Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 250: Đồ Nhi ngoan 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Sư tôn xuất quan rồi sao?Không đúng!Trên mặt Diệp Lạc lộ ra tươi cười, nhưng chỉ trong nháy mắt biến thành vẻ mặtmê mang.Vì sao…Vì sao hắn ta cảm thấy cảnh giới của sư tôn tăng lên nhỉ?Cảnh giới Trúc Cơ sao?Vô Đạo Tông, đại điện tông chủ.Sở Duyên ngồi trên ngai vàng tông chủ, nhìn đám đệ tử phía dưới, có chút sữngsờ.Nữ đồ đệ còn có lão tam thì không sao, rất bình thường.Diệp Lạc này có chút không bình thường.Sao lại có vẻ mặt bi ai.Khiến hắn giống như…Giống như đã chết, khi đám đệ tử này cúng bái lộ ra loại biểu cảm đó.Hắn không xảy ra chuyện gì đúng không?Sở Duyên nhìn cơ thể mình một lát.Không đứt tay đứt chân mà.Trong bốn tháng này, hắn còn trực tiếp đột phá tới cảnh giới Trúc Cơ.Cũng không xảy ra chuyện gì.Sở Duyên có chút mê mang.Vừa rồi Sở Duyên định hỏi đại đệ tử một chút.Không đợi hắn đặt câu hỏi.Tô Càn Nguyên tiến lên, đưa một túi đựng đồ ra.“Sư tôn, đây là một chút tài nguyên lúc trước của đệ tử, đệ tử bởi vì luyện thể,không có cách nào mở túi trữ vật, đặc biệt giao túi trữ vật cho sư tôn, mong sưtôn nhận lấy.”Tô Càn Nguyên nhỏ giọng nói.Nghe thấy những lời.Sở Duyên sửng sốt.Cúi đầu nhìn túi trữ vật này.Nếu không bận tâm đám đệ tử này ở đây.Đôi mắt hắn đều đã đỏ lên.Túi trữ vật!Thứ đồ chơi này, hắn chưa từng nhìn thấy.Vậy mà đệ tử này muốn tặng hắn túi trữ vật!Ai da.Tô Càn Nguyên!Không hổ là đệ tử của hắn!Chỉ trong nháy mắt.Tất cả oán khí của Sở Duyên đối với Tô Càn Nguyên đều biến mất.Hắn xòe bàn tay ra nhận lấy túi trữ vật, trong lòng tràn ngập kích động.Nhưng hắn không tiện biểu hiện ra ngoài.Chỉ có thể kìm nén kích động trong lòng, mặt ngoài vẫn bày ra bộ dạng thảnnhiên, tay nắm chặt túi trữ vật, sợ Tô Càn Nguyên lại lấy về.Mà khi Tô Càn Nguyên buông tay ra, túi trữ vật hoàn toàn rơi vào tay hắn.Thiếu chút nữa Sở Duyên kích động tới mức nhảy dựng lên.Đây là pháp bảo trữ vật đầu tiên của hắn.Năm đó khi hắn còn là cảnh giới Nguyên Anh đều không có pháp bảo trữ vật!“Ừm… Càn Nguyên! Con rất không tệ!”Sở Duyên hít sâu một hơi, khen ngợi.“Những chuyện này đều là chuyện đệ tử cần phải làm.”Tô Càn Nguyên chắp tay nói.Lão ta đâu biết rằng.Nguyên nhân lão ta được khen ngợi, là vì túi trữ vật, mà không phải đống linhthạch pháp bảo ở bên trong.Nếu lão ta biết mà nói, có lẽ sẽ hộc máu mất.Tài nguyên ở bên trong, đủ để mua hơn một nghìn trên vạn túi trữ vật, vậy màkhen ngợi vì túi trữ vật.“Ừm, đúng rồi, Hàn Nhi đâu? Không phải là hắn còn chưa xuống núi đấy chứ.”Sở Duyên nhìn một vòng trong điện, phát hiện không thấy Trương Hàn, hỏi mộtcâu.“Không phải, sư tôn, cách Đại Bỉ vạn tông còn chưa tới một tháng đã bắt đầu,Trương Hàn đi bảo tọa kỵ của hắn chuẩn bị, nói là chúng ta cỡi rồng tới TrungChâu có vẻ nhanh hơn.”Diệp Lạc đứng ra giải thích.