Tác giả:

Lúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ…

Chương 205: Khóa Trái

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm ThắngTác giả: Hòa ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhLúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ… Vu Hoài Ngạn vừa hỏi đến cái này, Hoàng Minh Đức lập tức có rất nhiều lời muốn nói.Thế là anh ta vỗ đùi, hớn hở hét lên: "Anh Ngạn, xem ra anh phải cảm ơn em nhiều lắm đấy!"Đột nhiên trong lòng Vu Hoài Ngạn dâng lên một dự cảm không lành.Quả nhiên một giây sau, anh nghe Hoàng Minh Đức nói: "Đúng rồi, anh Ngạn, chuyện gì xảy ra vậy? Sao anh không nói tình hình của công ty chúng ta? Làm hại chị ấy nghĩ rằng tình hình công ty hiện không được tốt lắm.""Em nghe xong cảm thấy như thế là không được." Hoàng Minh Đức vẫn đắc ý nói: "Em thầm nghĩ nhất định phải duy trì hình tượng của anh trong lòng chị dâu cho thật tốt, thế là em đã vắt hết đầu óc, tâng bốc anh một trận trước mặt chị dâu, để chị ấy biết công ty của chúng ta không có chuyện gì cả, anh vẫn là một người vô cùng ưu tú như trước kia."Vu Hoài Ngạn: ”...""Thế nào? Anh xem người anh em là em đây rất tốt với anh, đúng không?" Hoàng Minh Đức tranh công nói. Vu Hoài Ngạn hít sâu hai lần, anh đè nén nỗi kích động muốn đánh tơi bời vào mặt tên đang đứng trước mặt mình. Vu Hoài Ngạn cắn răng, nói: "Tôi thật sự phải cảm ơn cậu.""Đừng khách sáo, đừng khách sáo, chuyện nằm trong bổn phận thôi ạ." Hoàng Minh Đức vô cùng hào phóng nói."Được rồi, cậu có thể đi ra ngoài." Vu Hoài Ngạn tiếp tục đè nén cơn giận của mình, anh chỉ vào cửa phòng làm việc của mình, nói.Hoàng Minh Đức bị đuổi ra ngoài, vẻ mặt ngơ ngác. Sao anh ta có cảm giác hành động này của Vu Hoài Ngạn giống như vắt chanh bỏ vỏ thế nhỉ?Sờ lên đầu mình, Hoàng Minh Đức cũng không nghĩ đến nữa, anh ta tiếp tục đi làm công việc của mình.Hoàng Minh Đức vừa đi, Vu Hoài Ngạn lập tức gọi điện thoại cho Ôn Chỉ Văn.Ừ, hay lắm! Khóa máy rồi.Ngẫm nghĩ, anh lại gọi vào số điện thoại nhà.Nhưng điện thoại chỉ reo lên vài tiếng và bị dập máy.Vu Hoài Ngạn cau mày, anh không muốn không có kết quả rõ ràng... Con mèo nhỏ này quả thực đã bị chọc giận rồi, hơn nữa lửa giận này lại không nhỏ...Anh thật sự muốn lập tức chạy về nhà nhưng công việc chồng chất, hoàn toàn không cho phép.Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, tuy rất nhiều vấn đề đã được giải quyết trước đó nhưng bận rộn thì vẫn bận rộn.Tạm thời anh đè nén sự nóng lòng xuống, Vu Hoài Ngạn cũng vội vàng ăn mấy ngụm cơm đơn giản trong công ty rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc.Đợi đến khi công việc kết thúc thì đã hơn chín giờ tối.Anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.Mở cửa bước vào có thể nhìn thấy mấy hộp cơm đặt trên bàn.Anh lập tức chạy thẳng lên lầu.Đi đến trước cửa phòng ngủ, tay trái đã đặt lên chốt cửa, anh muốn mở cửa bước vào. Thế nhưng không thể mở ra được...Ừm, hay lắm! Cửa đã bị khóa trái.

