Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 123: Đại sư huynh, huynh gạt ta 2
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đại sư huynh! Huynh gạt ta!Gương mặt Trương Hàn cứng đờ, mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn ta vội vàng muốnmượn Thái Âm Tinh chi lực, nhất niệm thành trận, chống đỡ công kích củaDiệp Lạc.Nhưng trong đầu hắn ta nghĩ thần đồ Thái Âm Tinh.Thái Âm Tinh lại không có một chút phản ứng gì.Trái tim của Trương Hàn thấp thỏm.Lúc này Thái Âm Tinh đã mặc kệ rồi sao?…Bên ngoài dãy núi nhỏ.Tô Càn Nguyên đang không chút để ý lùi về sau, trong lòng tràn ngập nghi ngờ.Không phải nói so tài một trận sao?Đại sư huynh lại bảo lão ta lùi ra phía sau.Đây là sợ ngộ thương tới lão ta à?Ồ.Ha ha.Ha ha ha.Dù sao lão ta cũng so được lực lượng với Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa cơ thể đượcdẫn Địa Sát rèn luyện.Cho cảnh giới Kim Đan bình thường cũng chưa chắc phá vỡ được cơ thể lão ta,tạo thành thương tổn với lão ta.Còn sợ ngộ thương tới lão ta sao?Tô Càn Nguyên bày tỏ mình không tin, so tài một trận, chẳng lẽ hai sư huynhcòn có thể đánh tới cấp bậc như cảnh giới Nguyên Anh, cảnh giới Hóa Thần?Sao có thể ngộ thương tới lão ta.Không phải lão ta khoác lác.Nếu thực sự có thể ngộ thương tới lão ta.Nhìn thấy dãy núi nhỏ này chưa? lão ta có thể ăn toàn bộ dãy núi nhỏ này!Không để lại chút cặn nào, ngay cả hòn đá nhỏ lão ta cũng nuốt hết!Tô Càn Nguyên nghĩ, nhìn khoảng cách một lát, hẳn là đủ, tùy ý tìm một hòn đánhỏ, chuẩn bị xoay người lại quan sát.Đúng lúc này.Một tiếng rầm vang lên.Lực áp lực cường đại rầm rầm hàng lâm, trấn áp cả dãy núi nhỏ, mặt đất nứt ravô số khe hở, từng cái cây như bị thứ gì đó cắt qua, đứt đoạn ở giữa, vô số cụcđá bay tán loạn xung quanh.Bùm!Tô Càn Nguyên hoàn toàn không có sức lực phản kháng, bị ép nằm sấp trên mặtđất, hôn lên mặt đất.Một lúc lâu sau, Tô Càn Nguyên mới thích ứng được lực áp bách đột nhiên xuấthiện, toàn thân quấn quanh sát khí, rất miễn cưỡng đứng dậy.Lão ta ngẩng đầu nhìn, đồng tử co rụt lại.Không biết từ lúc nào bầu trời mờ tối, kiếm bay đầy trời, đạo vận rất mạnhngưng tụ thành hình vờn quanh phi kiếm, mơ hồ có thế trấn áp bầu trời.Lực áp bách cường đại từ trên bầu trời hàng lâm.Muốn trấn áp toàn bộ.Chuyện này…Đây là đại sư huynh đang phát lực sao?Tô Càn Nguyên sững sờ.Không đợi lão ta lấy lại tinh thần.Chỉ thấy đột nhiên lại gió nổi mây phun, ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng mâytối tăm chiếu xuống bên dưới.Ngay sau đó, từng Trận Văn mang theo ánh lửa sinh ra, từ đằng xa lan tràn màđến.Chỉ trong nháy mắt, bao trùm mặt đất dưới người Tô Càn Nguyên.Tô Càn Nguyên còn đang ở trong trạng thái sững sờ.Những Trận Văn này lại bốc cháy lên từng đợt hỏa diễm rất nóng.Trên người Tô Càn Nguyên lập tức bị dính hỏa diễm, may mà Địa Sát Chi Khítrên người lão ta đủ, lập tức che giấu hết hỏa diễm.Lúc này, trong lòng Tô Càn Nguyên rất hỗn loạn.