Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 190: Đại sư huynh, huynh không nói võ đức

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Diệp Lạc không quan tâm những đệ tử này, trái lại tự nói chuyện.“Vi sư muốn các con đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trong vòng một năm, chỉ cóngộ ra đạo của bản thân mới đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, mới có khả năngđánh bại một vị sư thúc của các con ở Vô Đạo Tông.”“Nếu tiểu bối các con có thể đánh bại sư thúc của các con, có lẽ sắc mặt sư thúccác con sẽ vô cùng đẹp.”Diệp Lạc nói chuyện, trong mắt lóe lên tinh quang.Đây là kế hoạch của hắn ta!Bồi dưỡng đệ tử, để đệ tử đi đánh bại Trương Hàn.Đến lúc đó, sắc mặt nhị sư đệ của hắn ta chắc chắn rất đặc sắc.Chẳng qua bây giờ xem ra…Những đệ tử này không có năng lực.…Bên kia, Trương Hàn trốn trong trận pháp che giấu trên không nghe thấy nhữnglời này của Diệp Lạc, khóe miệng điên cuồng giật giật.Hắn ta không nghĩ rằng, “sư thúc của Vô Đạo Tông” mà đại sư huynh nói chínhlà Tô Càn Nguyên.Tô Càn Nguyên không có bản lĩnh khiến đại sư huynh nhớ thương như vậy.Khả năng duy nhất, chỉ có mình hắn ta.Vị đại sư huynh này, vậy mà muốn làm hình tượng thấu tình đạt lý như vậy…Lần trước cho hắn ta đả kích song trọng linh hồn thân thể như vậy còn chưa đủ,vậy mà bây giờ còn xúi giục tiểu bối, muốn tiểu bối nhanh chóng mạnh hơn, lạiđánh bại hắn ta…Như vậy cũng quá khinh thường hắn ta rồi.Tốt xấu gì hắn ta cũng là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông.Thiếu chút nữa Trương Hàn không nhịn được ném trên vạn trận pháp đánh DiệpLạc.Tuy Trương Hàn không khởi xướng tấn công với Diệp Lạc, nhưng không nhìnnổi nữa.“Đại sư huynh, phương pháp dạy đồ đệ của ngươi trái lại rất thú vị.”Trương Hàn đi từ trong trận pháp ẩn nặc ra, rất cố gắng bày ra biểu cảm ấm áp.Hắn ta thực sự rất muốn vào lúc này, ném trên vạn trận pháp lên trên đầu đại sưhuynh nhà mình.Trên quảng trường chủ phong phía dưới.Diệp Lạc còn chuẩn bị mở miệng lập tức nhận ra Trương Hàn đi ra khỏi trậnpháp ẩn nặc.Gương mặt hắn ta cứng đờ, nhưng nhanh chóng khôi phục như ban đầu.“Nhị sư đệ, đệ đến rồi à.”Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn Trương Hàn, chào một tiếng.Sau khi nói xong, hắn ta lại vẻ mặt không đổi nhìn bảy đệ tử, nói:“Được rồi, các con đi xuống trước đi, nhớ chăm chỉ tu hành, trăm ngàn lần đừnglười biếng.”Bảy đệ tử đều liếc mắt nhìn nhau một cái, cung kính cúi người thi lễ với DiệpLạc xong, thì ngoan ngoãn lui xuống.Trương Hàn ở phía trên cũng hạ xuống vào lúc này, đi lên quảng trường chủphong.“Đại sư huynh, phương pháp dạy đồ đệ này của sư huynh, thực sự là có phongcách riêng.”Trương Hàn giống như nhịn cười nhìn chằm chằm Diệp Lạc.