Bạc Lỵ mở mắt ra trong cơn đau đầu dữ dội, phát hiện mình đã thay một bộ quần áo khác — áo sơ mi, áo ghi lê, tất dài. Cả chất liệu lẫn đường may đều thô ráp, có chỗ còn bị sổ chỉ, mũi khâu cũng lệch lạc, toát ra một mùi mồ hôi lạ lẫm. Cô đang ở đâu? Ai đã thay quần áo cho cô? Bạc Lỵ theo bản năng chống người dậy, vén áo lên nhìn bụng, không có vết thương nào. Xắn tay áo lên, cánh tay cũng không có dấu vết kim tiêm. Cô chưa kịp thở phào thì đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng nổ lớn — “ĐÙNG!” Tiếp theo là một tràng cười xấu xa thô lỗ. “Thằng nhóc này cứng cỏi thật, bị buộc sau đuôi ngựa kéo lê lâu như vậy mà vẫn không hé răng một tiếng…” “Bắn một phát vào giữa hai chân nó xem nó còn cứng cỏi nữa không!” Lại một tràng cười ồ lên. “Không được đâu.” Một người nói: “Nếu làm nó thành tàn phế, quản lý sẽ giết chúng ta mất… Nó là cây rụng tiền của gánh xiếc đấy.” “Cây rụng tiền á? Nó á? Một đứa trẻ còn chưa đủ lông đủ cánh?” “Nó có tài lắm.” Người kia cười nói, quay đầu lại, huýt sáo gọi…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...