Đại sư huynh và nhị sư huynh không phải nói muốn so tài sao?Tư thế này, con mẹ nó mà gọi là so tài?Đây là đang liều mạng đúng không?Sư tôn!Sư tôn người ở đâu!Mau trở về ngăn cản, hai vị sư huynh điên rồi!Không đợi Tô Càn Nguyên nghĩ nhiều.Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua.Cơ thể Tô Càn Nguyên không thể khống chế, giống như diều đứt dây, bay phầnphật ra ngoài.…Trong dãy núi.Diệp Lạc đứng trong không trung, dưới chân đạp phi kiếm, bên cạnh là Vô TẫnKiếm Hồ trôi nổi, từng phi kiếm không ngừng bay từ trong hồ lô ra, đạo vậncường đại tỏa từ người hắn ta ra.Khí thế của hắn ta lập tức bay thẳng lên tới cảnh giới Hóa Thần.Nhưng đây cũng không phải là toàn lực của Diệp Lạc.Diệp Lạc đạt được truyền thừa của Thái Cổ Kiếm Tôn.Thực lực đã sớm đạt tới cảnh giới Độ Kiếp.Diệp Lạc không có ý dùng toàn lực.Bởi vì hắn ta nhìn nhị sư đệ của hắn ta, rất không đúng.Ở trong tầm mắt của Diệp Lạc.Trong dãy núi nhanh chóng tạo thành trận pháp, uy năng giống như chỉ có cảnhgiới Nguyên Anh sơ kỳ.Chẳng lẽ nhị sư đệ này chỉ có thực lực cấp bậc như vậy?Diệp Lạc có chút không tin, cho nên không tính toán phát động công kích, màđợi nhị sư đệ này bày trận xong.Nếu không thì ngay vừa rồi hắn ta đã phát động công kích.Còn Trương Hàn.Hiện giờ hắn ta đang vội.Trong đầu điên cuồng cấu tứ thần đồ Thái Âm Tinh.Nhưng Thái Âm Tinh không có bất cứ phản ứng gì.Lúc này vẻ mặt Trương Hàn âm trầm.Không có Thái Âm Tinh giúp đỡ.Sức chiến đấu của hắn ta sẽ giảm đi nhiều.Trương Hàn không biết phải làm sao, chỉ có thể nghĩ ra Thái Dương Tinh, bàyCửu Ngục Khốn Long Trận, vây khốn mình lại, sợ bị đại sư huynh treo lênđánh.Trong lòng hắn ta điên cuồng suy nghĩ biện pháp.Nhưng tạm thời, căn bản không nghĩ ra được biện pháp gì.Hắn ta xem như đã nhìn ra.Đại sư huynh đâu muốn so tài với hắn ta!Rõ ràng là muốn đánh hắn ta!“Nhị sư đệ, chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong, sư huynh muốn lĩnh giáo trậnpháp của đệ một chút.”Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Lạc truyền tới
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đại sư huynh! Huynh gạt ta!Gương mặt Trương Hàn cứng đờ, mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn ta vội vàng muốnmượn Thái Âm Tinh chi lực, nhất niệm thành trận, chống đỡ công kích củaDiệp Lạc.Nhưng trong đầu hắn ta nghĩ thần đồ Thái Âm Tinh.Thái Âm Tinh lại không có một chút phản ứng gì.Trái tim của Trương Hàn thấp thỏm.Lúc này Thái Âm Tinh đã mặc kệ rồi sao?…Bên ngoài dãy núi nhỏ.Tô Càn Nguyên đang không chút để ý lùi về sau, trong lòng tràn ngập nghi ngờ.Không phải nói so tài một trận sao?Đại sư huynh lại bảo lão ta lùi ra phía sau.Đây là sợ ngộ thương tới lão ta à?