Tác giả:

Lúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ…

Chương 239: Tưởng Bở

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm ThắngTác giả: Hòa ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhLúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ… Vốn dĩ Ôn Chỉ Văn cho rằng lần này Vu Hoài Ngạn bảo cô đi cùng có thể là bởi vì lần đi công tác này sẽ không cần làm quá nhiều việc.Nhưng sau khi cô tới mới phát hiện mọi chuyện không phải như thế.Vu Hoài Ngạn thật sự rất bận rộn.Ôn Chỉ Văn cũng đã ăn chung với phía đối tác của anh được vài bữa cơm rồi.Không biết có phải đã chào hỏi trước với nhau rồi hay không mà cả quá trình bữa tiệc diễn ra đều rất quy củ, không có chuyện lung tung rối loạn gì cả, không khí khá tốt đẹp.Nói tóm lại, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chuyến đi công tác này có thể nghiệm rất bình thường.Chủ yếu là phần lớn thời gian vào ban ngày, Vu Hoài Ngạn đều đang bận rộn công tác.Nếu không phải suy xét đến chuyện tất cả số tiền anh kiếm được đều là để cho cô tiêu, hơn nữa nhìn đến một đống đồ vật mà mình mua nên Ôn Chỉ Văn tuyệt đối sẽ không có ý kiến gì cảiVài ngày sau, chuyến công tác này cuối cùng cũng đi vào hồi kết. Hai người chuẩn bị quay lại Bắc thị.Đi chung với Vu Hoài Ngạn thì Ôn Chỉ Văn sẽ không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh là được.Bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon giấc nên Ôn Chỉ Văn vừa lên máy bay đã ngủ luôn. Cho đến chờ tới khi máy bay hạ cánh thì Ôn Chỉ Văn mới phát hiện đây không phải sân bay Bắc thị mà cô quen thuộc.Sau khi xuống máy bay, đầu óc của Ôn Chỉ Văn vẫn chưa kịp phản ứng, ngáp một cái nói: "Đây là chỗ nào vậy? Chúng ta lên nhầm chuyến bay à?"Vu Hoài Ngạn nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô thì không khỏi bật cười, nói: "Không phải, anh muốn mang theo em đi tới chỗ này".Ôn Chỉ Văn tò mò hỏi: "Anh muốn đưa em đi đâu?""Tới nơi em sẽ biết". Vu Hoài Ngạn không nói rõ, cố tình to ra thần bí.Thế nhưng còn giữ bí mật với cô? Lòng hiếu kỳ của Ôn Chỉ Văn thành công trỗi dậy.Nói bóng nói gió mãi cũng không hỏi thăm được kết quả thì Ôn Chỉ Văn lại càng thấy tò mò hơn, không khỏi bắt đầu suy nghĩ... Chẳng lẽ người đàn ông này định chuẩn bi một niềm vui bất ngờ cho cô?Thì ra anh cũng biết là mấy ngày hôm nay rất nhàm chán sao! A, cũng coi như là còn có chút ánh mắt!Ôn Chỉ Văn lập tức có chút rụt rè, không nhịn được mà nghĩ xem tí nữa mình lên biểu hiện như thế nào mới được đây.Ngẫm nghĩ, tầm mắt dừng ở trên bộ quần áo hôm nay cô mặc thì lập tức thấy không hài lòng.Sáng nay cô quyết định sẽ ngủ bù ở trên máy bay nên Ôn Chỉ Văn căn bản không hề sửa soạn gì cả. Buổi sáng bị Vu Hoài Ngạn gọi dậy khỏi giường, cô chỉ vội vàng rửa mặt, bôi thêm chút đồ dưỡng da lên mặt liền đi ra ngoài.Quần áo đang mặc là tùy tiện chọn một bộ, tóc cũng chỉ vuốt vuốt mấy cái rồi đội mũ lên.Cả người từ đầu đến chân đều viết hai chữ "tùy tiện" to đùng.Ôn Chỉ Văn lập tức như bị sét đánh.Cô liền không ngồi yên được nữa, trộm ngắm Vu Hoài Ngạn ngồi bên cạnh một cái, sau đó lén lút đưa tay vào trong túi, lân sờ mãi mới chạm tay được vào một chiếc gương nhỏ. Vừa rồi cô ngủ ở trên máy bay lâu như vậy, không biết trên mặt có bị han ra dấu vết gì hay không.Mặt kính nho nhỏ chiếu ra gương mặt của Ôn Chỉ Văn, cô còn chưa kịp nhìn đã phát hiện Vu Hoài Ngạn nghiêng đầu sang nhìn mình."Em đang làm gì đấy?" Anh lên tiếng hỏi.Ôn Chỉ Văn bị anh làm hoảng sợ, chột dạ mà cất chiếc gương nhỏ đi.Lại cảm thấy phản ứng của mình hơi quá đà, liền hỏi ngược lại: "Anh nhìn cái gì?"Vu Hoài Ngạn mỉm cười, duỗi tay sờ tóc cô nói: "Nhìn vợ của anh thật xinh đẹp".Chẳng có ai không thích nghe lời khen ngợi cả, Ôn Chỉ Văn "hừ" nhỏ một tiếng, khóe môi cũng nhịn không mà hơi cong lên."Coi như anh tinh mắt". Cô nhỏ giọng nói.Vu Hoài Ngạn thấy buồn cười.Nhưng anh cũng đang nói thật mà, vợ của anh thật sự rất xinh đẹp.Xe ô tô tiếp tục lăn bắn trên đường, không bao lâu, tốc độ rốt cuộc chậm lại, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài một tòa kiến trúc.Ôn Chỉ Văn bước xuống xe, nhìn toà kiến trúc trước mặt, ngây ngẩn cả người. Rốt cuộc là cô lấy sự tự tin từ chỗ nào mới có thể cảm thấy người đàn ông Vu Hoài Ngạn này sẽ chuẩn bị niềm vui ngoài ý muốn gì đó cho cô chứ?Thế mà cô còn nghĩ là người đàn ông này cuối cùng cũng biết thế nào là lãng mạng.