“Vậy à, vậy được rồi, các con xuống núi trước đi, đi chuẩn bị chuyện đến TrungChâu, chuẩn bị xong chúng ta sẽ xuất phát.”Sở Duyên rất sốt ruột muốn chơi đùa cái túi trữ vật này, tùy ý xua tay, đuổi bađệ tử này rời đi.“Xin nghe theo lệnh của sư tôn!”Ba người gật đầu, đều cung kính cúi người thi lễ, lập tức rời khỏi đại điện.Ba người rời khỏi đại điện.Sở Duyên lập tức không kìm nén nổi nữa, cầm lấy túi trữ vật, nhìn trái nhìnphải, ước gì có thể nhìn thấu túi trữ vật này.Vậy mà ta còn có ngày hôm nay!Vậy mà có được túi trữ vật!Sở Duyên cười tươi tới mức miệng đều sắp nứt ra, nắm túi trữ vật trong tay,giống như ôm người phụ nữ của mình, kích động tới mức không chịu được.Ừm, đúng là ôm người phụ nữ.Còn người phụ nữ chân chính sao? Phụ nữ tốt hơn túi trữ vật à?Ồ, phụ nữ chỉ ảnh hưởng tới tốc độ rút kiếm.Túi trữ vật có thể gửi bảo kiếm.Thứ nào tốt, chẳng lẽ hắn còn không rõ sao?“Thử xem mở ra thế nào trước đã!”Đôi mắt Sở Duyên sáng lên.Hắn rót pháp lực của mình vào trong túi trữ vật.Nhất thời, hắn giống như thấy được một vùng Thiên Địa hư vô.Giống như hắn đang vận dụng thần thức.Loại cảm giác này khiến hắn hoài niệm.Từ khi hắn giảm cảnh giới, đâu còn thần thức để sử dụng.Hiện giờ dùng túi trữ vật, loại cảm giác quen thuộc này trở về.Sở Duyên hồi ức rất lâu, lần này giao cả tinh thần thả vào trong túi trữ vật.Dưới nhìn kỹ của hắn.Một đống lớn linh thạch, còn có một số bảo vật không biết tên xuất hiện trướcmắt.Rầm rầm…Sở Duyên trực tiếp quỳ xuống.Bên trong túi trữ vật này, còn có nhiều thứ như vậy sao?Tô Càn Nguyên!Đồ nhi ngoan, đồ nhi ngoan!Ở trong lòng Sở Duyên, địa vị của Tô Càn Nguyên dâng cao, giống như hỏatiễn, trực tiếp ngang bằng với Diệp Lạc.Tô Càn Nguyên này không chỉ cho hắn túi trữ vật, còn cho hắn một đống bảovật linh thạch!Đây là linh thạch đó.Một linh thạch hạ phẩm đều có giá trị một trăm lượng hoàng kim!Sở Duyên cao hứng.Cao hứng tới mức không tìm thấy đông tây nam bắc

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Sư tôn xuất quan rồi sao?Không đúng!Trên mặt Diệp Lạc lộ ra tươi cười, nhưng chỉ trong nháy mắt biến thành vẻ mặtmê mang.Vì sao…Vì sao hắn ta cảm thấy cảnh giới của sư tôn tăng lên nhỉ?Cảnh giới Trúc Cơ sao?Vô Đạo Tông, đại điện tông chủ.Sở Duyên ngồi trên ngai vàng tông chủ, nhìn đám đệ tử phía dưới, có chút sữngsờ.Nữ đồ đệ còn có lão tam thì không sao, rất bình thường.Diệp Lạc này có chút không bình thường.Sao lại có vẻ mặt bi ai.Khiến hắn giống như…Giống như đã chết, khi đám đệ tử này cúng bái lộ ra loại biểu cảm đó.Hắn không xảy ra chuyện gì đúng không?Sở Duyên nhìn cơ thể mình một lát.Không đứt tay đứt chân mà.Trong bốn tháng này, hắn còn trực tiếp đột phá tới cảnh giới Trúc Cơ.Cũng không xảy ra chuyện gì.Sở Duyên có chút mê mang.Vừa rồi Sở Duyên định hỏi đại đệ tử một chút.Không đợi hắn đặt câu hỏi.Tô Càn Nguyên tiến lên, đưa một túi đựng đồ ra.