Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 159: Đổi mới khách điếm 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tô Càn Nguyên lấy lại tinh thần, nhìn về phía đại trưởng lão.“Đại trưởng lão, lúc trước ta trốn đi, đạo lữ của ta chắc chắn tới chỗ đại trưởnglão ngươi đúng không? Vẫn phải cảm tạ đại trưởng lão chiếu cố giúp ta, khôngbiết hiện giờ đạo lữ của ta thế nào?”Tô Càn Nguyên mở miệng hỏi.Đại trưởng lão: “…”Vẫn rẽ sang đề tài này sao?…Trong khu vực hoàng triều “Đại Chu” phàm tục.Bên ngoài thành Ngân Nguyệt có một đội ngũ giống như con diều xếp hàng vàothành.Sở Duyên dẫn theo Trương Hàn đi trong đội ngũ.Nhìn đội ngũ mênh mông vô bờ kia.Trương Hàn cảm thấy hoang mang.Vào thành phải xếp hàng nộp tiền, đây là quy củ của phàm tục.Tu tiên giả đâu cần tuân thủ những quy định này.Phần lớn tu tiên giả giá lâm thành trì phàm tục đều trực tiếp bay vào trongthành.“Sư tôn, vì sao chúng ta không trực tiếp vào thành?”Trương Hàn nghi ngờ hỏi.Nghe thấy thế, Sở Duyên thản nhiên quay đầu nhìn Trương Hàn một cái.Nếu hắn còn có tu vi, cộng thêm một người tới nữa mà nói, hắn chắc chắn trựctiếp bay vào, không mang theo bất cứ do dự gì.Nhưng dẫn theo Trương Hàn tới đây, vậy thì khác.Khi đó là hắn không có tiền nộp các loại phí gì đó, dẫn theo đồ đệ này tới, vậykhông hố đồ đệ này sao được?Huống hồ đồ đệ này còn là đầu sỏ đâm sau lưng hắn.Muốn hố to đồ đệ này có khả năng không làm được.Việc nhỏ thì vô cùng đơn giản.Nhưng mà nghĩ thì nghĩ như vậy, những lời này không thể nói ra.Nếu không thì đệ tử thích giả trang thành thật này, e rằng sẽ nổi bão mất.Hai tay của Sở Duyên để ở sau lưng, thản nhiên nói.“Hàn Nhi, tu tiên vốn từ phàm tục ra, có đôi khi đi trong phàm tục một lát, càngcó thể ngộ ra được đạo chân chính.”“Vi sư bảo con xếp hàng, đương nhiên là có trợ giúp đối với con, không cần hỏinhiều.”Sở Duyên lắc đầu nói.“Đệ tử đã rõ, đệ tử xin nghe theo phân phó của sư tôn.”Trong đôi mắt Trương Hàn lộ ra “đã hiểu”, liên tục gật đầu.Sở Duyên ở bên cạnh sửng sốt một lát.Ngươi đã hiểu cái gì?Ta nói có mấy câu, ngươi có thể hiểu được sao?E rằng ngươi là yêu quái.Sở Duyên rất muốn hỏi Trương Hàn đã hiểu cái gì.Nhưng nhìn bộ dạng trầm mặc của Trương Hàn, thì không biết nên mở miệnghỏi thế nào, chỉ có thể từ bỏ.Hai thầy trò không mở miệng nữa.Đợi vào thành.Khoảng nửa canh giờ qua đi.Lúc này mới tới lượt Sở Duyên và Trương Hàn vào thành.Trương Hàn rất tự giác nộp phí vào thành.Hai người tiến vào trong thành Ngân Nguyệt.Sở Duyên dẫn theo Trương Hàn tiến vào thành Ngân Nguyệt, đi thẳng tới kháchđiếm Tiên Túy.Một lát sau, đã đi tới trước cửa khách điếm Tiên Túy.Chẳng qua Sở Duyên nhìn khách điếm Tiên Túy này, lại vô cùng kinh ngạc.Chưa tới ba tháng, khách điếm Tiên Túy trước mặt đã rực rỡ hẳn lên.Giống như được sửa chữa lại.Mặt ngoài nhìn trở nên vô cùng cao cấp, mà khách điếm vốn chỉ có hai tầng, lúcnày lại thêm tầng ba.Khách điếm ba tầng đặt ở trong thành Ngân Nguyệt, có vẻ rất to lớn.