Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 264: Trang Thư và Sở Duyên đã sớm quen nhau
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Mãi đến khi người bên cạnh kéo lão ta một cái, lão ta mới tỉnh táo lại.Sau khi thấy ánh mắt mọi người, trên mặt lão ta ngoại trừ cười khổ, thì khôngbiết có vẻ mặt gì.Lão ta sợ lão ta nói ra, sẽ bị người ở đây đánh chết, lão ta coi tông chủ của tôngmôn ẩn thế Đông Châu thành người nịnh bợ, trở thành đồ bỏ đi đối đãi, cònđánh dấu hiệu không thể thâm giao.Nghĩ tới chuyện này.Trang Thư rất muốn đập đầu vào bàn chết đi, tránh cho quá xấu hổ.Đồng thời trong lòng lão ta có chút oán hận.Oán hận với Sở Duyên.Ngươi nói xem ngươi đường đường là tông chủ của tông môn ẩn thế ĐôngChâu, chạy tới cuối ngồi, lại ngồi ở bàn cuối cùng.Còn nói cái gì mà tông môn nhỏ bình thường?Bình cái beep nhà ngươi…Tông môn nhà ngươi mà là tông môn nhỏ bình thường, vậy các vị đang ngồiđây tính là gì? Còn không tính là đồ bỏ đi ấy chứ.Còn làm bộ là cảnh giới Trúc Cơ, đồ lừa đảo, lừa gạt chủ Thánh Địa nho nhỏnhư lão ta!Quả thực không có tiên đức!Trong lòng Trang Thư có oán hận, cũng đang châm chọc, nhưng lão ta khôngdám nói ra.Đối mặt với ánh mắt truy hỏi của mọi người.Trang Thư chỉ có thể thu hồi toàn bộ ý nghĩ, ho khan hai tiếng.“Các vị đạo hữu, ừm, thực ra ta và Sở tông chủ không tán gẫu cái gì, chỉ tùy tiệnhàn huyên một số chuyện ở giới Tu Tiên thôi.”“Ừn, con người của Sở tông chủ rất tốt, không tán gẫu những chuyện khác.”Trang Thư bất đắc dĩ nói ra những lời như vậy.Dù sao đánh chết lão ta, lão ta cũng không dám nói ra chân tướng.Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người trong điện giật mình, nhao nhao cảmkhái, Trang Thư đúng là có phúc.“Trang đạo hữu, chẳng lẽ ngươi thực sự chỉ hàn huyên với Sở tông chủ nhữngchuyện này sao? Vậy vì sao vừa rồi lão Tiền nói, giọng điệu nói chuyện củangươi có chút không kiên nhẫn? Không phải là ngươi không biết thân phận củaSở tông chủ, nên khinh thường Sở tông chủ đấy chứ?”Có người thông minh, mơ mộng ra một chuyện.“Không có! Không thể nào! Sao có thể có chuyện này!”Trang Thư bị năng lực mơ mộng của người này dọa nhảy dựng lên, vội vàngphủ nhận.Nếu chuyện này truyền ra ngoài, lão ta đâu còn mặt mũi?Có thể coi tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu thành người nịnh nọt màđối đãi, chẳng phải sẽ bị người khác nói lão ta không biết nhìn người sao?“Vậy ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại có giọng điệu không kiênnhẫn?”Người nọ tiếp tục truy hỏi.“Chuyện này… Thôi! Nói thật cho các ngươi biết! Ta cùng Sở tông chủ đã sớmquen biết! Nếu không thì ngươi cho rằng, vì sao Sở tông chủ lại trùng hợp ngồibên cạnh ta như thế? Vừa rồi giọng điệu của ta không kiên nhẫn, chỉ vì lúc trướccó một số việc ăn chút thiệt thòi, cho nên giọng nói mới không kiên nhẫn, ta vàSở tông chủ là bạn hợp ý, đương nhiên có thể dùng giọng điệu này.”Trang Thư nghiến răng một cái, biên soạn ra chuyện xưa.Dù sao lão ta và Sở tông chủ này không cùng một cấp độ, bọn họ không có khảnăng gặp lại nữa.Nhưng Trang Thư xem nhẹ tâm tư của mọi người ở đây.Mọi người biết được Trang Thư có quan hệ với Sở tông chủ xong, thì cùng hítvào một hơi khí lạnh, trong lòng xuất hiện một ý nghĩa.Dùng Trang Thư này để kết bạn với Sở tông chủ!