Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 133: Muốn tự hắn ta xây phòng bếp 1
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Khi đi tới cửa đại điện.Sở Duyên dừng bước một lát, quay lưng về phía Diệp Lạc mở miệng.“Lạc Nhi, sau khi xuống núi chăm chỉ tu hành, nếu như tương lai trêu chọcphiền phức, có thể lên núi tìm vi sư, vi sư nhất định sẽ bảo vệ con chu toàn.”Trong suy nghĩ của Sở Duyên.Tương lai hắn sẽ thành vô địch, nếu như đến lúc đó đệ tử này thực sự trêu chọcphiền phức.Đương nhiên là Sở Duyên nguyện ý bảo vệ đệ tử này…Tô Càn Nguyên dẫn theo Lý Nhị Cương đi ở bên trong Vô Đạo Tông.“Nhìn nhiều một cái, Vô Đạo Tông bọn ta vẫn tương đối rộng, ồ, chỗ đó là điệnTruyền Pháp, nghe nói bên trong có công pháp so được với cả Đông Châu.”“Nhưng mà ta chưa từng tiến vào, bình thường đều là nhị sư huynh ở bên trong,không có nhị sư huynh hoặc sư tôn đồng ý, ta cũng không dám vào.”“Nhìn thấy không, ở ngay phía trước, là Thần Binh Các của tông môn ta, tìnhhình cụ thể ta cũng không rõ, bởi vì ta chưa từng tiến vào.”“Còn có rất nhiều điện phủ đều ở trạng thái chưa mở, ta đoán sư tôn cảm thấybọn ta vẫn chưa cần dùng tới những điện phủ này, cho nên tạm thời chưa mởra.”Hai người hành tẩu trên đường ở Vô Đạo Tông.Tô Càn Nguyên đang giới thiệu đủ loại về Vô Đạo Tông cho mập mạp Lý NhịCương nghe.Khi đi ngang qua điện Truyền Pháp và Thần Binh Các.Tô Càn Nguyên lộ ra vẻ mặt rộn rạo, muốn đi vào nhìn một cái.Nhưng sau khi lão ta tiến vào tông, không có được sự cho phép của sư tôn, thậmchí là sự cho phép của nhị sư huynh, đâu dám đi vào hai vị trí này.Tô Càn Nguyên đâu biết rằng, Vô Đạo Tông không có quy củ này.Hai vị trí này Sở Duyên không thèm để ý.Trong đám đệ tử cùng trang lứa Diệp Lạc và Trương Hàn, quy củ bất thành vănlà muốn tiến vào thì vào.Nhưng Tô Càn Nguyên đâu biết những chuyện này.Lão ta vẫn luôn không dám đi vào.Thậm chí hỏi một câu có thể tiến vào hay không đều không dám.Còn Lý Nhị Cương.Hắn ta đang vặn vẹo cơ thể mập mạp, đi theo Tô Càn Nguyên đi ở phía trước,vừa đi, vừa quan sát đủ loại kiến trúc của Vô Đạo Tông.Tô Càn Nguyên ở bên cạnh tiếp tục ngay thẳng giới thiệu Vô Đạo Tông bọn họcho Lý Nhị Cương.“Các kiến trúc ở ngay trước mắt ngươi, ngươi có thể tự mình quan sát, ta nóicho ngươi nghe một chút về hiện trạng của Vô Đạo Tông bọn ta.”“Hiện giờ trong Vô Đạo Tông bọn ta bao gồm cả sư tôn, cũng chỉ có bốn người,đại sư huynh Diệp Lạc, nhị sư huynh Trương Hàn, còn cả ta.”“Cũng chính vì ít người, cho nên Vô Đạo Tông chúng ta nhìn vắng vẻ như vậy.”Tô Càn Nguyên chậm rãi nói.Lão ta nói xong, phát hiện bên cạnh không có động tĩnh.Không khỏi xoay người nhìn.Chỉ thấy Lý Nhị Cương ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nghĩ gì.Tô Càn Nguyên vỗ gáy, lập tức phát hiện mình nói sai rồi.Cái gì mà trong tông chỉ còn bốn người, đây không phải nói người ta khôngphải người sao.