Lúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ…
Chương 98
Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm ThắngTác giả: Hòa ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhLúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ… Vu Cẩn không nghe hiểu được ý của Bạch Xảo Xảo: "Vậy thì sao?""Vậy nên cậu không cảm thấy chị dâu cậu..." Bạch Xảo Xảo hận sắt không thành thép mà nói: "Nếu như là thật thì loại phụ nữ kia rất có thủ đoạn, tớ sợ cậu không đấu lại cô ta"."Thật không?" Vu Cẩn có chút chần chờ."Không phải lúc trước cậu đã nói tính cách của anh trai cậu với tớ hay sao? Hiện tại cậu có cảm thấy anh ấy đã thay đổi?" Bạch Xảo Xảo không ngừng cố gắng.Vu Cẩn rất tán đồng với ý kiến này, lập tức gật đầu."Đúng không! Chuyện này có khả năng chính là bởi vì chị dâu của cậu". Bạch Xảo Xảo nói: "Chị dâu cậu trông chừng anh hai cậu rất chặt, xuất ngoại cũng muốn đi cùng”.Lời này của Bạch Xảo Xảo nói tới trong lòng Vu Cẩn.Cô biết anh hai mình xuất ngoại là vì đi công tác, ngay từ đầu cô còn buồn bực vì sao lại mang theo chị dâu lại đây làm cái gì.Cô cảm thấy anh hai mình không giống như người mu mi đầu óc như thế.Hiện tại xem ra, nói không chừng giống như lời Bạch Xảo Xảo nói, là Ôn Chỉ Văn lì lợm la liếm muốn đi theo tới đây."Hơn nữa, cậu còn phải đề phòng chị dâu cậu mách lẻo trước mặt anh hai cậu". Bạch Xảo Xảo một bộ rất quan tâm Vu Cẩn: "Nghe nói những người này đều không chấp nhận được cô em chồng".Mách lẻo?Vu Cẩn đột nhiên nhớ tới, hình như đúng là buổi sáng cô có nghe được Ôn Chỉ Văn nói câu kia về côi"Xảo Xảo, hình như chị ấy thật sự đã nói". Vu Cẩn ngẫm nghĩ nói.Bạch Xảo Xảo không nghĩ tới chính mình thuận miệng nhắc tới liền thật sự đoán đúng, quả nhiên là trời cũng giúp cô ta.Bạch Xảo Xảo kìm nén sự vui mừng, cô ta biết nói tới hiện tại là đủ rồi.Vì thế cô ta lo lắng mà nắm lấy tay Vu Cẩn: "Ai, Tiểu Cẩn, cậu đừng thương tâm, nói không chừng đều là do tớ nghĩ nhiều”."Hơn nữa tớ thật sự coi cậu là bạn nên mới nói những việc này với cậu". Bạch Xảo Xảo nói: "Ngươi cậu đừng nhắc tới với người khác, miễn cho tớ bị mất lòng cả hai bên".Đầu có Vu Cẩn có điểm loạn, nhưng vẫn gật đầu.Không cần biết lời Bạch Xảo Xảo nói có phải thật sự hay không, nhưng cô ta cũng đã đạt được mục đích.Ấn tượng của Vu Cẩn đối với Ôn Chỉ Văn đã xấu đi.*Lúc Ôn Chỉ Văn đi ra thì khoảng cách 11 giờ vẫn còn năm phút.Cô thật sự không phải cố ý, chỉ là ngủ một giấc thôi mà tới hiện tại luôn.Lúc đi ra, Ôn Chỉ Văn rõ ràng cảm giác được thái độ của Vu Cẩn đã thay đổi.Còn Bạch Xảo Xảo thì vẫn tươi cười chào hỏi với cô như cũ.Quả nhiên, hình tượng chị dâu tốt của cô đã sụp đổ.Ôn Chỉ Văn âm thầm sách một cái.