Đám người này nghĩ thì nghĩ, nhưng không ai dẫn đầu đứng ra hỏi Trang Thư.Nhưng mà một lúc lâu sau, cuối cùng có người không nhịn nổi nữa.Một chủ của Thánh Địa bản thổ Trung Châu đứng ra.“Trang đạo hữu, thực sự không ngờ tới, ngươi lại quen biết với nhân vật cấp bậcnhư Sở tông chủ, trước đây thực sự là ấm ức ngươi, để ngươi ngồi tít phía sau,nào, ngươi tới đây ngồi, vị trí bên đó không thích hợp với ngươi.”Tông chủ của Thánh Địa này nở nụ cười, muốn kéo Trang Thư lên.Nhân vật khác ở đây cũng tiến lên trước, muốn bắt chuyện với Trang Thư.Trang Thư nhìn cảnh tượng trước mắt, trợn tròn mắt.Lão ta cảm bản thân khoác lác lớn quá……Cùng lúc đó.Trên bậc thềm.Sở Duyên cũng được Ngô Việt dẫn tới ngồi lên trên.Trên bậc thềm và dưới bậc thềm hoàn toàn là hai thế giới.Giống như có trận pháp che âm thanh, sau khi đi lên bậc thang, thì hoàn toànkhông nghe thấy âm thanh phía dưới bậc thang.Nhưng mà lúc này, trong đầu hắn không có tâm tư đi để ý âm thanh này từ đâutới.Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ.Ân cần hỏi thăm Trương Hàn!Sở Duyên xem như đã nhìn ra, hắn bị coi thành tông chủ của tông môn ẩn thếrồi.Hơn nữa hắn có thể được mời tới tham gia Đại Bỉ vạn tông, hoàn toàn là vì hiểulầm, hắn bị hiểu lầm, trở thành tông chủ của tông môn ẩn thế…Sở Duyên cảm thấy con hàng Trương Hàn kia nói lung tung khắp nơi, cho nênmới truyền thành như vậy.Bởi vì hắn tự mình kéo da hổ tông môn ẩn thế Đông Châu, đã kéo không biếtbao nhiêu lần.Có lẽ mọi chuyện là con hàng Trương Hàn làm.Hắn từng tận mắt chứng kiến Trương Hàn, ở trước mặt hắn, nói với Đạm ĐàiLạc Tuyết tông môn bọn họ là tông môn ẩn thế.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Mãi đến khi người bên cạnh kéo lão ta một cái, lão ta mới tỉnh táo lại.Sau khi thấy ánh mắt mọi người, trên mặt lão ta ngoại trừ cười khổ, thì khôngbiết có vẻ mặt gì.Lão ta sợ lão ta nói ra, sẽ bị người ở đây đánh chết, lão ta coi tông chủ của tôngmôn ẩn thế Đông Châu thành người nịnh bợ, trở thành đồ bỏ đi đối đãi, cònđánh dấu hiệu không thể thâm giao.Nghĩ tới chuyện này.Trang Thư rất muốn đập đầu vào bàn chết đi, tránh cho quá xấu hổ.Đồng thời trong lòng lão ta có chút oán hận.Oán hận với Sở Duyên.Ngươi nói xem ngươi đường đường là tông chủ của tông môn ẩn thế ĐôngChâu, chạy tới cuối ngồi, lại ngồi ở bàn cuối cùng.Còn nói cái gì mà tông môn nhỏ bình thường?Bình cái beep nhà ngươi…Tông môn nhà ngươi mà là tông môn nhỏ bình thường, vậy các vị đang ngồiđây tính là gì? Còn không tính là đồ bỏ đi ấy chứ.Còn làm bộ là cảnh giới Trúc Cơ, đồ lừa đảo, lừa gạt chủ Thánh Địa nho nhỏnhư lão ta!Quả thực không có tiên đức!Trong lòng Trang Thư có oán hận, cũng đang châm chọc, nhưng lão ta khôngdám nói ra.