Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 88: Chẳng lẽ thực sự có người không ngộ ra 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Vô Đạo Tông, trong điện Truyền Pháp.Diệp Lạc đi ra khỏi đại điện, lập tức đi tới điện Truyền Pháp tìm Trương Hàn.Trương Hàn vốn đang đọc sách nhìn thấy Diệp Lạc đi tới, trong mắt hiện lênánh sáng, vội vàng đứng dậy.“Đại sư huynh! Cuối cùng huynh cũng trở lại!”“Đại sư huynh ra ngoài rèn luyện một thời gian, có thu hoạch không nhỏ đâu.”Trương Hàn nhìn Diệp Lạc trước mặt, cười nói.Hắn ta có thể cảm nhận được.Khí tức của đại sư huynh trước mặt càng trở nên ngưng kết.Rõ ràng tu vi của đại sư huynh càng tiến thêm một bước.Diệp Lạc đi tới lắc đầu, vỗ nhẹ lên bả vai Trương Hàn, đánh giá từ trên xuốngdưới một lát.Tầm mắt dừng ở tim Trương Hàn.“Tiểu tử này khá lắm, lúc này mới bao lâu, vậy mà đạt tới mức độ này, đệ đây làmuốn một lần đột phá tới cảnh giới gì? Chẳng lẽ muốn một lần Độ Kiếp phithăng?”Diệp Lạc cười mắng.Hắn ta nhìn ra được.Chỗ tim nhị sư đệ của hắn ta ẩn chứa lực lượng tràn đầy mà thuần túy.Một khi lực lượng này phóng thích ra.Cảnh giới của nhị sư đệ chắc chắn sẽ nhanh chóng tăng lên.“Đâu có, đại sư huynh, ta định đợi đến khi có thể một lần đột phá tới cảnh giớiHóa Thần lại đột phá, đến lúc đó một lần biến thành cảnh giới Hóa Thần, cũngcó thể cho sư tôn một ngạc nhiên vui mừng.”Trương Hàn thành thật trả lời.“Một lần tới cảnh giới Hóa Thần sao? Tiểu tử đệ được lắm, bây giờ đạt tới mứcđộ nào rồi?”Diệp Lạc cười nói.“Đại sư huynh, hiện giờ hẳn là có thể đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh, đúngrồi, đại sư huynh, huynh trở về đã gặp sư tôn chưa?”Trương Hàn cười ôn hòa, có vẻ nho nhã nói.Nghe thấy những lời này.Diệp Lạc nhíu mày.Bây giờ có thể một bước đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh, nhị sư đệ này cóchút khủng bố.Không hổ là đồ đệ của sư tôn.Không có một người kém.Nghe Trương Hàn nói nửa câu sau.Diệp Lạc đáp: “Đã bái kiến sư tôn, nhưng mà sư tôn lại nhận một đồ đệ, đệ coinhư là có một sư đệ, có rảnh thì đi gặp tam sư đệ đi.”“Con người tam sư đệ không tệ, còn có kiến thức phong phú, tiếp xúc với tamsư đệ cũng khá tốt.”Trương Hàn nghe thấy thế gật đầu, bày tỏ mình đã biết.Hai người nói chuyện với nhau một lát.Nói chuyện, đều nói về vấn đề tu hành.Không thể không nói.Đọc nhiều sách thực sự có tác dụng.Trương Hàn vẫn luôn ở điện Truyền Pháp, đọc rất nhiều sách, lượng tri thức rõràng là vô cùng phong phú.Hai người nói chuyện với nhau, khiến Diệp Lạc có một chút thu hoạch.Nói chuyện với nhau hơn mười phút.Lúc này Diệp Lạc mới định rời đi.Trước khi rời đi.Trương Hàn nghĩ một lát, mở miệng nói.“Đại sư huynh, lúc trước sư tôn tới nói với ta, Thần Binh Các của tông môn tađã mở, ta vẫn luôn đọc sách, cho nên không qua đó.”