Tác giả:

Lúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ…

Chương 183

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm ThắngTác giả: Hòa ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhLúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ… Bà ấy vẫn luôn ở chỗ này cũng không phải chuyện tốt, dù sao cũng phải để Điềm Điềm và mẹ cô bé ở chung nhiều một chút.Nếu không thì hai mẹ con nhà này...Thật ra thì Ôn Chỉ Văn cảm thấy ăn tết ở đâu cũng được, nhưng nếu Tạ Thục Anh nói muốn về Bắc thị ăn tết, cô vẫn rất hoan nghênh, thuận tiện hỏi: "Vậy thì hôm nào mẹ ra đây để con dọn dẹp trước một chút?"Cháu gái còn nhỏ, bây giờ Tạ Thục Anh vẫn còn phải thời khắc chăm nom, Ôn Chỉ Văn đoán chừng sợ là phải đến mấy ngày trước tết Tạ Thục Anh mới có thể lại đây.Không ngờ Tạ Thục Anh do dự trong chốc lát, lại nói: "Mấy ngày nữa mẹ sẽ qua đó vậy."Đi sớm một chút cũng có thể để con cả và con dâu cả sớm quen hơn chút.Ôn Chỉ Văn sửng sốt, hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng lại, theo bản năng hỏi: "Vậy Điềm Điềm..."Cô cho rằng Tạ Thục Anh sẽ mang Điềm Điềm đến cùng."Ba mẹ của Điềm Điềm đều ở nhà, không cần lo lắng." Tạ Thục Anh lại nói: "Hơn nữa, trong người nhà viện còn có nhà giữ trẻ, có nhiều đứa bé xấp xỉ Điềm Điềm đều được gửi ở đó mà!"Ôn Chỉ Văn nghe hiểu ý Tạ Thục Anh, cười nói: "Không phải là con sợ mẹ không nỡ xa cháu gái sao!""Đến lúc đó con đừng ghét bỏ mẹ quấy rầy vợ chồng son các con là được." Tạ Thục Anh nói."Vậy thì chắc chắn là không rồi ạ!" Ôn Chỉ Văn bảo đảm nói.Thời gian cụ thể ngày nào Tạ Thục Anh lại đây còn chưa xác định, Ôn Chỉ Văn bảo bà ấy mua vé xong rồi báo cho cô một tiếng.Mẹ chồng nàng dâu lại hàn huyên vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.*Ôn Chỉ Văn rất hoan nghênh Tạ Thục Anh lại đây, vừa cúp điện thoại xong đã hứng thú hừng hực mà chuẩn bị đi dọn phòng cho Tạ Thục Anh.Nhà họ Vu có tòa nhà cũ, nhưng Tết nhất, Ôn Chỉ Văn cũng không thể để cho Tạ Thục Anh đi ở nhà cũ một mình được.Hơn nữa cô cũng hoàn toàn không bài xích việc ở chung với Tạ Thục Anh.Thừa dịp thời tiết vừa lúc, Ôn Chỉ Văn dứt khoát dọn dẹp một chút, rồi ra khỏi cửa.Vừa lúc đi dạo trung tâm thương mại, thuận tiện mua thêm vài thứ cho Tạ Thục Anh.Cả buổi chiều và buổi tối, Ôn Chỉ Văn đều bận rộn chuyện này.Buổi tối khi Vu Hoài Ngạn trở về, thấy cô không ở phòng ngủ, ngược lại đang dọn dẹp lại một gian phòng khác, không nhịn được nhíu nhíu mày.Anh dựa vào khung cửa trầm giọng hỏi cô: "Em dọn dẹp căn phòng này làm gì?"Ôn Chỉ Văn quay đầu lại nhìn anh, giải thích một câu: "Mấy ngày nữa mẹ muốn lại đây, em dọn dẹp phòng cho merThì ra là thế, Vu Hoài Ngạn thở dài một hơi nhẹ nhõm.Anh còn tưởng là cô chuẩn bị để cho cô ở..."Hôm nào lại đây? Đến lúc đó anh sẽ đi đón." Vu Hoài Ngạn nói."Anh đừng quan tâm vào chuyện này." Ôn Chỉ Văn xua tay: "Đến lúc đó em đi đón là được rồi."Trong khoảng thời gian này công việc của Vu Hoài Ngạn rất bận, khoảng thời gian trước kể cả hôm nay cũng không thể trở va ăn cơm tối được.Ôn Chỉ Văn nghĩ dù sao mình cũng chỉ rảnh rỗi, chạy việc vặt coi như để cho đỡ ngột ngạt.Nghe cô nói vậy, Vu Hoài Ngạn cũng không phản đối, gật gật đầu: "Cũng được."*Buổi chiều mấy ngày sau, Tạ Thục Anh đi đến Bắc thị.Ôn Chỉ Văn biết thông tin chuyến bay của bà ấy từ sớm, cho nên tự lái xe đi đón bà ấy.Vốn Tạ Thục Anh còn định ngồi xe lửa lại đây, những người ở tuổi bọn họ chịu khổ đã quen, cũng không cảm thấy ngồi xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ, hơn nữa trên đường còn phải đổi các loại xe là việc gì vất vả.Nhưng Ôn Chỉ Văn lại có chút lo lắng tình hình trị an ở ga tàu hỏa lúc này, bẩn thỉu hỗn loạn, chen chúc và móc túi thì không nói, càng đáng sợ chính là còn có cả việc cướp bóc trước mặt mọi người, thậm chí nơi này lại còn là khu hay xảy ra việc lừa bán nội tạng...Dù sao dưới tình huống không có người khác đi cùng thì Ôn Chỉ Văn không dám một mình ngồi xe lửa đường dài. Để cho một mình Tạ Thục Anh ngồi xe lửa trở về, Ôn Chỉ Văn cũng không quá yên tâm.

