Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 198: Đạm Đài Lạc Tuyết đã hiểu 2

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bàn cờ có thể tăng lực lượng linh hồn của nàng.Lực lượng linh hồn có năng lực khiến nàng quan sát được đường dây màu vàngkim ở giữa trời đất.Nếu nàng không đoán sai, đường dây màu vàng kim đó là mấu chốt ngộ đạo củanàng.Giữa ba thứ này hình thành một vòng tuần hoàn.Đây là trùng hợp sao?Không có khả năng.Đây là con đường sư tôn đã sắp xếp cho nàng sao?Trong mắt Đạm Đài Lạc Tuyết xuất hiện hiểu ra.Nàng đã nói, vì sao sư tôn thả lỏng với nàng như vậy, giống như muốn nàngmỗi ngày vui đùa không tu luyện, mà không giống như tông môn tu tiên truyềnthống cẩn thận dạy bảo như thế.Hóa ra sư tôn đã sớm sắp xếp mọi thứ cho nàng.Bàn cờ tăng lực lượng linh hồn.Lực lượng linh hồn có thể nhìn thấy mạng lưới Thiên Địa Kỳ Bàn.Đường dây Thiên Địa Kỳ Bàn có thể giúp nàng ngộ đạo.Sắp xếp rất rõ ràng.Sư tôn, đệ tử đã hiểu!…Sáng sớm ngày hôm sau.Sở Duyên vội vã đi từ trong cung điện ra.Vậy mà hắn không cẩn thận ngủ thiếp đi.Cơ thể cảnh giới Luyện Khí đúng là có chút không có tác dụng nào.Hắn vốn định quan sát tình hình của đệ tử Đạm Đài Lạc Tuyết, tránh cho thựcsự xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, khiến đệ tử này thành tài.Liên tục quan sát mấy ngày.Tối qua cơ thể hắn thực sự không chống đỡ nổi, mơ mơ màng màng ngủ thiếpđi mất.Nếu như vậy còn chưa tính, nhưng buổi tối hắn còn mơ thấy một giấc mơ.Mơ thấy Đạm Đài Lạc Tuyết đứng trên không, khí thế như hồng thủy, mỉm cườinhìn hắn, nói hắn sắp hạ cảnh giới rồi.Sở Duyên sợ tới mức toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh.Sớm tinh mơ vội vàng rời giường, chuẩn bị xem có phải hắn suy nghĩ nhiều haykhông.“Đây chỉ là mơ, đừng nghĩ quá nhiều, dựa theo quan sát của mấy ngày gần đây,Đạm Đài Lạc Tuyết vẫn luôn an phận thủ thường, chắc chắn là ta suy nghĩnhiều.”Sở Duyên vừa đi vừa nghĩ.Chẳng qua nghĩ thì nghĩ vậy.Trong lòng hắn vẫn run sợ.Một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng…Hắn thực sự sợ hãi, không cẩn thận giấc mơ tối qua sẽ thành sự thực.Sở Duyên đi trên đường Vô Đạo Tông.Hắn không định đi thẳng tới chỗ Đạm Đài Lạc Tuyết hỏi.Vẫn luôn cảm thấy sáng sớm tinh mơ đến gõ cửa nhà người ta hỏi, không đượctốt lắm, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng sư tôn này của hắn.Nhưng mà Sở Duyên sớm có chuẩn bị.Mấy ngày trước hắn đã dặn dò Lý Nhị Cương, mỗi ngày chú ý tới ẩm thực củaĐạm Đài Lạc Tuyết.Dựa theo suy nghĩ của Sở Duyên.Nếu đệ tử thực sự thành tài, vậy cảnh giới ít nhất cũng cất bước từ cảnh giớiNguyên Anh.Loại cảnh giới này căn bản không cần đồ ăn.Chỉ cần bảo Lý Nhị Cương chú ý tới ẩm thực của Đạm Đài Lạc Tuyết là được.Nếu phát hiện Đạm Đài Lạc Tuyết không cần ăn, vậy chắc chắn thành tài!Rất nhanh, Sở Duyên đi tới phòng bếp.Lý Nhị Cương vẫn luôn bận rộn trong phòng bếp nhìn thấy Sở Duyên đi tới, vộivàng nở nụ cười.