Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 119: Mang về làm đầu bếp 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Những đồ ăn này có thể hấp dẫn hắn.Muốn ăn thì muốn ăn.Sở Duyên cũng không quấy rầy tên mập mạp này xào rau.Mà lẳng lặng nhìn.Nhìn sắp được một nén nhang.Cuối cùng mập mạp cũng xào đồ xong, động tác nhanh chóng tắt lửa, đổ đồ ănđã nấu xong vào trong chén đĩa đã chuẩn bị sẵn.Sau khi đổ hết đồ ăn xong, mập mạp này mới quay đầu nhìn Sở Duyên đứng ởcửa phòng bếp, đôi mắt cẩn thận đánh giá Sở Duyên từ trên xuống dưới.Người này, hình như hắn ta không quen?Nhưng mà trái lại bộ dạng của người này phong nhã, tiên phong đạo cốt.Mập mạp suy tư trong đầu.“Ngươi là ai? Hai ta không quen đúng không?”Mập mạp mở miệng dò hỏi.“Không quen, gặp tức là có duyên, không phải bây giờ quen rồi sao?”Sở Duyên cười đáp lại.“Ta thấy ngươi ngửi được mùi đồ ăn mới tới đúng không? Ngươi đúng là đồtham ăn.”Mập mạp không lưu tình nói.“Đúng vậy, ta đúng là đồ tham ăn.”Sở Duyên gật đầu nói.Mập mạp: “…”Ngươi đúng là không có ý giải thích gì hết.Không cần chút mặt mũi nào.Mập mạp điên cuồng châm chọc trong lòng, mặt ngoài thì bày ra vẻ mặt lạnhlùng.“Ngươi muốn ăn, vậy ta phải cho ngươi ăn sao, ngươi nghĩ mình là ai? Đại năngcảnh giới Kim Đan hay cảnh giới Nguyên Anh? Có rất nhiều người muốn ăn đồăn của ta.”“Còn nữa, ngươi gia nhập tông môn khi nào? Bây giờ còn là phàm nhân đúngkhông? Sao nhìn thấy sư huynh không chào hỏi?”Giọng điệu của mập mạp không tốt lắm.Sở Duyên đứng ở cửa phòng bếp không để ý tới giọng điệu của mập mạp, ánhmắt nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay mập mạp.Hắn có một ý nghĩ rất lớn mật.Lấy mập mạp này đi.Vô Đạo Tông hắn đang thiếu một người nấu cơm cho đệ tử ăn.Mập mạp này nhìn tu vi cũng không được tốt lắm, giống như mới vào cảnh giớiLuyện Khí, chẳng bằng lấy mập mạp này đến Vô Đạo Tông đặc biệt nấu cơm.Phương pháp này có vẻ khả thi!Sở Duyên không trả lời câu hỏi của mập mạp, ánh mắt nhìn chằm chằm mậpmạp này.“Mập mạp, ngươi tên là gì?”“Ngươi có linh căn gì? Trong nhà có bao nhiêu người? Năm nay bao nhiêu tuổi?Có bạn bè gì không?”Đôi mắt Sở Duyên tỏa sáng hỏi tường tận thông tin của mập mạp này.“Nhà ngươi ở biển rộng à? Quản rộng như vậy làm gì? Còn nữa, nhớ phải gọisư huynh, nếu không có việc gì, bây giờ ngươi có thể đi ra ngoài.”Mập mạp trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.Thậm chí trong lời nói, vươn tay vung ra, đều dùng pháp lực cực hạn của cảnhgiới Luyện Khí, muốn đuổi Sở Duyên ra khỏi sân.“Nói thì nói, ra tay cái gì.”Sở Duyên nhíu mày.Cảnh giới Luyện Khí này dám ra tay trước mặt hắn sao?Thực sự nghĩ lão đại tương lai vô địch như hắn đang nói đùa à?Sở Duyên nhìn trái nhìn phải một lát, phát hiện gần đó không có những ngườikhác xong, pháp lực cảnh giới Kim Đan lập tức dâng lên, quả quyết dạy dỗ tênmập mạp này.