Bà ấy vẫn luôn ở chỗ này cũng không phải chuyện tốt, dù sao cũng phải để Điềm Điềm và mẹ cô bé ở chung nhiều một chút.

Nếu không thì hai mẹ con nhà này...

Thật ra thì Ôn Chỉ Văn cảm thấy ăn tết ở đâu cũng được, nhưng nếu Tạ Thục Anh nói muốn về Bắc thị ăn tết, cô vẫn rất hoan nghênh, thuận tiện hỏi: "Vậy thì hôm nào mẹ ra đây để con dọn dẹp trước một chút?"

Cháu gái còn nhỏ, bây giờ Tạ Thục Anh vẫn còn phải thời khắc chăm nom, Ôn Chỉ Văn đoán chừng sợ là phải đến mấy ngày trước tết Tạ Thục Anh mới có thể lại đây.

Không ngờ Tạ Thục Anh do dự trong chốc lát, lại nói: "Mấy ngày nữa mẹ sẽ qua đó vậy."

Đi sớm một chút cũng có thể để con cả và con dâu cả sớm quen hơn chút.

Ôn Chỉ Văn sửng sốt, hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng lại, theo bản năng hỏi: "Vậy Điềm Điềm..."

Cô cho rằng Tạ Thục Anh sẽ mang Điềm Điềm đến cùng.

"Ba mẹ của Điềm Điềm đều ở nhà, không cần lo lắng." Tạ Thục Anh lại nói: "Hơn nữa, trong người nhà viện còn có nhà giữ trẻ, có nhiều đứa bé xấp xỉ Điềm Điềm đều được gửi ở đó mà!"

Ôn Chỉ Văn nghe hiểu ý Tạ Thục Anh, cười nói: "Không phải là con sợ mẹ không nỡ xa cháu gái sao!"

"Đến lúc đó con đừng ghét bỏ mẹ quấy rầy vợ chồng son các con là được." Tạ Thục Anh nói.

"Vậy thì chắc chắn là không rồi ạ!" Ôn Chỉ Văn bảo đảm nói.

Thời gian cụ thể ngày nào Tạ Thục Anh lại đây còn chưa xác định, Ôn Chỉ Văn bảo bà ấy mua vé xong rồi báo cho cô một tiếng.

Mẹ chồng nàng dâu lại hàn huyên vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.

*

Ôn Chỉ Văn rất hoan nghênh Tạ Thục Anh lại đây, vừa cúp điện thoại xong đã hứng thú hừng hực mà chuẩn bị đi dọn phòng cho Tạ Thục Anh.

Nhà họ Vu có tòa nhà cũ, nhưng Tết nhất, Ôn Chỉ Văn cũng không thể để cho Tạ Thục Anh đi ở nhà cũ một mình được.

Hơn nữa cô cũng hoàn toàn không bài xích việc ở chung với Tạ Thục Anh.

