Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 224: Vô Đạo Tông muốn tham gia Đại Bỉ vạn tông

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tứ đệ tử thì đừng suy nghĩ, một thiên tài bị hắn dạy thành phế vật, trước tiên dựđịnh lấy thứ hạng 5 vạn.Như vậy tính ra.Hắn tham dự Đại Bỉ vạn tông gì đó, hắn có thể kiếm được đầy bồn đầy bát!Đến lúc đó những khen thưởng này.Đại đệ tử một chút.Nhị đệ tử tam đệ tử trực tiếp đuổi khỏi tông môn, không cần chia khen thưởng.Còn tứ đệ tử?Tứ đệ tử là phàm nhân, thân làm vi sư đương nhiên phải bảo quản thay!Nghĩ như vậy.Sở Duyên vô cùng vui vẻ.“Được rồi, Lạc Nhi, con đi về trước trả lời khách từ Trung Châu tới đi? Trả lờibọn họ, Vô Đạo Tông ta tham gia Đại Bỉ vạn tông này.”“Ngoài ra, con xem có thể tìm được Trương Hàn hay không, bảo hắn trở về.”Sở Duyên vui sướng một lát, thì ổn định tinh thần, mở miệng nói.“Xin nghe theo lệnh của sư tôn, đệ tử cáo từ trước.”Diệp Lạc chắp tay.Bất chợt xoay người rời khỏi cung điện.Sở Duyên nhìn Diệp Lạc rời đi, thì đóng cửa cung điện lại.Sau đó tiếp tục nghiên cứu tin tức về “Đại Bỉ vạn tông” trong quang đoàn.Nói một cách chính xác, là đang nghiên cứu mỗi thứ hạng có khen thưởng baonhiêu.Ngày này, bên trong cung điện thường vang lên tiếng cười.Cũng may trong cung điện này trong cung điện này có nhiều trận pháp che âmthanh lắm, nếu không thì tiếng cười ma quỷ này truyền ra sẽ dọa người ta.…Cùng lúc đó.Ở sườn núi núi Thiên Vụ.Diệp Lạc vốn định trực tiếp bay trở về Thái Nhất Kiếm Tông.Nhưng nghĩ trái nghĩ phải.Hình như hắn ta đồng ý với ông cụ kia, tìm một hòn đá ở Vô Đạo Tông cho lãota.Hắn ta vội đi gặp sư tôn, vậy mà quên mất.Trở về tùy tiện nhặt một hòn đá sao?Quá phiền phức.Không bằng nhặt bừa một hòn đá ở đây, cho qua chuyện?Diệp Lạc trầm tư một lát, dự định đi tìm sư đệ nhà mình tâm sự.Hắn ta nhớ rõ trong sơn động sư đệ nhà hắn ta tu luyện đều là Địa Sát, hòn đá bịĐịa Sát xâm nhiễm, cho dù thế nào cũng bất phàm.Lấy đi cho ông già kia là được.Diệp Lạc nghĩ, gật đầu, cảm thấy khả thi.Kết quả đi tới sườn núi, đi về phía sơn động của Tô Càn Nguyên.Rất nhanh.Diệp Lạc đi tới bên ngoài sơn động.Hắn ta vốn định trực tiếp gọi Tô Càn Nguyên ra ngoài.Nhưng mới đi tới bên cạnh sơn động, đột nhiên ngây ngẩn cả người.Chỉ thấy không gian bên ngoài sơn động như bị thứ gì đó quấy nhiễu, khôngngừng nổi lên gợn sóng.“Không gian bất ổn sao? Không có dao động pháp lực?”“Đây là lực lượng của cơ thể sư đệ dẫn đến à? Đã lâu không gặp, vậy mà sư đệtrở nên mạnh như vậy? Người ở trong sơn động, vậy mà có thể ảnh hưởng tớikhông gian bên ngoài sơn động.”Diệp Lạc hơi nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu.Loại sức chiến đấu này…Hắn ta cảm thấy, chỉ sợ lão nhị sắp bị lão tam đuổi kịp.Trận pháp của Trương Hàn rất mạnh.Nhưng nếu bị Tô Càn Nguyên tới gần người, chỉ sợ sẽ thiệt lớn, nếu lực lượngcủa Tô Càn Nguyên đủ mạnh, thậm chí có thể trực tiếp đánh bạo Trương Hàn.Lão tam này, cuối cùng cũng hoàn toàn quật khởi.Không biết Trương Hàn biết được, tông chủ tương lai không phải hắn ta, còn bịlão tam đánh bại, biểu cảm sẽ như thế nào.Diệp Lạc lộ ra nụ cười chờ mong.Vươn tay chỉ, một chút pháp lực hình thành phù văn, bay vào trong sơn độngthông báo cho Tô Càn Nguyên.Một lúc lâu sau.Trận pháp trước sơn động được mở ra.Một bóng người đi từ trong ra.