Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 181: Đam mê của Trương Hàn
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Lão ta đã xảy ra loại chuyện như vậy, tâm trạng còn tốt được sao?Tâm trạng không kém tới cực hạn đã không tệ.Nhưng Trương Hàn nghe thấy thế, lông mày nhíu lại.Không phải là bị đánh một trận sao.Đâu tới mức tâm trạng không được tốt.Còn bị đánh khóc.Không được, thân là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông, là nhị sư huynh, hắnta cảm thấy cần giáo dục tư tưởng cho lão tam một lát.“Sư đệ, không phải sư huynh nói đệ, như vậy cũng không đến mức tâm trạngkhông tốt đúng không?”“Thân là đệ tử của Vô Đạo Tông, thân là đệ tử của sư tôn, tâm trạng khôngcường đại một chút, sao có thể tu hành?”Trương Hàn mở miệng nói.“Sư huynh, huynh đã biết chuyện của ta rồi à?”Tô Càn Nguyên ngẩng đầu hỏi một câu.“Ừm, đã biết, đầu bếp mập mạp kia nói cho ta biết.”Trương Hàn gật đầu, thừa nhận.“Nếu sư huynh đã biết rõ chuyện này, vì sao còn khuyên lòng ta cường đại mộtchút? Đổi lại là sư huynh, e rằng đã giết cả nhà người ta ấy chứ?”Gương mặt Tô Càn Nguyên âm trầm nói.Nghe thấy những lời này, Trương Hàn hoảng sợ.Không đến mức đấy đúng không.Không phải chỉ bị đánh khóc thôi à.Có cần giết cả nhà người ta sao?Đạo tâm của lão tam không ổn định rồi.“Không phải, sư đệ, chuyện này không đến mức đó chứ, tâm tính của đệ phải tốthơn chút, chỉ là việc nhỏ như thế, không cần động tí giết cả nhà người ta.”Trương Hàn khuyên một câu.“Vậy sư huynh, huynh nói xem, đổi lại là huynh, huynh sẽ làm thế nào?”Tô Càn Nguyên hít sâu một hơi, hỏi.“Đương nhiên là hiểu lấy tình, động lấy lý, chậm rãi hòa giải, không đến mứcgiết cả nhà người ta.”Trương Hàn nho nhã nói.Tô Càn Nguyên: “…”Sư huynh đúng là trâu bò.Đều đã xanh mướt, còn hiểu lấy tình, động lấy lý, chậm rãi hòa giải.Người bình thường không thể làm được tới mức này.Chỉ có nhị sư huynh mới độ lượng như thế.“Nhị sư huynh, sư đệ phục huynh, nhưng sư đệ không thể làm được như sưhuynh, ta có thể để hắn bình yên rời đi, đây là nhượng bộ lớn nhất của ta, nếumuốn ta xóa bỏ, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.”Tô Càn Nguyên lắc đầu, nói.“Sư đệ, tâm tính này của sư đệ thực sự không được.”Trương Hàn lắc đầu nói.“Sư huynh, chuyện này cho dù thế nào ta cũng không sửa được, ta có tính tìnhnhư vậy, nhưng dễ dàng tha thứ tới mức độ đó, xem như là nể mặt đại sưhuynh.”“Sư đệ, đệ là đệ tử của Vô Đạo Tông đấy, đệ phải độ lượng.”“Không thể sánh bằng sư huynh được!”“Sư đệ, đệ nên thay đổi tốt hơn!”“Sư huynh, chuyện này thực sự không đổi được…”“…”Đây là lần đầu tiên hai sư huynh đệ sinh ra xung đột.Hai người người nào cũng không chịu nhượng bộ.Vẫn luôn cãi vã.“Sư đệ, nếu đệ vẫn không thay đổi như thế, ta cần phải đi nói với sư tôn.”Trương Hàn quả quyết nói Sở Duyên ra.