Thừa dịp thời tiết vừa lúc, Ôn Chỉ Văn dứt khoát dọn dẹp một chút, rồi ra khỏi cửa.

Vừa lúc đi dạo trung tâm thương mại, thuận tiện mua thêm vài thứ cho Tạ Thục Anh.

Cả buổi chiều và buổi tối, Ôn Chỉ Văn đều bận rộn chuyện này.

Buổi tối khi Vu Hoài Ngạn trở về, thấy cô không ở phòng ngủ, ngược lại đang dọn dẹp lại một gian phòng khác, không nhịn được nhíu nhíu mày.

Anh dựa vào khung cửa trầm giọng hỏi cô: "Em dọn dẹp căn phòng này làm gì?"

Ôn Chỉ Văn quay đầu lại nhìn anh, giải thích một câu: "Mấy ngày nữa mẹ muốn lại đây, em dọn dẹp phòng cho mer

Thì ra là thế, Vu Hoài Ngạn thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Anh còn tưởng là cô chuẩn bị để cho cô ở...

"Hôm nào lại đây? Đến lúc đó anh sẽ đi đón." Vu Hoài Ngạn nói.

"Anh đừng quan tâm vào chuyện này." Ôn Chỉ Văn xua tay: "Đến lúc đó em đi đón là được rồi."

Trong khoảng thời gian này công việc của Vu Hoài Ngạn rất bận, khoảng thời gian trước kể cả hôm nay cũng không thể trở va ăn cơm tối được.

Ôn Chỉ Văn nghĩ dù sao mình cũng chỉ rảnh rỗi, chạy việc vặt coi như để cho đỡ ngột ngạt.

Nghe cô nói vậy, Vu Hoài Ngạn cũng không phản đối, gật gật đầu: "Cũng được."

*

Buổi chiều mấy ngày sau, Tạ Thục Anh đi đến Bắc thị.

Ôn Chỉ Văn biết thông tin chuyến bay của bà ấy từ sớm, cho nên tự lái xe đi đón bà ấy.

Vốn Tạ Thục Anh còn định ngồi xe lửa lại đây, những người ở tuổi bọn họ chịu khổ đã quen, cũng không cảm thấy ngồi xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ, hơn nữa trên đường còn phải đổi các loại xe là việc gì vất vả.

Nhưng Ôn Chỉ Văn lại có chút lo lắng tình hình trị an ở ga tàu hỏa lúc này, bẩn thỉu hỗn loạn, chen chúc và móc túi thì không nói, càng đáng sợ chính là còn có cả việc cướp bóc trước mặt mọi người, thậm chí nơi này lại còn là khu hay xảy ra việc lừa bán nội tạng...

Dù sao dưới tình huống không có người khác đi cùng thì Ôn Chỉ Văn không dám một mình ngồi xe lửa đường dài. Để cho một mình Tạ Thục Anh ngồi xe lửa trở về, Ôn Chỉ Văn cũng không quá yên tâm.