“Nếu đại sư huynh rảnh rỗi, có thể đến đó xem, nếu bên trong có chỗ ảo diệu,đại sư huynh nhớ nói với ta một tiếng.”Trương Hàn cúi người hành lễ nói.Xem như mời Diệp Lạc giúp đỡ.Trong điện Truyền Pháp có quá nhiều sách.Hắn ta mới đọc chưa được một nửa trong đó.Rất rõ ràng là hắn ta muốn đọc hết sách về trận pháp, nghiên cứu thấu đáo,mượn những thứ này một bước Hóa Thần.Nghe thấy những lời này.Diệp Lạc vốn định đi ngộ đạo sửng sốt một lát, gật đầu đồng ý, xoay người rờikhỏi điện Truyền Pháp.Diệp Lạc đi ra khỏi điện Truyền Pháp có chút nghi ngờ.Thần Binh Các?Sao hắn ta chưa từng nghe sư tôn nhắc tới?Hẳn là hắn ta vừa mới trở về, sư tôn không có cơ hội nói với hắn ta.Hắn ta mau chân tới xem, rốt cuộc bên trong Thần Binh Các có thứ gì.Diệp Lạc ngầm nói thầm một lát, chuẩn bị đi khắp nơi nhìn một chút, tìm kiếmvị trí của Thần Binh Các.Đi tới trước quảng trường đại điện.Lọt vào trong tầm mắt là thấy Tô Càn Nguyên vẻ mặt mờ mịt đi ra.“Diệp tiểu… Khụ khụ, đại sư huynh.”Tô Càn Nguyên nhìn thấy Diệp Lạc, mở miệng chào hỏi trước.Lão ta vốn đang định gọi “Diệp tiểu hữu”.Nhưng nghĩ một lát, hiện giờ lão ta là đệ tử của Vô Đạo Tông, theo lý mà nói,Diệp Lạc chính là sư huynh của lão ta.Lúc này mới sửa lại xưng hô.“Sư đệ, nói thế nào? Sư tôn truyền đạo pháp cho đệ chưa?”Diệp Lạc mở miệng hỏi.“Sư tôn… Sư tôn bảo ta tự ngộ, nói nếu ta thực sự không hiểu, bảo ta đến ThầnBinh Các, đạt được sự tán thành của một kiện thần binh, lại truyền nhất pháp, đểta tham khảo.”Tô Càn Nguyên có chút mê mang.Lão ta thực sự không hiểu.Đây là nói miệng mấy câu, có thể lĩnh ngộ ra đạo pháp sao?Đạo pháp dễ dàng lĩnh ngộ như vậy từ khi nào thế?Lão ta hoàn toàn không có manh mối.Diệp Lạc thì hoàn toàn không có bất ngờ, gật đầu.Chuyện này rất phù hợp với phong cách của sư tôn.Dạy đồ đệ không phải nên dạy như thế sao?Diệp Lạc xua tay, ôm trường kiếm, thản nhiên mở miệng.“Ừm, tự mình ngộ, không phải là chuyện rất bình thường sao? Không phải là đệthực sự không ngộ được đấy chứ?”Giọng nói rất thản nhiên.Lọt vào trong tai Tô Càn Nguyên, lại giống như lợi kiếm sắc bén, đâm mạnhvào trái tim lão ta.Chuyện này…Chuyện này…Chuyện này…

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Vô Đạo Tông, trong điện Truyền Pháp.Diệp Lạc đi ra khỏi đại điện, lập tức đi tới điện Truyền Pháp tìm Trương Hàn.Trương Hàn vốn đang đọc sách nhìn thấy Diệp Lạc đi tới, trong mắt hiện lênánh sáng, vội vàng đứng dậy.“Đại sư huynh! Cuối cùng huynh cũng trở lại!”“Đại sư huynh ra ngoài rèn luyện một thời gian, có thu hoạch không nhỏ đâu.”Trương Hàn nhìn Diệp Lạc trước mặt, cười nói.Hắn ta có thể cảm nhận được.Khí tức của đại sư huynh trước mặt càng trở nên ngưng kết.Rõ ràng tu vi của đại sư huynh càng tiến thêm một bước.Diệp Lạc đi tới lắc đầu, vỗ nhẹ lên bả vai Trương Hàn, đánh giá từ trên xuốngdưới một lát.Tầm mắt dừng ở tim Trương Hàn.“Tiểu tử này khá lắm, lúc này mới bao lâu, vậy mà đạt tới mức độ này, đệ đây làmuốn một lần đột phá tới cảnh giới gì? Chẳng lẽ muốn một lần Độ Kiếp phithăng?”Diệp Lạc cười mắng.Hắn ta nhìn ra được.Chỗ tim nhị sư đệ của hắn ta ẩn chứa lực lượng tràn đầy mà thuần túy.Một khi lực lượng này phóng thích ra.Cảnh giới của nhị sư đệ chắc chắn sẽ nhanh chóng tăng lên.