“Chưởng quầy này đi mời tu tiên giả tới trang trí sao? Ba tháng đã biến thànhnhư vậy…”Sở Duyên nói thầm trong lòng một câu.Lập tức dẫn theo Trương Hàn đi vào trong khách điếm.Vừa mới cất bước tiến vào khách điếm, có mùi thơm truyền tới, khiến ngườingửi không khỏi vui vẻ thoải mái.Chưởng quầy này đã tốn bao nhiêu tiền, vậy mà cải tạo khách điếm thành nhưvậy?Như vậy cũng được, khách điếm rộng, lượng người cũng lớn.Chưởng quầy bù trừ lẫn nhau, chắc chắn tin tức sẽ càng thêm linh thông.Lần này hắn tới khách điếm Tiên Túy, chính là vì muốn lấy được tin tức từ chỗchưởng quầy.Tin tức của chưởng quầy càng linh thông đương nhiên càng tốt.Khi Sở Duyên đang suy nghĩ, một giọng nói truyền tới.“Vị khách quan này, mời vào mời vào! Khách quan đi mấy vị?”Chỉ thấy một tiểu nhị cười hì hì đi tới, khom người đặt câu hỏi.“Hai vị, chưởng quầy nhà ngươi đâu?”Sở Duyên nhìn thấy tiểu nhị lạ mặt, có lẽ là mới tuyển.“Khách quan đi vào bên trong một lát, lúc này chưởng quầy nhà ta ở tầng batính sổ sách? Đúng rồi, khách quan, ngươi muốn dùng cơm hay ở lầu hai?”Tiểu nhị cười hỏi.“Không thể lên tầng ba à? Hay là tầng ba đã đầy khách?”Sở Duyên nhíu mày hỏi một câu.“Không có không có, có lẽ là khách quan đã lâu không tới khách điếm Tiên Túybọn ta, từ khi khách điếm sửa lại, tầng ba không tiếp khách, chỉ có khách quýcủa chưởng quầy mới đi lên tầng ba, mong khách quan hiểu cho.”Tiểu nhị vội vàng nói.“Chẳng lẽ ta không tính là khách quý? Đi gọi chưởng quầy nhà ngươi xuống, tavà hắn là người quen cũ.”Sở Duyên xua tay nói.Tiểu nhị nghe thấy thế do dự một lát, vẫn chạy lên trên tầng, thông báo chochưởng quầy.Sở Duyên cũng không sốt ruột, đứng trước cửa nhìn cảnh tượng náo nhiệt trongkhách điếm.Trương Hàn ở phía sau hắn thì khác.Trương Hàn nhìn sư tôn nhà mình không làm ra vẻ hành tẩu trong phàm tục, nóikhông sợ hãi kinh ngạc là không có khả năng.Rõ ràng sư tôn là cường giả một phương.Lại có thể bình yên ở chung trong phàm tục như vậy.Đổi lại là hắn ta, sau khi mạnh dần lên, muốn duy trì tâm tính khi ở phàm tụcđối mặt với phàm nhân, là chuyện không có khả năng

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tô Càn Nguyên lấy lại tinh thần, nhìn về phía đại trưởng lão.“Đại trưởng lão, lúc trước ta trốn đi, đạo lữ của ta chắc chắn tới chỗ đại trưởnglão ngươi đúng không? Vẫn phải cảm tạ đại trưởng lão chiếu cố giúp ta, khôngbiết hiện giờ đạo lữ của ta thế nào?”Tô Càn Nguyên mở miệng hỏi.Đại trưởng lão: “…”Vẫn rẽ sang đề tài này sao?…Trong khu vực hoàng triều “Đại Chu” phàm tục.Bên ngoài thành Ngân Nguyệt có một đội ngũ giống như con diều xếp hàng vàothành.Sở Duyên dẫn theo Trương Hàn đi trong đội ngũ.Nhìn đội ngũ mênh mông vô bờ kia.Trương Hàn cảm thấy hoang mang.Vào thành phải xếp hàng nộp tiền, đây là quy củ của phàm tục.Tu tiên giả đâu cần tuân thủ những quy định này.Phần lớn tu tiên giả giá lâm thành trì phàm tục đều trực tiếp bay vào trongthành.