Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 186: Thời đại nuôi thả đã qua 2

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đạm Đài Lạc Tuyết đâu biết nhiều như vậy.Phải biết rằng hiện giờ Đạm Đài Lạc Tuyết chỉ là phàm nhân, nếu làm rachuyện gì, chẳng phải là hắn tự tìm phiền phức cho mình sao?Sở Duyên chuẩn bị đi tìm Đạm Đài Lạc Tuyết.Đúng lúc này, phía sau có giọng nữ truyền tới.“Sư tôn!”Sở Duyên quay đầu lại nhìn.Đạm Đài Lạc Tuyết đang chậm rãi đi tới, sau khi nhìn thấy Sở Duyên thì cúingười hành lễ, bày tỏ tôn kính.Hửm?Sao đệ tử này có thể tìm tới được đây?Sở Duyên nhìn Đạm Đài Lạc Tuyết đang đi tới, có chút nghi ngờ.Theo lý mà nói, đệ tử này sẽ không biết phòng bếp ở chỗ nào, dù sao Vô ĐạoTông rất rộng.Hơn nữa Đạm Đài Lạc Tuyết thay áo bào màu xanh nhạt, rõ ràng cho thấy đãtìm được cung điện, còn tắm rửa.Cung điện cư trú cũng có thể tìm được…Chẳng lẽ đây là thiên tài? Hay là nói, là con hàng Tô Càn Nguyên kia gặp mặtĐạm Đài Lạc Tuyết, nói cho Đạm Đài Lạc Tuyết biết?Sở Duyên suy nghĩ một lát, thì không để ý nữa.Loại chuyện này, đối với hắn mà nói, cũng không có ảnh hưởng gì, không cầnphải nghĩ quá nhiều.Bên kia, Đạm Đài Lạc Tuyết chạy tới trước mặt Sở Duyên, hành lễ lần nữa.“Đệ tử bái kiến sư tôn!”Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng mở miệng.“Ừm, tới ăn cơm đúng không? Ngồi đi, đây là trù sư của Vô Đạo Tông chúngta, con muốn ăn gì, có thể nói với hắn.”Sở Duyên giới thiệu Lý Nhị Cương.“Đại nhân, xin chào, xin hỏi ngươi muốn ăn gì?”Lý Nhị Cương vội vàng đứng dậy, cười hì hì nói.“Xin chào, cho ta một phần cháo bất kỳ là được.”Đạm Đài Lạc Tuyết khẽ gật đầu, ngồi xuống, nói một câu với Lý Nhị Cương.Nghe thấy những lời này, Lý Nhị Cương thuận miệng đáp lại một câu, sau đóxoay người chuẩn bị tiến vào phòng bếp.Hắn ta không để ý lắm.Bởi vì hắn ta nhìn ra được, Đạm Đài Lạc Tuyết là một phàm nhân.Một phần cháo bất kỳ sao? Nếu vậy thì làm cháo hoa là được.Dù sao lấy linh mễ nấu, hương vị không quá kém.Bên kia.Đạm Đài Lạc Tuyết và Sở Duyên ngồi cùng một bàn, thực sự không câu nệ, cóvẻ tự nhiên, nhưng Tuệ Nhãn thường nhìn Sở Duyên.Nhìn kiểu gì cũng là cảnh giới Luyện Khí…Đây là sư tôn đang ngụy trang thực lực mạnh sao?…Vô Đạo Tông, bên cạnh phòng bếp.Sở Duyên và Đạm Đài Lạc Tuyết ngồi trước bàn.Lý Nhị Cương một mình chui vào trong phòng bếp bận rộn.Lấy linh mễ ra, chuẩn bị nấu cháo.Vừa nấu, vừa nghe lén tông chủ và nữ đệ tử kia ở bên ngoài nói chuyện.Bên ngoài.Sở Duyên và Đạm Đài Lạc Tuyết đang nói chuyện.“Lạc Tuyết, sau khi con gia nhập tông môn, có gặp hai vị sư huynh của conkhông?”Sở Duyên thản nhiên nói.“Sư tôn, đệ tử từng gặp nhị sư huynh, tam sư huynh thì chưa gặp.”Đạm Đài Lạc Tuyết ngoan ngoãn đáp lời.