Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 205: Sao tiên sinh kể chuyện biết được 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Dự định đi vào trong thành trì này nghỉ ngơi và hồi phục một lát, hỏi thăm vị trívà tình hình của Long Quân kia, lại đi gặp mặt Long Quân bị sư tôn nhà hắn tađánh bại.…Trong khu vực Vân Châu, trong một thành trì không biết.Tầng hai của trà lâu.Lúc này, Trương Hàn đang ngồi trước một cái bàn, nhìn tầng một náo nhiệt phíadưới, muốn nghe xem có tin tức hữu dụng với hắn ta hay không.Chẳng qua nghe kiểu gì, đều là tin tức vô dụng, rất ít tin tức có tác dụng chânchính.“Đến rồi, tiên sinh kể chuyện đã đến, tất cả mọi người im lặng lắng nghe.”Bỗng nhiên, trong tầng một không biết ai nói một câu như vậy.Chỉ trong nháy mắt, cả trà lâu đều yên tĩnh trở lại.Ánh mắt đám người đều nhìn chằm chằm bên ngoài trà lâu.Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu lam bước nhanh vàotrong trà lâu.Tiên sinh kể chuyện sao?Trương Hàn ngồi trước bàn tràn ngập hứng thú, cầm lấy chén trà khẽ nhấp mộtngụm.Lúc trước hắn ta ở trong gia tộc phàm tục, trái lại thích tới trà lâu nghe tiên sinhkể chuyện xưa.Chẳng qua từ khi gia nhập tông môn, thì không tới nơi này.Hiện giờ nhìn thấy tiên sinh kể chuyện ở Vân Châu, thực sự có chút gợi lênhứng thú của hắn ta.Trương Hàn cúi đầu nhìn.Tiên sinh kể truyện kia bước nhanh tới vị trí phù hợp, cũng nghiêm túc ngồixuống.“Rất xin lỗi rất xin lỗi, bởi vì sắp xếp một số chuyện xưa, tới chậm chút, để cáckhách nhân đợi lâu rồi.”“Đám khách quan, trước khi nghe kể chuyện, chúng ta thảo luận chuyện giữa tutiên giả và yêu tộc trong mấy ngày gần đây đi.”Tiên sinh kể chuyện chậm rãi mở miệng nói.Những lời này vừa nói ra.Rất nhiều khách nhân ở phía dưới không vừa ý, bọn họ đều biết đại chiến giữatu tiên giả và yêu tộc ở Vân Châu.Nhưng hai bên đều không có ý ảnh hưởng tới giới phàm tục.Cho nên người trong giới phàm tục căn bản không lo lắng, chỉ không biết vì saotiên sinh kể chuyện này muốn thảo luận vấn đề đó.“Các vị khách quan đừng gấp, ta muốn nói là một chuyện xảy ra mới gần đây,cuộc chiến giữa tu tiên giả và yêu tộc đã đủ lâu, gần đây liên minh tu tiên giả vàLong Quân yêu tộc tiến hành một buổi đàm phán, các vị đoán xem kết quả thếnào?”Tiên sinh kể chuyện dừng một lát, muốn khách nhân thảo luận.Các khách nhân nghe thấy thế, trái lại có chút hứng thú, châu đầu ghé tai bàntán.“Hóa ra liên minh tu tiên giả Vân Châu còn dám đàm phán với vị Long Quânkia? Đúng là kỳ tích.”“Ha ha ha ha, liên minh tu tiên giả Vân Châu do người nào cầm đầu, không phảicó tiếng là khoác lác trâu bò, làm gì cũng sợ sao? Vậy mà dám đàm phán với vịLong Quân của yêu tộc.”