Đối mặt với ánh mắt truy hỏi của mọi người.Trang Thư chỉ có thể thu hồi toàn bộ ý nghĩ, ho khan hai tiếng.“Các vị đạo hữu, ừm, thực ra ta và Sở tông chủ không tán gẫu cái gì, chỉ tùy tiệnhàn huyên một số chuyện ở giới Tu Tiên thôi.”“Ừn, con người của Sở tông chủ rất tốt, không tán gẫu những chuyện khác.”Trang Thư bất đắc dĩ nói ra những lời như vậy.Dù sao đánh chết lão ta, lão ta cũng không dám nói ra chân tướng.Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người trong điện giật mình, nhao nhao cảmkhái, Trang Thư đúng là có phúc.“Trang đạo hữu, chẳng lẽ ngươi thực sự chỉ hàn huyên với Sở tông chủ nhữngchuyện này sao? Vậy vì sao vừa rồi lão Tiền nói, giọng điệu nói chuyện củangươi có chút không kiên nhẫn? Không phải là ngươi không biết thân phận củaSở tông chủ, nên khinh thường Sở tông chủ đấy chứ?”Có người thông minh, mơ mộng ra một chuyện.“Không có! Không thể nào! Sao có thể có chuyện này!”Trang Thư bị năng lực mơ mộng của người này dọa nhảy dựng lên, vội vàngphủ nhận.Nếu chuyện này truyền ra ngoài, lão ta đâu còn mặt mũi?Có thể coi tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu thành người nịnh nọt màđối đãi, chẳng phải sẽ bị người khác nói lão ta không biết nhìn người sao?“Vậy ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại có giọng điệu không kiênnhẫn?”Người nọ tiếp tục truy hỏi.“Chuyện này… Thôi! Nói thật cho các ngươi biết! Ta cùng Sở tông chủ đã sớmquen biết! Nếu không thì ngươi cho rằng, vì sao Sở tông chủ lại trùng hợp ngồibên cạnh ta như thế? Vừa rồi giọng điệu của ta không kiên nhẫn, chỉ vì lúc trướccó một số việc ăn chút thiệt thòi, cho nên giọng nói mới không kiên nhẫn, ta vàSở tông chủ là bạn hợp ý, đương nhiên có thể dùng giọng điệu này.”Trang Thư nghiến răng một cái, biên soạn ra chuyện xưa.Dù sao lão ta và Sở tông chủ này không cùng một cấp độ, bọn họ không có khảnăng gặp lại nữa.Nhưng Trang Thư xem nhẹ tâm tư của mọi người ở đây.Mọi người biết được Trang Thư có quan hệ với Sở tông chủ xong, thì cùng hítvào một hơi khí lạnh, trong lòng xuất hiện một ý nghĩa.Dùng Trang Thư này để kết bạn với Sở tông chủ!Đám người này nghĩ thì nghĩ, nhưng không ai dẫn đầu đứng ra hỏi Trang Thư.Nhưng mà một lúc lâu sau, cuối cùng có người không nhịn nổi nữa.Một chủ của Thánh Địa bản thổ Trung Châu đứng ra.“Trang đạo hữu, thực sự không ngờ tới, ngươi lại quen biết với nhân vật cấp bậcnhư Sở tông chủ, trước đây thực sự là ấm ức ngươi, để ngươi ngồi tít phía sau,nào, ngươi tới đây ngồi, vị trí bên đó không thích hợp với ngươi.”Tông chủ của Thánh Địa này nở nụ cười, muốn kéo Trang Thư lên.Nhân vật khác ở đây cũng tiến lên trước, muốn bắt chuyện với Trang Thư.Trang Thư nhìn cảnh tượng trước mắt, trợn tròn mắt.Lão ta cảm bản thân khoác lác lớn quá……Cùng lúc đó.Trên bậc thềm.Sở Duyên cũng được Ngô Việt dẫn tới ngồi lên trên.Trên bậc thềm và dưới bậc thềm hoàn toàn là hai thế giới.Giống như có trận pháp che âm thanh, sau khi đi lên bậc thang, thì hoàn toànkhông nghe thấy âm thanh phía dưới bậc thang.Nhưng mà lúc này, trong đầu hắn không có tâm tư đi để ý âm thanh này từ đâutới.Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ.Ân cần hỏi thăm Trương Hàn!Sở Duyên xem như đã nhìn ra, hắn bị coi thành tông chủ của tông môn ẩn thếrồi.Hơn nữa hắn có thể được mời tới tham gia Đại Bỉ vạn tông, hoàn toàn là vì hiểulầm, hắn bị hiểu lầm, trở thành tông chủ của tông môn ẩn thế…Sở Duyên cảm thấy con hàng Trương Hàn kia nói lung tung khắp nơi, cho nênmới truyền thành như vậy.Bởi vì hắn tự mình kéo da hổ tông môn ẩn thế Đông Châu, đã kéo không biếtbao nhiêu lần.Có lẽ mọi chuyện là con hàng Trương Hàn làm.Hắn từng tận mắt chứng kiến Trương Hàn, ở trước mặt hắn, nói với Đạm ĐàiLạc Tuyết tông môn bọn họ là tông môn ẩn thế.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Mãi đến khi người bên cạnh kéo lão ta một cái, lão ta mới tỉnh táo lại.Sau khi thấy ánh mắt mọi người, trên mặt lão ta ngoại trừ cười khổ, thì khôngbiết có vẻ mặt gì.Lão ta sợ lão ta nói ra, sẽ bị người ở đây đánh chết, lão ta coi tông chủ của tôngmôn ẩn thế Đông Châu thành người nịnh bợ, trở thành đồ bỏ đi đối đãi, cònđánh dấu hiệu không thể thâm giao.Nghĩ tới chuyện này.Trang Thư rất muốn đập đầu vào bàn chết đi, tránh cho quá xấu hổ.Đồng thời trong lòng lão ta có chút oán hận.Oán hận với Sở Duyên.Ngươi nói xem ngươi đường đường là tông chủ của tông môn ẩn thế ĐôngChâu, chạy tới cuối ngồi, lại ngồi ở bàn cuối cùng.Còn nói cái gì mà tông môn nhỏ bình thường?Bình cái beep nhà ngươi…Tông môn nhà ngươi mà là tông môn nhỏ bình thường, vậy các vị đang ngồiđây tính là gì? Còn không tính là đồ bỏ đi ấy chứ.Còn làm bộ là cảnh giới Trúc Cơ, đồ lừa đảo, lừa gạt chủ Thánh Địa nho nhỏnhư lão ta!Quả thực không có tiên đức!Trong lòng Trang Thư có oán hận, cũng đang châm chọc, nhưng lão ta khôngdám nói ra.Đối mặt với ánh mắt truy hỏi của mọi người.Trang Thư chỉ có thể thu hồi toàn bộ ý nghĩ, ho khan hai tiếng.“Các vị đạo hữu, ừm, thực ra ta và Sở tông chủ không tán gẫu cái gì, chỉ tùy tiệnhàn huyên một số chuyện ở giới Tu Tiên thôi.”“Ừn, con người của Sở tông chủ rất tốt, không tán gẫu những chuyện khác.”Trang Thư bất đắc dĩ nói ra những lời như vậy.Dù sao đánh chết lão ta, lão ta cũng không dám nói ra chân tướng.Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người trong điện giật mình, nhao nhao cảmkhái, Trang Thư đúng là có phúc.“Trang đạo hữu, chẳng lẽ ngươi thực sự chỉ hàn huyên với Sở tông chủ nhữngchuyện này sao? Vậy vì sao vừa rồi lão Tiền nói, giọng điệu nói chuyện củangươi có chút không kiên nhẫn? Không phải là ngươi không biết thân phận củaSở tông chủ, nên khinh thường Sở tông chủ đấy chứ?”Có người thông minh, mơ mộng ra một chuyện.