“Ừm, tam sư huynh con có thể tiếp xúc một lát, nhưng mà nhị sư huynh conkhông phải người tốt gì, có thể không tiếp xúc thì đừng tiếp xúc, vi sư sợ conbởi vì tu hành không có tiến triển, thì đi thỉnh giáo nhị sư huynh con.”“Vi sư cho con đặc quyền, nếu con tu hành gặp trở ngại, có thể trực tiếp tới tìmvi sư, không cần đi nhờ các sư huynh dạy bảo.”Sở Duyên dặn.Sợ đệ tử này đi tìm Trương Hàn, bị Trương Hàn dạy thành tài.Đối với đệ tử này, hắn vô cùng tâm đắc.Đây là điểm quan trọng để hắn lật bàn, đi lên vô địch.Chỉ thành công dạy đệ tử thành phế vật, hắn mới có kinh nghiệm tiếp tục dạyphế vật kế tiếp.Ta từ cảnh giới Luyện Khí tu tới vô địch chính là ở chỗ này!“Đa tạ sư tôn, đệ tử sẽ ghi nhớ lời sư tôn nói, nếu có chỗ nào khó hiểu, sẽ đếnthỉnh giáo sư tôn.”Đạm Đài Lạc Tuyết cười đáp lại.Lý Nhị Cương ở trong phòng bếp nghe thấy cuộc đối thoại của hai thầy trò, imlặng lấy một ít thức ăn chay trên quầy ra hầm cháo.Đệ tử này được sủng ái như vậy.Không thể trêu vào.Nếu thực sự chỉ nấu một bát cháo hoa, sẽ không được ghi nhớ?Lý Nhị Cương chuẩn bị nguyên liệu.Bên ngoài vẫn đang tiếp tục nói chuyện.Khiến Lý Nhị Cương không khỏi duỗi thẳng tai, muốn nghe cho rõ.“Lạc Tuyết, tuy con là Thiên Linh Căn, còn là Tuệ Nhãn trời sinh đúng không?Nhưng ngộ tính của con kém hơn các sư huynh không ít, cho nên khi con ngộđạo cần chuẩn bị tâm lý, có khả năng sẽ không dễ dàng ngộ ra, con hiểukhông?”“Sư tôn, đệ tử biết.”Lý Nhị Cương ở trong phòng bếp nghe thấy thế trái tim hơi run lên.Thiên Linh Căn? Tuệ Nhãn trời sinh?Thiên phú cũng quá mạnh rồi.Nghiền áp hắn ta không biết bao nhiêu lần.Hắn ta im lặng lấy đồ ăn chay về.Lại lấy một ít thịt ra.“Ừm, Lạc Tuyết, trái lại con nghe lời hơn mấy sư huynh của con nhiều, chămchỉ ngộ đạo, đợi một thời gian nữa, vị trí tông chủ tương lai sẽ là của con.”“Đệ tử… Đệ tử chắc chắn không phụ sự kỳ vọng của sư tôn!”

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đạm Đài Lạc Tuyết đâu biết nhiều như vậy.Phải biết rằng hiện giờ Đạm Đài Lạc Tuyết chỉ là phàm nhân, nếu làm rachuyện gì, chẳng phải là hắn tự tìm phiền phức cho mình sao?Sở Duyên chuẩn bị đi tìm Đạm Đài Lạc Tuyết.Đúng lúc này, phía sau có giọng nữ truyền tới.“Sư tôn!”Sở Duyên quay đầu lại nhìn.Đạm Đài Lạc Tuyết đang chậm rãi đi tới, sau khi nhìn thấy Sở Duyên thì cúingười hành lễ, bày tỏ tôn kính.Hửm?Sao đệ tử này có thể tìm tới được đây?Sở Duyên nhìn Đạm Đài Lạc Tuyết đang đi tới, có chút nghi ngờ.Theo lý mà nói, đệ tử này sẽ không biết phòng bếp ở chỗ nào, dù sao Vô ĐạoTông rất rộng.Hơn nữa Đạm Đài Lạc Tuyết thay áo bào màu xanh nhạt, rõ ràng cho thấy đãtìm được cung điện, còn tắm rửa.Cung điện cư trú cũng có thể tìm được…Chẳng lẽ đây là thiên tài? Hay là nói, là con hàng Tô Càn Nguyên kia gặp mặtĐạm Đài Lạc Tuyết, nói cho Đạm Đài Lạc Tuyết biết?Sở Duyên suy nghĩ một lát, thì không để ý nữa.Loại chuyện này, đối với hắn mà nói, cũng không có ảnh hưởng gì, không cầnphải nghĩ quá nhiều.Bên kia, Đạm Đài Lạc Tuyết chạy tới trước mặt Sở Duyên, hành lễ lần nữa.