“Chuyện đó, trù sư huynh đệ, ngươi đừng để ý, ta không có ý châm chọc ngươi,ta chỉ là nói trong Vô Đạo Tông chỉ có bốn người, tính cả ngươi là năm người.”Tô Càn Nguyên sờ cái đầu trọc của mình, nói.“Không sao không sao, ta chỉ có chút cảm khái, vậy mà người trong tông mônẩn thế lại ít như vậy.”Lý Nhị Cương hoàn hồn, vội vàng xua tay nói.Những lời này vừa nói ra.Tô Càn Nguyên lộ ra tươi cười, vỗ bả vai Lý Nhị Cương.“Chuyện này ngươi không biết đâu?”“Tuy Vô Đạo Tông là tông môn ẩn thế, nhưng các trưởng bối trong tông môn đãsớm phi thăng, cho nên mới vắng vẻ như thế.”“Sư tôn cũng sắp phi thăng, có khả năng ngươi không biết, nhưng mà ta biết,nghe nói trước đây sư tôn có khí tức cảnh giới Nguyên Anh, nhưng hiện giờbiến thành cảnh giới Kim Đan.”“Ta đoán đợi khí tức của sư tôn hóa thành phàm nhân, sẽ là lúc sư tôn phithăng!”Tô Càn Nguyên cười nói.Những chuyện này đều là lão ta dựa theo lời Diệp Lạc nói, lại dựa vào suy đoáncủa mình biên soạn ra.Nghe thấy những lời này, đôi mắt Lý Nhị Cương trợn to.Giống như bị dọa sợ.Ngươi hỏi ta vì sao tông môn ít người? Đó là vì người trong tông môn nhà ta đãphi thăng…Những lời này vừa nói ra, không bị dọa sợ mới lạ.Nếu là những người khác nói, vậy Lý Nhị Cương đánh chết cũng không tin.Nhưng đây là tông môn ẩn thế, hắn ta không tin không được.“Không hổ là tông môn truyền thừa ba trăm vạn năm!”Lý Nhị Cương không nhịn được cảm khái.Người nói vô ý người nghe có tâm.Tô Càn Nguyên đầu trọc vốn đang thảnh thơi nghe thấy câu này.Thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.Đùa gì thế.Sao lại truyền thừa ba trăm vạn năm rồi hả? Người nào truyền?Thông qua chìa khóa của Diệp Lạc lần trước.Tô Càn Nguyên chỉ suy đoán, Vô Đạo Tông có lịch sử truyền thừa ít nhất bavạn năm mà thôi.Chuyển sang một đầu bếp, sao lại nói Vô Đạo Tông truyền thừa ba trăm vạnnăm?Ba trăm vạn năm đấy.Đây không phải là một vạn hai vạn năm có thể so sánh.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Khi đi tới cửa đại điện.Sở Duyên dừng bước một lát, quay lưng về phía Diệp Lạc mở miệng.“Lạc Nhi, sau khi xuống núi chăm chỉ tu hành, nếu như tương lai trêu chọcphiền phức, có thể lên núi tìm vi sư, vi sư nhất định sẽ bảo vệ con chu toàn.”Trong suy nghĩ của Sở Duyên.Tương lai hắn sẽ thành vô địch, nếu như đến lúc đó đệ tử này thực sự trêu chọcphiền phức.Đương nhiên là Sở Duyên nguyện ý bảo vệ đệ tử này…Tô Càn Nguyên dẫn theo Lý Nhị Cương đi ở bên trong Vô Đạo Tông.“Nhìn nhiều một cái, Vô Đạo Tông bọn ta vẫn tương đối rộng, ồ, chỗ đó là điệnTruyền Pháp, nghe nói bên trong có công pháp so được với cả Đông Châu.”“Nhưng mà ta chưa từng tiến vào, bình thường đều là nhị sư huynh ở bên trong,không có nhị sư huynh hoặc sư tôn đồng ý, ta cũng không dám vào.”