Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…

Chương 260: Tham gia đại hội vạn tông 1

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn nghĩ, ngầm gật đầu.Không muốn tiếp tục đứng đây nữa.Phủi bụi dính trên quần áo, hắn định quay về tu luyện.Đúng lúc này, bên ngoài ngọn núi, một bóng người bay tới, nhìn thấy Sở Duyênđang chuẩn bị rời đi, vội vàng mở miệng.“Tiền bối xin dừng bước!”Bóng người tới trước điện, lớn tiếng kêu lên.Sở Duyên đang chuẩn bị rời đi sửng sốt một lát, nghe thấy ba chữ “xin dừngbước”, không hiểu sao trong lòng có chút không thoải mái, nhưng hắn khôngnghĩ nhiều, quay đầu nhìn qua.Là một lão giả cũng mặc trường bào màu trắng.Nhưng mà không phải là Cổ Nghị dẫn đường lần trước.“Có chuyện gì?”Sở Duyên quay đầu lạnh nhạt hỏi một câu.“Tiền bối, tiền bối, hôm nay là đại hội vạn tông mời họp, bên minh chủ thấyngươi còn chưa tới, nên phái ta tới mời ngươi qua.”Lão giả chấp sự kia vội vàng nói.Rõ ràng là Sở Duyên không có uy áp gì.Nhưng bị đôi mắt của Sở Duyên nhìn chằm chằm, không hiểu sao lão ta lạihoảng hốt, giống như uy áp khủng bố mà mình nằm mơ.Sở Duyên nghe thấy thế sửng sốt.Đại hội vạn tông?Hình như hắn từng nghe người dẫn đường Cổ Nghị nói qua.Là đại hội trước khi chính thức bắt đầu Đại Bỉ vạn tông.Cụ thể, hắn quên mất rồi.Hắn cũng lười ghi nhớ đại hội vạn tông gì đó này.Bây giờ nghe chấp sự này nói như thế, hình như hắn cần phải tham gia.“Vậy cần bổn tọa gọi các đệ tử không?”Sở Duyên mở miệng hỏi.“Khụ khụ, tiền bối, lần này là đại hội vạn tông, là người cấp bậc tông chủ mớicó thể tham gia.”Chấp sự kia vội vàng giải thích.“Vậy được rồi, xuất phát thôi.”Sở Duyên gật đầu, nện bước, chuẩn bị đi theo chấp sự rời đi.“Tiền bối đợi một lát! Tiền bối thân thể vạn kim, thân phận tôn quý, sao cần tựmình bay, mong tiền bối đợi một lát, vãn bối đi gọi tọa kỵ cho tiền bối trước.”Chấp sự nhìn động tác của Sở Duyên, còn tưởng Sở Duyên chuẩn bị tự mìnhbay, cuống quít nói.Lão ta đâu biết rằng, Sở Duyên định đi bộ xuống núi.Huýt…Chỉ thấy chấp sự này cầm một cái còi thổi lên.Âm thanh chói tai vang vọng mây xanh.Một lát sau.Một con Bạch Hổ vĩ đại mọc cánh bay tới.Bạch Hổ hạ xuống đất, khi đôi cánh giang ra, nhấc lên từng cơn gió bão.“Tiền bối, đây là tọa kỵ thông dụng của liên minh tu tiên giả ta, là một conNgục Sát Bạch Hổ đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, mong tiền bối tiến lên, tọa kỵnày sẽ đưa tiền bối tới nơi mở đại hội vạn tông.”Chấp sự cung kính nói.“Ừm.”Sở Duyên nhìn mà kinh hồn táng đảm.Một cảnh giới Trúc Cơ như hắn, cưỡi một tọa kỵ cảnh giới Nguyên Anh, cóphải có vẻ không tốt hay không.Không đúng, không nên nghĩ như vậy.Trọng điểm hình như là, vậy mà tọa kỵ này ngang với hắn khi ở đỉnh phong…Nói tóm lại, hắn còn không bằng một tọa kỵ!Sở Duyên bao hàm tâm trạng “bi phẫn”, ngồi trên tọa kỵ.Có kinh nghiệm cỡi rồng.Sở Duyên đối với cưỡi hổ, thì nhạt nhẽo hơn, thản nhiên đứng trên lưng hổ.Bạch Hổ thấy người nọ đã đứng trên lưng, lúc này giang cánh, bay lên trời, bayra bên ngoài ngọn núi.Mẹ kiếp!Sở Duyên ở trên lưng thấy Bạch Hổ bay thô lỗ như vậy, lập tức không dámđứng, cũng không làm ra vẻ nữa, vội vàng ngồi xuống, sợ bị ngã.Thấy ngồi khoanh chân có thể ổn định cơ thể.Lúc này Sở Duyên mới nhẹ nhàng thở ra.Nhìn mình cưỡi Bạch hổ này, trong mắt có chút nghi ngờ.Ngay cả tọa kỵ đều là cảnh giới Nguyên Anh.