“Đệ tử bái kiến sư tôn!”Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng mở miệng.“Ừm, tới ăn cơm đúng không? Ngồi đi, đây là trù sư của Vô Đạo Tông chúngta, con muốn ăn gì, có thể nói với hắn.”Sở Duyên giới thiệu Lý Nhị Cương.“Đại nhân, xin chào, xin hỏi ngươi muốn ăn gì?”Lý Nhị Cương vội vàng đứng dậy, cười hì hì nói.“Xin chào, cho ta một phần cháo bất kỳ là được.”Đạm Đài Lạc Tuyết khẽ gật đầu, ngồi xuống, nói một câu với Lý Nhị Cương.Nghe thấy những lời này, Lý Nhị Cương thuận miệng đáp lại một câu, sau đóxoay người chuẩn bị tiến vào phòng bếp.Hắn ta không để ý lắm.Bởi vì hắn ta nhìn ra được, Đạm Đài Lạc Tuyết là một phàm nhân.Một phần cháo bất kỳ sao? Nếu vậy thì làm cháo hoa là được.Dù sao lấy linh mễ nấu, hương vị không quá kém.Bên kia.Đạm Đài Lạc Tuyết và Sở Duyên ngồi cùng một bàn, thực sự không câu nệ, cóvẻ tự nhiên, nhưng Tuệ Nhãn thường nhìn Sở Duyên.Nhìn kiểu gì cũng là cảnh giới Luyện Khí…Đây là sư tôn đang ngụy trang thực lực mạnh sao?…Vô Đạo Tông, bên cạnh phòng bếp.Sở Duyên và Đạm Đài Lạc Tuyết ngồi trước bàn.Lý Nhị Cương một mình chui vào trong phòng bếp bận rộn.Lấy linh mễ ra, chuẩn bị nấu cháo.Vừa nấu, vừa nghe lén tông chủ và nữ đệ tử kia ở bên ngoài nói chuyện.Bên ngoài.Sở Duyên và Đạm Đài Lạc Tuyết đang nói chuyện.“Lạc Tuyết, sau khi con gia nhập tông môn, có gặp hai vị sư huynh của conkhông?”Sở Duyên thản nhiên nói.“Sư tôn, đệ tử từng gặp nhị sư huynh, tam sư huynh thì chưa gặp.”Đạm Đài Lạc Tuyết ngoan ngoãn đáp lời.“Ừm, tam sư huynh con có thể tiếp xúc một lát, nhưng mà nhị sư huynh conkhông phải người tốt gì, có thể không tiếp xúc thì đừng tiếp xúc, vi sư sợ conbởi vì tu hành không có tiến triển, thì đi thỉnh giáo nhị sư huynh con.”“Vi sư cho con đặc quyền, nếu con tu hành gặp trở ngại, có thể trực tiếp tới tìmvi sư, không cần đi nhờ các sư huynh dạy bảo.”Sở Duyên dặn.Sợ đệ tử này đi tìm Trương Hàn, bị Trương Hàn dạy thành tài.Đối với đệ tử này, hắn vô cùng tâm đắc.Đây là điểm quan trọng để hắn lật bàn, đi lên vô địch.Chỉ thành công dạy đệ tử thành phế vật, hắn mới có kinh nghiệm tiếp tục dạyphế vật kế tiếp.Ta từ cảnh giới Luyện Khí tu tới vô địch chính là ở chỗ này!“Đa tạ sư tôn, đệ tử sẽ ghi nhớ lời sư tôn nói, nếu có chỗ nào khó hiểu, sẽ đếnthỉnh giáo sư tôn.”Đạm Đài Lạc Tuyết cười đáp lại.Lý Nhị Cương ở trong phòng bếp nghe thấy cuộc đối thoại của hai thầy trò, imlặng lấy một ít thức ăn chay trên quầy ra hầm cháo.