…Nửa canh giờ sau.Mập mạp quần áo hỗn loạn, dang tay chân nằm hình chữ đại trên khu đất trống,vẻ mặt sững sờ, đờ đẫn trong mắt còn chưa tán đi.Đây…Đây…Đây…Đây là thứ đồ chơi gì thế.Gia hỏa xông tới này, là cảnh giới Kim Đan sao?Bây giờ đệ tử nhập môn, đều là cảnh giới Kim Đan à?Đùa cái gì thế.Bên kia, Sở Duyên đang ngồi trên ghế đá trong sân, có vẻ đăm chiêu nhìn mậpmạp này.Dưới “dốc lòng” thăm hỏi của hắn dài tận nửa canh giờ, mập mạp này đã nóihết toàn bộ.Mập mạp này tên Lý Nhị Cương, là một đầu bếp, đồng thời cũng là đồ bỏ đi, tuluyện ở Trường Hà Tông nửa năm vẫn là cảnh giới Luyện Khí.Dựa theo lời Lý Nhị Cương mới nói, trước đây khi ở phàm tục, hắn ta từng đạtđược chút truyền thừa đầu bếp của giới Tu Tiên, cho nên nấu cơm rất ngon, ởtrong phàm tục là đầu bếp tiếng tăm lừng lẫy, sau này vì cầu tu tiên, bái nhậpTrường Hà Tông.Chẳng qua tu luyện rất kém, dưới buồn bực, mới mỗi ngày tới đây nấu ăn.Ừm, Lý Nhị Cương này đúng là đồ bỏ đi.Tuy Lý Nhị Cương này là đồ bỏ đi, nhưng Sở Duyên cũng không có ý địnhnhận làm đồ đệ.Vì gia hỏa này là Hỏa Linh Căn, tư chất rất tốt, chẳng qua ngộ tính thấp, chonên mới tu luyện nửa năm vẫn là cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ.Xuất phát từ cẩn thận, Sở Duyên vẫn không muốn nhận đồ đệ có thể tu luyện.Nhỡ đâu đột nhiên ngộ tính bùng nổ, tu vi dâng cao thì sao?Vì phòng ngừa ngộ nhỡ, Sở Duyên vẫn lựa chọn Lý Nhị Cương này về làm đầubếp thì hơn.Làm đồ đệ sao? Không có khả năng!Sở Duyên hắn rất cẩn thận!Có linh căn, có thể tu luyện không được!Người chọn làm đầu bếp thì được.Nghĩ như thế, Sở Duyên đứng dậy.“Nhị Cương, đừng giả chết, dậy đi.”“Ta lại hỏi ngươi, ngươi nguyện ý theo ta rời khỏi Trường Hà Tông, đến tông tađảm nhiệm vị trí đầu bếp không?”Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.Nghe thấy những lời này.Mập mạp Lý Nhị Cương nằm trên đất bật người dậy, đứng thẳng người nhìn vềphía Sở Duyên.Đây là muốn mời hắn ta đến tông môn của đối phương sao

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Những đồ ăn này có thể hấp dẫn hắn.Muốn ăn thì muốn ăn.Sở Duyên cũng không quấy rầy tên mập mạp này xào rau.Mà lẳng lặng nhìn.Nhìn sắp được một nén nhang.Cuối cùng mập mạp cũng xào đồ xong, động tác nhanh chóng tắt lửa, đổ đồ ănđã nấu xong vào trong chén đĩa đã chuẩn bị sẵn.Sau khi đổ hết đồ ăn xong, mập mạp này mới quay đầu nhìn Sở Duyên đứng ởcửa phòng bếp, đôi mắt cẩn thận đánh giá Sở Duyên từ trên xuống dưới.Người này, hình như hắn ta không quen?Nhưng mà trái lại bộ dạng của người này phong nhã, tiên phong đạo cốt.Mập mạp suy tư trong đầu.“Ngươi là ai? Hai ta không quen đúng không?”Mập mạp mở miệng dò hỏi.“Không quen, gặp tức là có duyên, không phải bây giờ quen rồi sao?”Sở Duyên cười đáp lại.“Ta thấy ngươi ngửi được mùi đồ ăn mới tới đúng không? Ngươi đúng là đồtham ăn.”Mập mạp không lưu tình nói.