“Sư tôn, vì sao chúng ta không trực tiếp vào thành?”Trương Hàn nghi ngờ hỏi.Nghe thấy thế, Sở Duyên thản nhiên quay đầu nhìn Trương Hàn một cái.Nếu hắn còn có tu vi, cộng thêm một người tới nữa mà nói, hắn chắc chắn trựctiếp bay vào, không mang theo bất cứ do dự gì.Nhưng dẫn theo Trương Hàn tới đây, vậy thì khác.Khi đó là hắn không có tiền nộp các loại phí gì đó, dẫn theo đồ đệ này tới, vậykhông hố đồ đệ này sao được?Huống hồ đồ đệ này còn là đầu sỏ đâm sau lưng hắn.Muốn hố to đồ đệ này có khả năng không làm được.Việc nhỏ thì vô cùng đơn giản.Nhưng mà nghĩ thì nghĩ như vậy, những lời này không thể nói ra.Nếu không thì đệ tử thích giả trang thành thật này, e rằng sẽ nổi bão mất.Hai tay của Sở Duyên để ở sau lưng, thản nhiên nói.“Hàn Nhi, tu tiên vốn từ phàm tục ra, có đôi khi đi trong phàm tục một lát, càngcó thể ngộ ra được đạo chân chính.”“Vi sư bảo con xếp hàng, đương nhiên là có trợ giúp đối với con, không cần hỏinhiều.”Sở Duyên lắc đầu nói.“Đệ tử đã rõ, đệ tử xin nghe theo phân phó của sư tôn.”Trong đôi mắt Trương Hàn lộ ra “đã hiểu”, liên tục gật đầu.Sở Duyên ở bên cạnh sửng sốt một lát.Ngươi đã hiểu cái gì?Ta nói có mấy câu, ngươi có thể hiểu được sao?E rằng ngươi là yêu quái.Sở Duyên rất muốn hỏi Trương Hàn đã hiểu cái gì.Nhưng nhìn bộ dạng trầm mặc của Trương Hàn, thì không biết nên mở miệnghỏi thế nào, chỉ có thể từ bỏ.Hai thầy trò không mở miệng nữa.Đợi vào thành.Khoảng nửa canh giờ qua đi.Lúc này mới tới lượt Sở Duyên và Trương Hàn vào thành.Trương Hàn rất tự giác nộp phí vào thành.Hai người tiến vào trong thành Ngân Nguyệt.Sở Duyên dẫn theo Trương Hàn tiến vào thành Ngân Nguyệt, đi thẳng tới kháchđiếm Tiên Túy.Một lát sau, đã đi tới trước cửa khách điếm Tiên Túy.Chẳng qua Sở Duyên nhìn khách điếm Tiên Túy này, lại vô cùng kinh ngạc.Chưa tới ba tháng, khách điếm Tiên Túy trước mặt đã rực rỡ hẳn lên.Giống như được sửa chữa lại.Mặt ngoài nhìn trở nên vô cùng cao cấp, mà khách điếm vốn chỉ có hai tầng, lúcnày lại thêm tầng ba.Khách điếm ba tầng đặt ở trong thành Ngân Nguyệt, có vẻ rất to lớn.“Chưởng quầy này đi mời tu tiên giả tới trang trí sao? Ba tháng đã biến thànhnhư vậy…”Sở Duyên nói thầm trong lòng một câu.Lập tức dẫn theo Trương Hàn đi vào trong khách điếm.Vừa mới cất bước tiến vào khách điếm, có mùi thơm truyền tới, khiến ngườingửi không khỏi vui vẻ thoải mái.Chưởng quầy này đã tốn bao nhiêu tiền, vậy mà cải tạo khách điếm thành nhưvậy?Như vậy cũng được, khách điếm rộng, lượng người cũng lớn.Chưởng quầy bù trừ lẫn nhau, chắc chắn tin tức sẽ càng thêm linh thông.Lần này hắn tới khách điếm Tiên Túy, chính là vì muốn lấy được tin tức từ chỗchưởng quầy.Tin tức của chưởng quầy càng linh thông đương nhiên càng tốt.Khi Sở Duyên đang suy nghĩ, một giọng nói truyền tới.“Vị khách quan này, mời vào mời vào! Khách quan đi mấy vị?”Chỉ thấy một tiểu nhị cười hì hì đi tới, khom người đặt câu hỏi.“Hai vị, chưởng quầy nhà ngươi đâu?”Sở Duyên nhìn thấy tiểu nhị lạ mặt, có lẽ là mới tuyển.“Khách quan đi vào bên trong một lát, lúc này chưởng quầy nhà ta ở tầng batính sổ sách? Đúng rồi, khách quan, ngươi muốn dùng cơm hay ở lầu hai?”Tiểu nhị cười hỏi.