“Hả? Sư đệ, đệ thấy được ta dạy đồ đệ thế nào rồi à? Ồ… Lúc trước sư tôn dạyta như thế, rất tốt mà.”Diệp Lạc thản nhiên nói.Hoàn toàn quên sạch tất cả những lời mới nói.Toàn bộ biểu cảm động tác đều vô cùng nhạt nhẽo.Giống như vừa rồi là Trương Hàn nhìn lầm, nghe lầm.Nghe những lời này Trương Hàn im lặng một lát.Hắn ta cảm nhận được, cần phải bày ra thực lực của hắn ta hiện giờ trước mặtđại sư huynh.Nếu không thì đại sư huynh không chết tà tâm.Vậy mà còn muốn dùng tiểu bối tới đánh hắn ta…Hôm nay hắn ta chưa chắc giống như trước đây, pháp lực của bản thân đột phácảnh giới Hóa Thần, cộng thêm Trận Tâm, cùng với Thái Âm Tinh có quan hệthân thiết.Sức chiến đấu chưa chắc kém đại sư huynh.“Đại sư huynh, đã lâu không gặp, không bằng so tài một trận, thế nào?”Trương Hàn cười nói.“Đương nhiên có thể, sư huynh chỉ điểm sư đệ, chuyện này không phải chuyệnbình thường sao, sư đệ đợi một lát, gần đây sư huynh nghiên cứu một loại,mượn tất cả lực lượng số mệnh của Thánh Địa thêm vào pháp môn, đệ để sưhuynh ra tay trước đi.”Diệp Lạc cũng cười, cười càng thêm vui vẻ.Im lặng vận chuyển pháp môn.Chỉ trong nháy mắt, phong vân trong Thái Nhất Kiếm Tông biến đổi lớn.Trương Hàn cảm nhận được Diệp Lạc bắt đầu đột phá khí thế mạnh mẽ, trêngương mặt hòa nhã lập tức âm trầm.Đại sư huynh! Huynh không nói võ đức!…Trong khu vực Đông Châu.Thái Nhất Kiếm Tông, 72 dãy núi Huyền Tung, trên chủ phong.Mây đen dày đặc, từng tia điện thường lóe lên mà qua, phát ra âm thanh đinh tainhức óc.Rầm rầm…Dao động pháp lực kinh thiên lan tràn từ chủ phong mà ra, chậm rãi cuốn sạchvề phía cả Thái Nhất Kiếm Tông.May mà trong Thái Nhất Kiếm Tông có trận pháp bảo vệ, triệt tiêu dao độngpháp lực.Nếu không chỉ sợ những kiến trúc còn đang xây dựng trong Thái Nhất KiếmTông sẽ bị sập xuống hết.…Trên chủ phong.Diệp Lạc đứng trên bầu trời, chân giẫm lên phi kiếm, cao cao tại thượng, trongđôi mắt đều được một tầng hắc quang bao trùm, ấn ký màu vàng kim trên tránlóe lên hào quang, quanh người có kim sương mông lung vờn quanh.Nhìn từ phía xa, giống như một vị thần đang quan sát nhân gian, uy thế khủngbố chấn nhiếp toàn bộ.Lúc này, Diệp Lạc nhìn chằm chằm phía dưới chủ phong, trong một vùng câycối rậm rạp

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Diệp Lạc không quan tâm những đệ tử này, trái lại tự nói chuyện.“Vi sư muốn các con đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trong vòng một năm, chỉ cóngộ ra đạo của bản thân mới đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, mới có khả năngđánh bại một vị sư thúc của các con ở Vô Đạo Tông.”“Nếu tiểu bối các con có thể đánh bại sư thúc của các con, có lẽ sắc mặt sư thúccác con sẽ vô cùng đẹp.”Diệp Lạc nói chuyện, trong mắt lóe lên tinh quang.Đây là kế hoạch của hắn ta!Bồi dưỡng đệ tử, để đệ tử đi đánh bại Trương Hàn.Đến lúc đó, sắc mặt nhị sư đệ của hắn ta chắc chắn rất đặc sắc.Chẳng qua bây giờ xem ra…Những đệ tử này không có năng lực.