảnh giới Hóa Thần trungkỳ.Bây giờ nhìn đạo vận tràn ngập, chỉ sợ Diệp Lạc ít nhất đã là cảnh giới HóaThần hậu kỳ!Mà cảnh giới của tông chủ Càn Nguyên, chỉ sợ cũng phải là cảnh giới Hóa Thầnhậu kỳ.Đại Bỉ tông môn lần này, vậy mà từ trận chiến nhỏ giữa Kim Đan Nguyên Anh,bay lên cuộc chiến của cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong!Thậm chí dùng pháp bảo cường đại, trận chiến này có khả năng tăng lên tớimức độ cảnh giới Độ Kiếp…Ở trên vòng tròn cỡ lớn.Giọng nói của đại trưởng lão truyền xuống.“Trận đấu này vượt qua suy đoán của tông ta, những trận pháp này không ngănđược cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ chiến đấu!”“Vì an toàn của các vị, mong các vị dẫn theo người của mỗi tông môn, theo bọnta lùi về sau 5000…. Lùi về sau một vạn mét an toàn hơn một chút!”Giọng nói của đại trưởng lão như chuông đồng, nhắc nhở đại diện của mỗi đạitông môn.Đại diện của mỗi đại tông môn ngẩng đầu có thể thấy mỗi trưởng lão của CànĐế Đạo Tông đều bay lên, lùi ra bên ngoài.