“Đâu có, đại sư huynh, ta định đợi đến khi có thể một lần đột phá tới cảnh giớiHóa Thần lại đột phá, đến lúc đó một lần biến thành cảnh giới Hóa Thần, cũngcó thể cho sư tôn một ngạc nhiên vui mừng.”Trương Hàn thành thật trả lời.“Một lần tới cảnh giới Hóa Thần sao? Tiểu tử đệ được lắm, bây giờ đạt tới mứcđộ nào rồi?”Diệp Lạc cười nói.“Đại sư huynh, hiện giờ hẳn là có thể đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh, đúngrồi, đại sư huynh, huynh trở về đã gặp sư tôn chưa?”Trương Hàn cười ôn hòa, có vẻ nho nhã nói.Nghe thấy những lời này.Diệp Lạc nhíu mày.Bây giờ có thể một bước đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh, nhị sư đệ này cóchút khủng bố.Không hổ là đồ đệ của sư tôn.Không có một người kém.Nghe Trương Hàn nói nửa câu sau.Diệp Lạc đáp: “Đã bái kiến sư tôn, nhưng mà sư tôn lại nhận một đồ đệ, đệ coinhư là có một sư đệ, có rảnh thì đi gặp tam sư đệ đi.”“Con người tam sư đệ không tệ, còn có kiến thức phong phú, tiếp xúc với tamsư đệ cũng khá tốt.”Trương Hàn nghe thấy thế gật đầu, bày tỏ mình đã biết.Hai người nói chuyện với nhau một lát.Nói chuyện, đều nói về vấn đề tu hành.Không thể không nói.Đọc nhiều sách thực sự có tác dụng.Trương Hàn vẫn luôn ở điện Truyền Pháp, đọc rất nhiều sách, lượng tri thức rõràng là vô cùng phong phú.Hai người nói chuyện với nhau, khiến Diệp Lạc có một chút thu hoạch.Nói chuyện với nhau hơn mười phút.Lúc này Diệp Lạc mới định rời đi.Trước khi rời đi.Trương Hàn nghĩ một lát, mở miệng nói.“Đại sư huynh, lúc trước sư tôn tới nói với ta, Thần Binh Các của tông môn tađã mở, ta vẫn luôn đọc sách, cho nên không qua đó.”“Nếu đại sư huynh rảnh rỗi, có thể đến đó xem, nếu bên trong có chỗ ảo diệu,đại sư huynh nhớ nói với ta một tiếng.”Trương Hàn cúi người hành lễ nói.Xem như mời Diệp Lạc giúp đỡ.Trong điện Truyền Pháp có quá nhiều sách.Hắn ta mới đọc chưa được một nửa trong đó.Rất rõ ràng là hắn ta muốn đọc hết sách về trận pháp, nghiên cứu thấu đáo,mượn những thứ này một bước Hóa Thần.Nghe thấy những lời này.Diệp Lạc vốn định đi ngộ đạo sửng sốt một lát, gật đầu đồng ý, xoay người rờikhỏi điện Truyền Pháp.Diệp Lạc đi ra khỏi điện Truyền Pháp có chút nghi ngờ.Thần Binh Các?Sao hắn ta chưa từng nghe sư tôn nhắc tới?Hẳn là hắn ta vừa mới trở về, sư tôn không có cơ hội nói với hắn ta.Hắn ta mau chân tới xem, rốt cuộc bên trong Thần Binh Các có thứ gì.Diệp Lạc ngầm nói thầm một lát, chuẩn bị đi khắp nơi nhìn một chút, tìm kiếmvị trí của Thần Binh Các.Đi tới trước quảng trường đại điện.Lọt vào trong tầm mắt là thấy Tô Càn Nguyên vẻ mặt mờ mịt đi ra.“Diệp tiểu… Khụ khụ, đại sư huynh.”Tô Càn Nguyên nhìn thấy Diệp Lạc, mở miệng chào hỏi trước.Lão ta vốn đang định gọi “Diệp tiểu hữu”.Nhưng nghĩ một lát, hiện giờ lão ta là đệ tử của Vô Đạo Tông, theo lý mà nói,Diệp Lạc chính là sư huynh của lão ta.Lúc này mới sửa lại xưng hô.