Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 201: Tập trung ở một điểm
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Đợi một lát, Càn Nguyên đại nhân, không phải Địa Sát có hại đối với cơ thểsao? Ta nhớ rõ bị Địa Sát nhập thể lâu, không chỉ linh căn bị hao tổn, ngay cảlinh hồn đều bị ăn mòn sao?”Lý Nhị Cương tò mò hỏi.“Đúng vậy, nhưng mà ta không có linh hồn, linh căn cũng vô dụng, đối với tamà nói, Địa Sát không có tác dụng phụ.”Tô Càn Nguyên mở miệng giải thích một câu.Nghe cuộc đối thoại của hai người.Sở Duyên rùng mình một cái.Có tổn hại đối với linh căn, tai hại đối với linh hồn sao?Thôi bỏ đi!Tu luyện tốt hơn một chút.Tu sĩ chúng ta, nên tâm trí kiên định, một lòng học hỏi.Sao có thể thay đổi thất thường.Sở Duyên nghĩ, có chút muốn khóc.Ba đệ tử của hắn đều thành tài, đâm sau lưng hắn.Cho dù hắn bị đâm, ngay cả công pháp của đệ tử đều không thể moi ra được,đại đệ tử căn bản không moi được, nhị đệ tử không học được, tam đệ tử thì dễmất mạng…May mắn may mắn, có tứ đệ tử.Tứ đệ tử sẽ không đâm sau lưng hắn.Nói đi nói lại.Sở Duyên biết được mình không có khả năng học được luyện thể chi thuật củaTô Càn Nguyên, nhất thời chết tâm.Chẳng muốn nhiều lời với đệ tử này nữa.Muốn tùy tiện nói hai câu, khiến đệ tử này cút đi cho xong việc.“Con nói cơ thể con không thể tăng lên, là vì toàn thân đã không có chỗ để tuluyện sao? Con có biết, bất cứ một đạo gì, đều là vĩnh viễn không ngừng, vi sưcòn chưa dám nói mình chạy tới tận cùng, sao con có thể nói như vậy?”Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.“Nhưng mà… Nhưng mà sư tôn, đệ tử đã liên tục hấp thu Địa Sát nhiều ngày,vẫn luôn không thể tăng lên.”Tô Càn Nguyên ấm ức trả lời.“Chỉ có mấy ngày, con đã không chịu nổi sao? Còn nữa, con nói cơ thể conkhông có chỗ để tăng lên nữa à? Con nghe vi sư, trở về, tiếp tục hấp thu Địa Sátcủa con, toàn bộ hấp thu về một điểm trên người con, hấp thu ba năm lại nói!”Sở Duyên đã trở nên không có kiên nhẫn, thuận miệng nói một câu, muốn conhàng này cút đi.Không có bí tịch gì cho hắn.Còn là đệ tử đâm sau lưng hắn một cái.Lắc lư trước mặt hắn, e rằng hắn không có tâm trạng ăn cơm.“Sư tôn, hấp thu về một điểm, có lợi ích gì?”Tô Càn Nguyên nhất quyết không tha.Những lời này vừa nói ra, Sở Duyên im lặng một lát.Hắn thuận miệng nói mà thôi, có quỷ mới biết có ích lợi gì.Nhưng mà lão tam này, càng ngày càng phiền phức.Chẳng lẽ không nhìn ra hắn không có kiên nhẫn sao?Sở Duyên hít sâu một hơi.“Con thử xem chẳng phải sẽ biết sao? Nhớ kỹ, tập trung vào một điểm trên cơthể, hấp thu Địa Sát gì đó của con, hấp thu mấy năm, tốt nhất là hấp thu mườinăm lại nói, đừng lo lắng những chuyện khác, cứ hấp thu là được.”“Được rồi, Càn Nguyên, con lùi ra đi, hấp thu mấy năm trước lại nói.”Sở Duyên mở miệng nói.