Mặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng…
Chương 287: Sư tôn rời đi
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tô Càn Nguyên thậm chí đều không làm được.Cho dù là Diệp Lạc và Trương Hàn muốn đoạn tuyệt liên hệ của bí cảnh, đềucần lấy ra Vô Tẫn Kiếm Hồ và Thiên Địa Đồ mới được.Cho nên bọn họ rất tò mò, rốt cuộc Đạm Đài Lạc Tuyết dựa vào cái gì tiến hànhđoạn tuyệt bí cảnh.Chẳng lẽ là chí bảo trên linh bảo kia.Ba người đều vô cùng tò mò.Đạm Đài Lạc Tuyết đối mặt với đồng môn, cũng không thừa nước đục thả câu,trực tiếp giải đáp.“Chuyện này có liên quan tới đạo sư tôn truyền thụ cho sư muội, sư tôn truyềnthụ cho ta, là kỳ đạo.”“Kỳ đạo nắm trong tay toàn bộ, Thiên Địa là bàn cờ, bàn cờ cũng là Thiên Địa,ở trong bàn cờ của ta, ta chính là Thiên Địa, bí cảnh kia sau khi ta lập bàn cờxong, đương nhiên cũng thuộc về quản lý của ta, tự nhiên thoát khỏi khống chếcủa liên minh tu tiên giả.”Đạm Đài Lạc Tuyết mỉm cười giải thích.Những lời này vừa nói ra.Diệp Lạc và ba người đều cảm thấy giật mình.Bất chợt có chút kinh ngạc.Thiên Địa là bàn cờ.Bàn cờ là Thiên Địa…Nói cách khác, khi đối mặt với tiểu sư muội này, có khả năng phải đối mặt vớiThiên Địa một phương…Thiên Địa bài xích, có thể suy yếu sức chiến đấu.Nếu đối với người dựa vào Thiên Địa Chi Lực mà nói, lại càng giống như chađánh con trai, ví dụ như có một số người cần mượn Thiên Địa Chi Lực sử dụngphù lực, lại ví dụ như người nào đấy cần mượn Thiên Địa Chi Lực bày trận.Diệp Lạc nghĩ như vậy, bỗng nhiên nhìn về phía Trương Hàn.“Không phải, đại sư huynh, huynh nhìn ta làm gì?”Trương Hàn trợn tròn mắt.Hắn ta đã có Thiên Địa Đồ, đã hoàn toàn bù lại thiếu sót của hắn ta.Chỉ là dù ít dù nhiều cũng bị chém đi ít sức chiến đấu mà thôi.“Chỉ là cảm thấy, có khả năng bây giờ đệ đều không đánh thắng được tứ sưmuội rồi.”Diệp Lạc cười nói.“Không có khả năng!”Khóe miệng Trương Hàn giật giật, phủ định một câu.Diệp Lạc còn định tiếp tục trêu chọc Trương Hàn một lát.Đạm Đài Lạc Tuyết ở bên cạnh thấy thế, lắc đầu đi ra.“Không thể nào, sư muội từng thấy nhị sư huynh chiến đấu với người khác,mượn Tinh Thần Chi Lực, chỉ trong nháy mắt thành trận, loại phương pháp bàytrận này rất mạnh.”“Lời nói của đại sư huynh, hẳn là cảm thấy sư muội có thể lập bàn cờ Thiên Địamột phương, có thể đoạn tuyệt Tinh Thần Chi Lực mà nhị sư huynh mượn, thựcra tuy sư muội có thể lập Thiên Địa Kỳ Bàn, nhưng nếu nhị sư huynh lý giảicàng rõ hơn sư muội, thì có thể đột phá bàn cờ, triệu hồi ra ngôi sao.”Đạm Đài Lạc Tuyết cười nói ra suy đoán của mình.Ý ở ngoài lời.Nàng xem như là năm mươi năm mươi với Trương Hàn.Đơn thuần là so xem ai lĩnh ngộ đối với đạo càng mạnh hơn.Nếu đạo của nàng mạnh hơn, như vậy Trương Hàn ngay cả triệu hoán ngôi saođều không làm được, chiến lực sẽ bị suy yếu.Nếu đạo của Trương Hàn mạnh hơn, như vậy bàn cờ của nàng bị phá, chiến lựccũng chịu ảnh hưởng.