Đúng là Tô Càn Nguyên.“Đại sư huynh!”Tô Càn Nguyên đi lên trước cúi người thi lễ.“Sư đệ, đệ… Khá lắm.”Diệp Lạc nhìn Tô Càn Nguyên, trong mắt lóe lên ánh sáng, khen ngợi một câu.Không phải hắn ta thổi phồng lẫn nhau.Tô Càn Nguyên trước mặt thực sự khiến đôi mắt hắn ta sáng lên.Lúc này Tô Càn Nguyên……Sườn núi núi Thiên Vụ, trước sơn động.Diệp Lạc nhìn Tô Càn Nguyên trước mặt.Trong đôi mắt mang theo tán thưởng.Tô Càn Nguyên hiện giờ so với trước đây, khí chất đã khác biệt.Chỉ thấy trên đỉnh đầu Tô Càn Nguyên sáng bóng, để trần nửa thân trên, cơ thểkhông tính vạm vỡ, nhưng có cảm giác mạnh mẽ, đường cong cơ bắp rõ ràng,quanh người có oai phong vô hình bao phủ.Một mình đứng ở đó, giống như một con mãnh thú tuyệt thế, luôn khiến ngườita gặp nguy hiểm.Loại oai phong này, khiến Diệp Lạc đều cảm thấy hơi bất an.Có thể thấy được thực lực của Tô Càn Nguyên.“Tam sư đệ, đệ khá lắm, cách lần trước chúng ta gặp mặt mới bao lâu? Thực lựccủa đệ tăng quá nhanh rồi.”Diệp Lạc tán thưởng.“Đại sư huynh, được sư tôn chỉ điểm mà thôi, lần trước sư đệ tu hành gặp phảibình cảnh, lên núi thỉnh giáo sư tôn, đạt được chỉ điểm của sư tôn xong thì phábình cảnh, còn ngộ ra con đường luyện thể mới, cho nên chiến lực tăng lên trêndiện rộng.”Trên gương mặt Tô Càn Nguyên miễn cưỡng lộ ra tươi cười.Nghĩ tới hiện giờ đại trưởng lão là thuộc hạ làm việc cho đại sư huynh, lão ta cóchút không thoải mái.“Con đường luyện thể mới sao? Là gì thế? Có thể nói cho sư huynh nghe mộtchút không?”Diệp Lạc không nghĩ nhiều, nghe có con đường luyện thể mới, có chút tò mòhỏi.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tứ đệ tử thì đừng suy nghĩ, một thiên tài bị hắn dạy thành phế vật, trước tiên dựđịnh lấy thứ hạng 5 vạn.Như vậy tính ra.Hắn tham dự Đại Bỉ vạn tông gì đó, hắn có thể kiếm được đầy bồn đầy bát!Đến lúc đó những khen thưởng này.Đại đệ tử một chút.Nhị đệ tử tam đệ tử trực tiếp đuổi khỏi tông môn, không cần chia khen thưởng.Còn tứ đệ tử?Tứ đệ tử là phàm nhân, thân làm vi sư đương nhiên phải bảo quản thay!Nghĩ như vậy.Sở Duyên vô cùng vui vẻ.“Được rồi, Lạc Nhi, con đi về trước trả lời khách từ Trung Châu tới đi? Trả lờibọn họ, Vô Đạo Tông ta tham gia Đại Bỉ vạn tông này.”“Ngoài ra, con xem có thể tìm được Trương Hàn hay không, bảo hắn trở về.”Sở Duyên vui sướng một lát, thì ổn định tinh thần, mở miệng nói.