“Ồ… Đệ tử xin nghe theo lệnh của sư tôn.”Tuy Tô Càn Nguyên cảm thấy khó hiểu, nhưng nghe sư tôn bảo lão ta rời đi,cũng không dám nói gì thêm.Sau khi cúi người hành lễ.Thành thật lùi xuống.Sở Duyên ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn Tô Càn Nguyên rời đi, lắc đầu, nhẹnhàng thở ra.Tô Càn Nguyên này đúng là khó chơi hơn nhiều.Lúc này, Lý Nhị Cương ở trong phòng bếp cất bước đi tới, đặt món ăn lên trênbàn.“Làm sao vậy, tông chủ.”Lý Nhị Cương cười hì hì hỏi một câu.“Còn không phải tại đệ tử này… Thôi, không sao, ngươi tiếp tục bận việc đi.”Sở Duyên xua tay, chẳng muốn nói thêm cái gì.Lý Nhị Cương vừa thấy thế, sờ đầu, tiếp tục tiến vào trong phòng bếp.…Bên kia.Sau khi Tô Càn Nguyên rời đi, đi thẳng tới trong sơn động ở sườn núi.Lão ta vào sơn động, Địa Sát Chi Khí nồng đậm phả vào mặt.Tô Càn Nguyên coi như không có.Không nói lúc trước với cơ thể của lão ta, sớm đã coi như không có những ĐịaSát này, chỉ nói lão ta cư trú ở đây lâu lắm, hoàn toàn thích ứng với Địa Sát.Lúc này, Tô Càn Nguyên ngồi lên trên một nham thạch trong sơn động, ánh mắtnhìn Địa Sát Chi Khí ở xung quanh.“Sư tôn bảo ta hấp thu toàn bộ Địa Sát về một điểm…”“Thôi, nhị sư huynh không ở trên núi, đại sư huynh thì đã rời khỏi tông, khôngthể tìm ai hỏi một chút, nếu sư tôn nói như vậy, vậy chắc chắn có đạo lý của sưtôn, nếu thế thì ổn định tinh thần, hấp dẫn về một điểm đi.”Tô Càn Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu.Lão ta nhanh chóng nghĩ một lát, đã có ý nghĩ.Nếu muốn hấp thu về một điểm mà nói, đương nhiên phải hấp thu Địa Sát vềquả đấm của lão ta thì tốt hơn.Phương thức chiến đấu của lão ta, đó là dốc toàn lực hội tụ trên nắm tay, tiếnhành bùng nổ tấn công, một quyền miểu sát kẻ địch.Muốn hấp thu về một điểm mà nói, quả đấm chắc chắn là thứ nhất.Tô Càn Nguyên xác định ý nghĩ này, thì bắt đầu hấp thu.Dưới hấp thu của lão ta, Địa Sát trong sơn động cuồn cuộn mà tới, điên cuồngdũng mãnh lao vào trong cơ thể lão ta…
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Đợi một lát, Càn Nguyên đại nhân, không phải Địa Sát có hại đối với cơ thểsao? Ta nhớ rõ bị Địa Sát nhập thể lâu, không chỉ linh căn bị hao tổn, ngay cảlinh hồn đều bị ăn mòn sao?”Lý Nhị Cương tò mò hỏi.“Đúng vậy, nhưng mà ta không có linh hồn, linh căn cũng vô dụng, đối với tamà nói, Địa Sát không có tác dụng phụ.”Tô Càn Nguyên mở miệng giải thích một câu.Nghe cuộc đối thoại của hai người.Sở Duyên rùng mình một cái.Có tổn hại đối với linh căn, tai hại đối với linh hồn sao?Thôi bỏ đi!Tu luyện tốt hơn một chút.Tu sĩ chúng ta, nên tâm trí kiên định, một lòng học hỏi.Sao có thể thay đổi thất thường.Sở Duyên nghĩ, có chút muốn khóc.Ba đệ tử của hắn đều thành tài, đâm sau lưng hắn.Cho dù hắn bị đâm, ngay cả công pháp của đệ tử đều không thể moi ra được,đại đệ tử căn bản không moi được, nhị đệ tử không học được, tam đệ tử thì dễmất mạng…May mắn may mắn, có tứ đệ tử.Tứ đệ tử sẽ không đâm sau lưng hắn.Nói đi nói lại.Sở Duyên biết được mình không có khả năng học được luyện thể chi thuật củaTô Càn Nguyên, nhất thời chết tâm.Chẳng muốn nhiều lời với đệ tử này nữa.Muốn tùy tiện nói hai câu, khiến đệ tử này cút đi cho xong việc.