…Bên kia, Trương Hàn trốn trong trận pháp che giấu trên không nghe thấy nhữnglời này của Diệp Lạc, khóe miệng điên cuồng giật giật.Hắn ta không nghĩ rằng, “sư thúc của Vô Đạo Tông” mà đại sư huynh nói chínhlà Tô Càn Nguyên.Tô Càn Nguyên không có bản lĩnh khiến đại sư huynh nhớ thương như vậy.Khả năng duy nhất, chỉ có mình hắn ta.Vị đại sư huynh này, vậy mà muốn làm hình tượng thấu tình đạt lý như vậy…Lần trước cho hắn ta đả kích song trọng linh hồn thân thể như vậy còn chưa đủ,vậy mà bây giờ còn xúi giục tiểu bối, muốn tiểu bối nhanh chóng mạnh hơn, lạiđánh bại hắn ta…Như vậy cũng quá khinh thường hắn ta rồi.Tốt xấu gì hắn ta cũng là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông.Thiếu chút nữa Trương Hàn không nhịn được ném trên vạn trận pháp đánh DiệpLạc.Tuy Trương Hàn không khởi xướng tấn công với Diệp Lạc, nhưng không nhìnnổi nữa.“Đại sư huynh, phương pháp dạy đồ đệ của ngươi trái lại rất thú vị.”Trương Hàn đi từ trong trận pháp ẩn nặc ra, rất cố gắng bày ra biểu cảm ấm áp.Hắn ta thực sự rất muốn vào lúc này, ném trên vạn trận pháp lên trên đầu đại sưhuynh nhà mình.Trên quảng trường chủ phong phía dưới.Diệp Lạc còn chuẩn bị mở miệng lập tức nhận ra Trương Hàn đi ra khỏi trậnpháp ẩn nặc.Gương mặt hắn ta cứng đờ, nhưng nhanh chóng khôi phục như ban đầu.“Nhị sư đệ, đệ đến rồi à.”Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn Trương Hàn, chào một tiếng.Sau khi nói xong, hắn ta lại vẻ mặt không đổi nhìn bảy đệ tử, nói:“Được rồi, các con đi xuống trước đi, nhớ chăm chỉ tu hành, trăm ngàn lần đừnglười biếng.”Bảy đệ tử đều liếc mắt nhìn nhau một cái, cung kính cúi người thi lễ với DiệpLạc xong, thì ngoan ngoãn lui xuống.Trương Hàn ở phía trên cũng hạ xuống vào lúc này, đi lên quảng trường chủphong.“Đại sư huynh, phương pháp dạy đồ đệ này của sư huynh, thực sự là có phongcách riêng.”Trương Hàn giống như nhịn cười nhìn chằm chằm Diệp Lạc.“Hả? Sư đệ, đệ thấy được ta dạy đồ đệ thế nào rồi à? Ồ… Lúc trước sư tôn dạyta như thế, rất tốt mà.”Diệp Lạc thản nhiên nói.Hoàn toàn quên sạch tất cả những lời mới nói.Toàn bộ biểu cảm động tác đều vô cùng nhạt nhẽo.Giống như vừa rồi là Trương Hàn nhìn lầm, nghe lầm.Nghe những lời này Trương Hàn im lặng một lát.Hắn ta cảm nhận được, cần phải bày ra thực lực của hắn ta hiện giờ trước mặtđại sư huynh.Nếu không thì đại sư huynh không chết tà tâm.Vậy mà còn muốn dùng tiểu bối tới đánh hắn ta…Hôm nay hắn ta chưa chắc giống như trước đây, pháp lực của bản thân đột phácảnh giới Hóa Thần, cộng thêm Trận Tâm, cùng với Thái Âm Tinh có quan hệthân thiết.Sức chiến đấu chưa chắc kém đại sư huynh.“Đại sư huynh, đã lâu không gặp, không bằng so tài một trận, thế nào?”Trương Hàn cười nói.“Đương nhiên có thể, sư huynh chỉ điểm sư đệ, chuyện này không phải chuyệnbình thường sao, sư đệ đợi một lát, gần đây sư huynh nghiên cứu một loại,mượn tất cả lực lượng số mệnh của Thánh Địa thêm vào pháp môn, đệ để sưhuynh ra tay trước đi.”Diệp Lạc cũng cười, cười càng thêm vui vẻ.Im lặng vận chuyển pháp môn.Chỉ trong nháy mắt, phong vân trong Thái Nhất Kiếm Tông biến đổi lớn.Trương Hàn cảm nhận được Diệp Lạc bắt đầu đột phá khí thế mạnh mẽ, trêngương mặt hòa nhã lập tức âm trầm.