Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 162: Giúp con biến thành phế vật 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bỗng nhiên lão ta cau mày, giống như nghĩ tới gì đó.“Đệ tử cường đại bên cạnh tông chủ hình như tên Trương Hàn, sao quen tai thếnhỉ, Trương Hàn Trương Hàn, từng nghe ở đâu rồi nhỉ?”“Tên này thực sự rất quen tai.”“Tiểu Vương, ngươi từng nghe thấy cái tên này chưa?”Sau khi chưởng quầy nói xong, quay đầu nhìn tiểu nhị ở phía sau, mở miệnghỏi.“Chưởng quầy, ngươi quên rồi sao? Trương Hàn không phải đồ bỏ đi ở thànhVõ Thường à? Nhưng nghe nói đồ bỏ đi kia đã rời khỏi thành Võ Thường từlâu.”Tiểu nhị nhắc nhở.Rầm!Nghe thấy những lời này, chưởng quầy giống như bị sấm sét đánh trúng.Trong lòng tràn ngập kinh hãi.Đồ đệ của tông chủ tên Trương Hàn…Tông chủ từng hỏi lão ta thông tin về phế vật…Lão ta từng nói tin tức về Trương Hàn.Trương Hàn đây là được tông chủ nhận làm đồ đệ sao?Từ khi tông chủ tới hỏi lão ta tin tức, mới qua bao lâu?Trương Hàn đã khủng bố tới mức độ này?Chưởng quầy tận mắt nhìn thấy Trương Hàn vẫy tay, trận pháp tự nhiên sinh ra,dẫn theo Sở Duyên rời đi.Tốc độ phát triển này cũng quá nhanh…Đây là chỗ khủng bố của tông môn ẩn thế sao?Ôi!Chưởng quầy hít vào một hơi khí lạnh.Bỗng nhiên có một ý nghĩ lớn mật.Lúc trước tông chủ vẫn hỏi phế vật, bây giờ bắt đầu hỏi về thiên tài.Tông chủ nhận đồ đệ, chẳng lẽ chính là tiêu chuẩn như vậy? Phế vật hoặc thiêntài…Như vậy có phải lão ta có thể tranh thủ được một chút hay không?Ồ… Không đúng, là có phải con lão ta có thể tranh thủ được hay không?Tuy con lão ta không phải thiên tài cũng không phải phế vật, nhưng lão ta cảmthấy, con của lão ta có thể thành phế vật!“Con trai à! Vi phụ thay con tìm được một phần cơ duyên rất lớn!”Đôi mắt chưởng quầy sáng lên, kích động gầm lên một tiếng, cất bước chuẩn bịxuống lầu.Tiểu nhị ở bên cạnh bị chưởng quầy dọa nhảy dựng lên, vội vàng tránh đi, sợ bịchưởng quầy đánh bay.Chưởng quầy tràn ngập hứng thú, đang chuẩn bị xuống lầu.Đúng lúc này.Bên ngoài cửa sổ có một con bồ câu trắng vỗ cánh bay vào, rơi xuống trước mặtchưởng quầy, khiến chưởng quầy “không thể ngăn cản” dừng bước lại.“Đây lại là tin tức gì thế?”Chưởng quầy cau mày nhận lấy con bồ câu trắng.Con chim bồ câu trắng truyền tin này là phương thức liên hệ giữa lão ta và mộtsố thương hội.Bình thường dùng chim bồ câu trắng truyền tin, phần lớn là chuyện kinh doanh.Chưởng quầy tháo tờ giấy cuộn tròn dưới chân chim bồ câu trắng, mở ra cẩnthận đọc.Trong tờ giấy này là tin tức về kinh doanh.Nhưng mà tin tức phía dưới, trái lại hấp dẫn sự chú ý của chưởng quầy.Biên cảnh Vân Châu giáp Đông Châu xảy ra chuyện yêu thú náo động, VânChâu dồn hết lực cả châu trấn áp, nhưng vẫn có không ít yêu thú nhân dịp loạnmà lẻn vào trong Đông Châu.Hiện giờ khu vực Hổ Hạc Quan ở biên cảnh Đông Châu rơi vào chiến loạn.“Hổ Hạc Quan? Đó không phải là nơi tông chủ hỏi thăm tin tức sao? Nhìn bộdạng tông chủ hẳn là muốn tới Hổ Hạc Quan.”