“Con nói cơ thể con không thể tăng lên, là vì toàn thân đã không có chỗ để tuluyện sao? Con có biết, bất cứ một đạo gì, đều là vĩnh viễn không ngừng, vi sưcòn chưa dám nói mình chạy tới tận cùng, sao con có thể nói như vậy?”Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.“Nhưng mà… Nhưng mà sư tôn, đệ tử đã liên tục hấp thu Địa Sát nhiều ngày,vẫn luôn không thể tăng lên.”Tô Càn Nguyên ấm ức trả lời.“Chỉ có mấy ngày, con đã không chịu nổi sao? Còn nữa, con nói cơ thể conkhông có chỗ để tăng lên nữa à? Con nghe vi sư, trở về, tiếp tục hấp thu Địa Sátcủa con, toàn bộ hấp thu về một điểm trên người con, hấp thu ba năm lại nói!”Sở Duyên đã trở nên không có kiên nhẫn, thuận miệng nói một câu, muốn conhàng này cút đi.Không có bí tịch gì cho hắn.Còn là đệ tử đâm sau lưng hắn một cái.Lắc lư trước mặt hắn, e rằng hắn không có tâm trạng ăn cơm.“Sư tôn, hấp thu về một điểm, có lợi ích gì?”Tô Càn Nguyên nhất quyết không tha.Những lời này vừa nói ra, Sở Duyên im lặng một lát.Hắn thuận miệng nói mà thôi, có quỷ mới biết có ích lợi gì.Nhưng mà lão tam này, càng ngày càng phiền phức.Chẳng lẽ không nhìn ra hắn không có kiên nhẫn sao?Sở Duyên hít sâu một hơi.“Con thử xem chẳng phải sẽ biết sao? Nhớ kỹ, tập trung vào một điểm trên cơthể, hấp thu Địa Sát gì đó của con, hấp thu mấy năm, tốt nhất là hấp thu mườinăm lại nói, đừng lo lắng những chuyện khác, cứ hấp thu là được.”“Được rồi, Càn Nguyên, con lùi ra đi, hấp thu mấy năm trước lại nói.”Sở Duyên mở miệng nói.“Ồ… Đệ tử xin nghe theo lệnh của sư tôn.”Tuy Tô Càn Nguyên cảm thấy khó hiểu, nhưng nghe sư tôn bảo lão ta rời đi,cũng không dám nói gì thêm.Sau khi cúi người hành lễ.Thành thật lùi xuống.Sở Duyên ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn Tô Càn Nguyên rời đi, lắc đầu, nhẹnhàng thở ra.Tô Càn Nguyên này đúng là khó chơi hơn nhiều.Lúc này, Lý Nhị Cương ở trong phòng bếp cất bước đi tới, đặt món ăn lên trênbàn.“Làm sao vậy, tông chủ.”Lý Nhị Cương cười hì hì hỏi một câu.“Còn không phải tại đệ tử này… Thôi, không sao, ngươi tiếp tục bận việc đi.”Sở Duyên xua tay, chẳng muốn nói thêm cái gì.Lý Nhị Cương vừa thấy thế, sờ đầu, tiếp tục tiến vào trong phòng bếp.…Bên kia.Sau khi Tô Càn Nguyên rời đi, đi thẳng tới trong sơn động ở sườn núi.Lão ta vào sơn động, Địa Sát Chi Khí nồng đậm phả vào mặt.Tô Càn Nguyên coi như không có.Không nói lúc trước với cơ thể của lão ta, sớm đã coi như không có những ĐịaSát này, chỉ nói lão ta cư trú ở đây lâu lắm, hoàn toàn thích ứng với Địa Sát.Lúc này, Tô Càn Nguyên ngồi lên trên một nham thạch trong sơn động, ánh mắtnhìn Địa Sát Chi Khí ở xung quanh.