Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 243: Ngao Ngự là bao cát

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Đương nhiên rất tốt, đại sư huynh ta nói với huynh, trong khoảng thời giannày, ta luyện máu khiến chiến lực của ta tăng lên không ít.”Tô Càn Nguyên sờ cái đầu trọc, cười nói.“Ừm, đại sư huynh, ta tu hành cũng không tệ, đánh hai tam sư huynh hẳn làkhông thành vấn đề.”Đạm Đài Lạc Tuyết cười nói.Giọng điệu có chút ý vui đùa.Khiến Tô Càn Nguyên nghe xong, gương mặt đều đã âm trầm, ví dụ chẳng lẽkhông thể dùng đánh Ngao Ngự sao? Chẳng lẽ không biết, Ngao Ngự mới đúnglà đơn vị đo à.Rõ ràng, quan hệ đồng môn giữa Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết, ởtrong bốn tháng này đã trở nên hòa hợp hơn nhiều, không còn gượng gạo nhưtrước đây.“Rất tốt, các ngươi tu hành tốt là được, ta đã xử lý xong chuyện trong tông môncủa ta, cho nên trở về trong tông, chuẩn bị chuyện Đại Bỉ vạn tông, đúng rồi, sưtôn lão nhân gia người còn ở trong tông sao?”Diệp Lạc mở miệng hỏi.“Sư tôn sao? Có lẽ sư tôn vẫn ở trên núi, ta thấy cung điện của sư tôn vẫn đóngchặt, hẳn là đang bế quan.”Tô Càn Nguyên thấy thế trả lời một câu.Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc sửng sốt một lát.Tu vi của sư tôn lại có tiến triển sao?Lần này e rằng sẽ rơi xuống tầng thấp nhất của cảnh giới Luyện Khí? Hay làtrực tiếp hạ xuống cảnh giới phàm nhân?Cho dù thế nào, chỉ sợ sư tôn cách phi thăng không xa!Không hiểu sao Diệp Lạc cảm thấy hơi đau lòng.Không ngờ tới sư tôn nhanh phi thăng như vậy.Hắn ta còn chưa kịp báo đáp sư tôn thật tốt.Nhưng mà…Có lẽ ở thế gian không thể báo đáp sư tôn thật tốt, sau khi phi thăng thì có thể?Trong lòng Diệp Lạc dâng lên ý chí chiến đấu.Đây là ý chí chiến đấu phải cố gắng tu hành, tranh thủ sớm ngày phi thăng.Chẳng qua Diệp Lạc không biểu lộ ra cái gì, ở mặt ngoài vẫn là dáng vẻ như cũ.“Vậy lão nhị đi đâu rồi? Sao không thấy hắn đi ra?”Diệp Lạc mở miệng hỏi.“Nhị sư huynh sao? Nhị sư huynh vẫn luôn ở trong Thần Binh Các, hình nhưchiếm được cơ duyên gì đó, đang bế quan.”Tô Càn Nguyên mở miệng nói.“Vậy à…”Diệp Lạc gật đầu.Hóa ra lão nhị này vẫn không biết rõ, tương lai sư tôn sẽ truyền vị trí tông chủcho sư muội, không phải truyền cho đối phương.Vậy mà đang bế quan.Chậc chậc…Còn có tâm trạng bế quan.Đây là muốn chăm chỉ tu luyện, ở trên Đại Bỉ vạn tông làm náo động, khiến sưtôn nhìn xem sao?Đáng tiếc, tông chủ không phải của đệ!Hi vọng lớn bao nhiêu, đến lúc đó sẽ thất vọng bấy nhiêu!Trong lòng Diệp Lạc có chút vui sướng khi người khác gặp họa.Ở mặt ngoài không có gì, ho khan hai tiếng, lại nói chuyện phiếm với hai đồngmôn.Đúng lúc này.Trên bầu trời Vô Đạo Tông, một âm thanh kỳ lạ mà rõ to vang vọng.Hú hú!Chỉ thấy một con Thương Long bay lên, giống như chơi đùa, bay tới bay luikhắp nơi.“Người này… Sư muội, gần đây ta không rảnh đánh hắn, có phải muội cũngkhông tìm hắn so tài, nên hắn chán hay không?”Tô Càn Nguyên nhìn Ngao Ngự bay tới bay lui trên bầu trời, khóe miệng giậtgiật.