“Sư đệ, nói thế nào? Sư tôn truyền đạo pháp cho đệ chưa?”Diệp Lạc mở miệng hỏi.“Sư tôn… Sư tôn bảo ta tự ngộ, nói nếu ta thực sự không hiểu, bảo ta đến ThầnBinh Các, đạt được sự tán thành của một kiện thần binh, lại truyền nhất pháp, đểta tham khảo.”Tô Càn Nguyên có chút mê mang.Lão ta thực sự không hiểu.Đây là nói miệng mấy câu, có thể lĩnh ngộ ra đạo pháp sao?Đạo pháp dễ dàng lĩnh ngộ như vậy từ khi nào thế?Lão ta hoàn toàn không có manh mối.Diệp Lạc thì hoàn toàn không có bất ngờ, gật đầu.Chuyện này rất phù hợp với phong cách của sư tôn.Dạy đồ đệ không phải nên dạy như thế sao?Diệp Lạc xua tay, ôm trường kiếm, thản nhiên mở miệng.“Ừm, tự mình ngộ, không phải là chuyện rất bình thường sao? Không phải là đệthực sự không ngộ được đấy chứ?”Giọng nói rất thản nhiên.Lọt vào trong tai Tô Càn Nguyên, lại giống như lợi kiếm sắc bén, đâm mạnhvào trái tim lão ta.Chuyện này…Chuyện này…Chuyện này…

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Vô Đạo Tông, trong điện Truyền Pháp.Diệp Lạc đi ra khỏi đại điện, lập tức đi tới điện Truyền Pháp tìm Trương Hàn.Trương Hàn vốn đang đọc sách nhìn thấy Diệp Lạc đi tới, trong mắt hiện lênánh sáng, vội vàng đứng dậy.“Đại sư huynh! Cuối cùng huynh cũng trở lại!”“Đại sư huynh ra ngoài rèn luyện một thời gian, có thu hoạch không nhỏ đâu.”Trương Hàn nhìn Diệp Lạc trước mặt, cười nói.Hắn ta có thể cảm nhận được.Khí tức của đại sư huynh trước mặt càng trở nên ngưng kết.Rõ ràng tu vi của đại sư huynh càng tiến thêm một bước.Diệp Lạc đi tới lắc đầu, vỗ nhẹ lên bả vai Trương Hàn, đánh giá từ trên xuốngdưới một lát.Tầm mắt dừng ở tim Trương Hàn.“Tiểu tử này khá lắm, lúc này mới bao lâu, vậy mà đạt tới mức độ này, đệ đây làmuốn một lần đột phá tới cảnh giới gì? Chẳng lẽ muốn một lần Độ Kiếp phithăng?”Diệp Lạc cười mắng.Hắn ta nhìn ra được.Chỗ tim nhị sư đệ của hắn ta ẩn chứa lực lượng tràn đầy mà thuần túy.Một khi lực lượng này phóng thích ra.Cảnh giới của nhị sư đệ chắc chắn sẽ nhanh chóng tăng lên.“Đâu có, đại sư huynh, ta định đợi đến khi có thể một lần đột phá tới cảnh giớiHóa Thần lại đột phá, đến lúc đó một lần biến thành cảnh giới Hóa Thần, cũngcó thể cho sư tôn một ngạc nhiên vui mừng.”Trương Hàn thành thật trả lời.“Một lần tới cảnh giới Hóa Thần sao? Tiểu tử đệ được lắm, bây giờ đạt tới mứcđộ nào rồi?”Diệp Lạc cười nói.“Đại sư huynh, hiện giờ hẳn là có thể đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh, đúngrồi, đại sư huynh, huynh trở về đã gặp sư tôn chưa?”Trương Hàn cười ôn hòa, có vẻ nho nhã nói.Nghe thấy những lời này.Diệp Lạc nhíu mày.Bây giờ có thể một bước đột phá tới cảnh giới Nguyên Anh, nhị sư đệ này cóchút khủng bố.Không hổ là đồ đệ của sư tôn.Không có một người kém.Nghe Trương Hàn nói nửa câu sau.Diệp Lạc đáp: “Đã bái kiến sư tôn, nhưng mà sư tôn lại nhận một đồ đệ, đệ coinhư là có một sư đệ, có rảnh thì đi gặp tam sư đệ đi.”