“Nhìn thấy không, ở ngay phía trước, là Thần Binh Các của tông môn ta, tìnhhình cụ thể ta cũng không rõ, bởi vì ta chưa từng tiến vào.”“Còn có rất nhiều điện phủ đều ở trạng thái chưa mở, ta đoán sư tôn cảm thấybọn ta vẫn chưa cần dùng tới những điện phủ này, cho nên tạm thời chưa mởra.”Hai người hành tẩu trên đường ở Vô Đạo Tông.Tô Càn Nguyên đang giới thiệu đủ loại về Vô Đạo Tông cho mập mạp Lý NhịCương nghe.Khi đi ngang qua điện Truyền Pháp và Thần Binh Các.Tô Càn Nguyên lộ ra vẻ mặt rộn rạo, muốn đi vào nhìn một cái.Nhưng sau khi lão ta tiến vào tông, không có được sự cho phép của sư tôn, thậmchí là sự cho phép của nhị sư huynh, đâu dám đi vào hai vị trí này.Tô Càn Nguyên đâu biết rằng, Vô Đạo Tông không có quy củ này.Hai vị trí này Sở Duyên không thèm để ý.Trong đám đệ tử cùng trang lứa Diệp Lạc và Trương Hàn, quy củ bất thành vănlà muốn tiến vào thì vào.Nhưng Tô Càn Nguyên đâu biết những chuyện này.Lão ta vẫn luôn không dám đi vào.Thậm chí hỏi một câu có thể tiến vào hay không đều không dám.Còn Lý Nhị Cương.Hắn ta đang vặn vẹo cơ thể mập mạp, đi theo Tô Càn Nguyên đi ở phía trước,vừa đi, vừa quan sát đủ loại kiến trúc của Vô Đạo Tông.Tô Càn Nguyên ở bên cạnh tiếp tục ngay thẳng giới thiệu Vô Đạo Tông bọn họcho Lý Nhị Cương.“Các kiến trúc ở ngay trước mắt ngươi, ngươi có thể tự mình quan sát, ta nóicho ngươi nghe một chút về hiện trạng của Vô Đạo Tông bọn ta.”“Hiện giờ trong Vô Đạo Tông bọn ta bao gồm cả sư tôn, cũng chỉ có bốn người,đại sư huynh Diệp Lạc, nhị sư huynh Trương Hàn, còn cả ta.”“Cũng chính vì ít người, cho nên Vô Đạo Tông chúng ta nhìn vắng vẻ như vậy.”Tô Càn Nguyên chậm rãi nói.Lão ta nói xong, phát hiện bên cạnh không có động tĩnh.Không khỏi xoay người nhìn.Chỉ thấy Lý Nhị Cương ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nghĩ gì.Tô Càn Nguyên vỗ gáy, lập tức phát hiện mình nói sai rồi.Cái gì mà trong tông chỉ còn bốn người, đây không phải nói người ta khôngphải người sao.“Chuyện đó, trù sư huynh đệ, ngươi đừng để ý, ta không có ý châm chọc ngươi,ta chỉ là nói trong Vô Đạo Tông chỉ có bốn người, tính cả ngươi là năm người.”Tô Càn Nguyên sờ cái đầu trọc của mình, nói.“Không sao không sao, ta chỉ có chút cảm khái, vậy mà người trong tông mônẩn thế lại ít như vậy.”Lý Nhị Cương hoàn hồn, vội vàng xua tay nói.Những lời này vừa nói ra.Tô Càn Nguyên lộ ra tươi cười, vỗ bả vai Lý Nhị Cương.“Chuyện này ngươi không biết đâu?”“Tuy Vô Đạo Tông là tông môn ẩn thế, nhưng các trưởng bối trong tông môn đãsớm phi thăng, cho nên mới vắng vẻ như thế.”“Sư tôn cũng sắp phi thăng, có khả năng ngươi không biết, nhưng mà ta biết,nghe nói trước đây sư tôn có khí tức cảnh giới Nguyên Anh, nhưng hiện giờbiến thành cảnh giới Kim Đan.”