Điều kiện tiên quyết là hai bên không có bảo vật.Lấy ra bảo vật thì khác.Nghe thấy những lời này.Trương Hàn sửng sốt một lát, đại khái có thể hiểu rõ ý của vị sư muội này, hắnta chẹp miệng, không nói gì thêm.Chính hắn ta đánh giá một lúc, nếu thực sự đánh nhau, hình như hắn ta thực sựkhông chiếm được ưu đãi.Sư muội nhà hắn ta có chí bảo.Hắn ta không có…Hắn ta là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông, làm đúng là đủ thất bại.Nhưng mà không sao.Đợi hắn ta kế thừa vị trí tông chủ của Vô Đạo Tông, nội tình trong tông đềugiao tới tay hắn ta.Nghĩ như vậy, trong lòng Trương Hàn thoải mái hơn không ít.“Được rồi, bàn về chuyện này cũng vô dụng, hôm nào rảnh, mấy chúng ta so tàivới nhau là được, chúng ta đi gặp sư tôn trước đi.”Trương Hàn xua tay nói.Đương nhiên là ba người khác không có ý kiến, gật đầu.Bốn bọn họ vừa tán gẫu, vừa đi tới lầu các.Nhưng nhận được tin tức là, Sở Duyên đã rời đi, còn dẫn theo Ngao Ngự cùngrời đi, trước mắt đã rời khỏi đảo nhỏ, không biết đi đâu.Nhận được tin tức này, bốn người đều có chút sửng sốt.Đại Bỉ vạn tông còn chưa kết thúc, sư tôn đây là đi đâu?Bốn người tràn ngập nghi ngờ.Cuối cùng vẫn là Diệp Lạc đứng ra.“Có lẽ sư tôn có việc gì đó, cho nên rời đi một lát, dù sao cách Đại Bỉ vạn tôngkết thúc còn một thời gian, đến lúc đó sư tôn chắc chắn quay lại.”“Chúng ta cứ chuẩn bị tốt so đấu kế tiếp là được.”Diệp Lạc đứng trước lầu các mở miệng nói.Đương nhiên là Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết không có gì để nói, gậtđầu, bộ dạng nghe theo lời đại sư huynh.Trương Hàn thì cảm thấy hơi khó hiểu.“Nhưng mà đại sư huynh, nơi này là Trung Châu, sư tôn có thể có chuyện gì?”Chỉ nghe Trương Hàn mở miệng hỏi.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tô Càn Nguyên thậm chí đều không làm được.Cho dù là Diệp Lạc và Trương Hàn muốn đoạn tuyệt liên hệ của bí cảnh, đềucần lấy ra Vô Tẫn Kiếm Hồ và Thiên Địa Đồ mới được.Cho nên bọn họ rất tò mò, rốt cuộc Đạm Đài Lạc Tuyết dựa vào cái gì tiến hànhđoạn tuyệt bí cảnh.Chẳng lẽ là chí bảo trên linh bảo kia.Ba người đều vô cùng tò mò.Đạm Đài Lạc Tuyết đối mặt với đồng môn, cũng không thừa nước đục thả câu,trực tiếp giải đáp.“Chuyện này có liên quan tới đạo sư tôn truyền thụ cho sư muội, sư tôn truyềnthụ cho ta, là kỳ đạo.”“Kỳ đạo nắm trong tay toàn bộ, Thiên Địa là bàn cờ, bàn cờ cũng là Thiên Địa,ở trong bàn cờ của ta, ta chính là Thiên Địa, bí cảnh kia sau khi ta lập bàn cờxong, đương nhiên cũng thuộc về quản lý của ta, tự nhiên thoát khỏi khống chếcủa liên minh tu tiên giả.”