“Tông chủ đi quá nhanh, nếu không đã nói tin tức này cho tông chủ.”“Nhưng mà nói hay không đều không quan trọng, với thần uy của tông chủ, đếnHổ Hạc Quan, yêu thú gì có thể đỡ nổi tông chủ? Còn không phải tiện tay là xửlý xong.”“Tông chủ là nửa bước phi thăng mà!”Nghĩ tới cảnh giới của Sở Duyên.Chưởng quầy giật thót mình.Cảnh giới khủng bố!Cần gì phải biết tin tức này.Dù sao với thực lực của tông chủ, tin tức yêu thú gì đó náo động, có hay khôngđều như nhau.Chưởng quầy ngầm gật đầu, tiếp tục cân nhắc làm thế nào giúp con trai mìnhbiến thành “phế vật”.…Cùng lúc đó, trong không trung.Dưới chân Sở Duyên là pháp trận ngưng tụ thành, nâng hắn bay nhanh về phíatrước.Pháp trận này vô cùng kỳ lạ.Rõ ràng là Trương Hàn ngưng tụ thành.Nhưng sau khi tới dưới chân hắn, thì có thể để Sở Duyên tự do khống chế,giống như pháp trận này là do Sở Duyên ngưng tụ ra.Hơn nữa tốc độ của pháp trận này rất nhanh.Luận về tốc độ, ít nhất gấp mười lần trở lên lúc trước Sở Duyên tự mình ngưngtụ pháp vân bay.Nhìn cảnh tượng xung quanh nhanh chóng lướt qua, Sở Duyên cảm khái.Nếu đây là trận pháp phi hành do thực lực của mình ngưng tụ ra, vậy thì càngtốt.Đáng tiếc đáng tiếc quá.Hửm?Sở Duyên đột nhiên sinh ra cảm giác kỳ lạ.Nhìn thoáng qua phía trước theo bản năng.Nói một cách chính xác.Hắn nhìn về phía Hổ Hạc Quan.Vì sao hắn luôn cảm thấy, phương hướng này có chút không thích hợp?Chính hắn cũng không thể nói rõ kỳ lạ chỗ nào.Chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ.Sở Duyên nhìn Trương Hàn khống chế pháp trận bay cách mình không xa mộtlát, sờ mũi, vẫn không nói gì thêm.Hai tay để ở sau lưng, nhanh chóng bay về phía Hổ Hạc Quan.…Bay như vậy, chính là bay mất ba ngày.Trong lúc này bởi vì Sở Duyên là cảnh giới Luyện Khí, căn bản không chịu nổithời gian dài không nghỉ ngơi.Ven đường dừng lại nghỉ ngơi hai lần.Sở Duyên vốn định lừa gạt Trương Hàn một chút, mình vì tu hành gì gì đó.Kết quả không cần Sở Duyên mở miệng, Trương Hàn đã bày ra bộ dạng “đệ tửđã biết”.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bỗng nhiên lão ta cau mày, giống như nghĩ tới gì đó.“Đệ tử cường đại bên cạnh tông chủ hình như tên Trương Hàn, sao quen tai thếnhỉ, Trương Hàn Trương Hàn, từng nghe ở đâu rồi nhỉ?”“Tên này thực sự rất quen tai.”“Tiểu Vương, ngươi từng nghe thấy cái tên này chưa?”Sau khi chưởng quầy nói xong, quay đầu nhìn tiểu nhị ở phía sau, mở miệnghỏi.“Chưởng quầy, ngươi quên rồi sao? Trương Hàn không phải đồ bỏ đi ở thànhVõ Thường à? Nhưng nghe nói đồ bỏ đi kia đã rời khỏi thành Võ Thường từlâu.”Tiểu nhị nhắc nhở.Rầm!Nghe thấy những lời này, chưởng quầy giống như bị sấm sét đánh trúng.Trong lòng tràn ngập kinh hãi.Đồ đệ của tông chủ tên Trương Hàn…Tông chủ từng hỏi lão ta thông tin về phế vật…Lão ta từng nói tin tức về Trương Hàn.Trương Hàn đây là được tông chủ nhận làm đồ đệ sao?Từ khi tông chủ tới hỏi lão ta tin tức, mới qua bao lâu?Trương Hàn đã khủng bố tới mức độ này?Chưởng quầy tận mắt nhìn thấy Trương Hàn vẫy tay, trận pháp tự nhiên sinh ra,dẫn theo Sở Duyên rời đi.Tốc độ phát triển này cũng quá nhanh…Đây là chỗ khủng bố của tông môn ẩn thế sao?