“Đúng vậy, ta đúng là đồ tham ăn.”Sở Duyên gật đầu nói.Mập mạp: “…”Ngươi đúng là không có ý giải thích gì hết.Không cần chút mặt mũi nào.Mập mạp điên cuồng châm chọc trong lòng, mặt ngoài thì bày ra vẻ mặt lạnhlùng.“Ngươi muốn ăn, vậy ta phải cho ngươi ăn sao, ngươi nghĩ mình là ai? Đại năngcảnh giới Kim Đan hay cảnh giới Nguyên Anh? Có rất nhiều người muốn ăn đồăn của ta.”“Còn nữa, ngươi gia nhập tông môn khi nào? Bây giờ còn là phàm nhân đúngkhông? Sao nhìn thấy sư huynh không chào hỏi?”Giọng điệu của mập mạp không tốt lắm.Sở Duyên đứng ở cửa phòng bếp không để ý tới giọng điệu của mập mạp, ánhmắt nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay mập mạp.Hắn có một ý nghĩ rất lớn mật.Lấy mập mạp này đi.Vô Đạo Tông hắn đang thiếu một người nấu cơm cho đệ tử ăn.Mập mạp này nhìn tu vi cũng không được tốt lắm, giống như mới vào cảnh giớiLuyện Khí, chẳng bằng lấy mập mạp này đến Vô Đạo Tông đặc biệt nấu cơm.Phương pháp này có vẻ khả thi!Sở Duyên không trả lời câu hỏi của mập mạp, ánh mắt nhìn chằm chằm mậpmạp này.“Mập mạp, ngươi tên là gì?”“Ngươi có linh căn gì? Trong nhà có bao nhiêu người? Năm nay bao nhiêu tuổi?Có bạn bè gì không?”Đôi mắt Sở Duyên tỏa sáng hỏi tường tận thông tin của mập mạp này.“Nhà ngươi ở biển rộng à? Quản rộng như vậy làm gì? Còn nữa, nhớ phải gọisư huynh, nếu không có việc gì, bây giờ ngươi có thể đi ra ngoài.”Mập mạp trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.Thậm chí trong lời nói, vươn tay vung ra, đều dùng pháp lực cực hạn của cảnhgiới Luyện Khí, muốn đuổi Sở Duyên ra khỏi sân.“Nói thì nói, ra tay cái gì.”Sở Duyên nhíu mày.Cảnh giới Luyện Khí này dám ra tay trước mặt hắn sao?Thực sự nghĩ lão đại tương lai vô địch như hắn đang nói đùa à?Sở Duyên nhìn trái nhìn phải một lát, phát hiện gần đó không có những ngườikhác xong, pháp lực cảnh giới Kim Đan lập tức dâng lên, quả quyết dạy dỗ tênmập mạp này.…Nửa canh giờ sau.Mập mạp quần áo hỗn loạn, dang tay chân nằm hình chữ đại trên khu đất trống,vẻ mặt sững sờ, đờ đẫn trong mắt còn chưa tán đi.Đây…Đây…Đây…Đây là thứ đồ chơi gì thế.Gia hỏa xông tới này, là cảnh giới Kim Đan sao?Bây giờ đệ tử nhập môn, đều là cảnh giới Kim Đan à?Đùa cái gì thế.Bên kia, Sở Duyên đang ngồi trên ghế đá trong sân, có vẻ đăm chiêu nhìn mậpmạp này.Dưới “dốc lòng” thăm hỏi của hắn dài tận nửa canh giờ, mập mạp này đã nóihết toàn bộ.Mập mạp này tên Lý Nhị Cương, là một đầu bếp, đồng thời cũng là đồ bỏ đi, tuluyện ở Trường Hà Tông nửa năm vẫn là cảnh giới Luyện Khí.Dựa theo lời Lý Nhị Cương mới nói, trước đây khi ở phàm tục, hắn ta từng đạtđược chút truyền thừa đầu bếp của giới Tu Tiên, cho nên nấu cơm rất ngon, ởtrong phàm tục là đầu bếp tiếng tăm lừng lẫy, sau này vì cầu tu tiên, bái nhậpTrường Hà Tông.Chẳng qua tu luyện rất kém, dưới buồn bực, mới mỗi ngày tới đây nấu ăn.