Vốn dĩ Ôn Chỉ Văn cho rằng lần này Vu Hoài Ngạn bảo cô đi cùng có thể là bởi vì lần đi công tác này sẽ không cần làm quá nhiều việc.

Nhưng sau khi cô tới mới phát hiện mọi chuyện không phải như thế.

Vu Hoài Ngạn thật sự rất bận rộn.

Ôn Chỉ Văn cũng đã ăn chung với phía đối tác của anh được vài bữa cơm rồi.

Không biết có phải đã chào hỏi trước với nhau rồi hay không mà cả quá trình bữa tiệc diễn ra đều rất quy củ, không có chuyện lung tung rối loạn gì cả, không khí khá tốt đẹp.

Nói tóm lại, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chuyến đi công tác này có thể nghiệm rất bình thường.

Chủ yếu là phần lớn thời gian vào ban ngày, Vu Hoài Ngạn đều đang bận rộn công tác.

Nếu không phải suy xét đến chuyện tất cả số tiền anh kiếm được đều là để cho cô tiêu, hơn nữa nhìn đến một đống đồ vật mà mình mua nên Ôn Chỉ Văn tuyệt đối sẽ không có ý kiến gì cải

Vài ngày sau, chuyến công tác này cuối cùng cũng đi vào hồi kết. Hai người chuẩn bị quay lại Bắc thị.

Đi chung với Vu Hoài Ngạn thì Ôn Chỉ Văn sẽ không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh là được.

Bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon giấc nên Ôn Chỉ Văn vừa lên máy bay đã ngủ luôn. Cho đến chờ tới khi máy bay hạ cánh thì Ôn Chỉ Văn mới phát hiện đây không phải sân bay Bắc thị mà cô quen thuộc.