“Sư huynh! Cho dù sư tôn tới đây, ta cũng không đổi, ta thực sự không ngờ sưhuynh có đam mê như vậy, chuyện này thay đổi kiểu gì?”Tô Càn Nguyên không chịu nhả ra, ý chí kiên định.Hả?Trương Hàn vốn đang định nói gì đó, môi đều đã mở ra, nhưng đột nhiên sửngsốt.Đam mê? Đam mê gì cơ?Tam sư đệ này đang nói gì thế?Trương Hàn bất chợt cảm thấy, có lẽ hắn ta và tam sư đệ không nói cùng một đềtài.“Đam mê? Sư đệ, đệ phải nói rõ, đam mê gì.”Trương Hàn nghi ngờ hỏi.“Đam mê thích đội nón xanh!”Tô Càn Nguyên không khách sáo nói.Trương Hàn: “…”Hắn ta rất muốn đánh người.Cuối cùng, hai người lại nói chuyện với nhau một lát.Trương Hàn mới làm rõ ngọn nguồn mọi chuyện.Cả người đều lúng túng.Vậy mà Lý Nhị Cương không biết tình hình thực tế, đã nói với hắn ta.Nói cái gì mà Tô Càn Nguyên bị đánh khóc…“Khụ khụ, hiểu lầm, hiểu lầm, sư đệ, đây đều là hiểu lầm…”Trương Hàn liên tục ho khan.Hình tượng nho nhã gì đó, đều bị hắn ta vứt sang một bên.“Sư huynh, nếu không còn chuyện gì, vậy ta đi về trước tiếp tục tu luyện.”Vẻ mặt Tô Càn Nguyên không chút thay đổi, nói câu này xong, thì chuẩn bịxoay người rời đi.“Sư đệ, đợi đã, sư huynh nhìn khí thế trên người đệ, cường đại hơn không ít,hay là so tài một lát? Cũng coi như tán gẫu giải sầu.”Trương Hàn thử hỏi một câu.Những lời này vừa nói ra, Tô Càn Nguyên đi tới cửa sơn động dừng bước.Do dự một lát, ngay sau đó, Tô Càn Nguyên chậm rãi mở miệng.“Được, vậy sư huynh… Cẩn thận!”Giọng nói vừa ngừng, Tô Càn Nguyên bất chợt xoay người, một quyền đánh vềphía Trương Hàn.Bùm…Quyền phong cuồng bạo thổi qua, mặt đất bị nghiền nát từng tầng, vô số khe hởsinh ra, giống như muốn xé nát toàn bộ.Âm thanh nổ vang truyền ra.Một quyền này uy lực xông thẳng lên tới cảnh giới Hóa Thần.Chiêu thức của Tô Càn Nguyên chỉ có một quyền.Một quyền dốc toàn lực, đánh ra một điểm, bùng nổ lực lượng trấn giết kẻ địch.Rõ ràng là lão ta có ý nghĩ, dốc toàn lực đánh Trương Hàn.Lão ta không sợ Trương Hàn bị đánh bạo.Lão ta biết nhị sư huynh này cũng là cảnh giới Hóa Thần.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Lão ta đã xảy ra loại chuyện như vậy, tâm trạng còn tốt được sao?Tâm trạng không kém tới cực hạn đã không tệ.Nhưng Trương Hàn nghe thấy thế, lông mày nhíu lại.Không phải là bị đánh một trận sao.Đâu tới mức tâm trạng không được tốt.Còn bị đánh khóc.Không được, thân là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông, là nhị sư huynh, hắnta cảm thấy cần giáo dục tư tưởng cho lão tam một lát.“Sư đệ, không phải sư huynh nói đệ, như vậy cũng không đến mức tâm trạngkhông tốt đúng không?”“Thân là đệ tử của Vô Đạo Tông, thân là đệ tử của sư tôn, tâm trạng khôngcường đại một chút, sao có thể tu hành?”Trương Hàn mở miệng nói.“Sư huynh, huynh đã biết chuyện của ta rồi à?”Tô Càn Nguyên ngẩng đầu hỏi một câu.“Ừm, đã biết, đầu bếp mập mạp kia nói cho ta biết.”Trương Hàn gật đầu, thừa nhận.