Đại Bỉ vạn tông này, hẳn là có cấp bậc không thấp, nhưng vì sao lại mời tôngmôn nhỏ ba không như bọn họ?Chẳng lẽ cố ý chiếu cố những tông môn nhỏ ba không như bọn họ một chút?Chuyện này không có đạo lý.Hay là nói, là vì đệ tử Diệp Lạc của hắn, mới khiến bọn họ tham dự Đại Bỉ vạntông?Sở Duyên vẫn hoang mang, nhưng lắc đầu, không nghĩ nhiều cái gì, trợn mắtnhìn Bạch Hổ bay tới nơi hãy nói.…Bên kia, trên ngọn núi.Đương nhiên là đám Diệp Lạc cũng chú ý tới Sở Duyên rời đi.Chẳng qua bọn họ không mở miệng.Bọn họ cũng nghe thấy câu nói chỉ có cấp bậc tông chủ mới có thể tham gia.Đám đệ tử bọn họ không có lý do qua đó.Còn an toàn của sư tôn nhà bọn họ?Nói đùa!Nếu sư tôn nhà bọn họ bùng nổ thực lực, cả hòn đảo này đủ cho sư tôn nhà bọntát bẹp?Chẳng lẽ thực sự có người cảm thấy sư tôn là cảnh giới Trúc Cơ đấy chứ?Không thể nào không thể nào.Đám Diệp Lạc nghĩ tới chuyện này đều cảm thấy buồn cười.Nếu sư tôn nhà bọn họ là cảnh giới Trúc Cơ, vậy thì bọn họ là phàm nhân.Cho nên đám đệ tử bọn họ không đi quản chuyện này.Mà canh giữ trước điện phủ cư trú của sư muội nhà mình, xem như hộ pháp.Sau khi Đạm Đài Lạc Tuyết tiến vào đảo nhỏ này, nói là có chỗ đột phá, muốnvào bế quan, đương nhiên là đám Diệp Lạc sẽ hộ pháp thay Đạm Đài Lạc Tuyết.Đồng thời, ba người cũng đang tiến hành bàn luận.“Tốc độ đột phá của sư muội thực nhanh, rõ ràng là vào cửa trễ nhất, vậy màsắp đuổi kịp chúng ta.”Trương Hàn nho nhã nói.Hắn ta quay đầu nhìn điện phủ chỗ sư muội sau lưng.Trong mắt có chút giật mình.Cho dù là hắn ta, đều cảm nhận được uy hiếp từ trong đột phá của sư muội.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn nghĩ, ngầm gật đầu.Không muốn tiếp tục đứng đây nữa.Phủi bụi dính trên quần áo, hắn định quay về tu luyện.Đúng lúc này, bên ngoài ngọn núi, một bóng người bay tới, nhìn thấy Sở Duyênđang chuẩn bị rời đi, vội vàng mở miệng.“Tiền bối xin dừng bước!”Bóng người tới trước điện, lớn tiếng kêu lên.Sở Duyên đang chuẩn bị rời đi sửng sốt một lát, nghe thấy ba chữ “xin dừngbước”, không hiểu sao trong lòng có chút không thoải mái, nhưng hắn khôngnghĩ nhiều, quay đầu nhìn qua.Là một lão giả cũng mặc trường bào màu trắng.Nhưng mà không phải là Cổ Nghị dẫn đường lần trước.“Có chuyện gì?”Sở Duyên quay đầu lạnh nhạt hỏi một câu.“Tiền bối, tiền bối, hôm nay là đại hội vạn tông mời họp, bên minh chủ thấyngươi còn chưa tới, nên phái ta tới mời ngươi qua.”Lão giả chấp sự kia vội vàng nói.Rõ ràng là Sở Duyên không có uy áp gì.Nhưng bị đôi mắt của Sở Duyên nhìn chằm chằm, không hiểu sao lão ta lạihoảng hốt, giống như uy áp khủng bố mà mình nằm mơ.Sở Duyên nghe thấy thế sửng sốt.