“Ta đoán đợi khí tức của sư tôn hóa thành phàm nhân, sẽ là lúc sư tôn phithăng!”Tô Càn Nguyên cười nói.Những chuyện này đều là lão ta dựa theo lời Diệp Lạc nói, lại dựa vào suy đoáncủa mình biên soạn ra.Nghe thấy những lời này, đôi mắt Lý Nhị Cương trợn to.Giống như bị dọa sợ.Ngươi hỏi ta vì sao tông môn ít người? Đó là vì người trong tông môn nhà ta đãphi thăng…Những lời này vừa nói ra, không bị dọa sợ mới lạ.Nếu là những người khác nói, vậy Lý Nhị Cương đánh chết cũng không tin.Nhưng đây là tông môn ẩn thế, hắn ta không tin không được.“Không hổ là tông môn truyền thừa ba trăm vạn năm!”Lý Nhị Cương không nhịn được cảm khái.Người nói vô ý người nghe có tâm.Tô Càn Nguyên đầu trọc vốn đang thảnh thơi nghe thấy câu này.Thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.Đùa gì thế.Sao lại truyền thừa ba trăm vạn năm rồi hả? Người nào truyền?Thông qua chìa khóa của Diệp Lạc lần trước.Tô Càn Nguyên chỉ suy đoán, Vô Đạo Tông có lịch sử truyền thừa ít nhất bavạn năm mà thôi.Chuyển sang một đầu bếp, sao lại nói Vô Đạo Tông truyền thừa ba trăm vạnnăm?Ba trăm vạn năm đấy.Đây không phải là một vạn hai vạn năm có thể so sánh.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Khi đi tới cửa đại điện.Sở Duyên dừng bước một lát, quay lưng về phía Diệp Lạc mở miệng.“Lạc Nhi, sau khi xuống núi chăm chỉ tu hành, nếu như tương lai trêu chọcphiền phức, có thể lên núi tìm vi sư, vi sư nhất định sẽ bảo vệ con chu toàn.”Trong suy nghĩ của Sở Duyên.Tương lai hắn sẽ thành vô địch, nếu như đến lúc đó đệ tử này thực sự trêu chọcphiền phức.Đương nhiên là Sở Duyên nguyện ý bảo vệ đệ tử này…Tô Càn Nguyên dẫn theo Lý Nhị Cương đi ở bên trong Vô Đạo Tông.“Nhìn nhiều một cái, Vô Đạo Tông bọn ta vẫn tương đối rộng, ồ, chỗ đó là điệnTruyền Pháp, nghe nói bên trong có công pháp so được với cả Đông Châu.”“Nhưng mà ta chưa từng tiến vào, bình thường đều là nhị sư huynh ở bên trong,không có nhị sư huynh hoặc sư tôn đồng ý, ta cũng không dám vào.”“Nhìn thấy không, ở ngay phía trước, là Thần Binh Các của tông môn ta, tìnhhình cụ thể ta cũng không rõ, bởi vì ta chưa từng tiến vào.”“Còn có rất nhiều điện phủ đều ở trạng thái chưa mở, ta đoán sư tôn cảm thấybọn ta vẫn chưa cần dùng tới những điện phủ này, cho nên tạm thời chưa mởra.”Hai người hành tẩu trên đường ở Vô Đạo Tông.Tô Càn Nguyên đang giới thiệu đủ loại về Vô Đạo Tông cho mập mạp Lý NhịCương nghe.Khi đi ngang qua điện Truyền Pháp và Thần Binh Các.Tô Càn Nguyên lộ ra vẻ mặt rộn rạo, muốn đi vào nhìn một cái.Nhưng sau khi lão ta tiến vào tông, không có được sự cho phép của sư tôn, thậmchí là sự cho phép của nhị sư huynh, đâu dám đi vào hai vị trí này.Tô Càn Nguyên đâu biết rằng, Vô Đạo Tông không có quy củ này.Hai vị trí này Sở Duyên không thèm để ý.Trong đám đệ tử cùng trang lứa Diệp Lạc và Trương Hàn, quy củ bất thành vănlà muốn tiến vào thì vào.Nhưng Tô Càn Nguyên đâu biết những chuyện này.Lão ta vẫn luôn không dám đi vào.Thậm chí hỏi một câu có thể tiến vào hay không đều không dám.Còn Lý Nhị Cương.Hắn ta đang vặn vẹo cơ thể mập mạp, đi theo Tô Càn Nguyên đi ở phía trước,vừa đi, vừa quan sát đủ loại kiến trúc của Vô Đạo Tông.Tô Càn Nguyên ở bên cạnh tiếp tục ngay thẳng giới thiệu Vô Đạo Tông bọn họcho Lý Nhị Cương.