“Ừm, gần đây ta đúng là thực sự không rảnh tìm hắn ‘so tài’.”Đạm Đài Lạc Tuyết hơi gật đầu, đáp.Tô Càn Nguyên ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy Ngao Ngự chính lànhàm chán, bị đánh hơn ba tháng, thời gian gần đây không bị đánh, nên ngứađòn.Trái lại Diệp Lạc tò mò, tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn Thương Long này.“Sao trong tông môn chúng ta lại nuôi rồng thế? Chuyện này từ khi nào vậy?”Diệp Lạc tràn ngập hứng thú nói.“Đây là tọa kỵ của nhị sư huynh, bình thường làm bao cát của ta và tứ sưmuội… Khụ khụ, không phải không phải, là đối tượng so tài.”Tô Càn Nguyên nói sai, thiếu chút nữa nói Ngao Ngự là bao cát.Tuy sự thật là như vậy, nhưng tốt xấu gì Ngao Ngự cũng là tọa kỵ của nhị sưhuynh nhà mình.Nói là bao cát thực sự không được tốt lắm.“Trái lại lão nhị thật hăng hái, còn tìm rồng làm tọa kỵ.”Diệp Lạc tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không cảm thấy có gì.Một kiếm tu như hắn ta, chân giẫm lên phi kiếm bay là đẹp trai nhất, hơn nữatốc độ cũng nhanh nhất.Hắn ta không cần tọa kỵ.Nhưng trái lại không thể để con rồng này bay loạn khắp nơi được.Sư tôn có khả năng đang bế quan.Tuy trong cung điện của sư tôn có che chắn âm thanh, nhưng khó chắc chắn âmthanh quá to, không che chắn được hoàn toàn, nếu quấy rầy tới sư tôn thì khôngtốt.Diệp Lạc vừa định ra tay, trấn áp con Thương Long kêu hú hú này xuống.Nhưng không đợi hắn ta ra tay, bỗng nhiên bên Thần Binh Các có khí tức baylên…Trên quảng trường đại điện.Diệp Lạc đứng ở đó với Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết.Vốn định đánh Thương Long kêu hú hú trên trời xuống.Chẳng qua không đợi bọn họ có động tác.Ở phía Thần Binh Các, một dòng khí tức bay lên.Cho dù là đám Diệp Lạc, hay Thương Long Ngao Ngự đều bị khí tức này hấpdẫn, nhao nhao dời tầm mắt nhìn về phía Thần Binh Các.“Đây là khí tức của nhị sư huynh? Hắn xuất quan rồi sao?”Tô Càn Nguyên đứng ở một bên, nhướng mày nói.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Đương nhiên rất tốt, đại sư huynh ta nói với huynh, trong khoảng thời giannày, ta luyện máu khiến chiến lực của ta tăng lên không ít.”Tô Càn Nguyên sờ cái đầu trọc, cười nói.“Ừm, đại sư huynh, ta tu hành cũng không tệ, đánh hai tam sư huynh hẳn làkhông thành vấn đề.”Đạm Đài Lạc Tuyết cười nói.Giọng điệu có chút ý vui đùa.Khiến Tô Càn Nguyên nghe xong, gương mặt đều đã âm trầm, ví dụ chẳng lẽkhông thể dùng đánh Ngao Ngự sao? Chẳng lẽ không biết, Ngao Ngự mới đúnglà đơn vị đo à.Rõ ràng, quan hệ đồng môn giữa Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết, ởtrong bốn tháng này đã trở nên hòa hợp hơn nhiều, không còn gượng gạo nhưtrước đây.“Rất tốt, các ngươi tu hành tốt là được, ta đã xử lý xong chuyện trong tông môncủa ta, cho nên trở về trong tông, chuẩn bị chuyện Đại Bỉ vạn tông, đúng rồi, sưtôn lão nhân gia người còn ở trong tông sao?”Diệp Lạc mở miệng hỏi.