Vu Hoài Ngạn vừa hỏi đến cái này, Hoàng Minh Đức lập tức có rất nhiều lời muốn nói.

Thế là anh ta vỗ đùi, hớn hở hét lên: "Anh Ngạn, xem ra anh phải cảm ơn em nhiều lắm đấy!"

Đột nhiên trong lòng Vu Hoài Ngạn dâng lên một dự cảm không lành.

Quả nhiên một giây sau, anh nghe Hoàng Minh Đức nói: "Đúng rồi, anh Ngạn, chuyện gì xảy ra vậy? Sao anh không nói tình hình của công ty chúng ta? Làm hại chị ấy nghĩ rằng tình hình công ty hiện không được tốt lắm."

"Em nghe xong cảm thấy như thế là không được." Hoàng Minh Đức vẫn đắc ý nói: "Em thầm nghĩ nhất định phải duy trì hình tượng của anh trong lòng chị dâu cho thật tốt, thế là em đã vắt hết đầu óc, tâng bốc anh một trận trước mặt chị dâu, để chị ấy biết công ty của chúng ta không có chuyện gì cả, anh vẫn là một người vô cùng ưu tú như trước kia."

Vu Hoài Ngạn: ”..."

"Thế nào? Anh xem người anh em là em đây rất tốt với anh, đúng không?" Hoàng Minh Đức tranh công nói. Vu Hoài Ngạn hít sâu hai lần, anh đè nén nỗi kích động muốn đánh tơi bời vào mặt tên đang đứng trước mặt mình. Vu Hoài Ngạn cắn răng, nói: "Tôi thật sự phải cảm ơn cậu."

"Đừng khách sáo, đừng khách sáo, chuyện nằm trong bổn phận thôi ạ." Hoàng Minh Đức vô cùng hào phóng nói.

"Được rồi, cậu có thể đi ra ngoài." Vu Hoài Ngạn tiếp tục đè nén cơn giận của mình, anh chỉ vào cửa phòng làm việc của mình, nói.

Hoàng Minh Đức bị đuổi ra ngoài, vẻ mặt ngơ ngác. Sao anh ta có cảm giác hành động này của Vu Hoài Ngạn giống như vắt chanh bỏ vỏ thế nhỉ?

Sờ lên đầu mình, Hoàng Minh Đức cũng không nghĩ đến nữa, anh ta tiếp tục đi làm công việc của mình.

Hoàng Minh Đức vừa đi, Vu Hoài Ngạn lập tức gọi điện thoại cho Ôn Chỉ Văn.

Ừ, hay lắm! Khóa máy rồi.

Ngẫm nghĩ, anh lại gọi vào số điện thoại nhà.

Nhưng điện thoại chỉ reo lên vài tiếng và bị dập máy.

Vu Hoài Ngạn cau mày, anh không muốn không có kết quả rõ ràng... Con mèo nhỏ này quả thực đã bị chọc giận rồi, hơn nữa lửa giận này lại không nhỏ...

Anh thật sự muốn lập tức chạy về nhà nhưng công việc chồng chất, hoàn toàn không cho phép.

Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, tuy rất nhiều vấn đề đã được giải quyết trước đó nhưng bận rộn thì vẫn bận rộn.

Tạm thời anh đè nén sự nóng lòng xuống, Vu Hoài Ngạn cũng vội vàng ăn mấy ngụm cơm đơn giản trong công ty rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Đợi đến khi công việc kết thúc thì đã hơn chín giờ tối.

Anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.

Mở cửa bước vào có thể nhìn thấy mấy hộp cơm đặt trên bàn.

Anh lập tức chạy thẳng lên lầu.

Đi đến trước cửa phòng ngủ, tay trái đã đặt lên chốt cửa, anh muốn mở cửa bước vào. Thế nhưng không thể mở ra được...

Ừm, hay lắm! Cửa đã bị khóa trái.