“Các kiến trúc ở ngay trước mắt ngươi, ngươi có thể tự mình quan sát, ta nóicho ngươi nghe một chút về hiện trạng của Vô Đạo Tông bọn ta.”“Hiện giờ trong Vô Đạo Tông bọn ta bao gồm cả sư tôn, cũng chỉ có bốn người,đại sư huynh Diệp Lạc, nhị sư huynh Trương Hàn, còn cả ta.”“Cũng chính vì ít người, cho nên Vô Đạo Tông chúng ta nhìn vắng vẻ như vậy.”Tô Càn Nguyên chậm rãi nói.Lão ta nói xong, phát hiện bên cạnh không có động tĩnh.Không khỏi xoay người nhìn.Chỉ thấy Lý Nhị Cương ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết nghĩ gì.Tô Càn Nguyên vỗ gáy, lập tức phát hiện mình nói sai rồi.Cái gì mà trong tông chỉ còn bốn người, đây không phải nói người ta khôngphải người sao.“Chuyện đó, trù sư huynh đệ, ngươi đừng để ý, ta không có ý châm chọc ngươi,ta chỉ là nói trong Vô Đạo Tông chỉ có bốn người, tính cả ngươi là năm người.”Tô Càn Nguyên sờ cái đầu trọc của mình, nói.“Không sao không sao, ta chỉ có chút cảm khái, vậy mà người trong tông mônẩn thế lại ít như vậy.”Lý Nhị Cương hoàn hồn, vội vàng xua tay nói.Những lời này vừa nói ra.Tô Càn Nguyên lộ ra tươi cười, vỗ bả vai Lý Nhị Cương.“Chuyện này ngươi không biết đâu?”“Tuy Vô Đạo Tông là tông môn ẩn thế, nhưng các trưởng bối trong tông môn đãsớm phi thăng, cho nên mới vắng vẻ như thế.”“Sư tôn cũng sắp phi thăng, có khả năng ngươi không biết, nhưng mà ta biết,nghe nói trước đây sư tôn có khí tức cảnh giới Nguyên Anh, nhưng hiện giờbiến thành cảnh giới Kim Đan.”“Ta đoán đợi khí tức của sư tôn hóa thành phàm nhân, sẽ là lúc sư tôn phithăng!”Tô Càn Nguyên cười nói.Những chuyện này đều là lão ta dựa theo lời Diệp Lạc nói, lại dựa vào suy đoáncủa mình biên soạn ra.Nghe thấy những lời này, đôi mắt Lý Nhị Cương trợn to.Giống như bị dọa sợ.Ngươi hỏi ta vì sao tông môn ít người? Đó là vì người trong tông môn nhà ta đãphi thăng…Những lời này vừa nói ra, không bị dọa sợ mới lạ.Nếu là những người khác nói, vậy Lý Nhị Cương đánh chết cũng không tin.Nhưng đây là tông môn ẩn thế, hắn ta không tin không được.“Không hổ là tông môn truyền thừa ba trăm vạn năm!”Lý Nhị Cương không nhịn được cảm khái.Người nói vô ý người nghe có tâm.Tô Càn Nguyên đầu trọc vốn đang thảnh thơi nghe thấy câu này.Thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.Đùa gì thế.Sao lại truyền thừa ba trăm vạn năm rồi hả? Người nào truyền?Thông qua chìa khóa của Diệp Lạc lần trước.Tô Càn Nguyên chỉ suy đoán, Vô Đạo Tông có lịch sử truyền thừa ít nhất bavạn năm mà thôi.Chuyển sang một đầu bếp, sao lại nói Vô Đạo Tông truyền thừa ba trăm vạnnăm?Ba trăm vạn năm đấy.Đây không phải là một vạn hai vạn năm có thể so sánh.