Ôi!Chưởng quầy hít vào một hơi khí lạnh.Bỗng nhiên có một ý nghĩ lớn mật.Lúc trước tông chủ vẫn hỏi phế vật, bây giờ bắt đầu hỏi về thiên tài.Tông chủ nhận đồ đệ, chẳng lẽ chính là tiêu chuẩn như vậy? Phế vật hoặc thiêntài…Như vậy có phải lão ta có thể tranh thủ được một chút hay không?Ồ… Không đúng, là có phải con lão ta có thể tranh thủ được hay không?Tuy con lão ta không phải thiên tài cũng không phải phế vật, nhưng lão ta cảmthấy, con của lão ta có thể thành phế vật!“Con trai à! Vi phụ thay con tìm được một phần cơ duyên rất lớn!”Đôi mắt chưởng quầy sáng lên, kích động gầm lên một tiếng, cất bước chuẩn bịxuống lầu.Tiểu nhị ở bên cạnh bị chưởng quầy dọa nhảy dựng lên, vội vàng tránh đi, sợ bịchưởng quầy đánh bay.Chưởng quầy tràn ngập hứng thú, đang chuẩn bị xuống lầu.Đúng lúc này.Bên ngoài cửa sổ có một con bồ câu trắng vỗ cánh bay vào, rơi xuống trước mặtchưởng quầy, khiến chưởng quầy “không thể ngăn cản” dừng bước lại.“Đây lại là tin tức gì thế?”Chưởng quầy cau mày nhận lấy con bồ câu trắng.Con chim bồ câu trắng truyền tin này là phương thức liên hệ giữa lão ta và mộtsố thương hội.Bình thường dùng chim bồ câu trắng truyền tin, phần lớn là chuyện kinh doanh.Chưởng quầy tháo tờ giấy cuộn tròn dưới chân chim bồ câu trắng, mở ra cẩnthận đọc.Trong tờ giấy này là tin tức về kinh doanh.Nhưng mà tin tức phía dưới, trái lại hấp dẫn sự chú ý của chưởng quầy.Biên cảnh Vân Châu giáp Đông Châu xảy ra chuyện yêu thú náo động, VânChâu dồn hết lực cả châu trấn áp, nhưng vẫn có không ít yêu thú nhân dịp loạnmà lẻn vào trong Đông Châu.Hiện giờ khu vực Hổ Hạc Quan ở biên cảnh Đông Châu rơi vào chiến loạn.“Hổ Hạc Quan? Đó không phải là nơi tông chủ hỏi thăm tin tức sao? Nhìn bộdạng tông chủ hẳn là muốn tới Hổ Hạc Quan.”“Tông chủ đi quá nhanh, nếu không đã nói tin tức này cho tông chủ.”“Nhưng mà nói hay không đều không quan trọng, với thần uy của tông chủ, đếnHổ Hạc Quan, yêu thú gì có thể đỡ nổi tông chủ? Còn không phải tiện tay là xửlý xong.”“Tông chủ là nửa bước phi thăng mà!”Nghĩ tới cảnh giới của Sở Duyên.Chưởng quầy giật thót mình.Cảnh giới khủng bố!Cần gì phải biết tin tức này.Dù sao với thực lực của tông chủ, tin tức yêu thú gì đó náo động, có hay khôngđều như nhau.Chưởng quầy ngầm gật đầu, tiếp tục cân nhắc làm thế nào giúp con trai mìnhbiến thành “phế vật”.…Cùng lúc đó, trong không trung.Dưới chân Sở Duyên là pháp trận ngưng tụ thành, nâng hắn bay nhanh về phíatrước.Pháp trận này vô cùng kỳ lạ.Rõ ràng là Trương Hàn ngưng tụ thành.Nhưng sau khi tới dưới chân hắn, thì có thể để Sở Duyên tự do khống chế,giống như pháp trận này là do Sở Duyên ngưng tụ ra.Hơn nữa tốc độ của pháp trận này rất nhanh.Luận về tốc độ, ít nhất gấp mười lần trở lên lúc trước Sở Duyên tự mình ngưngtụ pháp vân bay.Nhìn cảnh tượng xung quanh nhanh chóng lướt qua, Sở Duyên cảm khái.Nếu đây là trận pháp phi hành do thực lực của mình ngưng tụ ra, vậy thì càngtốt.