Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 227: Một huyền thoại màu vàng kim 8
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Một tiếng rầm vang lên, ở giữa trời đất giống như chấn động, một đóa mây hìnhnấm màu vàng kim dâng lên.Dư âm vô hình quét ngang mà qua.Cả ngọn núi bị phá hủy chỉ trong nháy mắt.Chỉ trong nháy mắt vừa nhìn, giống như Thiên Địa tới ngày tận thế, chỉ có DiệpLạc bất diệt vĩnh viễn tồn tại, vẫn đứng trên trời xanh như cũ, quan sát nhângian.Nhưng mà lúc này, Diệp Lạc không có vẻ thản nhiên.Thần thức của hắn ta đang điên cuồng tra xét dãy núi nghiền nát sụp xuống phíadưới.Một huyền thoại màu vàng kim.Uy lực không kiểm soát tốt, giống như lớn hơn một chút.Sợ Tô Càn Nguyên bị hắn ta đánh chết.Diệp Lạc sợ tới mức thần thức điên cuồng tra xét.Thực sự là chính hắn ta cũng không nghĩ tới.Tự phù màu vàng kim cộng thêm Vô Tẫn Kiếm Hồ, lại trút đạo vận vào, sẽ cóphản ứng dây chuyền lớn như vậy.Nếu Tô Càn Nguyên thực sự bị hắn ta không cẩn thận đánh chết…Chuyện này nghĩ cũng không dám nghĩ.Thần thức của Diệp Lạc điên cuồng tìm kiếm.Cuối cùng, sau khi tìm gần một nén nhang.Ở trong một đống phế tích núi đá, thấy được thứ gì đó phản xạ ánh sáng.Một cái đầu trơn bóng!Là đệ, tam sư đệ!…Khu vực Vân Châu.Trong phòng ở tửu lâu thuộc thành trì phàm tục.Trương Hàn gọi một bàn rượu và đồ ăn của phàm tục, đang chậm rãi nhấmnháp, trở về cảm giác khi làm phế vật trước đây.Trên mặt thường lộ ra vẻ cảm khái.Đương nhiên, cảm khái thì cảm khái.Mà khi Trương Hàn nhìn thấy bóng người ngồi đối diện hắn ta đang điên cuồngăn uống, trên mặt vẫn không nhịn được lộ ra vẻ bất đắc dĩ.“Ta nói này, ngươi đi theo ta thì đi, nhưng ngươi đừng ăn chùa uống chùa cóđược không?”“Những đồ ăn phàm tục này, lại không có tác dụng gì với ngươi.”Trương Hàn bất đắc dĩ nói.Ngồi đối diện hắn ta, đúng là cửu thập thất công tử của Long Quân, Ngao Ngự.Mấy ngày trước, bỗng nhiên con hàng này chạy tới trước mặt hắn ta, cầu xinhắn ta thu nhận, nói Long Quân muốn chém hắn ta.Muốn Trương Hàn thu nhận.Trương Hàn dưới ngây người, cũng ỡm ờ thu nhận con hàng này.Trương Hàn vốn định thu nhận mấy ngày cho xong việc.Không ngờ tới con hàng này mặt dày mày dạn đi theo hắn ta.Đuổi kiểu gì cũng không chịu đi.Ngao Ngự ngồi đối diện không có hành động gì, vẫn ăn đồ ăn và uống rượu trênbàn.“Tuy đồ ăn phàm tục vô dụng, nhưng có thể đỡ thèm, dù sao ở đây không có gìcó thể ăn.”Ngao Ngự giống như hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ.“Cho nên ngươi định khi nào rời đi?”Trương Hàn không nhịn được hỏi một câu.“Đi sao? Không đi có được không! Nếu đi, cha ta sẽ giết ta mất.”Ngao Ngự lắc đầu giống như trống lắc.“Không đến mức đấy chứ, tốt xấu gì ngươi cũng là con trai của Long Quân.”Trương Hàn thở dài một hơi nói.