Sau khi xuống máy bay, đầu óc của Ôn Chỉ Văn vẫn chưa kịp phản ứng, ngáp một cái nói: "Đây là chỗ nào vậy? Chúng ta lên nhầm chuyến bay à?"

Vu Hoài Ngạn nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô thì không khỏi bật cười, nói: "Không phải, anh muốn mang theo em đi tới chỗ này".

Ôn Chỉ Văn tò mò hỏi: "Anh muốn đưa em đi đâu?"

"Tới nơi em sẽ biết". Vu Hoài Ngạn không nói rõ, cố tình to ra thần bí.

Thế nhưng còn giữ bí mật với cô? Lòng hiếu kỳ của Ôn Chỉ Văn thành công trỗi dậy.

Nói bóng nói gió mãi cũng không hỏi thăm được kết quả thì Ôn Chỉ Văn lại càng thấy tò mò hơn, không khỏi bắt đầu suy nghĩ... Chẳng lẽ người đàn ông này định chuẩn bi một niềm vui bất ngờ cho cô?

Thì ra anh cũng biết là mấy ngày hôm nay rất nhàm chán sao! A, cũng coi như là còn có chút ánh mắt!

Ôn Chỉ Văn lập tức có chút rụt rè, không nhịn được mà nghĩ xem tí nữa mình lên biểu hiện như thế nào mới được đây.

Ngẫm nghĩ, tầm mắt dừng ở trên bộ quần áo hôm nay cô mặc thì lập tức thấy không hài lòng.

Sáng nay cô quyết định sẽ ngủ bù ở trên máy bay nên Ôn Chỉ Văn căn bản không hề sửa soạn gì cả. Buổi sáng bị Vu Hoài Ngạn gọi dậy khỏi giường, cô chỉ vội vàng rửa mặt, bôi thêm chút đồ dưỡng da lên mặt liền đi ra ngoài.

Quần áo đang mặc là tùy tiện chọn một bộ, tóc cũng chỉ vuốt vuốt mấy cái rồi đội mũ lên.

Cả người từ đầu đến chân đều viết hai chữ "tùy tiện" to đùng.

Ôn Chỉ Văn lập tức như bị sét đánh.

Cô liền không ngồi yên được nữa, trộm ngắm Vu Hoài Ngạn ngồi bên cạnh một cái, sau đó lén lút đưa tay vào trong túi, lân sờ mãi mới chạm tay được vào một chiếc gương nhỏ. Vừa rồi cô ngủ ở trên máy bay lâu như vậy, không biết trên mặt có bị han ra dấu vết gì hay không.

Mặt kính nho nhỏ chiếu ra gương mặt của Ôn Chỉ Văn, cô còn chưa kịp nhìn đã phát hiện Vu Hoài Ngạn nghiêng đầu sang nhìn mình.

"Em đang làm gì đấy?" Anh lên tiếng hỏi.

Ôn Chỉ Văn bị anh làm hoảng sợ, chột dạ mà cất chiếc gương nhỏ đi.

Lại cảm thấy phản ứng của mình hơi quá đà, liền hỏi ngược lại: "Anh nhìn cái gì?"

Vu Hoài Ngạn mỉm cười, duỗi tay sờ tóc cô nói: "Nhìn vợ của anh thật xinh đẹp".

Chẳng có ai không thích nghe lời khen ngợi cả, Ôn Chỉ Văn "hừ" nhỏ một tiếng, khóe môi cũng nhịn không mà hơi cong lên.

"Coi như anh tinh mắt". Cô nhỏ giọng nói.

Vu Hoài Ngạn thấy buồn cười.

Nhưng anh cũng đang nói thật mà, vợ của anh thật sự rất xinh đẹp.

Xe ô tô tiếp tục lăn bắn trên đường, không bao lâu, tốc độ rốt cuộc chậm lại, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài một tòa kiến trúc.