“Không thể lên tầng ba à? Hay là tầng ba đã đầy khách?”Sở Duyên nhíu mày hỏi một câu.“Không có không có, có lẽ là khách quan đã lâu không tới khách điếm Tiên Túybọn ta, từ khi khách điếm sửa lại, tầng ba không tiếp khách, chỉ có khách quýcủa chưởng quầy mới đi lên tầng ba, mong khách quan hiểu cho.”Tiểu nhị vội vàng nói.“Chẳng lẽ ta không tính là khách quý? Đi gọi chưởng quầy nhà ngươi xuống, tavà hắn là người quen cũ.”Sở Duyên xua tay nói.Tiểu nhị nghe thấy thế do dự một lát, vẫn chạy lên trên tầng, thông báo chochưởng quầy.Sở Duyên cũng không sốt ruột, đứng trước cửa nhìn cảnh tượng náo nhiệt trongkhách điếm.Trương Hàn ở phía sau hắn thì khác.Trương Hàn nhìn sư tôn nhà mình không làm ra vẻ hành tẩu trong phàm tục, nóikhông sợ hãi kinh ngạc là không có khả năng.Rõ ràng sư tôn là cường giả một phương.Lại có thể bình yên ở chung trong phàm tục như vậy.Đổi lại là hắn ta, sau khi mạnh dần lên, muốn duy trì tâm tính khi ở phàm tụcđối mặt với phàm nhân, là chuyện không có khả năng

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tô Càn Nguyên lấy lại tinh thần, nhìn về phía đại trưởng lão.“Đại trưởng lão, lúc trước ta trốn đi, đạo lữ của ta chắc chắn tới chỗ đại trưởnglão ngươi đúng không? Vẫn phải cảm tạ đại trưởng lão chiếu cố giúp ta, khôngbiết hiện giờ đạo lữ của ta thế nào?”Tô Càn Nguyên mở miệng hỏi.Đại trưởng lão: “…”Vẫn rẽ sang đề tài này sao?…Trong khu vực hoàng triều “Đại Chu” phàm tục.Bên ngoài thành Ngân Nguyệt có một đội ngũ giống như con diều xếp hàng vàothành.Sở Duyên dẫn theo Trương Hàn đi trong đội ngũ.Nhìn đội ngũ mênh mông vô bờ kia.Trương Hàn cảm thấy hoang mang.Vào thành phải xếp hàng nộp tiền, đây là quy củ của phàm tục.Tu tiên giả đâu cần tuân thủ những quy định này.Phần lớn tu tiên giả giá lâm thành trì phàm tục đều trực tiếp bay vào trongthành.“Sư tôn, vì sao chúng ta không trực tiếp vào thành?”Trương Hàn nghi ngờ hỏi.Nghe thấy thế, Sở Duyên thản nhiên quay đầu nhìn Trương Hàn một cái.Nếu hắn còn có tu vi, cộng thêm một người tới nữa mà nói, hắn chắc chắn trựctiếp bay vào, không mang theo bất cứ do dự gì.Nhưng dẫn theo Trương Hàn tới đây, vậy thì khác.Khi đó là hắn không có tiền nộp các loại phí gì đó, dẫn theo đồ đệ này tới, vậykhông hố đồ đệ này sao được?Huống hồ đồ đệ này còn là đầu sỏ đâm sau lưng hắn.Muốn hố to đồ đệ này có khả năng không làm được.Việc nhỏ thì vô cùng đơn giản.Nhưng mà nghĩ thì nghĩ như vậy, những lời này không thể nói ra.Nếu không thì đệ tử thích giả trang thành thật này, e rằng sẽ nổi bão mất.Hai tay của Sở Duyên để ở sau lưng, thản nhiên nói.“Hàn Nhi, tu tiên vốn từ phàm tục ra, có đôi khi đi trong phàm tục một lát, càngcó thể ngộ ra được đạo chân chính.”“Vi sư bảo con xếp hàng, đương nhiên là có trợ giúp đối với con, không cần hỏinhiều.”Sở Duyên lắc đầu nói.