Đạm Đài Lạc Tuyết mỉm cười giải thích.Những lời này vừa nói ra.Diệp Lạc và ba người đều cảm thấy giật mình.Bất chợt có chút kinh ngạc.Thiên Địa là bàn cờ.Bàn cờ là Thiên Địa…Nói cách khác, khi đối mặt với tiểu sư muội này, có khả năng phải đối mặt vớiThiên Địa một phương…Thiên Địa bài xích, có thể suy yếu sức chiến đấu.Nếu đối với người dựa vào Thiên Địa Chi Lực mà nói, lại càng giống như chađánh con trai, ví dụ như có một số người cần mượn Thiên Địa Chi Lực sử dụngphù lực, lại ví dụ như người nào đấy cần mượn Thiên Địa Chi Lực bày trận.Diệp Lạc nghĩ như vậy, bỗng nhiên nhìn về phía Trương Hàn.“Không phải, đại sư huynh, huynh nhìn ta làm gì?”Trương Hàn trợn tròn mắt.Hắn ta đã có Thiên Địa Đồ, đã hoàn toàn bù lại thiếu sót của hắn ta.Chỉ là dù ít dù nhiều cũng bị chém đi ít sức chiến đấu mà thôi.“Chỉ là cảm thấy, có khả năng bây giờ đệ đều không đánh thắng được tứ sưmuội rồi.”Diệp Lạc cười nói.“Không có khả năng!”Khóe miệng Trương Hàn giật giật, phủ định một câu.Diệp Lạc còn định tiếp tục trêu chọc Trương Hàn một lát.Đạm Đài Lạc Tuyết ở bên cạnh thấy thế, lắc đầu đi ra.“Không thể nào, sư muội từng thấy nhị sư huynh chiến đấu với người khác,mượn Tinh Thần Chi Lực, chỉ trong nháy mắt thành trận, loại phương pháp bàytrận này rất mạnh.”“Lời nói của đại sư huynh, hẳn là cảm thấy sư muội có thể lập bàn cờ Thiên Địamột phương, có thể đoạn tuyệt Tinh Thần Chi Lực mà nhị sư huynh mượn, thựcra tuy sư muội có thể lập Thiên Địa Kỳ Bàn, nhưng nếu nhị sư huynh lý giảicàng rõ hơn sư muội, thì có thể đột phá bàn cờ, triệu hồi ra ngôi sao.”Đạm Đài Lạc Tuyết cười nói ra suy đoán của mình.Ý ở ngoài lời.Nàng xem như là năm mươi năm mươi với Trương Hàn.Đơn thuần là so xem ai lĩnh ngộ đối với đạo càng mạnh hơn.Nếu đạo của nàng mạnh hơn, như vậy Trương Hàn ngay cả triệu hoán ngôi saođều không làm được, chiến lực sẽ bị suy yếu.Nếu đạo của Trương Hàn mạnh hơn, như vậy bàn cờ của nàng bị phá, chiến lựccũng chịu ảnh hưởng.Điều kiện tiên quyết là hai bên không có bảo vật.Lấy ra bảo vật thì khác.Nghe thấy những lời này.Trương Hàn sửng sốt một lát, đại khái có thể hiểu rõ ý của vị sư muội này, hắnta chẹp miệng, không nói gì thêm.Chính hắn ta đánh giá một lúc, nếu thực sự đánh nhau, hình như hắn ta thực sựkhông chiếm được ưu đãi.Sư muội nhà hắn ta có chí bảo.Hắn ta không có…Hắn ta là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông, làm đúng là đủ thất bại.Nhưng mà không sao.Đợi hắn ta kế thừa vị trí tông chủ của Vô Đạo Tông, nội tình trong tông đềugiao tới tay hắn ta.Nghĩ như vậy, trong lòng Trương Hàn thoải mái hơn không ít.“Được rồi, bàn về chuyện này cũng vô dụng, hôm nào rảnh, mấy chúng ta so tàivới nhau là được, chúng ta đi gặp sư tôn trước đi.”Trương Hàn xua tay nói.Đương nhiên là ba người khác không có ý kiến, gật đầu.Bốn bọn họ vừa tán gẫu, vừa đi tới lầu các.Nhưng nhận được tin tức là, Sở Duyên đã rời đi, còn dẫn theo Ngao Ngự cùngrời đi, trước mắt đã rời khỏi đảo nhỏ, không biết đi đâu.Nhận được tin tức này, bốn người đều có chút sửng sốt.Đại Bỉ vạn tông còn chưa kết thúc, sư tôn đây là đi đâu?Bốn người tràn ngập nghi ngờ.Cuối cùng vẫn là Diệp Lạc đứng ra.