“Khụ khụ, vị này của liên minh tu tiên giả đúng là tên tuổi đủ lớn, ngay cả phàmnhân dân gian như chúng ta đều biết tới tên tuổi của vị này…”“Mỗi ngày đều tạo cảm giác tồn tại, không ai hiểu rõ vị kia hơn ta, giống nhưthằng hề, có thể không nổi danh được sao?”Các khách nhân đều cười nói chuyện với nhau.Tiên sinh kể chuyện nghe các khách nhân có hứng thú, cũng nhẹ nhàng thở ra.Lão ta nhìn tình cảnh náo nhiệt.Đợi một lát.Cầm lấy Tỉnh Đường Mộc gõ một cái, khiến mọi người im lặng một lát, sau đólập tức mở miệng.“Xem ra, các vị khách quan đều đã đoán được, ừm, đúng vậy, đàm phán lần nàychấm dứt trong thất bại.”“Vốn là thiếu chút nữa thành công, nhưng người của yêu tộc thay đổi thấtthường, vị Long Quân nào đó lại càng giảo hoạt, vào thời khắc cuối cùng lại trởmặt, cho nên đàm phán chấm dứt trong thất bại.”Tiên sinh kể chuyện lớn tiếng mở miệng nói.…Trương Hàn ở tầng hai im lặng nghe những lời này.Sờ cằm.Luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.Bỗng nhiên, hai tu sĩ ở bàn bên cạnh nói chuyện với nhau.Nội dung cuộc nói chuyện hấp dẫn sự chú ý của Trương Hàn.Chỉ nghe hai tu sĩ xì xào bàn tán.“Tiên sinh kể chuyện này, nói đều là những lời rắm chó gì, lúc ấy ta ở ngay đó,căn bản không phải như vậy.”“Hả? Ngươi ở đó sao? Nào, nói nhanh lên, rốt cuộc là có tình huống gì.”“Lúc ấy hai bên đều đã bàn bạc xong, quyết định ngưng chiến, có quỷ mới biếttên thủ lĩnh của liên minh tu tiên giả đứt gân não nào, chạy tới hỏi Long Quânngười ta, rồng kêu như thế nào, có phải là kêu hú hú không, Long Quân tức tớimức đánh chết con hàng kia tại chỗ…”“Cho nên việc này thất bại như vậy sao?”“Đúng vậy, Long Quân bày tỏ ngay tại chỗ, muốn 70% người giới Tu Tiên VânChâu.”“…”Nghe xong những lời này, Trương Hàn có chút dở khóc dở cười.Người cầm đầu của liên minh tu tiên giả Vân Châu là ai thế, sao kỳ lạ như vậy.Hắn ta nghĩ, đều có chút đồng tình với Vân Châu.Chuyện này đều là chuyện gì.Một Thánh Địa bị đánh tàn phế…Một phân bộ liên minh tu tiên giả lại do người kỳ lạ dẫn dắt…Vân Châu này chơi đùa, có thể chơi tất cả người trong châu không còn haykhông?Trương Hàn lắc đầu, không biết nên nói gì.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Dự định đi vào trong thành trì này nghỉ ngơi và hồi phục một lát, hỏi thăm vị trívà tình hình của Long Quân kia, lại đi gặp mặt Long Quân bị sư tôn nhà hắn tađánh bại.…Trong khu vực Vân Châu, trong một thành trì không biết.Tầng hai của trà lâu.Lúc này, Trương Hàn đang ngồi trước một cái bàn, nhìn tầng một náo nhiệt phíadưới, muốn nghe xem có tin tức hữu dụng với hắn ta hay không.Chẳng qua nghe kiểu gì, đều là tin tức vô dụng, rất ít tin tức có tác dụng chânchính.“Đến rồi, tiên sinh kể chuyện đã đến, tất cả mọi người im lặng lắng nghe.”Bỗng nhiên, trong tầng một không biết ai nói một câu như vậy.Chỉ trong nháy mắt, cả trà lâu đều yên tĩnh trở lại.Ánh mắt đám người đều nhìn chằm chằm bên ngoài trà lâu.Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu lam bước nhanh vàotrong trà lâu.Tiên sinh kể chuyện sao?Trương Hàn ngồi trước bàn tràn ngập hứng thú, cầm lấy chén trà khẽ nhấp mộtngụm.Lúc trước hắn ta ở trong gia tộc phàm tục, trái lại thích tới trà lâu nghe tiên sinhkể chuyện xưa.Chẳng qua từ khi gia nhập tông môn, thì không tới nơi này.Hiện giờ nhìn thấy tiên sinh kể chuyện ở Vân Châu, thực sự có chút gợi lênhứng thú của hắn ta.Trương Hàn cúi đầu nhìn.Tiên sinh kể truyện kia bước nhanh tới vị trí phù hợp, cũng nghiêm túc ngồixuống.“Rất xin lỗi rất xin lỗi, bởi vì sắp xếp một số chuyện xưa, tới chậm chút, để cáckhách nhân đợi lâu rồi.”“Đám khách quan, trước khi nghe kể chuyện, chúng ta thảo luận chuyện giữa tutiên giả và yêu tộc trong mấy ngày gần đây đi.”Tiên sinh kể chuyện chậm rãi mở miệng nói.Những lời này vừa nói ra.Rất nhiều khách nhân ở phía dưới không vừa ý, bọn họ đều biết đại chiến giữatu tiên giả và yêu tộc ở Vân Châu.Nhưng hai bên đều không có ý ảnh hưởng tới giới phàm tục.Cho nên người trong giới phàm tục căn bản không lo lắng, chỉ không biết vì saotiên sinh kể chuyện này muốn thảo luận vấn đề đó.“Các vị khách quan đừng gấp, ta muốn nói là một chuyện xảy ra mới gần đây,cuộc chiến giữa tu tiên giả và yêu tộc đã đủ lâu, gần đây liên minh tu tiên giả vàLong Quân yêu tộc tiến hành một buổi đàm phán, các vị đoán xem kết quả thếnào?”Tiên sinh kể chuyện dừng một lát, muốn khách nhân thảo luận.Các khách nhân nghe thấy thế, trái lại có chút hứng thú, châu đầu ghé tai bàntán.“Hóa ra liên minh tu tiên giả Vân Châu còn dám đàm phán với vị Long Quânkia? Đúng là kỳ tích.”“Ha ha ha ha, liên minh tu tiên giả Vân Châu do người nào cầm đầu, không phảicó tiếng là khoác lác trâu bò, làm gì cũng sợ sao? Vậy mà dám đàm phán với vịLong Quân của yêu tộc.”“Khụ khụ, vị này của liên minh tu tiên giả đúng là tên tuổi đủ lớn, ngay cả phàmnhân dân gian như chúng ta đều biết tới tên tuổi của vị này…”“Mỗi ngày đều tạo cảm giác tồn tại, không ai hiểu rõ vị kia hơn ta, giống nhưthằng hề, có thể không nổi danh được sao?”Các khách nhân đều cười nói chuyện với nhau.Tiên sinh kể chuyện nghe các khách nhân có hứng thú, cũng nhẹ nhàng thở ra.Lão ta nhìn tình cảnh náo nhiệt.Đợi một lát.Cầm lấy Tỉnh Đường Mộc gõ một cái, khiến mọi người im lặng một lát, sau đólập tức mở miệng.“Xem ra, các vị khách quan đều đã đoán được, ừm, đúng vậy, đàm phán lần nàychấm dứt trong thất bại.”“Vốn là thiếu chút nữa thành công, nhưng người của yêu tộc thay đổi thấtthường, vị Long Quân nào đó lại càng giảo hoạt, vào thời khắc cuối cùng lại trởmặt, cho nên đàm phán chấm dứt trong thất bại.”Tiên sinh kể chuyện lớn tiếng mở miệng nói.…Trương Hàn ở tầng hai im lặng nghe những lời này.Sờ cằm.Luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.Bỗng nhiên, hai tu sĩ ở bàn bên cạnh nói chuyện với nhau.Nội dung cuộc nói chuyện hấp dẫn sự chú ý của Trương Hàn.Chỉ nghe hai tu sĩ xì xào bàn tán.“Tiên sinh kể chuyện này, nói đều là những lời rắm chó gì, lúc ấy ta ở ngay đó,căn bản không phải như vậy.”