“Sư tôn bảo ta hấp thu toàn bộ Địa Sát về một điểm…”“Thôi, nhị sư huynh không ở trên núi, đại sư huynh thì đã rời khỏi tông, khôngthể tìm ai hỏi một chút, nếu sư tôn nói như vậy, vậy chắc chắn có đạo lý của sưtôn, nếu thế thì ổn định tinh thần, hấp dẫn về một điểm đi.”Tô Càn Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu.Lão ta nhanh chóng nghĩ một lát, đã có ý nghĩ.Nếu muốn hấp thu về một điểm mà nói, đương nhiên phải hấp thu Địa Sát vềquả đấm của lão ta thì tốt hơn.Phương thức chiến đấu của lão ta, đó là dốc toàn lực hội tụ trên nắm tay, tiếnhành bùng nổ tấn công, một quyền miểu sát kẻ địch.Muốn hấp thu về một điểm mà nói, quả đấm chắc chắn là thứ nhất.Tô Càn Nguyên xác định ý nghĩ này, thì bắt đầu hấp thu.Dưới hấp thu của lão ta, Địa Sát trong sơn động cuồn cuộn mà tới, điên cuồngdũng mãnh lao vào trong cơ thể lão ta…
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Đợi một lát, Càn Nguyên đại nhân, không phải Địa Sát có hại đối với cơ thểsao? Ta nhớ rõ bị Địa Sát nhập thể lâu, không chỉ linh căn bị hao tổn, ngay cảlinh hồn đều bị ăn mòn sao?”Lý Nhị Cương tò mò hỏi.“Đúng vậy, nhưng mà ta không có linh hồn, linh căn cũng vô dụng, đối với tamà nói, Địa Sát không có tác dụng phụ.”Tô Càn Nguyên mở miệng giải thích một câu.Nghe cuộc đối thoại của hai người.Sở Duyên rùng mình một cái.Có tổn hại đối với linh căn, tai hại đối với linh hồn sao?Thôi bỏ đi!Tu luyện tốt hơn một chút.Tu sĩ chúng ta, nên tâm trí kiên định, một lòng học hỏi.Sao có thể thay đổi thất thường.Sở Duyên nghĩ, có chút muốn khóc.Ba đệ tử của hắn đều thành tài, đâm sau lưng hắn.Cho dù hắn bị đâm, ngay cả công pháp của đệ tử đều không thể moi ra được,đại đệ tử căn bản không moi được, nhị đệ tử không học được, tam đệ tử thì dễmất mạng…May mắn may mắn, có tứ đệ tử.Tứ đệ tử sẽ không đâm sau lưng hắn.Nói đi nói lại.Sở Duyên biết được mình không có khả năng học được luyện thể chi thuật củaTô Càn Nguyên, nhất thời chết tâm.Chẳng muốn nhiều lời với đệ tử này nữa.Muốn tùy tiện nói hai câu, khiến đệ tử này cút đi cho xong việc.“Con nói cơ thể con không thể tăng lên, là vì toàn thân đã không có chỗ để tuluyện sao? Con có biết, bất cứ một đạo gì, đều là vĩnh viễn không ngừng, vi sưcòn chưa dám nói mình chạy tới tận cùng, sao con có thể nói như vậy?”Sở Duyên chậm rãi mở miệng nói.“Nhưng mà… Nhưng mà sư tôn, đệ tử đã liên tục hấp thu Địa Sát nhiều ngày,vẫn luôn không thể tăng lên.”Tô Càn Nguyên ấm ức trả lời.“Chỉ có mấy ngày, con đã không chịu nổi sao? Còn nữa, con nói cơ thể conkhông có chỗ để tăng lên nữa à? Con nghe vi sư, trở về, tiếp tục hấp thu Địa Sátcủa con, toàn bộ hấp thu về một điểm trên người con, hấp thu ba năm lại nói!”Sở Duyên đã trở nên không có kiên nhẫn, thuận miệng nói một câu, muốn conhàng này cút đi.Không có bí tịch gì cho hắn.Còn là đệ tử đâm sau lưng hắn một cái.Lắc lư trước mặt hắn, e rằng hắn không có tâm trạng ăn cơm.