Lúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ…
Chương 19: Mở Rộng Thị Trường
Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm ThắngTác giả: Hòa ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhLúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ… Chỉ là lại có tin tức cô dâu mới xuất thân từ vùng quê nhỏ, lại có vận cứt chó mới có thể gả cho Vu Hoài Ngạn, nói chuyện cùng trang điểm cũng đều là dáng vẻ quê mùa, không dám ra tới gặp người.Không nói tới việc tin tức này có đúng hay không nhưng có rất nhiều người nguyện ý tin tưởng.Điều kiện của Vu Hoài Ngạn như thế kia, người có thể gả cho anh đều khiến cho những người khác hâm mộ ghen ghét, phảng phất chỉ có tin đồn Ôn Chỉ Văn như vậy, kém hơn so với bọn họ thì trong lòng bọn họ mới lấy lại được sự cân bằng.Mặc kệ thế nào, Ôn Chỉ Văn vẫn luôn là đối tượng thảo luận của bọn họ trong mấy ngày nay.Mọi người đều đang suy đoán các loại tình huống về cô.Hiện tại rốt cuộc nhìn thấy người thật, mọi người còn thảo luận nhiệt tình hơn.Nghe được loa phường của ngõ nhỏ nói Ôn Chỉ Văn không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, trang điểm cũng theo phong cách rất tây, phản ứng đầu tiên của mọi người đều không tin.So sánh với lúc trước, bọn họ càng nguyện ý tiếp thu việc Ôn Chỉ Văn chỉ là một cô gái nông thôn quê mùa.Trong lúc nhất thời, Ôn Chỉ Văn ở ngõ Du Thụ đã nổi danh vô cùng.Nhưng hết thảy những việc này thì bản thân Ôn Chỉ Văn đều không biết.Rốt cuộc cô đã tìm được nhà rồi.Lúc vào nhà, dì Dương còn chưa có rời đi.Thấy cô xách theo bao lớn bao nhỏ đồ vật trở về, lập tức tiến lên hỗ trợ.Ôn Chỉ Văn nói cảm ơn với bà, sau đó mới hỏi: “Dì Dương, dì còn chưa có trở về sao?”“Thời gian còn sớm, dì từ từ chờ cháu.” Dì Dương nói, “Sao cháu lại về muộn đến như vậy?”“Đừng nói nữa, cháu vừa mới lạc đường.” Ôn Chỉ Văn mất mười phút để kể về chuyện cô lòng vòng ở ngoài đường mất bao nhiêu thời gian với dì Dương.Dì Dương nghe xong trầm mặc một chút, mới nói: “Từ cửa lớn đi ra ngoài, đi về phía bên phải một đoạn chính là đường lớn.”Ôn Chỉ Văn: “......”Cho nên, lúc buổi sáng cô đi ra ngoài chính là đi lầm đường?Ôn Chỉ Văn trầm mặc một hồi lâu, mới nói: “Dì Dương, ngày mai vẫn là dì đi cùng cháu ra ngoài đi.”Dì Dương mỉm cười đáp ứng: “Được.”*Lời này của Ôn Chỉ Văn cũng không phải là khách khí, cô xác thật còn có rất nhiều đồ vật muốn mua.Dì Dương là người địa phương, rất quen thuộc với mọi chỗ ở bắc thị, thứ gì muốn mua ở đâu, bà đều rõ như lòng bàn tay.Liền thí dụ như, hôm nay Ôn Chỉ Văn đi cái chợ kia, dì Dương liền nói đó là một cái chợ lâu đời, tương đối thích hợp mua một ít đồ điện gia dụng.Quần áo lại không thích hợp mua ở đây mà nên lựa chọn mua ở chợ khác.Ôn Chỉ Văn nghe xong tỏ vẻ học hỏi vô cùng.Khó trách hôm nay cô cũng cảm thấy quần áo ở cái chợ kia có kiểu dáng không được đẹp lắm.Ôn Chỉ Văn tiếp nhận kinh nghiệm, ngày hôm sau trực tiếp mang theo dì Dương đi cùng.Liên tiếp mấy ngày, Ôn Chỉ Văn cùng dì Dương giống như hai con hamster nhỏ chăm chỉ cần cù mà không ngừng mang đồ vật về nhà.Nghĩ đến bản thân làm những điều này đều là để cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt của chính mình, làm cho bản thân thoải mái nên Ôn Chỉ Văn càng có thêm động lực.Bận bận rộn rộn, trải qua cuộc sống vô cùng phong phú.