“Sư tôn, đây là một chút tài nguyên lúc trước của đệ tử, đệ tử bởi vì luyện thể,không có cách nào mở túi trữ vật, đặc biệt giao túi trữ vật cho sư tôn, mong sưtôn nhận lấy.”Tô Càn Nguyên nhỏ giọng nói.Nghe thấy những lời.Sở Duyên sửng sốt.Cúi đầu nhìn túi trữ vật này.Nếu không bận tâm đám đệ tử này ở đây.Đôi mắt hắn đều đã đỏ lên.Túi trữ vật!Thứ đồ chơi này, hắn chưa từng nhìn thấy.Vậy mà đệ tử này muốn tặng hắn túi trữ vật!Ai da.Tô Càn Nguyên!Không hổ là đệ tử của hắn!Chỉ trong nháy mắt.Tất cả oán khí của Sở Duyên đối với Tô Càn Nguyên đều biến mất.Hắn xòe bàn tay ra nhận lấy túi trữ vật, trong lòng tràn ngập kích động.Nhưng hắn không tiện biểu hiện ra ngoài.Chỉ có thể kìm nén kích động trong lòng, mặt ngoài vẫn bày ra bộ dạng thảnnhiên, tay nắm chặt túi trữ vật, sợ Tô Càn Nguyên lại lấy về.Mà khi Tô Càn Nguyên buông tay ra, túi trữ vật hoàn toàn rơi vào tay hắn.Thiếu chút nữa Sở Duyên kích động tới mức nhảy dựng lên.Đây là pháp bảo trữ vật đầu tiên của hắn.Năm đó khi hắn còn là cảnh giới Nguyên Anh đều không có pháp bảo trữ vật!“Ừm… Càn Nguyên! Con rất không tệ!”Sở Duyên hít sâu một hơi, khen ngợi.“Những chuyện này đều là chuyện đệ tử cần phải làm.”Tô Càn Nguyên chắp tay nói.Lão ta đâu biết rằng.Nguyên nhân lão ta được khen ngợi, là vì túi trữ vật, mà không phải đống linhthạch pháp bảo ở bên trong.Nếu lão ta biết mà nói, có lẽ sẽ hộc máu mất.Tài nguyên ở bên trong, đủ để mua hơn một nghìn trên vạn túi trữ vật, vậy màkhen ngợi vì túi trữ vật.“Ừm, đúng rồi, Hàn Nhi đâu? Không phải là hắn còn chưa xuống núi đấy chứ.”Sở Duyên nhìn một vòng trong điện, phát hiện không thấy Trương Hàn, hỏi mộtcâu.“Không phải, sư tôn, cách Đại Bỉ vạn tông còn chưa tới một tháng đã bắt đầu,Trương Hàn đi bảo tọa kỵ của hắn chuẩn bị, nói là chúng ta cỡi rồng tới TrungChâu có vẻ nhanh hơn.”Diệp Lạc đứng ra giải thích.“Vậy à, vậy được rồi, các con xuống núi trước đi, đi chuẩn bị chuyện đến TrungChâu, chuẩn bị xong chúng ta sẽ xuất phát.”Sở Duyên rất sốt ruột muốn chơi đùa cái túi trữ vật này, tùy ý xua tay, đuổi bađệ tử này rời đi.“Xin nghe theo lệnh của sư tôn!”Ba người gật đầu, đều cung kính cúi người thi lễ, lập tức rời khỏi đại điện.Ba người rời khỏi đại điện.Sở Duyên lập tức không kìm nén nổi nữa, cầm lấy túi trữ vật, nhìn trái nhìnphải, ước gì có thể nhìn thấu túi trữ vật này.Vậy mà ta còn có ngày hôm nay!Vậy mà có được túi trữ vật!Sở Duyên cười tươi tới mức miệng đều sắp nứt ra, nắm túi trữ vật trong tay,giống như ôm người phụ nữ của mình, kích động tới mức không chịu được.Ừm, đúng là ôm người phụ nữ.Còn người phụ nữ chân chính sao? Phụ nữ tốt hơn túi trữ vật à?Ồ, phụ nữ chỉ ảnh hưởng tới tốc độ rút kiếm.Túi trữ vật có thể gửi bảo kiếm.Thứ nào tốt, chẳng lẽ hắn còn không rõ sao?“Thử xem mở ra thế nào trước đã!”