Đệ tử này được sủng ái như vậy.Không thể trêu vào.Nếu thực sự chỉ nấu một bát cháo hoa, sẽ không được ghi nhớ?Lý Nhị Cương chuẩn bị nguyên liệu.Bên ngoài vẫn đang tiếp tục nói chuyện.Khiến Lý Nhị Cương không khỏi duỗi thẳng tai, muốn nghe cho rõ.“Lạc Tuyết, tuy con là Thiên Linh Căn, còn là Tuệ Nhãn trời sinh đúng không?Nhưng ngộ tính của con kém hơn các sư huynh không ít, cho nên khi con ngộđạo cần chuẩn bị tâm lý, có khả năng sẽ không dễ dàng ngộ ra, con hiểukhông?”“Sư tôn, đệ tử biết.”Lý Nhị Cương ở trong phòng bếp nghe thấy thế trái tim hơi run lên.Thiên Linh Căn? Tuệ Nhãn trời sinh?Thiên phú cũng quá mạnh rồi.Nghiền áp hắn ta không biết bao nhiêu lần.Hắn ta im lặng lấy đồ ăn chay về.Lại lấy một ít thịt ra.“Ừm, Lạc Tuyết, trái lại con nghe lời hơn mấy sư huynh của con nhiều, chămchỉ ngộ đạo, đợi một thời gian nữa, vị trí tông chủ tương lai sẽ là của con.”“Đệ tử… Đệ tử chắc chắn không phụ sự kỳ vọng của sư tôn!”

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Đạm Đài Lạc Tuyết đâu biết nhiều như vậy.Phải biết rằng hiện giờ Đạm Đài Lạc Tuyết chỉ là phàm nhân, nếu làm rachuyện gì, chẳng phải là hắn tự tìm phiền phức cho mình sao?Sở Duyên chuẩn bị đi tìm Đạm Đài Lạc Tuyết.Đúng lúc này, phía sau có giọng nữ truyền tới.“Sư tôn!”Sở Duyên quay đầu lại nhìn.Đạm Đài Lạc Tuyết đang chậm rãi đi tới, sau khi nhìn thấy Sở Duyên thì cúingười hành lễ, bày tỏ tôn kính.Hửm?Sao đệ tử này có thể tìm tới được đây?Sở Duyên nhìn Đạm Đài Lạc Tuyết đang đi tới, có chút nghi ngờ.Theo lý mà nói, đệ tử này sẽ không biết phòng bếp ở chỗ nào, dù sao Vô ĐạoTông rất rộng.Hơn nữa Đạm Đài Lạc Tuyết thay áo bào màu xanh nhạt, rõ ràng cho thấy đãtìm được cung điện, còn tắm rửa.Cung điện cư trú cũng có thể tìm được…Chẳng lẽ đây là thiên tài? Hay là nói, là con hàng Tô Càn Nguyên kia gặp mặtĐạm Đài Lạc Tuyết, nói cho Đạm Đài Lạc Tuyết biết?Sở Duyên suy nghĩ một lát, thì không để ý nữa.Loại chuyện này, đối với hắn mà nói, cũng không có ảnh hưởng gì, không cầnphải nghĩ quá nhiều.Bên kia, Đạm Đài Lạc Tuyết chạy tới trước mặt Sở Duyên, hành lễ lần nữa.“Đệ tử bái kiến sư tôn!”Đạm Đài Lạc Tuyết nhẹ giọng mở miệng.“Ừm, tới ăn cơm đúng không? Ngồi đi, đây là trù sư của Vô Đạo Tông chúngta, con muốn ăn gì, có thể nói với hắn.”Sở Duyên giới thiệu Lý Nhị Cương.“Đại nhân, xin chào, xin hỏi ngươi muốn ăn gì?”Lý Nhị Cương vội vàng đứng dậy, cười hì hì nói.“Xin chào, cho ta một phần cháo bất kỳ là được.”Đạm Đài Lạc Tuyết khẽ gật đầu, ngồi xuống, nói một câu với Lý Nhị Cương.Nghe thấy những lời này, Lý Nhị Cương thuận miệng đáp lại một câu, sau đóxoay người chuẩn bị tiến vào phòng bếp.Hắn ta không để ý lắm.Bởi vì hắn ta nhìn ra được, Đạm Đài Lạc Tuyết là một phàm nhân.Một phần cháo bất kỳ sao? Nếu vậy thì làm cháo hoa là được.Dù sao lấy linh mễ nấu, hương vị không quá kém.Bên kia.