“Hả? Ngươi ở đó sao? Nào, nói nhanh lên, rốt cuộc là có tình huống gì.”“Lúc ấy hai bên đều đã bàn bạc xong, quyết định ngưng chiến, có quỷ mới biếttên thủ lĩnh của liên minh tu tiên giả đứt gân não nào, chạy tới hỏi Long Quânngười ta, rồng kêu như thế nào, có phải là kêu hú hú không, Long Quân tức tớimức đánh chết con hàng kia tại chỗ…”“Cho nên việc này thất bại như vậy sao?”“Đúng vậy, Long Quân bày tỏ ngay tại chỗ, muốn 70% người giới Tu Tiên VânChâu.”“…”Nghe xong những lời này, Trương Hàn có chút dở khóc dở cười.Người cầm đầu của liên minh tu tiên giả Vân Châu là ai thế, sao kỳ lạ như vậy.Hắn ta nghĩ, đều có chút đồng tình với Vân Châu.Chuyện này đều là chuyện gì.Một Thánh Địa bị đánh tàn phế…Một phân bộ liên minh tu tiên giả lại do người kỳ lạ dẫn dắt…Vân Châu này chơi đùa, có thể chơi tất cả người trong châu không còn haykhông?Trương Hàn lắc đầu, không biết nên nói gì.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Dự định đi vào trong thành trì này nghỉ ngơi và hồi phục một lát, hỏi thăm vị trívà tình hình của Long Quân kia, lại đi gặp mặt Long Quân bị sư tôn nhà hắn tađánh bại.…Trong khu vực Vân Châu, trong một thành trì không biết.Tầng hai của trà lâu.Lúc này, Trương Hàn đang ngồi trước một cái bàn, nhìn tầng một náo nhiệt phíadưới, muốn nghe xem có tin tức hữu dụng với hắn ta hay không.Chẳng qua nghe kiểu gì, đều là tin tức vô dụng, rất ít tin tức có tác dụng chânchính.“Đến rồi, tiên sinh kể chuyện đã đến, tất cả mọi người im lặng lắng nghe.”Bỗng nhiên, trong tầng một không biết ai nói một câu như vậy.Chỉ trong nháy mắt, cả trà lâu đều yên tĩnh trở lại.Ánh mắt đám người đều nhìn chằm chằm bên ngoài trà lâu.Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu lam bước nhanh vàotrong trà lâu.Tiên sinh kể chuyện sao?Trương Hàn ngồi trước bàn tràn ngập hứng thú, cầm lấy chén trà khẽ nhấp mộtngụm.Lúc trước hắn ta ở trong gia tộc phàm tục, trái lại thích tới trà lâu nghe tiên sinhkể chuyện xưa.Chẳng qua từ khi gia nhập tông môn, thì không tới nơi này.Hiện giờ nhìn thấy tiên sinh kể chuyện ở Vân Châu, thực sự có chút gợi lênhứng thú của hắn ta.Trương Hàn cúi đầu nhìn.Tiên sinh kể truyện kia bước nhanh tới vị trí phù hợp, cũng nghiêm túc ngồixuống.“Rất xin lỗi rất xin lỗi, bởi vì sắp xếp một số chuyện xưa, tới chậm chút, để cáckhách nhân đợi lâu rồi.”“Đám khách quan, trước khi nghe kể chuyện, chúng ta thảo luận chuyện giữa tutiên giả và yêu tộc trong mấy ngày gần đây đi.”Tiên sinh kể chuyện chậm rãi mở miệng nói.Những lời này vừa nói ra.Rất nhiều khách nhân ở phía dưới không vừa ý, bọn họ đều biết đại chiến giữatu tiên giả và yêu tộc ở Vân Châu.Nhưng hai bên đều không có ý ảnh hưởng tới giới phàm tục.Cho nên người trong giới phàm tục căn bản không lo lắng, chỉ không biết vì saotiên sinh kể chuyện này muốn thảo luận vấn đề đó.