Ừm, Lý Nhị Cương này đúng là đồ bỏ đi.Tuy Lý Nhị Cương này là đồ bỏ đi, nhưng Sở Duyên cũng không có ý địnhnhận làm đồ đệ.Vì gia hỏa này là Hỏa Linh Căn, tư chất rất tốt, chẳng qua ngộ tính thấp, chonên mới tu luyện nửa năm vẫn là cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ.Xuất phát từ cẩn thận, Sở Duyên vẫn không muốn nhận đồ đệ có thể tu luyện.Nhỡ đâu đột nhiên ngộ tính bùng nổ, tu vi dâng cao thì sao?Vì phòng ngừa ngộ nhỡ, Sở Duyên vẫn lựa chọn Lý Nhị Cương này về làm đầubếp thì hơn.Làm đồ đệ sao? Không có khả năng!Sở Duyên hắn rất cẩn thận!Có linh căn, có thể tu luyện không được!Người chọn làm đầu bếp thì được.Nghĩ như thế, Sở Duyên đứng dậy.“Nhị Cương, đừng giả chết, dậy đi.”“Ta lại hỏi ngươi, ngươi nguyện ý theo ta rời khỏi Trường Hà Tông, đến tông tađảm nhiệm vị trí đầu bếp không?”Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.Nghe thấy những lời này.Mập mạp Lý Nhị Cương nằm trên đất bật người dậy, đứng thẳng người nhìn vềphía Sở Duyên.Đây là muốn mời hắn ta đến tông môn của đối phương sao

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Những đồ ăn này có thể hấp dẫn hắn.Muốn ăn thì muốn ăn.Sở Duyên cũng không quấy rầy tên mập mạp này xào rau.Mà lẳng lặng nhìn.Nhìn sắp được một nén nhang.Cuối cùng mập mạp cũng xào đồ xong, động tác nhanh chóng tắt lửa, đổ đồ ănđã nấu xong vào trong chén đĩa đã chuẩn bị sẵn.Sau khi đổ hết đồ ăn xong, mập mạp này mới quay đầu nhìn Sở Duyên đứng ởcửa phòng bếp, đôi mắt cẩn thận đánh giá Sở Duyên từ trên xuống dưới.Người này, hình như hắn ta không quen?Nhưng mà trái lại bộ dạng của người này phong nhã, tiên phong đạo cốt.Mập mạp suy tư trong đầu.“Ngươi là ai? Hai ta không quen đúng không?”Mập mạp mở miệng dò hỏi.“Không quen, gặp tức là có duyên, không phải bây giờ quen rồi sao?”Sở Duyên cười đáp lại.“Ta thấy ngươi ngửi được mùi đồ ăn mới tới đúng không? Ngươi đúng là đồtham ăn.”Mập mạp không lưu tình nói.“Đúng vậy, ta đúng là đồ tham ăn.”Sở Duyên gật đầu nói.Mập mạp: “…”Ngươi đúng là không có ý giải thích gì hết.Không cần chút mặt mũi nào.Mập mạp điên cuồng châm chọc trong lòng, mặt ngoài thì bày ra vẻ mặt lạnhlùng.“Ngươi muốn ăn, vậy ta phải cho ngươi ăn sao, ngươi nghĩ mình là ai? Đại năngcảnh giới Kim Đan hay cảnh giới Nguyên Anh? Có rất nhiều người muốn ăn đồăn của ta.”“Còn nữa, ngươi gia nhập tông môn khi nào? Bây giờ còn là phàm nhân đúngkhông? Sao nhìn thấy sư huynh không chào hỏi?”Giọng điệu của mập mạp không tốt lắm.Sở Duyên đứng ở cửa phòng bếp không để ý tới giọng điệu của mập mạp, ánhmắt nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay mập mạp.Hắn có một ý nghĩ rất lớn mật.Lấy mập mạp này đi.Vô Đạo Tông hắn đang thiếu một người nấu cơm cho đệ tử ăn.Mập mạp này nhìn tu vi cũng không được tốt lắm, giống như mới vào cảnh giớiLuyện Khí, chẳng bằng lấy mập mạp này đến Vô Đạo Tông đặc biệt nấu cơm.Phương pháp này có vẻ khả thi!Sở Duyên không trả lời câu hỏi của mập mạp, ánh mắt nhìn chằm chằm mậpmạp này.