“Có lẽ sư tôn có việc gì đó, cho nên rời đi một lát, dù sao cách Đại Bỉ vạn tôngkết thúc còn một thời gian, đến lúc đó sư tôn chắc chắn quay lại.”“Chúng ta cứ chuẩn bị tốt so đấu kế tiếp là được.”Diệp Lạc đứng trước lầu các mở miệng nói.Đương nhiên là Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết không có gì để nói, gậtđầu, bộ dạng nghe theo lời đại sư huynh.Trương Hàn thì cảm thấy hơi khó hiểu.“Nhưng mà đại sư huynh, nơi này là Trung Châu, sư tôn có thể có chuyện gì?”Chỉ nghe Trương Hàn mở miệng hỏi.
Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân SaoTác giả: Cật Bạch Thái YêuTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpMặt trời mọc lên từ phía đông. Núi Thiên Vụ. Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế. Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì. Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu. Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn. Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng. “Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn. ”“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung. ”Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần. Hắn tên Sở Duyên. Tông chủ của Vô Đạo Tông. Trong khi hắn nói chuyện. Một bóng… Tô Càn Nguyên thậm chí đều không làm được.Cho dù là Diệp Lạc và Trương Hàn muốn đoạn tuyệt liên hệ của bí cảnh, đềucần lấy ra Vô Tẫn Kiếm Hồ và Thiên Địa Đồ mới được.Cho nên bọn họ rất tò mò, rốt cuộc Đạm Đài Lạc Tuyết dựa vào cái gì tiến hànhđoạn tuyệt bí cảnh.Chẳng lẽ là chí bảo trên linh bảo kia.Ba người đều vô cùng tò mò.Đạm Đài Lạc Tuyết đối mặt với đồng môn, cũng không thừa nước đục thả câu,trực tiếp giải đáp.“Chuyện này có liên quan tới đạo sư tôn truyền thụ cho sư muội, sư tôn truyềnthụ cho ta, là kỳ đạo.”“Kỳ đạo nắm trong tay toàn bộ, Thiên Địa là bàn cờ, bàn cờ cũng là Thiên Địa,ở trong bàn cờ của ta, ta chính là Thiên Địa, bí cảnh kia sau khi ta lập bàn cờxong, đương nhiên cũng thuộc về quản lý của ta, tự nhiên thoát khỏi khống chếcủa liên minh tu tiên giả.”Đạm Đài Lạc Tuyết mỉm cười giải thích.Những lời này vừa nói ra.Diệp Lạc và ba người đều cảm thấy giật mình.Bất chợt có chút kinh ngạc.Thiên Địa là bàn cờ.Bàn cờ là Thiên Địa…Nói cách khác, khi đối mặt với tiểu sư muội này, có khả năng phải đối mặt vớiThiên Địa một phương…Thiên Địa bài xích, có thể suy yếu sức chiến đấu.Nếu đối với người dựa vào Thiên Địa Chi Lực mà nói, lại càng giống như chađánh con trai, ví dụ như có một số người cần mượn Thiên Địa Chi Lực sử dụngphù lực, lại ví dụ như người nào đấy cần mượn Thiên Địa Chi Lực bày trận.Diệp Lạc nghĩ như vậy, bỗng nhiên nhìn về phía Trương Hàn.“Không phải, đại sư huynh, huynh nhìn ta làm gì?”Trương Hàn trợn tròn mắt.Hắn ta đã có Thiên Địa Đồ, đã hoàn toàn bù lại thiếu sót của hắn ta.Chỉ là dù ít dù nhiều cũng bị chém đi ít sức chiến đấu mà thôi.