“Các vị khách quan đừng gấp, ta muốn nói là một chuyện xảy ra mới gần đây,cuộc chiến giữa tu tiên giả và yêu tộc đã đủ lâu, gần đây liên minh tu tiên giả vàLong Quân yêu tộc tiến hành một buổi đàm phán, các vị đoán xem kết quả thếnào?”Tiên sinh kể chuyện dừng một lát, muốn khách nhân thảo luận.Các khách nhân nghe thấy thế, trái lại có chút hứng thú, châu đầu ghé tai bàntán.“Hóa ra liên minh tu tiên giả Vân Châu còn dám đàm phán với vị Long Quânkia? Đúng là kỳ tích.”“Ha ha ha ha, liên minh tu tiên giả Vân Châu do người nào cầm đầu, không phảicó tiếng là khoác lác trâu bò, làm gì cũng sợ sao? Vậy mà dám đàm phán với vịLong Quân của yêu tộc.”“Khụ khụ, vị này của liên minh tu tiên giả đúng là tên tuổi đủ lớn, ngay cả phàmnhân dân gian như chúng ta đều biết tới tên tuổi của vị này…”“Mỗi ngày đều tạo cảm giác tồn tại, không ai hiểu rõ vị kia hơn ta, giống nhưthằng hề, có thể không nổi danh được sao?”Các khách nhân đều cười nói chuyện với nhau.Tiên sinh kể chuyện nghe các khách nhân có hứng thú, cũng nhẹ nhàng thở ra.Lão ta nhìn tình cảnh náo nhiệt.Đợi một lát.Cầm lấy Tỉnh Đường Mộc gõ một cái, khiến mọi người im lặng một lát, sau đólập tức mở miệng.“Xem ra, các vị khách quan đều đã đoán được, ừm, đúng vậy, đàm phán lần nàychấm dứt trong thất bại.”“Vốn là thiếu chút nữa thành công, nhưng người của yêu tộc thay đổi thấtthường, vị Long Quân nào đó lại càng giảo hoạt, vào thời khắc cuối cùng lại trởmặt, cho nên đàm phán chấm dứt trong thất bại.”Tiên sinh kể chuyện lớn tiếng mở miệng nói.…Trương Hàn ở tầng hai im lặng nghe những lời này.Sờ cằm.Luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.Bỗng nhiên, hai tu sĩ ở bàn bên cạnh nói chuyện với nhau.Nội dung cuộc nói chuyện hấp dẫn sự chú ý của Trương Hàn.Chỉ nghe hai tu sĩ xì xào bàn tán.“Tiên sinh kể chuyện này, nói đều là những lời rắm chó gì, lúc ấy ta ở ngay đó,căn bản không phải như vậy.”“Hả? Ngươi ở đó sao? Nào, nói nhanh lên, rốt cuộc là có tình huống gì.”“Lúc ấy hai bên đều đã bàn bạc xong, quyết định ngưng chiến, có quỷ mới biếttên thủ lĩnh của liên minh tu tiên giả đứt gân não nào, chạy tới hỏi Long Quânngười ta, rồng kêu như thế nào, có phải là kêu hú hú không, Long Quân tức tớimức đánh chết con hàng kia tại chỗ…”“Cho nên việc này thất bại như vậy sao?”“Đúng vậy, Long Quân bày tỏ ngay tại chỗ, muốn 70% người giới Tu Tiên VânChâu.”“…”Nghe xong những lời này, Trương Hàn có chút dở khóc dở cười.Người cầm đầu của liên minh tu tiên giả Vân Châu là ai thế, sao kỳ lạ như vậy.Hắn ta nghĩ, đều có chút đồng tình với Vân Châu.Chuyện này đều là chuyện gì.Một Thánh Địa bị đánh tàn phế…Một phân bộ liên minh tu tiên giả lại do người kỳ lạ dẫn dắt…Vân Châu này chơi đùa, có thể chơi tất cả người trong châu không còn haykhông?Trương Hàn lắc đầu, không biết nên nói gì.

Chương 205: Sao tiên sinh kể chuyện biết được 1