“Sư tôn sao? Có lẽ sư tôn vẫn ở trên núi, ta thấy cung điện của sư tôn vẫn đóngchặt, hẳn là đang bế quan.”Tô Càn Nguyên thấy thế trả lời một câu.Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc sửng sốt một lát.Tu vi của sư tôn lại có tiến triển sao?Lần này e rằng sẽ rơi xuống tầng thấp nhất của cảnh giới Luyện Khí? Hay làtrực tiếp hạ xuống cảnh giới phàm nhân?Cho dù thế nào, chỉ sợ sư tôn cách phi thăng không xa!Không hiểu sao Diệp Lạc cảm thấy hơi đau lòng.Không ngờ tới sư tôn nhanh phi thăng như vậy.Hắn ta còn chưa kịp báo đáp sư tôn thật tốt.Nhưng mà…Có lẽ ở thế gian không thể báo đáp sư tôn thật tốt, sau khi phi thăng thì có thể?Trong lòng Diệp Lạc dâng lên ý chí chiến đấu.Đây là ý chí chiến đấu phải cố gắng tu hành, tranh thủ sớm ngày phi thăng.Chẳng qua Diệp Lạc không biểu lộ ra cái gì, ở mặt ngoài vẫn là dáng vẻ như cũ.“Vậy lão nhị đi đâu rồi? Sao không thấy hắn đi ra?”Diệp Lạc mở miệng hỏi.“Nhị sư huynh sao? Nhị sư huynh vẫn luôn ở trong Thần Binh Các, hình nhưchiếm được cơ duyên gì đó, đang bế quan.”Tô Càn Nguyên mở miệng nói.“Vậy à…”Diệp Lạc gật đầu.Hóa ra lão nhị này vẫn không biết rõ, tương lai sư tôn sẽ truyền vị trí tông chủcho sư muội, không phải truyền cho đối phương.Vậy mà đang bế quan.Chậc chậc…Còn có tâm trạng bế quan.Đây là muốn chăm chỉ tu luyện, ở trên Đại Bỉ vạn tông làm náo động, khiến sưtôn nhìn xem sao?Đáng tiếc, tông chủ không phải của đệ!Hi vọng lớn bao nhiêu, đến lúc đó sẽ thất vọng bấy nhiêu!Trong lòng Diệp Lạc có chút vui sướng khi người khác gặp họa.Ở mặt ngoài không có gì, ho khan hai tiếng, lại nói chuyện phiếm với hai đồngmôn.Đúng lúc này.Trên bầu trời Vô Đạo Tông, một âm thanh kỳ lạ mà rõ to vang vọng.Hú hú!Chỉ thấy một con Thương Long bay lên, giống như chơi đùa, bay tới bay luikhắp nơi.“Người này… Sư muội, gần đây ta không rảnh đánh hắn, có phải muội cũngkhông tìm hắn so tài, nên hắn chán hay không?”Tô Càn Nguyên nhìn Ngao Ngự bay tới bay lui trên bầu trời, khóe miệng giậtgiật.“Ừm, gần đây ta đúng là thực sự không rảnh tìm hắn ‘so tài’.”Đạm Đài Lạc Tuyết hơi gật đầu, đáp.Tô Càn Nguyên ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy Ngao Ngự chính lànhàm chán, bị đánh hơn ba tháng, thời gian gần đây không bị đánh, nên ngứađòn.Trái lại Diệp Lạc tò mò, tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn Thương Long này.“Sao trong tông môn chúng ta lại nuôi rồng thế? Chuyện này từ khi nào vậy?”Diệp Lạc tràn ngập hứng thú nói.“Đây là tọa kỵ của nhị sư huynh, bình thường làm bao cát của ta và tứ sưmuội… Khụ khụ, không phải không phải, là đối tượng so tài.”Tô Càn Nguyên nói sai, thiếu chút nữa nói Ngao Ngự là bao cát.Tuy sự thật là như vậy, nhưng tốt xấu gì Ngao Ngự cũng là tọa kỵ của nhị sưhuynh nhà mình.Nói là bao cát thực sự không được tốt lắm.