Đôi mắt Sở Duyên sáng lên.Hắn rót pháp lực của mình vào trong túi trữ vật.Nhất thời, hắn giống như thấy được một vùng Thiên Địa hư vô.Giống như hắn đang vận dụng thần thức.Loại cảm giác này khiến hắn hoài niệm.Từ khi hắn giảm cảnh giới, đâu còn thần thức để sử dụng.Hiện giờ dùng túi trữ vật, loại cảm giác quen thuộc này trở về.Sở Duyên hồi ức rất lâu, lần này giao cả tinh thần thả vào trong túi trữ vật.Dưới nhìn kỹ của hắn.Một đống lớn linh thạch, còn có một số bảo vật không biết tên xuất hiện trướcmắt.Rầm rầm…Sở Duyên trực tiếp quỳ xuống.Bên trong túi trữ vật này, còn có nhiều thứ như vậy sao?Tô Càn Nguyên!Đồ nhi ngoan, đồ nhi ngoan!Ở trong lòng Sở Duyên, địa vị của Tô Càn Nguyên dâng cao, giống như hỏatiễn, trực tiếp ngang bằng với Diệp Lạc.Tô Càn Nguyên này không chỉ cho hắn túi trữ vật, còn cho hắn một đống bảovật linh thạch!Đây là linh thạch đó.Một linh thạch hạ phẩm đều có giá trị một trăm lượng hoàng kim!Sở Duyên cao hứng.Cao hứng tới mức không tìm thấy đông tây nam bắc

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Sư tôn xuất quan rồi sao?Không đúng!Trên mặt Diệp Lạc lộ ra tươi cười, nhưng chỉ trong nháy mắt biến thành vẻ mặtmê mang.Vì sao…Vì sao hắn ta cảm thấy cảnh giới của sư tôn tăng lên nhỉ?Cảnh giới Trúc Cơ sao?Vô Đạo Tông, đại điện tông chủ.Sở Duyên ngồi trên ngai vàng tông chủ, nhìn đám đệ tử phía dưới, có chút sữngsờ.Nữ đồ đệ còn có lão tam thì không sao, rất bình thường.Diệp Lạc này có chút không bình thường.Sao lại có vẻ mặt bi ai.Khiến hắn giống như…Giống như đã chết, khi đám đệ tử này cúng bái lộ ra loại biểu cảm đó.Hắn không xảy ra chuyện gì đúng không?Sở Duyên nhìn cơ thể mình một lát.Không đứt tay đứt chân mà.Trong bốn tháng này, hắn còn trực tiếp đột phá tới cảnh giới Trúc Cơ.Cũng không xảy ra chuyện gì.Sở Duyên có chút mê mang.Vừa rồi Sở Duyên định hỏi đại đệ tử một chút.Không đợi hắn đặt câu hỏi.Tô Càn Nguyên tiến lên, đưa một túi đựng đồ ra.“Sư tôn, đây là một chút tài nguyên lúc trước của đệ tử, đệ tử bởi vì luyện thể,không có cách nào mở túi trữ vật, đặc biệt giao túi trữ vật cho sư tôn, mong sưtôn nhận lấy.”Tô Càn Nguyên nhỏ giọng nói.Nghe thấy những lời.Sở Duyên sửng sốt.Cúi đầu nhìn túi trữ vật này.Nếu không bận tâm đám đệ tử này ở đây.Đôi mắt hắn đều đã đỏ lên.Túi trữ vật!Thứ đồ chơi này, hắn chưa từng nhìn thấy.Vậy mà đệ tử này muốn tặng hắn túi trữ vật!Ai da.Tô Càn Nguyên!Không hổ là đệ tử của hắn!Chỉ trong nháy mắt.Tất cả oán khí của Sở Duyên đối với Tô Càn Nguyên đều biến mất.Hắn xòe bàn tay ra nhận lấy túi trữ vật, trong lòng tràn ngập kích động.Nhưng hắn không tiện biểu hiện ra ngoài.Chỉ có thể kìm nén kích động trong lòng, mặt ngoài vẫn bày ra bộ dạng thảnnhiên, tay nắm chặt túi trữ vật, sợ Tô Càn Nguyên lại lấy về.Mà khi Tô Càn Nguyên buông tay ra, túi trữ vật hoàn toàn rơi vào tay hắn.Thiếu chút nữa Sở Duyên kích động tới mức nhảy dựng lên.