“Xin nghe theo lệnh của sư tôn, đệ tử cáo từ trước.”Diệp Lạc chắp tay.Bất chợt xoay người rời khỏi cung điện.Sở Duyên nhìn Diệp Lạc rời đi, thì đóng cửa cung điện lại.Sau đó tiếp tục nghiên cứu tin tức về “Đại Bỉ vạn tông” trong quang đoàn.Nói một cách chính xác, là đang nghiên cứu mỗi thứ hạng có khen thưởng baonhiêu.Ngày này, bên trong cung điện thường vang lên tiếng cười.Cũng may trong cung điện này trong cung điện này có nhiều trận pháp che âmthanh lắm, nếu không thì tiếng cười ma quỷ này truyền ra sẽ dọa người ta.…Cùng lúc đó.Ở sườn núi núi Thiên Vụ.Diệp Lạc vốn định trực tiếp bay trở về Thái Nhất Kiếm Tông.Nhưng nghĩ trái nghĩ phải.Hình như hắn ta đồng ý với ông cụ kia, tìm một hòn đá ở Vô Đạo Tông cho lãota.Hắn ta vội đi gặp sư tôn, vậy mà quên mất.Trở về tùy tiện nhặt một hòn đá sao?Quá phiền phức.Không bằng nhặt bừa một hòn đá ở đây, cho qua chuyện?Diệp Lạc trầm tư một lát, dự định đi tìm sư đệ nhà mình tâm sự.Hắn ta nhớ rõ trong sơn động sư đệ nhà hắn ta tu luyện đều là Địa Sát, hòn đá bịĐịa Sát xâm nhiễm, cho dù thế nào cũng bất phàm.Lấy đi cho ông già kia là được.Diệp Lạc nghĩ, gật đầu, cảm thấy khả thi.Kết quả đi tới sườn núi, đi về phía sơn động của Tô Càn Nguyên.Rất nhanh.Diệp Lạc đi tới bên ngoài sơn động.Hắn ta vốn định trực tiếp gọi Tô Càn Nguyên ra ngoài.Nhưng mới đi tới bên cạnh sơn động, đột nhiên ngây ngẩn cả người.Chỉ thấy không gian bên ngoài sơn động như bị thứ gì đó quấy nhiễu, khôngngừng nổi lên gợn sóng.“Không gian bất ổn sao? Không có dao động pháp lực?”“Đây là lực lượng của cơ thể sư đệ dẫn đến à? Đã lâu không gặp, vậy mà sư đệtrở nên mạnh như vậy? Người ở trong sơn động, vậy mà có thể ảnh hưởng tớikhông gian bên ngoài sơn động.”Diệp Lạc hơi nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu.Loại sức chiến đấu này…Hắn ta cảm thấy, chỉ sợ lão nhị sắp bị lão tam đuổi kịp.Trận pháp của Trương Hàn rất mạnh.Nhưng nếu bị Tô Càn Nguyên tới gần người, chỉ sợ sẽ thiệt lớn, nếu lực lượngcủa Tô Càn Nguyên đủ mạnh, thậm chí có thể trực tiếp đánh bạo Trương Hàn.Lão tam này, cuối cùng cũng hoàn toàn quật khởi.Không biết Trương Hàn biết được, tông chủ tương lai không phải hắn ta, còn bịlão tam đánh bại, biểu cảm sẽ như thế nào.Diệp Lạc lộ ra nụ cười chờ mong.Vươn tay chỉ, một chút pháp lực hình thành phù văn, bay vào trong sơn độngthông báo cho Tô Càn Nguyên.Một lúc lâu sau.Trận pháp trước sơn động được mở ra.Một bóng người đi từ trong ra.Đúng là Tô Càn Nguyên.“Đại sư huynh!”Tô Càn Nguyên đi lên trước cúi người thi lễ.“Sư đệ, đệ… Khá lắm.”Diệp Lạc nhìn Tô Càn Nguyên, trong mắt lóe lên ánh sáng, khen ngợi một câu.Không phải hắn ta thổi phồng lẫn nhau.Tô Càn Nguyên trước mặt thực sự khiến đôi mắt hắn ta sáng lên.Lúc này Tô Càn Nguyên……Sườn núi núi Thiên Vụ, trước sơn động.Diệp Lạc nhìn Tô Càn Nguyên trước mặt.Trong đôi mắt mang theo tán thưởng.Tô Càn Nguyên hiện giờ so với trước đây, khí chất đã khác biệt.Chỉ thấy trên đỉnh đầu Tô Càn Nguyên sáng bóng, để trần nửa thân trên, cơ thểkhông tính vạm vỡ, nhưng có cảm giác mạnh mẽ, đường cong cơ bắp rõ ràng,quanh người có oai phong vô hình bao phủ.Một mình đứng ở đó, giống như một con mãnh thú tuyệt thế, luôn khiến ngườita gặp nguy hiểm.Loại oai phong này, khiến Diệp Lạc đều cảm thấy hơi bất an.Có thể thấy được thực lực của Tô Càn Nguyên.