Đại sư huynh! Huynh không nói võ đức!…Trong khu vực Đông Châu.Thái Nhất Kiếm Tông, 72 dãy núi Huyền Tung, trên chủ phong.Mây đen dày đặc, từng tia điện thường lóe lên mà qua, phát ra âm thanh đinh tainhức óc.Rầm rầm…Dao động pháp lực kinh thiên lan tràn từ chủ phong mà ra, chậm rãi cuốn sạchvề phía cả Thái Nhất Kiếm Tông.May mà trong Thái Nhất Kiếm Tông có trận pháp bảo vệ, triệt tiêu dao độngpháp lực.Nếu không chỉ sợ những kiến trúc còn đang xây dựng trong Thái Nhất KiếmTông sẽ bị sập xuống hết.…Trên chủ phong.Diệp Lạc đứng trên bầu trời, chân giẫm lên phi kiếm, cao cao tại thượng, trongđôi mắt đều được một tầng hắc quang bao trùm, ấn ký màu vàng kim trên tránlóe lên hào quang, quanh người có kim sương mông lung vờn quanh.Nhìn từ phía xa, giống như một vị thần đang quan sát nhân gian, uy thế khủngbố chấn nhiếp toàn bộ.Lúc này, Diệp Lạc nhìn chằm chằm phía dưới chủ phong, trong một vùng câycối rậm rạp

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Diệp Lạc không quan tâm những đệ tử này, trái lại tự nói chuyện.“Vi sư muốn các con đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trong vòng một năm, chỉ cóngộ ra đạo của bản thân mới đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, mới có khả năngđánh bại một vị sư thúc của các con ở Vô Đạo Tông.”“Nếu tiểu bối các con có thể đánh bại sư thúc của các con, có lẽ sắc mặt sư thúccác con sẽ vô cùng đẹp.”Diệp Lạc nói chuyện, trong mắt lóe lên tinh quang.Đây là kế hoạch của hắn ta!Bồi dưỡng đệ tử, để đệ tử đi đánh bại Trương Hàn.Đến lúc đó, sắc mặt nhị sư đệ của hắn ta chắc chắn rất đặc sắc.Chẳng qua bây giờ xem ra…Những đệ tử này không có năng lực.…Bên kia, Trương Hàn trốn trong trận pháp che giấu trên không nghe thấy nhữnglời này của Diệp Lạc, khóe miệng điên cuồng giật giật.Hắn ta không nghĩ rằng, “sư thúc của Vô Đạo Tông” mà đại sư huynh nói chínhlà Tô Càn Nguyên.Tô Càn Nguyên không có bản lĩnh khiến đại sư huynh nhớ thương như vậy.Khả năng duy nhất, chỉ có mình hắn ta.Vị đại sư huynh này, vậy mà muốn làm hình tượng thấu tình đạt lý như vậy…Lần trước cho hắn ta đả kích song trọng linh hồn thân thể như vậy còn chưa đủ,vậy mà bây giờ còn xúi giục tiểu bối, muốn tiểu bối nhanh chóng mạnh hơn, lạiđánh bại hắn ta…Như vậy cũng quá khinh thường hắn ta rồi.Tốt xấu gì hắn ta cũng là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông.Thiếu chút nữa Trương Hàn không nhịn được ném trên vạn trận pháp đánh DiệpLạc.Tuy Trương Hàn không khởi xướng tấn công với Diệp Lạc, nhưng không nhìnnổi nữa.“Đại sư huynh, phương pháp dạy đồ đệ của ngươi trái lại rất thú vị.”Trương Hàn đi từ trong trận pháp ẩn nặc ra, rất cố gắng bày ra biểu cảm ấm áp.Hắn ta thực sự rất muốn vào lúc này, ném trên vạn trận pháp lên trên đầu đại sưhuynh nhà mình.Trên quảng trường chủ phong phía dưới.Diệp Lạc còn chuẩn bị mở miệng lập tức nhận ra Trương Hàn đi ra khỏi trậnpháp ẩn nặc.Gương mặt hắn ta cứng đờ, nhưng nhanh chóng khôi phục như ban đầu.