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm ThắngTác giả: Hòa ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhLúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ… Bà ấy vẫn luôn ở chỗ này cũng không phải chuyện tốt, dù sao cũng phải để Điềm Điềm và mẹ cô bé ở chung nhiều một chút.Nếu không thì hai mẹ con nhà này...Thật ra thì Ôn Chỉ Văn cảm thấy ăn tết ở đâu cũng được, nhưng nếu Tạ Thục Anh nói muốn về Bắc thị ăn tết, cô vẫn rất hoan nghênh, thuận tiện hỏi: "Vậy thì hôm nào mẹ ra đây để con dọn dẹp trước một chút?"Cháu gái còn nhỏ, bây giờ Tạ Thục Anh vẫn còn phải thời khắc chăm nom, Ôn Chỉ Văn đoán chừng sợ là phải đến mấy ngày trước tết Tạ Thục Anh mới có thể lại đây.Không ngờ Tạ Thục Anh do dự trong chốc lát, lại nói: "Mấy ngày nữa mẹ sẽ qua đó vậy."Đi sớm một chút cũng có thể để con cả và con dâu cả sớm quen hơn chút.Ôn Chỉ Văn sửng sốt, hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng lại, theo bản năng hỏi: "Vậy Điềm Điềm..."Cô cho rằng Tạ Thục Anh sẽ mang Điềm Điềm đến cùng."Ba mẹ của Điềm Điềm đều ở nhà, không cần lo lắng." Tạ Thục Anh lại nói: "Hơn nữa, trong người nhà viện còn có nhà giữ trẻ, có nhiều đứa bé xấp xỉ Điềm Điềm đều được gửi ở đó mà!"Ôn Chỉ Văn nghe hiểu ý Tạ Thục Anh, cười nói: "Không phải là con sợ mẹ không nỡ xa cháu gái sao!""Đến lúc đó con đừng ghét bỏ mẹ quấy rầy vợ chồng son các con là được." Tạ Thục Anh nói."Vậy thì chắc chắn là không rồi ạ!" Ôn Chỉ Văn bảo đảm nói.Thời gian cụ thể ngày nào Tạ Thục Anh lại đây còn chưa xác định, Ôn Chỉ Văn bảo bà ấy mua vé xong rồi báo cho cô một tiếng.Mẹ chồng nàng dâu lại hàn huyên vài câu, lúc này mới cúp điện thoại.*Ôn Chỉ Văn rất hoan nghênh Tạ Thục Anh lại đây, vừa cúp điện thoại xong đã hứng thú hừng hực mà chuẩn bị đi dọn phòng cho Tạ Thục Anh.Nhà họ Vu có tòa nhà cũ, nhưng Tết nhất, Ôn Chỉ Văn cũng không thể để cho Tạ Thục Anh đi ở nhà cũ một mình được.Hơn nữa cô cũng hoàn toàn không bài xích việc ở chung với Tạ Thục Anh.Thừa dịp thời tiết vừa lúc, Ôn Chỉ Văn dứt khoát dọn dẹp một chút, rồi ra khỏi cửa.Vừa lúc đi dạo trung tâm thương mại, thuận tiện mua thêm vài thứ cho Tạ Thục Anh.Cả buổi chiều và buổi tối, Ôn Chỉ Văn đều bận rộn chuyện này.Buổi tối khi Vu Hoài Ngạn trở về, thấy cô không ở phòng ngủ, ngược lại đang dọn dẹp lại một gian phòng khác, không nhịn được nhíu nhíu mày.Anh dựa vào khung cửa trầm giọng hỏi cô: "Em dọn dẹp căn phòng này làm gì?"Ôn Chỉ Văn quay đầu lại nhìn anh, giải thích một câu: "Mấy ngày nữa mẹ muốn lại đây, em dọn dẹp phòng cho merThì ra là thế, Vu Hoài Ngạn thở dài một hơi nhẹ nhõm.Anh còn tưởng là cô chuẩn bị để cho cô ở..."Hôm nào lại đây? Đến lúc đó anh sẽ đi đón." Vu Hoài Ngạn nói."Anh đừng quan tâm vào chuyện này." Ôn Chỉ Văn xua tay: "Đến lúc đó em đi đón là được rồi."Trong khoảng thời gian này công việc của Vu Hoài Ngạn rất bận, khoảng thời gian trước kể cả hôm nay cũng không thể trở va ăn cơm tối được.Ôn Chỉ Văn nghĩ dù sao mình cũng chỉ rảnh rỗi, chạy việc vặt coi như để cho đỡ ngột ngạt.Nghe cô nói vậy, Vu Hoài Ngạn cũng không phản đối, gật gật đầu: "Cũng được."*Buổi chiều mấy ngày sau, Tạ Thục Anh đi đến Bắc thị.Ôn Chỉ Văn biết thông tin chuyến bay của bà ấy từ sớm, cho nên tự lái xe đi đón bà ấy.Vốn Tạ Thục Anh còn định ngồi xe lửa lại đây, những người ở tuổi bọn họ chịu khổ đã quen, cũng không cảm thấy ngồi xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ, hơn nữa trên đường còn phải đổi các loại xe là việc gì vất vả.Nhưng Ôn Chỉ Văn lại có chút lo lắng tình hình trị an ở ga tàu hỏa lúc này, bẩn thỉu hỗn loạn, chen chúc và móc túi thì không nói, càng đáng sợ chính là còn có cả việc cướp bóc trước mặt mọi người, thậm chí nơi này lại còn là khu hay xảy ra việc lừa bán nội tạng...Dù sao dưới tình huống không có người khác đi cùng thì Ôn Chỉ Văn không dám một mình ngồi xe lửa đường dài. Để cho một mình Tạ Thục Anh ngồi xe lửa trở về, Ôn Chỉ Văn cũng không quá yên tâm.

Chương 183