Ôn Chỉ Văn bước xuống xe, nhìn toà kiến trúc trước mặt, ngây ngẩn cả người. Rốt cuộc là cô lấy sự tự tin từ chỗ nào mới có thể cảm thấy người đàn ông Vu Hoài Ngạn này sẽ chuẩn bị niềm vui ngoài ý muốn gì đó cho cô chứ?

Thế mà cô còn nghĩ là người đàn ông này cuối cùng cũng biết thế nào là lãng mạng.

Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm ThắngTác giả: Hòa ĐộTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhLúc mới có ý thức, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chân tay mềm như bông, ngay cả nhấc tay lên cũng không có sức lực, khó chịu giống như cả người bị rót chì vậy. Cô rất ít khi có cảm giác như vậy. Ấn tượng duy nhất chắc là đã từng cảm nhận được ở trong mộng. Có lúc Ôn Chỉ Văn sẽ mơ thấy ác mộng như vậy, mơ thấy chính mình bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể không chạy trốn, kết quả hai chân nặng nề không thể đi nhanh được, cả người cứng đờ, làm cho cô có thể ý thức được chính mình đang nằm mơ nhưng có làm thế nào cũng không thể tỉnh lại được. Giống như lúc này. Vậy thì hiện tại....chắc là cô cũng đang ở trong mộng? Ôn Chỉ Văn nhắm nghiền hai mắt, mơ mơ màng màng mà đưa ra một cái kết luận như vậy. Cũng không biết đây lại là giấc mộng gì. Nghĩ đến đây, Ôn Chỉ Văn giãy giụa mở to mắt. Ánh đèn có chút chói mắt, Ôn Chỉ Văn thích ứng vài giây mới miễn cưỡng mở mắt ra, khóe mắt cũng bởi vì ánh đèn kích thích mà phiếm ra vài giọt nước mắt. Cách bóng chồng mông lung, cô rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ… Vốn dĩ Ôn Chỉ Văn cho rằng lần này Vu Hoài Ngạn bảo cô đi cùng có thể là bởi vì lần đi công tác này sẽ không cần làm quá nhiều việc.Nhưng sau khi cô tới mới phát hiện mọi chuyện không phải như thế.Vu Hoài Ngạn thật sự rất bận rộn.Ôn Chỉ Văn cũng đã ăn chung với phía đối tác của anh được vài bữa cơm rồi.Không biết có phải đã chào hỏi trước với nhau rồi hay không mà cả quá trình bữa tiệc diễn ra đều rất quy củ, không có chuyện lung tung rối loạn gì cả, không khí khá tốt đẹp.Nói tóm lại, Ôn Chỉ Văn cảm thấy chuyến đi công tác này có thể nghiệm rất bình thường.Chủ yếu là phần lớn thời gian vào ban ngày, Vu Hoài Ngạn đều đang bận rộn công tác.Nếu không phải suy xét đến chuyện tất cả số tiền anh kiếm được đều là để cho cô tiêu, hơn nữa nhìn đến một đống đồ vật mà mình mua nên Ôn Chỉ Văn tuyệt đối sẽ không có ý kiến gì cảiVài ngày sau, chuyến công tác này cuối cùng cũng đi vào hồi kết. Hai người chuẩn bị quay lại Bắc thị.Đi chung với Vu Hoài Ngạn thì Ôn Chỉ Văn sẽ không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh là được.Bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon giấc nên Ôn Chỉ Văn vừa lên máy bay đã ngủ luôn. Cho đến chờ tới khi máy bay hạ cánh thì Ôn Chỉ Văn mới phát hiện đây không phải sân bay Bắc thị mà cô quen thuộc.Sau khi xuống máy bay, đầu óc của Ôn Chỉ Văn vẫn chưa kịp phản ứng, ngáp một cái nói: "Đây là chỗ nào vậy? Chúng ta lên nhầm chuyến bay à?"Vu Hoài Ngạn nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô thì không khỏi bật cười, nói: "Không phải, anh muốn mang theo em đi tới chỗ này".