“Trái lại lão nhị thật hăng hái, còn tìm rồng làm tọa kỵ.”Diệp Lạc tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không cảm thấy có gì.Một kiếm tu như hắn ta, chân giẫm lên phi kiếm bay là đẹp trai nhất, hơn nữatốc độ cũng nhanh nhất.Hắn ta không cần tọa kỵ.Nhưng trái lại không thể để con rồng này bay loạn khắp nơi được.Sư tôn có khả năng đang bế quan.Tuy trong cung điện của sư tôn có che chắn âm thanh, nhưng khó chắc chắn âmthanh quá to, không che chắn được hoàn toàn, nếu quấy rầy tới sư tôn thì khôngtốt.Diệp Lạc vừa định ra tay, trấn áp con Thương Long kêu hú hú này xuống.Nhưng không đợi hắn ta ra tay, bỗng nhiên bên Thần Binh Các có khí tức baylên…Trên quảng trường đại điện.Diệp Lạc đứng ở đó với Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết.Vốn định đánh Thương Long kêu hú hú trên trời xuống.Chẳng qua không đợi bọn họ có động tác.Ở phía Thần Binh Các, một dòng khí tức bay lên.Cho dù là đám Diệp Lạc, hay Thương Long Ngao Ngự đều bị khí tức này hấpdẫn, nhao nhao dời tầm mắt nhìn về phía Thần Binh Các.“Đây là khí tức của nhị sư huynh? Hắn xuất quan rồi sao?”Tô Càn Nguyên đứng ở một bên, nhướng mày nói.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… “Đương nhiên rất tốt, đại sư huynh ta nói với huynh, trong khoảng thời giannày, ta luyện máu khiến chiến lực của ta tăng lên không ít.”Tô Càn Nguyên sờ cái đầu trọc, cười nói.“Ừm, đại sư huynh, ta tu hành cũng không tệ, đánh hai tam sư huynh hẳn làkhông thành vấn đề.”Đạm Đài Lạc Tuyết cười nói.Giọng điệu có chút ý vui đùa.Khiến Tô Càn Nguyên nghe xong, gương mặt đều đã âm trầm, ví dụ chẳng lẽkhông thể dùng đánh Ngao Ngự sao? Chẳng lẽ không biết, Ngao Ngự mới đúnglà đơn vị đo à.Rõ ràng, quan hệ đồng môn giữa Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết, ởtrong bốn tháng này đã trở nên hòa hợp hơn nhiều, không còn gượng gạo nhưtrước đây.“Rất tốt, các ngươi tu hành tốt là được, ta đã xử lý xong chuyện trong tông môncủa ta, cho nên trở về trong tông, chuẩn bị chuyện Đại Bỉ vạn tông, đúng rồi, sưtôn lão nhân gia người còn ở trong tông sao?”Diệp Lạc mở miệng hỏi.“Sư tôn sao? Có lẽ sư tôn vẫn ở trên núi, ta thấy cung điện của sư tôn vẫn đóngchặt, hẳn là đang bế quan.”Tô Càn Nguyên thấy thế trả lời một câu.Nghe thấy những lời này, Diệp Lạc sửng sốt một lát.Tu vi của sư tôn lại có tiến triển sao?Lần này e rằng sẽ rơi xuống tầng thấp nhất của cảnh giới Luyện Khí? Hay làtrực tiếp hạ xuống cảnh giới phàm nhân?Cho dù thế nào, chỉ sợ sư tôn cách phi thăng không xa!Không hiểu sao Diệp Lạc cảm thấy hơi đau lòng.Không ngờ tới sư tôn nhanh phi thăng như vậy.Hắn ta còn chưa kịp báo đáp sư tôn thật tốt.Nhưng mà…Có lẽ ở thế gian không thể báo đáp sư tôn thật tốt, sau khi phi thăng thì có thể?Trong lòng Diệp Lạc dâng lên ý chí chiến đấu.Đây là ý chí chiến đấu phải cố gắng tu hành, tranh thủ sớm ngày phi thăng.Chẳng qua Diệp Lạc không biểu lộ ra cái gì, ở mặt ngoài vẫn là dáng vẻ như cũ.“Vậy lão nhị đi đâu rồi? Sao không thấy hắn đi ra?”Diệp Lạc mở miệng hỏi.“Nhị sư huynh sao? Nhị sư huynh vẫn luôn ở trong Thần Binh Các, hình nhưchiếm được cơ duyên gì đó, đang bế quan.”Tô Càn Nguyên mở miệng nói.