“Sư tôn, hấp thu về một điểm, có lợi ích gì?”Tô Càn Nguyên nhất quyết không tha.Những lời này vừa nói ra, Sở Duyên im lặng một lát.Hắn thuận miệng nói mà thôi, có quỷ mới biết có ích lợi gì.Nhưng mà lão tam này, càng ngày càng phiền phức.Chẳng lẽ không nhìn ra hắn không có kiên nhẫn sao?Sở Duyên hít sâu một hơi.“Con thử xem chẳng phải sẽ biết sao? Nhớ kỹ, tập trung vào một điểm trên cơthể, hấp thu Địa Sát gì đó của con, hấp thu mấy năm, tốt nhất là hấp thu mườinăm lại nói, đừng lo lắng những chuyện khác, cứ hấp thu là được.”“Được rồi, Càn Nguyên, con lùi ra đi, hấp thu mấy năm trước lại nói.”Sở Duyên mở miệng nói.“Ồ… Đệ tử xin nghe theo lệnh của sư tôn.”Tuy Tô Càn Nguyên cảm thấy khó hiểu, nhưng nghe sư tôn bảo lão ta rời đi,cũng không dám nói gì thêm.Sau khi cúi người hành lễ.Thành thật lùi xuống.Sở Duyên ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn Tô Càn Nguyên rời đi, lắc đầu, nhẹnhàng thở ra.Tô Càn Nguyên này đúng là khó chơi hơn nhiều.Lúc này, Lý Nhị Cương ở trong phòng bếp cất bước đi tới, đặt món ăn lên trênbàn.“Làm sao vậy, tông chủ.”Lý Nhị Cương cười hì hì hỏi một câu.“Còn không phải tại đệ tử này… Thôi, không sao, ngươi tiếp tục bận việc đi.”Sở Duyên xua tay, chẳng muốn nói thêm cái gì.Lý Nhị Cương vừa thấy thế, sờ đầu, tiếp tục tiến vào trong phòng bếp.…Bên kia.Sau khi Tô Càn Nguyên rời đi, đi thẳng tới trong sơn động ở sườn núi.Lão ta vào sơn động, Địa Sát Chi Khí nồng đậm phả vào mặt.Tô Càn Nguyên coi như không có.Không nói lúc trước với cơ thể của lão ta, sớm đã coi như không có những ĐịaSát này, chỉ nói lão ta cư trú ở đây lâu lắm, hoàn toàn thích ứng với Địa Sát.Lúc này, Tô Càn Nguyên ngồi lên trên một nham thạch trong sơn động, ánh mắtnhìn Địa Sát Chi Khí ở xung quanh.“Sư tôn bảo ta hấp thu toàn bộ Địa Sát về một điểm…”“Thôi, nhị sư huynh không ở trên núi, đại sư huynh thì đã rời khỏi tông, khôngthể tìm ai hỏi một chút, nếu sư tôn nói như vậy, vậy chắc chắn có đạo lý của sưtôn, nếu thế thì ổn định tinh thần, hấp dẫn về một điểm đi.”Tô Càn Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu.Lão ta nhanh chóng nghĩ một lát, đã có ý nghĩ.Nếu muốn hấp thu về một điểm mà nói, đương nhiên phải hấp thu Địa Sát vềquả đấm của lão ta thì tốt hơn.Phương thức chiến đấu của lão ta, đó là dốc toàn lực hội tụ trên nắm tay, tiếnhành bùng nổ tấn công, một quyền miểu sát kẻ địch.Muốn hấp thu về một điểm mà nói, quả đấm chắc chắn là thứ nhất.Tô Càn Nguyên xác định ý nghĩ này, thì bắt đầu hấp thu.Dưới hấp thu của lão ta, Địa Sát trong sơn động cuồn cuộn mà tới, điên cuồngdũng mãnh lao vào trong cơ thể lão ta…