“Mập mạp, ngươi tên là gì?”“Ngươi có linh căn gì? Trong nhà có bao nhiêu người? Năm nay bao nhiêu tuổi?Có bạn bè gì không?”Đôi mắt Sở Duyên tỏa sáng hỏi tường tận thông tin của mập mạp này.“Nhà ngươi ở biển rộng à? Quản rộng như vậy làm gì? Còn nữa, nhớ phải gọisư huynh, nếu không có việc gì, bây giờ ngươi có thể đi ra ngoài.”Mập mạp trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.Thậm chí trong lời nói, vươn tay vung ra, đều dùng pháp lực cực hạn của cảnhgiới Luyện Khí, muốn đuổi Sở Duyên ra khỏi sân.“Nói thì nói, ra tay cái gì.”Sở Duyên nhíu mày.Cảnh giới Luyện Khí này dám ra tay trước mặt hắn sao?Thực sự nghĩ lão đại tương lai vô địch như hắn đang nói đùa à?Sở Duyên nhìn trái nhìn phải một lát, phát hiện gần đó không có những ngườikhác xong, pháp lực cảnh giới Kim Đan lập tức dâng lên, quả quyết dạy dỗ tênmập mạp này.…Nửa canh giờ sau.Mập mạp quần áo hỗn loạn, dang tay chân nằm hình chữ đại trên khu đất trống,vẻ mặt sững sờ, đờ đẫn trong mắt còn chưa tán đi.Đây…Đây…Đây…Đây là thứ đồ chơi gì thế.Gia hỏa xông tới này, là cảnh giới Kim Đan sao?Bây giờ đệ tử nhập môn, đều là cảnh giới Kim Đan à?Đùa cái gì thế.Bên kia, Sở Duyên đang ngồi trên ghế đá trong sân, có vẻ đăm chiêu nhìn mậpmạp này.Dưới “dốc lòng” thăm hỏi của hắn dài tận nửa canh giờ, mập mạp này đã nóihết toàn bộ.Mập mạp này tên Lý Nhị Cương, là một đầu bếp, đồng thời cũng là đồ bỏ đi, tuluyện ở Trường Hà Tông nửa năm vẫn là cảnh giới Luyện Khí.Dựa theo lời Lý Nhị Cương mới nói, trước đây khi ở phàm tục, hắn ta từng đạtđược chút truyền thừa đầu bếp của giới Tu Tiên, cho nên nấu cơm rất ngon, ởtrong phàm tục là đầu bếp tiếng tăm lừng lẫy, sau này vì cầu tu tiên, bái nhậpTrường Hà Tông.Chẳng qua tu luyện rất kém, dưới buồn bực, mới mỗi ngày tới đây nấu ăn.Ừm, Lý Nhị Cương này đúng là đồ bỏ đi.Tuy Lý Nhị Cương này là đồ bỏ đi, nhưng Sở Duyên cũng không có ý địnhnhận làm đồ đệ.Vì gia hỏa này là Hỏa Linh Căn, tư chất rất tốt, chẳng qua ngộ tính thấp, chonên mới tu luyện nửa năm vẫn là cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ.Xuất phát từ cẩn thận, Sở Duyên vẫn không muốn nhận đồ đệ có thể tu luyện.Nhỡ đâu đột nhiên ngộ tính bùng nổ, tu vi dâng cao thì sao?Vì phòng ngừa ngộ nhỡ, Sở Duyên vẫn lựa chọn Lý Nhị Cương này về làm đầubếp thì hơn.Làm đồ đệ sao? Không có khả năng!Sở Duyên hắn rất cẩn thận!Có linh căn, có thể tu luyện không được!Người chọn làm đầu bếp thì được.Nghĩ như thế, Sở Duyên đứng dậy.“Nhị Cương, đừng giả chết, dậy đi.”“Ta lại hỏi ngươi, ngươi nguyện ý theo ta rời khỏi Trường Hà Tông, đến tông tađảm nhiệm vị trí đầu bếp không?”Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.Nghe thấy những lời này.Mập mạp Lý Nhị Cương nằm trên đất bật người dậy, đứng thẳng người nhìn vềphía Sở Duyên.Đây là muốn mời hắn ta đến tông môn của đối phương sao

Chương 119: Mang về làm đầu bếp 1