Đáng tiếc đáng tiếc quá.Hửm?Sở Duyên đột nhiên sinh ra cảm giác kỳ lạ.Nhìn thoáng qua phía trước theo bản năng.Nói một cách chính xác.Hắn nhìn về phía Hổ Hạc Quan.Vì sao hắn luôn cảm thấy, phương hướng này có chút không thích hợp?Chính hắn cũng không thể nói rõ kỳ lạ chỗ nào.Chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ.Sở Duyên nhìn Trương Hàn khống chế pháp trận bay cách mình không xa mộtlát, sờ mũi, vẫn không nói gì thêm.Hai tay để ở sau lưng, nhanh chóng bay về phía Hổ Hạc Quan.…Bay như vậy, chính là bay mất ba ngày.Trong lúc này bởi vì Sở Duyên là cảnh giới Luyện Khí, căn bản không chịu nổithời gian dài không nghỉ ngơi.Ven đường dừng lại nghỉ ngơi hai lần.Sở Duyên vốn định lừa gạt Trương Hàn một chút, mình vì tu hành gì gì đó.Kết quả không cần Sở Duyên mở miệng, Trương Hàn đã bày ra bộ dạng “đệ tửđã biết”.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bỗng nhiên lão ta cau mày, giống như nghĩ tới gì đó.“Đệ tử cường đại bên cạnh tông chủ hình như tên Trương Hàn, sao quen tai thếnhỉ, Trương Hàn Trương Hàn, từng nghe ở đâu rồi nhỉ?”“Tên này thực sự rất quen tai.”“Tiểu Vương, ngươi từng nghe thấy cái tên này chưa?”Sau khi chưởng quầy nói xong, quay đầu nhìn tiểu nhị ở phía sau, mở miệnghỏi.“Chưởng quầy, ngươi quên rồi sao? Trương Hàn không phải đồ bỏ đi ở thànhVõ Thường à? Nhưng nghe nói đồ bỏ đi kia đã rời khỏi thành Võ Thường từlâu.”Tiểu nhị nhắc nhở.Rầm!Nghe thấy những lời này, chưởng quầy giống như bị sấm sét đánh trúng.Trong lòng tràn ngập kinh hãi.Đồ đệ của tông chủ tên Trương Hàn…Tông chủ từng hỏi lão ta thông tin về phế vật…Lão ta từng nói tin tức về Trương Hàn.Trương Hàn đây là được tông chủ nhận làm đồ đệ sao?Từ khi tông chủ tới hỏi lão ta tin tức, mới qua bao lâu?Trương Hàn đã khủng bố tới mức độ này?Chưởng quầy tận mắt nhìn thấy Trương Hàn vẫy tay, trận pháp tự nhiên sinh ra,dẫn theo Sở Duyên rời đi.Tốc độ phát triển này cũng quá nhanh…Đây là chỗ khủng bố của tông môn ẩn thế sao?Ôi!Chưởng quầy hít vào một hơi khí lạnh.Bỗng nhiên có một ý nghĩ lớn mật.Lúc trước tông chủ vẫn hỏi phế vật, bây giờ bắt đầu hỏi về thiên tài.Tông chủ nhận đồ đệ, chẳng lẽ chính là tiêu chuẩn như vậy? Phế vật hoặc thiêntài…Như vậy có phải lão ta có thể tranh thủ được một chút hay không?Ồ… Không đúng, là có phải con lão ta có thể tranh thủ được hay không?Tuy con lão ta không phải thiên tài cũng không phải phế vật, nhưng lão ta cảmthấy, con của lão ta có thể thành phế vật!“Con trai à! Vi phụ thay con tìm được một phần cơ duyên rất lớn!”Đôi mắt chưởng quầy sáng lên, kích động gầm lên một tiếng, cất bước chuẩn bịxuống lầu.Tiểu nhị ở bên cạnh bị chưởng quầy dọa nhảy dựng lên, vội vàng tránh đi, sợ bịchưởng quầy đánh bay.Chưởng quầy tràn ngập hứng thú, đang chuẩn bị xuống lầu.