Ấn tượng của Vu Cẩn đối với Ôn Chỉ Văn giảm mạnh.Trên mặt cô không giấu được tâm sự, tuy rằng không cãi nhau với Ôn Chỉ Văn nhưng cũng không muốn lại nói nhiều với cô. Lúc này Bạch Xảo Xảo ngược lại còn trở thành người hòa giải.Cô ta cười nói với Ôn Chỉ Văn: "Vu thái thái, cô đã dậy rồi sao? Vậy thì chúng ta cùng nhau đi ra ngoài nhé?”Ba người xuất phát từ bên ngoài khách sạn.Bạch Xảo Xảo âm thầm đánh giá sắc mặt của Ôn Chỉ Văn, đáng tiếc là nhìn nửa ngày cũng không thấy được cái gì.Bạch Xảo Xảo tò mò Ôn Chỉ Văn có thật sự bình tính giống như mặt ngoài hay không, vì thế cô ta lôi kéo Vu Cẩn bắt đầu nói chuyện, hơn nữa cố tình chọn chủ đề mà Vu Cẩn cảm thấy hứng thú nhưng chắc chắn Ôn Chỉ Văn nghe không hiểu."Tiểu Cẩn, tớ chọn học một môn thuộc chuyên ngành của các cậu, nhưng mà có rất nhiều thứ tớ không hiểu, cậu có thể giải thích cho tớ nghe được không?”"Vậy cậu nói thử đi". Vu Cẩn gật đầu.Bạch Xảo Xảo cũng không phải thật sự muốn tham khảo vấn đề chuyên nghiệp gì với Vu Cẩn, cho nên nói tiếp liền lắp bắp.Cũng may Vu Cẩn cũng không hề phát hiện, nghiêm túc giải thích cho cô ta.Bạch Xảo Xảo một bên có lệ Vu Cẩn, một bên quan sát phản ứng của On Chỉ Văn.
Vu Cẩn không nghe hiểu được ý của Bạch Xảo Xảo: "Vậy thì sao?"
"Vậy nên cậu không cảm thấy chị dâu cậu..." Bạch Xảo Xảo hận sắt không thành thép mà nói: "Nếu như là thật thì loại phụ nữ kia rất có thủ đoạn, tớ sợ cậu không đấu lại cô ta".
"Thật không?" Vu Cẩn có chút chần chờ.
"Không phải lúc trước cậu đã nói tính cách của anh trai cậu với tớ hay sao? Hiện tại cậu có cảm thấy anh ấy đã thay đổi?" Bạch Xảo Xảo không ngừng cố gắng.
Vu Cẩn rất tán đồng với ý kiến này, lập tức gật đầu.
"Đúng không! Chuyện này có khả năng chính là bởi vì chị dâu của cậu". Bạch Xảo Xảo nói: "Chị dâu cậu trông chừng anh hai cậu rất chặt, xuất ngoại cũng muốn đi cùng”.
Lời này của Bạch Xảo Xảo nói tới trong lòng Vu Cẩn.
Cô biết anh hai mình xuất ngoại là vì đi công tác, ngay từ đầu cô còn buồn bực vì sao lại mang theo chị dâu lại đây làm cái gì.
Cô cảm thấy anh hai mình không giống như người mu mi đầu óc như thế.
Hiện tại xem ra, nói không chừng giống như lời Bạch Xảo Xảo nói, là Ôn Chỉ Văn lì lợm la liếm muốn đi theo tới đây.
"Hơn nữa, cậu còn phải đề phòng chị dâu cậu mách lẻo trước mặt anh hai cậu". Bạch Xảo Xảo một bộ rất quan tâm Vu Cẩn: "Nghe nói những người này đều không chấp nhận được cô em chồng".
Mách lẻo?
Vu Cẩn đột nhiên nhớ tới, hình như đúng là buổi sáng cô có nghe được Ôn Chỉ Văn nói câu kia về côi
"Xảo Xảo, hình như chị ấy thật sự đã nói". Vu Cẩn ngẫm nghĩ nói.
Bạch Xảo Xảo không nghĩ tới chính mình thuận miệng nhắc tới liền thật sự đoán đúng, quả nhiên là trời cũng giúp cô ta.
Bạch Xảo Xảo kìm nén sự vui mừng, cô ta biết nói tới hiện tại là đủ rồi.
Vì thế cô ta lo lắng mà nắm lấy tay Vu Cẩn: "Ai, Tiểu Cẩn, cậu đừng thương tâm, nói không chừng đều là do tớ nghĩ nhiều”.
"Hơn nữa tớ thật sự coi cậu là bạn nên mới nói những việc này với cậu". Bạch Xảo Xảo nói: "Ngươi cậu đừng nhắc tới với người khác, miễn cho tớ bị mất lòng cả hai bên".