“Vậy à…”Diệp Lạc gật đầu.Hóa ra lão nhị này vẫn không biết rõ, tương lai sư tôn sẽ truyền vị trí tông chủcho sư muội, không phải truyền cho đối phương.Vậy mà đang bế quan.Chậc chậc…Còn có tâm trạng bế quan.Đây là muốn chăm chỉ tu luyện, ở trên Đại Bỉ vạn tông làm náo động, khiến sưtôn nhìn xem sao?Đáng tiếc, tông chủ không phải của đệ!Hi vọng lớn bao nhiêu, đến lúc đó sẽ thất vọng bấy nhiêu!Trong lòng Diệp Lạc có chút vui sướng khi người khác gặp họa.Ở mặt ngoài không có gì, ho khan hai tiếng, lại nói chuyện phiếm với hai đồngmôn.Đúng lúc này.Trên bầu trời Vô Đạo Tông, một âm thanh kỳ lạ mà rõ to vang vọng.Hú hú!Chỉ thấy một con Thương Long bay lên, giống như chơi đùa, bay tới bay luikhắp nơi.“Người này… Sư muội, gần đây ta không rảnh đánh hắn, có phải muội cũngkhông tìm hắn so tài, nên hắn chán hay không?”Tô Càn Nguyên nhìn Ngao Ngự bay tới bay lui trên bầu trời, khóe miệng giậtgiật.“Ừm, gần đây ta đúng là thực sự không rảnh tìm hắn ‘so tài’.”Đạm Đài Lạc Tuyết hơi gật đầu, đáp.Tô Càn Nguyên ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy Ngao Ngự chính lànhàm chán, bị đánh hơn ba tháng, thời gian gần đây không bị đánh, nên ngứađòn.Trái lại Diệp Lạc tò mò, tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn Thương Long này.“Sao trong tông môn chúng ta lại nuôi rồng thế? Chuyện này từ khi nào vậy?”Diệp Lạc tràn ngập hứng thú nói.“Đây là tọa kỵ của nhị sư huynh, bình thường làm bao cát của ta và tứ sưmuội… Khụ khụ, không phải không phải, là đối tượng so tài.”Tô Càn Nguyên nói sai, thiếu chút nữa nói Ngao Ngự là bao cát.Tuy sự thật là như vậy, nhưng tốt xấu gì Ngao Ngự cũng là tọa kỵ của nhị sưhuynh nhà mình.Nói là bao cát thực sự không được tốt lắm.“Trái lại lão nhị thật hăng hái, còn tìm rồng làm tọa kỵ.”Diệp Lạc tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không cảm thấy có gì.Một kiếm tu như hắn ta, chân giẫm lên phi kiếm bay là đẹp trai nhất, hơn nữatốc độ cũng nhanh nhất.Hắn ta không cần tọa kỵ.Nhưng trái lại không thể để con rồng này bay loạn khắp nơi được.Sư tôn có khả năng đang bế quan.Tuy trong cung điện của sư tôn có che chắn âm thanh, nhưng khó chắc chắn âmthanh quá to, không che chắn được hoàn toàn, nếu quấy rầy tới sư tôn thì khôngtốt.Diệp Lạc vừa định ra tay, trấn áp con Thương Long kêu hú hú này xuống.Nhưng không đợi hắn ta ra tay, bỗng nhiên bên Thần Binh Các có khí tức baylên…Trên quảng trường đại điện.Diệp Lạc đứng ở đó với Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết.Vốn định đánh Thương Long kêu hú hú trên trời xuống.Chẳng qua không đợi bọn họ có động tác.Ở phía Thần Binh Các, một dòng khí tức bay lên.Cho dù là đám Diệp Lạc, hay Thương Long Ngao Ngự đều bị khí tức này hấpdẫn, nhao nhao dời tầm mắt nhìn về phía Thần Binh Các.“Đây là khí tức của nhị sư huynh? Hắn xuất quan rồi sao?”Tô Càn Nguyên đứng ở một bên, nhướng mày nói.

Chương 243: Ngao Ngự là bao cát