Đúng lúc này.Bên ngoài cửa sổ có một con bồ câu trắng vỗ cánh bay vào, rơi xuống trước mặtchưởng quầy, khiến chưởng quầy “không thể ngăn cản” dừng bước lại.“Đây lại là tin tức gì thế?”Chưởng quầy cau mày nhận lấy con bồ câu trắng.Con chim bồ câu trắng truyền tin này là phương thức liên hệ giữa lão ta và mộtsố thương hội.Bình thường dùng chim bồ câu trắng truyền tin, phần lớn là chuyện kinh doanh.Chưởng quầy tháo tờ giấy cuộn tròn dưới chân chim bồ câu trắng, mở ra cẩnthận đọc.Trong tờ giấy này là tin tức về kinh doanh.Nhưng mà tin tức phía dưới, trái lại hấp dẫn sự chú ý của chưởng quầy.Biên cảnh Vân Châu giáp Đông Châu xảy ra chuyện yêu thú náo động, VânChâu dồn hết lực cả châu trấn áp, nhưng vẫn có không ít yêu thú nhân dịp loạnmà lẻn vào trong Đông Châu.Hiện giờ khu vực Hổ Hạc Quan ở biên cảnh Đông Châu rơi vào chiến loạn.“Hổ Hạc Quan? Đó không phải là nơi tông chủ hỏi thăm tin tức sao? Nhìn bộdạng tông chủ hẳn là muốn tới Hổ Hạc Quan.”“Tông chủ đi quá nhanh, nếu không đã nói tin tức này cho tông chủ.”“Nhưng mà nói hay không đều không quan trọng, với thần uy của tông chủ, đếnHổ Hạc Quan, yêu thú gì có thể đỡ nổi tông chủ? Còn không phải tiện tay là xửlý xong.”“Tông chủ là nửa bước phi thăng mà!”Nghĩ tới cảnh giới của Sở Duyên.Chưởng quầy giật thót mình.Cảnh giới khủng bố!Cần gì phải biết tin tức này.Dù sao với thực lực của tông chủ, tin tức yêu thú gì đó náo động, có hay khôngđều như nhau.Chưởng quầy ngầm gật đầu, tiếp tục cân nhắc làm thế nào giúp con trai mìnhbiến thành “phế vật”.…Cùng lúc đó, trong không trung.Dưới chân Sở Duyên là pháp trận ngưng tụ thành, nâng hắn bay nhanh về phíatrước.Pháp trận này vô cùng kỳ lạ.Rõ ràng là Trương Hàn ngưng tụ thành.Nhưng sau khi tới dưới chân hắn, thì có thể để Sở Duyên tự do khống chế,giống như pháp trận này là do Sở Duyên ngưng tụ ra.Hơn nữa tốc độ của pháp trận này rất nhanh.Luận về tốc độ, ít nhất gấp mười lần trở lên lúc trước Sở Duyên tự mình ngưngtụ pháp vân bay.Nhìn cảnh tượng xung quanh nhanh chóng lướt qua, Sở Duyên cảm khái.Nếu đây là trận pháp phi hành do thực lực của mình ngưng tụ ra, vậy thì càngtốt.Đáng tiếc đáng tiếc quá.Hửm?Sở Duyên đột nhiên sinh ra cảm giác kỳ lạ.Nhìn thoáng qua phía trước theo bản năng.Nói một cách chính xác.Hắn nhìn về phía Hổ Hạc Quan.Vì sao hắn luôn cảm thấy, phương hướng này có chút không thích hợp?Chính hắn cũng không thể nói rõ kỳ lạ chỗ nào.Chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ.Sở Duyên nhìn Trương Hàn khống chế pháp trận bay cách mình không xa mộtlát, sờ mũi, vẫn không nói gì thêm.Hai tay để ở sau lưng, nhanh chóng bay về phía Hổ Hạc Quan.…Bay như vậy, chính là bay mất ba ngày.Trong lúc này bởi vì Sở Duyên là cảnh giới Luyện Khí, căn bản không chịu nổithời gian dài không nghỉ ngơi.Ven đường dừng lại nghỉ ngơi hai lần.Sở Duyên vốn định lừa gạt Trương Hàn một chút, mình vì tu hành gì gì đó.Kết quả không cần Sở Duyên mở miệng, Trương Hàn đã bày ra bộ dạng “đệ tửđã biết”.

Chương 162: Giúp con biến thành phế vật 1