“Tam sư đệ, đệ khá lắm, cách lần trước chúng ta gặp mặt mới bao lâu? Thực lựccủa đệ tăng quá nhanh rồi.”Diệp Lạc tán thưởng.“Đại sư huynh, được sư tôn chỉ điểm mà thôi, lần trước sư đệ tu hành gặp phảibình cảnh, lên núi thỉnh giáo sư tôn, đạt được chỉ điểm của sư tôn xong thì phábình cảnh, còn ngộ ra con đường luyện thể mới, cho nên chiến lực tăng lên trêndiện rộng.”Trên gương mặt Tô Càn Nguyên miễn cưỡng lộ ra tươi cười.Nghĩ tới hiện giờ đại trưởng lão là thuộc hạ làm việc cho đại sư huynh, lão ta cóchút không thoải mái.“Con đường luyện thể mới sao? Là gì thế? Có thể nói cho sư huynh nghe mộtchút không?”Diệp Lạc không nghĩ nhiều, nghe có con đường luyện thể mới, có chút tò mòhỏi.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tứ đệ tử thì đừng suy nghĩ, một thiên tài bị hắn dạy thành phế vật, trước tiên dựđịnh lấy thứ hạng 5 vạn.Như vậy tính ra.Hắn tham dự Đại Bỉ vạn tông gì đó, hắn có thể kiếm được đầy bồn đầy bát!Đến lúc đó những khen thưởng này.Đại đệ tử một chút.Nhị đệ tử tam đệ tử trực tiếp đuổi khỏi tông môn, không cần chia khen thưởng.Còn tứ đệ tử?Tứ đệ tử là phàm nhân, thân làm vi sư đương nhiên phải bảo quản thay!Nghĩ như vậy.Sở Duyên vô cùng vui vẻ.“Được rồi, Lạc Nhi, con đi về trước trả lời khách từ Trung Châu tới đi? Trả lờibọn họ, Vô Đạo Tông ta tham gia Đại Bỉ vạn tông này.”“Ngoài ra, con xem có thể tìm được Trương Hàn hay không, bảo hắn trở về.”Sở Duyên vui sướng một lát, thì ổn định tinh thần, mở miệng nói.“Xin nghe theo lệnh của sư tôn, đệ tử cáo từ trước.”Diệp Lạc chắp tay.Bất chợt xoay người rời khỏi cung điện.Sở Duyên nhìn Diệp Lạc rời đi, thì đóng cửa cung điện lại.Sau đó tiếp tục nghiên cứu tin tức về “Đại Bỉ vạn tông” trong quang đoàn.Nói một cách chính xác, là đang nghiên cứu mỗi thứ hạng có khen thưởng baonhiêu.Ngày này, bên trong cung điện thường vang lên tiếng cười.Cũng may trong cung điện này trong cung điện này có nhiều trận pháp che âmthanh lắm, nếu không thì tiếng cười ma quỷ này truyền ra sẽ dọa người ta.…Cùng lúc đó.Ở sườn núi núi Thiên Vụ.Diệp Lạc vốn định trực tiếp bay trở về Thái Nhất Kiếm Tông.Nhưng nghĩ trái nghĩ phải.Hình như hắn ta đồng ý với ông cụ kia, tìm một hòn đá ở Vô Đạo Tông cho lãota.Hắn ta vội đi gặp sư tôn, vậy mà quên mất.Trở về tùy tiện nhặt một hòn đá sao?Quá phiền phức.Không bằng nhặt bừa một hòn đá ở đây, cho qua chuyện?Diệp Lạc trầm tư một lát, dự định đi tìm sư đệ nhà mình tâm sự.Hắn ta nhớ rõ trong sơn động sư đệ nhà hắn ta tu luyện đều là Địa Sát, hòn đá bịĐịa Sát xâm nhiễm, cho dù thế nào cũng bất phàm.Lấy đi cho ông già kia là được.Diệp Lạc nghĩ, gật đầu, cảm thấy khả thi.Kết quả đi tới sườn núi, đi về phía sơn động của Tô Càn Nguyên.Rất nhanh.Diệp Lạc đi tới bên ngoài sơn động.Hắn ta vốn định trực tiếp gọi Tô Càn Nguyên ra ngoài.Nhưng mới đi tới bên cạnh sơn động, đột nhiên ngây ngẩn cả người.Chỉ thấy không gian bên ngoài sơn động như bị thứ gì đó quấy nhiễu, khôngngừng nổi lên gợn sóng.