Ồ.Ha ha.Ha ha ha.Dù sao lão ta cũng so được lực lượng với Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa cơ thể đượcdẫn Địa Sát rèn luyện.Cho cảnh giới Kim Đan bình thường cũng chưa chắc phá vỡ được cơ thể lão ta,tạo thành thương tổn với lão ta.Còn sợ ngộ thương tới lão ta sao?Tô Càn Nguyên bày tỏ mình không tin, so tài một trận, chẳng lẽ hai sư huynhcòn có thể đánh tới cấp bậc như cảnh giới Nguyên Anh, cảnh giới Hóa Thần?Sao có thể ngộ thương tới lão ta.Không phải lão ta khoác lác.Nếu thực sự có thể ngộ thương tới lão ta.Nhìn thấy dãy núi nhỏ này chưa? lão ta có thể ăn toàn bộ dãy núi nhỏ này!Không để lại chút cặn nào, ngay cả hòn đá nhỏ lão ta cũng nuốt hết!Tô Càn Nguyên nghĩ, nhìn khoảng cách một lát, hẳn là đủ, tùy ý tìm một hòn đánhỏ, chuẩn bị xoay người lại quan sát.Đúng lúc này.Một tiếng rầm vang lên.Lực áp lực cường đại rầm rầm hàng lâm, trấn áp cả dãy núi nhỏ, mặt đất nứt ravô số khe hở, từng cái cây như bị thứ gì đó cắt qua, đứt đoạn ở giữa, vô số cụcđá bay tán loạn xung quanh.Bùm!Tô Càn Nguyên hoàn toàn không có sức lực phản kháng, bị ép nằm sấp trên mặtđất, hôn lên mặt đất.Một lúc lâu sau, Tô Càn Nguyên mới thích ứng được lực áp bách đột nhiên xuấthiện, toàn thân quấn quanh sát khí, rất miễn cưỡng đứng dậy.Lão ta ngẩng đầu nhìn, đồng tử co rụt lại.Không biết từ lúc nào bầu trời mờ tối, kiếm bay đầy trời, đạo vận rất mạnhngưng tụ thành hình vờn quanh phi kiếm, mơ hồ có thế trấn áp bầu trời.Lực áp bách cường đại từ trên bầu trời hàng lâm.Muốn trấn áp toàn bộ.Chuyện này…Đây là đại sư huynh đang phát lực sao?Tô Càn Nguyên sững sờ.Không đợi lão ta lấy lại tinh thần.Chỉ thấy đột nhiên lại gió nổi mây phun, ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng mâytối tăm chiếu xuống bên dưới.Ngay sau đó, từng Trận Văn mang theo ánh lửa sinh ra, từ đằng xa lan tràn màđến.Chỉ trong nháy mắt, bao trùm mặt đất dưới người Tô Càn Nguyên.Tô Càn Nguyên còn đang ở trong trạng thái sững sờ.Những Trận Văn này lại bốc cháy lên từng đợt hỏa diễm rất nóng.Trên người Tô Càn Nguyên lập tức bị dính hỏa diễm, may mà Địa Sát Chi Khítrên người lão ta đủ, lập tức che giấu hết hỏa diễm.Lúc này, trong lòng Tô Càn Nguyên rất hỗn loạn.Đại sư huynh và nhị sư huynh không phải nói muốn so tài sao?Tư thế này, con mẹ nó mà gọi là so tài?Đây là đang liều mạng đúng không?Sư tôn!Sư tôn người ở đâu!Mau trở về ngăn cản, hai vị sư huynh điên rồi!Không đợi Tô Càn Nguyên nghĩ nhiều.Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua.Cơ thể Tô Càn Nguyên không thể khống chế, giống như diều đứt dây, bay phầnphật ra ngoài.…Trong dãy núi.Diệp Lạc đứng trong không trung, dưới chân đạp phi kiếm, bên cạnh là Vô TẫnKiếm Hồ trôi nổi, từng phi kiếm không ngừng bay từ trong hồ lô ra, đạo vậncường đại tỏa từ người hắn ta ra.Khí thế của hắn ta lập tức bay thẳng lên tới cảnh giới Hóa Thần.Nhưng đây cũng không phải là toàn lực của Diệp Lạc.Diệp Lạc đạt được truyền thừa của Thái Cổ Kiếm Tôn.Thực lực đã sớm đạt tới cảnh giới Độ Kiếp.Diệp Lạc không có ý dùng toàn lực.Bởi vì hắn ta nhìn nhị sư đệ của hắn ta, rất không đúng.