“Chỉ là cảm thấy, có khả năng bây giờ đệ đều không đánh thắng được tứ sưmuội rồi.”Diệp Lạc cười nói.“Không có khả năng!”Khóe miệng Trương Hàn giật giật, phủ định một câu.Diệp Lạc còn định tiếp tục trêu chọc Trương Hàn một lát.Đạm Đài Lạc Tuyết ở bên cạnh thấy thế, lắc đầu đi ra.“Không thể nào, sư muội từng thấy nhị sư huynh chiến đấu với người khác,mượn Tinh Thần Chi Lực, chỉ trong nháy mắt thành trận, loại phương pháp bàytrận này rất mạnh.”“Lời nói của đại sư huynh, hẳn là cảm thấy sư muội có thể lập bàn cờ Thiên Địamột phương, có thể đoạn tuyệt Tinh Thần Chi Lực mà nhị sư huynh mượn, thựcra tuy sư muội có thể lập Thiên Địa Kỳ Bàn, nhưng nếu nhị sư huynh lý giảicàng rõ hơn sư muội, thì có thể đột phá bàn cờ, triệu hồi ra ngôi sao.”Đạm Đài Lạc Tuyết cười nói ra suy đoán của mình.Ý ở ngoài lời.Nàng xem như là năm mươi năm mươi với Trương Hàn.Đơn thuần là so xem ai lĩnh ngộ đối với đạo càng mạnh hơn.Nếu đạo của nàng mạnh hơn, như vậy Trương Hàn ngay cả triệu hoán ngôi saođều không làm được, chiến lực sẽ bị suy yếu.Nếu đạo của Trương Hàn mạnh hơn, như vậy bàn cờ của nàng bị phá, chiến lựccũng chịu ảnh hưởng.Điều kiện tiên quyết là hai bên không có bảo vật.Lấy ra bảo vật thì khác.Nghe thấy những lời này.Trương Hàn sửng sốt một lát, đại khái có thể hiểu rõ ý của vị sư muội này, hắnta chẹp miệng, không nói gì thêm.Chính hắn ta đánh giá một lúc, nếu thực sự đánh nhau, hình như hắn ta thực sựkhông chiếm được ưu đãi.Sư muội nhà hắn ta có chí bảo.Hắn ta không có…Hắn ta là tông chủ tương lai của Vô Đạo Tông, làm đúng là đủ thất bại.Nhưng mà không sao.Đợi hắn ta kế thừa vị trí tông chủ của Vô Đạo Tông, nội tình trong tông đềugiao tới tay hắn ta.Nghĩ như vậy, trong lòng Trương Hàn thoải mái hơn không ít.“Được rồi, bàn về chuyện này cũng vô dụng, hôm nào rảnh, mấy chúng ta so tàivới nhau là được, chúng ta đi gặp sư tôn trước đi.”Trương Hàn xua tay nói.Đương nhiên là ba người khác không có ý kiến, gật đầu.Bốn bọn họ vừa tán gẫu, vừa đi tới lầu các.Nhưng nhận được tin tức là, Sở Duyên đã rời đi, còn dẫn theo Ngao Ngự cùngrời đi, trước mắt đã rời khỏi đảo nhỏ, không biết đi đâu.Nhận được tin tức này, bốn người đều có chút sửng sốt.Đại Bỉ vạn tông còn chưa kết thúc, sư tôn đây là đi đâu?Bốn người tràn ngập nghi ngờ.Cuối cùng vẫn là Diệp Lạc đứng ra.“Có lẽ sư tôn có việc gì đó, cho nên rời đi một lát, dù sao cách Đại Bỉ vạn tôngkết thúc còn một thời gian, đến lúc đó sư tôn chắc chắn quay lại.”“Chúng ta cứ chuẩn bị tốt so đấu kế tiếp là được.”Diệp Lạc đứng trước lầu các mở miệng nói.Đương nhiên là Tô Càn Nguyên và Đạm Đài Lạc Tuyết không có gì để nói, gậtđầu, bộ dạng nghe theo lời đại sư huynh.Trương Hàn thì cảm thấy hơi khó hiểu.“Nhưng mà đại sư huynh, nơi này là Trung Châu, sư tôn có thể có chuyện gì?”Chỉ nghe Trương Hàn mở miệng hỏi.