Đạm Đài Lạc Tuyết và Sở Duyên ngồi cùng một bàn, thực sự không câu nệ, cóvẻ tự nhiên, nhưng Tuệ Nhãn thường nhìn Sở Duyên.Nhìn kiểu gì cũng là cảnh giới Luyện Khí…Đây là sư tôn đang ngụy trang thực lực mạnh sao?…Vô Đạo Tông, bên cạnh phòng bếp.Sở Duyên và Đạm Đài Lạc Tuyết ngồi trước bàn.Lý Nhị Cương một mình chui vào trong phòng bếp bận rộn.Lấy linh mễ ra, chuẩn bị nấu cháo.Vừa nấu, vừa nghe lén tông chủ và nữ đệ tử kia ở bên ngoài nói chuyện.Bên ngoài.Sở Duyên và Đạm Đài Lạc Tuyết đang nói chuyện.“Lạc Tuyết, sau khi con gia nhập tông môn, có gặp hai vị sư huynh của conkhông?”Sở Duyên thản nhiên nói.“Sư tôn, đệ tử từng gặp nhị sư huynh, tam sư huynh thì chưa gặp.”Đạm Đài Lạc Tuyết ngoan ngoãn đáp lời.“Ừm, tam sư huynh con có thể tiếp xúc một lát, nhưng mà nhị sư huynh conkhông phải người tốt gì, có thể không tiếp xúc thì đừng tiếp xúc, vi sư sợ conbởi vì tu hành không có tiến triển, thì đi thỉnh giáo nhị sư huynh con.”“Vi sư cho con đặc quyền, nếu con tu hành gặp trở ngại, có thể trực tiếp tới tìmvi sư, không cần đi nhờ các sư huynh dạy bảo.”Sở Duyên dặn.Sợ đệ tử này đi tìm Trương Hàn, bị Trương Hàn dạy thành tài.Đối với đệ tử này, hắn vô cùng tâm đắc.Đây là điểm quan trọng để hắn lật bàn, đi lên vô địch.Chỉ thành công dạy đệ tử thành phế vật, hắn mới có kinh nghiệm tiếp tục dạyphế vật kế tiếp.Ta từ cảnh giới Luyện Khí tu tới vô địch chính là ở chỗ này!“Đa tạ sư tôn, đệ tử sẽ ghi nhớ lời sư tôn nói, nếu có chỗ nào khó hiểu, sẽ đếnthỉnh giáo sư tôn.”Đạm Đài Lạc Tuyết cười đáp lại.Lý Nhị Cương ở trong phòng bếp nghe thấy cuộc đối thoại của hai thầy trò, imlặng lấy một ít thức ăn chay trên quầy ra hầm cháo.Đệ tử này được sủng ái như vậy.Không thể trêu vào.Nếu thực sự chỉ nấu một bát cháo hoa, sẽ không được ghi nhớ?Lý Nhị Cương chuẩn bị nguyên liệu.Bên ngoài vẫn đang tiếp tục nói chuyện.Khiến Lý Nhị Cương không khỏi duỗi thẳng tai, muốn nghe cho rõ.“Lạc Tuyết, tuy con là Thiên Linh Căn, còn là Tuệ Nhãn trời sinh đúng không?Nhưng ngộ tính của con kém hơn các sư huynh không ít, cho nên khi con ngộđạo cần chuẩn bị tâm lý, có khả năng sẽ không dễ dàng ngộ ra, con hiểukhông?”“Sư tôn, đệ tử biết.”Lý Nhị Cương ở trong phòng bếp nghe thấy thế trái tim hơi run lên.Thiên Linh Căn? Tuệ Nhãn trời sinh?Thiên phú cũng quá mạnh rồi.Nghiền áp hắn ta không biết bao nhiêu lần.Hắn ta im lặng lấy đồ ăn chay về.Lại lấy một ít thịt ra.“Ừm, Lạc Tuyết, trái lại con nghe lời hơn mấy sư huynh của con nhiều, chămchỉ ngộ đạo, đợi một thời gian nữa, vị trí tông chủ tương lai sẽ là của con.”“Đệ tử… Đệ tử chắc chắn không phụ sự kỳ vọng của sư tôn!”

Chương 186: Thời đại nuôi thả đã qua 2