“Nếu sư huynh đã biết rõ chuyện này, vì sao còn khuyên lòng ta cường đại mộtchút? Đổi lại là sư huynh, e rằng đã giết cả nhà người ta ấy chứ?”Gương mặt Tô Càn Nguyên âm trầm nói.Nghe thấy những lời này, Trương Hàn hoảng sợ.Không đến mức đấy đúng không.Không phải chỉ bị đánh khóc thôi à.Có cần giết cả nhà người ta sao?Đạo tâm của lão tam không ổn định rồi.“Không phải, sư đệ, chuyện này không đến mức đó chứ, tâm tính của đệ phải tốthơn chút, chỉ là việc nhỏ như thế, không cần động tí giết cả nhà người ta.”Trương Hàn khuyên một câu.“Vậy sư huynh, huynh nói xem, đổi lại là huynh, huynh sẽ làm thế nào?”Tô Càn Nguyên hít sâu một hơi, hỏi.“Đương nhiên là hiểu lấy tình, động lấy lý, chậm rãi hòa giải, không đến mứcgiết cả nhà người ta.”Trương Hàn nho nhã nói.Tô Càn Nguyên: “…”Sư huynh đúng là trâu bò.Đều đã xanh mướt, còn hiểu lấy tình, động lấy lý, chậm rãi hòa giải.Người bình thường không thể làm được tới mức này.Chỉ có nhị sư huynh mới độ lượng như thế.“Nhị sư huynh, sư đệ phục huynh, nhưng sư đệ không thể làm được như sưhuynh, ta có thể để hắn bình yên rời đi, đây là nhượng bộ lớn nhất của ta, nếumuốn ta xóa bỏ, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.”Tô Càn Nguyên lắc đầu, nói.“Sư đệ, tâm tính này của sư đệ thực sự không được.”Trương Hàn lắc đầu nói.“Sư huynh, chuyện này cho dù thế nào ta cũng không sửa được, ta có tính tìnhnhư vậy, nhưng dễ dàng tha thứ tới mức độ đó, xem như là nể mặt đại sưhuynh.”“Sư đệ, đệ là đệ tử của Vô Đạo Tông đấy, đệ phải độ lượng.”“Không thể sánh bằng sư huynh được!”“Sư đệ, đệ nên thay đổi tốt hơn!”“Sư huynh, chuyện này thực sự không đổi được…”“…”Đây là lần đầu tiên hai sư huynh đệ sinh ra xung đột.Hai người người nào cũng không chịu nhượng bộ.Vẫn luôn cãi vã.“Sư đệ, nếu đệ vẫn không thay đổi như thế, ta cần phải đi nói với sư tôn.”Trương Hàn quả quyết nói Sở Duyên ra.“Sư huynh! Cho dù sư tôn tới đây, ta cũng không đổi, ta thực sự không ngờ sưhuynh có đam mê như vậy, chuyện này thay đổi kiểu gì?”Tô Càn Nguyên không chịu nhả ra, ý chí kiên định.Hả?Trương Hàn vốn đang định nói gì đó, môi đều đã mở ra, nhưng đột nhiên sửngsốt.Đam mê? Đam mê gì cơ?Tam sư đệ này đang nói gì thế?Trương Hàn bất chợt cảm thấy, có lẽ hắn ta và tam sư đệ không nói cùng một đềtài.“Đam mê? Sư đệ, đệ phải nói rõ, đam mê gì.”Trương Hàn nghi ngờ hỏi.“Đam mê thích đội nón xanh!”Tô Càn Nguyên không khách sáo nói.Trương Hàn: “…”Hắn ta rất muốn đánh người.Cuối cùng, hai người lại nói chuyện với nhau một lát.Trương Hàn mới làm rõ ngọn nguồn mọi chuyện.Cả người đều lúng túng.Vậy mà Lý Nhị Cương không biết tình hình thực tế, đã nói với hắn ta.Nói cái gì mà Tô Càn Nguyên bị đánh khóc…“Khụ khụ, hiểu lầm, hiểu lầm, sư đệ, đây đều là hiểu lầm…”Trương Hàn liên tục ho khan.Hình tượng nho nhã gì đó, đều bị hắn ta vứt sang một bên.“Sư huynh, nếu không còn chuyện gì, vậy ta đi về trước tiếp tục tu luyện.”Vẻ mặt Tô Càn Nguyên không chút thay đổi, nói câu này xong, thì chuẩn bịxoay người rời đi.