Chỉ là lại có tin tức cô dâu mới xuất thân từ vùng quê nhỏ, lại có vận cứt chó mới có thể gả cho Vu Hoài Ngạn, nói chuyện cùng trang điểm cũng đều là dáng vẻ quê mùa, không dám ra tới gặp người.
Không nói tới việc tin tức này có đúng hay không nhưng có rất nhiều người nguyện ý tin tưởng.
Điều kiện của Vu Hoài Ngạn như thế kia, người có thể gả cho anh đều khiến cho những người khác hâm mộ ghen ghét, phảng phất chỉ có tin đồn Ôn Chỉ Văn như vậy, kém hơn so với bọn họ thì trong lòng bọn họ mới lấy lại được sự cân bằng.
Mặc kệ thế nào, Ôn Chỉ Văn vẫn luôn là đối tượng thảo luận của bọn họ trong mấy ngày nay.
Mọi người đều đang suy đoán các loại tình huống về cô.
Hiện tại rốt cuộc nhìn thấy người thật, mọi người còn thảo luận nhiệt tình hơn.
Nghe được loa phường của ngõ nhỏ nói Ôn Chỉ Văn không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, trang điểm cũng theo phong cách rất tây, phản ứng đầu tiên của mọi người đều không tin.
So sánh với lúc trước, bọn họ càng nguyện ý tiếp thu việc Ôn Chỉ Văn chỉ là một cô gái nông thôn quê mùa.
Trong lúc nhất thời, Ôn Chỉ Văn ở ngõ Du Thụ đã nổi danh vô cùng.
Nhưng hết thảy những việc này thì bản thân Ôn Chỉ Văn đều không biết.
Rốt cuộc cô đã tìm được nhà rồi.
Lúc vào nhà, dì Dương còn chưa có rời đi.
Thấy cô xách theo bao lớn bao nhỏ đồ vật trở về, lập tức tiến lên hỗ trợ.
Ôn Chỉ Văn nói cảm ơn với bà, sau đó mới hỏi: “Dì Dương, dì còn chưa có trở về sao?”
“Thời gian còn sớm, dì từ từ chờ cháu.” Dì Dương nói, “Sao cháu lại về muộn đến như vậy?”
“Đừng nói nữa, cháu vừa mới lạc đường.” Ôn Chỉ Văn mất mười phút để kể về chuyện cô lòng vòng ở ngoài đường mất bao nhiêu thời gian với dì Dương.
Dì Dương nghe xong trầm mặc một chút, mới nói: “Từ cửa lớn đi ra ngoài, đi về phía bên phải một đoạn chính là đường lớn.”
Ôn Chỉ Văn: “......”
Cho nên, lúc buổi sáng cô đi ra ngoài chính là đi lầm đường?
Ôn Chỉ Văn trầm mặc một hồi lâu, mới nói: “Dì Dương, ngày mai vẫn là dì đi cùng cháu ra ngoài đi.”
Dì Dương mỉm cười đáp ứng: “Được.”
*
Lời này của Ôn Chỉ Văn cũng không phải là khách khí, cô xác thật còn có rất nhiều đồ vật muốn mua.
Dì Dương là người địa phương, rất quen thuộc với mọi chỗ ở bắc thị, thứ gì muốn mua ở đâu, bà đều rõ như lòng bàn tay.
Liền thí dụ như, hôm nay Ôn Chỉ Văn đi cái chợ kia, dì Dương liền nói đó là một cái chợ lâu đời, tương đối thích hợp mua một ít đồ điện gia dụng.
Quần áo lại không thích hợp mua ở đây mà nên lựa chọn mua ở chợ khác.
Ôn Chỉ Văn nghe xong tỏ vẻ học hỏi vô cùng.
Khó trách hôm nay cô cũng cảm thấy quần áo ở cái chợ kia có kiểu dáng không được đẹp lắm.
Ôn Chỉ Văn tiếp nhận kinh nghiệm, ngày hôm sau trực tiếp mang theo dì Dương đi cùng.
Liên tiếp mấy ngày, Ôn Chỉ Văn cùng dì Dương giống như hai con hamster nhỏ chăm chỉ cần cù mà không ngừng mang đồ vật về nhà.
Nghĩ đến bản thân làm những điều này đều là để cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt của chính mình, làm cho bản thân thoải mái nên Ôn Chỉ Văn càng có thêm động lực.
Bận bận rộn rộn, trải qua cuộc sống vô cùng phong phú.
Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm ThắngTác giả: Hòa ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhLúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ… Chỉ là lại có tin tức cô dâu mới xuất thân từ vùng quê nhỏ, lại có vận cứt chó mới có thể gả cho Vu Hoài Ngạn, nói chuyện cùng trang điểm cũng đều là dáng vẻ quê mùa, không dám ra tới gặp người.Không nói tới việc tin tức này có đúng hay không nhưng có rất nhiều người nguyện ý tin tưởng.Điều kiện của Vu Hoài Ngạn như thế kia, người có thể gả cho anh đều khiến cho những người khác hâm mộ ghen ghét, phảng phất chỉ có tin đồn Ôn Chỉ Văn như vậy, kém hơn so với bọn họ thì trong lòng bọn họ mới lấy lại được sự cân bằng.Mặc kệ thế nào, Ôn Chỉ Văn vẫn luôn là đối tượng thảo luận của bọn họ trong mấy ngày nay.Mọi người đều đang suy đoán các loại tình huống về cô.Hiện tại rốt cuộc nhìn thấy người thật, mọi người còn thảo luận nhiệt tình hơn.Nghe được loa phường của ngõ nhỏ nói Ôn Chỉ Văn không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, trang điểm cũng theo phong cách rất tây, phản ứng đầu tiên của mọi người đều không tin.So sánh với lúc trước, bọn họ càng nguyện ý tiếp thu việc Ôn Chỉ Văn chỉ là một cô gái nông thôn quê mùa.Trong lúc nhất thời, Ôn Chỉ Văn ở ngõ Du Thụ đã nổi danh vô cùng.Nhưng hết thảy những việc này thì bản thân Ôn Chỉ Văn đều không biết.Rốt cuộc cô đã tìm được nhà rồi.Lúc vào nhà, dì Dương còn chưa có rời đi.Thấy cô xách theo bao lớn bao nhỏ đồ vật trở về, lập tức tiến lên hỗ trợ.Ôn Chỉ Văn nói cảm ơn với bà, sau đó mới hỏi: “Dì Dương, dì còn chưa có trở về sao?”“Thời gian còn sớm, dì từ từ chờ cháu.” Dì Dương nói, “Sao cháu lại về muộn đến như vậy?”“Đừng nói nữa, cháu vừa mới lạc đường.” Ôn Chỉ Văn mất mười phút để kể về chuyện cô lòng vòng ở ngoài đường mất bao nhiêu thời gian với dì Dương.Dì Dương nghe xong trầm mặc một chút, mới nói: “Từ cửa lớn đi ra ngoài, đi về phía bên phải một đoạn chính là đường lớn.”Ôn Chỉ Văn: “......”Cho nên, lúc buổi sáng cô đi ra ngoài chính là đi lầm đường?Ôn Chỉ Văn trầm mặc một hồi lâu, mới nói: “Dì Dương, ngày mai vẫn là dì đi cùng cháu ra ngoài đi.”Dì Dương mỉm cười đáp ứng: “Được.”*Lời này của Ôn Chỉ Văn cũng không phải là khách khí, cô xác thật còn có rất nhiều đồ vật muốn mua.Dì Dương là người địa phương, rất quen thuộc với mọi chỗ ở bắc thị, thứ gì muốn mua ở đâu, bà đều rõ như lòng bàn tay.Liền thí dụ như, hôm nay Ôn Chỉ Văn đi cái chợ kia, dì Dương liền nói đó là một cái chợ lâu đời, tương đối thích hợp mua một ít đồ điện gia dụng.Quần áo lại không thích hợp mua ở đây mà nên lựa chọn mua ở chợ khác.Ôn Chỉ Văn nghe xong tỏ vẻ học hỏi vô cùng.Khó trách hôm nay cô cũng cảm thấy quần áo ở cái chợ kia có kiểu dáng không được đẹp lắm.Ôn Chỉ Văn tiếp nhận kinh nghiệm, ngày hôm sau trực tiếp mang theo dì Dương đi cùng.Liên tiếp mấy ngày, Ôn Chỉ Văn cùng dì Dương giống như hai con hamster nhỏ chăm chỉ cần cù mà không ngừng mang đồ vật về nhà.Nghĩ đến bản thân làm những điều này đều là để cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt của chính mình, làm cho bản thân thoải mái nên Ôn Chỉ Văn càng có thêm động lực.Bận bận rộn rộn, trải qua cuộc sống vô cùng phong phú.