Ôn Chỉ Văn tò mò hỏi: "Anh muốn đưa em đi đâu?""Tới nơi em sẽ biết". Vu Hoài Ngạn không nói rõ, cố tình to ra thần bí.Thế nhưng còn giữ bí mật với cô? Lòng hiếu kỳ của Ôn Chỉ Văn thành công trỗi dậy.Nói bóng nói gió mãi cũng không hỏi thăm được kết quả thì Ôn Chỉ Văn lại càng thấy tò mò hơn, không khỏi bắt đầu suy nghĩ... Chẳng lẽ người đàn ông này định chuẩn bi một niềm vui bất ngờ cho cô?Thì ra anh cũng biết là mấy ngày hôm nay rất nhàm chán sao! A, cũng coi như là còn có chút ánh mắt!Ôn Chỉ Văn lập tức có chút rụt rè, không nhịn được mà nghĩ xem tí nữa mình lên biểu hiện như thế nào mới được đây.Ngẫm nghĩ, tầm mắt dừng ở trên bộ quần áo hôm nay cô mặc thì lập tức thấy không hài lòng.Sáng nay cô quyết định sẽ ngủ bù ở trên máy bay nên Ôn Chỉ Văn căn bản không hề sửa soạn gì cả. Buổi sáng bị Vu Hoài Ngạn gọi dậy khỏi giường, cô chỉ vội vàng rửa mặt, bôi thêm chút đồ dưỡng da lên mặt liền đi ra ngoài.Quần áo đang mặc là tùy tiện chọn một bộ, tóc cũng chỉ vuốt vuốt mấy cái rồi đội mũ lên.Cả người từ đầu đến chân đều viết hai chữ "tùy tiện" to đùng.Ôn Chỉ Văn lập tức như bị sét đánh.Cô liền không ngồi yên được nữa, trộm ngắm Vu Hoài Ngạn ngồi bên cạnh một cái, sau đó lén lút đưa tay vào trong túi, lân sờ mãi mới chạm tay được vào một chiếc gương nhỏ. Vừa rồi cô ngủ ở trên máy bay lâu như vậy, không biết trên mặt có bị han ra dấu vết gì hay không.Mặt kính nho nhỏ chiếu ra gương mặt của Ôn Chỉ Văn, cô còn chưa kịp nhìn đã phát hiện Vu Hoài Ngạn nghiêng đầu sang nhìn mình."Em đang làm gì đấy?" Anh lên tiếng hỏi.Ôn Chỉ Văn bị anh làm hoảng sợ, chột dạ mà cất chiếc gương nhỏ đi.Lại cảm thấy phản ứng của mình hơi quá đà, liền hỏi ngược lại: "Anh nhìn cái gì?"Vu Hoài Ngạn mỉm cười, duỗi tay sờ tóc cô nói: "Nhìn vợ của anh thật xinh đẹp".Chẳng có ai không thích nghe lời khen ngợi cả, Ôn Chỉ Văn "hừ" nhỏ một tiếng, khóe môi cũng nhịn không mà hơi cong lên."Coi như anh tinh mắt". Cô nhỏ giọng nói.Vu Hoài Ngạn thấy buồn cười.Nhưng anh cũng đang nói thật mà, vợ của anh thật sự rất xinh đẹp.Xe ô tô tiếp tục lăn bắn trên đường, không bao lâu, tốc độ rốt cuộc chậm lại, cuối cùng dừng lại ở bên ngoài một tòa kiến trúc.Ôn Chỉ Văn bước xuống xe, nhìn toà kiến trúc trước mặt, ngây ngẩn cả người. Rốt cuộc là cô lấy sự tự tin từ chỗ nào mới có thể cảm thấy người đàn ông Vu Hoài Ngạn này sẽ chuẩn bị niềm vui ngoài ý muốn gì đó cho cô chứ?Thế mà cô còn nghĩ là người đàn ông này cuối cùng cũng biết thế nào là lãng mạng.

Chương 239: Tưởng Bở