“Con người tam sư đệ không tệ, còn có kiến thức phong phú, tiếp xúc với tamsư đệ cũng khá tốt.”Trương Hàn nghe thấy thế gật đầu, bày tỏ mình đã biết.Hai người nói chuyện với nhau một lát.Nói chuyện, đều nói về vấn đề tu hành.Không thể không nói.Đọc nhiều sách thực sự có tác dụng.Trương Hàn vẫn luôn ở điện Truyền Pháp, đọc rất nhiều sách, lượng tri thức rõràng là vô cùng phong phú.Hai người nói chuyện với nhau, khiến Diệp Lạc có một chút thu hoạch.Nói chuyện với nhau hơn mười phút.Lúc này Diệp Lạc mới định rời đi.Trước khi rời đi.Trương Hàn nghĩ một lát, mở miệng nói.“Đại sư huynh, lúc trước sư tôn tới nói với ta, Thần Binh Các của tông môn tađã mở, ta vẫn luôn đọc sách, cho nên không qua đó.”“Nếu đại sư huynh rảnh rỗi, có thể đến đó xem, nếu bên trong có chỗ ảo diệu,đại sư huynh nhớ nói với ta một tiếng.”Trương Hàn cúi người hành lễ nói.Xem như mời Diệp Lạc giúp đỡ.Trong điện Truyền Pháp có quá nhiều sách.Hắn ta mới đọc chưa được một nửa trong đó.Rất rõ ràng là hắn ta muốn đọc hết sách về trận pháp, nghiên cứu thấu đáo,mượn những thứ này một bước Hóa Thần.Nghe thấy những lời này.Diệp Lạc vốn định đi ngộ đạo sửng sốt một lát, gật đầu đồng ý, xoay người rờikhỏi điện Truyền Pháp.Diệp Lạc đi ra khỏi điện Truyền Pháp có chút nghi ngờ.Thần Binh Các?Sao hắn ta chưa từng nghe sư tôn nhắc tới?Hẳn là hắn ta vừa mới trở về, sư tôn không có cơ hội nói với hắn ta.Hắn ta mau chân tới xem, rốt cuộc bên trong Thần Binh Các có thứ gì.Diệp Lạc ngầm nói thầm một lát, chuẩn bị đi khắp nơi nhìn một chút, tìm kiếmvị trí của Thần Binh Các.Đi tới trước quảng trường đại điện.Lọt vào trong tầm mắt là thấy Tô Càn Nguyên vẻ mặt mờ mịt đi ra.“Diệp tiểu… Khụ khụ, đại sư huynh.”Tô Càn Nguyên nhìn thấy Diệp Lạc, mở miệng chào hỏi trước.Lão ta vốn đang định gọi “Diệp tiểu hữu”.Nhưng nghĩ một lát, hiện giờ lão ta là đệ tử của Vô Đạo Tông, theo lý mà nói,Diệp Lạc chính là sư huynh của lão ta.Lúc này mới sửa lại xưng hô.“Sư đệ, nói thế nào? Sư tôn truyền đạo pháp cho đệ chưa?”Diệp Lạc mở miệng hỏi.“Sư tôn… Sư tôn bảo ta tự ngộ, nói nếu ta thực sự không hiểu, bảo ta đến ThầnBinh Các, đạt được sự tán thành của một kiện thần binh, lại truyền nhất pháp, đểta tham khảo.”Tô Càn Nguyên có chút mê mang.Lão ta thực sự không hiểu.Đây là nói miệng mấy câu, có thể lĩnh ngộ ra đạo pháp sao?Đạo pháp dễ dàng lĩnh ngộ như vậy từ khi nào thế?Lão ta hoàn toàn không có manh mối.Diệp Lạc thì hoàn toàn không có bất ngờ, gật đầu.Chuyện này rất phù hợp với phong cách của sư tôn.Dạy đồ đệ không phải nên dạy như thế sao?Diệp Lạc xua tay, ôm trường kiếm, thản nhiên mở miệng.“Ừm, tự mình ngộ, không phải là chuyện rất bình thường sao? Không phải là đệthực sự không ngộ được đấy chứ?”Giọng nói rất thản nhiên.Lọt vào trong tai Tô Càn Nguyên, lại giống như lợi kiếm sắc bén, đâm mạnhvào trái tim lão ta.Chuyện này…Chuyện này…Chuyện này…

Chương 88: Chẳng lẽ thực sự có người không ngộ ra 1