Đầu có Vu Cẩn có điểm loạn, nhưng vẫn gật đầu.
Không cần biết lời Bạch Xảo Xảo nói có phải thật sự hay không, nhưng cô ta cũng đã đạt được mục đích.
Ấn tượng của Vu Cẩn đối với Ôn Chỉ Văn đã xấu đi.
*
Lúc Ôn Chỉ Văn đi ra thì khoảng cách 11 giờ vẫn còn năm phút.
Cô thật sự không phải cố ý, chỉ là ngủ một giấc thôi mà tới hiện tại luôn.
Lúc đi ra, Ôn Chỉ Văn rõ ràng cảm giác được thái độ của Vu Cẩn đã thay đổi.
Còn Bạch Xảo Xảo thì vẫn tươi cười chào hỏi với cô như cũ.
Quả nhiên, hình tượng chị dâu tốt của cô đã sụp đổ.
Ôn Chỉ Văn âm thầm sách một cái.
Ấn tượng của Vu Cẩn đối với Ôn Chỉ Văn giảm mạnh.
Trên mặt cô không giấu được tâm sự, tuy rằng không cãi nhau với Ôn Chỉ Văn nhưng cũng không muốn lại nói nhiều với cô. Lúc này Bạch Xảo Xảo ngược lại còn trở thành người hòa giải.
Cô ta cười nói với Ôn Chỉ Văn: "Vu thái thái, cô đã dậy rồi sao? Vậy thì chúng ta cùng nhau đi ra ngoài nhé?”
Ba người xuất phát từ bên ngoài khách sạn.
Bạch Xảo Xảo âm thầm đánh giá sắc mặt của Ôn Chỉ Văn, đáng tiếc là nhìn nửa ngày cũng không thấy được cái gì.
Bạch Xảo Xảo tò mò Ôn Chỉ Văn có thật sự bình tính giống như mặt ngoài hay không, vì thế cô ta lôi kéo Vu Cẩn bắt đầu nói chuyện, hơn nữa cố tình chọn chủ đề mà Vu Cẩn cảm thấy hứng thú nhưng chắc chắn Ôn Chỉ Văn nghe không hiểu.
"Tiểu Cẩn, tớ chọn học một môn thuộc chuyên ngành của các cậu, nhưng mà có rất nhiều thứ tớ không hiểu, cậu có thể giải thích cho tớ nghe được không?”
"Vậy cậu nói thử đi". Vu Cẩn gật đầu.
Bạch Xảo Xảo cũng không phải thật sự muốn tham khảo vấn đề chuyên nghiệp gì với Vu Cẩn, cho nên nói tiếp liền lắp bắp.
Cũng may Vu Cẩn cũng không hề phát hiện, nghiêm túc giải thích cho cô ta.
Bạch Xảo Xảo một bên có lệ Vu Cẩn, một bên quan sát phản ứng của On Chỉ Văn.
Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm ThắngTác giả: Hòa ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhLúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ… Vu Cẩn không nghe hiểu được ý của Bạch Xảo Xảo: "Vậy thì sao?""Vậy nên cậu không cảm thấy chị dâu cậu..." Bạch Xảo Xảo hận sắt không thành thép mà nói: "Nếu như là thật thì loại phụ nữ kia rất có thủ đoạn, tớ sợ cậu không đấu lại cô ta"."Thật không?" Vu Cẩn có chút chần chờ."Không phải lúc trước cậu đã nói tính cách của anh trai cậu với tớ hay sao? Hiện tại cậu có cảm thấy anh ấy đã thay đổi?" Bạch Xảo Xảo không ngừng cố gắng.Vu Cẩn rất tán đồng với ý kiến này, lập tức gật đầu."