Đây là pháp bảo trữ vật đầu tiên của hắn.Năm đó khi hắn còn là cảnh giới Nguyên Anh đều không có pháp bảo trữ vật!“Ừm… Càn Nguyên! Con rất không tệ!”Sở Duyên hít sâu một hơi, khen ngợi.“Những chuyện này đều là chuyện đệ tử cần phải làm.”Tô Càn Nguyên chắp tay nói.Lão ta đâu biết rằng.Nguyên nhân lão ta được khen ngợi, là vì túi trữ vật, mà không phải đống linhthạch pháp bảo ở bên trong.Nếu lão ta biết mà nói, có lẽ sẽ hộc máu mất.Tài nguyên ở bên trong, đủ để mua hơn một nghìn trên vạn túi trữ vật, vậy màkhen ngợi vì túi trữ vật.“Ừm, đúng rồi, Hàn Nhi đâu? Không phải là hắn còn chưa xuống núi đấy chứ.”Sở Duyên nhìn một vòng trong điện, phát hiện không thấy Trương Hàn, hỏi mộtcâu.“Không phải, sư tôn, cách Đại Bỉ vạn tông còn chưa tới một tháng đã bắt đầu,Trương Hàn đi bảo tọa kỵ của hắn chuẩn bị, nói là chúng ta cỡi rồng tới TrungChâu có vẻ nhanh hơn.”Diệp Lạc đứng ra giải thích.“Vậy à, vậy được rồi, các con xuống núi trước đi, đi chuẩn bị chuyện đến TrungChâu, chuẩn bị xong chúng ta sẽ xuất phát.”Sở Duyên rất sốt ruột muốn chơi đùa cái túi trữ vật này, tùy ý xua tay, đuổi bađệ tử này rời đi.“Xin nghe theo lệnh của sư tôn!”Ba người gật đầu, đều cung kính cúi người thi lễ, lập tức rời khỏi đại điện.Ba người rời khỏi đại điện.Sở Duyên lập tức không kìm nén nổi nữa, cầm lấy túi trữ vật, nhìn trái nhìnphải, ước gì có thể nhìn thấu túi trữ vật này.Vậy mà ta còn có ngày hôm nay!Vậy mà có được túi trữ vật!Sở Duyên cười tươi tới mức miệng đều sắp nứt ra, nắm túi trữ vật trong tay,giống như ôm người phụ nữ của mình, kích động tới mức không chịu được.Ừm, đúng là ôm người phụ nữ.Còn người phụ nữ chân chính sao? Phụ nữ tốt hơn túi trữ vật à?Ồ, phụ nữ chỉ ảnh hưởng tới tốc độ rút kiếm.Túi trữ vật có thể gửi bảo kiếm.Thứ nào tốt, chẳng lẽ hắn còn không rõ sao?“Thử xem mở ra thế nào trước đã!”Đôi mắt Sở Duyên sáng lên.Hắn rót pháp lực của mình vào trong túi trữ vật.Nhất thời, hắn giống như thấy được một vùng Thiên Địa hư vô.Giống như hắn đang vận dụng thần thức.Loại cảm giác này khiến hắn hoài niệm.Từ khi hắn giảm cảnh giới, đâu còn thần thức để sử dụng.Hiện giờ dùng túi trữ vật, loại cảm giác quen thuộc này trở về.Sở Duyên hồi ức rất lâu, lần này giao cả tinh thần thả vào trong túi trữ vật.Dưới nhìn kỹ của hắn.Một đống lớn linh thạch, còn có một số bảo vật không biết tên xuất hiện trướcmắt.Rầm rầm…Sở Duyên trực tiếp quỳ xuống.Bên trong túi trữ vật này, còn có nhiều thứ như vậy sao?Tô Càn Nguyên!Đồ nhi ngoan, đồ nhi ngoan!Ở trong lòng Sở Duyên, địa vị của Tô Càn Nguyên dâng cao, giống như hỏatiễn, trực tiếp ngang bằng với Diệp Lạc.Tô Càn Nguyên này không chỉ cho hắn túi trữ vật, còn cho hắn một đống bảovật linh thạch!Đây là linh thạch đó.Một linh thạch hạ phẩm đều có giá trị một trăm lượng hoàng kim!Sở Duyên cao hứng.Cao hứng tới mức không tìm thấy đông tây nam bắc

Chương 250: Đồ Nhi ngoan 1