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm ThắngTác giả: Hòa ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhLúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ… Vu Hoài Ngạn vừa hỏi đến cái này, Hoàng Minh Đức lập tức có rất nhiều lời muốn nói.Thế là anh ta vỗ đùi, hớn hở hét lên: "Anh Ngạn, xem ra anh phải cảm ơn em nhiều lắm đấy!"Đột nhiên trong lòng Vu Hoài Ngạn dâng lên một dự cảm không lành.Quả nhiên một giây sau, anh nghe Hoàng Minh Đức nói: "Đúng rồi, anh Ngạn, chuyện gì xảy ra vậy? Sao anh không nói tình hình của công ty chúng ta? Làm hại chị ấy nghĩ rằng tình hình công ty hiện không được tốt lắm.""Em nghe xong cảm thấy như thế là không được." Hoàng Minh Đức vẫn đắc ý nói: "Em thầm nghĩ nhất định phải duy trì hình tượng của anh trong lòng chị dâu cho thật tốt, thế là em đã vắt hết đầu óc, tâng bốc anh một trận trước mặt chị dâu, để chị ấy biết công ty của chúng ta không có chuyện gì cả, anh vẫn là một người vô cùng ưu tú như trước kia."Vu Hoài Ngạn: ”...""Thế nào? Anh xem người anh em là em đây rất tốt với anh, đúng không?" Hoàng Minh Đức tranh công nói. Vu Hoài Ngạn hít sâu hai lần, anh đè nén nỗi kích động muốn đánh tơi bời vào mặt tên đang đứng trước mặt mình. Vu Hoài Ngạn cắn răng, nói: "Tôi thật sự phải cảm ơn cậu.""Đừng khách sáo, đừng khách sáo, chuyện nằm trong bổn phận thôi ạ." Hoàng Minh Đức vô cùng hào phóng nói."Được rồi, cậu có thể đi ra ngoài." Vu Hoài Ngạn tiếp tục đè nén cơn giận của mình, anh chỉ vào cửa phòng làm việc của mình, nói.Hoàng Minh Đức bị đuổi ra ngoài, vẻ mặt ngơ ngác. Sao anh ta có cảm giác hành động này của Vu Hoài Ngạn giống như vắt chanh bỏ vỏ thế nhỉ?Sờ lên đầu mình, Hoàng Minh Đức cũng không nghĩ đến nữa, anh ta tiếp tục đi làm công việc của mình.Hoàng Minh Đức vừa đi, Vu Hoài Ngạn lập tức gọi điện thoại cho Ôn Chỉ Văn.Ừ, hay lắm! Khóa máy rồi.Ngẫm nghĩ, anh lại gọi vào số điện thoại nhà.Nhưng điện thoại chỉ reo lên vài tiếng và bị dập máy.Vu Hoài Ngạn cau mày, anh không muốn không có kết quả rõ ràng... Con mèo nhỏ này quả thực đã bị chọc giận rồi, hơn nữa lửa giận này lại không nhỏ...Anh thật sự muốn lập tức chạy về nhà nhưng công việc chồng chất, hoàn toàn không cho phép.Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, tuy rất nhiều vấn đề đã được giải quyết trước đó nhưng bận rộn thì vẫn bận rộn.Tạm thời anh đè nén sự nóng lòng xuống, Vu Hoài Ngạn cũng vội vàng ăn mấy ngụm cơm đơn giản trong công ty rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc.Đợi đến khi công việc kết thúc thì đã hơn chín giờ tối.Anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.Mở cửa bước vào có thể nhìn thấy mấy hộp cơm đặt trên bàn.Anh lập tức chạy thẳng lên lầu.Đi đến trước cửa phòng ngủ, tay trái đã đặt lên chốt cửa, anh muốn mở cửa bước vào. Thế nhưng không thể mở ra được...Ừm, hay lắm! Cửa đã bị khóa trái.

Chương 205: Khóa Trái