“Không gian bất ổn sao? Không có dao động pháp lực?”“Đây là lực lượng của cơ thể sư đệ dẫn đến à? Đã lâu không gặp, vậy mà sư đệtrở nên mạnh như vậy? Người ở trong sơn động, vậy mà có thể ảnh hưởng tớikhông gian bên ngoài sơn động.”Diệp Lạc hơi nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu.Loại sức chiến đấu này…Hắn ta cảm thấy, chỉ sợ lão nhị sắp bị lão tam đuổi kịp.Trận pháp của Trương Hàn rất mạnh.Nhưng nếu bị Tô Càn Nguyên tới gần người, chỉ sợ sẽ thiệt lớn, nếu lực lượngcủa Tô Càn Nguyên đủ mạnh, thậm chí có thể trực tiếp đánh bạo Trương Hàn.Lão tam này, cuối cùng cũng hoàn toàn quật khởi.Không biết Trương Hàn biết được, tông chủ tương lai không phải hắn ta, còn bịlão tam đánh bại, biểu cảm sẽ như thế nào.Diệp Lạc lộ ra nụ cười chờ mong.Vươn tay chỉ, một chút pháp lực hình thành phù văn, bay vào trong sơn độngthông báo cho Tô Càn Nguyên.Một lúc lâu sau.Trận pháp trước sơn động được mở ra.Một bóng người đi từ trong ra.Đúng là Tô Càn Nguyên.“Đại sư huynh!”Tô Càn Nguyên đi lên trước cúi người thi lễ.“Sư đệ, đệ… Khá lắm.”Diệp Lạc nhìn Tô Càn Nguyên, trong mắt lóe lên ánh sáng, khen ngợi một câu.Không phải hắn ta thổi phồng lẫn nhau.Tô Càn Nguyên trước mặt thực sự khiến đôi mắt hắn ta sáng lên.Lúc này Tô Càn Nguyên……Sườn núi núi Thiên Vụ, trước sơn động.Diệp Lạc nhìn Tô Càn Nguyên trước mặt.Trong đôi mắt mang theo tán thưởng.Tô Càn Nguyên hiện giờ so với trước đây, khí chất đã khác biệt.Chỉ thấy trên đỉnh đầu Tô Càn Nguyên sáng bóng, để trần nửa thân trên, cơ thểkhông tính vạm vỡ, nhưng có cảm giác mạnh mẽ, đường cong cơ bắp rõ ràng,quanh người có oai phong vô hình bao phủ.Một mình đứng ở đó, giống như một con mãnh thú tuyệt thế, luôn khiến ngườita gặp nguy hiểm.Loại oai phong này, khiến Diệp Lạc đều cảm thấy hơi bất an.Có thể thấy được thực lực của Tô Càn Nguyên.“Tam sư đệ, đệ khá lắm, cách lần trước chúng ta gặp mặt mới bao lâu? Thực lựccủa đệ tăng quá nhanh rồi.”Diệp Lạc tán thưởng.“Đại sư huynh, được sư tôn chỉ điểm mà thôi, lần trước sư đệ tu hành gặp phảibình cảnh, lên núi thỉnh giáo sư tôn, đạt được chỉ điểm của sư tôn xong thì phábình cảnh, còn ngộ ra con đường luyện thể mới, cho nên chiến lực tăng lên trêndiện rộng.”Trên gương mặt Tô Càn Nguyên miễn cưỡng lộ ra tươi cười.Nghĩ tới hiện giờ đại trưởng lão là thuộc hạ làm việc cho đại sư huynh, lão ta cóchút không thoải mái.“Con đường luyện thể mới sao? Là gì thế? Có thể nói cho sư huynh nghe mộtchút không?”Diệp Lạc không nghĩ nhiều, nghe có con đường luyện thể mới, có chút tò mòhỏi.

Chương 224: Vô Đạo Tông muốn tham gia Đại Bỉ vạn tông