“Tông chủ, ngài tới rồi, tông chủ nhanh ngồi đi, ta làm mấy món ngon chongài.”Lý Nhị Cương mở miệng nói.“Chuyện ăn cơm không vội, bổn tọa hỏi ngươi, hôm nay tứ đệ tử của bổn tọa cótới đây ăn cơm không?”Sở Duyên không có tâm tư vui chơi giải trí lúc này.“Tứ đệ tử của tông chủ… Là Đàm Đài đại nhân sao?”Lý Nhị Cương nghi ngờ hỏi.“Đúng vậy đúng vậy, đừng dây dưa nữa, nhanh trả lời đi.”Sở Duyên xua tay thúc giục.“Tông chủ, hôm nay Đạm Đài đại nhân tới từ sớm ăn cơm, nhưng mà lần nàyĐàm Đài đại nhân ăn cơm có chút kỳ lạ…”Lý Nhị Cương vừa định nói, hôm nay Đạm Đài Lạc Tuyết ăn một số món ăn bổdưỡng linh hồn.Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang.“Đã ăn rồi sao? Ăn rồi là được.”Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra.“Chuyện này… Được rồi, tông chủ, vậy ngươi ngồi trước đi, ta đi làm mấy mónăn cho ngài.”Lý Nhị Cương thấy tông chủ nói như vậy, cũng không muốn hỏi nhiều cái gì,nói một câu xong, thì chui vào trong phòng bếp.Nhìn thấy cảnh tượng này.Sở Duyên đi tới ngồi trên ghế, tâm trạng khẩn trương thả lỏng.Quả nhiên là hắn suy nghĩ nhiều.Không phải ngủ một đêm sao.Một đêm có khả năng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?Có khả năng sao? Có khả năng à?Ha ha.Nếu cả đêm có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy hắn có thể đứng chổngngược nuốt cả cái bàn trước mặt, không nhai luôn.Sở Duyên nghĩ một lát, cũng có thể hiểu rõ.Hắn là bị giấc mơ kia dọa thảm mà thôi.Tục xưng là chưa tỉnh ngủ.“Đã nói nhiều ngày như vậy cũng không xuất hiện tình hình gì, sao có thể trongmột đêm đã có chuyện.”“Nhưng mà sau này cũng có thể không cần nhìn chằm chằm như vậy, quá mệt,có Lý Nhị Cương ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể biết tình hình của Đạm ĐàiLạc Tuyết, hơn nữa đệ tử thiên tài này, vẫn khiến người ta rất yên tâm.”“Cảnh giới Luyện Khí này của ta thực sự quá thấp, gần đây phải dành thời giantăng lên mới được.”Sở Duyên lẩm bẩm nói xong.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bàn cờ có thể tăng lực lượng linh hồn của nàng.Lực lượng linh hồn có năng lực khiến nàng quan sát được đường dây màu vàngkim ở giữa trời đất.Nếu nàng không đoán sai, đường dây màu vàng kim đó là mấu chốt ngộ đạo củanàng.Giữa ba thứ này hình thành một vòng tuần hoàn.Đây là trùng hợp sao?Không có khả năng.Đây là con đường sư tôn đã sắp xếp cho nàng sao?Trong mắt Đạm Đài Lạc Tuyết xuất hiện hiểu ra.Nàng đã nói, vì sao sư tôn thả lỏng với nàng như vậy, giống như muốn nàngmỗi ngày vui đùa không tu luyện, mà không giống như tông môn tu tiên truyềnthống cẩn thận dạy bảo như thế.Hóa ra sư tôn đã sớm sắp xếp mọi thứ cho nàng.Bàn cờ tăng lực lượng linh hồn.Lực lượng linh hồn có thể nhìn thấy mạng lưới Thiên Địa Kỳ Bàn.Đường dây Thiên Địa Kỳ Bàn có thể giúp nàng ngộ đạo.Sắp xếp rất rõ ràng.Sư tôn, đệ tử đã hiểu!