“Nhị sư đệ, đệ đến rồi à.”Diệp Lạc ngẩng đầu nhìn Trương Hàn, chào một tiếng.Sau khi nói xong, hắn ta lại vẻ mặt không đổi nhìn bảy đệ tử, nói:“Được rồi, các con đi xuống trước đi, nhớ chăm chỉ tu hành, trăm ngàn lần đừnglười biếng.”Bảy đệ tử đều liếc mắt nhìn nhau một cái, cung kính cúi người thi lễ với DiệpLạc xong, thì ngoan ngoãn lui xuống.Trương Hàn ở phía trên cũng hạ xuống vào lúc này, đi lên quảng trường chủphong.“Đại sư huynh, phương pháp dạy đồ đệ này của sư huynh, thực sự là có phongcách riêng.”Trương Hàn giống như nhịn cười nhìn chằm chằm Diệp Lạc.“Hả? Sư đệ, đệ thấy được ta dạy đồ đệ thế nào rồi à? Ồ… Lúc trước sư tôn dạyta như thế, rất tốt mà.”Diệp Lạc thản nhiên nói.Hoàn toàn quên sạch tất cả những lời mới nói.Toàn bộ biểu cảm động tác đều vô cùng nhạt nhẽo.Giống như vừa rồi là Trương Hàn nhìn lầm, nghe lầm.Nghe những lời này Trương Hàn im lặng một lát.Hắn ta cảm nhận được, cần phải bày ra thực lực của hắn ta hiện giờ trước mặtđại sư huynh.Nếu không thì đại sư huynh không chết tà tâm.Vậy mà còn muốn dùng tiểu bối tới đánh hắn ta…Hôm nay hắn ta chưa chắc giống như trước đây, pháp lực của bản thân đột phácảnh giới Hóa Thần, cộng thêm Trận Tâm, cùng với Thái Âm Tinh có quan hệthân thiết.Sức chiến đấu chưa chắc kém đại sư huynh.“Đại sư huynh, đã lâu không gặp, không bằng so tài một trận, thế nào?”Trương Hàn cười nói.“Đương nhiên có thể, sư huynh chỉ điểm sư đệ, chuyện này không phải chuyệnbình thường sao, sư đệ đợi một lát, gần đây sư huynh nghiên cứu một loại,mượn tất cả lực lượng số mệnh của Thánh Địa thêm vào pháp môn, đệ để sưhuynh ra tay trước đi.”Diệp Lạc cũng cười, cười càng thêm vui vẻ.Im lặng vận chuyển pháp môn.Chỉ trong nháy mắt, phong vân trong Thái Nhất Kiếm Tông biến đổi lớn.Trương Hàn cảm nhận được Diệp Lạc bắt đầu đột phá khí thế mạnh mẽ, trêngương mặt hòa nhã lập tức âm trầm.Đại sư huynh! Huynh không nói võ đức!…Trong khu vực Đông Châu.Thái Nhất Kiếm Tông, 72 dãy núi Huyền Tung, trên chủ phong.Mây đen dày đặc, từng tia điện thường lóe lên mà qua, phát ra âm thanh đinh tainhức óc.Rầm rầm…Dao động pháp lực kinh thiên lan tràn từ chủ phong mà ra, chậm rãi cuốn sạchvề phía cả Thái Nhất Kiếm Tông.May mà trong Thái Nhất Kiếm Tông có trận pháp bảo vệ, triệt tiêu dao độngpháp lực.Nếu không chỉ sợ những kiến trúc còn đang xây dựng trong Thái Nhất KiếmTông sẽ bị sập xuống hết.…Trên chủ phong.Diệp Lạc đứng trên bầu trời, chân giẫm lên phi kiếm, cao cao tại thượng, trongđôi mắt đều được một tầng hắc quang bao trùm, ấn ký màu vàng kim trên tránlóe lên hào quang, quanh người có kim sương mông lung vờn quanh.Nhìn từ phía xa, giống như một vị thần đang quan sát nhân gian, uy thế khủngbố chấn nhiếp toàn bộ.Lúc này, Diệp Lạc nhìn chằm chằm phía dưới chủ phong, trong một vùng câycối rậm rạp

Chương 190: Đại sư huynh, huynh không nói võ đức