“Đệ tử đã rõ, đệ tử xin nghe theo phân phó của sư tôn.”Trong đôi mắt Trương Hàn lộ ra “đã hiểu”, liên tục gật đầu.Sở Duyên ở bên cạnh sửng sốt một lát.Ngươi đã hiểu cái gì?Ta nói có mấy câu, ngươi có thể hiểu được sao?E rằng ngươi là yêu quái.Sở Duyên rất muốn hỏi Trương Hàn đã hiểu cái gì.Nhưng nhìn bộ dạng trầm mặc của Trương Hàn, thì không biết nên mở miệnghỏi thế nào, chỉ có thể từ bỏ.Hai thầy trò không mở miệng nữa.Đợi vào thành.Khoảng nửa canh giờ qua đi.Lúc này mới tới lượt Sở Duyên và Trương Hàn vào thành.Trương Hàn rất tự giác nộp phí vào thành.Hai người tiến vào trong thành Ngân Nguyệt.Sở Duyên dẫn theo Trương Hàn tiến vào thành Ngân Nguyệt, đi thẳng tới kháchđiếm Tiên Túy.Một lát sau, đã đi tới trước cửa khách điếm Tiên Túy.Chẳng qua Sở Duyên nhìn khách điếm Tiên Túy này, lại vô cùng kinh ngạc.Chưa tới ba tháng, khách điếm Tiên Túy trước mặt đã rực rỡ hẳn lên.Giống như được sửa chữa lại.Mặt ngoài nhìn trở nên vô cùng cao cấp, mà khách điếm vốn chỉ có hai tầng, lúcnày lại thêm tầng ba.Khách điếm ba tầng đặt ở trong thành Ngân Nguyệt, có vẻ rất to lớn.“Chưởng quầy này đi mời tu tiên giả tới trang trí sao? Ba tháng đã biến thànhnhư vậy…”Sở Duyên nói thầm trong lòng một câu.Lập tức dẫn theo Trương Hàn đi vào trong khách điếm.Vừa mới cất bước tiến vào khách điếm, có mùi thơm truyền tới, khiến ngườingửi không khỏi vui vẻ thoải mái.Chưởng quầy này đã tốn bao nhiêu tiền, vậy mà cải tạo khách điếm thành nhưvậy?Như vậy cũng được, khách điếm rộng, lượng người cũng lớn.Chưởng quầy bù trừ lẫn nhau, chắc chắn tin tức sẽ càng thêm linh thông.Lần này hắn tới khách điếm Tiên Túy, chính là vì muốn lấy được tin tức từ chỗchưởng quầy.Tin tức của chưởng quầy càng linh thông đương nhiên càng tốt.Khi Sở Duyên đang suy nghĩ, một giọng nói truyền tới.“Vị khách quan này, mời vào mời vào! Khách quan đi mấy vị?”Chỉ thấy một tiểu nhị cười hì hì đi tới, khom người đặt câu hỏi.“Hai vị, chưởng quầy nhà ngươi đâu?”Sở Duyên nhìn thấy tiểu nhị lạ mặt, có lẽ là mới tuyển.“Khách quan đi vào bên trong một lát, lúc này chưởng quầy nhà ta ở tầng batính sổ sách? Đúng rồi, khách quan, ngươi muốn dùng cơm hay ở lầu hai?”Tiểu nhị cười hỏi.“Không thể lên tầng ba à? Hay là tầng ba đã đầy khách?”Sở Duyên nhíu mày hỏi một câu.“Không có không có, có lẽ là khách quan đã lâu không tới khách điếm Tiên Túybọn ta, từ khi khách điếm sửa lại, tầng ba không tiếp khách, chỉ có khách quýcủa chưởng quầy mới đi lên tầng ba, mong khách quan hiểu cho.”Tiểu nhị vội vàng nói.“Chẳng lẽ ta không tính là khách quý? Đi gọi chưởng quầy nhà ngươi xuống, tavà hắn là người quen cũ.”Sở Duyên xua tay nói.Tiểu nhị nghe thấy thế do dự một lát, vẫn chạy lên trên tầng, thông báo chochưởng quầy.Sở Duyên cũng không sốt ruột, đứng trước cửa nhìn cảnh tượng náo nhiệt trongkhách điếm.Trương Hàn ở phía sau hắn thì khác.Trương Hàn nhìn sư tôn nhà mình không làm ra vẻ hành tẩu trong phàm tục, nóikhông sợ hãi kinh ngạc là không có khả năng.Rõ ràng sư tôn là cường giả một phương.Lại có thể bình yên ở chung trong phàm tục như vậy.Đổi lại là hắn ta, sau khi mạnh dần lên, muốn duy trì tâm tính khi ở phàm tụcđối mặt với phàm nhân, là chuyện không có khả năng

Chương 159: Đổi mới khách điếm 1