…Sáng sớm ngày hôm sau.Sở Duyên vội vã đi từ trong cung điện ra.Vậy mà hắn không cẩn thận ngủ thiếp đi.Cơ thể cảnh giới Luyện Khí đúng là có chút không có tác dụng nào.Hắn vốn định quan sát tình hình của đệ tử Đạm Đài Lạc Tuyết, tránh cho thựcsự xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, khiến đệ tử này thành tài.Liên tục quan sát mấy ngày.Tối qua cơ thể hắn thực sự không chống đỡ nổi, mơ mơ màng màng ngủ thiếpđi mất.Nếu như vậy còn chưa tính, nhưng buổi tối hắn còn mơ thấy một giấc mơ.Mơ thấy Đạm Đài Lạc Tuyết đứng trên không, khí thế như hồng thủy, mỉm cườinhìn hắn, nói hắn sắp hạ cảnh giới rồi.Sở Duyên sợ tới mức toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh.Sớm tinh mơ vội vàng rời giường, chuẩn bị xem có phải hắn suy nghĩ nhiều haykhông.“Đây chỉ là mơ, đừng nghĩ quá nhiều, dựa theo quan sát của mấy ngày gần đây,Đạm Đài Lạc Tuyết vẫn luôn an phận thủ thường, chắc chắn là ta suy nghĩnhiều.”Sở Duyên vừa đi vừa nghĩ.Chẳng qua nghĩ thì nghĩ vậy.Trong lòng hắn vẫn run sợ.Một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng…Hắn thực sự sợ hãi, không cẩn thận giấc mơ tối qua sẽ thành sự thực.Sở Duyên đi trên đường Vô Đạo Tông.Hắn không định đi thẳng tới chỗ Đạm Đài Lạc Tuyết hỏi.Vẫn luôn cảm thấy sáng sớm tinh mơ đến gõ cửa nhà người ta hỏi, không đượctốt lắm, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng sư tôn này của hắn.Nhưng mà Sở Duyên sớm có chuẩn bị.Mấy ngày trước hắn đã dặn dò Lý Nhị Cương, mỗi ngày chú ý tới ẩm thực củaĐạm Đài Lạc Tuyết.Dựa theo suy nghĩ của Sở Duyên.Nếu đệ tử thực sự thành tài, vậy cảnh giới ít nhất cũng cất bước từ cảnh giớiNguyên Anh.Loại cảnh giới này căn bản không cần đồ ăn.Chỉ cần bảo Lý Nhị Cương chú ý tới ẩm thực của Đạm Đài Lạc Tuyết là được.Nếu phát hiện Đạm Đài Lạc Tuyết không cần ăn, vậy chắc chắn thành tài!Rất nhanh, Sở Duyên đi tới phòng bếp.Lý Nhị Cương vẫn luôn bận rộn trong phòng bếp nhìn thấy Sở Duyên đi tới, vộivàng nở nụ cười.“Tông chủ, ngài tới rồi, tông chủ nhanh ngồi đi, ta làm mấy món ngon chongài.”Lý Nhị Cương mở miệng nói.“Chuyện ăn cơm không vội, bổn tọa hỏi ngươi, hôm nay tứ đệ tử của bổn tọa cótới đây ăn cơm không?”Sở Duyên không có tâm tư vui chơi giải trí lúc này.“Tứ đệ tử của tông chủ… Là Đàm Đài đại nhân sao?”Lý Nhị Cương nghi ngờ hỏi.“Đúng vậy đúng vậy, đừng dây dưa nữa, nhanh trả lời đi.”Sở Duyên xua tay thúc giục.“Tông chủ, hôm nay Đạm Đài đại nhân tới từ sớm ăn cơm, nhưng mà lần nàyĐàm Đài đại nhân ăn cơm có chút kỳ lạ…”Lý Nhị Cương vừa định nói, hôm nay Đạm Đài Lạc Tuyết ăn một số món ăn bổdưỡng linh hồn.Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang.“Đã ăn rồi sao? Ăn rồi là được.”Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra.“Chuyện này… Được rồi, tông chủ, vậy ngươi ngồi trước đi, ta đi làm mấy mónăn cho ngài.”Lý Nhị Cương thấy tông chủ nói như vậy, cũng không muốn hỏi nhiều cái gì,nói một câu xong, thì chui vào trong phòng bếp.Nhìn thấy cảnh tượng này.Sở Duyên đi tới ngồi trên ghế, tâm trạng khẩn trương thả lỏng.Quả nhiên là hắn suy nghĩ nhiều.Không phải ngủ một đêm sao.Một đêm có khả năng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?Có khả năng sao? Có khả năng à?Ha ha.Nếu cả đêm có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy hắn có thể đứng chổngngược nuốt cả cái bàn trước mặt, không nhai luôn.Sở Duyên nghĩ một lát, cũng có thể hiểu rõ.Hắn là bị giấc mơ kia dọa thảm mà thôi.Tục xưng là chưa tỉnh ngủ.“Đã nói nhiều ngày như vậy cũng không xuất hiện tình hình gì, sao có thể trongmột đêm đã có chuyện.”“Nhưng mà sau này cũng có thể không cần nhìn chằm chằm như vậy, quá mệt,có Lý Nhị Cương ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể biết tình hình của Đạm ĐàiLạc Tuyết, hơn nữa đệ tử thiên tài này, vẫn khiến người ta rất yên tâm.”“Cảnh giới Luyện Khí này của ta thực sự quá thấp, gần đây phải dành thời giantăng lên mới được.”Sở Duyên lẩm bẩm nói xong.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Bàn cờ có thể tăng lực lượng linh hồn của nàng.Lực lượng linh hồn có năng lực khiến nàng quan sát được đường dây màu vàngkim ở giữa trời đất.Nếu nàng không đoán sai, đường dây màu vàng kim đó là mấu chốt ngộ đạo củanàng.Giữa ba thứ này hình thành một vòng tuần hoàn.Đây là trùng hợp sao?Không có khả năng.Đây là con đường sư tôn đã sắp xếp cho nàng sao?Trong mắt Đạm Đài Lạc Tuyết xuất hiện hiểu ra.Nàng đã nói, vì sao sư tôn thả lỏng với nàng như vậy, giống như muốn nàngmỗi ngày vui đùa không tu luyện, mà không giống như tông môn tu tiên truyềnthống cẩn thận dạy bảo như thế.Hóa ra sư tôn đã sớm sắp xếp mọi thứ cho nàng.Bàn cờ tăng lực lượng linh hồn.Lực lượng linh hồn có thể nhìn thấy mạng lưới Thiên Địa Kỳ Bàn.Đường dây Thiên Địa Kỳ Bàn có thể giúp nàng ngộ đạo.Sắp xếp rất rõ ràng.Sư tôn, đệ tử đã hiểu!…Sáng sớm ngày hôm sau.Sở Duyên vội vã đi từ trong cung điện ra.Vậy mà hắn không cẩn thận ngủ thiếp đi.Cơ thể cảnh giới Luyện Khí đúng là có chút không có tác dụng nào.Hắn vốn định quan sát tình hình của đệ tử Đạm Đài Lạc Tuyết, tránh cho thựcsự xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, khiến đệ tử này thành tài.Liên tục quan sát mấy ngày.Tối qua cơ thể hắn thực sự không chống đỡ nổi, mơ mơ màng màng ngủ thiếpđi mất.Nếu như vậy còn chưa tính, nhưng buổi tối hắn còn mơ thấy một giấc mơ.Mơ thấy Đạm Đài Lạc Tuyết đứng trên không, khí thế như hồng thủy, mỉm cườinhìn hắn, nói hắn sắp hạ cảnh giới rồi.Sở Duyên sợ tới mức toàn thân chảy đầy mồ hôi lạnh.Sớm tinh mơ vội vàng rời giường, chuẩn bị xem có phải hắn suy nghĩ nhiều haykhông.