Ở trong tầm mắt của Diệp Lạc.Trong dãy núi nhanh chóng tạo thành trận pháp, uy năng giống như chỉ có cảnhgiới Nguyên Anh sơ kỳ.Chẳng lẽ nhị sư đệ này chỉ có thực lực cấp bậc như vậy?Diệp Lạc có chút không tin, cho nên không tính toán phát động công kích, màđợi nhị sư đệ này bày trận xong.Nếu không thì ngay vừa rồi hắn ta đã phát động công kích.Còn Trương Hàn.Hiện giờ hắn ta đang vội.Trong đầu điên cuồng cấu tứ thần đồ Thái Âm Tinh.Nhưng Thái Âm Tinh không có bất cứ phản ứng gì.Lúc này vẻ mặt Trương Hàn âm trầm.Không có Thái Âm Tinh giúp đỡ.Sức chiến đấu của hắn ta sẽ giảm đi nhiều.Trương Hàn không biết phải làm sao, chỉ có thể nghĩ ra Thái Dương Tinh, bàyCửu Ngục Khốn Long Trận, vây khốn mình lại, sợ bị đại sư huynh treo lênđánh.Trong lòng hắn ta điên cuồng suy nghĩ biện pháp.Nhưng tạm thời, căn bản không nghĩ ra được biện pháp gì.Hắn ta xem như đã nhìn ra.Đại sư huynh đâu muốn so tài với hắn ta!Rõ ràng là muốn đánh hắn ta!“Nhị sư đệ, chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong, sư huynh muốn lĩnh giáo trậnpháp của đệ một chút.”Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Lạc truyền tới
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đại sư huynh! Huynh gạt ta!Gương mặt Trương Hàn cứng đờ, mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn ta vội vàng muốnmượn Thái Âm Tinh chi lực, nhất niệm thành trận, chống đỡ công kích củaDiệp Lạc.Nhưng trong đầu hắn ta nghĩ thần đồ Thái Âm Tinh.Thái Âm Tinh lại không có một chút phản ứng gì.Trái tim của Trương Hàn thấp thỏm.Lúc này Thái Âm Tinh đã mặc kệ rồi sao?…Bên ngoài dãy núi nhỏ.Tô Càn Nguyên đang không chút để ý lùi về sau, trong lòng tràn ngập nghi ngờ.Không phải nói so tài một trận sao?Đại sư huynh lại bảo lão ta lùi ra phía sau.Đây là sợ ngộ thương tới lão ta à?Ồ.Ha ha.Ha ha ha.Dù sao lão ta cũng so được lực lượng với Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa cơ thể đượcdẫn Địa Sát rèn luyện.Cho cảnh giới Kim Đan bình thường cũng chưa chắc phá vỡ được cơ thể lão ta,tạo thành thương tổn với lão ta.Còn sợ ngộ thương tới lão ta sao?Tô Càn Nguyên bày tỏ mình không tin, so tài một trận, chẳng lẽ hai sư huynhcòn có thể đánh tới cấp bậc như cảnh giới Nguyên Anh, cảnh giới Hóa Thần?Sao có thể ngộ thương tới lão ta.Không phải lão ta khoác lác.Nếu thực sự có thể ngộ thương tới lão ta.Nhìn thấy dãy núi nhỏ này chưa? lão ta có thể ăn toàn bộ dãy núi nhỏ này!Không để lại chút cặn nào, ngay cả hòn đá nhỏ lão ta cũng nuốt hết!Tô Càn Nguyên nghĩ, nhìn khoảng cách một lát, hẳn là đủ, tùy ý tìm một hòn đánhỏ, chuẩn bị xoay người lại quan sát.Đúng lúc này.Một tiếng rầm vang lên.Lực áp lực cường đại rầm rầm hàng lâm, trấn áp cả dãy núi nhỏ, mặt đất nứt ravô số khe hở, từng cái cây như bị thứ gì đó cắt qua, đứt đoạn ở giữa, vô số cụcđá bay tán loạn xung quanh.Bùm!Tô Càn Nguyên hoàn toàn không có sức lực phản kháng, bị ép nằm sấp trên mặtđất, hôn lên mặt đất.Một lúc lâu sau, Tô Càn Nguyên mới thích ứng được lực áp bách đột nhiên xuấthiện, toàn thân quấn quanh sát khí, rất miễn cưỡng đứng dậy.Lão ta ngẩng đầu