Đúng không! Chuyện này có khả năng chính là bởi vì chị dâu của cậu". Bạch Xảo Xảo nói: "Chị dâu cậu trông chừng anh hai cậu rất chặt, xuất ngoại cũng muốn đi cùng”.Lời này của Bạch Xảo Xảo nói tới trong lòng Vu Cẩn.Cô biết anh hai mình xuất ngoại là vì đi công tác, ngay từ đầu cô còn buồn bực vì sao lại mang theo chị dâu lại đây làm cái gì.Cô cảm thấy anh hai mình không giống như người mu mi đầu óc như thế.Hiện tại xem ra, nói không chừng giống như lời Bạch Xảo Xảo nói, là Ôn Chỉ Văn lì lợm la liếm muốn đi theo tới đây."Hơn nữa, cậu còn phải đề phòng chị dâu cậu mách lẻo trước mặt anh hai cậu". Bạch Xảo Xảo một bộ rất quan tâm Vu Cẩn: "Nghe nói những người này đều không chấp nhận được cô em chồng".Mách lẻo?Vu Cẩn đột nhiên nhớ tới, hình như đúng là buổi sáng cô có nghe được Ôn Chỉ Văn nói câu kia về côi"Xảo Xảo, hình như chị ấy thật sự đã nói". Vu Cẩn ngẫm nghĩ nói.Bạch Xảo Xảo không nghĩ tới chính mình thuận miệng nhắc tới liền thật sự đoán đúng, quả nhiên là trời cũng giúp cô ta.Bạch Xảo Xảo kìm nén sự vui mừng, cô ta biết nói tới hiện tại là đủ rồi.Vì thế cô ta lo lắng mà nắm lấy tay Vu Cẩn: "Ai, Tiểu Cẩn, cậu đừng thương tâm, nói không chừng đều là do tớ nghĩ nhiều”."Hơn nữa tớ thật sự coi cậu là bạn nên mới nói những việc này với cậu". Bạch Xảo Xảo nói: "Ngươi cậu đừng nhắc tới với người khác, miễn cho tớ bị mất lòng cả hai bên".Đầu có Vu Cẩn có điểm loạn, nhưng vẫn gật đầu.Không cần biết lời Bạch Xảo Xảo nói có phải thật sự hay không, nhưng cô ta cũng đã đạt được mục đích.Ấn tượng của Vu Cẩn đối với Ôn Chỉ Văn đã xấu đi.*Lúc Ôn Chỉ Văn đi ra thì khoảng cách 11 giờ vẫn còn năm phút.Cô thật sự không phải cố ý, chỉ là ngủ một giấc thôi mà tới hiện tại luôn.Lúc đi ra, Ôn Chỉ Văn rõ ràng cảm giác được thái độ của Vu Cẩn đã thay đổi.Còn Bạch Xảo Xảo thì vẫn tươi cười chào hỏi với cô như cũ.Quả nhiên, hình tượng chị dâu tốt của cô đã sụp đổ.Ôn Chỉ Văn âm thầm sách một cái.Ấn tượng của Vu Cẩn đối với Ôn Chỉ Văn giảm mạnh.Trên mặt cô không giấu được tâm sự, tuy rằng không cãi nhau với Ôn Chỉ Văn nhưng cũng không muốn lại nói nhiều với cô. Lúc này Bạch Xảo Xảo ngược lại còn trở thành người hòa giải.Cô ta cười nói với Ôn Chỉ Văn: "Vu thái thái, cô đã dậy rồi sao? Vậy thì chúng ta cùng nhau đi ra ngoài nhé?”Ba người xuất phát từ bên ngoài khách sạn.Bạch Xảo Xảo âm thầm đánh giá sắc mặt của Ôn Chỉ Văn, đáng tiếc là nhìn nửa ngày cũng không thấy được cái gì.Bạch Xảo Xảo tò mò Ôn Chỉ Văn có thật sự bình tính giống như mặt ngoài hay không, vì thế cô ta lôi kéo Vu Cẩn bắt đầu nói chuyện, hơn nữa cố tình chọn chủ đề mà Vu Cẩn cảm thấy hứng thú nhưng chắc chắn Ôn Chỉ Văn nghe không hiểu."Tiểu Cẩn, tớ chọn học một môn thuộc chuyên ngành của các cậu, nhưng mà có rất nhiều thứ tớ không hiểu, cậu có thể giải thích cho tớ nghe được không?”"Vậy cậu nói thử đi". Vu Cẩn gật đầu.Bạch Xảo Xảo cũng không phải thật sự muốn tham khảo vấn đề chuyên nghiệp gì với Vu Cẩn, cho nên nói tiếp liền lắp bắp.Cũng may Vu Cẩn cũng không hề phát hiện, nghiêm túc giải thích cho cô ta.Bạch Xảo Xảo một bên có lệ Vu Cẩn, một bên quan sát phản ứng của On Chỉ Văn.