Đại hội vạn tông?Hình như hắn từng nghe người dẫn đường Cổ Nghị nói qua.Là đại hội trước khi chính thức bắt đầu Đại Bỉ vạn tông.Cụ thể, hắn quên mất rồi.Hắn cũng lười ghi nhớ đại hội vạn tông gì đó này.Bây giờ nghe chấp sự này nói như thế, hình như hắn cần phải tham gia.“Vậy cần bổn tọa gọi các đệ tử không?”Sở Duyên mở miệng hỏi.“Khụ khụ, tiền bối, lần này là đại hội vạn tông, là người cấp bậc tông chủ mớicó thể tham gia.”Chấp sự kia vội vàng giải thích.“Vậy được rồi, xuất phát thôi.”Sở Duyên gật đầu, nện bước, chuẩn bị đi theo chấp sự rời đi.“Tiền bối đợi một lát! Tiền bối thân thể vạn kim, thân phận tôn quý, sao cần tựmình bay, mong tiền bối đợi một lát, vãn bối đi gọi tọa kỵ cho tiền bối trước.”Chấp sự nhìn động tác của Sở Duyên, còn tưởng Sở Duyên chuẩn bị tự mìnhbay, cuống quít nói.Lão ta đâu biết rằng, Sở Duyên định đi bộ xuống núi.Huýt…Chỉ thấy chấp sự này cầm một cái còi thổi lên.Âm thanh chói tai vang vọng mây xanh.Một lát sau.Một con Bạch Hổ vĩ đại mọc cánh bay tới.Bạch Hổ hạ xuống đất, khi đôi cánh giang ra, nhấc lên từng cơn gió bão.“Tiền bối, đây là tọa kỵ thông dụng của liên minh tu tiên giả ta, là một conNgục Sát Bạch Hổ đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, mong tiền bối tiến lên, tọa kỵnày sẽ đưa tiền bối tới nơi mở đại hội vạn tông.”Chấp sự cung kính nói.“Ừm.”Sở Duyên nhìn mà kinh hồn táng đảm.Một cảnh giới Trúc Cơ như hắn, cưỡi một tọa kỵ cảnh giới Nguyên Anh, cóphải có vẻ không tốt hay không.Không đúng, không nên nghĩ như vậy.Trọng điểm hình như là, vậy mà tọa kỵ này ngang với hắn khi ở đỉnh phong…Nói tóm lại, hắn còn không bằng một tọa kỵ!Sở Duyên bao hàm tâm trạng “bi phẫn”, ngồi trên tọa kỵ.Có kinh nghiệm cỡi rồng.Sở Duyên đối với cưỡi hổ, thì nhạt nhẽo hơn, thản nhiên đứng trên lưng hổ.Bạch Hổ thấy người nọ đã đứng trên lưng, lúc này giang cánh, bay lên trời, bayra bên ngoài ngọn núi.Mẹ kiếp!Sở Duyên ở trên lưng thấy Bạch Hổ bay thô lỗ như vậy, lập tức không dámđứng, cũng không làm ra vẻ nữa, vội vàng ngồi xuống, sợ bị ngã.Thấy ngồi khoanh chân có thể ổn định cơ thể.Lúc này Sở Duyên mới nhẹ nhàng thở ra.Nhìn mình cưỡi Bạch hổ này, trong mắt có chút nghi ngờ.Ngay cả tọa kỵ đều là cảnh giới Nguyên Anh.Đại Bỉ vạn tông này, hẳn là có cấp bậc không thấp, nhưng vì sao lại mời tôngmôn nhỏ ba không như bọn họ?Chẳng lẽ cố ý chiếu cố những tông môn nhỏ ba không như bọn họ một chút?Chuyện này không có đạo lý.Hay là nói, là vì đệ tử Diệp Lạc của hắn, mới khiến bọn họ tham dự Đại Bỉ vạntông?Sở Duyên vẫn hoang mang, nhưng lắc đầu, không nghĩ nhiều cái gì, trợn mắtnhìn Bạch Hổ bay tới nơi hãy nói.…Bên kia, trên ngọn núi.Đương nhiên là đám Diệp Lạc cũng chú ý tới Sở Duyên rời đi.Chẳng qua bọn họ không mở miệng.Bọn họ cũng nghe thấy câu nói chỉ có cấp bậc tông chủ mới có thể tham gia.