“Đến mức ấy, ngươi không biết đâu, đại ca nhà ta bị cha ta coi là tòng phạm,cho dù chỉ là tòng phạm, cũng bị ném vào ngục khốn long, ta là thủ phạm nếu bịbắt, vậy thì ta sẽ xong đời.”Ngao Ngự rùng mình một cái nói.“Xong đời sao? Không có khả năng giết ngươi đúng không.”Trương Hàn nhíu mày hỏi.“Thực ra không đến mức ấy, gần đây long phủ sông Ngân Thiên bọn ta đang cókế hoạch lớn sinh sôi nảy nở, dự tính nếu ta bị tóm được, cha ta tuyệt đối sẽlong huyết thuần khiết toàn thân ta tạo ra giống rồng.”Ngao Ngự nghĩ tới ngày nào đó, mình bị bắt đi lai giống với đủ loại yêu tộc,không nhịn được run lẩy bẩy.Không có khả năng trở về.Đánh chết cũng không có khả năng trở về.Ở bên cạnh Trương Hàn mới có cảm giác an toàn.Dù sao Trương Hàn có thể thắng cha mình, cha mình cũng sẽ nể mặt.Không có ai ngoài Trương Hàn, Ngao Ngự không thể nghĩ ra người nào có thểche chở hắn ta nữa.Với địa vị của Long Quân ở yêu tộc, hắn ta chạy trốn tới đâu đều không được,trừ phi tiến vào nhân tộc.Có thể vào nhân tộc, nhân tộc lại không muốn gặp yêu tộc.Cho nên chỉ có thể tìm tới Trương Hàn.Nghe thấy những lời này, Trương Hàn lắc đầu không biết nên nói gì.Thôi quên đi.Đi theo thì đi theo.Dù sao hắn ta rèn luyện ở bên Vân Châu, để con hàng này đi theo cũng khôngcó gì đáng ngại.Trương Hàn nghĩ như vậy, cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa, cầm lấy một lyrượu đục, chuẩn bị nhấm nháp.Đúng lúc này, bên ngoài khách điếm, một thanh phi kiếm màu vàng kim khôngbiết bay từ đâu tới, trốn vào trong phòng Trương Hàn.“Hửm?”Trương Hàn nhìn thanh phi kiếm kia, lông mày nhíu lại.Trên phi kiếm tràn ngập khí tức thuộc về đại sư huynh nhà hắn ta.Hắn ta xòe tay ra, nhận lấy thanh phi kiếm kia.Phi kiếm vào tay, nhất thời hóa thành lưu quang biến mất.Một tin tức tiến vào trong đầu hắn ta.Có liên quan tới Đại Bỉ vạn tông, cùng với tin tức sư tôn bảo hắn ta nhanhchóng trở về tông môn đều xuất hiện.Trương Hàn nhắm hai mắt lại, cẩn thận tìm hiểu tin tức về “Đại Bỉ vạn tông”
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Một tiếng rầm vang lên, ở giữa trời đất giống như chấn động, một đóa mây hìnhnấm màu vàng kim dâng lên.Dư âm vô hình quét ngang mà qua.Cả ngọn núi bị phá hủy chỉ trong nháy mắt.Chỉ trong nháy mắt vừa nhìn, giống như Thiên Địa tới ngày tận thế, chỉ có DiệpLạc bất diệt vĩnh viễn tồn tại, vẫn đứng trên trời xanh như cũ, quan sát nhângian.Nhưng mà lúc này, Diệp Lạc không có vẻ thản nhiên.Thần thức của hắn ta đang điên cuồng tra xét dãy núi nghiền nát sụp xuống phíadưới.Một huyền thoại màu vàng kim.Uy lực không kiểm soát tốt, giống như lớn hơn một chút.Sợ Tô Càn Nguyên bị hắn ta đánh chết.Diệp Lạc sợ tới mức thần thức điên cuồng tra xét.Thực sự là chính hắn ta cũng không nghĩ tới.Tự phù màu vàng kim cộng thêm Vô Tẫn Kiếm Hồ, lại trút đạo vận vào, sẽ cóphản ứng dây chuyền lớn như vậy.Nếu Tô Càn Nguyên thực sự bị hắn ta không cẩn thận đánh chết…Chuyện này nghĩ cũng không dám nghĩ.Thần thức của Diệp Lạc điên cuồng tìm kiếm.Cuối cùng, sau khi tìm gần một nén nhang.