“Đây chỉ là mơ, đừng nghĩ quá nhiều, dựa theo quan sát của mấy ngày gần đây,Đạm Đài Lạc Tuyết vẫn luôn an phận thủ thường, chắc chắn là ta suy nghĩnhiều.”Sở Duyên vừa đi vừa nghĩ.Chẳng qua nghĩ thì nghĩ vậy.Trong lòng hắn vẫn run sợ.Một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng…Hắn thực sự sợ hãi, không cẩn thận giấc mơ tối qua sẽ thành sự thực.Sở Duyên đi trên đường Vô Đạo Tông.Hắn không định đi thẳng tới chỗ Đạm Đài Lạc Tuyết hỏi.Vẫn luôn cảm thấy sáng sớm tinh mơ đến gõ cửa nhà người ta hỏi, không đượctốt lắm, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng sư tôn này của hắn.Nhưng mà Sở Duyên sớm có chuẩn bị.Mấy ngày trước hắn đã dặn dò Lý Nhị Cương, mỗi ngày chú ý tới ẩm thực củaĐạm Đài Lạc Tuyết.Dựa theo suy nghĩ của Sở Duyên.Nếu đệ tử thực sự thành tài, vậy cảnh giới ít nhất cũng cất bước từ cảnh giớiNguyên Anh.Loại cảnh giới này căn bản không cần đồ ăn.Chỉ cần bảo Lý Nhị Cương chú ý tới ẩm thực của Đạm Đài Lạc Tuyết là được.Nếu phát hiện Đạm Đài Lạc Tuyết không cần ăn, vậy chắc chắn thành tài!Rất nhanh, Sở Duyên đi tới phòng bếp.Lý Nhị Cương vẫn luôn bận rộn trong phòng bếp nhìn thấy Sở Duyên đi tới, vộivàng nở nụ cười.“Tông chủ, ngài tới rồi, tông chủ nhanh ngồi đi, ta làm mấy món ngon chongài.”Lý Nhị Cương mở miệng nói.“Chuyện ăn cơm không vội, bổn tọa hỏi ngươi, hôm nay tứ đệ tử của bổn tọa cótới đây ăn cơm không?”Sở Duyên không có tâm tư vui chơi giải trí lúc này.“Tứ đệ tử của tông chủ… Là Đàm Đài đại nhân sao?”Lý Nhị Cương nghi ngờ hỏi.“Đúng vậy đúng vậy, đừng dây dưa nữa, nhanh trả lời đi.”Sở Duyên xua tay thúc giục.“Tông chủ, hôm nay Đạm Đài đại nhân tới từ sớm ăn cơm, nhưng mà lần nàyĐàm Đài đại nhân ăn cơm có chút kỳ lạ…”Lý Nhị Cương vừa định nói, hôm nay Đạm Đài Lạc Tuyết ăn một số món ăn bổdưỡng linh hồn.Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang.“Đã ăn rồi sao? Ăn rồi là được.”Sở Duyên nhẹ nhàng thở ra.“Chuyện này… Được rồi, tông chủ, vậy ngươi ngồi trước đi, ta đi làm mấy mónăn cho ngài.”Lý Nhị Cương thấy tông chủ nói như vậy, cũng không muốn hỏi nhiều cái gì,nói một câu xong, thì chui vào trong phòng bếp.Nhìn thấy cảnh tượng này.Sở Duyên đi tới ngồi trên ghế, tâm trạng khẩn trương thả lỏng.Quả nhiên là hắn suy nghĩ nhiều.Không phải ngủ một đêm sao.Một đêm có khả năng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?Có khả năng sao? Có khả năng à?Ha ha.Nếu cả đêm có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy hắn có thể đứng chổngngược nuốt cả cái bàn trước mặt, không nhai luôn.Sở Duyên nghĩ một lát, cũng có thể hiểu rõ.Hắn là bị giấc mơ kia dọa thảm mà thôi.Tục xưng là chưa tỉnh ngủ.“Đã nói nhiều ngày như vậy cũng không xuất hiện tình hình gì, sao có thể trongmột đêm đã có chuyện.”“Nhưng mà sau này cũng có thể không cần nhìn chằm chằm như vậy, quá mệt,có Lý Nhị Cương ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể biết tình hình của Đạm ĐàiLạc Tuyết, hơn nữa đệ tử thiên tài này, vẫn khiến người ta rất yên tâm.”“Cảnh giới Luyện Khí này của ta thực sự quá thấp, gần đây phải dành thời giantăng lên mới được.”Sở Duyên lẩm bẩm nói xong.

Chương 198: Đạm Đài Lạc Tuyết đã hiểu 2