Đám đệ tử bọn họ không có lý do qua đó.Còn an toàn của sư tôn nhà bọn họ?Nói đùa!Nếu sư tôn nhà bọn họ bùng nổ thực lực, cả hòn đảo này đủ cho sư tôn nhà bọntát bẹp?Chẳng lẽ thực sự có người cảm thấy sư tôn là cảnh giới Trúc Cơ đấy chứ?Không thể nào không thể nào.Đám Diệp Lạc nghĩ tới chuyện này đều cảm thấy buồn cười.Nếu sư tôn nhà bọn họ là cảnh giới Trúc Cơ, vậy thì bọn họ là phàm nhân.Cho nên đám đệ tử bọn họ không đi quản chuyện này.Mà canh giữ trước điện phủ cư trú của sư muội nhà mình, xem như hộ pháp.Sau khi Đạm Đài Lạc Tuyết tiến vào đảo nhỏ này, nói là có chỗ đột phá, muốnvào bế quan, đương nhiên là đám Diệp Lạc sẽ hộ pháp thay Đạm Đài Lạc Tuyết.Đồng thời, ba người cũng đang tiến hành bàn luận.“Tốc độ đột phá của sư muội thực nhanh, rõ ràng là vào cửa trễ nhất, vậy màsắp đuổi kịp chúng ta.”Trương Hàn nho nhã nói.Hắn ta quay đầu nhìn điện phủ chỗ sư muội sau lưng.Trong mắt có chút giật mình.Cho dù là hắn ta, đều cảm nhận được uy hiếp từ trong đột phá của sư muội.

Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Hắn nghĩ, ngầm gật đầu.Không muốn tiếp tục đứng đây nữa.Phủi bụi dính trên quần áo, hắn định quay về tu luyện.Đúng lúc này, bên ngoài ngọn núi, một bóng người bay tới, nhìn thấy Sở Duyênđang chuẩn bị rời đi, vội vàng mở miệng.“Tiền bối xin dừng bước!”Bóng người tới trước điện, lớn tiếng kêu lên.Sở Duyên đang chuẩn bị rời đi sửng sốt một lát, nghe thấy ba chữ “xin dừngbước”, không hiểu sao trong lòng có chút không thoải mái, nhưng hắn khôngnghĩ nhiều, quay đầu nhìn qua.Là một lão giả cũng mặc trường bào màu trắng.Nhưng mà không phải là Cổ Nghị dẫn đường lần trước.“Có chuyện gì?”Sở Duyên quay đầu lạnh nhạt hỏi một câu.“Tiền bối, tiền bối, hôm nay là đại hội vạn tông mời họp, bên minh chủ thấyngươi còn chưa tới, nên phái ta tới mời ngươi qua.”Lão giả chấp sự kia vội vàng nói.Rõ ràng là Sở Duyên không có uy áp gì.Nhưng bị đôi mắt của Sở Duyên nhìn chằm chằm, không hiểu sao lão ta lạihoảng hốt, giống như uy áp khủng bố mà mình nằm mơ.Sở Duyên nghe thấy thế sửng sốt.Đại hội vạn tông?Hình như hắn từng nghe người dẫn đường Cổ Nghị nói qua.Là đại hội trước khi chính thức bắt đầu Đại Bỉ vạn tông.Cụ thể, hắn quên mất rồi.Hắn cũng lười ghi nhớ đại hội vạn tông gì đó này.Bây giờ nghe chấp sự này nói như thế, hình như hắn cần phải tham gia.“Vậy cần bổn tọa gọi các đệ tử không?”Sở Duyên mở miệng hỏi.“Khụ khụ, tiền bối, lần này là đại hội vạn tông, là người cấp bậc tông chủ mớicó thể tham gia.”Chấp sự kia vội vàng giải thích.“Vậy được rồi, xuất phát thôi.”Sở Duyên gật đầu, nện bước, chuẩn bị đi theo chấp sự rời đi.“Tiền bối đợi một lát! Tiền bối thân thể vạn kim, thân phận tôn quý, sao cần tựmình bay, mong tiền bối đợi một lát, vãn bối đi gọi tọa kỵ cho tiền bối trước.”Chấp sự nhìn động tác của Sở Duyên, còn tưởng Sở Duyên chuẩn bị tự mìnhbay, cuống quít nói.Lão ta đâu biết rằng, Sở Duyên định đi bộ xuống núi.Huýt…Chỉ thấy chấp sự này cầm một cái còi thổi lên.