Ở trong một đống phế tích núi đá, thấy được thứ gì đó phản xạ ánh sáng.Một cái đầu trơn bóng!Là đệ, tam sư đệ!…Khu vực Vân Châu.Trong phòng ở tửu lâu thuộc thành trì phàm tục.Trương Hàn gọi một bàn rượu và đồ ăn của phàm tục, đang chậm rãi nhấmnháp, trở về cảm giác khi làm phế vật trước đây.Trên mặt thường lộ ra vẻ cảm khái.Đương nhiên, cảm khái thì cảm khái.Mà khi Trương Hàn nhìn thấy bóng người ngồi đối diện hắn ta đang điên cuồngăn uống, trên mặt vẫn không nhịn được lộ ra vẻ bất đắc dĩ.“Ta nói này, ngươi đi theo ta thì đi, nhưng ngươi đừng ăn chùa uống chùa cóđược không?”“Những đồ ăn phàm tục này, lại không có tác dụng gì với ngươi.”Trương Hàn bất đắc dĩ nói.Ngồi đối diện hắn ta, đúng là cửu thập thất công tử của Long Quân, Ngao Ngự.Mấy ngày trước, bỗng nhiên con hàng này chạy tới trước mặt hắn ta, cầu xinhắn ta thu nhận, nói Long Quân muốn chém hắn ta.Muốn Trương Hàn thu nhận.Trương Hàn dưới ngây người, cũng ỡm ờ thu nhận con hàng này.Trương Hàn vốn định thu nhận mấy ngày cho xong việc.Không ngờ tới con hàng này mặt dày mày dạn đi theo hắn ta.Đuổi kiểu gì cũng không chịu đi.Ngao Ngự ngồi đối diện không có hành động gì, vẫn ăn đồ ăn và uống rượu trênbàn.“Tuy đồ ăn phàm tục vô dụng, nhưng có thể đỡ thèm, dù sao ở đây không có gìcó thể ăn.”Ngao Ngự giống như hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ.“Cho nên ngươi định khi nào rời đi?”Trương Hàn không nhịn được hỏi một câu.“Đi sao? Không đi có được không! Nếu đi, cha ta sẽ giết ta mất.”Ngao Ngự lắc đầu giống như trống lắc.“Không đến mức đấy chứ, tốt xấu gì ngươi cũng là con trai của Long Quân.”Trương Hàn thở dài một hơi nói.“Đến mức ấy, ngươi không biết đâu, đại ca nhà ta bị cha ta coi là tòng phạm,cho dù chỉ là tòng phạm, cũng bị ném vào ngục khốn long, ta là thủ phạm nếu bịbắt, vậy thì ta sẽ xong đời.”Ngao Ngự rùng mình một cái nói.“Xong đời sao? Không có khả năng giết ngươi đúng không.”Trương Hàn nhíu mày hỏi.“Thực ra không đến mức ấy, gần đây long phủ sông Ngân Thiên bọn ta đang cókế hoạch lớn sinh sôi nảy nở, dự tính nếu ta bị tóm được, cha ta tuyệt đối sẽlong huyết thuần khiết toàn thân ta tạo ra giống rồng.”Ngao Ngự nghĩ tới ngày nào đó, mình bị bắt đi lai giống với đủ loại yêu tộc,không nhịn được run lẩy bẩy.Không có khả năng trở về.Đánh chết cũng không có khả năng trở về.Ở bên cạnh Trương Hàn mới có cảm giác an toàn.Dù sao Trương Hàn có thể thắng cha mình, cha mình cũng sẽ nể mặt.Không có ai ngoài Trương Hàn, Ngao Ngự không thể nghĩ ra người nào có thểche chở hắn ta nữa.Với địa vị của Long Quân ở yêu tộc, hắn ta chạy trốn tới đâu đều không được,trừ phi tiến vào nhân tộc.Có thể vào nhân tộc, nhân tộc lại không muốn gặp yêu tộc.Cho nên chỉ có thể tìm tới Trương Hàn.Nghe thấy những lời này, Trương Hàn lắc đầu không biết nên nói gì.Thôi quên đi.