“Sư đệ, đợi đã, sư huynh nhìn khí thế trên người đệ, cường đại hơn không ít,hay là so tài một lát? Cũng coi như tán gẫu giải sầu.”Trương Hàn thử hỏi một câu.Những lời này vừa nói ra, Tô Càn Nguyên đi tới cửa sơn động dừng bước.Do dự một lát, ngay sau đó, Tô Càn Nguyên chậm rãi mở miệng.“Được, vậy sư huynh… Cẩn thận!”Giọng nói vừa ngừng, Tô Càn Nguyên bất chợt xoay người, một quyền đánh vềphía Trương Hàn.Bùm…Quyền phong cuồng bạo thổi qua, mặt đất bị nghiền nát từng tầng, vô số khe hởsinh ra, giống như muốn xé nát toàn bộ.Âm thanh nổ vang truyền ra.Một quyền này uy lực xông thẳng lên tới cảnh giới Hóa Thần.Chiêu thức của Tô Càn Nguyên chỉ có một quyền.Một quyền dốc toàn lực, đánh ra một điểm, bùng nổ lực lượng trấn giết kẻ địch.Rõ ràng là lão ta có ý nghĩ, dốc toàn lực đánh Trương Hàn.Lão ta không sợ Trương Hàn bị đánh bạo.Lão ta biết nhị sư huynh này cũng là cảnh giới Hóa Thần.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Lão ta đã xảy ra loại chuyện như vậy, tâm trạng còn tốt được sao?Tâm trạng không kém tới cực hạn đã không tệ.Nhưng Trương Hàn nghe thấy thế, lông mày nhíu lại.Không phải là bị đánh một trận sao.Đâu tới mức tâm trạng không được tốt.Còn bị đánh khóc.Không được, thân là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông, là nhị sư huynh, hắnta cảm thấy cần giáo dục tư tưởng cho lão tam một lát.“Sư đệ, không phải sư huynh nói đệ, như vậy cũng không đến mức tâm trạngkhông tốt đúng không?”“Thân là đệ tử của Vô Đạo Tông, thân là đệ tử của sư tôn, tâm trạng khôngcường đại một chút, sao có thể tu hành?”Trương Hàn mở miệng nói.“Sư huynh, huynh đã biết chuyện của ta rồi à?”Tô Càn Nguyên ngẩng đầu hỏi một câu.“Ừm, đã biết, đầu bếp mập mạp kia nói cho ta biết.”Trương Hàn gật đầu, thừa nhận.“Nếu sư huynh đã biết rõ chuyện này, vì sao còn khuyên lòng ta cường đại mộtchút? Đổi lại là sư huynh, e rằng đã giết cả nhà người ta ấy chứ?”Gương mặt Tô Càn Nguyên âm trầm nói.Nghe thấy những lời này, Trương Hàn hoảng sợ.Không đến mức đấy đúng không.Không phải chỉ bị đánh khóc thôi à.Có cần giết cả nhà người ta sao?Đạo tâm của lão tam không ổn định rồi.“Không phải, sư đệ, chuyện này không đến mức đó chứ, tâm tính của đệ phải tốthơn chút, chỉ là việc nhỏ như thế, không cần động tí giết cả nhà người ta.”Trương Hàn khuyên một câu.“Vậy sư huynh, huynh nói xem, đổi lại là huynh, huynh sẽ làm thế nào?”Tô Càn Nguyên hít sâu một hơi, hỏi.“Đương nhiên là hiểu lấy tình, động lấy lý, chậm rãi hòa giải, không đến mứcgiết cả nhà người ta.”Trương Hàn nho nhã nói.Tô Càn Nguyên: “…”Sư huynh đúng là trâu bò.Đều đã xanh mướt, còn hiểu lấy tình, động lấy lý, chậm rãi hòa giải.Người bình thường không thể làm được tới mức này.Chỉ có nhị sư huynh mới độ lượng như thế.