Âm thanh chói tai vang vọng mây xanh.Một lát sau.Một con Bạch Hổ vĩ đại mọc cánh bay tới.Bạch Hổ hạ xuống đất, khi đôi cánh giang ra, nhấc lên từng cơn gió bão.“Tiền bối, đây là tọa kỵ thông dụng của liên minh tu tiên giả ta, là một conNgục Sát Bạch Hổ đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, mong tiền bối tiến lên, tọa kỵnày sẽ đưa tiền bối tới nơi mở đại hội vạn tông.”Chấp sự cung kính nói.“Ừm.”Sở Duyên nhìn mà kinh hồn táng đảm.Một cảnh giới Trúc Cơ như hắn, cưỡi một tọa kỵ cảnh giới Nguyên Anh, cóphải có vẻ không tốt hay không.Không đúng, không nên nghĩ như vậy.Trọng điểm hình như là, vậy mà tọa kỵ này ngang với hắn khi ở đỉnh phong…Nói tóm lại, hắn còn không bằng một tọa kỵ!Sở Duyên bao hàm tâm trạng “bi phẫn”, ngồi trên tọa kỵ.Có kinh nghiệm cỡi rồng.Sở Duyên đối với cưỡi hổ, thì nhạt nhẽo hơn, thản nhiên đứng trên lưng hổ.Bạch Hổ thấy người nọ đã đứng trên lưng, lúc này giang cánh, bay lên trời, bayra bên ngoài ngọn núi.Mẹ kiếp!Sở Duyên ở trên lưng thấy Bạch Hổ bay thô lỗ như vậy, lập tức không dámđứng, cũng không làm ra vẻ nữa, vội vàng ngồi xuống, sợ bị ngã.Thấy ngồi khoanh chân có thể ổn định cơ thể.Lúc này Sở Duyên mới nhẹ nhàng thở ra.Nhìn mình cưỡi Bạch hổ này, trong mắt có chút nghi ngờ.Ngay cả tọa kỵ đều là cảnh giới Nguyên Anh.Đại Bỉ vạn tông này, hẳn là có cấp bậc không thấp, nhưng vì sao lại mời tôngmôn nhỏ ba không như bọn họ?Chẳng lẽ cố ý chiếu cố những tông môn nhỏ ba không như bọn họ một chút?Chuyện này không có đạo lý.Hay là nói, là vì đệ tử Diệp Lạc của hắn, mới khiến bọn họ tham dự Đại Bỉ vạntông?Sở Duyên vẫn hoang mang, nhưng lắc đầu, không nghĩ nhiều cái gì, trợn mắtnhìn Bạch Hổ bay tới nơi hãy nói.…Bên kia, trên ngọn núi.Đương nhiên là đám Diệp Lạc cũng chú ý tới Sở Duyên rời đi.Chẳng qua bọn họ không mở miệng.Bọn họ cũng nghe thấy câu nói chỉ có cấp bậc tông chủ mới có thể tham gia.Đám đệ tử bọn họ không có lý do qua đó.Còn an toàn của sư tôn nhà bọn họ?Nói đùa!Nếu sư tôn nhà bọn họ bùng nổ thực lực, cả hòn đảo này đủ cho sư tôn nhà bọntát bẹp?Chẳng lẽ thực sự có người cảm thấy sư tôn là cảnh giới Trúc Cơ đấy chứ?Không thể nào không thể nào.Đám Diệp Lạc nghĩ tới chuyện này đều cảm thấy buồn cười.Nếu sư tôn nhà bọn họ là cảnh giới Trúc Cơ, vậy thì bọn họ là phàm nhân.Cho nên đám đệ tử bọn họ không đi quản chuyện này.Mà canh giữ trước điện phủ cư trú của sư muội nhà mình, xem như hộ pháp.Sau khi Đạm Đài Lạc Tuyết tiến vào đảo nhỏ này, nói là có chỗ đột phá, muốnvào bế quan, đương nhiên là đám Diệp Lạc sẽ hộ pháp thay Đạm Đài Lạc Tuyết.Đồng thời, ba người cũng đang tiến hành bàn luận.“Tốc độ đột phá của sư muội thực nhanh, rõ ràng là vào cửa trễ nhất, vậy màsắp đuổi kịp chúng ta.”Trương Hàn nho nhã nói.Hắn ta quay đầu nhìn điện phủ chỗ sư muội sau lưng.Trong mắt có chút giật mình.Cho dù là hắn ta, đều cảm nhận được uy hiếp từ trong đột phá của sư muội.

Chương 260: Tham gia đại hội vạn tông 1