Đi theo thì đi theo.Dù sao hắn ta rèn luyện ở bên Vân Châu, để con hàng này đi theo cũng khôngcó gì đáng ngại.Trương Hàn nghĩ như vậy, cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa, cầm lấy một lyrượu đục, chuẩn bị nhấm nháp.Đúng lúc này, bên ngoài khách điếm, một thanh phi kiếm màu vàng kim khôngbiết bay từ đâu tới, trốn vào trong phòng Trương Hàn.“Hửm?”Trương Hàn nhìn thanh phi kiếm kia, lông mày nhíu lại.Trên phi kiếm tràn ngập khí tức thuộc về đại sư huynh nhà hắn ta.Hắn ta xòe tay ra, nhận lấy thanh phi kiếm kia.Phi kiếm vào tay, nhất thời hóa thành lưu quang biến mất.Một tin tức tiến vào trong đầu hắn ta.Có liên quan tới Đại Bỉ vạn tông, cùng với tin tức sư tôn bảo hắn ta nhanhchóng trở về tông môn đều xuất hiện.Trương Hàn nhắm hai mắt lại, cẩn thận tìm hiểu tin tức về “Đại Bỉ vạn tông”
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Một tiếng rầm vang lên, ở giữa trời đất giống như chấn động, một đóa mây hìnhnấm màu vàng kim dâng lên.Dư âm vô hình quét ngang mà qua.Cả ngọn núi bị phá hủy chỉ trong nháy mắt.Chỉ trong nháy mắt vừa nhìn, giống như Thiên Địa tới ngày tận thế, chỉ có DiệpLạc bất diệt vĩnh viễn tồn tại, vẫn đứng trên trời xanh như cũ, quan sát nhângian.Nhưng mà lúc này, Diệp Lạc không có vẻ thản nhiên.Thần thức của hắn ta đang điên cuồng tra xét dãy núi nghiền nát sụp xuống phíadưới.Một huyền thoại màu vàng kim.Uy lực không kiểm soát tốt, giống như lớn hơn một chút.Sợ Tô Càn Nguyên bị hắn ta đánh chết.Diệp Lạc sợ tới mức thần thức điên cuồng tra xét.Thực sự là chính hắn ta cũng không nghĩ tới.Tự phù màu vàng kim cộng thêm Vô Tẫn Kiếm Hồ, lại trút đạo vận vào, sẽ cóphản ứng dây chuyền lớn như vậy.Nếu Tô Càn Nguyên thực sự bị hắn ta không cẩn thận đánh chết…Chuyện này nghĩ cũng không dám nghĩ.Thần thức của Diệp Lạc điên cuồng tìm kiếm.Cuối cùng, sau khi tìm gần một nén nhang.Ở trong một đống phế tích núi đá, thấy được thứ gì đó phản xạ ánh sáng.Một cái đầu trơn bóng!Là đệ, tam sư đệ!…Khu vực Vân Châu.Trong phòng ở tửu lâu thuộc thành trì phàm tục.Trương Hàn gọi một bàn rượu và đồ ăn của phàm tục, đang chậm rãi nhấmnháp, trở về cảm giác khi làm phế vật trước đây.Trên mặt thường lộ ra vẻ cảm khái.Đương nhiên, cảm khái thì cảm khái.Mà khi Trương Hàn nhìn thấy bóng người ngồi đối diện hắn ta đang điên cuồngăn uống, trên mặt vẫn không nhịn được lộ ra vẻ bất đắc dĩ.“Ta nói này, ngươi đi theo ta thì đi, nhưng ngươi đừng ăn chùa uống chùa cóđược không?”