“Không có! Không thể nào! Sao có thể có chuyện này!”Trang Thư bị năng lực mơ mộng của người này dọa nhảy dựng lên, vội vàngphủ nhận.Nếu chuyện này truyền ra ngoài, lão ta đâu còn mặt mũi?Có thể coi tông chủ của tông môn ẩn thế Đông Châu thành người nịnh nọt màđối đãi, chẳng phải sẽ bị người khác nói lão ta không biết nhìn người sao?“Vậy ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại có giọng điệu không kiênnhẫn?”Người nọ tiếp tục truy hỏi.“Chuyện này… Thôi! Nói thật cho các ngươi biết! Ta cùng Sở tông chủ đã sớmquen biết! Nếu không thì ngươi cho rằng, vì sao Sở tông chủ lại trùng hợp ngồibên cạnh ta như thế? Vừa rồi giọng điệu của ta không kiên nhẫn, chỉ vì lúc trướccó một số việc ăn chút thiệt thòi, cho nên giọng nói mới không kiên nhẫn, ta vàSở tông chủ là bạn hợp ý, đương nhiên có thể dùng giọng điệu này.”Trang Thư nghiến răng một cái, biên soạn ra chuyện xưa.Dù sao lão ta và Sở tông chủ này không cùng một cấp độ, bọn họ không có khảnăng gặp lại nữa.Nhưng Trang Thư xem nhẹ tâm tư của mọi người ở đây.Mọi người biết được Trang Thư có quan hệ với Sở tông chủ xong, thì cùng hítvào một hơi khí lạnh, trong lòng xuất hiện một ý nghĩa.Dùng Trang Thư này để kết bạn với Sở tông chủ!Đám người này nghĩ thì nghĩ, nhưng không ai dẫn đầu đứng ra hỏi Trang Thư.Nhưng mà một lúc lâu sau, cuối cùng có người không nhịn nổi nữa.Một chủ của Thánh Địa bản thổ Trung Châu đứng ra.“Trang đạo hữu, thực sự không ngờ tới, ngươi lại quen biết với nhân vật cấp bậcnhư Sở tông chủ, trước đây thực sự là ấm ức ngươi, để ngươi ngồi tít phía sau,nào, ngươi tới đây ngồi, vị trí bên đó không thích hợp với ngươi.”Tông chủ của Thánh Địa này nở nụ cười, muốn kéo Trang Thư lên.Nhân vật khác ở đây cũng tiến lên trước, muốn bắt chuyện với Trang Thư.Trang Thư nhìn cảnh tượng trước mắt, trợn tròn mắt.Lão ta cảm bản thân khoác lác lớn quá……Cùng lúc đó.Trên bậc thềm.Sở Duyên cũng được Ngô Việt dẫn tới ngồi lên trên.Trên bậc thềm và dưới bậc thềm hoàn toàn là hai thế giới.Giống như có trận pháp che âm thanh, sau khi đi lên bậc thang, thì hoàn toànkhông nghe thấy âm thanh phía dưới bậc thang.Nhưng mà lúc này, trong đầu hắn không có tâm tư đi để ý âm thanh này từ đâutới.Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ.Ân cần hỏi thăm Trương Hàn!Sở Duyên xem như đã nhìn ra, hắn bị coi thành tông chủ của tông môn ẩn thếrồi.Hơn nữa hắn có thể được mời tới tham gia Đại Bỉ vạn tông, hoàn toàn là vì hiểulầm, hắn bị hiểu lầm, trở thành tông chủ của tông môn ẩn thế…Sở Duyên cảm thấy con hàng Trương Hàn kia nói lung tung khắp nơi, cho nênmới truyền thành như vậy.Bởi vì hắn tự mình kéo da hổ tông môn ẩn thế Đông Châu, đã kéo không biếtbao nhiêu lần.Có lẽ mọi chuyện là con hàng Trương Hàn làm.Hắn từng tận mắt chứng kiến Trương Hàn, ở trước mặt hắn, nói với Đạm ĐàiLạc Tuyết tông môn bọn họ là tông môn ẩn thế.