nhìn, đồng tử co rụt lại.Không biết từ lúc nào bầu trời mờ tối, kiếm bay đầy trời, đạo vận rất mạnhngưng tụ thành hình vờn quanh phi kiếm, mơ hồ có thế trấn áp bầu trời.Lực áp bách cường đại từ trên bầu trời hàng lâm.Muốn trấn áp toàn bộ.Chuyện này…Đây là đại sư huynh đang phát lực sao?Tô Càn Nguyên sững sờ.Không đợi lão ta lấy lại tinh thần.Chỉ thấy đột nhiên lại gió nổi mây phun, ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng mâytối tăm chiếu xuống bên dưới.Ngay sau đó, từng Trận Văn mang theo ánh lửa sinh ra, từ đằng xa lan tràn màđến.Chỉ trong nháy mắt, bao trùm mặt đất dưới người Tô Càn Nguyên.Tô Càn Nguyên còn đang ở trong trạng thái sững sờ.Những Trận Văn này lại bốc cháy lên từng đợt hỏa diễm rất nóng.Trên người Tô Càn Nguyên lập tức bị dính hỏa diễm, may mà Địa Sát Chi Khítrên người lão ta đủ, lập tức che giấu hết hỏa diễm.Lúc này, trong lòng Tô Càn Nguyên rất hỗn loạn.Đại sư huynh và nhị sư huynh không phải nói muốn so tài sao?Tư thế này, con mẹ nó mà gọi là so tài?Đây là đang liều mạng đúng không?Sư tôn!Sư tôn người ở đâu!Mau trở về ngăn cản, hai vị sư huynh điên rồi!Không đợi Tô Càn Nguyên nghĩ nhiều.Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua.Cơ thể Tô Càn Nguyên không thể khống chế, giống như diều đứt dây, bay phầnphật ra ngoài.…Trong dãy núi.Diệp Lạc đứng trong không trung, dưới chân đạp phi kiếm, bên cạnh là Vô TẫnKiếm Hồ trôi nổi, từng phi kiếm không ngừng bay từ trong hồ lô ra, đạo vậncường đại tỏa từ người hắn ta ra.Khí thế của hắn ta lập tức bay thẳng lên tới cảnh giới Hóa Thần.Nhưng đây cũng không phải là toàn lực của Diệp Lạc.Diệp Lạc đạt được truyền thừa của Thái Cổ Kiếm Tôn.Thực lực đã sớm đạt tới cảnh giới Độ Kiếp.Diệp Lạc không có ý dùng toàn lực.Bởi vì hắn ta nhìn nhị sư đệ của hắn ta, rất không đúng.Ở trong tầm mắt của Diệp Lạc.Trong dãy núi nhanh chóng tạo thành trận pháp, uy năng giống như chỉ có cảnhgiới Nguyên Anh sơ kỳ.Chẳng lẽ nhị sư đệ này chỉ có thực lực cấp bậc như vậy?Diệp Lạc có chút không tin, cho nên không tính toán phát động công kích, màđợi nhị sư đệ này bày trận xong.Nếu không thì ngay vừa rồi hắn ta đã phát động công kích.Còn Trương Hàn.Hiện giờ hắn ta đang vội.Trong đầu điên cuồng cấu tứ thần đồ Thái Âm Tinh.Nhưng Thái Âm Tinh không có bất cứ phản ứng gì.Lúc này vẻ mặt Trương Hàn âm trầm.Không có Thái Âm Tinh giúp đỡ.Sức chiến đấu của hắn ta sẽ giảm đi nhiều.Trương Hàn không biết phải làm sao, chỉ có thể nghĩ ra Thái Dương Tinh, bàyCửu Ngục Khốn Long Trận, vây khốn mình lại, sợ bị đại sư huynh treo lênđánh.Trong lòng hắn ta điên cuồng suy nghĩ biện pháp.Nhưng tạm thời, căn bản không nghĩ ra được biện pháp gì.Hắn ta xem như đã nhìn ra.Đại sư huynh đâu muốn so tài với hắn ta!Rõ ràng là muốn đánh hắn ta!“Nhị sư đệ, chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong, sư huynh muốn lĩnh giáo trậnpháp của đệ một chút.”Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Lạc truyền tới