“Những đồ ăn phàm tục này, lại không có tác dụng gì với ngươi.”Trương Hàn bất đắc dĩ nói.Ngồi đối diện hắn ta, đúng là cửu thập thất công tử của Long Quân, Ngao Ngự.Mấy ngày trước, bỗng nhiên con hàng này chạy tới trước mặt hắn ta, cầu xinhắn ta thu nhận, nói Long Quân muốn chém hắn ta.Muốn Trương Hàn thu nhận.Trương Hàn dưới ngây người, cũng ỡm ờ thu nhận con hàng này.Trương Hàn vốn định thu nhận mấy ngày cho xong việc.Không ngờ tới con hàng này mặt dày mày dạn đi theo hắn ta.Đuổi kiểu gì cũng không chịu đi.Ngao Ngự ngồi đối diện không có hành động gì, vẫn ăn đồ ăn và uống rượu trênbàn.“Tuy đồ ăn phàm tục vô dụng, nhưng có thể đỡ thèm, dù sao ở đây không có gìcó thể ăn.”Ngao Ngự giống như hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ.“Cho nên ngươi định khi nào rời đi?”Trương Hàn không nhịn được hỏi một câu.“Đi sao? Không đi có được không! Nếu đi, cha ta sẽ giết ta mất.”Ngao Ngự lắc đầu giống như trống lắc.“Không đến mức đấy chứ, tốt xấu gì ngươi cũng là con trai của Long Quân.”Trương Hàn thở dài một hơi nói.“Đến mức ấy, ngươi không biết đâu, đại ca nhà ta bị cha ta coi là tòng phạm,cho dù chỉ là tòng phạm, cũng bị ném vào ngục khốn long, ta là thủ phạm nếu bịbắt, vậy thì ta sẽ xong đời.”Ngao Ngự rùng mình một cái nói.“Xong đời sao? Không có khả năng giết ngươi đúng không.”Trương Hàn nhíu mày hỏi.“Thực ra không đến mức ấy, gần đây long phủ sông Ngân Thiên bọn ta đang cókế hoạch lớn sinh sôi nảy nở, dự tính nếu ta bị tóm được, cha ta tuyệt đối sẽlong huyết thuần khiết toàn thân ta tạo ra giống rồng.”Ngao Ngự nghĩ tới ngày nào đó, mình bị bắt đi lai giống với đủ loại yêu tộc,không nhịn được run lẩy bẩy.Không có khả năng trở về.Đánh chết cũng không có khả năng trở về.Ở bên cạnh Trương Hàn mới có cảm giác an toàn.Dù sao Trương Hàn có thể thắng cha mình, cha mình cũng sẽ nể mặt.Không có ai ngoài Trương Hàn, Ngao Ngự không thể nghĩ ra người nào có thểche chở hắn ta nữa.Với địa vị của Long Quân ở yêu tộc, hắn ta chạy trốn tới đâu đều không được,trừ phi tiến vào nhân tộc.Có thể vào nhân tộc, nhân tộc lại không muốn gặp yêu tộc.Cho nên chỉ có thể tìm tới Trương Hàn.Nghe thấy những lời này, Trương Hàn lắc đầu không biết nên nói gì.Thôi quên đi.Đi theo thì đi theo.Dù sao hắn ta rèn luyện ở bên Vân Châu, để con hàng này đi theo cũng khôngcó gì đáng ngại.Trương Hàn nghĩ như vậy, cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa, cầm lấy một lyrượu đục, chuẩn bị nhấm nháp.Đúng lúc này, bên ngoài khách điếm, một thanh phi kiếm màu vàng kim khôngbiết bay từ đâu tới, trốn vào trong phòng Trương Hàn.“Hửm?”Trương Hàn nhìn thanh phi kiếm kia, lông mày nhíu lại.Trên phi kiếm tràn ngập khí tức thuộc về đại sư huynh nhà hắn ta.Hắn ta xòe tay ra, nhận lấy thanh phi kiếm kia.Phi kiếm vào tay, nhất thời hóa thành lưu quang biến mất.Một tin tức tiến vào trong đầu hắn ta.Có liên quan tới Đại Bỉ vạn tông, cùng với tin tức sư tôn bảo hắn ta nhanhchóng trở về tông môn đều xuất hiện.Trương Hàn nhắm hai mắt lại, cẩn thận tìm hiểu tin tức về “Đại Bỉ vạn tông”