“Nhị sư huynh, sư đệ phục huynh, nhưng sư đệ không thể làm được như sưhuynh, ta có thể để hắn bình yên rời đi, đây là nhượng bộ lớn nhất của ta, nếumuốn ta xóa bỏ, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.”Tô Càn Nguyên lắc đầu, nói.“Sư đệ, tâm tính này của sư đệ thực sự không được.”Trương Hàn lắc đầu nói.“Sư huynh, chuyện này cho dù thế nào ta cũng không sửa được, ta có tính tìnhnhư vậy, nhưng dễ dàng tha thứ tới mức độ đó, xem như là nể mặt đại sưhuynh.”“Sư đệ, đệ là đệ tử của Vô Đạo Tông đấy, đệ phải độ lượng.”“Không thể sánh bằng sư huynh được!”“Sư đệ, đệ nên thay đổi tốt hơn!”“Sư huynh, chuyện này thực sự không đổi được…”“…”Đây là lần đầu tiên hai sư huynh đệ sinh ra xung đột.Hai người người nào cũng không chịu nhượng bộ.Vẫn luôn cãi vã.“Sư đệ, nếu đệ vẫn không thay đổi như thế, ta cần phải đi nói với sư tôn.”Trương Hàn quả quyết nói Sở Duyên ra.“Sư huynh! Cho dù sư tôn tới đây, ta cũng không đổi, ta thực sự không ngờ sưhuynh có đam mê như vậy, chuyện này thay đổi kiểu gì?”Tô Càn Nguyên không chịu nhả ra, ý chí kiên định.Hả?Trương Hàn vốn đang định nói gì đó, môi đều đã mở ra, nhưng đột nhiên sửngsốt.Đam mê? Đam mê gì cơ?Tam sư đệ này đang nói gì thế?Trương Hàn bất chợt cảm thấy, có lẽ hắn ta và tam sư đệ không nói cùng một đềtài.“Đam mê? Sư đệ, đệ phải nói rõ, đam mê gì.”Trương Hàn nghi ngờ hỏi.“Đam mê thích đội nón xanh!”Tô Càn Nguyên không khách sáo nói.Trương Hàn: “…”Hắn ta rất muốn đánh người.Cuối cùng, hai người lại nói chuyện với nhau một lát.Trương Hàn mới làm rõ ngọn nguồn mọi chuyện.Cả người đều lúng túng.Vậy mà Lý Nhị Cương không biết tình hình thực tế, đã nói với hắn ta.Nói cái gì mà Tô Càn Nguyên bị đánh khóc…“Khụ khụ, hiểu lầm, hiểu lầm, sư đệ, đây đều là hiểu lầm…”Trương Hàn liên tục ho khan.Hình tượng nho nhã gì đó, đều bị hắn ta vứt sang một bên.“Sư huynh, nếu không còn chuyện gì, vậy ta đi về trước tiếp tục tu luyện.”Vẻ mặt Tô Càn Nguyên không chút thay đổi, nói câu này xong, thì chuẩn bịxoay người rời đi.“Sư đệ, đợi đã, sư huynh nhìn khí thế trên người đệ, cường đại hơn không ít,hay là so tài một lát? Cũng coi như tán gẫu giải sầu.”Trương Hàn thử hỏi một câu.Những lời này vừa nói ra, Tô Càn Nguyên đi tới cửa sơn động dừng bước.Do dự một lát, ngay sau đó, Tô Càn Nguyên chậm rãi mở miệng.“Được, vậy sư huynh… Cẩn thận!”Giọng nói vừa ngừng, Tô Càn Nguyên bất chợt xoay người, một quyền đánh vềphía Trương Hàn.Bùm…Quyền phong cuồng bạo thổi qua, mặt đất bị nghiền nát từng tầng, vô số khe hởsinh ra, giống như muốn xé nát toàn bộ.Âm thanh nổ vang truyền ra.Một quyền này uy lực xông thẳng lên tới cảnh giới Hóa Thần.Chiêu thức của Tô Càn Nguyên chỉ có một quyền.Một quyền dốc toàn lực, đánh ra một điểm, bùng nổ lực lượng trấn giết kẻ địch.Rõ ràng là lão ta có ý nghĩ, dốc toàn lực đánh Trương Hàn.Lão ta không sợ Trương Hàn bị đánh bạo.Lão ta biết nhị sư huynh này cũng là cảnh giới Hóa Thần.